Châu Bá Thông đứng im nhìn xem nãy giờ, xét thấy đám bạn ghe tuy nói
quấy quá, song lẽ gã râu rồng nầy cũng đừng quá thị cường đánh quá nặng
tay như vậỵ Chàng không cần nghĩ ngợi hơn thiệt thêm nữa, phi mình nhẫy
vụt ra ngoài khoang và gọi lớn lên:
- Bạn kia, khoan đã!
Gã râu ròng lúc ấy đang chộp được một tên bạn ghe thuận tay ném
vụt ra ngoài nhanh như cắt, định bụng quăng y rớt xuống sông. Châu Bá
Thông tay mắt lẹ, phi thân ra trước vừa đúng lúc chộp được chéo áo sau
lưng của tên bạn ghe ấy, dùng sức lôi mạnh trở lại một cái đã kéo tên
bạn ghe rơi trở vào khoang thuyền.
Gã râu rồng liền quát lớn:
Tèn chim chuột kia là hạng người gì, dám can thiệp đến sự việc của Xích lão giả
Châu Bá Thông cười lạnh lùng nói:
- Ngươi của thiên hạ bao quản việc thiên hạ, bạn ỷ học được một
chút quyền cước rồi tùy tiện đánh người, như vậy coi sao phảỉ Nơi đây
đâu phải là nơi khu vực man di ngoại cảnh, phàm sự gì cũng nên phân biệt lý do phải quấy trước chứ!
Gã râu rồng giá giá quyền trong không khí và nói:
- Triều hoang, binh vắng, sanh nhằm ở thời loạn thế, hai tay quyền này là lý do phải trái, mi có biết không?
Châu Bá Thông cười to lên và nói:
- Hai tay quyền của mi là lý do, thì ta chỉ cần một ngón tay bé nhỏ này sẽ làm cho hai nắm tay mi không động đậy gì được!
Gã râu rồng giận đến mặt đen thành tím, trùng Dương từ trong khoang thuyền chui ra lên tiếng khuyên can:
- Huynh đài bớt giận, mọi người đều là khách lạ tha hương với
nhau, hà tất phải hơn thua với nhau làm gì, theo ý bần đạo chúng ta nên
hòa giải cho rồị
Gã họ Xích vẫn còn ấm ức vì câu nói của Châu Bá Thông vừa rồi,
nên không chịu nghe lời Trùng Dương mà quát lên với Châu Bá Thông:
- Ta, Phích Lích Hổ Xích Đại Thông chưa hề bị ai dám đứng trước
mặt công nhiên khiêu khích như thế, mi là người đầu tiên đấy! Lại đây
chúng ta sẽ phân một phen cao thấp!
Trùng Dương vội khuyên can:
- Thôi đủ rồi! Người anh em của bần đạo tánh tình lếu láo đã
quen, ăn nói không được mực thước lắm, khuyên mọi người đừng nên sanh sự nữạ
Xích Đại Thông phủi tay chẳng thèm nghe, sấn bước tới trước,
quyền bên tả đảo tròn một vòng, tay hữu xuất một quyền "Nhị lang đảm
sơn" (Thần Nhị Lang gánh núi) đấm mạnh vào mặt Châu Bá Thông, đồng thời
dưới chân tung ra một ngọn cước quét vào lưng chàng.
Châu Bá Thông chẳng chút bối rối, giương tay ra lanh như điện,
điểm vào Khúc Trì huyệt nơi cánh tay hữu của đối phương tức thì, Xích
Đại Thông liền cảm thấy cánh tay tê dại như chết, đấu quyền đánh ra phân nữa rồi cứng đơ luôn không động đậy được.
Trùng Dương thấy sư đệ mới ra tay đã đem "Cao huyệt pháp" ra sử dụng, trong lòng không được vuị
Nhưng bọn bạn ghe bị Xích Đại Thông đánh cho thất điên bát đảo
từ nẫy giờ, thấy bộ vó y quái lạ như thế liền buông tiếng cười rộ lên,
trong bọn lại có hai tên la lớn:
- Hảo bản lãnh! Thật là hảo bản lãnh!
- Anh em đâu, mau xúm lại đẩy y xuống sông!
Trùng Dương lập tức dùng cây phất trần phất nhẹ vào cánh tay Xích Đại Thông một cái và nói:
- Thôi đủ rồi, mọi người đừng đánh nhau nữả
Cái phất ấy chàng đã quét vào huyệt đạo Hội Tông nơi cổ tay của
Xích đại Thông, y mới thấy cánh tay hết tê dại và cử động lại như
thường.
Y trợn mắt giận dữ nhìn Châu Bá Thông và hét lên:
- Mi dùng phép điểm huyệt để đánh lén người đâu phải nhân vật anh hùng hảo hán!
Châu Bá Thông cười to và đáp:
- Nói vậy thì những người dùng điểm huyệt đều chẳng phải là anh
hùng hảo hán saỏ Một người đã luyện tập võ công, mà chẳng biết đến phép
điểm huyệt thì nên về nhà mà ẵm con cho rồi, đừng chen chân vào chốn
giảng hồ cho thêm nhục!
Xích Đại Thông giận càng thêm giận, gầm lên như cọp rống, hai
cánh tay gồng lên, song chưởng vung ra một lượt, sức mạnh như hai trái
núi chụp nhầu vào người Châu Bá Thông.
Châu Bá Thông khẽ lách một cái chàng đã tiến cận sát bên hông
phải của đối phương vừa định giơ tay ra điểm vào "Phiến Trinh huyệt" của Xích Đại Thông.
Vương Trùng Dương lật đật xòe bàn tay nhắm Châu Bá Thông xô một
cái, tức thì một sức mạnh vô hình đẩy lùi Châu Bá Thông ra phía sau,
đồng thời ngọn phất trần bên tay mặt vung ra kêu vù một tiếng, quấn lấy
cánh tay của Xích Đại Thông, miệng chàng lại gọi lớn:
- Ngừng tay!
Xích Đại Thông bị ngọn phất trần cuốn, đứng im chẳng nhúc nhích gì được.
Y bất giác rùng mình kinh hãi thầm nghĩ cây phất trần của vị đạo sĩ chỉ vẫy nhẹ một cái nhưng sao quá lợi hại như vậy!
Y bèn dùng sức để dẫy dụa nhưng không làm sao thoát khỏi được.
Bỗng Trùng Dương giơ cao chiếc phất trần lên cuốn cả thân hình vạm vỡ
của Xích Đại Thông bay lên caọ
Xích Đại Thông bị chới với giữa khoảng không không thể dùng sức được, kinh hoảng la lên:
- Lão tiền bối, vãn sanh đã biết lỗi rồi!
Trùng Dương thấy y chịu nhận lội, mới run nhẹ cây phất trần thả Xích Đại Thông xuống.
Xích Đại Thông hai chân vừa chạm đất đã vội quỳ xuống, khấu đầu bái lễ:
- Biển học mênh mông, Xích Đại Thông ngày hôm nay mới biết trời
cao còn có trời cao hơn, người tài vẫn có người hơn, một chút bản lĩnh
của tiểu sanh thật chẳng thấm vào đâu, xin lão tiền bối thâu nhận Xích
Đại Thông này làm kẻ môn hạ thì ơn tợ non dàỵ
Châu Bá Thông đắc ý nói:
- Úy! Tại sao lại chẳng bái lạy tả Ta cũng đã đánh bại mi kia
mà, lạy người này chẳng lạy người kia thật không công bình chút nào hết!
Xích Đại Thông thẹn đỏ cả mặt vừa đứng dậy thì chủ thuyền và khách hàng đã lục tục trở về.
Chủ thuyền nhìn thấy thuộc hạ của mình bị người ta đánh đập đến
đỗi sưng mặt tím môi, sắp nổi nóng lên. Trùng Dương lập tức chạy đến,
kéo tay chủ thuyền qua một bên tìm lời hòa giải, lại móc trong túi rút
ra một đĩnh bạc đưa cho chủ truyền gọi là đền tiền thuốc thang cho đám
bạn ghe kiạ
Sau rốt còn năn nỉ chủ thuyền vui lòng cho thêm một người quá giang.
Chủ thuyền thấy Trùng Dương đã ứng bạc ra, thì gật đầu ưng chịu
ngay, rồi hạ lịnh cho thủy thủ trương buồm. nhổ neo, tiếp lục cuộc hành
trình.
Trùng Dương dẫn Xích Đại Thông vào khoang thuyền hỏi thăm vì sao phải gấp rút đáp thuyền để đi đâủ Thân thế và luyện tập võ nghệ với aị
Xích Đại Thông liền nhứt nhứt thuật lại cho Trùng Dương biết hết.
Thì ra Xích Đại Thông là người ở Sơn Đông quận Hải Dương, xuất
thân ở gia đình danh giá thế tộc, cha là một vị tổng binh, lúc Kim binh
kéo xuống miền Nam, thân phụ chàng đã vì đất nước liều mình giữa trận
chiến. Xích Đại Thông sinh ra trong gia tộc võ binh nên từ thuở nhỏ, đã
thích chuộng đao thương quyền bổng. Lúc phụ thân chàng còn sanh tiền hết lòng chỉ điểm võ thuật cho, đến năm mười tám tuổi, võ nghệ của Xích Đại Thông đã cao vượt hơn ngườị Xích Đại Thông có người anh em chú bác tên
Xích Kim Xương, chuyên nghề buôn bán, khi Kim binh xâm phạm bờ cõi, vùng Nam và Bắc của hai bên sông Hoàng Hà, khói lửa ngất trời, việc buôn bán đành ngưng trệ.
Xích Kim Xương thấy thời thế nhiễu nhương, chàng vốn là người
kinh doanh ở đất Tào Châu thấy thời cuộc biến loạn như vậy, vội thu thập tiền bạc gia sản, định trở về cố lý tạm thời sống qua cơn khói lửạ
Nào ngờ khi chàng đến Phần Châu gặp phải đoàn giặc núị Thủ lĩnh
của bọn sơn tặc ấy là Hặc Tu Tử Trương Thiên Hạo, một tên cướp khét
tiếng nhất ở Cấn Châu, bắt Xích Kim Xương lên núi, đoạt hết tài sản trên người chàng, còn bắt chàng viết thơ gởi về gia đình ở Hải Dương, bảo
đem đến chuộc mạng một ngàn lạng bạc, kỳ hạn trong một tháng. Nếu không
giao đủ số tiền sẽ giết con tin ngaỵ
Qui luật của bọn sơn tặc ở vùng Sơn Đông và Hà Bắc nếu như đã
gởi thư đi, trong vòng ba ngày chẳng trả lời, bọn cướp sẽ cắp một lỗ tai của người bị bắt cóc, cho người mang đến gia đình. Nếu đối phương vẫn
chưa phúc đáp, thì bọn cướp sẽ chặt thêm mười ngón tay và mười lóng chân của nạn nhân, gởi tiếp theọ Và nếu sau thời gian một tháng chẳng tin
tức gì sẽ chắt đầu nạn nhân.
Có bọn lại đem thi hài nạn nhân mổ cả ruột gan phơi bày giữa lộ, cho khách đi đường nhìn thấy mà răn lòng.
Cho nên người phương bắc nghe đến chuyện bắt cóc là run phát rét, khiếp đảm rùng mình.
Vợ của Xích Kim Xương là Lý Uyển, thị vừa biết được tin chồng
nàng sa chân vào sào huyệt của bọn cướp núi cùng bức thư dọa dẫm đòi
tiến chuộc của giặc, nàng rụng rời thất sắc nhưng trong thời thế nhiễu
nhương như vậy còn biết cách nào hơn.
Uyển thị bèn đem hung tin của chồng mình thuật lại cho thân bằng quyến thuộc của chồng nghe để nhờ họ tìm ra phương cách giúp đỡ.
Các thân bằng quyến thuộc ấy nghe xong đều lắc đầu than vắn thở
dài, tỏ vẻ thương xót nhưng không tài giúp đỡ. Nàng Uyển thị khốn khổ
muốn cứu chồng nhưng tiền bạc không có nhiều, chì có chút ít ruộng nương điền sản. Nhưng giữa thời ly loạn như vậy có đáng là baỏ
Uyển thị bất đắc dĩ chạy đáo khắp nơi để cầm cố gia tư điền sản, nhưng chẳng một ai chịu nhận. Trong lúc nàng đang khóc than khốn khổ
thì vừa lúc Xích Đại Thông lại đến thăm.
Thì ra Xích Đại Thông tự phụ có chút võ thuật lại kết giao với một nhóm bằng hữu giang hồ nên liền vỗ ngực nói cùng chị dâu:
- Tẩu tẩu, đừng quá rầu buồn, mọi chuyện hãy tin tưởng Xích Đại Thông này, sẽ tìm đại ca trả về cho chị.
Uyển thị bèn bạo nói:
- Nhị thiếu gia có thiệt vậy không? Một mình chú nhất nhơn nhất
mã như vậy, chú không phải quan cũng không phải tướng, thí làm sao cứu
được ca ca của chú trở về.
Xích Đại Thông đáp:
- Tuy tôi không có quyến thế nhưng lại kết giao với nhiều bằng hữu giang hồ, tục ngữ có câu:
"Tiền tài như phấn thổ, nhân tợ thiên kim". Cậy vào sức lực của
các bạn tôi, tẩu tẩu cứ yên lòng, ca ca sẽ được bọn tôi cứu về trong nay maị
Uyển thị thấy y hứa một cách chắc chắn như vậy mừng rỡ cám ơn liền miệng.
Quả nhiên Xích Đại Thông đã hứa thì làm, chàng bắt đầu hoạch định công tác đi cứu anh mình.
Ban đầu chàng nhờ hai người bạn thân trong võ lâm, năn nỉ với
Trương Thiên Hạọ Ai ngờ bằng hữu ấy nghe đến Trương Thiên Hạo thì lắc
đầu lè lưỡi nói:
- Lão Xích, không được đâu, Hắc Tu Tử Trương Thiên Hạo là một
tên mã tặc lòng dạ cứng rắn nhất trong Lỗ Nam Bang, y còn có một ngoại
hiệu là Âm Dương Diện, y cóc cần vị nể một ai, muốn xin y tha người ư?
Không thể nào được nếu ngoài điều kiện của ỵ
Xích Đại Thông hết sức sốt ruột, lo sợ cho anh mình, chàng định đánh nước cờ liều thầm tính rằng:
- Chuyện đã đến nước này thì cứ một mình ra sức, Hắc Tu Tử tuy
hung hăng mạnh bạo, bản lĩnh của Xích Đại Thông này đâu kém hơn aỉ Mỗi
chuyện đều trông cậy vào bằng hữu ư? Hừ! Một mình ta đến Cấn Châu cũng
chẳng sao mà!
Do đó, chàng tìm táo thuyền để đi cứu anh cho kịp nhưng vì tánh
tình nóng như lửa đốt mới đôi ba câu đã gây cuộc ẩu đã động tay động
chân với đám bạn ghe trên thuyền, may nhờ có Trùng Dương hòa giải kịp
thời, nếu không đã gây ra nhân mạng rồị
Sau khi thuật rõ thân thế lai lịch của mình xong, Xích Đại Thông lại quỳ xuống khẩn cầu Trùng Dương thu mình làm đồ đệ.
Trùng Dương nghiêm sắc mặt hỏi:
- Mi biết ta là hạng người gì không?
Xích Đại Thông ngẩn người chưa biết đối đáp ra sao, Châu Bá Thông đứng bên vọt miệng nói:
- Nói thật cho mi biết, ông này là sư huynh của ta, tức là Vương Trùng Dương chân nhân giáo chủ của Toàn Chân Phái đấỵ Mi hôm nay gặp
được ông ta là phúc đức ba mươi đời để lại vậỵ
Xích Đại Thông mừng rỡ như điên nói:
- Thiệt hay chăng? Đệ tử từ lâu ngưỡng mộ đại danh của Vương
Chân Nhân như sấm nổ bên tai, nay nếu được đại sư cho vào hàng môn hạ
thật là hân hạnh cả một đờị
Nói xong chàng cúi xuống lạy như tế saọ
Vương Trùng Dương Thấy Châu Bá Thông nhiều chuyện như thế trước
mặt bao nhiêu người mà khoe khoang lộ liễu thân phận Chưởng môn phái
Toàn Chân ra, bèn trách móc, rồi quay sang Xích Đại Thông:
- Tráng sĩ hãy đứng dậy, tuy bẩn đạo có đệ tử, nhưng bổn phái
đối với sự thu thập đệ tử rất cẩn thận, thà để giáo phái mai một hơn là
thu nhận kể vô lại thất đức. Hôm nay mới là cuộc tương phùng vi ngộ,
chuyện ấy sau sẽ bàn thêm. Bần đạo tiện đường đến Cấn Châu với tráng sĩ
đến hỏi Trương Thiên Hạo xin thả lệnh huynh trước đã.
Xích Đại Thông mừng rỡ vô cùng thật là một sự ngoài hy vọng của chàng, nên liền tiếp:
- Nếu gia huynh được sống sốt trở về, có khác nào chân nhân ban
bố cho gia huynh và cả gia đình họ Xích được một cái ân tái tạo đáng
thích cốt ghi xương vậy!
Thuyền tiếp tục đi về hướng bắc, Trùng Dương mỗi ngày cùng Xích
Đại Thông trò chuyện để tiêu khiển thì giờ. Qua khẩu khí của Xích Đại
Thông, Trùng Dương nhận xét thấy y là một con người hào hùng đảm lược,
trong lòng chàng có ý khen thầm.
Thuyền qua khỏi Thanh Giang Phổ, đi thêm bốn ngày đêm ròng rã,
mới đến địa phận tỉnh Sơn Đông vì Cấn Châu chỉ có đường bộ mà không có
đường thủy, nên hai sư huynh đệ của Trùng Dương và Xích Đại Thông khi
tới huyện Lâm Thành phải lên bờ để neo thao đường bộ đến Cấn Châụ
Lúc ấy, tình hình phương Bắc rất hỗn loạn, tuy quân Kim xua quân chiếm đất đai nhà Tống đến tận phía bắc bờ sông Hoàng nhưng không đủ
sức thống trị.
Chúng phân cắt một vùng Sơn Đông và một phần đất phía tây Hoài
Âm giao cho hàng tướng nhà Tống là Lưu Nghi cai trị, phong cho Lưu Nghi
chức Tề Vương.
Lưu Nghi chỉ là một tên đắm mê tửu sắc, đối với cuộc trị an của
địa phương chẳng hề lưu ý ngó ngàng đến, cho nên suốt khu vực Lỗ Nam
trộm cướp mọc lên như nấm, xưng hùng xưng bá khắp nơị
Hắc Tu Tử Trương Thiên Hạo, triệu tập bọn vô lại chiếm cứ ngọn
Tán Cái Sơn, dưới tay hắn có hai ngàn lâu la, trừ một lõm đất ở Cấn Châu thành ra, mọi địa phương khác đều do bọn cường đạo của Tán Cái Sơn
khống chế.
Trùng Dương đến Cấn Châu liền dò hỏi người qua đường đã biết rõ mọi tình hình trên Tán Cái Sơn.
Xích Đại Thông bèn rụt rè hỏi ý kiến Trùng Dương:
- Thưa Chân nhân, chúng ta theo quy củ của gianh hồ, đường hoàng lên núi bái viếng, hay phải làm saỏ
Trùng Dương chẳng cần suy nghĩ đáp:
- Cần gì phải bái kiến, ba người chúng ta một lượt lân Tán Cái Sơn là được rồị
Xích Đại Thông kinh hãi giật mình và nói:
- Vương chân nhân, chúng ta cứ như vậy mà lên núi được saỏ
Châu Bá Thông cười, nói:
- Một tòa sơn trại nhỏ như thế, lên là cứ lên, làm gì mà phải bái viếng với không bái viếng, nhà ngươi sợ rồi saỏ
Xích Đại Thông đáp:
- Đâu có sợ! Nhưng Hắc Tu Tử có trên hai ngàn thủ hạ, chúng ta có ba người e là không kham bọn chúng.
Châu Bá Thông cười ha hả nói:
- Cái gì mà không kham, Sư huynh suốt đời vào ham hùm ổ cọp biết bao nhiêu lần. Sóng to gió dữ cũng đã trải qua như cơm bữa, chẳng lẽ
lại đi khiếp sợ cái sơn trại nhỏ bằng nắm tay ấy saỏ
Trùng Dương ngắt ngang:
- Xích tráng sĩ đừng nghe lời lếu láo của sư đệ ta! Cứ yên lòng
lên sơn trại, có bần đạo nơi đây, bọn cường tặc sẽ chẳng đụng chạm đến
một sợi lông của tráng sĩ đâụ
Xích Đại Thông nghe Trùng Dương nói cứng như vậy, thì vâng dạ
nghe theo, nhưng trong bụng áy náy không yên. Ba người đồng leo lên Tán
Cái Sơn, những lâu la mai phục dọc đường thấy có người lạ mặt lọt vào
khu vực mình liền hô lên một tiếng. rồi từ chỗ núp nhảy ra cản đường,
quát lớn:
- Ba con dê mập qua lộ kia, hãy nộp tiền mãi lộ mau!
Châu Bá Thông nhăn trán nhíu mày làm bộ quỷ và nói:
- Các ngươi đòi tiền mãi lộ ta đấy à? Ta là tên dân nghèo muốn
nổi khùng đây, trong người bọn bây đứa nào có tiền đem ra cho ta xài
với!
Bọn lâu la cả giận, nhất tề xông lên hành hung. Châu Bá Thông
không chút bối rối, thoát đông thoát tây nhảy loanh quanh như con khỉ
đột, liên tiếp vang lên mấy tiếng "Bộp! Bộp"! trên mười ba tên lâu la
mới nhẩy bổ đến đã có năm sáu tên đã bị điểm phải huyệt té lăn nằm dưới
đất không thể động đậy gì được, kỳ dư bao nhiêu tên còn lại đều thất sắc kinh hoàng ba chân bốn cẳng chạy thẳng trở về sơn trại phi báọ
Trùng Dương cười khẽ một tiếng rồi tiếp tục thẳng đường lên núị
Đi không đầy một dặm đã thấy trên núi có một đại đội binh mã đằng đằng
sát khí chạy bay xuống núị
Đoàn cướp núi ấy đông có đến bốn năm trăm tên, đi đầu là một tướng cướp lưng hùm vai gấu, mặt tím như mực cao giọng hét lớn:
- Bọn đạo sĩ man rợ kia ở khe hốc nào, dám cả gan đến đây hành hung?
Trùng Dương sắc mặt vẫn ung dung tự tại, tay phe phẩy chiếc phất trần, thản nhiên đi đến. Bọn cướp reo hò tở mở rồi "Vút! Vút"! bắn ra
mấy mũi tên vào đám người Trùng Dương để thị oaị
Trùng Dương thuận tay dùng ngọn phất trần phẩy nhẹ trong không
khí, mũi tên chưa đến gần người chàng, còn cách xa ngoài một trượng đã
bị tiềm lực của ngọn phấn trần quét rơi lả tả xuống đất.
Hắc Tu Tử Trương Thiên Hạo kinh hãi giật mình đánh thót, vội rút lưỡi lang nha đao ra, lừ lừ tiến ra phía trước và quát lớn:
- Ngươi là là đạo sĩ phương nào đến, mau khai rõ cho ta biết?
Trùng Dương đáp:
- Bần đạo đến đây không phải để bái viếng sơn trại, mà đến xin
thả một người tên là Xích Kim Xương, xin Đại Vương nể mặt thả y ra cùng
bần đạo trở về lại quê nhà!
Trương Thiên Hạo giận dữ mắng to:
- Thả cái mốc thúị
Tiếng thúi vừa thoát ra khỏi miện thì "Bịch" một tiếng, một vật
đen thui đập trúng vào mặt Trương Thiên Hạo một cái tá hỏa tam tinh,
nhanh đến nỗi Trương Thiên Hạo không tránh né gì kịp. Chợt khi định thần nhìn kỹ lại vật ấy, y giận thiếu điều vỡ lòng ngực, lăn ra chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT