Trong cơn hỗn loạn đó, những ai ở trên lưng ngựa, đều phải xuống đường,
chỉ còn độc một Quan Sơn Nguyệt là ngồi yên trên lưng Minh Đà thôi.
Quan Sơn Nguyệt cau mày, gọi Cầm Khiêu:
- Làm thế nầy thì mọi người đi sao được đến tận Ngũ Đài Sơn? Phải biết,
từ đây đến đó, ít nhất cũng còn cách độ mấy mươi dặm đường, mà các con
ngựa thì quá khủng khiếp rồi, chúng không thể tiếp tục hành trình!
Kỳ Hạo bật cười ha hả:
- Đi đến Ngũ Đài Sơn? Đừng nuôi mộng, Quan Sơn Nguyệt! Ngũ Đài Sơn là
lãnh thổ của Thiên Ma Giáo, đâu phải chốn hoang vu mà các ngươi hòng xâm nhập?
Quan Sơn Nguyệt cười lạnh:
- Đùa nhảm! Tạ Linh Vận là cái quái gì lại có thể ngăn cấm bọn ta chứ?
Kỳ Hạo vẫn cười vang:
- Giáo chủ của ta đâu có thừa thời giờ tiếp đón ngươi tại Ngũ Đài Sơn?
Người đã sai phái thuộc hạ dọn một khoảng đất trống nơi đỉnh Hoài Đài, và Phó Giáo chủ của ta đang cùng các vị Hộ Pháp trong bổn giáo ở tại đó, chờ
các ngươi đến nạp mạng. Muốn đến đó, ngươi phải vượt qua vị trấn đóng
của ta. Muốn gặp Giáo chủ, ngươi còn phải vượt qua căn cứ do Phó Giáo
chủ trấn đóng. Liệu ngươi đủ sức xung phá hai vị trí ấy chăng, mà hòng
bái kiến Giáo chủ ta?
Cầm Khiêu nổi giận vung đàn đánh tiếp một chiêu.
Kỳ Hạo cử chiếc Quỷ Vương đón chận. Hắn biết, dây đàn là vật rất mềm, Quỷ
Vương chạm vào đó, chẳng những dây không đứt trái lại giây còn có phản
lực hất chiếc Quỷ Vương trở lại rất mạnh. Do đó, hắn không nhắm vào dây
đàn như trước, hắn lại vút chiếc Quỷ Vương vào lưng đàn, đinh ninh là
Quỷ Vương sẽ đập nát lưng đàn, vì trên đời làm gì có thứ gỗ nào chịu nổi sức đập của kim khí?
Nhưng, Cầm Khiêu rất cẩn thận, sử dụng một vũ khí như vậy, hẳn là y phải hiểu cái nhược điểm của vũ khí.
Kỳ Hạo không đập vào dây đàn, thì Cầm Khiêu chỉ cần xoay bàn tay, lật phía dây đàn ra, hứng chiếc Quỷ Vương.
Kỳ Hạo thấy rõ, song không làm sao biến chiêu kịp, đành để chiếc Quỷ Vương chạm vào dây đàn như trước.
Âm vang lại dấy lên.
Lần nầy, mọi người đã có chuẩn bị sẵn rồi, ai ai cũng vận công, định tụ
ngươn thần vững chắc, nên chẳng ai bị chấn động. Tuy nhiên, họ cũng cảm
thấy khó chịu ít nhiều.
Qua hai lần xuất thủ, Cầm Khiêu vẫn không bức thoái nổi Kỳ Hạo, đoàn người vẫn bị ngăn chận như thường.
Luận về ngôi thứ tại Long Hoa Hội, thì Nhàn Du Nhất Âu có thân phận trên Kỳ Hạo. Lão ta bực tức, vội bước tới, gọi Cầm Khiêu:
- Tiên sanh lùi lại đi, để lão phu thu thập gã cuồng đồ đó cho!
Cầm Khiêu chưa kịp nhúc nhít, Xà Cơ Giang Phàm đã bước ra cất tiếng nói:
- Lão tiên sanh có xuất thủ cũng chẳng xong đâu!
Nhất Âu trố mắt:
- Tại sao?
Giang Phàm mỉm cười:
- Ra trận với hai bàn tay không, lão tiên sanh sẽ làm gì được?
Nhất Âu cười nhẹ:
- Đối phó với một gã cuồng đồ như vậy, lão phu lại phải dùng đến vũ khí
nữa sao? Năm xưa, cha của hắn dùng kiếm khiêu chiến với lão phu, lão phu vẫn với hai tay không, đánh bại cha hắn trong vòng năm chiêu, đoạt kiếm của cha hắn dễ như lấy đồ trong túi! Cha hắn còn bị lão phu đánh bại,
thì hắn có nghĩa gì đối với lão phu?
Giang Phàm vẫn cười:
- Xưa khác, nay khác, lão tiên sanh ạ! Tôi chỉ sợ dùng tay không giao
chiến với hắn, lão tiên sanh sẽ mất mạng trong chiêu đầu ...
Nhất Âu khi nào chịu kém, cao giọng đáp:
- Thì cứ để lão phu đánh thử với hắn! Thắng thì tốt, không thắng sẽ có biện pháp khác.
Hai bên sắp sửa chạm nhau, một bóng xanh xẹt tới, chận trước mặt Nhất Âu,
bóng đó phất ống tay áo, quấn quanh chiếc Quỷ Vương của Kỳ Hạo.
Nhất Âu nổi giận, quát:
- Giang Phàm cô nương có ý tứ gì chứ?
Giang Phàm điềm nhiên thốt:
- Lão tiên sanh đừng phẫn nộ. Dùng tay không, bằng xương bằng thịt, chạm
vào kim khí, là một hành động kém trí, hà huống chiếc Quỷ Vương của hắn
lại có tẩm độc! Sao lão tiên sanh khinh thường mạng sống của mình quá
như vậy?
