Một ngày chim phải gió, chó chết trôi, thiên lôi sấm chớp...một ngày nắng tắt sau những rặng mây thưa thớt. Một ngày đông lạnh lẽo, bên trong căn biệt thự mái đỏ...

Chương Vương Tử dạy sớm, thay quần áo chuẩn bị đi học, từ nay cậu không dám tắm buổi sáng nữa, lần trước cũng đủ để cậu kinh đến già rồi. Loay hoay một hồi với cái caravat mà mãi không thắt nút được, cậu cáu kỉnh, bắt đầu cao giọng:

- Bà chị! Dậy thắt dùm tôi cái coi.

Trả lại cậu là sự im lặng, người trên giường kia vẫn trùm chăn kín mít, không cử động, cậu quát ầm lên:

- Này...đừng có ngủ nữa, dạy ngay cho tôi.

Vẫn im lặng.

Vương Tử bực dọc, đi đến tận giường cô, giật phắt cái chăn ra:

- Này...đồ con heo...dậy...

Nhưng đập vào mắt cậu là hình ảnh Thiên Bối đang co ro, tay bấu chặt vào ga giường, mặt lẫn môi trắng bệch như bị bệnh. Cậu hốt hoảng ngồi xuống lay mạnh người cô:

- Này, bà chị bị gì thế?

Người Thiên Bối nũn ra như con chi chi, ẽo oặt trên tay cậu, tóc bết vào trán, mồ hôi bịn rịn khắp người. Mắt nhắm nghiền vì mệt mỏi, lông mày nhíu lại. Vương Tử thấy tay mình nóng lên, cậu hoảng hồn, hóa ra là người cô rất nóng. Cậu hô hoán cả nhà lên:

- Có ai không? Giúp với.

Mọi người nghe thì ai nấy chạy vội vào, bàng hoàng khi Thiên Bối bất tỉnh nhân sự trên giường. Sau một hồi bác sĩ khám bệnh thì ra Thiên Bối bị cảm nặng. Kê xong đơn thuốc cho cô, ông bác sĩ ra về.

Còn lại mọi người nghệt ra, trông ai cũng "ngơ ngác như con nai vàng đạp trên lá vàng khô", cũng đơn giản thôi, vì đây là lần đầu tiên...cô bị ốm.

Vương Tử mặc có hơi ngạc nhiên những vẫn cười nói:

- Thật không tin nổi, quái vật như bà chị mà cũng có lúc nằm bẹp như con gián sao?

Câu nói vừa dứt thì cũng là lúc… một tiếng "chát" đanh thép vang lên.

Vương Tử ngơ ngác, cảm nhận một bên má mình bỏng rát vì đau. Đối diện cậu là khuôn mặt nghiêm nghị và nỗi tức giận cố gắng kìm nén của người anh trai.

Thiên Bối khẽ nhăn mặt, cô lờ mờ nhìn thấy những hình ảnh nhập nhằng, không rõ đầu cuối trong cơn mê sảng.

Vương Tử thật sự sốc, lần đầu tiên anh đánh cậu, từ bé đến giờ. Tất cả mọi người, từ ông Chương, đến hai bà vợ cũng căng mắt ra nhìn hành động vừa rồi. Không ngờ Vương Thần dịu dàng của họ lại đánh em như vậy. Nhưng không thèm để ý xung quanh, cậu gằn giọng, đôi mắt ngun ngút lửa giận hướng vào em trai:

- Vương Tử...đừng tưởng anh không biết việc làm tối qua của em.

Sau đó cậu quay ra nhìn Thiên Bối với ánh mắt dịu nhẹ, ấm áp, rồi đi thẳng ra khỏi phòng. Ông Chương ngậm ngùi nhìn rồi cũng đi ra xem mọi chuyện thế nào. Hai bà mẹ cũng theo đó đi ra. Trong phòng chỉ còn lại Vương Tử đang chết lâm sàng tại chỗ, mắt ngây đi cùng Thiên Bối đang mê man trên giường. Cậu nhìn về phía người con gái của mình đang bất tỉnh, lòng đau xót. Hóa ra việc làm tối qua của cậu...lại sai trầm trọng như vậy. Chỉ định trêu cô ấy thôi không ngờ mọi việc lại thành ra thế này. Cậu đau đớn ngồi lại cạnh giường, nắm chặt tay cô, đôi tay nóng bỏng vì sốt. Hàng lông mi khẽ chớp chớp...Cậu thấy tim mình đau nhói, anh đánh cậu là đúng lắm, ai bảo cậu đã khiến người còn gái của mình bị thành thế này, đúng là đồ xấu xa mà.

Thiên Bối khẽ chớp mi, cô khó nhọc mở mắt nhìn người trước mặt, là Vương Tử, tự nhiên thấy bực kinh khủng, cô ú ớ:

- Ôi ốm ồi ó, ướng ưa? ( Tôi ốm rồi đó, sướng chưa?). - Giọng cô khản đặc, nói không rõ nữa, cổ họng lại đau rát, rất khó chịu.

Vương Tử ngạc nhiên quay ra nhìn. Nhận thấy ánh mắt trong veo ấy đang chĩa thẳng vào mình, Thiên Bối lại càng muốn điên lên, đáng lẽ giờ này cô đang được tung tăng đến trường với bạn bè và thầy cô, cùng tấm bảng và viên phấn trắng chứ, hoặc ít ra là thủ thỉ tâm tình chuyện trên trời dưới biển với Mẫn Mẫn. Cớ sao lại bắt cô phải rung rúc trong giường như con mèo hen gặp nước vậy? Thật đáng giết!

Cô gồng dậy lấy tay đấm thùm thụp vào người Vương Tử. Nhưng mà với tình trạng của cô hiện giờ thì tất nhiên là chả có tí xi nhê gì với Vương Tử cả, bằng chứng là cái nụ cười chịu đựng đáng ghét kìa." Đánh nữa đi, chị đánh nữa đi."

Cậu đau lòng muốn chết, thà người phải chịu đau ốm là cậu còn hơn là cô ấy.

- Ồ ộc ác, ôi ét ậu! ( Đồ độc ác, tôi ghét cậu!) Thiên Bối vẫn ra sức đấm đá.

Bất ngờ Vương Tử giang tay giữ chặt tay cô, mạnh bạo cúi xuống hôn lên đôi môi nóng ran của cô.

Thiên Bối quay đơ, nụ hôn lúc này nóng kinh khủng, cô bắt đầu thấy chóng mặt. Cô cố dùng chút sức lực ít ỏi của mình đẩy Vương Tử ra, nhưng vô ích, trái lại còn khiến cậu ôm chặt hơn.

Vốn chỉ định trêu đùa cô một chút, nhưng không ngờ, vị ngọt trên làn môi ấy quá kích thích, khiến cậu không sao dứt ra được. Nụ hôn càng lúc càng sâu, Vương Tử ngấu nghiến chiếm hữu lấy bờ môi ngọt lịm kia, như muốn nuốt gọn nó. Phải rất lâu sau đó, khi Thiên Bối bắt đầu có dấu hiệu khó thở, cậu mới buông tha cho cô:

- Đấy nhá, giờ thì ốm lây sang cả tôi rồi nhé!

Thiên Bối chết điếng, miệng há hốc, cô tua lại hình ảnh vừa rồi, cô hét toáng lên nhưng âm thanh tắc trong cuống họng. Mắt trợn lên nhìn Vương Tử, lúc này cậu ta đang nở nụ cười rất chi là "đểu":

- Sao? Sốc quá hả? Quá ngọt ngào còn gì?

Thiên Bối tức điên, ném gối tới tấp vào người Vương Tử:

- Ồ iên, ậu iên à? Ai o ậu àm ế ới ôi. ( Đồ điên, cậu điên à? Ai cho cậu làm thế với tôi!)

- Thôi, tôi chả hiểu bà chị nói gì đâu, nằm im đó đi, trông cứ như con khỉ ấy.- Vương Tử nở nụ cười "yêu quái" rồi chạy tót sang giường bên cạnh trùm kín chăn, im re. Khỏi nói cũng biết mặt cậu nhóc bây giờ thế nào, có khi còn đỏ hơn Thiên Bối ấy chứ. Tim cậu đập nhanh, không kiểm soát được nữa. Còn Thiên Bối, cô lúc này cũng khựng lại, tự nhiên hồi hộp, tim chạy trên đường cao tốc.

Nụ hôn...nụ hôn vừa rồi..." Á!"

Và sau hành động “điên rồ” đó, căn biệt thự mái đỏ nghiễm nhiên chứa chấp thêm một “con bệnh”.

Thiếu phu nhân mở cửa phòng, hai bàn tay trắng trẻo ủ quanh bát nước nóng bốc khói nghi ngút. Cô đến bên giường Vương Tử, nhẹ nhàng đặt bát nước xuống, hai mắt đã ầng ậng một tầng nước mỏng:

- Tiểu tử ngốc...sao tự dưng lăn đùng ra vậy nè.

Cậu quyết rồi, mặc kệ người kia cù nèo kiểu gì, cậu cũng nhất định không chịu mở miệng. Khải Nhi làm bộ dạng tội nghiệp, lấy khăn mùi xoa chấm chấm nước mắt, yếu đuối như mèo con gặp bão:

- Tiểu tử của mẹ à...sao con đi sớm thế này...hức hức...

Lập tức tấm chăn đáng thương bị hất tung ra, Chương Vương Tử bật dậy như lò xo, mặt đỏ gay:

- Mẹ khóc với lóc cái quái gì? Con đã chết đâu.

" Mẹ trẻ" cười giả lả, giơ bát nước ra trước mắt Vương Tử:

- Thì đấy, con uống cái này vào dã cảm đi.

Vương Tử nhìn thứ nước sóng sánh có màu trắng đục trong bát, rồi lại liếc qua khuôn mặt hào hứng của mẹ, không khỏi có chút đề phòng, nâng cao cảnh giác. Cậu nhướng mày, ngón trỏ thon dài chĩa thẳng vào thứ chất lỏng đặc sệt kia:

- Cái gì đấy?

Khải Nhi nở nụ cười "ác quỷ", dí sát bát nước vào mặt cậu:

- Gì đâu? Nước luộc khoai đấy, rất công hiệu.

- Con không uống đâu.- Vương Tử nhăn mặt, gạt bát nước ra rồi lại trùm kín chăn.

- Sao vậy? Tốt lắm mà, uống đi con.

Không có động tĩnh gì.

- Đi mà, mẹ mất công làm cho con rồi đấy. Con phải biết mẹ thương con nhiều thế nào chứ?

Người kia vẫn ngang nhiên bỏ ngoài tai mọi lời cô nói, nhất quyết không chịu động cựa.

- Tiểu tử, con không định uống thật sao? – Giọng Khải Nhi nhỏ dần, có chút tội nghiệp. Cô ta diễn đạt đến mức suýt nữa đã đánh lừa được Vương Tử ngây thơ.

Nhưng không, lý trí cậu vẫn còn mạnh lắm, tốt bụng làm gì cho mau già. Lỡ đâu sau cái màn tốt bụng ấy là hàng chữ “Chương Vương Tử” nằm chễm chệ trên bia đá thì sao? Cậu chợt rùng mình.

- Tốt thôi. – Khải Nhi cao giọng – Vậy thì đừng có trách bà mẹ này độc ác đấy.

Reng Reng Reng!!!!!!

Một hồi chuông nguy hiểm réo rắt vang lên, Vương Tử bắt đầu ngửi thấy có mùi chết chóc trong câu nói của bà mẹ trẻ. Dù cố kìm chế nhưng cậu vẫn phải vùng dậy.

Đối diện với cậu bây giờ là màn hình một cái điện thoại, thứ ánh sáng màu xanh nhàn nhạt tỏa ra từ đó thu hút mọi sự chú ý của cậu, và nhất là…cô gái ở giữa cái màn hình đó…

- …

Một tấm hình…Hm…Chỉ là một tấm hình chụp bằng điện thoại, có gì to tát đâu cơ chứ?

Khoan, hai người ở trong tấm hình đang làm gì vậy?

Môi chạm môi… Là… kiss sao?

What? What is she doing? Cho trẻ con mười bốn tuổi xem loại hình này sao? Có biết xấu hổ là gì không vậy? (Ờ, xem ai đang nói kìa)

Đang định quay ra sỉ vả cho bà mẹ trẻ một trận vì tội tiêm nhiễm những ý nghĩ đen tối vào đầu óc trong sáng của con trẻ, nhưng… cậu bỗng khựng lại.

-…

Chờ chút…

Hình như… có cái gì đó quen quen…

Cái giường đó, ga đỏ gối xanh… Hả? Chẳng phải là cái giường trong phòng cậu sao?

Thế… Thế thì…

Không lẽ…

Vương Tử căng mắt ra, nhìn như muốn vỡ cái màn hình trước mắt, nhìn như muốn dán chặt mắt vào thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt ấy.

What the hell?

Không… Không… Chắc chắn không thể nhầm được…

Thằng con trai trong đó là cậu, và cô gái đó…là…Thiên Bối.

ĐÂY LÀ CÁI CẢNH BÀ CHỊ VỪA NÃY BỊ CẬU CƯỠNG HÔN.

Ấy, mình cầm thú vậy sao?

MÀ KHOAN ĐÃ…chuyện quái gì thế này? Sao bà già này lại chộp được cảnh đấy?

- Mẹ...sao mẹ có...

Khải Nhi nở nụ cười nửa miệng, thích thú xem biểu cảm của thằng nhóc:

- Đúng là mẹ không lầm khi quay lại xem tình hình hai đứa thế nào, đúng là ý trời, ai ngờ được chứng kiến cảnh hay, đẹp hết ý nha, con nhìn xem, góc quay rất chuẩn, không những không bị phản ánh sáng mà còn nét căng như sony..- Khải Nhi vừa nói vừa hươ hươ cái điện thoại trêu tức con trai.

Vương Tử gần như muốn gào thét lên nếu không phải là do cậu đang bệnh nặng, bị khản cổ.

“ Bà già vô sỉ, tôi hận bà, đến chết cũng hận bà!” Vương Tử bắt đầu tưởng tượng ra vô số trò hành hạ với Khải Nhi, nhưng với tình hình hiện giờ thì cậu chỉ biết giấu khuôn mặt đỏ gay như quả cà chua thối vào chăn. “Muốn khóc!”

- Ai cha cha, Tử Nhi của mẹ, con coi vậy mà cũng "men" dữ ta ơi.- Khải Nhi buông lời trêu chọc khi thấy bộ dạng thảm hại của con mình.

Vương Tử như gà ngậm thóc, cứ rúc vào chăn không dám ho he gì.

- Không cần ngại đâu tên nhóc này, nhưng mà con thích con bé thật hả?- Giọng "mẹ trẻ" bất ngờ nghiêm túc.

Vương Tử nghiến răng, gằn giọng:

- Kệ con.

- Cưng ơi ngại gì? Muốn làm “ Phi công trẻ lái máy bay bà già” thì nói thẳng ra đi.

- Già già cái mông. Cô ấy không phải bà già.- Cậu phản công ngay lập tức. Dám sỉ nhục người con gái của ta sao?

- Trồi ôi, làm gì mà bênh ghê thế?

- Ý mẹ...là thế nào?- Cậu rụt rè hỏi lại.

- Là sao?

- Thì là… mẹ có đồng ý cho con… đến với… chị ấy không?

Khải Nhi nhướng mày, cô nhìn khuôn mặt đỏ ửng hết sức đáng yêu của tên nhóc kia, cũng có chút rung rinh.

- Mẹ hiểu mà, tình yêu có tội gì đâu.

Vương Tử sáng mắt, quên luôn cả mối thù khi nãy:

- Thật ạ!!!!

Khải Nhi mỉm cười dịu dàng:

- Không.

Vương Tử sốc, cậu há hốc mồm nhìn mẹ mình, không dám tin, cậu tưởng mẹ là người thoáng trong chuyện yêu đương chứ, sẽ ủng hộ chứ, ai ngờ...bà cũng như người khác thôi. Chỉ số đáng ghét của bà tăng thêm một vạch.

- Trừ khi con uống hết bát nước này.- Khải Nhi cười "nham hiểm".

“ Thưa Chúa toàn năng, con thề với người, chừng nào thằng này còn chưa trút hơi thở cuối cùng thì mụ già độc ác kia đừng mong sẽ có một cái chết êm đẹp. Chờ đấy!”

Và nam nhân vật chính của chúng ta đành ngậm đắng nuốt cay uống hết cái bát nước "kinh dị" kia. Phải thừa nhận một điều là khi thứ chất lỏng đặc sệt đó đi xuống nơi cuống họng, cậu phải gồng mình lắm mới không phun hết vào mặt người đối diện. Kinh hơn cả tiết canh nữa!

Chờ mẹ ra khỏi phòng, cậu bắt đầu lăn lộn trên giường.

“ Khốn kiếp, mất xừ nó vị giác rồi.” – Cậu ****** thầm trong bụng. Không ngừng nguyền rủa bà già kia. Nhìn cái dáng õng ẹo ngoáy mông đi ra kìa, chỉ muốn xông ra đạp cho một phát. Cậu bắt đầu nghi ngờ về huyết thống của mình.

Được một lúc, cậu bỗng có cảm giác thiêu thiếu gì đó trong phòng. À phải rồi, hình như… trong không khí… không còn lẫn mùi hoa oải hương nữa.

Hả?

Cậu giật mình, quay sang giường bên cạnh. Trống hoác.

“Bà chị, đi đâu rồi?”

*

* *

Thiên Bối ngồi ngẩn ngơ ở bếp đã một tiếng, lúc này hình ảnh tràn ngập trong đầu cô là nụ hôn tối qua. Cũng nhờ nó mà cô khỏi ốm, nhưng trong lòng lúc này lại rất nhiều cảm xúc đan xen. Cô thấy tim đập nhanh hơn từ lúc ấy.

Vừa đúng lúc, Vương Thần từ trên lầu bước xuống, cậu đi đến tủ lạnh định lấy nước uống thì chợt Thiên Bối chạy vội lại, rối rít:

- Thiếu gia...để tôi giúp.

Nói rồi, cô đổ nước ra cốc cho cậu. Vương Thần ngồi xuống, đôi chân thon dài vắt thành hình chữ ngũ, cậu bình thản:

- Cậu cũng ngồi xuống đây đi Bối.

Thiên Bối e dè ngồi xuống, mặt đỏ lên, cô chắp hai tay vào nhau thật chặt.

- Chuyện tối hôm trước, thằng nhóc khiến cậu vất vả, mình thay mặt nó xin lỗi cậu.- Vương Thần nói bằng giọng đều đều.

Thiên Bối xua xua hai tay:

- Không có gì đâu cậu chủ...đó là nghĩa vụ của tôi.

Chợt Vương Thần nắm tay Thiên Bối khiến cô vô cùng ngạc nhiên:

- Thiếu...gia...??

- Cậu không phải chịu đựng nó, có gì cứ nói với mình, mình sẽ giúp cậu.

Thiên Bối khẽ khàng rụt tay lại, lòng rối bời:

- Tôi...tôi nghĩ là mọi chuyện không đến mức đó đâu ạ...Thiếu gia đừng lo nghĩ nhiều quá...

Nói xong, cô bỏ lên sân thượng đứng, để lại Vương thần ngồi đó, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong khó hiểu.

Thiên Bối đứng dựa vào lan can, cứ mỗi lần có chuyện gì trong lòng là cô lại lên đây đứng hóng gió. Trong đầu cô lúc này là hai hình ảnh sóng đôi, một là cái ôm của Vương Thần khi ở vườn chiều hôm trước, hai là nụ hôn của tên tiểu tử kia. Hai anh em nhà này sao cứ muốn làm người khác đau tim thế chứ?

Bờ môi mỏng khẽ run run. Cái cảm giác ấy, khi đôi môi mềm mại của thằng nhóc dán chặt vào môi cô, khi cái vị ngòn ngọt mang theo hơi lạnh lan tỏa khắp cơ thể cô, khiến cô thất kinh, nhưng cũng thật… dịu dàng.

“ Ngọt thật… giống như… dâu vậy…”

Cả cái khoảnh khắc vòng tay mạnh mẽ của Vương Thần siết chặt lấy tấm thân nhỏ bé của cô cũng vậy. Không hề bạo lực, chỉ có một chút ân cần, một chút chiều chuộng, và… chiếm giữ.

Cô làm sao vậy? Sao có thể rung động vì hai con người? Chẳng lẽ trái tim cô có hai ngăn sao? Nghĩ rồi Thiên Bối lắc đầu phủ nhận tất cả.

Không...

Không thể như thế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play