Lặng lẽ ly khai đồng bọn, vượt qua đoạn đường, Quan Sơn Nguyệt bỗng nghe một tiếng động khẽ phía sau lưng, mường tượng một cành cây khô nhỏ rơi nhẹ trên lưng Minh Đà.

Bất giác, chàng giật mình quay đầu nhìn lại, thấy Giang Phàm với một nụ cười tươi điểm trên gương mặt đẹp. Chàng thở phào buông gọn:

- Biết lắm! Thế nào rồi cô nương cũng theo tại hạ!

Giang Phàm hỏi:

- Công tử đợi tôi?

Quan Sơn Nguyệt gật đầu:

- Phải! Tại hạ thấy cô nương cùng nhiều người nữa, động thân trước tại hạ.

Tại hạ chỉ sợ họ đoán được phương hướng, rồi đón đường ...

Giang Phàm chận hỏi:

- Tại sao công tử sợ?

Quan Sơn Nguyệt giải thích:

- Nếu mọi người cùng đoán đúng, cùng đón tại hạ thì thật là khó xử! Trong khi tại hạ muốn chọn cô nương, mà người khác đòi đi theo thì làm sao tại hạ cự tuyệt?

Giang Phàm mỉm cười:

- Thực ra, ai ai cũng đoán được phương hướng đi của công tử, song mỗi người lại rẽ về một phía, cốt đánh lạc hướng nhau, cuối cùng rồi họ cũng trở lại con đường nầy. Họ trở lại rồi, phát hiện ra có tôi theo phía sau, tất cả cùng trở lại.

Dừng lại một chút, nàng tiếp:

- Họ trở lại, vì họ nghĩ là vũ công của họ chẳng sánh với tôi được, hơn nữa, họ cho rằng tôi chất phác, đầu óc tầm thường, không đủ tư cách làm một viện thủ bên cạnh công tử, sau cùng họ thấy tôi cũng đoán được hướng đi của công tử, điều đó chứng minh tôi không quá ngu xuẩn như họ tưởng, cho nên họ yên tâm, nhường hẳn cho tôi cùng theo công tử.

Quan Sơn Nguyệt cau mày:

- Kỳ quái! Tại sao tất cả đều có ý nghĩ là tại hạ sẽ đến Thiên Xà Cốc?

Thực ra, chính tại hạ cũng chẳng dám quả quyết, Tạ Linh Vận ước hội nơi đó!

Giang Phàm mỉm cười:

- Ngoài Xà Thần ra, còn nhân vật nào trên đời nầy làm cho Tạ Linh Vận động tâm? Giả như công tử cho rằng chúng ta suy đoán sai, thì chẳng cần phải đi đâu cả, bởi dù cho chúng đi tìm ai ngoài Xà Thần, bọn ta cũng chẳng có gì phải sợ cả.

Quan Sơn Nguyệt cười theo:

- Cô nương nói đúng! Tại hạ đồng ý với cô nương về điểm đó.

Giang Phàm bỗng nghiêm sắc mặt:

- Công tử chớ vội đắc ý, nếu đúng là chúng đến Thiên Xà Cốc, thì công tử phải đề phòng trường hợp Xà Thần bị chúng thuyết phục. Chống đối với ai thì chúng ta còn có hy vọng thủ thắng, chứ đương đầu với Xà Thần thì phần bại về chúng ta là cái chắc!

Quan Sơn Nguyệt giật mình:

- Chẳng lẽ Xà Thần có bản lĩnh cực kỳ ghê gớm?

Giang Phàm cười nhẹ:

- Ghê gớm bao nhiêu, điều đó chúng ta không cần biết, có điều chúng ta nên ghi nhớ để luôn luôn đề cao cảnh giác, là chúng ta kém lão rất xa!

Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một lúc lâu, đoạn thốt:

- Thuyết phục người, có ba cách. Thứ nhất, dùng oai. Thứ hai, dùng lợi.

Cuối cùng là dùng đức. Oai không bức hiếp nổi Xà Thần, lợi không dụ lão động tâm được, mà đức thì làm gì Tạ Linh Vận có thừa chứ? Ba cách đó, đem ra mà dùng với Xà Thần, cầm như vô ích!

Giang Phàm mỉm cười:

- Công tử quên một điều, là Xà Thần chẳng phải là một con người hoàn toàn, cái hình hài của lão ta đã nói lên điều đó, hẳn công tử cũng thấy rõ, thì còn lâu lắm, lão mới là một thánh nhân. Không là người hoàn toàn, lão vẫn có khuyết điểm, vẫn có dục vọng, nếu biết đúng thị hiếu của lão ta ...

Quan Sơn Nguyệt kinh hãi:

- Lão ta có thị hiếu như thế nào?

Giang Phàm lại cười:

- Sao công tử lại hỏi tôi?

Quan Sơn Nguyệt đáp:

- Cô nương từng sống chung với Xà Thần tại Thiên Xà Cốc trong nhiều năm, hẳn phải biết rõ lão ta ...

Giang Phàm suy tư một chút, rồi nói:

- Thật khó nói quá! Xà Thần chẳng biểu hiện tánh tình gì rõ rệt, bất quá lão ta từng tỏ ra là căm hận nam nhân, thích nữ nhân, nhưng cái thích đó lại bị hạn chế nhiều, bởi bẩm chất của lão ta không đầy đủ như người bình thường, nên lão không làm sao tiếp cận nữ nhân được. Tôi đang tìm hiểu tại sao bọn Tạ Linh Vận tìm đến đó, và sẽ áp dụng phương pháp gì để thuyết phục lão!

Quan Sơn Nguyệt cũng không tài gì hiểu được cách thức mà bọn Tạ Linh Vận và Lưu Ảo Phu sẽ đem dùng với Xà Thần. Chàng cho rằng, cả hai không hy vọng lắm trong việc thu phục Xà Thần nên không vội gì phải kiêm trình, cứ cho Minh Đà từ từ tiến tới.

Chàng thầm tính, từ Ngũ Đài Sơn đến Thiên Xà Cốc, dù đi rất chậm, trong hai hôm cũng đến nơi. Nếu Tạ Linh Vận và Lưu Ảo Phu đi ngay từ cái lúc giết Kích Trúc Sanh, sai Thị Tràng mang thơ ước hội đến chàng, thì cả hai đến Thiên Xà Cốc sớm được một ngày. Trong thời gian một ngày đó, cả hai sẽ làm được gì?

Qua khẩu khí của Tạ Linh Vận trong mảnh giấy do Thị Tràng mang đến, Quan Sơn Nguyệt nhận thấy hắn tự tin cực độ. Hắn bằng vào đâu mà dám tin tưởng là sẽ thành công?

Giang Phàm thấy chàng ưu tư mãi, liền an ủi:

- Không nên quá lo, công tử ạ! Bởi chắc gì Tạ Linh Vận sẽ đến Thiên Xà Cốc?

Quan Sơn Nguyệt thở dài:

- Tại hạ hy vọng đoán sai, song khổ thay, tại hạ có ngàn vạn lý do để tin tưởng rằng Tạ Linh Vận đến nơi đó! Nếu hắn ước hội một nơi khác, hoặc tìm một người nào, ngoài Xà Thần, thì chẳng bao giờ hắn làm ra vẻ bí mật, hắn đã chỉ rõ địa phương đó cho tại hạ biết rồi.

Giang Phàm trấn an chàng:

- Dù đúng là Thiên Xà Cốc đi nữa, công tử bất tất phải quá lo lắng. Biết đâu đến đó rồi, chúng chẳng bị Xà Thần giết chết?

Quan Sơn Nguyệt lại thở dài:

- Nếu được vậy thì là một đại phúc hạnh cho chúng ta!

Giang Phàm nói:

- Nói cho cùng mà nghe, giả như chúng có phương pháp thuyết phục Xà Thần, thì còn có Linh Cô đó chi? Vị tiểu cô nương đó tuy còn ít tuổi, nhưng đã tỏ ra khôn khéo phi thường. Nó sẽ tìm mọi cách ngăn chận Xà Thần hiệp tác với bọn Tạ Linh Vận.

Quan Sơn Nguyệt suy tư một lúc, nhận ra tình thế chưa đến đổi quá nghiêm trọng, nhất là câu nói vừa rồi của Giang Phàm mang lại cho chàng một hy vọng lớn lao. Chàng thấy an tâm ngay.

Linh Cô rất thông minh, nó lại là ái đồ của Lâm Hương Đình, trung thành với sư phó, tự nhiên nó cũng không đợi trời chung với Tạ Linh Vận, có mặt nó tại Thiên Xà Cốc, thì Tạ Linh Vận khó mà thành công trong việc mua chuộc Xà Thần.

Y có trăm ngàn thủ đoạn, cũng không làm sao thi thố được.

Từ bi quan, Quan Sơn Nguyệt lạc quan liền, nhưng niềm lạc quan hiện ra không lâu, rồi chàng bi quan trở lại như cũ. Bởi, Linh Cô dù thông minh, Tạ Linh Vận vẫn là kẻ gian hoạt, đã biết là có Linh Cô tại Thiên Xà Cốc, mà hắn vẫn còn quyết đến đó, hẳn hắn phải có một chủ trương. Cái chủ trương đó bao gồm một biện pháp loại trừ Linh Cô nữa. Thế là chẳng những nguy cho chàng, mà còn nguy cho Linh Cô nữa.

Vì quá bi quan, chàng cứ trầm trầm gương mặt.

Giang Phàm mỉm cười thốt:

- Tốt hơn hết, là chúng ta phải đến gấp, Minh Đà có cước lực phi thường, hẳn là thừa sức đưa chúng ta đến Thiên Xà Cốc trước bọn Tạ Linh Vận. Chúng ta đến trước thì bọn Tạ Linh Vận khó mà hội diện được với Xà Thần.

Quan Sơn Nguyệt nhướng cao đôi mày, mắt sáng lên, đáp với niềm hứng khởi:

- Phải đó, Giang cô nương! Đề nghị của cô nương rất hợp lý. Chúng ta không nên để mất thời gian vô ích.

Chàng giục Minh Đà gia tăng tốc lực.

Minh Đà quả thật là con thần vật, chở hai người với chiếc Độc Cước Kim Thần, nặng ngàn cân, vẫn chạy nhanh như thường.

Đi được nửa ngày đường, Quan Sơn Nguyệt và Giang Phàm cảm thấy đói.

Người đông, Minh Đà không chạy nhanh được, gia dĩ nó có hình vóc to lớn, sắc lông trắng như tuyết, trên lưng nó lại có đôi thiếu niên nam nữ anh tuấn diễm kiều, người người không khỏi động tính hiếu kỳ quy tụ càng đông hơn, để nhìn bọn họ.

Đường như tắc nghẽn, đi bộ còn khó khăn, nói chi cỡi thú?

Có kẻ bạo miệng hỏi mua con Minh Đà, vì kẻ ấy tưởng là Quan Sơn Nguyệt mang con vật đến thị tứ để bán.

Quan Sơn Nguyệt dùng lời từ tốn, đối đáp qua loa với mọi người, đồng thời cố điều động con Minh Đà chen qua nhóm người hiếu kỳ đó, tiến tới từng bước một.

Bọn người thích con Minh Đà, cứ bám sát phía sau, lải nhải mãi.

Quan Sơn Nguyệt bực dọc vô cùng, song chẳng lẻ dụng võ với những người không có tội gì ngoài cái hiếu kỳ trơ trẽn?

Bên đường, có một ngôi quán, để tránh thiên hạ càng phút càng gây phiền phức, chàng cùng Giang Phàm xuống lưng Minh Đà, cột con thú lại nơi cửa, rồi cả hai vào quán.

Thời gian vào ngọ, họ cũng đã đói, nên cả hai định ăn uống qua loa rồi sẽ tiếp tục hành trình. Vừa ăn, Giang Phàm vừa hằn học:

- Mấy người đó lạ quá, người ta đã bảo là không bán, mà lại cứ theo nài nỉ mãi, thật là bực vô cùng. Tôi suýt động thủ, sửa trị họ một phen, cho họ chừa bỏ cái tánh quấy nhiễu khách qua đường.

Quan Sơn Nguyệt cười khổ:

- Lỗi tại chúng ta, cô nương ạ! Nơi đây mỗi tháng đều có cuộc tụ họp như vậy một lần, người quanh vùng đều mang các sản phẩm thực vật đến bán, mua.

Có cả những nhà chăn nuôi cũng đưa thú đến bán. Cho nên, họ tưởng là chúng ta cũng mang lạc đà đến đây bán như họ. Họ dám nêu giá mua rất cao là vì biết rõ giá trị của con vật. Cô nương thấy không, họ dám trả đến năm sáu trăm lượng bạc, với số bạc đó, họ có thể mua mấy mẫu đất, canh tác thu hoa lợi đủ sống một đời!

Giang Phàm «hừ» một tiếng:

- Họ mua nó làm gì chứ? Chẳng lẽ họ bắt nó kéo cày như trâu? Chẳng lẽ họ dùng nó để kéo xe thay ngựa?

Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:

- Biết đâu người ta có chỗ dùng nó, ngoài cái việc kéo cày, kéo xe! Trong thiên hạ, thiếu chi ngựa quý, song đâu phải mỗi người đều có duyên may gặp gỡ như nhau? Cho nên, gặp được một con thú quý rồi, họ không thể bỏ qua, họ tìm mọi cách, chiếm hữu cho kỳ được, bất luận là hợp pháp hay không hợp pháp.

Chả trách họ lẽo đẽo theo chúng ta, nài mãi con Minh Đà. Cô nương biết không, ân sư tại hạ trông thấy con Minh Đà trong đoàn du mục, người thích ngay, và không tiếc mười hạt minh châu đánh đổi lấy nó đấy. Đừng tưởng bất cứ lạc đà nào cũng vượt sa mạc ngang nhau. Lạc đà là con vật đành là có đặc điểm vượt sa mạc, nhưng con Minh Đà của tại hạ có nhiều đặc điểm hơn các con lạc đà khác, không kể thể sắc và vóc của nó phi thường. Bọn này trầm trồ Minh Đà hẳn cũng là sành cái khoa xem thú đấy ...

Vừa lúc đó, một hán tử trung niên từ bên ngoài bước vào quán. Hắn vận y phục y sư du phương, hắn đến thẳng trước chiếc bàn của Quan Sơn Nguyệt, vòng tay cung kính hỏi:

- Các vị là chủ nhân của con Minh Đà?

Giang Phàm đinh ninh là hán tử muốn mua con vật, nên lạnh lùng đáp:

- Phải ngươi định đưa ra cái giá nào đó chăng?

Hán tử mỉm cười:

- Con vật có cái giá trị rất cao, tại hạ mua sao nổi mà dám nói đến việc mua bán?

Quan Sơn Nguyệt giật mình:

- Huynh đài có điều chi chỉ giáo chắc?

Hán tử cười:

- Tại hạ nhờ trời, biết qua nghề mọn luân lạc bốn phương, dùng nghề mọn kiếm cái ăn cái uống hàng ngày ...

Quan Sơn Nguyệt trầm giọng:

- Con Minh Đà của tại hạ khỏe mạnh như thường, chỉ sợ tại hạ không cần phải kêu gọi đến sở năng của huynh đài.

Hán tử cười:

- Minh Đà là thần vật, giá trị ngàn vàng, tại hạ hy vọng các vị đừng tiếc một vài lượng bạc, mà thành ra phải hối hận sau này. Cứ như tại hạ quan sát, thì hiện tại nó đã nhiễm một cái tật ...

Quan Sơn Nguyệt không tin, chận lại:

- Làm gì có việc đó, huynh đài!

Chàng không thể nào tin được. Minh Đà, là con vật thông linh, chẳng khi nào nó nhiễm bịnh thông thường, giả như nó có bịnh, thì nó cũng tự đi tìm thảo dược mà chữa trị rồi, hoặc giả, chàng cũng thấy được một hiện tượng nào đó của chứng bịnh nơi con vật chứ?

Hán tử cười nhẹ:

- Nếu không tin, tôn giá cứ bước ra ngoài mà xem lại, chứng bịnh của nó đã chuyển sang giai đoạn nghiêm trọng rồi đó. Tối đa, nó chỉ còn có thể sống vài ba hôm nữa thôi ...

Quan Sơn Nguyệt dù không tin cũng phải kinh hãi, hấp tấp bước ra ngoài, trông thấy con Minh Đà bình yên đứng tại cửa, chàng thở phào thốt:

- Nó có sao đâu!

Hán tử đi theo chàng, đáp:

- Trên mình nó, có dấu hiệu nhiễm độc rồi, hiện tại thì bất quá chỉ là một điểm nhỏ, sau vài hôm, độc chất sẽ phát tác ...

Quan Sơn Nguyệt bất mãn, gạt ngang:

- Nói nhảm! Làm gì có dấu hiệu nhiễm độc!

Tuy nói thế, chàng lại lo. Đồng thời đôi mắt của con Minh Đà lờ đờ đi.

Chàng hấp tấp hỏi:

- Lão bằng hữu có sao không?

Minh Đà như hiểu tiếng người, chớp chớp mắt tỏ vẻ đau đớn lắm.

Hán tử đứng một bên, thốt:

- Tôn giá nhìn mũi con vật xem, hai lỗ mũi của nó hẳn là phải khô lắm!

Không cần nhìn, Quan Sơn Nguyệt cũng nhận ra như vậy, bởi thường thường, lỗ mũi của Minh Đà ướt át, hiện tại thì chẳng có một điểm lấm tấm ướt nào cả. Lỗ mũi khô, là trong cơ thể của nó, nhiệt độ lên cao.

Chàng khẩn cấp ra mặt, tự thốt:

- Sao lạ thế? Có khi nào nó sanh bịnh đâu?

Hán tử cười nhẹ:

- Minh Đà ngày đi ngàn dặm, cầm như một con thuyền vững chắc giữa sa mạc mênh mông, mà thuyền thì phải vượt sông, lướt biển, chỉ có sa mạc mới là hoàn cảnh thích hợp với nó thôi. Mang nó vào Trung Nguyên, có khác nào tôn giá đẩy một con thuyền lên cạn, bỏ khô, tự nhiên có lúc thuyền phải nứt nẻ, rồi từ từ tự hoại? Lỗi tại tôn giá, chứ nào phải tại nó hay tại ai?

Quan Sơn Nguyệt không đồng ý:

- Nó ở Trung Nguyên từ lâu lắm rồi, chẳng hề sanh bịnh, sao bây giờ lại thế nầy?

Hán tử lại cười:

- Dù nó là con vật quý báu, chung quy nó cũng thuộc loài vật, nó sánh sao được với người mà có tánh đồng hóa nhanh chóng và dễ dàng với thủy thổ của vùng khác lạ? Chính cái khí hậu bất hợp gây nên tình trạng đó! Sở dĩ bịnh chưa phát tác trong thời gian qua, là nhờ nó có sức chịu đựng phi thường, nhưng bịnh vẫn ẩn nhục trong mình nó từ ngày lạ xứ, bịnh chực chờ dịp phát sanh. Nay thì cái dịp đã đến cho bịnh rồi. Hẳn tôn giá cũng hiểu đạo lý như vậy.

Hắn nói quá đúng, Quan Sơn Nguyệt bắt buộc phải tin. Chàng gọi gấp:

- Tiên sanh có cách cứu nó chứ?

Hán tử đáp:

- Cái mạng của nó chưa dứt, nên xui khiến tại hạ đến tận địa phương nầy, gặp nó trong tình trạng đó. Bất quá, muốn cứu nó, phải cứu gấp, nếu để chậm trễ thì dù là thánh cũng chẳng làm sao chữa trị nổi!

Quan Sơn Nguyệt vội vòng tay:

- Vậy tại hạ tha thiết yêu cầu tiên sanh cứu mạng nó, dù tốn hao bao nhiêu vàng bạc, tại hạ chẳng nề hà!

Hán tử đưa tay xoe xoe mấy lọn râu dưới cằm, cười hì hì, tiếp:

- Bình sanh tại hạ nhờ cái nghề chữa trị bịnh loài vật mà có cái ăn cái mặc, tự nhiên gặp dịp này, thì ...

Quan Sơn Nguyệt biết là đối phương dàn cảnh bằng vài câu mở đầu để đòi hỏi một giá cao, song chàng cần gì điều đó, giả như hắn cứu con vật khỏi cơn nguy, dù chàng có dốc cạn túi, cũng chẳng sao. Chàng thốt nhanh:

- Lão tiên sanh cứ nêu lên một con số, tại hạ nhất định không từ chốt, hoặc bớt một bớt hai!

Hán tử vụt cười ha hả:

- Tôn giá đã nói thế, thì cần gì phải thảo luận hơn nữa? Tại hạ xin bắt đầu chữa trị cho con vật. Có điều, ở đây ồn ào hỗn tạp quá ...

Quan Sơn Nguyệt hỏi:

- Thế tiên sanh muốn đến địa phương nào?

Hán tử đưa tay chỉ:

- Phía trước kia, có một con sông nhỏ, bên bờ sông có một khu rừng nhỏ, nơi đó vừa thanh lịch, vừa mát mẻ, chúng ta hãy đến đó.

Quan Sơn Nguyệt gật đầu, mở dây cột, dẫn Minh Đà đi liền. Chàng để ý, thấy Minh Đà bước đi có vẻ khó khăn lắm, niềm thương cảm dâng lên, tràn ngập tâm tư.

Giang Phàm lập tức theo sau.

Nhiều kẻ hiếu kỳ còn bám sát phía sau.

Giang Phàm bực tức vô cùng, xô đẩy những kẻ ở gần nhất trở lại, đồng thời luôn miệng hét:

- Dang ra! Trở lại đi! Có cái gì đâu mà cứ theo xem mãi như vậy chứ?

Nàng có cần gì dụng lực quá mạnh, bất quá nàng chỉ phát xuất một thành công lực thôi, nhưng với một thành của nàng, bọn phàm phu tục tử đó chịu làm sao nổi?

Người gần ngã, đẩy người kế ngã, bọn ngoài xa cũng ngã theo luôn, tất cả ngã dồn đống. Bây giờ, họ mới biết là nàng lợi hại, chẳng còn ai dám theo nữa.

Thực ra, Quan Sơn Nguyệt không muốn cho nàng sanh sự, sợ nàng quá mạnh tay, gây ra án mạng, song lúc đó chàng quá bận tâm vì con Minh Đà, nên cứ để mặc nàng làm sao thì làm. Cũng may, không có điều chi quan trọng xảy ra.

Khu rừng bên bờ sông nhỏ cách chỗ thị tứ độ nửa dặm đường, đến nơi đó rồi, Quan Sơn Nguyệt không còn sợ bọn hiếu kỳ gây phiền phức như trước nữa.

Và Giang Phàm cũng chẳng nhọc công xua đuổi ai cả.

Nói là con sông nhỏ, thực ra thì chỉ là một con suối, cạnh suối là khu rừng táo, cành trụi lá, trông xơ xác tiêu điều vô cùng.

Trước hết, hán tử bảo Quan Sơn Nguyệt lấy những vật trên lưng lạc đà xuống, sau đó, chàng bảo lạc đà nằm im.

Rồi hắn lấy chiếc rương nhỏ đeo bên mình, mở nắp ra, chọn một chiếc bình đựng thuốc bột, đổ một phần vào chén nước, hòa cho ta, đoạn rót vào miệng lạc đà. Số thuốc còn lại, hắn bỏ vào một cái bát lớn chứa đầy nước, hòa thuốc tan ra, rồi lấy một đầu cành non có mấy lá, nhúng vào nước thuốc, rảy lên khắp mình con vật.

Quan Sơn Nguyệt đứng yên, xem hắn làm. Khi hắn rảy nước thuốc gần cạn bát, chàng cúi mình xuống nhìn vào đôi mắt của Minh Đà, đôi mắt đó mất hẳn cái vẻ lờ đờ, tinh thần con vật đã được khôi phục lại phần nào.

Xong công việc rồi, hán tử thở phào thốt:

- Bây giờ, chỉ còn để cho nó ngơi nghỉ một lúc, là chúng ta không còn lo ngại nữa.

Quan Sơn Nguyệt hỏi:

- Nó phải nghỉ như vậy, độ bao lâu?

Hán tử chớp mắt mấy lượt:

- Cứ theo y lý, thì Minh Đà phải nghỉ độ ba hôm, nhưng tại hạ thấy các vị có vẻ khẩn cấp quá, chừng như đang xúc tiến một việc gì quan trọng trong thời gian ngắn phải hoàn thành, thì sau một ngày, các vị có thể tiếp tục hành trình.

Quan Sơn Nguyệt lại hỏi:

- Đi gấp như vậy, chứng bịnh của nó có tái phát chăng?

Hán tử bất mãn vì câu hỏi đó, trầm gương mặt đáp:

- Từ bao lâu rồi, những con vật nào qua tay tại hạ chữa trị, đều mạnh luôn.

Chứng cũ không hề tái phát.

Quan Sơn Nguyệt cười vuốt:

- Đa tạ tiên sanh cứu mạng cho nó. Bây giờ, xin tiên sanh cho biết, tại hạ phải đền ơn tiên sanh bao nhiêu?

Hán tử cười nhẹ:

- Nếu chữa trị cho một con vật tầm thường, thì tại hạ chỉ lấy năm ba lượng thôi. Nhưng, Minh Đà là vật quý, ngày đi ngàn dặm, cái giá phải cao hơn, vậy tôn giá cứ liệu định!

Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút, nói:

- Ngàn lượng bạc, tiên sanh có chê rằng ít chăng?

Giang Phàm kêu lên:

- Chi mà nhiều thế? Tại sao?

Quan Sơn Nguyệt đáp:

- Mạng sống của Minh Đà, ngang với mạng sống của tại hạ đó, cô nương!

Tại hạ với nó tương ý vào nhau qua nhiều năm tháng rồi, nó là một lão hữu của tại hạ, tuy không nói được tiếng người, nó vẫn hiểu cái ý của tại hạ như một tri kỷ!

Dù tôi phải trả cái giá cứu mạng nó hơn số đó, cũng chẳng quá đáng chút nào!

Chừng như hán tử có phần nào thông cảm, nên nghiêm giọng thốt:

- Tại hạ chẳng hề cầu mong quá phận, song các hạ đã nêu lên cái số rồi, thì tại hạ chẳng dám bất tuân! Không ngờ bỗng nhiên mà phát tài như thế nầy ...

Quan Sơn Nguyệt lột chiếc bao bố bên ngoài Độc Cước Kim Thần, đoạn cười lạnh, tiếp:

- Vì bận xuôi ngược mãi trên khắp nẻo đường, tại hạ cần thu gọn hành trang để tiện bề di chuyển, cho nên không mang theo bạc vàng vụn lẻ, có bao nhiêu vàng đều đánh lại thành cái hình nầy, vậy tiên sanh tùy tiện chặt lấy một đoạn.

Hán tử giật mình:

- Chặt nó? Tại hạ đâu có sẵn khí cụ, mà cũng chẳng có cân, làm sao bây giờ? Giả như có cách chặt nó, nhưng không cân thì biết thế nào là đúng số? Vậy tôn giá còn bao nhiêu vàng nơi mình, cứ trao cho tại hạ, dù có thiếu phần nào cũng chẳng sao.

Quan Sơn Nguyệt lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Không được! Tại hạ nói một là một, hai là hai, thà trao ra có thừa, tại hạ bằng lòng hơn là trả thiếu. Chiếc Kim Thần nầy, nặng một ngàn lẻ hai cân, tổng số là một vạn sáu ngàn lẻ ba mươi hai lượng. Tiên sanh cứ liệu xem phần nào suýt soát cái số do tại hạ đề nghị mà chặt, hơn chút ít chẳng sao.

Hán tử sững sờ. Giây lát sau, hắn thốt:

- Tôn giá không có vàng vụn lẻ, thì thôi vậy, cầm như tại hạ chữa không công cho con Minh Đà, lưu lại một chút nhân tình với một thân chủ lạ trong cơn bình thủy tương phùng.

Hắn quay mình, toan bước đi.

Quan Sơn Nguyệt cười lạnh một tiếng, cử cao Kim Thần, từ trên giáng xuống đầu hắn.

Hắn dịch nhanh chân sang một bên, né tránh. Nhưng, chiếc rương bên hông của hắn bị Kim Thần chạm vào, vở tung. Những lọ, hủ rơi xuống đất, thuốc bột, thuốc hoàn, rơi rớt chung quanh chân hắn. Hắn biến sắc mặt, kêu lên:

- Tại hạ khổ công, tốn thuốc, đã chẳng lấy tiền, mà còn bị thiệt hại như thế nầy, tại sao các hạ đối xử tàn nhẫn với tại hạ chứ?

Quan Sơn Nguyệt cười lạnh:

- Lưu tánh mạng ngươi lại đó, đền bù vào cái chỗ ngươi ám toán con vật của ta!

Hán tử càng biến sắc hơn trước, phóng chân chạy đi ngay.

Giang Phàm nhanh hơn, đã vọt mình tới, chận đầu hắn.

Trong cơn khẩn cấp, hán tử đánh ra một chưởng, nhưng Giang Phàm không xem ra gì, thản nhiên vươn tay điểm vào yếu huyệt nơi yết hầu của hắn, tay nàng đưa ra nhẹ nhàng, song lại rất nhanh.

Quan Sơn Nguyệt biết rõ là nàng hạ độc thủ, vội kêu lớn:

- Hãy để hắn sống sót, Giang cô nương!

Ngón tay của Giang Phàm còn cách yết hầu của hán tử chỉ trong gang tấc, nàng nghe Quan Sơn Nguyệt bảo thế, vội chuyển thế từ chỉ sang chưởng, rồi bàn tay đó xoay ngược lên, tát vào mặt hán tử. Cái thế tát của nàng không mạnh lắm, chừng như thủ pháp của nàng không cần dụng lực, dù vậy, hiệu dụng vô cùng, hán tử bị cú tát đó mất thăng bằng, chập chờn lùi lại bốn năm bước.

Dĩ nhiên, chưởng thế do hắn xuất phát, tấn công Giang Phàm, phải rơi vào khoảng không.

Giang Phàm đánh sau, thế đánh lại cải biến, như vậy mà vẫn trúng đích, đủ biết thủ pháp của nàng nhanh vô tưởng.

Trước kia, Quan Sơn Nguyệt không dám đặt niềm tin nơi nàng, bây giờ chàng nhận ra, nàng cũng là tay lợi hại lắm. Bất giác chàng thở phào.

Về phần hán tử, hắn chỉ đề phòng Quan Sơn Nguyệt thôi, chứ Giang Phàm thì hắn rất khinh thường, cho rằng bất quá nàng cũng chỉ là một nữ nhân, mà nữ nhân thì có gì đáng sợ đâu?

Trước sự phản công của Giang Phàm, hắn hết sức sợ hãi, sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn vung cả hai tay vừa lướt tới vừa đánh luôn ra hai chưởng. Kình lực phát huy không quan trọng lắm, song ẩn ước trong gió chưởng có mùi tanh.

Giang Phàm cười hì hì, đứng nguyên tại chỗ, thản nhiên chờ đón chưởng kình của hắn. Nàng thốt:

- Ta xem ra, cái sở trường của ngươi, là dụng độc. Toàn thân ngươi đều độc cả, độc từ đầu óc, tâm tưởng, độc đến hành động, luôn gió chưởng của ngươi cũng có độc! Nhưng gặp ta rồi, chính ngươi mới là kẻ bị hại vì cái độc của ngươi!

Hán tử có vẻ không tin, cứ điều động song chưởng bay tới. Chưởng ảnh của hắn càng gần Giang Phàm, mùi tanh càng bốc nặng, điều đó chứng tỏ hắn có gia tăng công lực.

Giang Phàm vẫn bất động như thường. Nàng cứ để mặc cho gió chưởng quét ngang mình, cho chất độc trong gió nhiễm vào mình.

Gió chưởng qua ngang nàng, cuốn vút đi cho hết dư lực, Giang Phàm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, chất độc không gây một ảnh hưởng gì nơi nàng cả.

Hán tử biến sắc mặt lượt nữa. Cái sở trường của hắn đã vô hiệu rõ ràng thì hắn cầm chắc sự thất bại trong tay rồi.

Hắn đứng đờ ra đó, đôi chân như chôn sâu dưới đất, quên mất đi là phải chạy, bởi hắn còn lưu lại đó làm gì nữa?

Hắn gương tròn đôi mắt kinh khiếp nhìn Giang Phàm.

Quan Sơn Nguyệt cầm chiếc Độc Cước Kim Thần, bước tới, thốt:

- Bằng hữu! Ta tin rằng ngươi là một thuộc hạ của Tạ Linh Vận, trong Thiên Ma Giáo, bất quá từ trước đến nay, ta chưa có dịp gặp ngươi vậy thôi. Vậy ngươi nên cho ta biết tên họ đi!

Hán tử trầm lặng một lúc lâu, rồi buông gọn:

- Mã Bá Ưu!

Nghe hắn xưng danh, Quan Sơn Nguyệt phì cười:

- Cái danh rất phù hợp với sự thật! Ngày xưa, Bá Nhạc sành khoa xem tướng ngựa, ngựa quý gặp lão ta tỏ vẻ mầng rỡ, như hiền tài gặp minh chúa. Còn ngươi chuyên ám toán ngựa, lạc đà, những con thú gặp ngươi, con nào cũng rầu, cũng lo. Ngươi lấy cái tên Bá Ưu là phải!

Mã Bá Ưu thẹn quá hóa giận, cao giọng đáp:

- Quan Sơn Nguyệt! Ngươi đừng hượm mình là cao thượng, như thánh, như thần, đối với con vật của ngươi, ta còn nương tay đấy nhé. Giả như ta quyết giết nó, thì nó làm sao sống sót được với ta, hơn nữa, khi nào ta lại tìm đến ngươi mà thảo luận mà chữa trị cho nó? Biết như thế để mà mầng, ngươi không nên oán trách ta mới hợp lý!

Quan Sơn Nguyệt gật đầu:

- Ta công nhận điều đó, con vật của ta rất thông linh, chẳng phải bất cứ ai cũng có thể hạ độc thủ nơi nó, ngươi làm được thì kể ra ngươi cũng là một tay khá lắm! Tuy nhiên, ngươi hạ độc rồi, lại tự hiến dâng sự chữa trị, thì mâu thuẫn quá rõ rệt, ngươi làm thế là có dụng ý gì?

Mã Bá Ưu cười lạnh:

- Giáo chủ có ước hẹn với ngươi ba hôm, sẽ gặp nhau tại một địa điểm, ngươi lại định đến nơi đó sớm hơn một ngày, tự nhiên ta phải có cách ngăn chận ngươi, cầm chân ngươi lại, không cho ngươi đến sớm.

Quan Sơn Nguyệt nổi giận:

- Ngươi tưởng phương pháp đó làm chậm trễ được hành trình của ta sao?

Mã Bá Ưu cười nhẹ:

- Được hay không, ngươi đã thấy rồi đó, dù sao thì ngươi cũng biết là ta đã thành công, con Minh Đà của ngươi không thể nào di động trước ngày mai và như vậy là ngươi phải bỏ phí một ngày rồi. Ngươi có đến nơi, thời gian tròn vẹn, không sớm như ngươi muốn, mà cũng chẳng quá muộn để bỏ lỡ mất cuộc ước hội.

Quan Sơn Nguyệt «hừ» một tiếng:

- Nếu ta lưu con Minh Đà lại đây, ta mua ngựa mà đi, thì cái kế hoạch của ngươi chẳng mang lại một kết quả nào.

Mã Bá Ưu lắc đầu:

- Ta biết, ngươi không thể làm như vậy, đã là Minh Đà Lệnh Chủ mà mất con Minh Đà, thì ngươi còn cái thể thống gì nữa chứ? Mất con Minh Đà, chẳng bao giờ ngươi dám chường mặt trên giang hồ, điều đó thì ai ai cũng hiểu như vậy.

Quan Sơn Nguyệt cao giọng:

- Ta đã quyết tâm diệt trừ Thiên Ma Giáo, nhằm mục đích đó, ta có thể dùng mọi thủ đoạn, thì vấn đề thân phận, danh dự không còn nữa, nếu ngươi tưởng rằng ta đắn đo, cân nhắc thì đúng là lầm lớn vậy!

Mã Bá Ưu sững sờ. Giây lát sau, hắn cười âm trầm thốt:

- Cứ kể như ta thất bại trong phần việc giao phó đi, cũng chưa chắc gì ngươi được an toàn mà đi đến nơi đến chốn, kịp thời gian ước muốn. Bởi dọc đường, còn rất nhiều người khác chờ đợi ngươi, làm cái việc chậm trễ ngươi như ta.

Quan Sơn Nguyệt không nao núng, buông giọng sang sảng:

- Thế thì càng hay, ta nhân dịp nầy, đấu trí với Tạ Linh Vận.

Chàng day qua Giang Phàm, bảo:

- Giang cô nương chế ngự hắn đi, tại hạ muốn cho hắn nếm mọi đau khổ trên đời, cho những kẻ chờ đợi ta ở phía trước kia, mở to mắt nhìn vào gương của hắn mà tưởng tượng trước cái lối giáo huấn của tại hạ dành cho chúng. Tại hạ muốn thấy can đảm của bọn thuộc hạ Tạ Linh Vận to đến đâu!

Giang Phàm gật đầu, bước về phía Mã Bá Ưu.

Mã Bá Ưu biến sắc mặt, cấp tốc xuất thủ. Hắn vươn ngón tay điểm vào sườn Giang Phàm.

Giang Phàm cười nhẹ, không làm một phản ứng nào.

Mã Bá Ưu trong cơn cấp bách, vận dụng công lực đúng mười thành, ngón tay của hắn vừa chạm vào y phục của Giang Phàm, bỗng hắn nhảy dựng lên.

Nơi chỗ hắn định điểm vào, là chiếc túi, trong túi có con rắn độc. Con rắn nghe tiếng gió, liền thò đầu ra ngoài túi, đúng lúc ngón tay hắn điểm vào, nó há mồm ngoạm lấy ngón tay đó.

Con vật thuộc loại thông linh, nó nghe Quan Sơn Nguyệt bảo Giang Phàm chỉ chế ngự Mã Bá Ưu thôi, nên nó ngoạm mà không nhả đủ lượng độc vào ngón tay của hắn. Nhờ thế, Mã Bá Ưu không chết ngay tức khắc.

Nhảy dựng lên, Mã Bá Ưu rơi xuống và đứng không vững, phải nhào, nhào rồi lăn lộn, trừ chiếc đầu ra, phần còn lại của cơ thể hắn, từ cổ xuống chân, sưng phù lên. Trong thoáng mắt, thân hình hắn phồng lên như quả cầu. Dĩ nhiên, hắn phải đau đớn không tưởng nổi!

Quan Sơn Nguyệt mỉm cười thốt:

- Ta mang ngươi theo dọc đường, đồng bọn của ngươi chờ đợi ta, dù có quáng manh cũng trông thấy cái quả cầu thịt, thấy là chúng phải hiểu cái hại chờ ngược lại chúng, nếu chúng dám hạ thủ đoạn gì đối với ta!

Chàng cười lớn hơn một chút, tiếp:

- Thôi, mình lên đường chứ, bằng hữu! Dần đà mãi, đã mất của tại hạ khá nhiều thời giờ rồi đó nhé! Cố gắng mà chịu đựng vậy, bằng hữu ơi!

Minh Đà đang nằm im trên mặt đất, với dáng ủ rũ thảm thương lúc đó, vụt đứng lên. Nó mạnh mẽ như thường.

Tuy đau đớn vô cùng, trước cảnh đó, Mã Bá Ưu không khỏi kinh ngạc, trố mắt nhìn con Minh Đà, như không tin là nó chẳng việc gì.

Quan Sơn Nguyệt cười mỉa, tiếp:

- Con vật của Minh Đà Lệnh Chủ là thần vật, bọn tiểu quỷ các ngươi làm gì hại nó được, nó vẫn an toàn, trái ngược lại ngươi tiếp thọ cái khổ! Ngươi hại nó một, ngược lại ngươi phải lãnh khổ mười. Phàm nợ vay thì luôn luôn trả nặng hơn vốn! Cái đạo lý đó, nếu ngươi chẳng hiểu, thì đúng là ngu ngốc nhất đời.

Day qua Giang Phàm, chàng tiếp:

- Chúng ta đi, cô nương!

Chàng chụp áo Mã Bá Ưu, mang hắn đến cạnh Minh Đà và lấy giây cột hắn trên cổ con thú, đoạn nhặt những vật đã tháo gỡ ra trước đó cho Mã Bá Ưu chữa trị nó, đặt trở lại trên lưng nó xong rồi chàng và Giang Phàm nhảy lên mình nó.

Cuộc hành trình hướng về Thiên Xà Cốc lại tiếp tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play