Nhất Âu sững sờ.
Cầm Khiêu vụt kêu lên một tiếng
thất thanh, buông rơi cây đàn, rồi chân y nhủn lại, người cũng nhủn
luôn, cuối cùng y ngã ngồi xuống đất. Bàn tay cầm đàn của y vốn trắng,
bây giờ biến thành đen sì.
Tư Kỳ kinh hãi, vội bước tới, toan dìu Cầm Khiêu, Giang Phàm kêu to:
- Đừng chạm vào mình Cầm Khiêu tiên sanh! Cứ để đó cho tôi!
Nàng bước đến cạnh Cầm Khiêu, nhẹ vỗ vào chiếc bọc đeo ở đầu vai nàng.
Con rắn quái dị từ trong bọc thò đầu ra há miệng ngoạm vào một chỗ trên mình Cầm Khiêu.
Quan Sơn Nguyệt biến sắc, sợ Giang Phàm sơ suất, hại luôn Cầm Khiêu mất mạng, vì chàng hiểu con rắn đó là loài độc hại vô cùng.
Giang Phàm điểm một nụ cười, khoát tay:
- Công tử không phải lo ngại! Tiểu Ngọc sẽ hút chất độc ...
Quả nhiên, con rắn vươn mình rồi thun lại, thun rồi vươn, độ ba lượt, bàn tay đen sì của Cầm Khiêu trắng trở lại như cũ.
Chừng như tinh thần của y phấn khởi hơn trước.
Khi con rắn há miệng, rời cổ tay của y, y toan nhặt lấy chiếc đàn gỗ bên cạnh, nhưng Giang Phàm vội kêu lên:
- Đừng đụng đến chiếc đàn! Chất độc còn vấy trên đó đấy!
Cầm Khiêu rút tay về, tỏ vẻ luyến tiếc:
- Giang cô nương ơi! Chiếc đàn đó, tại hạ xem nó còn trọng hơn sanh mạng của tại hạ ...
Giang Phàm điềm nhiên:
- Chẳng sao đâu, bất quá, chỉ cần nhờ đến con rắn một lần nữa, song nó không thích làm thôi!
Nàng nhìn con Ngọc Xà, tay vẩy, miệng lí nhí những gì chẳng ai nghe rõ, mà dù có nghe được cũng chẳng hiểu nổi.
Đúng như sự lo ngại của nàng, con Ngọc Xà quơ quơ chiếc đầu rồi quay mình trở lại. Rõ ràng là nó từ khước.
Nhưng, Giang Phàm dùng Xà ngữ, thuyết phục nó một lúc nữa, sau cùng nó mới
chịu bò đến cạnh chiếc đàn, le lưỡi liếm quanh thân đàn.
Trông
thấy cái cảnh đó, Quan Sơn Nguyệt cực kỳ phẫn nộ, rút chiếc Kim Thần cầm tay, đồng thời nhảy xuống lưng Minh Đà, quắc mắt nhìn Kỳ Hạo quát:
- Sao ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ thế, Kỳ Hạo?
Kỳ Hạo còn kinh hãi về việc Giang Phàm giải trừ chất độc của chiếc Quỷ
Vương, cứu nạn cho Cầm Khiêu, nghe Quan Sơn Nguyệt quát mắng, hắn tức
uất gầm lên như sấm:
- Quan Sơn Nguyệt! Cái nhục bại do nhát kiếm của ngươi tại đỉnh Thần Nữ Phong, ta không làm sao quên được, từ ngày
đó ta tìm đủ mọi cách để báo thù, sở dĩ ta chế tạo ra món vũ khí nầy, là để chờ dịp rửa hận đó. Nếu ngươi không sợ chất độc của chiếc Quỷ Vương, thì cứ đến!
Quan Sơn Nguyệt do dự.
Kỳ Hạo khích:
- Ngươi sợ à? Dù chất độc có vấy vào mình ngươi thì đã có cái nàng ấy, nàng sẽ cứu ngươi! Chết đi đâu mà ngươi ngán chứ!
Lúc đó, con Ngọc Xà đã liếm hết chất độc nơi cây đàn, nó chậm chạp quay trở về bên Giang Phàm.
Giang Phàm chụp nó, bỏ vào chiếc bao. Nàng vỗ về nó:
- Làm nhọc ngươi quá, thật ra ta có lỗi với ngươi đó! Bây giờ thì ngươi nghỉ được rồi!
- Tôi có công lao chi đâu mà tiên sanh cảm tạ? Hãy cảm tạ con Ngọc Xà
đấy, chất độc đã ngấm vào máu của tiên sanh, nó cắn cổ tay tiên sanh,
nhả vào đó một tí nhớt, nhớt của nó hòa với huyết của tiên sanh, giải
trừ chất độc dễ dàng và nhanh chóng. Cứu tiên sanh, nó không nhọc nhằn
chi cho lắm, có điều liếm hết chất độc nơi chiếc đàn, thì nó hao phí một phần lớn nhớt của nó, nó phải nghỉ tối thiểu là một khắc thời gian mới
khôi phục được nguyên lực.
Kỳ Hạo nghe thế, khoan khoái vô cùng, bật cười ha hả:
- Ngươi có nghe chứ, Quan Sơn Nguyệt? Giả như bây giờ ngươi trúng độc,
thì ít nhất ngươi cũng phải chờ một khắc nửa, con Ngọc Xà mới cứu ngươi
được.
Mà chất độc của ta thì có hiệu lực rất nhanh, làm gì ngươi đợi cứu kịp?
Cầm Khiêu kinh hãi, thốt:
- Nếu biết thế, khi nào tại hạ tiếc một chiếc đàn?
Giang Phàm mỉm cười:
- Tại sao? Nó quý hơn sanh mạng tiên sanh mà?
Cầm Khiêu giậm chân:
- Chúng ta đâu có thể đứng tại đây mà chờ thêm một khắc nữa!
Giang Phàm cười nhẹ, nói:
- Chúng ta còn thừa thời gian mà! Đợi thêm một khắc nữa cũng chẳng sao!
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu, thầm kêu khổ. Cái điều làm cho chàng tức uất, là
Giang Phàm chơn thật quá chừng, bởi ai lại đi nói những sự đó trước mặt
địch nhân bao giờ? Khi nào Kỳ Hạo để yên cho họ chờ đợi trong một khắc
đó?
Kỳ Hạo lộ vẻ đắc ý, cử chiếc Quỷ Vương đánh tới một vòng, như dọa nạt đối phương.
Nhưng, Giang Phàm đã tiến lên, ngăn chặn trước mặt hắn, gằn giọng:
- Nếu ngươi muốn động thủ trong thời gian một khắc nầy, thì ta sẽ thay
mọi người, đối phó với ngươi. Ta không sợ chất độc nơi Quỷ Vương của
ngươi đâu.
Trước đó, nàng phất ống tay áo, hất dội chiếc Quỷ
Vương cứu Nhàn Du Nhất Âu, Kỳ Hạo đã biết nội lực của nàng rất mạnh, hơn nữa, nàng lại không sợ độc, thực sự thì hắn không muốn động thủ với
nàng, song hắn lại tiếc cái cơ hội may mắn nầy, nếu bỏ đi thì đến lúc
nào mới có nữa? Bên trong, hắn do dự, bên ngoài, hắn vờ thản nhiên, cất
tiếng cười sang sảng:
- Quan Sơn Nguyệt! Ngươi đường đường là một nam tử hán, không lẽ lại nấp sau lưng một nữ nhân, nhờ nữ nhân che chở?
Quan Sơn Nguyệt bực tức, toan liều mạng với Kỳ Hạo, Lý Trại Hồng vội ngăn lại:
- Nhẫn nại một chút, công tử! Phải nghĩ đại cuộc là trọng, mọi người đều
hy vọng nơi công tử, đừng để đối phương dùng lời khích rồi sanh tánh làm liều, hỏng cả công việc của chúng ta!
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
- Thôi thì đành vậy, cục diện nầy xin nhờ Giang cô nương thu thập cho!
Giang Phàm mỉm cười:
- Tôi sẵn sàng mà, công tử! Tôi nghĩ, gã đó hẳn phải là một kẻ bại hoại
không tưởng nổi, nhất định gã phải được giáo huấn kỹ một phen. Gã đã
dùng độc hại người, thì khi tôi bắt được gã rồi, tôi sẽ cho con Tiểu
Ngọc cắn gã, gã sẽ thưởng thức cái độc của Tiểu Ngọc để thấm thía cái
độc mà gã gieo vào người khác.
Nàng bước tới, khoảng cách thu hẹp dần dần.
Nhưng, Kỳ Hạo không dám đứng nguyên một chỗ, chờ nàng. Hắn lùi lại, nàng tiến
một bước, hắn lùi một bước, nhất định giữ khoảng cách còn nguyên như cũ.
Giang Phàm cười hì hì:
- Cứ để ta đến gần ngươi đi chứ! Lùi như vậy mà thoát khỏi tay ta sao?
Ngươi có biết miệng hùm, gan sứa là nghĩa gì chăng? Ta nghe ngươi khoe
khoang, thật tình ta buồn cười quá đi thôi! Đường đường là nam tử, lại
khiếp vía trước nữ nhân, xem sao được chứ?
Kỳ Hạo đỏ mặt. Bất
giác, khí hùng bừng dậy, hắn dừng chân ngay. Hắn dừng chân, nhưng chẳng
phải bất động để nhìn nàng thu hẹp khoảng cách, hắn vung chiếc Quỷ
Vương, hét:
- Tiện tỳ! Ngươi khinh người thái quá!
Giang Phàm vẫn cười:
- Thì ngươi còn chờ gì mà chẳng đem sở học ra thi thố cho ta xem? Vào
cuộc đi, ta sẵn sàng đùa với ngươi một chút, khi nào ta mệt, còn có con
Tiểu Ngọc thay ta.
Kỳ Hạo vận dụng toàn lực, quét chiếc Quỷ Vương tới, cuốn gió bật kêu một tiếng vù, khí thế rất hùng mạnh, chẳng kém
một hòn giả sơn bật gốc cuốn đi.
Giang Phàm phất ống tay áo như trước, nàng đứng nguyên bất động, chỉ có ống tay áo theo đà phất lên thôi.
Song, ống tay áo có áp lực phi thường, Kỳ Hạo văng ra xa ngoài nửa trượng.
Nàng cười hắc hắc:
- Công lực của ngươi tầm thường quá, thế mà dám ngăn đường chận lối, đã
vậy lại còn khoe khoang, khoác lác! Ngươi ngu xuẩn vô cùng, chẳng biết
sống chết là gì!
Nàng ung dung phất nhẹ ống tay áo, lại có thể
đẩy một Kỳ Hạo về phía hậu, thủ pháp đó thần diệu vô cùng, chẳng những
Kỳ Hạo sửng sốt, mà đến cả Quan Sơn Nguyệt và bọn Nguyệt Hoa Phu Nhân
cũng hết sức kinh dị.
Đã hai lần, nàng hóa giải dễ dàng chiêu độc của đối phương, nàng thủ thắng là do thực tài, chứ chẳng phải vì may
mắn, điều đó ai ai cũng thấy rõ!
Nhưng, trước Giang Phàm, Kỳ Hạo không còn là một kẻ hung mãnh nữa, hắn như con chuột trước một con mèo.
Đứng vững chân rồi, Kỳ Hạo vận dụng khí lực, hắn cắn mạnh răng, vung chiếc Quỷ Vương lướt tới.
Bằng một cử động vô cùng ngoạn mục, Giang Phàm ung dung phất ống tay áo lên. Tay áo quấn quanh chiếc Quỷ Vương, nàng xoay cổ tay nửa vòng đồng thời
hét:
- Cút!
Chiếc Quỷ Vương bị bật lên không, mang luôn Kỳ Họa theo, tay áo tháo ra, người và Quỷ Vương bị bắn đi xa thêm mấy
trượng nữa, chẳng khác nào một vật bám ở nơi cần vụt, bị chiếc cần phóng đi.
Ngờ đâu, chỗ hắn rơi xuống, lại đúng là nơi Quan Sơn Nguyệt
đang đứng, trong tình thế đó, hắn phải rơi ngay xuống đầu Quan Sơn
Nguyệt.
Lý Trại Hồng hoảng sợ, kêu lên:
- Tránh gấp, công tử!
Đồng thời gian, nàng lướt lên, đưa tay chụp Kỳ Hạo giữa không trung.
Kỳ Hạo nhếch môi điểm nụ cười dài, vừa rơi xuống vừa giáng mạnh chiếc Quỷ Vương, áp lực ngang một hòn núi đổ.
Làm như thế là Lý Trại Hồng liều lĩnh cực độ, song vì gấp cứu Quan Sơn
Nguyệt, nàng bất chấp hiểm nguy. Nàng lo sợ cho Quan Sơn Nguyệt, nên hy
sinh, bây giờ đến lượt Quan Sơn Nguyệt lo sợ ngược lại cho nàng.
Không chậm trễ, chàng nhún chân tung bổng mình, chiếc Kim Thần trong tay bay
lên, nghinh chận Quỷ Vương, không cho giáng xuống người Lý Trại Hồng.
Tuy chàng xuất thủ hơi chậm, nhưng chiếc Kim Thần khá dài, chàng vừa vung lên, là che được phía trước của Lý Trại Hồng ngay.
Một tiếng chạm vang lên, âm thinh rền dội kinh hồn, lửa nháng thành ngàn
sao, bắn ra bốn phía. Kỳ Hạo như con chim đang lao vút trúng phải tên
bất ngờ, đà tên đi mạnh lôi cuốn chim trở lên không, hắn lộn người mấy
lượt từ trên cao rơi xuống đất.
Không để cho hắn đứng vững chân lấy tư thế phản công, Quan Sơn Nguyệt vọt theo liền, chiếc Kim Thần rít gió quét ngang một vòng.
Trong cơn bối rối, Kỳ Hạo hấp tấp đưa Quỷ Vương ra đón chận.
Lần này, Quan Sơn Nguyệt dụng lực đầy đủ, Kim Thần chạm Quỷ Vương, tiếng
vang không còn ngân oong oong dài dài như trước nữa, trái lại một tiếng
rốp khô khan bật lên, Quỷ Vương bị Kim Thần đánh gãy, nó không gãy hai,
gãy ba, mà nó lại vỡ vụn ra thành nhiều mảnh chứ không thành đoạn.
Vốn có phản ứng nhanh, Kỳ Hạo lạng người sát mặt đất, lăn đi mấy vòng ra xa trường, tránh chiêu thứ ba của Quan Sơn Nguyệt.
Khi hắn đứng lên, bàn tay cầm Quỷ Vương của hắn đầm đìa máu đỏ. Chiếc Quỷ
Vương của hắn nát vụn phần ngoài, còn phần trong thì hắn nắm cứng, dư
lực của Kim Thần còn mạnh, bắn luôn đoạn vũ khí nơi tay hắn bay đi, bứt
đứt hai ngón tay cái và trỏ của hắn. Do đó, chỗ ngón đứt máu tuôn ròng
ròng.
Kỳ Hạo nghiến răng đưa tay kia xé một chéo áo cột bàn tay thọ thương, bật cười ghê rợn:
- Khá lắm đó, Quan Sơn Nguyệt! Trong một thời gian ngắn, vũ công của
ngươi tiến triển phi thường! Lần trước, trên đỉnh Thần Nữ Phong, công
lực của ngươi còn kém quá, ngươi không thể sánh được với ta, bất quá
ngươi thủ thắng là nhờ kiếm thuật tinh vi thôi. Giờ đây, tài nghệ và
công lực của ngươi đều lợi hại cả, ta thành thật khen ngươi đó!
Chính Quan Sơn Nguyệt cũng chẳng hiểu tại sao đột nhiên mà công lực của chàng lại tăng gia quan trọng như vậy.
Tại đỉnh Thần Nữ Phong, chàng cũng dùng chiếc Kim Thần, mà Kỳ Hạo thì dùng
chiếc mâu dài. Mâu là một loại vũ khí không nặng bằng Quỷ Vương được,
thế mà lúc đó, chàng hầu như không ngăn chận mâu nổi, giờ đây, chàng lại có thể đánh gãy chiếc Quỷ Vương. Đúng là một sự kiện lạ lùng!
Huống chi, quyết chí báo thù, Kỳ Hạo phải ngày đêm luyện tập chứ! Trong thời
gian qua, dù không nhiều, cũng ít, hắn phải tiến bộ, công lực của hắn
phải hơn xưa! Đáng lẽ ngày nay hắn phải lợi hại hơn xưa, thì chàng lại
đánh bại hắn dễ dàng! Còn lúc hắn ở cái mức bình thường thì chàng rất
chật vật lúc đối phó với hắn!
Tuy bại, Kỳ Hạo không khiếp hãi, hắn vẫn giữ thái độ ngạo nghễ như thường, hắn cười lạnh, tiếp:
- Dù cho tài nghệ của ngươi có vượt tiến đến mức độ nào, nhất định hôm
nay ngươi phải mắc kế của ta, không kể những gì đang chờ đợi ngươi ở
đoạn đường sắp tới, chỉ nội cái chiếc Quỷ Vương của ta cũng đủ sát hại
ngươi rồi.
Chiếc Quỷ Vương của ta có tẩm chất độc «Vô Ảnh Hóa
Huyết Tán», người ta chạm nó một lần, cũng đủ chết, ngươi lại chạm đến
hai lần, chất độc ngấm vào phế phủ. Ta phải lập tức mang cái tin nầy về
cho giáo chủ của ta, sau đó, ta chỉ còn trở lại đây để thu dọn xác chết
của ngươi.
Thốt xong, hắn quay mình bước nhanh.
Quan Sơn Nguyệt biết rõ, hắn gấp đi là vì sợ Giang Phàm tấn công tiếp.
Nhưng, chàng không thể đuổi theo hắn, bởi chàng còn bận lo nghĩ đến bản thân.
Hướng sang Giang Phàm, chàng hỏi gấp:
- Con rắn của cô nương còn giải độc được chứ?
Giang Phàm lắc đầu:
- Không! Nhớt của nó đã cạn khô rồi, nếu bắt nó liếm trọn chiếc Kim Thần
thì có khác nào giết nó! Công tử cẩn thận một chút là được, đừng để vũ
khí chạm vào người khác.
Quan Sơn Nguyệt khoát tay:
- Không phải tại hạ lo cho chiếc Kim Thần! Tại hạ sợ chất độc vấy nơi mình tại hạ!
Giang Phàm cười nhẹ:
- Làm gì có độc trong mình công tử được? Uống cái mật con Độc Giác Hàn
Xà, là uống thêm rất nhiều dược liệu có máu rắn độc khác, công tử đã trở thành bách độc bất xâm rồi, Kỳ Hạo không hại công tử nổi với độc dược
của hắn, chỉ trừ một vài con rắn độc có thứ nhớt xung khắc thôi. Mà loại rắn đó thì hy hữu trên đời ...
Quan Sơn Nguyệt sững sờ.
Bọn Nguyệt Hoa Phu Nhân, Lý Trại Hồng đều thở phào, trút bỏ niềm lo sợ nặng trĩu nơi lòng.
Lý Trại Hồng tặc lưỡi:
- Phải chi cô nương nói sớm một chút! Tôi suýt bị tên ác tặc đó hãm hại!
Giang Phàm cười hì hì:
- Tại cô nương nóng nảy đó chứ! Tôi cố ý tung hắn đến gần Quan công tử,
vũ khí của hắn kỳ quái quá, chỉ có một mình công tử đánh gãy được thôi!
Điều cần là hủy diệt cái vật kỳ quái đó để tránh cho mọi người khác phải khổ. Cái sức hút độc của con Tiểu Ngọc thì có hạn, giả như nhiều người
trúng độc của hắn thì làm sao giải cứu được?
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
- Hà tất phải có tại hạ xuất thủ? Một mình cô nương cũng đủ trừ diệt hắn rồi!
Giang Phàm lắc đầu:
- Không! Công tử đừng thấy tôi thắng thế mà mầng! Thực ra, công lực của
tôi còn kém hắn một bực, bất quá tôi mượn công lực của hắn đánh hắn, để
tự bảo vệ thì thừa mà để hạ hắn thì thiếu. Huống chi, hắn lại có vũ khí
độc môn. Tôi biết, công tử uống cái mật con Độc Giác Hàn Xà rồi, khí lực gia tăng kinh khủng ...
Quan Sơn Nguyệt tỉnh ngộ:
- Thảo nào! Tại hạ hết sức lấy làm lạ khi nhận ra khí lực của mình gia tăng thập bội, tự hỏi tại sao lại có sự kiện đó ...
Giang Phàm tiếp:
- Công phu của tôi, chỉ đủ để tự vệ, cho nên tôi tung Kỳ Hạo đến cho công tử ra tay, kết quả, chiếc Quỷ Vương của hắn bị hủy diệt ngay!
Rồi nàng tiếp:
- Rất tiếc, lúc công tử uống mật rắn, lại mang thương thế trầm trọng, mật rắn vì chữa trị thương thế mà thành ra mất đi phần lớn linh diệu. Chứ
nếu không thì, công tử nghiễm nhiên trở thành tay vô địch trong thiên hạ rồi.
Quan Sơn Nguyệt khoát tay:
- Được như thế nầy, tại
hạ mãn nguyện lắm rồi, cô nương. Tại hạ không mơ vọng là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ đâu! Với công lực hiện tại, tại hạ cũng có thể làm điều
lợi ích cho thế nhân! Tại hạ định, sau nầy tự phế vũ công, sống cuộc đời bình thường.
Mọi người nghe lòng man mác làm sao! Cái cao khiết của chàng khiến tất cả đều kính phục. Nhàn Du Nhất Âu vụt thốt:
- Đi chứ! Chúng ta dần đà quá lâu rồi đó! Có thể là hiện tại, Tạ Linh Vận đang đắc ý vì Quan thế huynh trúng độc của Kỳ Hạo mà không đề phòng,
chúng ta phải lợi dụng cơ hội may mắn này, xuất kỳ bất ý công kích hắn,
có hy vọng thành công nhiều hơn.
Lý Trại Hồng cười nhẹ:
-
Đi đâu làm chi cho mệt, thế nào chúng cũng kéo nhau đến đây mà! Tôi sợ
là chúng còn đến gấp nữa đấy! Đến để thu dọn thi hài của Quan công tử,
như Kỳ Hạo đã nói!
Nhất Âu «hừ» một tiếng:
- Bằng vào đâu, Lý Tiên Tử dám quả quyết như vậy?
Lý Trại Hồng giải thích:
- Kỳ Hạo đã biết là con Ngọc Xà của Giang cô nương không thể giải cứu
Quan công tử trước một khắc thời gian, hắn đinh ninh là Quan công tử
trúng độc của hắn rồi, thì khi nào hắn dám chậm trễ mà không lợi dụng
ngay lúc con Ngọc Xà còn bất lực? Cho nên hắn phải đưa Tạ Linh Vận đến
gấp.
Giang Phàm cau mày:
- Hắn nghĩ thế là lầm! Tôi vẫn có thể hy sinh con rắn để cứu Quan công tử như thường. Có điều, việc chưa
tất yếu lắm, do đó tôi để cho con rắn dưỡng sức, nó khôi phục tình cảnh
cũ rồi, sẽ giúp ích chúng ta nhiều hơn!
Lý Trại Hồng cười vuốt:
- Ai ai cũng hiểu là cô nương khẳng khái hy sinh cho công tử, nhưng Kỳ
Hạo làm gì biết được điều đó? Hắn phải đưa Tạ Linh Vận đến gấp, trước
khi cô nương giải cứu Quan công tử. Ngoài ra, hắn còn lược thuật tình
hình cho Tạ Linh Vận biết, tôi đoán chắc là chúng đến đây với số đông,
một số đông thừa áp đảo bọn chúng ta!
Nguyệt Hoa Phu Nhân giật mình:
- Hẳn là có Lưu Ảo Phu trong số đó?
Lý Trại Hồng gật đầu:
- Đương nhiên! Lưu Ảo Phu là Phó Giáo chủ mà!
Nguyệt Hoa Phu Nhân căm hận:
- Nhất định là già phải hạ sát tên súc sanh đó!
Đồng thời, bà liếc mắt sang Quan Sơn Nguyệt.
Chàng điểm phớt một người, hiểu rõ cái ý của mẹ như thế nào. Bà nói vậy chứ
cái tâm của bà nghĩ khác, bà tỏ ra quyết liệt để chờ chàng xoa dịu lại,
sự quyết liệt của bà mở đường cho việc cầu tình, bà hy vọng sau này, khi đối chiến với Lưu Ảo Phu chàng sẽ nương tay đôi chút. Chắc chắn là bà
muốn chính chàng đối chiến với Lưu Ảo Phu hơn là bà phải làm cái việc
đó, vì tự bà, làm thế nào bà nương tay được khi đứa con đã gây quá nhiều tội lỗi?
Chàng thốt:
- Bất cứ tội lỗi gì hắn đã gây ra,
làm thiệt hại đến con, con sẵn sàng quên đi cho hắn, bởi dù sao thì hành động của hắn còn lệ thuộc vào tự ái của một cá nhân. Riêng về cái việc
hắn gia nhập Thiên Ma Giáo, tiếp trợ Tạ Linh Vận buông thói bạo tàn, sát hại dân lành, thì con không thể dễ dãi với hắn được. Bởi hắn đã trở
thành một mối hại cho thế nhân. Trong đường lối hành hiệp, con có bổn
phận diệt hung, trừ ác. Hẳn mẹ cũng phải công nhận sự kiện đó.
Nguyệt Hoa Phu Nhân thở dài, không nói gì nữa.
Lúc đó, từ đầu kia đường, một đoàn người tiến đến, nhân số rất đông. Đi
đầu, là Tạ Linh Vận và Lưu Ảo Phu, phía sau là Tây Môn Vô Diệm và Thị
Tràng, kế đó là Kỳ Hạo và Kích Trúc Sanh, một trong bốn lịnh chủ tại
Long Hoa Hội từng bị Quan Sơn Nguyệt đánh bại trên đỉnh Thần Nữ Phong.
Có cả tỳ nữ Tiểu Hồng, liễu đầu đã lừa Quan Sơn Nguyệt rơi xuống hố sâu. Dĩ nhiên, có một số thuộc hạ trong Thiên Ma Giáo, đi theo để gây thanh
thế.
Nhìn qua ngôi thứ trong đoàn, tất cũng biết là Thị Tràng và
Tiểu Hồng rất được trọng dụng trong Thiên Ma Giáo, cả hai có thân phận
đáng kể lắm.
Các mục tiêu của đoàn người, là Quan Sơn Nguyệt, cho nên khi song phương đã ở trong tầm mắt của nhau, thì cánh Tạ Linh Vận
đều chú ý đến chàng, bao nhiêu cặp mắt đều hướng về chàng, mường tượng
họ chẳng cần nhìn đến những ai khác.
Tất cả đều phải kinh ngạc,
thấy Quan Sơn Nguyệt còn đứng vững như núi, thay vì chàng phải chết, hay ít nhất cũng nằm dài và bên cạnh chàng, Giang Phàm làm mọi cách để giải cứu chàng. Và, trong khi đó thì bọn Nguyệt Hoa Phu Nhân, Lý Trại Hồng
phải lo lắng đến điên người. Không, tất cả mọi người trong cánh Quan Sơn Nguyệt đều bình tịnh hướng mắt về chúng, riêng Quan Sơn Nguyệt thì
chàng quắc đôi mắt với hào quang sáng rực, trông như một thiên thần,
chực chờ một lũ ma.
Bọn Tạ Linh Vận cùng quay nhìn Kỳ Hạo, người nào cũng lộ vẻ phẫn nộ.
Hẳn là chúng cho rằng Kỳ Hạo bịa chuyện.
Trong trường hợp đó, Kỳ Hạo bối rối, bực tức, sợ hãi, gãi đầu, gãi tai, sau cùng hắn chỉ tay về đống sắt vụn bên đường, thốt:
- Giáo chủ xem kìa, những mảnh vụn của chiếc Quỷ Vương đó, thuộc hạ khi nào dám nói ngoa với Giáo chủ ...
Tạ Linh Vận «hừ» nhạt một tiếng, tập trung ý chí trừng mắt nhìn Quan Sơn Nguyệt.
Quan Sơn Nguyệt cười mỉa:
- Còn lại bao nhiêu người trong căn cứ, sao ngươi không kéo tất cả ra đây luôn? Ta thấy còn ít đó!
Tạ Linh Vận bĩu môi:
- Chưa nhiều bằng số của ngươi đâu!
Hắn trầm giọng, tiếp luôn:
- Quần đấu hay độc đấu?
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút. Bỏ bọn thuộc hạ hạ đẳng của Tạ Linh Vận
ra, bởi bọn đó có đông bao nhiêu, cũng chỉ làm cái việc hò hét trợ oai,
chứ chẳng phải thực sự là đấu thủ đáng chú ý, thì người trong cánh Tạ
Linh Vận ít hơn người của chàng. Nhưng, chàng dù có đông người, một cuộc quần đấu không hy vọng tạo thắng lợi. Bởi bên địch có hai thanh kiếm
đáng sợ, là Tử Sính Kiếm và Thanh Sách Kiếm, còn bên chàng độc một mình
chàng có thanh Hoàng Diệp Kiếm, mà thanh nầy còn kém hai thanh kiếm của
địch. Giả như địch cầm chân chàng, để cho các người kia dùng Thanh Sách
Kiếm và Tử Sính Kiếm càn quét lực lượng chàng thì nguy mất. Chàng cho
rằng, độc đấu là có lợi hơn. Chàng đáp:
- Rắn, chỉ có đầu là lợi
hại, ngươi là giáo chủ Thiên Ma Giáo, là đầu con rắn, ta chỉ muốn chặt
đầu rắn, là thành công. Mình rắn còn ngo ngoe, bất quá để dẫy chết mà
chẳng còn làm hại thế nhân nữa. Vậy thì, ta cùng ngươi giao đấu là đủ
rồi, cần chi phải xua cả bọn vào cuộc chiến?
Tạ Linh Vận bật cười ha hả:
- Cái ý của ngươi rất thích hợp với ta đó! Lập ra Thiên Ma Giáo, là vì
muốn bành trướng thế lực, nên cần tuyển dụng thêm một số người. Ta xem
bọn người của ngươi đều là tay hữu dụng cả. Tất cả các người đó, đều ỷ
vào một mình ngươi, ta giết được ngươi rồi, là họ sẽ lập tức cúi đầu quy phục ta, như vậy ta không cần dụ dỗ, cũng có một số người về với ta,
chịu sự sai khiến của ta.
Quan Sơn Nguyệt sợ những kẻ khác nói ra nói vào, Tạ Linh Vận đổi ý, vội thốt:
- Phải đó, Tạ Linh Vận! Chúng ta đồng ý rồi, thì cứ theo sự thỏa thuận đó mà hành động! Hôm nay ta cùng cương quyết cuộc tử chiến, một trong hai
chúng ta chết đi là vấn đề cầm như giải quyết!
Tạ Linh Vận lắc đầu:
- Cái lý, thì hẳn là ta phải động thủ với ngươi. Song, hiện tại còn mấy người, muốn tranh sống chết với ngươi ...
Lưu Ảo Phu nóng nảy, không chờ Tạ Linh Vận dứt câu, vội bước tới, cao giọng gọi:
- Quan Sơn Nguyệt! Trả Trương Thanh lại đây cho ta!
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
- Ngươi nói gì?
Lưu Ảo Phu phẫn nộ:
- Ngươi đừng vờ vĩnh! Chính ngươi đã cướp đoạt Trương Thanh, mang đi giấu ở một nơi ...
Quan Sơn Nguyệt vỡ lẽ ra, Lưu Ảo Phu đổ cho chàng cái trách nhiệm về sự thất tung của Trương Thanh, bây giờ hắn đòi người! Chàng nổi giận hét:
- Tại Quảng Hàn Cung, ngươi bày mưu độc hãm hại ta, sau đó ngươi bắt luôn Trương Thanh mang đi, mãi đến hôm nay, ta chưa hề gặp lại nàng, ta
không tìm ngươi đòi người, ngươi lại vu khống cho ta, thế là đạo lý gì
chứ?
Lưu Ảo Phu sững sờ, hỏi:
- Thế ra, cái người bao mặt trong đêm đó, chẳng phải là ngươi?
Quan Sơn Nguyệt «hừ» một tiếng:
- Giả như ta muốn đến Ngũ Đài Sơn, thì ta cứ đến đường đường chánh chánh, quyết chẳng bao giờ hành động âm thầm, lén lút, phải bao mặt, phải chờ
đêm, ta cứ đi thẳng đến tổng đàn, tìm ngay Giáo chủ của ngươi mà hỏi ...
Lưu Ảo Phu sững sờ một lượt nữa.
Tạ Linh Vận cười lạnh, chen vào:
- Lưu lão đệ đừng nghe lời hắn, hắn có tài nói quỷ nói ma, khó tin lắm đấy!
Cứ theo lời người phòng thủ tại tổng đàn, thì tên bao mặt đó cầm một thanh kiếm giống hệch thanh Bạch Hồng trong số năm thanh kiếm lạ. Thử hỏi,
ngoài hắn ra, còn ai có thanh Bạch Hồng Kiếm chứ?
Quan Sơn Nguyệt kinh hãi:
- Người đó cầm thanh kiếm Bạch Hồng?
Lưu Ảo Phu lắc đầu:
- Ta cũng chẳng biết rõ, bởi hôm đó, ta không có mặt tại tổng đàn, chứ nếu ta có mặt, thì khi nào Trương Thanh lại bị cướp được?
Tạ Linh Vận mỉm cười:
- Thanh kiếm Bạch Hồng là vật của ngươi, mà vật phải tùy thân, ngươi còn
vờ làm chi? Giáo đồ của ta đã nhận được thanh kiếm, thì người bao mặt
chính là ngươi chứ còn ai nữa?
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
- Bạch Hồng Kiếm mười hôm trước đây đã bị Liễu Y Ảo đánh cắp rồi, nếu cái người đến Ngũ Đài Sơn cướp Trương Thanh, có cầm Bạch Hồng Kiếm, thì
người đó đúng là Liễu Y Ảo, không còn nghi ngờ gì nữa!
Lưu Ảo Phu trố mắt:
- Liễu Y Ảo là ai?
Tạ Linh Vận cười nhẹ:
- Nàng là tiểu sư muội của ta, Lưu lão đệ cứ yên trí, nếu thật sự nàng
cướp Trương Thanh, thì ta bảo đảm là sẽ đưa Trương Thanh về cho lão đệ,
chỉ ngại có một điều, là dù đưa nàng về đây, nàng vẫn không chịu hòa hợp với lão đệ như thường.
- Hà huống, lão đệ đã cho nàng biết là tiểu tử họ Quan chết rồi, nếu nàng trông thấy hắn, thì sao cho khỏi nàng oán hận lão đệ đã nói dối với
nàng ...
Lưu Ảo Phu khoát tay:
- Giáo chủ khỏi phải nói
nữa, thuộc hạ hết sức lấy làm lạ, chẳng hiểu tại sao tiểu tử thoát chết
được tại Đại Trúc Hà? Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng quan hệ cho lắm, bởi hôm nay thế nào thuộc hạ cũng giết hắn. Bất quá, hắn chết chậm độ mươi
ngày thôi, miễn là hắn có chết, thuộc hạ tránh được cái lời nói dối với
Trương Thanh.
Một tiếng xoảng vang lên, hắn rút thanh Tử Sính Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm chớp ngời ngời.
Nguyệt Hoa Phu Nhân lướt tới liền, đồng thời bà hét:
- Súc sanh còn nhận ra già?
Lưu Ảo Phu bây giờ mới để ý đến bà, hắn không tưởng là mẹ hắn có mặt trong
đoàn người của Quan Sơn Nguyệt. Nhưng, hắn chỉ sửng sốt trong giây lát
thôi, rồi hắn lạnh lùng đáp:
- Nếu mẹ ngăn trở con giết Quan Sơn Nguyệt, thì chắc chắn là con không còn nhận mẹ nữa.
Nguyệt Hoa Phu Nhân biến sắc, vừa giận mà cũng vừa thê thảm. Trong tình cảnh
nầy, bà không còn nương tình nữa được, bà rút thanh Hoàng Diệp Kiếm nơi
mình, cầm sẵn trong tay, đoạn trầm giọng:
- Súc sanh, chính ta phải hạ sát ngươi, chứ chẳng đợi người nào khác!
Lưu Ảo Phu lùi lại một bước, gằn từng tiếng:
- Con hy vọng mẹ đừng bức bách con, dù rằng kiếm pháp của con, phần lớn
là do mẹ truyền dạy, song mẹ đừng quên cha con có lưu lại mấy pho bí
kíp.
Hiện tại, mẹ không thắng nổi con đâu!
Nguyệt Hoa Phu Nhân giận quá đến rung người:
- Thế thì cứ để già chết dưới tay ngươi, cho ngươi vui dạ!
Lưu Ảo Phu «hừ» lạnh:
- Dù con có lỡ tay giết mẹ, cũng chẳng có gì quá đáng đó mẹ. Bởi mẹ đâu
có là vợ của cha con nữa, mẹ đã không còn là vợ của cha con từ lâu lắm
rồi kia mà!
Nguyệt Hoa Phu Nhân hét lớn:
- Súc sanh! Ngươi đúng là một súc sanh! Là con, ngươi ăn nói với mẹ như thế đó à?
Lưu Ảo Phu cười mỉa:
- Nếu mẹ muốn cho con đừng phạm tội bất hiếu, thì xin mẹ bước qua một bên đi, để cục diện nầy cho những kẻ có liên quan thậm dự!
Quan Sơn Nguyệt hướng về Nguyệt Hoa Phu Nhân, gọi:
- Mẹ! Hãy trao kiếm cho con!
Nguyệt Hoa Phu Nhân lắc đầu:
- Không! Cứ để cho mẹ giải quyết. Trước thì mẹ sợ con gây trọng thương
cho hắn, bây giờ thì trái lại, mẹ sợ hắn sát hại con. Tốt hơn, để mẹ ra
tay, hắn không còn là con của mẹ nữa!
Lưu Ảo Phu cười lạnh:
- Thì con cũng chẳng còn là con của mẹ lâu rồi! Sở dĩ con di táng hài cốt của cha đi nơi khác, đồng thời thiêu hủy Quảng Hàn Cung, là vì cái địa
phương đó còn hơi hướm của Vạn Tân Nguyệt, và lão cũng có góp công với
mẹ, tạo nên căn cứ đó, dù sao thì lão tặc ấy cũng lưu lại kỷ niệm ở
nhiều nơi trên Đại Ba Sơn!
Nguyệt Hoa Phu Nhân tức uất đến có thể chết ngay được.
Quan Sơn Nguyệt định giật thanh kiếm nơi tay bà, song bà đẩy chàng ra, rồi
thuận tay vung mạnh. Hoàng Diệp Kiếm theo đà tay bay sang Lưu Ảo Phu.
Lưu Ảo Phu cử kiếm hất vẹt kiếm của phu nhân ra ngoài, trong khi đó Tạ Linh Vận bước tới, thốt:
- Dù sao thì lão đệ không tiện xuất thủ như vậy! Hãy nhường cái trận này cho ta!
Lưu Ảo Phu thoái hậu liền, nhưng đảo bước đến trước mặt Quan Sơn Nguyệt, cao giọng gọi:
- Thất phu! Có can đảm cứ vào!
Quan Sơn Nguyệt không thể làm sao hơn, đành cử chiếc Độc Cước Kim Thần nghinh đón Tử Sính Kiếm của Lưu Ảo Phu.
Cuộc chiến khai diễn cực kỳ ác liệt giữa bốn người phân làm hai mặt trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT