Trở lại Ngũ Đài Sơn, Quan Sơn Nguyệt và Giang Phàm hết sức kinh ngạc trước sự biến đổi phi thường.

Ngày nào cờ hiệu Thiên Ma Giáo còn cao vút trụ trận mây xanh, tung bay theo gió từ bốn phương trời đổ đến. Bây giờ cờ hiệu đó được hạ xuống, để thay thế bằng một lá trường phang.

Lá phang đó có thêu hình một thanh kiếm và một chữ Âm, hình kiếm và chữ nằm trên một đồ hình Bát Quái.

Quan Sơn Nguyệt nhận ngay đó là biểu hiệu của Vô Cực Kiếm Phái, mà người thủ lãnh là họ Âm.

Trong thời gian đó, Vô Cực Kiếm phái chưa được nổi danh lắm, bất quá chỉ là một bang hội nho nhỏ thôi. Kiếm phái này gồm toàn nữ nhân. Họ làm gì có thế lực khuất phục nổi Thiên Ma Giáo để chiếm đoạt căn cứ?

Dù là sự thực hiển nhiên trước mắt, Quan Sơn Nguyệt cũng khó tin được một việc như vậy có thể xảy ra.

Không tin được sự việc xảy ra, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, bằng cớ là lá phang đang tung bay phần phật trước gió kia.

Chàng tần ngần đứng nơi chân núi, lòng hoang mang vô cùng.

Vừa lúc đó, một kỵ sĩ từ trên núi rong ngựa xuống triền.

Ngựa, thuộc loại tuấn mã, kỵ sĩ thay vì là một nữ nhân thì lại là một đại hán trông có vẻ cường tráng lắm.

Nhìn đại hán, bất giác Quan Sơn Nguyệt sững sờ.

Đại hán không phải là ai xa lạ, đại hán chính là Thất Tinh Đao Lưu Tam Thái, người đã giúp chàng và theo chàng một thời gian trong khi chàng đi tìm đoạt lại chiếc Minh Đà.

Ngày xưa hắn không chống đối hẳn với họ Âm song cũng chẳng thân gì, bởi hắn là người ủng hộ chàng. Nhưng tại sao hắn lại theo về Vô Cực Kiếm Phái, chịu quyền sai sử của họ Âm?

T Thêm một sự lạ nữa đến với chàng, chàng càng hoang mang hơn.

Ngày nay Lưu Tam Thái mãn nguyện lắm rồi sao?

Ngày nay hắn khách sáo hơn xưa nhiều, chưa đến gần mà chừng như hắn nhận ra Quan Sơn Nguyệt nên xuống ngựa, rồi còn xa xa hắn vòng tay nghiêng mình, thốt vọng đến:

- Lịnh Chủ! Từ bao lâu nay Lịnh Chủ được bình an chứ? Nghe nói trong vòng một năm trở lại đây, Lịnh Chủ tạo nhiều thành tích oanh liệt trên giang hồ, và hiện tại Lịnh Chủ nghiễm nhiên trở thành một bậc đại hiệp mà hầu hết hào kiệt anh hùng từ quan nội đến quan ngoại đều kiêng nể oai danh.

Quan Sơn Nguyệt nhếch nụ cười nhạt, đáp:

- Đa tạ Lưu tam ca. Trông Lưu tam ca có vẻ đắc ý quá, chừng như tại địa phương này ...

Lưu Tam Thái cười nhẹ:

- Lịnh Chủ quá khen, bất quá tại hạ nhờ lây cái vinh quang của Lịnh Chủ mà có được ngày nay.

Quan Sơn Nguyệt giật mình:

- Nhờ lây cái vinh quang của tại hạ?

Lưu Tam Thái cười hì hì:

- Phải! Lịnh Chủ còn nhớ năm xưa nhờ Lịnh Chủ chiếu cố đến tại hạ, cho theo hầu tả hữu. Do đó Âm cô nương lưu ý đến rồi cố vời tại hạ đến, chấp nhận cho tại hạ gia nhập giáo phái, giao phó trách vụ tiếp tân.

Quan Sơn Nguyệt trố mắt:

- Âm cô nương là ai?

Lưu Tam Thái tiếp:

- Bởi bận nhiều việc quá, Lịnh Chủ quên mất đi thôi. Âm cô nương là Âm Lệ Hoa, con gái của Âm Tố Quân Chưởng môn nhân Vô Cực Phái ngày trước tại Âm Sơn. Lịnh chủ có gặp qua mẹ con họ một lần mà?

Quan Sơn Nguyệt nhớ ra liền.

Ngày trước, Trương Vân Trúc dụ hoặc con gái nhà họ Âm là Âm Lệ Hoa, gây phẫn nộ trong Vô Cực phái, làm chàng suýt khổ vì phái này. Nhưng tại sao Âm Lệ Hoa lại đến đây? Nàng ở đây một mình hay có cả mẹ nàng?

Nếu mẹ nàng cùng đến, thì chẳng lẽ toàn phái Vô Cực cùng tản về Ngũ Đài Sơn rồi?

Lưu Tam Thái tiếp:

- Bây giờ Âm cô nương có thanh thế rất trọng, có thể là vượt bậc hẳn mẫu thân của nàng. Nàng là Chưởng môn Thái Cực Bang đó. Lịnh Chủ có nghe đến Thái Cực Bang chứ?

Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:

- Tại hạ chẳng hiểu gì cả!

Lưu Tam Thái lại tiếp:

- Điều đó cũng chẳng lạ gì, bởi Thái Cực Bang còn trong thời kỳ chuẩn bị lực lượng, củng cố cơ đồ, nên chưa chánh thức góp mặt trên giang hồ, so hơn kém cùng các phái khác. Mới hôm qua đây, Âm cô nương tiếp thọ sự di nhượng của Thiên Ma Giáo, thì hôm nay trường phang được dựng lên ...

Quan Sơn Nguyệt chận lời:

- Thiên Ma Giáo di nhượng trọn cơ đồ? Còn bọn Tạ Linh Vận? Chúng ở đâu?

Lưu Tam Thái đáp:

- Tạ Linh Vận không hề chường mặt, sự triệt thoái của Thiên Ma Giáo do Kỳ Hạo phát động và điều khiển. Thái Cực Bang tiếp thu nhanh chóng ...

Quan Sơn Nguyệt cau mày:

- Lưu tam ca càng nói càng hồ đồ quá, tại hạ chẳng hiểu chi hết. Chẳng lẽ Kỳ Hạo khẳng khái di nhượng như vậy? Dù sao thì chúng cũng tiêu hao khá nhiều tâm huyết mới tạo dựng nên một cơ đồ quan trọng chứ.

Lưu Tam Thái mỉm cười:

- Tự nhiên, Kỳ Hạo đâu có thể di nhượng dễ dàng như vậy. Sở dĩ bọn tại hạ không gặp sự trở ngại nào là vì sau khi Kỳ Hạo trông thấy Liễu Đường chủ của tại hạ, hắn cúi đầu ngay, rồi âm thầm triệt thoái. Lịnh Chủ cũng hiểu là Vô Cực Phái gồm toàn nữ nhân, và Liễu Đường chủ đương nhiên là một nữ nhân.

Quan Sơn Nguyệt trố mắt:

- Liễu đường chủ là ai?

Lưu Tam Thái tiếp:

- Người quen của Lịnh Chủ mà. Đường chủ là Liễu Y Ảo, hiện tại nàng là Tổng Đường chủ ngoại tam đường. Còn Tổng Đường chủ nội tam đường cũng là người quen của Lịnh Chủ, Lịnh Chủ thử đoán xem là ai?

Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:

- Có phải là Trương Thanh cô nương chăng?

Lưu Tam Thái gật đầu:

- Lịnh chủ đoán đúng. Người trong Thái Cực Bang hầu hết đều có quen biết với Lịnh Chủ. Chẳng hạn, Tượng Hình Đường chủ là Nhạc Tương Quân, Càn Khôn Đường chủ là Nhạc Hành Quân, Tốn Phong Đường chủ là Nhạc Tiểu Hồng ...

Quan Sơn Nguyệt sững sờ. Chàng không ngờ những người quen biết đó hiện giờ lại quy tụ dưới nhãn hiệu Thái Cực Bang. Một lúc lâu, chàng hỏi:

- Âm Lệ Hoa là Bang chủ Thái Cực Bang? Nàng đảm đương nổi một trọng trách như vậy sao? Những người kia chấp nhận cho nàng cầm quyền sai sử sao?

Lưu Tam Thái cười hì hì:

- Điều đó có liên quan đến Trương Vân Trúc lão gia. Thực ra thì tuy ở ngôi Chưởng môn, Âm cô nương không có quyền thế to lớn bằng Tổng Đường chủ Nội đường. Bất quá trên danh nghĩa, Chưởng môn phải cao hơn Tổng Đường chủ thôi.

Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:

- Âm cô nương cao hơn Trương Thanh một bậc? Cao về ngôi vị Chưởng môn hay vì một lẽ gì khác?

Lưu Tam Thái tiếp:

- Nói ra cho Lịnh Chủ nghe thiết tưởng cũng chẳng quan hệ gì. Hơn nữa, Lịnh Chủ cũng đã biết được phần nào rồi, thì tại hạ có nói ra bất quá là nói cho rõ ràng hơn, chứ sự việc cũng không mới mẻ chi đó. Trương lão gia đã tục huyền với Âm cô nương, thì trên danh nghĩa, Âm cô nương là kế mẫu của Trương cô nương.

Quan Sơn Nguyệt biến sắc:

- Thế là cái việc ngày trước quả có thật?

Lưu Tam Thái mỉm cười:

- Cái việc ngày trước có thật hay không, điều đó đã rõ như ban ngày.

Quan Sơn Nguyệt nổi giận:

- Nói như thế nghĩa là gì?

Lưu Tam Thái thấp giọng:

- Năm xưa Trương lão gia từng đi khắp các nơi, đến tận các môn các phái đoạt thu bí kíp võ công. Hẳn Lịnh Chủ cũng biết việc đó chứ, có điều Lịnh Chủ chưa hiểu là ...

Quan Sơn Nguyệt rít lên:

- Lão! Đúng là lão ấy rồi! Vậy mà tại Long Hoa Hội, lão thất phu còn làm bộ làm tịch, giả nhân giả nghĩa với tại hạ!

Lưu Tam Thái hấp tấp khoát tay:

- Lịnh Chủ đã lầm. Trương lão gia hành động như vậy là có thâm ý, dĩ nhiên việc làm đó có liên quan đến hội Long Hoa rất nhiều. Lịnh Chủ có biết không, Tạ Linh Vận đã lưu ý đến hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang từ rất lâu. Hắn hoạch định mưu kế khuyến dụ hai phái đó theo về với hắn, trong khi hắn sắp sửa thành công thì lão hòa thượng Khổ Hải Từ Hàng thông tri cho Trương lão gia biết gấp. Trương lão gia bắt buộc phải hạ sát hai Chưởng môn Võ Đang và Thiếu Lâm như để chặt tay chặt chân Tạ Linh Vận vậy, bởi hai người đó sớm muộn gì cũng sẽ thành đồng minh của Tạ Linh Vận. Còn như cái việc cướp đoạt bí kíp võ công, thì thật ra đó là một sự phao truyền do Trương lão gia có ý phát động để đánh lạc hướng mọi cuộc truy cứu thôi. Trương lão gia chẳng hề lấy bí kíp võ công của môn phái nào cả.

Quan Sơn Nguyệt «hừ» một tiếng:

- Lão thất phu ám hại mạng người như vậy, không nhận thấy là tàn nhẫn lắm sao?

Lưu Tam Thái giải thích:

- Chúng ta hãy đặt một giả thuyết, nếu hai vị Chưởng môn đó không chấp nhận thuận theo về với Tạ Linh Vận đồng thời không giao nạp những quyển bí kíp đó cho hắn, thử hỏi hai vị ấy chống cự nổi với hắn chăng? Họ đã tự lượng sức mình, nên tự nguyện hy sinh để bảo toàn quý vật cho bổn môn. Cho nên cái chết của hai vị đó được kể như có sự đồng tình của họ với Trương lão gia vậy.

Quan Sơn Nguyệt «xì» một tiếng:

- Tại hạ không tin.

Lưu Tam Thái mỉm cười:

- Hai vị tân Chưởng môn cùng các đệ tử của hai phái đó không hề oán hận Trương lão gia, điều đó cũng đủ chứng minh sự tình rồi ...

Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:

- Lão ấy tục huyền với Âm cô nương, sự kết hợp đó rất bất xứng, lão sẽ giải thích thái độ của lão như thế nào chứ?

Lưu Tam Thái tiếp:

- Có ý tứ lắm chứ, Lịnh Chủ. Cứ theo sự điều tra của Trương lão gia thì Vô Cực Kiếm Phái của họ Âm tại Âm Sơn cũng bị bao gồm trong kế hoạch tóm thâu của Tạ Linh Vận. Do đó Trương lão gia mới du hành đến tận Âm Sơn xem xét tình hình. Lão gia không thấy điều chi lạ, đáng chú ý, bất quá lão gia nhận ra Âm cô nương có một chứng tật kín. Lịnh Chủ cũng biết Trương lão gia am tường y thuật chứ.

Quan Sơn Nguyệt trố mắt:

- Chứng tật gì?

Lưu Tam Thái:

- Chứng Hoa Si.

Quan Sơn Nguyệt quát:

- Nói nhảm! Chứng gì lạ thế? Chẳng lẽ mẫu thân nàng không biết con gái mắc chứng tật gì sao phải đợi lão thất phu chỉ điểm cho?

Lưu Tam Thái thở dài:

- Hoa Si là một chứng tật cực kỳ cổ quái, phàm người mắc chứng đó chính mình còn không biết, người ngoài làm sao biết được? Bởi chứng đó phải đợi đến lúc bịnh nhân đúng mười tám tuổi mới phát tác. Trương lão gia đến tận Âm Sơn đúng lúc chứng bịnh của Âm cô nương phát tác. Khi bịnh phát thì bịnh nhân điên loạn, phải tìm nam nhân mà gần, vì chỗ giao tình của lão gia với nhà họ Âm rất thâm hậu nên lão gia không tiện tiết lộ, chỉ âm thầm chữa trị cho Âm cô nương.

Quan Sơn Nguyệt sững sờ không tưởng là bên trong có nhiều khúc chiết như vậy.

Lưu Tam Thái lại thở dài, rồi tiếp:

- Nhưng khổ thay, Trương lão gia cần phải giải quyết gấp nhiều sự tình đang chờ đợi bên ngoài. Do đó lão gia ly khai Âm Sơn sớm hơn dự định, và Âm cô nương chỉ được chữa trị nửa phần thôi. Sau lại ...

Quan Sơn Nguyệt chận lời:

- Sau lại gặp chúng ta đến nơi ...

Lưu Tam Thái gật đầu:

- Phải. Lúc đó Âm Lệ Hoa chưa lành bịnh hẳn. Nàng còn nói nhảm nhí suốt ngày. Âm phu nhân không hiểu nguyên do cứ đổ tội cho Trương lão gia, và quyết tâm truy tầm Trương lão gia cho kỳ được để báo thù.

Quan Sơn Nguyệt thầm nghĩ:

“Lúc đó cũng có mặt Trương Thanh, nàng cũng am tường y lý, thế thì tại sao nàng nhìn qua thần sắc của Âm Lệ Hoa, nàng không biết được là Âm Lệ Hoa mang chứng điên loạn? Nếu nàng nhận thấy Âm Lệ Hoa mất lý trí, hẳn là nàng không đến nỗi bị khích thích mà bỏ đi bất ngờ như vậy.”.

Lưu Tam Thái lại thở dài, tiếp:

- Bịnh tuy còn, song Âm Lệ Hoa có bề ngoài rất tự nhiên cho nên chẳng ai nghi là nàng điên loạn. Do đó những gì nhảm nhí nàng thốt người ta đều cho là lời thật, cho là sở dĩ nàng nói mãi là vì nàng oán hận. Bởi nghĩ như vậy, Âm phu nhân càng căm hận Trương lão gia hơn. Thực sự thì Trương lão gia chẳng có chút tà tâm nào lúc lưu lại Âm Sơn ...

Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Sau đó, Trương cô nương cho Âm Lệ Hoa uống một thứ thuốc, phần bịnh còn lại được giải trừ hoàn toàn. Âm Lệ Hoa khôi phục thần trí, đem tất cả sự tình thuật lại với Âm Tố Quân. Vỡ lẽ ra, Âm Tố Quân hết sức hối hận. Nhưng Lịnh Chủ và các vị kia đều đến Vu Sơn rồi ...

Quan Sơn Nguyệt «ạ» lên một tiếng:

- Lạ thật. Sự tình như vậy, mà sao Trương lão bá gặp tại hạ trên đỉnh Thần Nữ Phong lại chẳng nói chi hết?

Lưu Tam Thái giải thích:

- Lúc đó Trương lão gia được Khổ Hải Từ Hàng giao phó phần việc quán thông với Tạ Linh Vận, tự nhiên không thể tiếp xúc thân mật với Lịnh Chủ vì đề phòng bọn Tạ Linh Vận nghi ngờ. Còn như các việc sau này ...

Quan Sơn Nguyệt chận lời:

- Các việc sau này, tại hạ đều hiểu rõ.

Rồi chàng cau mày, tiếp:

- Nhưng tại sao Âm Tố Quân lại chấp thuận cho Âm Lệ Hoa kết hôn với Trương lão bá? Và tại sao có Vô Cực Phái rồi còn lập thêm Thái Cực Bang?

Lưu Tam Thái mỉm cười:

- Âm Lệ Hoa nhờ Trương lão gia chữa trị, để cảm ơn việc đó nàng phát thệ không lấy ai làm chồng ngoài Trương lão gia. Cũng may tại hạ có theo Lịnh Chủ đến Vu Sơn nên hiểu được tình hình phần nào, lúc đó Âm Tố Quân đưa con gái đến tận nơi, tìm tại hạ yêu cầu tại hạ liên lạc với Trương lão gia. Vì Long Hoa Hội giải tán, bọn Tạ Linh Vận kéo nhau đi hết đến Ngũ Đài Sơn lập thành Thiên Ma Giáo, Trương lão gia dĩ nhiên phải theo Tạ Linh Vận. Muốn tìm Trương lão gia tất phải đến tận Tổng Đàn Thiên Ma Giáo, tại hạ tài gì mà dám đến đó? Ngờ đâu Trương cô nương cũng tìm gặp tại hạ. Nhân cuộc gặp gỡ đó Trương cô nương mới hỏi đầu đuôi câu chuyện, hiểu rõ rồi, Trương cô nương mới biết là phụ thân mang tiếng oan. Nhân cuộc thanh minh này, Trương cô nương nảy sanh một quyết định ...

Quan Sơn Nguyệt chú ý:

- Quyết định như thế nào?

Lưu Tam Thái tiếp:

- Trương cô nương chuẩn bị thành lập một thế lực để chống đối với Thiên Ma Giáo. Nàng bảo tại hạ chiêu tập nhân số, gây thanh thế, mà tại hạ thì chỉ biết có mỗi một gia đình họ Âm thôi. Tại hạ thuyết phục hai mẹ con họ Âm theo về với Trương cô nương. Kế đó, Trương lão gia cũng đến, lão gia có mang theo một quái nhân khả dĩ chế phục được Tạ Linh Vận.

Quan Sơn Nguyệt biết ngay quái nhân đó là Xà Thần. Chàng lại hỏi:

- Tất cả đều ở trên núi?

Lưu Tam Thái gật đầu:

- Phải. Trương lão gia không còn muốn bôn tẩu giang hồ nữa, người quyết tâm ở luôn trên núi tu thân dưỡng tánh cho trọn ngày trời. Trương Thanh sợ cha hiu quạnh, nhân việc Âm Lệ Hoa quyết hứa thân về với Trương lão gia, bèn tác hợp cho song phương thành chồng vợ, nhưng chỉ yêu cầu Âm Lệ Hoa chấp nhận ngôi vị Chưởng môn Thái Cực Bang.

Quan Sơn Nguyệt cau mày:

- Tại sao lại chọn cái tên đó?

Lưu Tam Thái mỉm cười:

- Sở dĩ thế là vì Trương cô nương rất mực hiếu thuận, theo cái lẽ sanh tồn trong vũ trụ càn khôn thì từ Vô Cực mà có Thái Cực, như vậy là Thái Cực sanh từ Vô Cực. Năm xưa, vô hình trung Trương cô nương có sát hại mấy người trong họ Âm, sự kiện đó ám ảnh cô nương mãi mãi cho nên cô nương mới lấy cái tên như thế để ngầm tạ lỗi với họ Âm, người sáng lập ra Vô Cực Phái. Về tên thì Thái Cực Bang tỏ rõ cái ý nhường Vô Cực Phái, song về thanh thế thì Thái Cực Bang không kém Vô Cực Phái chút nào.

Quan Sơn Nguyệt gật đầu:

- Cái ý cũng hay đấy. Và hiện tại thì các hạ nhậm chức Tư Tân trong Thái Cực Bang, thảo nào mà chẳng đắc ý.

Lưu Tam Thái cười hì hì:

- Lịnh Chủ quá khen đi thôi. Bất quá tại hạ có quen biết một số người trên giang hồ và tại hạ được bổ nhiệm chức vụ đó chỉ để thỉnh mời hào kiệt bốn phương, hoặc gia nhập, hoặc liên minh, chứ về tài nghệ thì tại hạ chẳng có hạng nào so với những cao thủ khác trong Thái Cực Bang.

Bỗng Quan Sơn Nguyệt hỏi:

- Đối với Thiên Ma Giáo, Trương cô nương có thái độ xử trí như thế nào?

Lưu Tam Thái đáp:

- Trương cô nương rất nhân từ không muốn tận diệt toàn bộ giáo đồ Thiên Ma Giáo, cho nên hôm trước khi Kỳ Hạo dẫn đồng bọn ly khai, Trương cô nương có cảnh cáo hắn là từ nay không được buông lung phóng túng mà hành hung tác ác như ngày nào. Nếu bất tuân, khi phong thanh đồn đãi đến tai cô nương thì cô nương sẽ không còn nương tay cho hắn được nữa. Kỳ Hạo cúi đầu ngoan ngoãn mà đi.

Quan Sơn Nguyệt phấn khởi vô cùng:

- Thế thì Trương Thanh đáng phục lắm! Diệt trừ được Thiên Ma Giáo là đem lại thái bình cho võ lâm, cái công đức đó của nàng thật là vô lượng vậy. Tại hạ phải đến mừng cho nàng đã thành công lớn trong công cuộc trừ hung diệt bạo cứu nhược phò nguy.

Lưu Tam Thái ấp úng:

- Lịnh Chủ ...

Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ hỏi:

- Các hạ có điều chi muốn nói song khó nói ra lắm chăng? Không sao đâu, cứ nói, dù có nghịch ý, tại hạ cũng chẳng lấy làm phiền.

Lưu Tam Thái trầm ngâm một lúc:

- Lịnh Chủ ơi. Trương cô nương từng nói với tại hạ là nàng có thể tiếp đón bất cứ ai, nhưng lại không muốn thấy mặt Lịnh Chủ. Hơn thế, nàng ra lịnh cho thuộc hạ bằng mọi cách ngăn chận Lịnh Chủ lên núi ...

Quan Sơn Nguyệt giật mình:

- Nàng cố ý tránh tại hạ?

Lưu Tam Thái do dự một chút:

- Phải! Trương cô nương còn nói, giả như Lịnh Chủ, nàng bảo là từ nay nàng sẽ đảm nhận sự an nguy của võ lâm, Lịnh Chủ cứ yên tâm lo vun bồi hạnh phúc cá nhân.

Quan Sơn Nguyệt giật mình:

- Nàng nói như vậy à?

Lưu Tam Thái thở dài:

- Tại hạ có được mấy cái đầu mà dám bịa chuyện với Lịnh Chủ? Nàng có cảm tình rất thâm hậu đối với Lịnh Chủ, cho nên tại hạ nghĩ rằng bất quá trong một phút giận hờn, vì một nguyên nhân nào đó, nàng nói thế thôi. Lịnh Chủ không nên quá lo nghĩ.

Quan Sơn Nguyệt sững sờ.

Lưu Tam Thái suy tư một chút rồi tiếp:

- Trên núi toàn là những người quen biết của Lịnh Chủ, ai ai cũng mong mỏi gặp lại Lịnh Chủ một lần. Nhất là Liễu Đường chủ và Lạc Tiểu Hồng cô nương, hai người đó luôn luôn nhắc đến Lịnh Chủ. Dù Trương Thanh bảo là nên ngăn chận Lịnh Chủ lên núi, song tại hạ nghĩ điều đó có phần nào quá đáng, giả như nàng không muốn gặp Lịnh Chủ thì thôi, cứ để cho người khác gặp có sao đâu? Cho nên tại hạ thấy Lịnh Chủ nên lên đó để gặp lại những cố nhân. Tại hạ xin lãnh trách nhiệm sự mời mọc này, dù phải đứt đầu cũng cam. Huống chi, biết đâu nghe Lịnh Chủ đến đây rồi Trương cô nương không thay đổi chủ ý?

Quan Sơn Nguyệt chưa đáp liền. Sau cùng chàng lắc đầu thốt:

- Thôi các hạ ạ. Thà không gặp còn hơn! Gặp nhau rồi biết nói gì với nhau.

Tại hạ biết được nàng đã làm nên việc hữu ích như vậy là cũng đủ vui rồi.

Chàng gọi Giang Phàm, đoạn quay mình định trở lại.

Lưu Tam Thái hấp tấp gọi:

- Lịnh Chủ! Nếu Lịnh Chủ không muốn lên núi thì cứ đứng đây chờ một chút tại hạ xin lên đó báo tin cho những người quen, họ sẽ xuống đây hợp mặt với lịnh chủ.

Quan Sơn Nguyệt đáp gấp:

- Khỏi! Khỏi cần! Tại hạ không muốn gặp lại người nào cả. Mà các hạ cũng không nên cho ai biết là có tại hạ đến đây.

Chàng vẫy tay chào biệt:

- Các hạ ở lại nhé. Chúc các hạ được mọi điều thuận lợi!

Chàng và Giang Phàm gấp bước ly khai Ngũ Đài Sơn liền sau khi dứt câu nói. Đi được một đoạn đường khá dài, liệu chừng đã cách Ngũ Đài Sơn xa rồi chàng mới chậm bước.

Giang Phàm thấy chàng trầm trầm gương mặt, lấy làm lạ hỏi:

- Quan đại ca! Có phải vì tôi mà Trương cô nương quyết liệt như vậy chăng?

Quan Sơn Nguyệt thở dài:

- Không thể là như vậy!

Giang Phàm cau mày:

- Thế tại sao nàng tránh mặt đại ca?

Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:

- Cô nương không hiểu đâu!

Giang Phàm giương tròn đôi mắt.

Nhưng Quan Sơn Nguyệt không nói gì thêm.

Một lúc lâu, Giang Phàm cất tiếng:

- Bây giờ chúng ta đi đâu đây đại ca?

Đang triền miên suy nghĩ, bị gọi trở về thực tại Quan Sơn Nguyệt giật mình.

Chàng biết đáp làm sao? Trời đất mênh mang, nhưng nơi nào là chốn dung thân cho chàng dù chỉ là tạm thời?

Từ sau ngày tiếp thọ Minh Đà Lịnh, để xuất hiện trên giang hồ nối nghiệp ân sư, chàng luôn luôn đi không dừng bước, nay đây mai đó luân lạc khắp bốn phương trời. Không nơi đến đã đành, mà chàng cũng nhận ra hiện tại chẳng có việc gì khác để đeo đuổi.

Chàng từng lấy việc trừ hung diệt bạo cứu nhược phò nguy làm bổn phận, thì nay Thái Cực Bang vì cái việc đó mà thành lập và công khai tuyên bố tôn chỉ của họ với chàng qua trung gia của Lưu Tam Thái. Chàng còn làm chi được nữa?

Lâu lắm chàng mới thốt:

- Chúng ta nên đến phía hậu Thần Nữ Phong xem Lý Trại Hồng giải quyết sự tình như thế nào. Tuy nhiên tại hạ e rằng mình đến quá muộn.

Giang Phàm liền thốt:

- Muộn? Làm sao muộn được? Mà cái gì muộn?

Quan Sơn Nguyệt tiếp:

- Ôn lão bà có cái quyết tâm kết liễu điều nhân quả thì Lý Trại Hồng có nhiều hy vọng thành công sớm. Bởi tình thế thuận lợi cho Lý Trại Hồng như vậy, tại hạ mới nói rằng muộn ...

Giang Phàm suy nghĩ một chút:

- Vậy thì chúng ta nên dò hỏi xem phần mộ của phụ thân đại ca ở đâu, để mách cho Lý Trại Hồng biết mà an táng hài cốt của phu nhân chung một chỗ.

Quan Sơn Nguyệt gật đầu:

- Phải! Hiện tại, tại hạ chỉ còn có mỗi một việc đó để làm thôi.

Giang Phàm lại hỏi:

- Rồi sau đó?

Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một lúc lâu:

- Chúng ta trở về Quảng Hàn Cung tại Đại Ba Sơn sống cuộc đời an tịnh, vĩnh viễn đoạn tuyệt với kiếp giang hồ. Bởi chúng ta không còn nhiệm vụ gì nữa!

Thốt lên câu đó, chàng dàu dàu nét mặt.

Giang Phàm dù chất phác cũng biết được phần nào tâm tư của chàng. Nàng thốt:

- Nhất định là Quan đại ca không chịu nổi một cuộc sống như vậy!

Quan Sơn Nguyệt trầm giọng:

- Tại sao không? Làm sao cô nương biết được chứ?

Giang Phàm thở ra:

- Tôi không đủ lời lẽ để giải thích rành rẽ, song tôi biết chắc đại ca không thuộc hạng người thích an nhàn tự tại, tôi ví đại ca như con ngựa bất kham, không một mãnh lực nào trói chân con ngựa đó trong cái chuồng vĩnh viễn dù cho là một cái chuồng cực đẹp ...

Quan Sơn Nguyệt trố mắt:

- Một con ngựa bất kham? Thế cô nương cho rằng ngoài cái việc đánh, chém gây đổ máu, tại hạ không còn cái thú nào khác? Ngoài khung cảnh náo nhiệt hãi hùng, tại hạ không có một phương thức sinh hoạt nào khác? Cô nương có biết đâu bản tánh của tại hạ là rất ghét những sự giết chóc ...

Giang Phàm nở một nụ cười:

- Không phải vậy. Tôi chẳng hề cho rằng đại ca hiếu sát, song tôi lại tin là chẳng bao giờ đại ca chịu an nhàn và đại ca cũng không chấp nhận một cuộc sống quá bình tịnh. Cứ mỗi lần nghe vũ khí chạm nhau, nghe tiếng hò tiếng hét là đại ca phấn động hào khí, tâm huyết sôi trào. Phải biết con ngựa già còn nhớ mãi đường dài thì bậc hào hiệp chôn chặt được dũng khí? Huống chi đại ca đang tuổi phương cương thanh thiếu, dũng khí dâng cao?

Quan Sơn Nguyệt định tranh biện với nàng, bỗng nghe tiếng vó ngựa vang lên phía sau. Bất giác chàng quay đầu nhìn lại.

Trương Thanh phi ngựa lướt tới nhanh như tên bắn.

Chàng giật mình sững sờ giương mắt nhìn nàng lao đến vun vút, dù sao thì con tim của chàng cũng dao động ít nhiều.

Trương Thanh đến nơi, xuống ngựa, mở to mắt nhìn chàng, ánh mắt của nàng hiền dịu quá.

Nàng không nói tiếng nào cả.

Mà Quan Sơn Nguyệt cũng chẳng nói gì.

Một lúc lâu, nàng nhẹ giọng thốt:

- Quan đại ca, đại ca không hận tôi?

Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:

- Ngu huynh không có lý do gì hận Thanh muội, mà chỉ có lý do bị Thanh muội hận!

Trương Thanh hấp tấp tiếp:

- Quan đại ca lầm rồi! Chẳng phải vì cá nhân tôi mà tôi không muốn gặp đại ca, chẳng phải vì hận đại ca mà tôi từ khước gặp mặt đại ca ...

Quan Sơn Nguyệt hết sức hoang mang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play