Trước đây, một vài lần khi đang ở bên Quân, tôi hay ngốc nghếch bắt bản thân
tưởng tượng nếu mất anh, mình sẽ như thế nào. Khi ấy, tim tôi đau thắt
lại, giống như ngàn vạn mũi tên xuyên qua, trong lòng thì tràn ngập bế
tắc và mất mát. Nhưng giờ đây, khi điều đó thật sự xảy ra, tôi chẳng thể cảm thấy gì, tất cả chỉ còn là trống rỗng.
Tôi vẫn ăn, vẫn đi học,
hơn nữa còn tìm được một công việc cộng tác viên qua mạng và thêm một
công việc là đăng thông tin quảng cáo lên các diễn đàn. Chỉ là, tôi ngủ
ít đi rất nhiều, đêm đến thường nằm cuộn tròn trong chăn, hai mắt xoáy
sâu vào khoảng không vô định. Giấc ngủ chập chờn của tôi thường bị cơn
giật mình quấy rầy, có lúc mơ thấy mình đang đi tìm gì đó mãi không
thấy, có lúc mơ mình chuẩn bị đi học nhưng mãi vẫn không thể ra khỏi
nhà, lại có lúc mơ Quân trở về, nói rằng chúng tôi hãy quay lại từ đầu.
Cũng như tôi, Quân hoàn toàn bình thường. Anh ăn ngủ đều đặn, ở trên
lớp học hành chăm chỉ hơn hẳn, không còn gục mặt xuống bàn nữa. Từ
trường trở về, anh ở lì trong phòng làm gì không ai biết, nếu không thì
sẽ đi ra ngoài tới tận tối muộn mới về. Nhìn anh vẫn sinh hoạt ổn định,
người không gầy đi, trong lòng tôi cũng an tâm ít nhiều.
Tôi không
thấy đau, Quân chẳng buồn bã, có lẽ giữa chúng tôi đúng như bà Hạnh nói, chỉ là thoáng qua mà thôi, thời gian qua đi sẽ xóa nhòa tất cả. Sau khi lớn lên, rồi gặp được người thích hợp, lập gia đình, sinh con đẻ cái,
thỉnh thoảng mệt mỏi với hiện tại, tôi sẽ hồi tưởng về khoảng thời gian
hạnh phúc bên anh, như vậy là đủ rồi.
Tình yêu vốn là chuyện của
riêng mình, đau thương tất nhiên cũng là chuyện cá nhân. Dù cho có mất
mát cùng cực, hay chịu đựng những biến cố to lớn thế nào đi nữa, mọi thứ xung quanh vẫn tiếp tục đi trên quỹ đạo của nó. Đêm đen buông xuống đều đặn, tập cho tôi thói quen ngồi bất động chờ trời sáng. Rồi khi mặt
trời nhô cao, ánh nắng lấp lánh bung mình trong không gian, vỡ vụn ra
từng giọt vàng ươm, chúng tôi sẽ lại tiếp tục bước đi trên con đường đã
chia hai ngả.
Thời gian tích tắc qua đi, ngày thi học kỳ đã dần đến
gần. Theo lịch của nhà trường, chúng tôi được nghỉ học năm ngày để ôn
thi, sau khi kì thi kết thúc, nấn ná thêm mấy ngày để biết điểm là có
thể nghỉ Tết.
Từ sau đợt Giáng Sinh, tôi hình thành thói quen ở lì
trong phòng, lúc không học bài thì lên mạng làm việc, cơm canh đều có
người mang lên tận nơi, sau đó dọn xuống. Ở mãi trong phòng thế này, tôi chợt hiểu ra vì sao có rất nhiều bậc thánh nhân đã tìm đến những nơi
hoang vắng mà ẩn cư. Hóa ra, một mình cũng không phải là cô đơn, thay
vào đó là cảm giác nhẹ nhàng, giống như mọi sự đời ngoài kia đều không
thể ảnh hưởng đến mình. Hơn nữa, ở trong phòng thế này, da còn trắng ra
nữa. Đem so với tấm hình chụp gần đây nhất ở Nha Trang, tôi rõ ràng đã
trắng hơn vài phần. Lần đi Nha Trang hôm đó, bọn tôi đã chụp rất nhiều
hình, cũng không ít tấm của tôi và Quân chụp riêng.
Ngồi khoanh
chân trên giường, tôi chậm rãi lật từng trang album, kỹ càng ngắm nghía
từng bức ảnh. Nha Trang thật đẹp làm sao! Biển xanh ngát vừa nhìn đã
thấy mát mẻ, bãi cát trắng tinh và mịn màng như bột mì, lại thêm trời
lúc nào cũng trong vắt. Vì thế, mỗi tấm ảnh chúng tôi chụp đều rất đẹp.
Nếu có thể, tôi muốn được quay lại đó. Ở đó, có rất nhiều kỷ niệm của
tôi và Quân, có tiếng cười của anh, có cả tiếng sóng biển đang xen trong những lời thì thầm yêu thương anh dành cho tôi. Tôi muốn trở lại đó,
tìm kiếm chút cảm giác xưa cũ. Từ ngày Quân đi, lòng tôi hoàn toàn chết
lặng, một chút vui vẻ hay đau buồn cũng không còn tồn tại nữa. Cứ mãi
trống rỗng thế này, tôi có lúc còn tự hỏi mình là ai.
Thế nhưng
trống rỗng không phải là tệ hoàn toàn. Trước mặt tôi lúc này đây là bảng thông báo điểm thi học kỳ. Và ngay kia, cái tên tôi đứng đầu tiên, được viết bằng mực đỏ, nằm trên gần một ngàn cái tên. Vì suốt ngày ở trong
phòng học bài, đọc sách, ôn tập, học nâng cao, điểm số của tôi đã tăng
lên rõ rệt.
Mắt tôi không tự chủ mà tìm cái tên Ngạo Quân. Tôi
không nắm được thành tích chính xác của anh, nhưng hình như đã tiến bộ
rất nhiều, hoặc bây giờ mới chịu thể hiện thực lực. Tên anh đứng thứ
mười bảy, không phải trong top mười, nhưng mà cũng hơn rất nhiều học
sinh.
Ngoài ra, trong top mười, có rất nhiều cái tên lạ mà tôi chưa từng thấy qua. Tôi đoán, bọn họ không có ý giành học bổng, cho nên
những kỳ thi quý thì không có thành tích gì nổi bật, nhưng thi học kỳ
lại khác, tất nhiên phải dốc hết sức.
Khi tôi còn đang đứng ngửa cổ
nhìn bảng điểm, một cánh tay bất ngờ quàng lên vai tôi, sau đó là giọng
nói của Nhật: Người đẹp não dài! Cậu thật là làm người khác ngưỡng mộ
quá đi. Cậu xem, điểm cậu bỏ xa điểm người đứng thứ hai.
Tôi không gạt tay Nhật ra, cũng không trả lời lại. Người đứng thứ hai kia chẳng phải cậu ta thì là ai. Đúng là nhiều lời!
Tôi xoay người, đi về lớp, thế nhưng cánh tay kia vẫn không rớt khỏi vai, là vì Nhật cũng đi cùng tôi.
- Cậu vẫn còn giận tớ à?
Tôi vẫn không trả lời. Gần đây tôi cảm thấy mình rất lười nói chuyện.
Nếu có thể im lặng vĩnh viễn, với tôi là một điều tốt. Hơn nữa, từ sau
ngày Lễ Nhà Giáo, tôi đã không nói chuyện với Nhật cho đến giờ, thế nên
cảm thấy rất xa cách.
- Thôi nào, cười một cái đi! Đã rất lâu rồi cậu không cười. – Giọng Nhật tiu nghỉu.
Cười? Hình như tôi quên mất còn có loại trạng thái này. Phải rồi, đã
rất lâu, tôi không cười, không nói chuyện, cũng chẳng khóc. Đông Anh vốn không có kiểm tra miệng, điểm được lấy dưới dạng kiểm tra mười lăm phút trên giấy, cho nên tôi đã im lặng rất lâu rồi.
- Không cười thì nói gì đó với tớ đi! – Minh Nhật nói như van xin.
Tôi vẫn không lên tiếng. Không phải tôi cố tình im lặng, chỉ là đột
nhiên chẳng thể nhớ phải mở miệng như thế nào. Tôi thích trạng thái hiện tại, chỉ việc thở, nhìn mọi thứ, không can thiệp, cũng không liên quan
đến bất cứ điều gì.
Thế nên, tôi tiếp tục giữ im lặng, kể cả khi
Nhật gào lên, lay mạnh người tôi. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ bất lực
của cậu ta khi nhìn tôi đi vào lớp. Chắc cậu ta nghĩ tôi giận. Thực ra
tôi không hề giận Nhật, chuyện đó cũng đã sớm không còn để trong lòng.
Tôi chỉ đơn giản là không thể nói chuyện mà thôi.
Kì thi vừa kết thúc, chúng tôi không phải học bài mới, chỉ ở trên lớp cho
đủ tiết để tổng kết cuối kỳ, đồng thời đợi tổng kết điểm rồi phát sổ
liên lạc.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm từ ngoài cửa đi vào, trên
mình là bộ áo dài cam, vốn là đồng phục giáo viên của trường. Theo
nghiên cứu, nhìn vào màu cam có thể làm não bộ tỉnh táo hơn, tôi đoán vì vậy mà áo dài giáo viên là màu này. Tuy nhiên, bộ đồ này chỉ mặc vào
những dịp đặc biệt, còn thường ngày thì đều là đồ tự do.
Chúng tôi
đứng lên chào cô, sau đó ngồi ngay ngắn vào chỗ. Kỷ luật của Đông Anh
rất nghiêm, học sinh lại có tính tự giác đáng ngưỡng mộ. Dù mấy ngày nay đều không phải học, nhưng cả lớp luôn giữ trật tự, trò chuyện chỉ trong mức nhất định, tuyệt đối không nháo nhác.
Cô chủ nhiệm của chúng
tôi tên Trâm, là giáo viên dạy Toán. Chính vì thế, lớp tôi đa phần đều
học rất vững môn này, bởi cô giảng bài có phần kỹ lưỡng hơn những lớp
khác.
Tôi ngồi dựa hẳn vào bức tường phía sau, nhìn cô Trâm duyên
dáng kéo tà áo dài phía sau lên trước, để ngay ngắn trên đùi, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi cất giọng: Điểm cuối kỳ thì các em đã coi rồi, nhưng điểm chi tiết và tổng kết thì được ghi trong sổ liên lạc. Sổ này
cô sẽ phát vào buổi họp phụ huynh cuối tuần này. Bây giờ lớp trưởng phát giấy mời họp cho các bạn. Riêng về Minh An, hiệu trưởng bảo em không
cần mời phụ huynh, và có thể lấy sổ liên lạc ngay bây giờ. – Dứt lời, cô lấy trong cặp mình ra một tờ giấy cứng màu vàng nhạt, bọc cẩn thận
trong bìa bóng bọc vở.
Tôi im lặng, chầm chậm đi lên bàn giáo viên. Ở dãy bên kia, Diệu My cũng đang đi lên để nhận sấp giấy mời.
- Điểm của em rất cao, lại học đều ở tất cả các môn. Khá lắm! Tiếp tục cố gắng nhé! – Khi đưa sổ liên lạc, cô Trâm nói với tôi.
Tôi mím môi, im lặng gật đầu. Khi ngẩng lên, tôi nhận được cái chau mày khó chịu của cô. Tôi thở dài, nhìn cô bất lực, lắc đầu nhè nhẹ.
- Em...? – Cô Trâm nghi ngại nhìn tôi.
Tôi lại gật đầu. Đúng như cô nghĩ, tôi... không thể nói chuyện. Tôi đã
mất khả năng nói kể từ sau khi đọc lá thư của Quân. Ban đầu, tôi vẫn chỉ nghĩ mình muốn im lặng, nhưng mới đây, tôi nhận ra, mình không thể nói.
Mắt cô trào lên một sự cảm thông nhưng vẫn có chút nghi ngờ.
Tôi mặc kệ, cầm sổ liên lạc trở về chỗ ngồi, dựa vào tường, thong thả mở ra xem điểm. Thật may, tôi không hề sa sút chút nào, những con điểm vẫn đều đều. Với hạnh kiểm tốt và điểm số cao, học kỳ này, tôi đạt học sinh giỏi.
Sau khi Diệu My phát giấy mời họp phụ huynh xong, cô đưa cho chúng tôi chuyền tay nhau tờ đăng ký phụ đạo trên trường. Ở những
trường khác, phụ đạo là không bắt buộc, nhưng ở Đông Anh, để duy trì
thành tích chung của trường, tất cả học sinh đều phải học, ký vào giấy
chỉ là hình thức mà thôi.
Kết thúc việc đăng ký học phụ đạo, cô
Trâm cất lời: Lớp mình, bạn nào đăng ký học thêm ở nhà cô thì giơ tay.
Từ học kỳ sau, cô sẽ mở lớp dạy thêm.
Cả lớp gần như giơ tay ồ ạt,
trừ tôi. Tôi vốn không thích đi học thêm. Không thể kiểm soát ánh mắt
mình, tôi quay sang nhìn Quân, phát hiện anh cũng giơ tay đăng ký. Từ
lúc nào Quân lại chăm học đến vậy? Nhưng như thế tốt cho anh mà. Sau
này, kế thừa công ty của ông Hùng, anh phải thật giỏi giang để được lòng các cổ đông, và cũng để thể hiện bản lĩnh của chính mình.
Kết thúc
những việc lặt vặt cần thiết, chúng tôi được cho về, ngày mai lên trường dọn vệ sinh lớp học và sân trường, chuẩn bị cho buổi tổng kết cuối kỳ.
Khi tôi ra khỏi lớp, Nhật đang đứng đợi bên ngoài. Nhìn thấy tôi, cậu ta đi nhanh đến, mặt tươi cười rạng rỡ: Đi chơi nhé!
Tôi không trả lời, cũng không nhìn Nhật nữa, đi lướt qua cậu ta. Từ
phía sau, Nhật giữ tay tôi lại: Này! Thi xong rồi, đi chơi một bữa cho
thoải mái đi mà!
Tôi giằng tay ra, chau mày để biểu thị sự khó chịu, sau đó lại quay người bỏ đi. Tôi không muốn ra ngoài, không muốn gặp ai hết. Tôi thích căn phòng của mình hơn, quen thuộc với sự yên tĩnh và
đối diện với duy nhất bản thân mình.
Nhật tiếp tục kéo tôi lại, quát lên: Ít nhất cậu cũng phải nói chuyện với tớ chứ.
Tiếng quát của Nhật khá to, làm cho các học sinh đi gần đó phải ngoái lại.
Tôi rất khó chịu, giằng mạnh tay, nhưng Nhật siết thật chặt.
- Bỏ tay ra! – Tiếng Ngạo Quân lành lạnh vang lên.
Tôi đưa mắt nhìn, thấy anh đang đứng ngay bên phải Nhật. Đã rất lâu rồi tôi không nhìn anh ở khoảng cách gần thế này, nhưng lúc này tim vẫn chỉ trống rỗng, không có lấy một chút nhấn nhá.
- Cậu là gì mà quản?
Hai người chia tay rồi mà. – Nhật gằn giọng với Quân. Đừng thắc mắc vì
sao cậu ta biết. Chuyện tôi và Quân chia tay, cả ngôi trường này đều
biết, đương nhiên là từ miệng My đi loan rồi. Hơn nữa, chúng tôi dính
nhau như vậy, chỉ cần thấy hai người hai góc trong nhà ăn, mọi người đều sẽ nắm rõ mọi chuyện.
- Là anh trai. – Quân nghiến răng, mắt hồ ly nhỏ hẹp nhẹo lại nguy hiểm, cái nhìn lạnh đến âm độ.
Nhật buộc phải buông tay tôi ra. Nếu chỉ là bạn trai cũ, Quân rõ ràng
không có quyền quản. Nhưng trên danh nghĩa là anh trai, Quân hoàn toàn
đủ tư cách cho Nhật một trận nếu còn tiếp tục quấy rầy tôi.
Tôi
nhìn Quân, trong lòng không cảm kích, cũng chẳng xúc động. Có lẽ anh đã
xác định rõ mối quan hệ với tôi, và chỉ làm những điều trong mức độ anh
trai, em gái mà thôi.
Dứt cái nhìn ra, tôi quay đi, tiếp tục tiến về nhà xe. Tay tôi lại bị giữ lấy, lần này là Quân.
- Nếu không thích thì em phải nói nó tránh xa ra chứ? – Quân vẫn còn
tức giận, giọng nói rất nặng nề, hơi thở lạnh lẽo bức người.
Tôi
quay lại, dùng tay còn lại gỡ tay Quân ra khỏi cổ tay mình, trơ mắt nhìn anh. Không nhanh không chậm, tôi quay lưng bỏ đi. Tôi không muốn đối
diện với anh, sợ anh phát hiện ra mình không thể nói được. Khi yêu, sai
lầm của người con gái chính là để người ta biết mình yêu họ quá nhiều.
Khi chia tay, sai lầm tiếp theo chính là để người ta biết được mình vì
mất họ mà đau thương quá nhiều. Tôi không muốn Quân nhìn ra những trống
rỗng trong lòng mình. Thực tâm, tôi mong anh có thể cứ thế tiếp tục cố
gắng vì tương lai, đừng bận tâm đến tôi, đừng áy náy hay phải có trách
nhiệm của người anh trai gì cả. Cứ mặc kệ tôi chính là sự giúp đỡ lớn
nhất lúc này.
Buổi tổng kết của chúng tôi diễn ra trong không khí vui tươi. Vì là
ngôi trường có thành tích học tập cao cho nên học sinh bị điểm kém gần
như không có, kém thì cũng chỉ là kém hơn những bạn khác, chứ không có
điểm dưới trung bình. Chính vì vậy, chồng phần thưởng để trên kia rất
lớn, đọc tên học sinh lên nhận quà cũng rất lâu. Sau cùng, chúng tôi
được thông báo sẽ nghỉ Tết mười ngày, sau đó học kỳ hai chính thức bắt
đầu.
Kết thúc lễ tổng kết, các lớp tổ chức liên hoan. Lớp tôi định về nhà cô Trâm nấu gì đó.
Tôi nhìn cô Trâm, cô cũng hiểu tôi đang nghĩ gì. Cả lớp chơi vui vẻ như vậy, nếu tôi ngồi im không nói, chắc chắn sẽ rất khó coi, nhưng tôi lại không thể nói. Chính vì vậy, cô cho phép tôi vắng mặt.
Cả lớp rời
đi, còn lại một mình, tôi không về nhà ngay, thơ thẩn đi đến thư viện.
Ngày hôm nay, thư viện hoàn toàn vắng vẻ, người thủ thư cũng đang chuẩn
bị ra về nghỉ Tết.
Tôi chọn một cuốn sách vô thưởng vô phạt, ngồi
xuống đất, dựa vào kệ sách, bắt đầu đọc. Nhưng chưa được mấy trang, sách của tôi bị Minh Nhật lấy đi.
- Nghỉ ngơi đi! Lúc không phải học, nên tranh thủ nghỉ ngơi. – Nhật vừa nói vừa đặt cuốn sách lại chỗ của nó trên kệ.
Ngồi xuống cạnh tôi, cậu ta tiếp tục: Tết này cậu có định đi đâu chơi không?
Tôi đương nhiên vẫn im lặng. Sự im lặng của tôi có lẽ làm rất nhiều
người cảm thấy bị coi thường, trong đó có Nhật. Cậu ta đẩy tôi ngã xoài
xuống nền gạch bông, chồm người lên, mặt hằm hằm: Chẳng lẽ cậu ghét tớ
đến mức một từ cũng không muốn phí phạm? – Nhật không quát lên, là vì
đang ở trong thư viên.
Tôi dùng hay tay đẩy cậu ta ra, nhưng lại bị
cậu ta nắm lấy. Hai tay tôi bị Nhật ghì chặt trên đỉnh đầu bằng một bàn
tay. Đôi mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống: Cậu làm tớ bực rồi
đấy. Cậu có nói chuyện với tớ không thì bảo?
Tôi im lặng, nghiêng
mặt, không nhìn vào Nhật nữa. Tôi đã không còn khả năng cảm nhận và nói
chuyện nữa rồi. Cậu ta có nổi điên thế nào thì tôi cũng chỉ có nhiêu đó
thôi.
Đột nhiên, một bờ môi lành lạnh, ươn ướt chạm vào cổ tôi. Tôi
giật mình, định rút tay lại để đẩy Nhật ra, nhưng hai tay đã bị giữ
chặt.
Nhật tiếp tục hôn lên cổ tôi, không gấp gáp, sau đó cắn thật
mạnh. Tôi không thể la lên, cũng không buồn phản kháng. Tôi biết, cậu ta chỉ muốn ép tôi phải lên tiếng, ngoài ra chẳng có ý gì khác. Đây là thư viện trường, có mười lá gan cậu ta cũng chẳng dám làm bậy.
Ban đầu, cổ tôi nhột nhạt, sau đó bị day cắn hơi tê, giờ thì đau buốt. Mùi máu tanh sộc lên, mặn và nồng.
Nhật nhả cổ tôi ra, cũng buông hai cánh tay của tôi. Tôi có thể thấy
trong mắt cậu ta sự giận dữ cùng cực bất lực, lại có chút mất mát, tủi
thân.
Dáng người cao lớn rời khỏi tôi, ngồi dựa vào kệ sách, thở
dài. Tôi từ từ ngồi dậy, tay theo quán tính chạm vào cổ mình. Máu chảy
ra dính lên tay tôi, không nhiều, nhưng đỏ rực. Tôi cắn cắn môi, nhìn
Nhật đang ngồi cúi đầu. Trong giây lát, tôi thật sự sững sờ. Từng giọt
nước mắt nhỏ xuống vạt áo trắng, Nhật đang khóc. Tại sao lại phải khóc
như thế? Cậu ta tức đến thế sao?
Nghĩ cũng tội, thôi thì không dày
vò cậu ta nữa. Tôi lay nhẹ người Nhật, cậu ta vẫn không ngẩng lên, có lẽ không muốn bị nhìn thấy bản thân rơi nước mắt. Tôi đành đến quỳ xuống
trướng mặt Nhật, dùng tay mình nâng đầu cậu ta lên. Nhưng Nhật ghì lại,
buộc tôi phải dùng cả hai tay. Bàn tay dính máu của tôi không cẩn thận
chạm lên má Nhật, một vệt đỏ loang dài trên nước da trắng như đậu hũ
non, tạo nên cảm giác chân thực mà cũng thật hư ảo.
Khi tôi làm cho
Nhật chịu ngẩng đầu lên, nước mắt cậu ta đã khô, chỉ còn lại đôi mắt u
sầu, đen nghịt lại. Nhật nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, giống như vừa có
cơn lốc quét qua lòng, lấy đi mọi thứ bên trong cậu ta.
Tôi nhìn Nhật hồi lâu, rồi chỉ tay vào miệng mình, sau đó bất lực lắc đầu.
- Cậu... – Nhật là người thông minh, đương nhiên hiểu ý tôi. Phản ứng
của cậu ta y hệt cô Trâm, vừa xót xa, lại cũng rất nghi ngờ: Không thể
nào! Một người không bị câm tại sao giờ lại không nói được? Đi bệnh
viện! Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra! – Nói rồi Nhật toan đứng lên, muốn kéo theo cả tôi cùng đứng.
Nhưng tôi ghì người lại, nhìn Nhật, rồi
lắc đầu. Tôi muốn như thế này. Thực lòng tôi không muốn phải lên tiếng
nói chuyện với bất cứ ai nữa. Cứ thế này, mãi mãi thế này, cũng là
chuyện tốt.
Nhật ngừng lôi kéo, ngồi xuống đối diện, đem cái nhìn
xoáy sâu vào mắt tôi, sau đó cất lời: Cậu vẫn còn nhớ giấc mơ du học của mình chứ?
Tôi gật đầu.
Nhật tiếp tục: Cậu muốn du học để có tương lai tốt hơn?
Tôi lại gật đầu.
- Thế không thể nói thì cậu sẽ làm gì trong tương lai?
Câu hỏi của Nhật không phải tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi có thể làm bất
cứ điều gì. Tôi tin như thế. Có rất nhiều người khuyết tật vẫn thành
công đấy thôi.
- Lần đầu tiên gặp cậu, tớ bị choáng ngợp bởi vẻ tự
tin và đôi mắt như luôn thách thức. Lúc đó, tớ cảm thấy, không cô gái
nào trên đời này có thể đẹp bằng cậu. Tớ thích nhất là nhìn cậu đọc
sách, gương mặt nghiêng nghiêng, nắng chiếu vào làm mái tóc như bừng
sáng, trong đôi mắt là vô vàn kiên cường và hoài bão. Khi đó, cậu đẹp
như một nữ thần. – Nhật vừa nói, tay vừa xoa nhẹ lên gò má tôi.
Tôi không tránh, cũng không gạt ra, mặc kệ cảm xúc đang dâng lên của cậu ta.
- Nhưng mà từ sau đợt tết Tây, cậu thay đổi hoàn toàn. Mắt cậu không
còn sáng, nó trơ lì và trống rỗng. Cậu không còn cười nữa, gương mặt ảm
đạm, cái nhìn vô hồn. Cậu yêu Ngạo Quân đến thế sao?
Tôi không gật
hay lắc đầu, chỉ thinh lặng nhìn Nhật. Giá như mọi người cứ mặc kệ tôi,
đừng ai để tâm đến, đừng ai nhắc cho tôi biết sự suy sụp của mình, để
tôi tiếp tục tin mình chẳng sao cả. Tốt nhất là hãy cứ để tôi ngủ yên
trong miền hoang hoải trống trải của riêng mình, vùi thật sâu trong lớp
không khí cô tịch xung quanh, thinh lặng với cuộc đời, thinh lặng với cả chính mình. Hãy cứ mặc kệ tôi, như cách tôi mặc kệ mình. Tôi đã chẳng
buồn khóc cho những bất hạnh, chẳng buồn thương xót chính mình, chẳng
buồn than thân trách phận, hay một lần cố gắng níu kéo, vậy thì mọi
người việc gì cứ phải xót thương tôi? Như Nhật, hay như ánh mắt bà Hạnh
nhìn tôi, nó ánh lên sự thương cảm, sự bất lực. Nó như một cái tát mạnh
vào mặt tôi, nhắc nhở tôi về sự đáng thương của mình lúc này.
Tôi vẫn thinh lặng, kể cả khi Nhật lại vì tôi mà rơi nước mắt, kể cả khi bờ môi cậu ấy chạm vào cổ tôi, liếm đi dòng máu nãy giờ vẫn âm ỉ rỉ ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT