Quan Sơn Nguyệt vận dụng toàn lực vung kiếm chém vào đôi càng của con rết khổng lồ gần chàng hơn hết.
Chiêu kiếm đó thành công, càng con Ngô Công đứt đoạn, nhưng chàng liền nghe
tiếng gió bên mình. Một con Ngô Công đã lướt đến gần, rồi chàng cảm thấy mình chẳng khác nào Kỳ Hạo bị nâng lên cao.
Chàng kinh hãi, thức ngộ là mình đang ở trong miệng một con rết. Niềm sợ hãi không hiện lâu, sau đó chàng nghe áp lực nơi hông tuy có tăng cường song không làm gì
thương tổn đến chàng cả.
Bất quá, nếu chàng dụng lực vùng vẫy,
thì áp lực đó tăng cường, đôi càng của con Ngô Công bám sâu vào da thịt, làm chàng đau đớn phần nào, nhưng khi chàng ngưng vận lực, thì áp lực
đó cũng tan biến và niềm đau đớn cũng tan biến luôn.
Bên kia, Kỳ
Hạo cũng đồng tình cảnh như chàng, song hắn không thức ngộ sự kiện, càng phản kháng, Ngô Công càng tăng áp lực, hắn sợ Ngô Công dùng càng, kẹp
đứt hông, nên vận lực chống lại, ngờ đâu hắn càng dụng lực, Ngô Công
càng tăng áp lực. Đôi càng của Ngô Công càng phút càng bán sâu vào, hắn
càng phút càng đau đớn, cuối cùng mồ hôi đổ ra như tắm, trông hắn thê
thảm quá chừng. Sắp đến giây phút hắn không còn chịu đựng nổi nửa.
Có cắn đứt người, Ngô Công mới nuốt được, ngậm miếng mồi ngon, mà không ăn được, dĩ nhiên con Ngô Công bực tức, nó thổi gió hu hú, nó lăn mình như giãy giụa.
Quan Sơn Nguyệt thấy con vật không làm gì nổi chàng, đắc chí vô cùng, bật cười ha hả.
Cái điều lạ lùng nhất trong trường hợp này, là nạn nhân có vận lực, Ngô
Công mới cắn được, nạn nhân bất động, thì con vật chẳng làm gì được.
Bên kia Giang Phàm cũng bị một con Ngô Công giám thị, sở dĩ nó chưa dám làm hỗn, là vì con Ngọc Xà hờm hờm chống cự với nó. Một phần khác, Giang
Phàm bất động, thủ thế chực chờ con vật nhào tới, con vật cũng khá tinh
khôn, biết mình đơn độc, và đối phương có đề phòng nên ở ngoài xa xa,
ghìm sẵn, nó thèm mồi quá chừng, nước dãi rỏ ra, chảy lòng thòng. Nhưng
Giang Phàm không bất động lâu, bởi nàng trông thấy con Ngô Công đã ngoạm trúng Quan Sơn Nguyệt, dùng càng gắp chàng đưa lên cao rồi lăn lộn.
Nàng hết sức khiếp hãi, bất chấp đến con vật bên mình, cấp tốc lướt tới
cạnh Quan Sơn Nguyệt.
Con Ngô Công chỉ chờ có thế, nó cũng chẳng để mất một phút giây, phun ra một luồng khí độc.
Ngọc Xà cũng phản ứng liền. Nó cất cao chiếc đuôi, quét một vòng, ngăn chặn
luồng khí độc, đồng thời nó vươn mình, dài ra hơn trước gấp mấy phần.
Thân ngắn nên mình thô, bây giờ thân dài mình phải thon lại, trước đó mình
nó to bằng cánh tay, bây giờ thon lại chỉ còn bằng ngón tay. Với cái
mình thon dài đó, Ngọc Xà quấn quanh con Ngô Công rồi quật con Ngô Công
trên mặt đất.
Nhờ con Ngọc Xà ngăn chặn Ngô Công, Giang Phàm được bình an tiến đến cạnh Quan Sơn Nguyệt. Nàng hấp tấp gọi chàng:
- Quan đại ca! Đại ca ...
Quan Sơn Nguyệt nằm trong miệng rết, an tường như nằm giường êm, vừa cười hì hì vừa đáp:
- Giang cô nương! Tại hạ chẳng sao cả, hãy tự lo đến mình là hơn.
Đúng vậy, nàng nên tự lo lắng là hơn, bởi vì vô hình trung nàng lại dấn thân vào nguy cảnh.
Có ba con Ngô Công bao vây Quan Sơn Nguyệt trước đó, một con thì bị chàng
chém đứt đôi càng, ngoài cái việc phun khí độc ra, nó chẳng còn làm gì
hại chàng được. Một con thì đang ngoạm chàng, chốc chốc lại lăn lộn.
Thừa ra một con, con thứ ba này gặp nàng, là không bỏ qua, nó giương
càng nhào tới liền.
Thành ra, nàng thoát nạn nhờ con Ngọc Xà ngăn chặn một con Ngô Công bây giờ nàng lại gặp một con khác. Nguy hơn nữa,
là trong tay nàng không có một tấc sắt!
Tuy nhiên, vũ công của
nàng đã đến mức tinh thuần, có thể dùng tay không chống địch như có cầm
vũ khí. Lập tức nàng vung cánh tay ra.
Ống tay áo của nàng rất
dài, cánh tay bay ra, tay áo bay theo, dài lê thê, tay áo mang theo kình lực của nàng, quét ngang đầu con Ngô Công, nó bị dạt qua một bên, bỏ
hẳn thế công.
Con Ngô Công khi nào chịu bỏ món mồi ngon, nó quay đầu lại, lướt tới.
Quan Sơn Nguyệt kêu lên:
- Cô nương! Tiếp nhận cái này đây!
Chàng quăng thanh kiếm Hoàng Diệp đến cho nàng, chàng nhận thấy tuy ống tay
áo của Giang Phàm có ngăn chặn được con Ngô Công, song bất quá chỉ tạm
thời thôi, đôi càng của nó sắc bén như đao, qua mấy lượt nữa là ống tay
áo của nàng sẽ rách bét, lúc đó thì nàng chẳng còn vật gì mà dùng nữa.
Huống chi, tay áo là vật mềm mại, chẳng làm thương tổn gì cho con vật,
nàng cầm cự như vậy là chẳng khác nào chờ nguy. Hiện tại, chàng không
cần dùng thanh kiếm, thì nên trao cho nàng tự vệ, hạ được con Ngô Công
đó rồi, rất có thể nàng sẽ tiếp trợ chàng bằng cách hạ luôn con vật đang ngậm chàng.
Giang Phàm nhặt thanh kiếm cầm nơi tay xong, là con
Ngô Công cũng đến gần. Nàng thừa hiểu, bất cứ lý do gì, cũng không nên
chém vào mình con vật, bởi giết nó là có hại thay vì có lợi. Những biến
hóa vừa qua cho nàng thấy là tuyệt đối không nên giết nó.
Kiếm chạm vào, một tiếng bốp vang lên, đôi càng của con vật còn nguyên vẹn.
Sở dĩ có trường hợp đó, chẳng phải thanh kiếm trở thành vô dụng, hoặc giả
đôi càng Ngô Công cứng như kim cương, mà chỉ vì công lực của Giang Phàm
không bằng Quan Sơn Nguyệt, oai mãnh phát huy còn kém. Đành rằng nàng có hơn Kỳ Hạo, song so với Quan Sơn Nguyệt thì nàng còn kém xa lắm.
Kỳ Hạo kém nàng, là vì Kỳ Hạo còn tầm thường, chứ nàng kém Quan Sơn
Nguyệt, là vì Quan Sơn Nguyệt chuyên luyện thuần cương, còn nàng thì
chuyên luyện thuần nhu.
Dĩ nhiên, cương phải mãnh hơn nhu, cương
thì công kích mạnh, nhu thì len lỏi, chờ dịp. Ở đây, đem cái nhu chống
lại cái cương của đôi càng Ngô Công, tự nhiên Giang Phàm khó đắc thủ. Về vũ thuật, nhu khắc cương nhưng so khí lực thì cương thắng nhu là cái
chắc.
Hoàng Diệp Kiếm, cũng như Bạch Hồng Kiếm, vốn thuộc cương,
mà nàng thì chuyên luyện ôn nhu, thì làm sao nàng phát huy được cái hiệu dụng của thanh kiếm?
Chẳng những nhát kiếm đó không làm thương
tổn đôi càng của con vật, mà nàng lại còn bị chấn động mạnh, cơ hồ lỏng
ngón tay, kiếm suýt văng mất.
Nàng lùi lại mấy bước.
Tuy
đôi càng của con Ngô Công còn nguyên vẹn, bất quá chỉ xây xát một chút
thôi, tuy nhiên nó cũng bị chấn động mạnh, đau đớn lắm, nó không dám tấn công Giang Phàm nữa, mà lại hướng về Quan Sơn Nguyệt.
Quan Sơn
Nguyệt còn bị con Ngô Công kia ngoạm nơi miệng đưa chàng lên cao, phần
giữa bị đôi càng kẹp cứng, chỉ còn ló hai phần đầu, chân dù không nghe
đau đớn gì, song chàng không làm sao động đậy được.
Con Ngô Công thứ hai nhắm vào thân trên của chàng mà công vào.
Chàng thừa hiểu, dù nó có ngoạm trúng, cũng chẳng đến đổi nào, nhưng để như
vậy là mạo hiểm, chàng liền vươn hai tay ra, chụp đôi càng của nó lại,
chẳng cho đến gần mình.
Chàng chụp đôi càng, như vậy là con Ngô
Công có ngoạm trúng một vật chi đó rồi, nó không còn màng điều khác nữa, cặp đôi càng lại.
Quan Sơn Nguyệt nhanh như chớp buông một tay,
còn một tay nắm cứng một chiếc càng, may mắn cho chàng là nắm đúng chỗ
sứt mẻ, có lẽ lúc ăn xác đồng loại, nó ngoạm phải vật gì cứng nên sứt mẻ một khoảng. Hai chiếc càng cặp vào nhau, bàn tay của Quan Sơn Nguyệt
lại nắm ngay chỗ sứt mẻ đó, nên chàng chẳng việc gì.
Con vật ngoặc đầu xuống, định bẻ gãy tay Quan Sơn Nguyệt nhưng chàng lại cứ nắm chặt chiếc càng, không chịu buông.
Vì chàng có vận dụng phần nào công lực để đối phó với con Ngô Công thứ
hai, nên áp lực của con Ngô Công thứ nhất tăng gia, đôi càng kẹp mạnh,
chàng nghe đau nhói một chút.
Thực ra, chàng không sợ hai con vật ngoạm mạnh, tuy nhiên, mỗi con ngoạm một phần, rồi hai con giành kéo
nhau, thì đó mới là cái khổ cho chàng.
Cho nên, dù có vận lực
chút ít để cố giữ chiếc càng của con thứ hai, khiến cho áp lực của con
thứ nhất tăng gia, chàng cũng cố gượng chịu đau, nhất định không buông
càng con thứ hai.
Nó vung, nó quật đầu một lúc, vẫn không thoát khỏi bàn tay của Quan Sơn Nguyệt.
Thì ra, con thứ nhất làm mọi cách mà không làm sao nuốt trôi Quan Sơn
Nguyệt, nó tức giận vô cùng. Rồi lại thấy con thứ hai lướt tới, giằng co với Quan Sơn Nguyệt, nó tưởng đâu đồng loại tranh mồi, nó càng tức uất
hơn, lập tức trút đổ niềm tức uất đó lên đầu đồng loại, nó nhả Quan Sơn
Nguyệt ra, chuyển đầu về phía con Ngô Công thứ hai há mồm, ngoạm tới.
Được dịp thoát thân, Quan Sơn Nguyệt không chậm trễ, vừa buông tay vừa nhảy xuống đất.
Trong khi đó, hai con Ngô Công xáp chiến với nhau rồi chúng quấn vào nhau, lăn lộn đè lên nhau, quyết tận diệt lẫn nhau.
Giang Phàm thấy Quan Sơn Nguyệt thoát hiểm, cao hứng vô cùng, gọi to:
- Quan đại ca! Chúng ta nhân dịp nầy, chạy đi gấp!
Quan Sơn Nguyệt nhìn quanh một lượt, thấy Kỳ Hạo bị một con Ngô Công ngoạm
ngang hông, hắn đang vùng vẫy cố thoát khỏi cặp càng của con vật, khổ sở vô cùng, chừng như hắn đã tiêu hao hết khí lực.
Bên ngoài, không xa lắm, còn có ba con Ngô Công nữa, chực chờ, nếu đồng loại của chúng thất bại thì chúng sẽ nhào vô.
Cầm cự với một con, Kỳ Hạo còn vất vả, huống chi, dù hắn có thoát khỏi sự
chế ngự của con thứ nhất, công lực của hắn cũng hao mất phần lớn rồi,
làm sao hắn áp đảo nổi ba con kia? Cứ theo tình hình đó, thì Kỳ Hạo kể
như thập tử vô sanh rồi.
Ba con vật bên ngoài, chẳng phải vì tình đồng loại, mà không nhào vô giành giật mồi ngon, chẳng qua chúng nhỏ
xác hơn, chúng ngán con thứ nhất, cho nên chúng hờm đó, giả như con thứ
nhất cắn đứt hông Kỳ Hạo, bất quá nó ăn một phần, phần còn lại thì cả ba con lại giành nhau.
Nơi một góc, Tây Môn Vô Diệm đang dùng ống
trúc chống cự với mấy con Ngô Công, thực sự thì chúng không dám công
kích mạnh nàng, trái lại nàng cũng không còn điều khiển chúng được như
trước, thành thử người và vật ghìm nhau, người không xua đuổi vật, vật
chẳng dám xông vào, nhưng không bỏ.
Còn một con Ngô Công riêng
rẽ, to lớn hơn hết, thì lại bị Ngọc Xà ngăn chặn, rết và rắn giao chiến
rất ác liệt, càng lúc Ngọc Xà càng thu hẹp thân hình, thân hình càng nhỏ thì nó càng dài, bây giờ nó nhỏ lại còn bằng ngón tay út. Nó quấn quanh mình con Ngô Công, nó giữ con Ngô Công lại đó, không cho con Ngô Công
tiến công Giang Phàm.
Quan Sơn Nguyệt hỏi Giang Phàm:
- Chúng ta chạy đi thì được rồi, nhưng còn Tiểu Ngọc?
Nghe nhắc đến nó, Tiểu Ngọc rít lên mấy tiếng gió.
Giang Phàm giải thích:
- Tiểu Ngọc bảo chúng ta cứ chạy trước, nó sẽ có cách thoát thân, nó theo sau. Mấy con Ngô Công đó không làm hại được nó đâu, nó đợi cho con Ngô
Công đuối sức rồi, sẽ có cách chế phục, rồi nó thoát chạy theo chúng ta. Nếu bây giờ không chạy, chần chờ một lúc nữa thì sẽ không còn cơ hội
đấy!
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
- Sợ cái gì chứ mấy con Ngô
Công đó khi nào lại chịu bỏ mồi? Trong chốc lát đây, hai kẻ hại người
kia sẽ bị chúng hại, chúng chết vì cơ mưu của chúng, đúng là gậy ông đập lưng ông!
Giang Phàm hấp tấp thốt:
- Ngô Công ăn thịt
người, sẽ chóng lớn và rất mạnh, hiện tại chúng ta còn không làm gì nổi
chúng, nếu đợi chúng ăn thịt Kỳ Hạo và Tây Môn Vô Diệm rồi, chúng ta làm sao chống cự nổi chúng?
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
- Quả có như vậy sao?
Giang Phàm nóng nảy:
- Tự nhiên! Tôi lừa đại ca làm gì? Tôi từng thấy Xà Thần nuôi dưỡng rắn
bằng cách đó, chúng chỉ ăn thịt thôi, không hề ăn gì khác!
Quan Sơn Nguyệt biến sắc mặt, chụp lấy thanh Hoàng Diệp kiếm nơi tay nàng, rồi nhanh như chớp phi thân về hướng Kỳ Hạo.
Ba con Ngô Công hườm bên ngoài, trông thấy chàng, liền xông tới công kích. Ba con Ngô Công này không lớn lắm, đối phó với chúng, Quan Sơn Nguyệt
không phải vất vả gì, chàng vung kiếm ra chém đứt những cặp càng của
chúng rất dễ dàng, đoạn chàng quay sang Kỳ Hạo.
Kỳ Hạo lúc đó kiệt quệ lắm rồi, thấy ánh kiếm chớp lên, hoảng kinh hét lớn:
- Quan Sơn Nguyệt, ngươi tàn độc quá!
Tiếng hét vừa dứt, hắn rơi xuống đất ngay.
Thì ra, nhát kiếm đó, Quan Sơn Nguyệt không chiếu thẳng đến người hắn mà chàng chỉ nhằm vào con Ngô Công.
Nhát kiếm trúng một chiếc càng, càng gãy ngay, chàng hoành tay chém một nhát kế tiếp, chiếc càng kia cũng gãy luôn.
Đôi càng đều gãy, con Ngô Công không còn ngoạm Kỳ Hạo được nữa, nó há miệng ra, Kỳ Hạo rơi xuống.
Kỳ Hạo không tưởng nổi là Quan Sơn Nguyệt lại cứu hắn, hắn rơi xuống rồi sững sờ nhìn chàng.
Nhưng, Quan Sơn Nguyệt không hề lưu ý đến hắn, vừa chém đứt đôi càng của con
Ngô Công, chàng quay nhanh mình, phóng chân vọt đến Tây Môn Vô Diệm.
Bây giờ thì chàng có thừa kinh nghiệm, đối phó với con Ngô Công.
Đến nơi, chàng vung kiếm luôn, không nhắm vào mình rết, mà chỉ nhắm vào càng.
Qua mấy nhát kiếm, chàng chặt đứt tất cả mấy cặp càng của rết, chúng mất
càng, trở thành vô dụng, chỉ còn ở ngoài xa xa, phun hơi độc mà thôi.
Tây Môn Vô Diệm lại được giải thoát tai nạn thở phào nhẹ nhõm.
Quan Sơn Nguyệt hỏi gấp:
- Hơi độc của Ngô Công làm hại người chăng?
Tây Môn Vô Diệm do dự một chút:
- Có! Bọn ta có uống thuốc giải độc, nên chẳng sao, còn các ngươi ...
Giang Phàm «hừ» một tiếng:
- Ta từ nhỏ, ăn rắn độc mà sống, còn Quan đại ca thì có uống huyết con
Hàn Xà, chúng ta cũng chẳng sợ độc. Các ngươi lưu lại những con vật ác
độc này, chỉ làm hại cho thiên hạ, chứ không làm gì nổi chúng ta!
Quan Sơn Nguyệt lại hỏi:
- Có cách gì làm cho tiêu giảm hơi độc đó chăng?
Tây Môn Vô Diệm lắc đầu:
- Không có biện pháp gì cả! Bất quá để cho gió thổi qua, cuốn hơi độc đi
loãng dần trong không gian, đưa luôn lên núi, sau đó tiêu tan luôn,
chẳng còn sợ hại nữa.
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
- Thay vì đưa lên núi, nếu gió thổi ngược lại đồng bằng, vào dân gian, thì sao?
Tây Môn Vô Diệm lại do dự một chút:
- Nếu con người trúng hơi độc đó, thì mình mẩy sưng vù lên rồi nứt da,
chảy mủ mà chết. Có thể chất độc đó phát sanh ra chứng ôn dịch, bởi Tử
Mẫu Phi Ngô Công còn có cái tên là Ôn Dịch Ngô ...
Quan Sơn Nguyệt chính sắc mặt, trách cứ:
- Các ngươi vì đối phó độc có một mình ta, mà dám hạ thủ đoạn gây tai hại luôn đến người đời, thì trời nào để cho các ngươi hưởng thọ lâu dài?
Cái họa ôn dịch này, các ngươi làm sao hóa giải được chứ?
Tây Môn Vô Diệm cúi đầu, như có vẻ hối hận, lâu lắm, nàng mới thấp giọng thốt:
- Ta không ngờ sự tình diễn tiến đến trình độ này! Chính ta cũng không
biết Ngô Công biến lớn như vậy! Ngươi thấy chứ, cuối cùng ta cũng đành
bó tay, không còn điều khiển chúng được như ý muốn.
Quan Sơn Nguyệt nổi giận:
- Chính ngươi là chủ nhân của chúng, ngươi tung chúng ra làm gì không biết hậu quả?
Tây Môn Vô Diệm hấp tấp đáp:
- Thật tình ta không biết! Những con Ngô Công đó, do Trương Vân Trúc trao cho ta, lão dạy ta cách khống chế, điều khiển chúng mà! Sau rốt, chúng
không còn tuân lịnh ta nữa, nếu không nhờ ngươi giải cứu thì ...
Quan Sơn Nguyệt hét lên:
- Trương Vân Trúc! Ta phải tìm cho gặp lão ấy, hỏi lão mấy câu ...
Tây Môn Vô Diệm thở dài:
- Ta cũng chẳng dung thứ cho lão ấy được! Lão đã hại ta ...
Con Tiểu Ngọc đột nhiên rít mấy tiếng gió ...
Giang Phàm gấp giọng:
- Đại ca, Tiểu Ngọc cho biết là nó có thể hóa giải hơi độc đó, nó bảo đại ca tiếp trợ nó, giết con Ngô Công đang giao đấu với nó, nó rảnh rang,
sẽ giải trừ hơi độc, trước khi có gió cuốn đến.
Quan Sơn Nguyệt phấn khởi tinh thần, kêu lên:
- Phải đó! Vừa rồi, con Ngô Công to lớn phun hơi độc, Ngọc Xà đã hút hết rồi. Tại hạ phải tiếp trợ nó ngay!
Chàng vừa lướt tới vừa vung kiếm. Chàng đánh ra một nhát kiếm rất mạnh, một
tiếng cốp vang lên, thanh kiếm bị bật trở lại, đôi càng của con Ngô Công chẳng hề sứt mẻ. Quan Sơn Nguyệt kinh hãi:
- Con vật có sức mạnh vô cùng, tại hạ không áp đảo nó nổi!
Tiểu Ngọc lại rít gió.
Giang Phàm giải thích:
- Tiểu Ngọc bảo, đâm vào mắt Ngô Công ...
Quan Sơn Nguyệt vung kiếm liền. Chàng đâm tới, dĩ nhiên là phải đắc thủ, con Ngô Công bị thủng mắt, đau quá, nhào lộn kịch liệt trên mặt đất.
Tiểu Ngọc nhân cơ hội đó, chui qua miệng Ngô Công, vào bụng, trổ đuôi mà ra.
Con Ngô Công to lớn đó giãy giụa một lúc, rồi bất động. Nó bị con rắn xuyên bụng từ đầu đến đuôi, tự nhiên phải chết.
Con Ngọc Xà chưa ngừng hoạt động, nó tìm một con Ngô Công khác, cứ theo cách đó, để giết chết từng con Ngô Công một.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ, hỏi:
- Nó làm chi thế, có phải là phí công chăng? Những con Ngô Công đó còn cắn ai được nữa mà giết?
Giang Phàm mỉm cười:
- Chúng không cắn được, song chúng vẫn phun được khí độc như thường.
Nếu không tiêu dệt chúng, thì cái họa sẽ lưu liên mãi, tai hại trong dân
gian không nhỏ. Giả như gặp những người không biết chúng có đặc tánh
sanh hóa, chặt chúng thành nhiều đoạn, thì chúng sanh sôi nẩy nở lan
tràn, tạo thành một giống độc hại đời. Do đó, Tiểu Ngọc mới chịu phí
công như vậy.
Quan Sơn Nguyệt tỉnh ngộ, điểm một nụ cười:
- Xem ra, con Ngọc Xà cũng thông minh đấy chứ!
Ngọc Xà hành động rất nhanh, trong khoảng khắc, nó xuyên thủng bụng hơn mười mấy con Ngô Công, sau đó nó thu hình lại như cũ, rồi há miệng hút hết
khí độc trong không gian. Nó làm xong công việc đó trong mấy phút thôi.
Quan Sơn Nguyệt thở phào, thốt:
- Đa tạ ngươi nhé, Ngọc Xà! Nhờ ngươi mà một tai họa chấm dứt ...
Ngọc Xà rít gió, đầu hướng về Quan Sơn Nguyệt, gật gật.
Giang Phàm cười hì hì:
- Nó nói nó cảm ơn đại ca đó, mật và khí độc của những con Ngô Công, tuy
có hại cho người đời, song đối với nó thì lại rất bổ ích, hôm nay nó
hưởng dụng rất đầy đủ ...
Quan Sơn Nguyệt cũng cười theo nàng. Chàng nhìn qua Tây Môn Vô Diệm và Kỳ Hạo, hỏi:
- Bây giờ, các ngươi còn muốn nói gì nữa chăng?
Tây Môn Vô Diệm trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
- Về kiếm thuật, bọn ta không bằng ngươi, còn Tử Mẫu Phi Ngô thì cũng bị
tiêu diệt hết rồi, chúng ta còn nói gì được nữa? Các ngươi muốn xử trí
cách nào, cứ tùy tiện mà hành động.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ giây lâu, đoạn chính sắc mặt nói:
- Luận theo hành vi của các ngươi từ trước, thêm lần nầy ra mặt chống đối ta, ta nhận thấy không thể dung thứ cho các ngươi được. Nhưng, bình
sanh ta không hề sát hại những kẻ chẳng còn sức lực phản kháng ...
Tây Môn Vô Diệm chận lời:
- Nếu thật sự ngươi muốn giết ta, thì ta sẽ tạo cho ngươi một cơ hội,
ngươi hãy cấp cho ta một thanh kiếm, ta dùng kiếm đó, giao đấu với
ngươi, ta sẽ liều mạng đánh với ngươi, bắt buộc ngươi phải tự vệ, trong
trường hợp đó, ngươi có giết ta, cũng là quang minh chánh đại lắm.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
- Ngươi không muốn sống?
Tây Môn Vô Diệm thở dài:
- Có sống thêm bao lâu nữa, cũng chẳng sung sướng gì! Tạ Linh Vận đối với ta sẽ không còn ... xem trọng nữa đâu! Hà huống, chính ngươi cứu ta từ
miệng con Tử Mẫu Phi Ngô, ta nợ ngươi một cái ơn ...
Quan Sơn Nguyệt trầm tư một lúc, rồi vẫy tay:
- Được rồi, ta không có ý cứu ngươi, nhưng đã cứu rồi thì ta chẳng bao
giờ hạ thủ nữa, ngươi hãy đi đi, tốt hơn là từ nay ngươi đừng trợ giúp
Tạ Linh Vận làm điều tàn ác, có như thế ngươi mới tránh chịu chung cái
hậu quả mà hắn sẽ tiếp thọ trong một ngày gần đây!
Tây Môn Vô Diệm u buồn ra mặt:
- Nào ta có muốn theo Tạ Linh Vận đâu? Chẳng qua một con người không đất
dung thân thì còn chọn lựa làm sao được, khi trời đất rộng bao la mà ta
chỉ có một chỗ đứng duy nhất, và cái chỗ đứng đó lại chính Tạ Linh Vận
dành cho ta!
Ta không đứng chỗ đó thì còn đặt chân vào đâu nữa?
Quan Sơn Nguyệt thốt gấp:
- Ngươi sợ chúng ta theo dõi ngươi, tìm cách hãm hại ngươi à? Không đâu,
ngươi đừng lo sợ hão huyền, chỉ cần ngươi ly khai hắn, là bọn ta hoan
nghinh ngươi lắm đó. Mọi sự hiềm khích giữa ngươi và chúng ta, cầm như
hóa giải hoàn toàn.
Tây Môn Vô Diệm lắc đầu:
- Ngươi định thuyết phục ta trở mặt với Tạ Linh Vận như Mã Bá Ưu đã làm à?
Không! Chẳng khi nào ta tham gia chiến dịch của các ngươi chống lại Tạ Linh
Vận đâu! Dù y không thích ta nữa, song từ lâu y vẫn là người lý tưởng
của ta, thà người phụ ta, chứ ta không phụ người.
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
- Thế thì tùy ngươi vậy! Lời nói trung chánh của ta, ngươi chẳng chịu
nghe thì thôi, ta còn biết làm sao? Bất quá, ta thấy cần phải nói với
ngươi câu này, là ngươi và Tạ Linh Vận không thể nào thành một đôi tương xứng!
Tây Môn Vô Diệm ảm đạm vô cùng. Nàng gật đầu cất giọng áo não:
- Ta hiểu lắm chứ, Quan Sơn Nguyệt! Ta hiểu từ trước kia, từ lâu lắm rồi, chẳng đợi đến ngày nay mới thức ngộ, hay là nhờ ngươi để tỉnh. Cho nên
không bao giờ ta ích kỷ đến độ mong cầu Tạ Linh Vận dành trọn tâm ý cho
ta. Y cho ta bao nhiêu, ta tiếp nhận bấy nhiêu, y lạnh nhạt với ta, ta
âm thầm chịu đựng, y lợi dụng ta, ta sẵn sàng làm tất cả cho y. Ta yêu
đơn phương mà không hề mơ ước được yêu lại. Nhưng ngày nay thì ta không
còn mong mỏi gì ở nơi y nữa, kể cả thứ tình giả dối, y cũng chẳng dành
cho ta, nói chi chân tình? Ta hiểu lắm, khi con người sanh ra với một
dung mạo xấu xí, thì đừng bao giờ nuôi ảo tưởng sống bên cạnh một hoàng
tử. Sư nương của ta còn lưu lại cái gương chưa mờ, ta có ngu xuẩn gì mà
chẳng thấu đáo lòng dạ thế nhân? Tuy nhiên sánh với sư nương, ta thấy có phúc hạnh hơn ...
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
- Ngươi hạnh phúc hơn bà ấy?
Tây Môn Vô Diệm gật đầu:
- Luận về vũ công, ta không bằng sư nương, luận về tình ái, thì sư phụ ta luôn luôn muốn giết bà, còn Tạ Linh Vận không hề có ý đó. Ta cùng sư
nương đồng bị tình phụ, như nhau, song ta hơn sư nương ở cái chỗ là
người ta yêu không đến đổi quá tàn ác đối với ta. Như vậy là phúc hạnh
rồi, phải không?
Quan Sơn Nguyệt thừ người một lúc, cuối cùng thở dài:
- Ngoại mạo của ngươi, tuy xấu, nhưng nội tâm thì rất đẹp. Ngươi vốn tính thiện lương đó, nếu ngươi đừng mơ vọng quá phận, thì chắc chắn là có
người yêu ngươi chí tình, đãi ngươi chí nghĩa.
Tây Môn Vô Diệm lắc đầu:
- Muộn rồi! Quá muộn rồi! Năm xưa, ta thất thân với Tạ Linh Vận, là vì
mạng lệnh của sư phụ, hơn nữa, vì nhu cầu luyện công. Từ ngày đó, ta đã
biết cái số của ta là một chuỗi ngày sầu muộn, khổ đau! Tuy nhiên, ta
cam chịu, và nếu ta còn sống sót ngày nào, là ta dành ngày đó, tận tâm
tận lực giúp cho Tạ Linh Vận thành công.
Quan Sơn Nguyệt không tán đồng quan niệm đó, cãi:
- Ngươi và Lý Trại Hồng, tao ngộ như nhau, tại sao Lý Trại Hồng ...
Tây Môn Vô Diệm chận lời:
- Lý Trại Hồng xinh đẹp, có quyền chọn lựa, có hy vọng gặp người đáp đúng sở thích, cho nên nàng ly khai Tạ Linh Vận dễ dàng như cởi bỏ một chiếc áo bất đắc dĩ phải mặc. Còn ta, trời sanh ra xấu xí, ta không có quyền
chọn lựa, vớ được Tạ Linh Vận là tốt phúc lắm rồi, khi nào ta có gan bỏ
y? Dù biết rằng cho mười ta không nhận lại một, vẫn cứ cho, ta vui trong cái cho, chứ không cần cái nhận.
Nàng thở dài, tiếp luôn:
- Ta nói rằng muộn, trong cái quan niệm làm lại cuộc đời, song thực ra,
dù không muộn ta cũng thế thôi. Xưa nay, những nữ nhân xấu xí thường là
mạng bạc, cái công lệ đó đã có từ vạn cổ, đến mãi mãi muôn đời sau vẫn
còn! Nếu bây giờ, ta còn là thanh thiếu ta cũng chẳng dám mơ vọng một
người chồng biết yêu ta, mến trọng ta! Ngươi nên hiểu là nữ dọa xoa chỉ
có thể lấy hạng Mã Diện Ngưu Đầu làm chồng, còn tiên đồng là thứ dành
cho bọn giai nhân mỹ nữ.
Quan Sơn Nguyệt sững sờ một phút, đoạn hỏi:
- Thế là ngươi định trở về với Tạ Linh Vận?
Tây Môn Vô Diệm gật đầu:
- Phải! Chỉ cần y đừng xua đuổi ta thôi, ta cứ trung thành với y như một
con chó khôn trung thành với chủ, vĩnh viễn ta ở bên cạnh y, cho đến khi nào y thấy không cần dùng ta nữa, đánh đuổi ta đi, ta sẽ tìm đến một
nơi nào đó, không có dấu chân người ta ẩn mặt chờ thở hơi cuối cùng.
Quan Sơn Nguyệt thở ra, rồi day qua Kỳ Hạo.
Kỳ Hạo lúc đó đã lấy lại bình tĩnh rồi, cơn đau vì cánh tay bị hắn tự chặt chừng như đã dịu lại. Hắn vung cách tay còn lại, cao giọng thốt:
- Quan Sơn Nguyệt! Ta không có thì giờ nói nhảm với ngươi! Chúng ta là
hai kẻ trời sanh ra để mà làm kẻ tử đối đầu với nhau, tuy ngươi cứu ta
song ta không cảm kích ngươi đâu, hôm nay ta không sát hại ngươi được,
thì ngày mai, ngày kia, trong tương lai, ta sẽ tìm cách hãm hại ngươi!
Quan Sơn Nguyệt cười lạnh:
- Ta có hy vọng ngươi cảm kích đâu? Ta chẳng có cái tâm cứu nạn ngươi, ta chỉ sợ con Ngô Công nuốt ngươi rồi, nó sẽ to lớn hơn, nó hại người
không ít. Ta ngăn chặn cái hại đó thôi!
Kỳ Hạo không hề biểu lộ một tình cảm nào, hắn nói:
- Thế là hay lắm! Hiện tại thì ta có thể xem sự việc đó như chẳng có xảy
ra, bởi buộc ta thọ ơn một kẻ thù, ta sống sót được là nhờ kẻ thù, thì
cái sống đó là cả một hình phạt cho ta!
Quan Sơn Nguyệt bĩu môi, không đáp.
Giang Phàm bực tức, cất tiếng:
- Làm sao ngươi biết được là ngươi sẽ còn sống chứ?
Kỳ Hạo bật cười ha hả:
- Về việc đó, thì ta tin tưởng lắm! Quan Sơn Nguyệt còn mong gì hơn là
giết được ta? Song hiện tại thì chẳng phải lúc đối với hắn, vì ta chỉ
còn có một tay!
Mà hắn thì không thích hạ thủ đối với kẻ thiếu phương tiện tự vệ!
Buông xong câu nói, hắn quay mình bước đi liền, chẳng hề nhìn thoáng qua một ai cả.
Nhìn theo hắn, Quan Sơn Nguyệt cơ hồ không nén nổi cơn phẫn nộ, muốn đuổi
theo mà cho hắn một nhát kiếm. Nhưng chàng bất động luôn, cứ để cho Kỳ
Hạo thản nhiên từ từ rời cục trường.
Đợi Kỳ Hạo đi khá xa, Tây Môn Vô Diệm mới thở dài, thốt:
- Thực ra thì ngươi không nên buông tha hắn, hắn là con người đáng sợ
nhất cho ngươi đó. Hắn hận ngươi, còn gấp mấy Tạ Linh Vận ...
Quan Sơn Nguyệt «hừ» lạnh:
- Nếu hắn đối diện với ta mà nói lên câu đó, thì ta không dung thứ cho
hắn được rồi. Nhưng hắn thừa hiểu tư cách của ta, hắn quay lưng mà nói,
hắn nói với một người khác, hắn biết là ta chẳng bao giờ hạ sát lén lút
bất cứ một người nào!
Tây Môn Vô Diệm gật đầu:
- Cái đó đã hẳn rồi, hắn hiểu ngươi như lòng bàn tay, nên hắn mới ngạo nghễ như
vậy. Hắn nghiên cứu từ vũ công của ngươi, đến tánh cách, tập quán, rất
kỹ càng ...
Quan Sơn Nguyệt kinh ngạc:
- Hắn đã làm thế à? Để làm gì chứ?
Tây Môn Vô Diệm chừng như do dự một chút, sau cùng thốt:
- Thoạt đầu, hắn định truy cứu những ưu điểm của ngươi để học tập theo,
sau đó hắn sẽ tìm những khuyết điểm của ngươi để lợi dụng mà trừ diệt
ngươi.
Nhưng hắn không thành công ...
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ:
- Tại sao hắn muốn tập tánh y như ta? Nếu muốn sát hại ta, thì còn có
thể, chứ khi nào hắn tập luyện tánh tình mà lại giống ta hoàn toàn được
chứ?
Tây Môn Vô Diệm nói:
- Nếu ngươi biết được cái động cơ thúc đẩy hắn làm như thế, thì ngươi chẳng còn lạ lùng nữa. Hắn có ba mục tiêu:
thứ nhất, trừ diệt ngươi. Thứ hai là làm tùy tùng mãi mãi cho Tạ Linh Vận. Cuối cùng là chiếm quả tim của Liễu Y Ảo.
Hắn có tánh cách, tư tưởng, phong độ, hành vi như ngươi, Liễu Y Ảo mới chú ý đến.
Quan Sơn Nguyệt giật mình, song chàng bình tĩnh trở lại ngay rồi cau mày:
- Về Liễu Y Ảo, hắn muốn cho nàng lưu ý, thì cần gì phải dụng tâm như vậy?
Tây Môn Vô Diệm cười khổ:
- Cần lắm chứ sao lại không? Ngươi biết không, hắn đã si tình Liễu sư
muội từ lâu, trước khi ngươi đến Thần Nữ Phong kia! Cũng tại ngươi xuất
hiện, mà Liễu sư muội xa rời hắn, để đeo đuổi theo ngươi. Bởi Liễu sư
muội từng nói, chỉ có đầy đủ tác phong như ngươi, mới xứng đáng làm
chồng nàng, do đó Kỳ Hạo cố công tập luyện cho giống ngươi. Đồng thời,
hắn phải làm mọi cách để trừ diệt ngươi, nếu ngày nào ngươi còn sống,
thì ngày đó hắn không hy vọng gây sự chú ý của Liễu sư muội được. Và, để trừ diệt ngươi, hắn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tạ Linh Vận. Tạ Linh
Vận có hứa với hắn, sẵn sàng giúp hắn toại nguyện!
Quan Sơn Nguyệt thừ người trước sự tiết lộ của Tây Môn Vô Diệm.
Tình! Tình là cái phức tạp nhất trên đời! Tình cứ chơi trò cút bắt, một kẻ
không hú, nhưng có kẻ tìm tình vướng vào mình rồi là vĩnh viễn không
tháo gỡ ra nổi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT