Find Nemo kết thúc, tôi cùng Ngọc rời khỏi rạp phim, tạt sang quán café 31
cùng uống nước và học bài. Cũng không phải là nâng cao hay ôn tập gì,
chúng tôi chỉ học bài cho ngày thứ hai và thay vì ngồi học một mình ở
nhà thì ngồi cùng nhau. Trong lúc Ngọc học chưa xong, tôi tranh thủ chép bài từ những cuốn vở tôi mượn cậu ấy.
Vì hôm nay sẽ bắt đầu đi làm lại nên tôi và Ngọc tạm biệt nhau lúc bốn rưỡi, ai về nhà nấy, tôi mang theo những cuốn vở mượn của Ngọc mà chưa chép xong. Đón xe bus, tôi mơ
màng ngủ một chút cho tới khi đến trạm. Từ trạm về đến khu biệt lập
khoảng hơn nửa cây số, không có thêm tuyến xe bus nào, tôi thay vì gọi
xe ôm thì chọn cách đi bộ.
Mùa thu Đà Lạt rất đẹp, một chút dịu dàng bẽn bẽn nhưng cũng lạnh lùng vô tâm. Cái lạnh chớm chiều nhàn nhạt
không làm người ta phải khó chịu nhưng cũng không thể phớt lờ. Gió tản
mát bốn phía có chút buồn bã. Thu mà, Đà Lạt lúc nào cũng buồn dịu dàng
vào mùa thu.
Con đường trải nhựa trong khu biệt lập vẫn còn in hằn
vết bánh xe, mặt đường ngả vàng trong ánh nắng chiều buồn man mác. Sân
cỏ hai bên đường cũng kém xanh vì màu nắng chiều. Từng ngọn cỏ lặng lẽ
lay động trong gió, dường như tất cả sự xốn xang và tươi mới đều đã
chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Chiều thu buồn, lòng người cũng chẳng vui.
Tôi cúi đầu đếm bước chân, từng bước từng bước trên mặt được xám xịt, cho đến khi có một đôi chân khác xuất hiện.
Tôi ngẩng đầu lên, lòng mờ mịt không thể đoán là ai. Nhìn thấy gương
mặt của Thế Anh, lòng tôi vẫn mờ mịt. Anh làm gì ở đây? Trông anh khác
quá, hốc hác đi nhiều, đôi mắt u uất không còn nét cười, môi khô khốc
bạc màu và người cũng gầy hẳn đi.
- Đúng là em thật. Nhìn từ xa anh còn tưởng mình nhầm. – Anh cười yếu ớt, nét hốc hác càng tố cáo sức khỏe của chủ nhân.
- Nhìn anh ghê quá! – Tôi thẳng thắn nhận xét. So với dáng vẻ tươi tắn
trẻ trung và phong độ trước đây thì anh “xuống cấp” quá mức tưởng tượng.
- Cảm ơn vì đã nhắc! – Anh bật cười, nhưng nét vui tươi vẫn bặt vô âm tín, gương mặt trông rất khổ tâm.
- Sao em lại ở đây? – Thế Anh như sực nhớ ra khung cảnh xung quanh.
Phải rồi, chúng tôi không phải đang đối thoại với nhau trong khu xóm nhỏ quen thuộc, cũng không phải tại trường Trung Anh. Nơi này là “lãnh địa” nhà Diệu My và những người khác.
- Thế sao anh lại ở đây? – Tôi không muốn nói là tôi đang sống ở đây. Sẽ phải giải thích rất nhiều.
- Bạn trai của Diệu My mời anh đến tham gia buổi tiệc mừng em ấy về lại trường. – Thế Anh thở hắt ra, nụ cười nửa miệng chua chát cùng khinh bỉ gợi lên trên đôi môi bạc màu.
- Bạn trai Diệu My? – Tôi nghĩ mình nên là người ngoài cuộc, chính là dạng người không hề hay biết gì.
- Ừ. Trước khi nhận lời quen với anh thì My đã có bạn trai ở Đông Anh. – Khoa thở dài, đi đến ngồi xuống bãi cỏ bên đường. Cỏ được chăm sóc và
tưới rửa mỗi ngày nên rất sạch sẽ.
Tôi theo đó ngồi xuống thảm cỏ bên kia đường, cả hai đối diện nhau, ở giữa là một dải xám xịt.
- Thế mà anh còn đến. – Tôi ra vẻ vô tư nhận xét, nhưng trong lòng đang rất giận. Thằng nhãi Anh Khoa muốn cái gì đây? Hành động chẳng khác nào đứa trẻ, hỉ hả với chiến thắng của mình.
- Anh nhớ Diệu My, muốn nhìn thấy em ấy. – Nét mặt Thế Anh rất khổ sở.
- Ngu ngốc! – Tôi lạnh nhạt nhận xét. Quả thật rất ngu ngốc và mù quáng khi khăng khăng nhớ người đã bỏ mình ra đi. Dù người ta có thế nào thì
mình cũng một lòng yêu sao? Không có đâu! Đừng có tầm thường hóa tình
yêu của mình bằng cách trao nó cho người không xưng đáng!
- Anh biết! – Thế Anh lại cười, hình như sau mỗi câu nói đều cười, nhưng những nét khổ sở cứ theo đó đổ tràn trên gương mặt.
Tôi im lặng nhìn gương mặt anh, cảm giác sự nặng nề đang lây nhiễm sang mình. Trông anh gần như trong suốt, muốn vỡ vụn ra từng mảnh vì những
tan nát. Nếu hạnh phúc từng có bằng với tổn thương sau này thì trên thực tế tình yêu là thứ mất nhiều hơn được. Ta bắt đầu thích nhau rồi trở
thành bạn, cùng chia sẻ và quan tâm nhau, sau đó yêu rồi chia tay, mất
đi một người bạn và sự chia sẻ vốn có, mất luôn cả những vui tươi mà khi chưa có người ấy ta vẫn sở hữu.
Hai tay âm thầm vặn vẹo, tôi không
biết phải nói gì với Thế Anh, trong tưởng tượng cũng chưa từng nghĩ
chúng tôi sẽ nói chuyện lại với nhau. Cho nên bây giờ chỉ biết hai đứa
nhìn hai hướng. Cho đến khi điện thoại của tôi rung lên bần bật.
Tôi ngạc nhiên nhìn màn hình. Từ lúc nào trong điện thoại lại có một số là “Anh Quân” thế này?
- Alo? – Tôi nghi hoặc bắt máy.
- Em có thể mời khách về nhà. Sao lại ngồi lang bạt như thế? – Tiếng Ngạo Quân đều đều vang lên.
Tôi theo phản xạ quay nhìn về phía nhà Quân, thấy một bóng người đang đứng trên sân thượng.
Mời Thế Anh về nhà? Không đời nào!
- Em biết rồi. – Tôi dứt lời liền cúp máy.
Nhìn sang phía Thế Anh, tôi cảm thấy mắt mình đang chớp thật nhanh. Mỗi khi chuẩn bị nói dối tôi đều có biểu hiện này: “Em phải làm cho xong
việc ở đây rồi về đi làm. Ông chủ vừa gọi nhắc em đã nghỉ mấy ngày.
- Em đang làm ở đâu? – Thế Anh rời mắt khỏi những tầng mây vàng vọt mà chuyển sang tôi.
- Phòng trà Hoàng Gia. – Tôi vừa nói vừa đứng lên chuẩn bị rời đi.
- Em làm lâu chưa? – Thế Anh cũng đứng lên.
- Cũng vài tháng rồi. – Tự nhiên hỏi làm tôi cũng không thể trả lời cụ thể.
- Có một lần anh với My đến đó. Sao không thấy em nhỉ? – Khoa có vẻ khó nói, sau đó cũng tiếp tục: Bọn anh gặp bạn trai của My và hai người bạn của cậu ấy.
- Chắc hôm đó em nghỉ. – Tôi nói dối nhanh. Hôm đó tôi
có đi làm và ở trong phòng pha chế mà không ra ngoài. Từ khi bắt đầu
quen cho đến bây giờ, Khoa chỉ đến đó hai lần. Một là hôm sinh nhật mẹ
của Văn, hôm còn lại là ngày đầu tiên cậu ấy đưa tôi về. Hóa ra nỗi buồn đó, sự đau thương đó là vì Diệu My.
Lòng tôi u ám mà cũng thật muốn cười ra tiếng. Cười cho sự ngốc nghếch của chính mình và sự giảo hoạt của con người.
- Thôi em đi đã. – Tôi ngắt mình khỏi những suy nghĩ, thở hắt ra sau đó thẳng tiến về phía nhà Quân.
- Minh An! – Tiếng Thế Anh phía sau khẩn trương giữ tôi lại.
Bàn chân tôi ngừng bước nhưng không quay người lại.
- Anh... xin lỗi! Anh làm tổn thương em nên giờ phải trả giá. – Dù
không nhìn, nhưng tôi biết gương mặt anh đang rất buồn, từng nỗi đau như những bóng ma ẩn hiện trong đôi mắt.
Tôi im lặng không nói, tiếp
tục bước đi, bỏ lại Thế Anh ở phía sau. Nếu đúng là làm người khác tổn
thương sẽ phải trả giá thì có lẽ kiếp trước tôi gây nghiệt nhiều mà chưa kịp trả nên mới liên tục chịu tổn thương thế này. Với tôi, việc nhìn
những người mình quý mến bị người khác dày vò chính là tổn thương to
lớn nhất.
Mang vác sự nặng nề trong lòng, tôi khó nhọc đi vô nhà,
cảm giác cả người mệt mỏi và mất hết sức sống. Tự mình đứng đã không
vừng, ấy thế mà vừa mở cửa ra đã có một bóng người lao vào tôi.
- Con gái! – Người đó gào lên. Ôi bà Hạnh! Bỏ tôi ra không thì bảo?
- Con gái! Ba mẹ về rồi, mang rất nhiều quá cho con. – Ông Hùng đứng
gần đó mỉm cười trìu mến. May phúc là không nhào đến ôm tôi!
Tôi im lặng, cũng không chào hỏi hay tỏ vẻ vui mừng. Chỉ biết trơ ra phản kháng bằng cách đón nhận.
- Lên phòng với mẹ nào bé yêu! Có rất nhiều thứ phải cho con xem. –
Thấy biểu hiện như tượng của tôi, bà Hạnh mau mắn kéo tôi đi lên phòng ở trên lầu.
Cửa phòng vừa đóng lại, tôi lập tức đưa mình rời khỏi cái ôm hờ trên vai của bà ta, cố gắng gồng mình ngăn cơn ớn lạnh đang trào
lên. Dù sao thì tôi cũng rất ghét người phụ nữ này.
Tôi nghĩ bà ta nhận ra thái độ của tôi nhưng vẫn tỏ ra như không biết, lướt nhanh đến bên tủ lấy ra một phong bì lớn.
- Giấy tờ nhà đất và tài khoản của con. – Đưa cho tôi, bà Hạnh cười trìu mến.
Tôi nghi hoặc đón lấy. Bà ta trở nên tốt lành quá mức tưởng tượng từ khi nào thế này?
- Cô đã trả lại tất cả những gì lấy của bố con con. – Bà Hạnh ngồi xuống giường, thở hắt ra như trút được gánh nặng.
- Vậy tôi nên đi khỏi đây. – Tôi không mở phong bì ra kiểm tra, thiết nghĩ bà ta không có gan lừa mình.
- Ở lại đây đi con. Một mình con làm sao lường hết được những sóng gió. Cứ ở lại căn nhà này đi. – Bà Hạnh nghe tôi nói lập tức đứng dậy, đi
đến trước mắt tôi mà trân thành khuyên bảo.
Tự nhiên tôi thấy lòng
rối bời, chỉ muốn chạy vụt ra ngoài, nhưng tôi đã kiềm chế được, cố tỏ
ra bình tĩnh rời khỏi phòng. Che chở chính là đây sao? Bà ta đang thật
lòng bảo bọc tôi? Dù từng lừa sạch mọi thứ của ba con tôi nhưng giờ đây
bà ta là người duy nhất bảo bọc tôi, trong khi tất cả bà con họ hàng đều quay lưng.
*
Tôi đã bị bắt phải xin nghỉ thêm một ngày nữa vì
bữa tiệc chào đón ông bà Hùng Hạnh trở về sau tuần trăng mật. Ôi tiệc
tùng! Tôi ghét những chỗ đông người.
Vị trí của tôi trong bữa tiệc
này chỉ đứng sau hai nhân vật chính, hôm nay tôi vào vai cô con gái của
vợ, được cha dượng yêu thương và mang ra công bố với bạn bè.
Người ta mang đến trước mặt tôi một cây dài treo đầy váy, cho tôi tự ý lựa chọn và sẵn sàng tạo hình theo sự lựa chọn của tôi.
Nói thật, tôi không thích váy, nhưng lại bị thu hút một cách kỳ lạ với
những chiếc váy cổ điển của quý tộc phương Tây. Ở trong mớ váy áo dạ hội này có một chiếc váy như thế màu kem. Chít eo bằng dây dù đan vào các
con mắt được bấm ở phần lưng, tà váy phồng chấm đất nhờ một chiếc váy
lót, hai quai áo hờ hững qua vai. Tôi nghĩ tôi thích nó.
Với lựa
chọn này, tôi được trao cho một cây quạt von hay vì túi xách cho phù
hợp, tiếp đến mặt được trang điểm nhẹ, tóc uốn thành từng lọn to, cột
lên và giữ cố định trên đầu bởi một chiếc kẹp bướm. Để che đi chiếc kẹp, họ đính cố định lên đầu tôi một chiếc mũ nhỏ với những bông hoa bằng
vải lưới đen.
Nhìn vào gương lúc này, tôi giống một quý tộc thực sự, từ trang phục cho đến tạo hình đếu đúng chất.
Tôi vừa xong việc ở đây thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Là Ngạo Quân
trong trang phục rất ăn ý với bộ váy của tôi. Chiếc áo sơmi trắng đổ bèo trước cổ, áo ghi lê màu nâu đất vừa vặn ôm cơ thể cao ráo, quần đen và
giày cao cổ phối hợp rất ăn ý.
- Người ta nói với anh về tạo hình
của em, và tạo hình cho anh như vậy. – Hiểu được sự thắc mắc trong lòng
tôi, Ngạo Quân giải thích.
Tôi mờ mịt mỉm cười, gật đầu rất ngốc.
Trông Ngạo Quân bây giờ rất đẹp, vẻ trong trẻo mà lạnh lùng làm người
khác bị thu hút, đôi mắt hờ hững, hàng mi dày buông cái nhìn có chút
buồn và lạnh lẽo, da mặt như đậu hũ kích thích ham muốn vuốt ve lên đó,
môi cam mỏng đẹp đẽ mềm mại. Đến tôi, một đứa miễn dịch với trai đẹp
cũng có chút ngây người.
- Em xong hết chưa? – Thấy tôi không nói gì, Ngạo Quân hỏi.
- Rồi. – Tôi thu hồi sự ngưỡng mộ trong mắt, vội vàng trả lời.
- Vậy chúng ta đi nào! – Mang theo ý cười trên môi và trong mắt, Quân
chìa bàn tay trái cho tôi. Tôi cũng đưa tay phải mình ra, sau đó cậu ấy
cầm tay tôi, vòng tay phải trước ngực rồi quàng tay tôi vào khuỷu tay
cậu ấy. Và như thế tôi khoác tay Ngạo Quân hòa vào bữa tiệc.
Lướt
qua đám đông, tôi có thể cảm thấy ánh mắt mọi người đặt trên mình, có lẽ một phần do trang phục khác biết, phần còn lại vì ai cũng biết tôi là
ai và ở đây để chờ đợi ông Hùng công bố như một sự hợp pháp hóa.
Bữa tiệc này chính là loại tiệc rượu cao cấp mà chỉ có thể thấy trong các
phim thần tượng Hàn Quốc, là nơi mà những bộ đồ hàng hiệu trị giá cả tỷ
đồng đi kèm với trang sức đắt đỏ được mang trên người để thể hiện đẳng
cấp và cũng để ngầm so đo với nhau. Đối tác làm ăn của nhà Quân rất
đông, họ lại mang theo một lượng đông đảo con cái, vì vậy tiệc càng
đông. Lướt qua mỗi đám khoảng hai ba người tôi lại nghe được một mẩu
chuyện làm ăn, đám thì lại đang thăm dò tình hình công ty nhau dưới hình thức tán thưởng có cánh và hỏi han quan tâm. Phía ồn ào nhất là chỗ con cái của những đối tác, hình như họ đã nhập vài nhóm cả trai lẫn gái lại làm một, đang cùng bàn luận gì đó rất vui vẻ, một số khác đang trao đổi số điện thoại, ánh mắt lộ rõ vẻ tán tỉnh đẩy đưa.
Tôi không đặt sự chú ý chính xác vào đâu, chỉ lướt qua rồi để Quân dẫn mình đi về phía
tháp ly pha lê. Ở đó, Khoa, Văn và Diệu My đang trò chuyện gì đó rất vui vẻ. Ba mẹ họ là bạn thân với ba Quân, hiển nhiên là họ có mặt ở đây.
- Trông hai người tuyệt quá! – Đây là lần thứ hai tôi thấy Văn không
nghe nhạc, lần đầu là ở trong tiệc sinh nhật của mẹ cậu ấy. Ngay cả
trong lớp Văn cũng đeo một bên tai nghe, song song giữa nhạc và bài
giảng. Giọng Văn rất hay, du dương như tiếng dương cầm, nhẹ nhàng và tạo cho người ta cảm giác quý mến.
- Văn thích Opera và Nhạc Kịch nên
cậu ấy rất thích phong cách thời trang này. – Quân cúi người, ghé vào
tai tôi thì thầm, mang theo mùi hương lành lạnh thơm tho đặc trưng của
cơ thể. Quả thật cậu ta giống chàng ma cà rồng quá. Từ tướng mạo, gương
mặt cho đến mùi hương đều thu hút, duy chỉ có ánh mắt là nguy hiểm.
Chúng tôi đến gần ba người họ hơn, ngay sau đó Văn làm động tác cúi
người của các quý ông lịch thiệp nho nhã, chìa tay về phía tôi.
Tôi bật cười thích thú, đưa tay phải cho cậu ấy hôn lên, cảm giác như mình
đang ở trong cung điện hoàng gia, xung quanh là các quý tộc và bá tước.
- Trông dị quá! – Trái ngược với Văn, Diệu My nhăn mặt vẻ ghê sợ. Hôm
nay cậu ta rất đẹp, thường ngày cũng rất đẹp! Diệu My mặc một chiếc váy
trắng khá giống váy múa ballet nhưng dài hơn một chút, tà xòe rộng nhiều lớp, chân mang đôi hài búp bê trắng duyên dáng, tóc búi cao để lộ chiếc cổ gầy và xương quai xanh đẹp hoàn hảo. Phong cách hoàn toàn hiện đại
trái ngược với vẻ hoài cổ của tôi.
Tôi thừa nhận mình là đứa khô
khan, không giỏi pha trò, cho nên trước câu nói của My, tôi chẳng biết
nói gì để không khí khá hơn. Yên tâm là Ngạo Quân cũng không khô thua
tôi là mấy đâu. Văn thì đừng trông mong gì ở cậu ta, tai đã đeo lại
headphone và đang nghe nhạc. Còn Khoa thì rõ ràng không thể cư xử tự
nhiên khi có tôi. Chính vì vậy mà cả năm người chúng tôi bắt đầu chìm
vào im lặng.
Nói thật, nhìn thấy mặt Khoa trong lòng tôi có chút ghê tởm và coi thường. Chuyện cậu ta làm với tôi đã là rất rẻ tiền, hôm nay làm tổn thương Thế Anh quả thật vô cùng rác rưởi. Với nhiều người, để
quên một người sẽ trải qua bốn giai đoạn. Đầu tiên là nuối tiếc, tiếp
theo sẽ tự hỏi cùng thắc mắc vì sao người ta ra đi, khi biết được sự
thật sẽ vô cùng xem thường và khinh bỉ, cuối cùng sau một thời gian cũng sẽ không còn chút cảm giác dù là yêu hay hận. Tôi thì đang ở giai đoạn
thứ ba, vô cùng xem thường thằng nhãi Anh Khoa.
Dành nửa ánh mắt để nhìn Khoa, tôi tặng cậu ta một nụ cười đầy trào phúng và khinh bỉ. Thấy tôi như thế, Khoa cúi đầu, bối rối quay mặt đi.
Thực chất tôi còn muốn cho cậu ta một trận, nhưng mà đây là chỗ đông người, chuyện với cậu ta tôi sẽ tính sau.
- Con đẹp quá! – Bất ngờ từ bên cạnh, tiếng bà Hạnh vang đến thật gần,
sau đó là một vòng ôm trùm lên làm tôi suýt chút theo phản xạ mà đẩy ra.
- Con gái! Bữa tiệc này dành cho con. - Ở phía sau, ông Hùng giọng đầy trìu mến hướng tôi mà nói. Ngay một giây sau đó, ông ấy lớn giọng
để cả đại sảnh chú ý: Những người bạn thân mến ngày hôm nay có mặt nơi
đây đều là những tri kỷ mà Hùng tôi may mắn có trong cuộc đời. Tôi muốn
các bạn ở đây, cùng tôi chung vui với niềm hạnh phúc gia đình khi vợ tôi tìm được đứa con gái thất lạc. Minh An! Cô con gái hoàn mỹ trong mắt
tôi, ngoan ngoãn và hiền lành. – Lời vừa dứt, ông Hùng tách tôi khỏi
Ngạo Quân, để tôi đứng ra trước mặt cho mọi người nhìn thấy.
Ngay sau đó, một chàng pháo tay vang lên.
- Nâng ly vì Minh An và chúc phúc cho tất cả mọi người! – Một người phụ nữ nào đó trong đám đông lên tiếng, lập tức những chiếc ly pha lên được nâng lên sau đó uống cạn, tiếng cười nói trở lại rôm rả như cũ.
Tôi được trả về cho Ngạo Quân để tĩnh tâm một lát, chuẩn bị đi chào bạn bè ông Hùng. Ôi đây mới là phần ác mộng của bữa tiệc.
- Anh nghĩ là em muốn trốn. – Ngạo Quân thì thầm vào tai tôi.
Miệng tôi lập tức nhoẻn cười rất gian, ánh mắt nhìn cậu ta đủ để đoán ý cả hai muốn gì.
Chúng tôi điềm tĩnh khoác tay nhau lướt qua đám đông như đang tản bộ,
ngay khi đi vào bên trong hành lang, cả hai co chân chạy rất kịch liệt.
Nơi chúng tôi chọn đến là hầm để rượu bên dưới tòa nhà. Đến giờ phút này tôi mới biết biệt thự có một cái hầm.
- Ba rất thích tự tay ngâm rượu nho và còn sưu tầm những chai rượu có
tuổi. – Vừa đi xuống cầu thang Quân vừa giải thích cho tôi.
Tôi ậm ừ vẻ đã nghe, một tay nắm lấy tay Quân cho khỏi ngã nhào vì cầu thang rất nhỏ, một tay cầm váy để không đạp trúng.
Xuống đến nơi, một mùi thơm thoang thoảng và có chút cay của rượu nho lên men sộc vào mũi làm tôi cảm giác mình cũng muốn say.
Đến lúc này mặt đất đã khá dễ di chuyển, Quân buông tay tôi ra, đi về phía chiếc kệ ở trong cùng.
- Lại đây! – Quay người lại, cậu ấy vẫy tay, nét hào hứng lần khuất trong ánh mắt.
Tôi cũng ngoan ngoãn đi theo.
Quân đưa tôi đến một thùng rượu nho nhỏ hơn những thùng khác, được đặt nằm ngay ngắn ở trên cao, màu gỗ thùng còn khá mới.
- Cái này là của anh làm năm ngoái. – Quân tự hào chỉ vào thùng rượu nhỏ, giọng nói có chút run lên vì vui vẻ và tự hào.
- Em muốn thử. – Đột nhiên tôi không muốn nói gì để niềm vui ấy bớt đi, lại còn cố tình tỏ ra hào hứng mặc dù... tôi không biết uống rượu.
- Vậy đợi anh một chút. – Quả nhiên Ngạo Quân cười thích thú như đứa trẻ, dứt lời liền chạy nhanh lên cầu thang.
Còn lại một mình, tôi đưa mắt nhìn quanh. Hầm không được sáng lắm, chỉ
có một cái bóng điện vàng vọt mập mờ, không gian khá sạch sẽ, ấm áp, lại thơm lành làm người ta có cảm tưởng đang đứng trong một vườn nho ngập
nắng.
Không mất bao lâu để Ngạo Quân trở lại, mang theo hai chiếc
ly pha lê và nét cười trên môi xinh đẹp. Cậu ấy đem thùng rượu xuống
khỏi giá, mở van chắt ra hai ly rồi đưa cho tôi.
Chúng tôi cụng ly với nhau, tiếng pha lê trong trẻo vang lên như tiếng chuông gió ngân nga, âm thanh tinh khiết và vui tai.
Tôi đưa ly lên miệng, nhắp một ngụm nhỏ, nhắm mắt cảm nhận vị thơm nồng bay thẳng lên mũi, vị chát và ngọt nhẹ còn đọng lại trong vòm miệng khi nuốt, nồng ấm khi đi qua cổ họng xuống bao tử.
Tôi mở mắt, phát hiện cái nhìn mong đợi từ phía Ngạo Quân.
- Ngon! – Thực ra tôi không am hiểu về rượu, nhưng màu sắc của rượu rất đẹp, có mùi và có vị, nên tôi nghĩ nó ngon.
Quân không nói thêm gì, mỉm cười đến mức mắt chỉ còn lại một đường chỉ, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp và chiếc răng khểnh duyên dáng.
Chúng tôi tiếp tục uống rượu và trò chuyện, Quân nói về quy trình làm
rượu, cách chọn nho, đến cả gỗ làm thùng ủ cũng phải lựa chọn rất kỹ.
Tôi chưa bao giờ thấy Quân nói nhiều như vậy, hơn nữa giọng nói còn rất
vui tươi.
Giọng Quân rất hay, khàn khàn và ấm, làm cho người ta mụ mị như đang được ru ngủ, hoặc là tôi đã say.
Đến lúc ngày cả hai chúng tôi đã ngồi hẳn xuống sàn nhà sạch sẽ, dựa lưng vào kệ để rượu.
- Anh thích rượu à? – Tôi mơ màng hỏi, cảm nhận hai mi mắt nặng trĩu.
- Ừ. Anh thích rượu nho. Thích trồng nho, thích có một trang trại nho. – Giọng Quân có chút bay bổng. Tôi lập tức tưởng tượng ra một khu vườn
với những hàng nho xanh mướt, ánh nắng tinh khôi luồn lách qua từng kẽ
lá, người công nhân vừa thu hoạch vừa ca hát. Rồi sau ngày thu hoạch,
người ta tổ chức tiệc lên men thùng rượu đầu tiên, đốt lửa và đàn hát.
Là một cuộc sống rất bình lặng, tuy có chút tẻ nhạt nhưng vô cùng bình
yên.
- Sẽ rất tuyệt nếu có một trang trại trồng nho. – Tôi cảm thán, người đã bắt đầu mềm nhũn vô lực.
- Thế nếu anh đi khỏi đây để mở trang trại trồng nho thì em đi với anh nhé! – Quân có vẻ nghiêm túc.
- Làm sao được. Anh phải thừa kế công ty chứ. – Tôi bật cười trước suy
nghĩ của Quân. Nhà có mình cậu ấy, đi rồi công ty để cho ai.
- Anh không quan tâm đến công ty của ông già. – Giọng Quân trở nên lạnh nhạt khi nhắc đến ba mình.
- Gọi là ba. – Tôi chỉnh lại bằng giọng trầm và có chút nghiêm nghị. Tôi ghét cái kiểu gọi ba mẹ mình xấc láo như thế.
- Ông ấy không xứng đáng. – Quân thở hắt ra, đưa ly rượu lên môi uống cạn.
Tôi im lặng không nhận xét. Xứng đáng hay không, tự trong lòng cậu ấy
có định kiến và sẽ giữ im nó cho đến khi tự bản thân thay đổi suy nghĩ.
Tôi nghĩ chẳng ai có thể tác động vào.
- Ông ấy không có thời gian
về nhà ăn cơm, không có thời gian mừng sinh nhật con trai mình, lúc nào
cũng không có thời gian. Nhưng mà ông ấy có thời gian để đi chơi thể
thao, có thời gian tán gái, có thời gian lấy vợ và đi hưởng tuần trăng
mật. – Quân đột nhiên trở lên gay gắt, giọng nói run lên như những thổn
thức giấu sâu trong đáy lòng. Thằng nhãi này, có lẽ đã cô đơn đến mức
lãnh cảm.
Tôi im lặng không nói, chỉ nhẹ gục đầu lên vai Quân, mắt
nhắm hờ cho đầu óc đỡ choáng váng. Tôi muốn cho cậu ta gục đầu lên vai
mình, nhưng mà với chiều cao chênh lệch thế này sẽ rất khó ngồi. Vì vậy
tôi làm ngược lại, chủ yếu miễn cậu ta biết có tôi ở đây và từ giờ cậu
ta không còn cô đơn nữa là được
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT