Hoang mang tại đỉnh Thần Nữ Phong trước cuộc đàm thoại của bọn Lý Trại Hồng, hoang mang vì thái độ của Khổ Hải Từ Hàng, hoang mang luôn vì những lời nói của Linh Cô lúc bỏ chàng nơi bờ sông quay thuyền trở lại, Quan Sơn Nguyệt thừ người tại chỗ, bồi hồi ức niệm việc qua, mơ màng việc tới ...

Niềm hoang mang càng phút càng lớn, càng dâng cao, trong hoàn cảnh này, chàng không còn một chủ ý nào rõ rệt.

Dù sao, thì chàng cũng công nhận là những tao ngộ của chàng hết sức ly kỳ.

Chẳng khi nào chàng tưởng là mình có thể khám phá trọn vẹn những bí mật quanh Long Hoa Hội. Mà dù khám phá được đi nữa ít ra chàng cũng phải bí mật một khoảng thời gian quan trọng.

Không, chỉ trong vòng mấy hôm thôi, chàng nắm sự tình trong tay, chưa hẳn là một hội viên chánh thức hiểu tường tận như chàng.

Nhưng, chưa hết. Những bí mật khám phá vừa qua bất quá là những chi tiết của đại cuộc nào đó, và hiện tại thì chàng bắt đầu đi vào đại cuộc ...

Nơi đây là đâu? Khổ Hải Từ Hàng nhờ Linh Cô đưa chàng đến đây để làm gì? Và, những người đón chàng, hoặc tại đây, hoặc trước mặt kia, là ai? Trong chuyến đi này, chàng sẽ có công tác gì?

Tự hỏi, để bắt buộc trí óc hoạt động, tìm một giải đáp, chàng biết rõ là chẳng bao giờ tự chàng tìm được giải pháp. Cho nên, qua mỗi một câu tự hỏi, chàng nhìn thấy mình thêm hoang mang.

Có một điều, chàng chắc là phải có, là trong vòng ba hôm nữa, Tu La Tôn Giả Tạ Linh Vận sẽ huy động toàn lực lượng của y, kéo trở lại Thần Nữ Phong, tranh chấp với bọn Lý Trại Hồng, giành uy thế đã mất. Và lực lượng đó rất hùng hậu, xem ra áp đảo bọn Lý Trại Hồng rất dễ dàng.

Khổ Hải Từ Hàng bằng vào một chủ trương nào đó, tỏ ra ung dung, khinh thường, có chắc là lão giải trừ nổi hiểm họa đang đe dọa bọn Lý Trại Hồng chăng hay là lão nói để trấn an mọi người? Bởi, lão chỉ là đơn thân độc lực, còn cánh của Tạ Linh Vận thì mạnh mẽ như biển càn, bão quét?

Chàng thầm nghĩ:

“Còn ta, ta có thể đánh thắng Tạ Linh Vận chăng?”.

Chàng nhận thấy mình chưa đủ sức nắm cái cơ tất thắng trước Tạ Linh Vận, đành rằng tại Thần Nữ Phong, Tạ Linh Vận có thất bại nơi tay chàng, song đó chỉ là một kết quả của cơ may thôi, chứ luận về thực lực, thì chàng tự xem mình chưa đồng cân lượng đối với Tạ Linh Vận.

Y thất bại lần đó, chẳng qua y quá khinh thường chàng, y không đề phòng.

Mà phàm ai khinh địch cũng đều thất bại như y, thất bại đều vô lý, thất bại ngay cả với những kẻ ngày thường sùng bái họ như thần như thánh.

Thắng vì đối phương sơ ý, khinh thường, không phòng bị, đó đâu phải là một cái thắng đường hoàng, thắng bằng tài cao?

Trong những lần sau này chạm trán với Tạ Linh Vận, liệu chàng còn đắc ý nữa chăng? Đương nhiên, Tạ Linh Vận lúc tái đấu với chàng, sẽ đấu với ý chí phục thù, sẽ đấu với cao độ cảnh giác, khí thế của y phải mạnh, chiêu thức được sử dụng phải độc.

Chàng cảm thấy cái nguy đang chờ đón chàng ở ngày mai ...

Có một kẻ tử thù cỡ Tạ Linh Vận, hẳn chàng sẽ mất đi rất nhiều nhàn hạ!

Cứ theo sự sắp xếp của Khổ Hải Từ Hàng, thì bọn Lý Trại Hồng đặt rất nhiều hy vọng nơi chàng, và chính chàng sẽ là kẻ đứng mũi chịu sào trong công cuộc đương đầu với bọn Tạ Linh Vận ba hôm nữa! Khổ Hải Từ Hàng cũng lo ngại chàng không đủ sức thủ thắng trước Tạ Linh Vận, nên đưa chàng đến địa điểm bí mật này, để có một kỳ ngộ nào đó đến với chàng!

Kỳ ngộ? Kỳ ngộ đó như thế nào? Chàng sẽ gặp một cao nhân chăng?

Chàng nghĩ:

“Dù có gặp cao nhân đi nữa, chẳng cao nhân nào có thể biến ta thành một đại hữu dụng, trong thời gian ngắn ngủi ba hôm!”.

Rồi chàng đi tới, chân bước mà óc suy tư, chàng đi mãi không ngừng, óc cũng suy tư mãi không dừng.

Con đường đi không thoai thoải, dễ dàng, lối là lối mòn, chừng như vắng bóng khách bộ hành, nên cỏ mọc từ ven đường lan rộng giao chuyền nhau, đầu phủ xuống, tạo thành một màn lưới che khuất bên trên cỏ thấp, lưới thấp, có nơi chàng phải khom mình tiến tới.

Chàng cứ đi ...

Lắm lúc, chàng nhận lối sai lầm, bởi có những con đường nhỏ khác, xuyên ngang đâm dọc.

Mỗi khi chàng lạc lối, là trước mặt có một vầng mây mờ hiện lên ngăn lại.

Chàng nghĩ là nơi đây có ai bố trí một trận đồ cao minh lắm. Muốn đi ngang qua nơi đó, phải theo một con đường chính xác trong số hàng trăm bằng ngàn con đường, xuyên chéo nhau như mắc cửi. Theo đúng con đường đó, tất nhiên đến đúng một nơi, và nơi đó hẳn là cái đích mà Khổ Hải Từ Hàng muốn cho chàng đến.

Bởi nghĩ là mình đang quanh co trong một trận đồ, chàng hết sức chú ý những điểm đặc biệt mỗi khi rẽ sái qua một đường khác, nhờ thế, chàng nhận ra được những ký hiệu dọc theo con đường chính xác. Cho nên, sau một thời gian ngắn, chàng nhận định dễ dàng lối đi, chẳng còn nhầm lẫn nữa.

Chàng đi như vậy, suốt đêm đó, khi phương Đông vừa tóe sáng, chàng ra khỏi vùng cỏ loạn, đến một cái gò nhỏ. Sương đêm đã thấm ướt cả y phục của chàng.

Đứng trên gò, chàng nhìn ra chung quanh, bất giác kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Từ nơi đó, chàng thấy rõ bờ sông, nơi thuyền đổ, Linh Cô đưa chàng lên bờ, và vùng cỏ loạn chỉ rộng hơn độ ba bốn mẫu. Bờ sông cách gò đất không hơn một dặm! Thế mà chàng phải mất trọn một đêm dài, mới vượt qua được vùng cỏ loạn đó! Đúng là một trận đồ, ảo diệu phi thường, ai lạc lõng giữa trận đồ là không phương tìm lối ra!

Chàng thở dài mấy tiếng, tần ngần tại chỗ một lúc lâu, sau cùng từ từ đi xuống chân gò.

Bên này gò, là vùng cỏ loạn, có trận đồ ngăn chặn bất cứ ai xâm nhập, bên kia gò, là một cảnh trí có đủ hoa, cỏ.

Chen lẫn giữa những luống hoa, có liễu buông tơ, tơ kết mành, đong đưa theo gió sớm.

Rồi ngoài hoa, có trúc, trúc xanh tươi, cạnh trúc có đào, trúc xanh đào hồng tương phản màu sắc, trông đẹp mắt vô cùng.

Một cảnh trí chỉ có ở non tiên, chứ giữa phàm trần làm gì ai tạo nên một cách tuyệt vời như thế?

Quan Sơn Nguyệt nhìn cảnh, một lúc lâu lại thở dài lẩm nhẩm:

- Có một gian nhà nhỏ, giữa hoa cỏ như thế này thì còn mong cầu công danh phú quí mà chi nữa?

Chàng thở dài hơi lớn tiếng một chút, chừng như có làm kinh động người nơi đó.

Một nữ nhân bật cười khanh khách, tiếng cười vọng đến tai Quan Sơn Nguyệt, làm chàng hãi hùng.

Tiếp theo tiếng cười đó, là một câu nói vẫn giọng êm đềm như tiếng cười:

- Tiểu tử đó có niềm hoài bão không khác đại huynh chút nào!

Một nam nhân đáp:

- Hắn còn nặng duyên tình, nhiều sát kiếp, chưa đáng dừng chân hưởng sự thung dung tự tại ở một địa phương như thế này đâu!

Quan Sơn Nguyệt biến sắc. Chàng nhận ra, đúng là âm thanh của sư phó chàng. Niềm khích động trào dâng, bất giác chàng đổ lệ xúc cảm gào qua nức nở:

- Sư phụ! Sư phụ ở đâu?

Suy qua âm thịnh, Quan Sơn Nguyệt ức độ, hai người đối thoại không cách xa chàng lắm, thế mà gào lên rồi chàng hấp tấp chạy đi về hướng đó, tìm mãi, rồi tìm rộng ra, xa hơn, vẫn chẳng phát hiện ra một bóng người.

Tìm không được, chàng uất ức, lại khóc lại gào to:

- Sư phụ! Sư phụ ơi! Đệ tử tìm sư phụ khắp nơi, đệ tử hằng hoài niệm sư phụ, sao sư phụ không cho đệ tử gặp mặt?

Khóc rồi tìm, tìm rồi khóc, chàng khóc, chàng tìm hơn nửa ngày, vẫn chẳng thấy Độc Cô Minh.

Chàng quỳ xuống đất, lại khóc lại van cầu.

Sau cùng, chàng nghe nữ nhân cất tiếng:

- Thôi, đừng đùa tiểu tử nữa, xem hắn cũng đáng thương quá chừng!

Độc Cô Minh đáp:

- Không được. Ngu huynh phải diệt trừ bớt hỏa khí nơi hắn, nếu không thì trong tương lai chẳng còn ai chế ngự hắn nổi.

Nữ nhân cười nhẹ:

- Nói người, sao không nghĩ đến mình? Chứ ngày trước, Độc Cô Minh lại không nóng tính à? Nếu Độc Cô huynh không sớm cho hắn gặp mặt, chỉ sẽ làm cho hắn điên lên, chắc gì là hắn sẽ nguội tính như Độc Cô huynh mong tưởng?

Độc Cô Minh cười vang:

- Lâm muội khẩn cấp cái gì? Thế ra, cái tính nóng vẫn còn và như vậy thì kiếp sát sau này, ngu huynh e cho Lâm muội cũng sẽ không tránh khỏi vòng lôi cuốn!

Thì ra, nữ nhân đó, họ Lâm, mà nếu là họ Lâm và ở cạnh Độc Cô Minh, thì ngoài Lâm Hương Đình ra, còn nữ nhân nào khác?

Đúng vậy, nữ nhân đó chính là Lâm Hương Đình. Bà ta đáp:

- Cái gì muốn đến cứ đến, đến như thế nào, tôi chấp nhận như thế đó, lo sợ làm chi? Tránh được, cũng tốt, mà không tránh được, cũng chẳng sao. Chúng ta đã bị đặt trong hạn định trăm năm, thì dù sao cũng phải đi tròn vòng hạn định đó.

Bỗng Quan Sơn Nguyệt thấy một vầng sáng lóe trước mắt rồi tắt liền.

Chàng nhìn ra hai bóng người xuất hiện, một nữ một nam, nữ đẹp tuyệt vời, nam siêu trần thoát tục.

Chàng không còn sức chạy như trước nữa, cố gắng bước đi, phải vất vả lắm mới đến nơi hai người đang ngồi bên nhau. Đoạn, sụp mình xuống, chàng gọi qua nức nở:

- Sư phụ!

Chỉ gọi được hai tiếng thôi, chàng cảm thấy đầu choáng, mắt hoa rồi ngã luôn tại chỗ hôn mê ngay.

Phần mệt mỏi suốt một đêm, thêm nửa ngày, phần xúc động mạnh, Quan Sơn Nguyệt ngất xỉu luôn, chứ chẳng phải bị tổn thương chi cả.

Lâm Hương Đình bước tới, án bàn tay nơi đỉnh đầu chàng truyền công lực sang, dằn ép áp lực khí huyết nơi chàng đang bốc cao, dồn trở lại đan điền.

Một phút sau, chàng hồi tỉnh, rồi tự mình, cố vận hành khí huyết lưu thông quanh cơ thể, lấy lại bình thường.

Niềm khoan khoái càng phút càng lên cao, chàng có cảm giác như công lực của mình gia tăng dần dần ...

Chàng nhìn sang Độc Cô Minh, thấy lão ngày nay thần nhàn, khí tịnh, khác hẳn ngày nào thường nhật sầu muộn ưu tư, chàng hân hoan vô cùng, toan gọi lão, bày tỏ sự mừng vui đó.

Độc Cô Minh hét:

- Súc sanh, Lâm Tiên Tử đang đem xông phu nội lực bình sanh truyền cho ngươi, sao chẳng chuyên tâm tiếp thọ, còn nghĩ vớ vẩn như thế?

Quan Sơn Nguyệt giật mình, trừ diệt tạp niệm ngay, chú ý vận hành khí huyết, điều hòa tự lực với công lực của Lâm Hương Đình đưa sang.

Một lúc lâu Độc Cô Minh đưa tay ra, xô nhẹ bàn tay của Lâm Hương Đình khỏi đỉnh đầu Quan Sơn Nguyệt, đoạn thốt:

- Đủ rồi. Nếu cứ truyền công lực mãi như vậy, thì chính Lâm muội phải nguy!

Lâm Hương Đình thở phào, vẻ mệt mỏi hiện rõ nơi gương mặt.

Bây giờ, Quan Sơn Nguyệt mới dám cất tiếng:

- Sư phụ, đệ tử ...

Độc Cô Minh chỉnh nghiêm thần sắc, bảo:

- Đừng làm lễ theo thói tục, ta chẳng cần ngươi phải chú ý đến ta, hãy cảm tạ Lâm Tiên Tử, bà ấy đã hy sanh cho ngươi rất nhiều đó!

Quan Sơn Nguyệt quay qua Lâm Hương Đình, toan cúi đầu, Lâm Hương Đình mỉm cười thốt:

- Khỏi! Sư phụ ngươi không màng thói tục, ta lại đi thích thấy ngươi lạy ta, lí nhí những lời rườm rà sao? Chẳng có ơn gì cả mà phải tạ, đừng có nghe lời nói nhảm của sư phụ ngươi!

Tuy nhiên, Quan Sơn Nguyệt vẫn làm đủ lễ như thường. Đoạn chàng đứng lên, nghiêm trang như hầu lịnh.

Lâm Hương Đình lại cười, bảo:

- Ngồi xuống đi, tiểu tử! Chúng ta đàm đạo với nhau.

Rồi bà hỏi:

- Ngươi biết ta là ai rồi chứ?

Quan Sơn Nguyệt cung kính đáp:

- Đệ tử có nghe Lý Tiên Tử thuật sơ lược sư tình ...

Lâm Hương Đình gật đầu:

- Phải, ta là Lâm Hương Đình. Ta nhận thấy, lúc ngươi giao đấu với Tạ Linh Vận, cái phong độ của ngươi đáng ngợi vô cùng. Do đó, ta mến ngươi ngay, và có cái ý muốn tiếp trợ ngươi phần nào ...

Quan Sơn Nguyệt kinh ngạc, tự hỏi, làm sao bà thấy được cuộc chiến giữa chàng và Tạ Linh Vận?

Bà đâu có mặt tại cục trường lúc đó?

Lâm Hương Đình biết chàng lấy làm lạ, liền giải thích:

- Ta và sư phụ ngươi lúc đó, vẫn có mặt như thường, nhưng ở tại một nơi kín đáo, nên bọn các ngươi chẳng ai trông thấy chúng ta. Khi Tạ Linh Vận bức bách Lý Trại Hồng cực độ, ta định ra mặt, tiếp trợ Lý sư muội, song may mắn thay, ngươi lại xuất hiện đảm đương phần việc đó, thành thử ra ta khỏi phải xuất đầu lộ diện.

Quan Sơn Nguyệt «ạ» lên một tiếng.

Độc Cô Minh tiếp lời Lâm Hương Đình:

- Vừa rồi, Lâm Tiên Tử sử dụng «Di Ngọc Thần Công», truyền công phu nội lực cho ngươi đó, hiện tại, công lực của ngươi tăng gia quan trọng, phần tiến bộ ngang với kết quả của hai mươi năm khổ luyện trở lên ...

Quan Sơn Nguyệt vừa mừng, vừa cảm động, quay qua Lâm Hương Đình, cung kính thốt:

- Tiên tử thành toàn đệ tử như vậy ...

Hương Đình mỉm cười:

- Ta đã bảo, giữa chúng ta không ai cần phải giữ cái sáo giang hồ, những gì đáng nói, cần nói, thì cứ nói, những gì vô ích, chẳng cần phải nói làm chi. Cho ngươi biết, ta giúp ngươi cũng do nơi một dụng ý nào đó, thứ nào phải duy nhất vì hảo tâm đâu. Ta sẽ còn nhờ ngươi lo liệu cho nhiều việc trong tương lai kia mà!

Độc Cô Minh khoát tay:

- Lâm muội bảo hắn đừng khách sáo, thế mà tự mình lại rơi vài cái sáo mất rồi. Muốn giao phó cho hắn việc gì, cứ nói thẳng ra, cần chi phải dùng đến cái tiếng nhờ?

Quan Sơn Nguyệt tiếp:

- Tiên tử muốn sai bảo điều chi, xin cứ dạy cho biết, dù chết đệ tử cũng chẳng từ! Dù rằng trước khi Tiên tử truyền nội lực, nếu làm được việc gì hữu ích cho Tiên tử, đệ tử cũng sẵn sàng làm, hà huống sau khi thọ ơn trọng của Tiên tử?

Độc Cô Minh mỉm cười:

- Tiểu tử muốn thoái thác cái ơn của Lâm muội rồi đó!

Quan Sơn Nguyệt hấp tấp thốt:

- Không, sư phụ! Đệ tử đâu có ý đó!

Lâm Hương Đình cười nhẹ, khoát tay:

- Bỏ việc đó đi, Hoàng Hạc huynh! Bây giờ, tôi hỏi Hoàng Hạc huynh có biết tại sao tôi truyền công lực cho hắn chăng?

Độc Cô Minh lại cười:

- Thì vì cái bọn Tạ Linh Vận, chứ còn vì lẽ gì nữa?

Lâm Hương Đình lắc đầu:

- Sai! Chống đối với bọn Tu La, tôi đã có phương pháp rồi, và cái phương pháp đó cũng đã có người nhận lãnh thi hành rồi. Hiện tại tôi không còn phải nghĩ đến việc ứng phó với họ Tạ nữa.

Độc Cô Minh kinh ngạc:

- Thế Lâm muội còn dụng ý gì khác?

Lâm Hương Đình thở dài:

- Chỉ vì tôi lo cho Liễu Y Ảo!

Độc Cô Minh giật mình:

- Sao? Lại có cái việc như vậy nữa à? Ngu huynh từng nói với Lâm muội, là việc đó không thể thực hành ...

Lâm Hương Đình lộ vẻ khẩn thiết ra mặt:

- Hoàng Hạc. Tôi van cầu Hoàng Hạc, bình sanh tôi chỉ có mỗi một điều van cầu Hoàng Hạc thôi, chính là điều đó ...

Độc Cô Minh trầm ngâm một lúc lâu, sau cùng thấp giọng thốt:

- Lâm muội van cầu, nhưng ngu huynh không thể làm chủ được sự việc, thì sao? Tuy hắn là đệ tử của ngu huynh, song chẳng phải vì vậy mà ngu huynh có thể bắt buộc hắn phải làm đúng theo cái ý của mình, bởi phạm vi uy tín của một ân sư không thể lan rộng đến các việc riêng tư của đệ tử. Ngu huynh không có quyền bức bách hắn phải tiếp thọ cái ý của mình, nếu thực sự hắn không đồng cái ý đó, chỉ vì cái việc ...

Lâm Hương Đình vội chận:

- Tôi có van cầu Hoàng Hạc điều chi khó đâu? Xin miễn Hoàng Hạc đừng can thiệp, đừng phản đối là đủ rồi. Còn ra thì do tôi sắp xếp.

Độc Cô Minh lại suy nghĩ một lúc nữa, đoạn thở dài:

- Thôi được! Ngu huynh sẽ chẳng can thiệp, tuy nhiên, trước khi thực hiện ý muốn, Lâm muội nên suy nghĩ thật kỹ, đừng gấp vẽ cọp mà thành hình chó, thì thật là đáng hận vậy. Nên nhớ là chúng ta diệt lụy phiền, chứ không phải tạo thêm lụy phiền đấy nhé!

Lâm Hương Đình thở phào, một nụ cười, đáp:

- Hoàng Hạc huynh yên trí. Tôi sẽ tìm ra cơ hội an bài, chắc chắn là phải có kết quả đẹp!

Quan Sơn Nguyệt lắng nghe hai người đối đáp, chẳng hiểu chi cả. Chàng lặp lại câu hỏi của chàng:

- Tiên tử muốn ủy thác cho đệ tử việc gì?

Lâm Hương Đình mỉm cười:

- Một việc không đòi hỏi ngươi mất một điểm khí lực nào hết!

Quan Sơn Nguyệt khẳng khái:

- Đệ tử đã trình bày ý chí, dù việc khó khăn đến đâu, đệ tử cũng quyết thi hành, dù có mất mạng cũng chẳng sao, huống hồ mất khí lực, nhất định đệ tử chẳng để cho Tiên tử thất vọng đâu!

Độc Cô Minh trừng mắt:

- Đừng đáp ứng vội, tiểu tử. Hãy nghe người ta bảo ngươi làm việc gì, biết được việc người ta ủy thác rồi, sẽ đáp ứng cũng chẳng muộn.

Lâm Hương Đình hấp tấp can thiệp:

- Hoàng Hạc! Nói cái gì thế? Hoàng Hạc quên là mình vừa hứa hẹn như thế nào sao?

Độc Cô Minh buông thõng đôi tay, tỏ cái ý chán nản. Lão thở dài, thốt:

- Được rồi! Ngu huynh sẽ chẳng nói một tiếng nào nữa Lâm muội cứ bày tỏ với hắn đi!

Quan Sơn Nguyệt nhìn sang Lâm Hương Đình, chờ bà ta nói lên việc nhờ chàng thi hành.

Lâm Hương Đình trầm ngâm một chút, rồi mỉm cười, cất tiếng:

- Đây là một việc riêng, ta không thể nhận công mà đề cập đến tư. Ta nghĩ, nên để sau này sẽ nói đến, cũng chẳng muộn. Bây giờ, ta đưa ngươi đến gặp Lão Lão.

Độc Cô Minh tán đồng ý đó.

Nhưng Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ, hỏi:

- Lão Lão là ai?

Lâm Hương Đình cười nhẹ:

- Việc của bọn ta, chắc ngươi cũng có hiểu qua phần nào chứ?

Quan Sơn Nguyệt đáp:

- Lý Tiên Tử có thuật cho biết đại khái, về những chi tiết phụ thuộc thì đệ tử chẳng hiểu gì nhiều ...

Lâm Hương Đình hỏi:

- Thế còn những gì mà ngươi muốn biết?

Quan Sơn Nguyệt suy tư một chút, rồi thốt:

- Những điều đệ tử muốn biết thêm, rất nhiều, còn nhiều lắm, giả như tại sao Tiên tử và gia sư đột nhiên bỏ cuộc hội mà đi, tại sao lại ẩn cư nơi này, Khổ Hải Từ Hàng đưa đệ tử đến đây, để làm gì ...

Lâm Hương Đình mỉm cười:

- Ngươi hỏi nhiều quá! Muốn biết gì, đợi lúc gặp Lão Lão rồi, người sẽ giải thích cho mà biết rõ.

Quan Sơn Nguyệt lại muốn hỏi nữa, song chừng như Lâm Hương Đình hiểu là chàng muốn nói chi đó nên chận liền:

- Lão Lão là chủ nhân địa phương này, và là sư nương của ta.

Quan Sơn Nguyệt kêu lên:

- Ôn Kiều lão tiền bối? Lão bà ở tại đây?

Lâm Hương Đình gật đầu:

- Phải! Xem ra, Lý Trại Hồng cũng đã cho người biết khá nhiều việc.

Quan Sơn Nguyệt đáp:

- Lý Tiên Tử không hề hay biết là Ôn Kiều lão tiền bối còn sống trên dương thế, và tự nhiên cũng chẳng hay biết Ôn lão tiền bối ở đâu.

Lâm Hương Đình cười nhẹ:

- Làm sao Lý muội biết được chứ! Trừ ra sư phụ ngươi và ta, ngươi là kẻ thứ ba biết được mà thôi.

Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:

- Khó tin vô cùng, song lại là sư thật! Bởi, có ai ngờ Ôn lão tiền bối ...

Độc Cô Minh chận lời:

- Ngươi nên xưng hô người là Lão Lão, đừng nói cái gì mà tiền bối hậu bối, khó nghe quá!

Quan Sơn Nguyệt vâng ngay:

- Đệ tử tuân lời sư phụ.

Rồi chàng hỏi:

- Lão Lão năm nay ... hẳn là tuổi thọ rất cao ...

Lâm Hương Đình thởi dài:

- Ngoài một trăm! Sư phụ của ta, nhất tâm cầu Tiên, chưa thành Tiên mà thành thọ yểu! Dù sao thì trong ý chí sư phụ ta, cũng có phần nào tham vọng!

Phàm người nuôi tham vong thì phải ít nhiều nóng nảy, tâm thần phải bất định, có ảnh hưởng lớn lao cho sự di dưỡng cơ thể, tự nhiên phải vắn số. Sao cho bằng sư nương ta, vất bỏ mọi niềm trần tục, không dùng phương tiện đạt cái đích như những người thường trong giới cảm tham lam, sư nương ta chỉ dùng đại trí, đại tuệ, tu thành cái nghiệp Tiên. Nhờ thế, người mới vượt khỏi giới hạn trăm năm, do tạo hóa ấn định cho loài người.

Quan Sơn Nguyệt trố mắt:

- Người cũng có thể thành tiên? Thật vậy sao, Tiên tử?

Lâm Hương Đình mỉm cười:

- Ngươi hỏi ta! Ta nói có, thì thành ra lừa ngươi, mà nói không, thì trường hợp của Lão Lão kia là một bằng chứng cụ thể! Lão Lão đã đạt đến giới cảnh mà ta chưa biết mệnh danh như thế nào!

Độc Cô Minh chen vào:

- Lâm muội không nên gieo hoang mang cho hắn, bởi làm gì mà có Tiên!

Sanh mạng của con người, thực ra có khác nào một ngọn đèn dầu! Đèn càng cháy sáng, thì số lượng dầu càng chóng hao mòn, con người gấp sống, đòi hỏi nhiều nhu cầu trong một lúc, nuôi tham vọng, phục vụ cho tham vọng, có khác nào đèn có bao nhiêu tiêm, đốt cả lên, số lượng dầu phải chóng cạn. Sở dĩ Lão Lão sống lâu, là nhờ biết đạo dưỡng sanh, biết điều hòa ánh sáng và tỷ lệ hao mòn của dĩa dầu, do đó mà đèn vẫn cháy, dầu vẫn còn, tuy nhiên phải có một ngày nào đó. Lão Lão cũng trở về với cát bụi, bởi số lượng dầu nào phải vô tận đâu?

Lâm Hương Đình mỉm cười:

- Hoàng Hạc huynh giải thích cao minh hơn tôi đó nhé! Thế ra, chúng ta tìm nơi ở ẩn như thế này, là một việc làm thừa thãi, vô ích, bởi chung quy rồi, chúng ta cũng chẳng đạt được cái kết quả gì!

Độc Cô Minh lắc đầu:

- Hương Đình lầm đó, chúng ta nào phải chạy theo ảo ảnh mà cho rằng quy ẩn như thế này là làm một việc vô ích? Không, cái sống của con người hiện ra dưới ngàn muôn vạn phương thức, chúng ta còn sống, tất phải chọn một phương thức nào, thích hợp với tâm, với hồn thôi, như ngu huynh đã nói, khi nào dĩa dầu cạn, là chúng ta cũng phải trở về lòng đất lạnh. Vào đây mà sống, đâu phải chúng ta muốn lên tiên giới. Vào đây, là theo đúng cái phương thức thích hợp của chúng ta, sớm hay muộn, dĩa dầu cũng phải cạn. Hương Đình ạ. Cho rằng số lượng dầu vô tận là nuôi ảo ảnh đó!

Quan Sơn Nguyệt sững sờ. Cuộc đấu lý của Lâm Hương Đình và Độc Cô Minh gây hoang mang cho chàng không ít. Chàng trầm ngâm, nghĩ ngợ mông lung ...

Chợt, Độc Cô Minh cao giọng:

- Tiểu tử! Đừng suy tư viễn vông mà thành ra mê hoặc, phải biết con người ta, ai ai cũng có cái cơ duyên, chẳng cơ duyên nào giống cơ duyên nào, và cái cơ duyên đó đưa con người đến một cảnh ngộ, bởi có sư khác biệt từ lúc ban sơ, thì khi kết thúc cũng có khác biệt như thường, đừng bao giờ nhìn vào sự tao ngộ của kẻ khác mà lập thành cái hướng cho mình phải tự mình nhận định phương thức thích hợp cho sinh hoạt của mình, cái phương thức đó tự nhiên bất đồng, mỗi người có riêng biệt một phương thức, của ta không thể là của ngươi và ngược lại.

Lão dừng lại một chút, đoạn tiếp:

- Phương thức của ta, lồng khung trong cảnh trí này, còn sinh hoạt của ngươi lấy giang hồ làm phạm vi hành động, phải thấu triệt cái đạo lý đó, can đảm trừ diệt hoang mang, để tránh cái cảnh lạc lõng giữa bất cứ tình huống nào.

Quan Sơn Nguyệt kêu lên với giọng thành khẩn:

- Sư phụ! Tuy đệ tử xuôi ngược trên giang hồ chưa được bao lâu, song lối sống trên giang hồ gây chán nản cho đệ tử quá nhiều, đệ tử dám quả quyết với sư phụ là nếu có thể, đệ tử sẽ rứt áo phong sương, thoát xuất giang hồ, tìm nơi quy ẩn, đành rằng lứa tuổi của đệ tử không thích hợp với u nhàn, thanh tịnh song đệ tử lập chí như thế từ lâu. Giả như sư phụ chấp nhận cho đệ tử được theo sư phụ, hầu hạ sớm tối ...

Độc Cô Minh «hừ» một tiếng:

- Thời gian còn sớm để cho ngươi có một quyết định. Muốn tránh mọi hối tiếc do thái độ hấp tấp, vội vàng, ngươi hãy xếp việc đó lại một bên, sau đúng hai mươi năm, nếu ngươi còn nuôi dưỡng cái mộng nhàn, thì cứ trở lại đây, ta hân hoan đón tiếp ngươi. Lúc đó, chúng ta sẽ không còn là sư phụ, đệ tử, mà là đôi đạo hữu, hòa mình với thiên nhiên.

Quan Sơn Nguyệt toan đáp, Lâm Hương Đình cười nhẹ, chận lại:

- Sư phụ ngươi nói đúng đó, tiểu tử. Cái khung cảnh này không thích hợp với hạng người dưới lứa trung niên, đừng vì cơn bốc đồng trong chốc lát mà chọn vội vàng, rồi sau đó lại hối hận, đến có thể ly khai mà trở về sinh hoạt cũ. Ngươi đang hồi phương cương huyết khí, ngươi đang cần hoạt động để tiêu pha phần nhựa sống ứ đọng trong cơ thể thì làm sao ngươi giam mình nổi trong cái tinh trầm trầm này? Qua cơn bốc đồng, ngươi sẽ chán!

Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:

- Đệ tử không hề chán nản!

Lâm Hương Đình mỉm cười:

- Thế để ta nói một câu, ngươi giải thích cho rõ nghĩa nhé! Giải thích được, là ngươi thấy cái động trong cái tịnh! Nhờ thấy thế, mà ngươi sẽ không chán nản, bởi cái tịnh bao giờ cũng chẳng hấp dẫn bằng cái động.

Quan Sơn Nguyệt giục:

- Tiểu tử nói đi!

Lâm Hương Đình nhìn thoáng qua Độc Cô Minh, đoạn cất tiếng:

- Cùng nhìn núi xanh cả hai không thấy chán!

Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ không lâu:

- Người, vẫn là người cũ, núi vẫn là núi cũ, nhưng không gian có sự đổi thay, như thái dương xuống, như trăng khuyết rồi tròn, tròn để khuyết trở lại, như hoa nở, hoa tàn, tàn để nở lại, lá sanh, lá rụng, lá mới đâm mầm. Trong cái tịnh của vũ trụ, có cái động của vạn vật, nhận thức được cái động đó, làm gì sanh chán?

Độc Cô Minh nhìn sững chàng, lẩm nhẩm:

- Tiểu tử cũng thức ngộ cái đạo lý đó à?

Quan Sơn Nguyệt cao hứng phi thường:

- Như vậy, đệ tử lưu lại đây được chứ?

Độc Cô Minh vẫn lắc đầu.

Quan Sơn Nguyệt lại thất vọng.

Lâm Hương Đình lại mỉm cười:

- Khá lắm đó tiểu tử! Tuy nhiên, ngộ tánh dù có, căn cơ chưa thâm, hỏa hầu chưa đủ, ngươi phải chờ đợi một thời gian nữa, như sư phụ ngươi đã nói.

Chúng ta cần phải xem diễn tiến cuộc đời thực nghiệm cái tính nhẫn nại của ngươi như thế nào, sau đó sẽ hoan hỷ nghinh tiếp ngươi về đây, mà làm bạn hữu.

Quan Sơn Nguyệt cau mày:

- Như thế nào mới cho là hỏa hầu đầy đủ?

Độc Cô Minh buông gọn:

- Đến lúc đầy đủ tự ngươi sẽ biết. Hỏi nhiều làm chi?

Lâm Hương Đình tiếp nối:

- Bí mật làm chi với hắn, hở Hoàng Hạc? Chúng ta nên nói rõ cho hắn biết đi!

Bà quay qua Quan Sơn Nguyệt, tiếp luôn:

- Vừa rồi, ngươi nói đúng, song chỉ đúng một phần, phần đó thuộc về người, ngươi lại quên cái phần về núi. Người không chán, đã đành, nhưng núi cũng chán như người!

Quan Sơn Nguyệt trố mắt:

- Núi cũng biết chán? Thế ra, núi cũng có cảm giác như người?

Lâm Hương Đình gật đầu:

- Hiện tại thì ngươi không hiểu, song sau này, ngươi sẽ thấu đáo cái đạo lý đó. Bất quá, ta chỉ đơn cử một thí dụ thôi, một thí dụ thuộc cảnh giới của tâm linh.

Khi nào tâm linh của ngươi phát huy đầy đủ, là ngươi có hỏa hầu đầy đủ, không cần ai giải thích, lúc đó ngươi cũng minh bạch. Ngươi thông minh đấy, ta chẳng cần phải nói chi nhiều hơn nữa.

Độc Cô Minh cười nhẹ:

- Lâm muội nên ngừng lại chỗ đó là hơn, nếu cứ nói mãi thì sẽ là kẻ có tội mất!

Quan Sơn Nguyệt lại hoang mang.

Tại sao Lâm Hương Đình nói nhiều hơn nữa, lại phải thành người có tội? Ai bắt tội bà ta? Bà ta phạm tội gì?

Chàng nhìn sững Độc Cô Minh và Lâm Hương Đình.

Cả hai cũng nhìn chàng, rồi cũng cười, chẳng ai nói gì thêm.

Chàng cũng không dám hỏi gì nữa.

Từ xa, có tiếng mõ nhẹ nhàng theo gió đưa đến.

Lâm Hương Đình hấp tấp thốt:

- Lão Lão gọi chúng ta đấy!

Độc Cô Minh cười hì hì:

- Lão Lão cảnh cáo Lâm muội thì có! Lão Lão không muốn Lâm muội dè dặt từng lời ...

Lâm Hương Đình cũng cười, chẳng có vẻ gì chứng tỏ là bà bực bội vì câu trách khéo của Độc Cô Minh. Bà thốt:

- Chúng ta trở về nhanh, nếu chậm trễ, hẳn phải thọ phạt đấy!

Bà phi thân, nhảy qua ngọn suối, Độc Cô Minh cũng nhảy theo bà.

Quan Sơn Nguyệt toan nhún chân nhảy theo, Độc Cô Minh gọi lớn:

- Lên cầu mà vượt qua suối, suối rộng lắm, ngươi không nhảy khỏi đâu!

Quan Sơn Nguyệt nhận ra, mặt suối rộng độ hơn trượng, với năng lực hiện tại, chàng vượt khoảng cách đó dễ dàng, hơn nữa chàng thấy Độc Cô Minh và Lâm Hương Đình nhẩy không khó khăn lắm, thành ra chàng cũng hoài nghi lời nói của sư phụ. Do đó, thay vì lên cầu, chạy qua, chàng vận công, để khí thầm nghĩ, ít nhất chàng cũng nhảy xa hơn năm trượng.

Chàng nhảy liền. Khi đáp xuống, chàng hết sức sững sờ, thấy mình chỉ vượt độ nửa mặt suối. Cũng may, chàng phát giác kịp sự tình đó, khi cái đà nhảy đã mãn, và đang đáp xuống, chứ chưa chấm chân đến mặt nước. Chàng hết sức kinh hãi, vội đạp vào không khí, tung bổng người lên không, uốn vòng rồi đáp xuống. Lần nhảy thứ hai này, chàng ước lượng thế nào cũng vượt hơn ba trượng, thế mà vừa đáp xuống, chàng vẫn thấy mình cũng còn ở trên mặt suối.

Dĩ nhiên, chàng càng sợ hãi gấp mấy lần hơn trước đó, bởi chàng đã tận dụng chân khí trong người rồi, bây giờ làm sao tung bỗng mình lên không một lượt thứ ba nữa được?

Trong cơn nguy cấp, chàng phải liều. Vừa xuống đến mặt nước, chàng ấn chân đạp mạnh, định mượn mực nước làm cơ bản bắn mình lên. Chàng hy vọng như vậy.

Ngờ đâu mặt nước của ngọn suối, chừng như chẳng phải là vật hữu thể như nước ở khắp mọi nơi, tuy thấy có nước rõ ràng, song chẳng khác nào chàng ẩn chân vào cõi hư vô. Tự nhiên, chàng phải chìm xuống, và chàng nghe lạnh ở đôi chân. Chân đạp, không thấy nước, thế mà chân lún xuống, lại nghe lạnh, cái lạnh ướt, lạnh do một chất nước chuyển sang. Thế mới kỳ!

Chàng hết sức hoang mang, lòng chàng rối loạn lên ngay.

Đôi chân quầy quậy trong nước, đôi tay cũng khoát lên vung vít.

Trong lúc quơ tay, chàng vớ trúng một vật gì, hình tròn, mường tượng một rễ cây. Chụp được vật đó, chàng bớt sợ, định thần lại, nhìn ra, bất giác kinh ngạc vô cùng, tự hỏi mình ở tại địa phương nào ...

Rồi chàng mơ hồ thấy một chiếc cầu, và chính chàng đang ở trên chiếc cầu đó, vật tròn chàng đang nắm trong tay, là một đoạn gỗ của chiếc lan can cầu.

Chàng lần theo chiếc cầu, đi tới, qua khỏi cầu rồi, chàng còn thấy nước từ chân chàng chảy xuống ròng ròng.

Chàng lấy làm lạ, nhớ lại việc vừa rồi, tự hỏi tại sao nước suối lại không có một sức đẩy, nâng thân xác chàng lên như mọi dòng nước ao hồ sông suối khác?

Nước ở đây, chẳng lẽ lại là Nhược Thủy, chốn non bồng?

Còn chiếc cầu kia, tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện? Chính chàng đã nhìn kỹ từ trước, nào có thấy cầu bắc ngang qua suối đâu?

Lòng suối, bất quá chỉ độ hơn trượng rộng, tại sao chàng không nhẩy qua nổi?

Bao nhiêu nghi vấn nổi lên trong tâm tư, chàng vừa hoang mang vừa hổ thẹn, vì lúc đó Độc Cô Minh và Lâm Hương Đình đang nhìn chàng mỉm cười.

Chàng ước độ khoảng cách giữa chàng và Độc Cô Minh, Lâm Hương Đình, không ngoài trượng rưỡi, bất quá chàng chỉ bước mấy bước dài là đến nơi ngay.

Mỗi bước của chàng, ít nhất cũng dài trên hai thước, thế mà chàng phải bước hơn ba mươi bước mới đến. Chàng hết sức lấy làm lạ!

Lâm Hương Đình nhìn chàng, điểm một nụ cười, tán:

- Thuật khinh công của ngươi khá lắm đó! Ta nghĩ, người học võ mà đạt được mức tiến của ngươi thì kể ra cũng mãn nguyện bình sanh lắm rồi!

Trời! Thế là nghĩa gì? Đã hai lần cố gắng vượt mặt suối, hai lần đều rơi xuống suối! Mặt suối, nào phải quá rộng? Khoảng rộng đó, vẫn ở trong cái tầm khả năng của chàng kia mà! Vượt suối, lại rơi xuống suối, tại sao lại được khen?

Chẳng lẽ Lâm Hương Đình mỉa mai?

Không, Quan Sơn Nguyệt tin chắc là chẳng bao giờ Lâm Hương Đình mỉa mai chàng. Thế thì tại sao bà ta khen chàng?

Lâm Hương Đình tiếp luôn trong khi chàng sững sờ:

- Ngươi biết không, mỗi cái nhảy của ngươi, dài hơn mười mấy trượng đó, tạo được một thành tích như ngươi vừa làm, phỏng trên đời này dễ có mấy người học võ làm được?

Quan Sơn Nguyệt kinh hãi:

- Mười mấy trượng? Đệ tử làm gì nhảy xa được như thế?

Độc Cô Minh mỉm cười:

- Lúc theo học với ta, ngươi cũng đã nhảy xa được sáu bảy trượng rồi. Bây giờ Lâm Tiên Tử truyền sang cho ngươi phần công lực ngang với công phu ví trong vài mươi năm, tự nhiên ngươi phải nhảy xa như thế!

Quan Sơn Nguyệt sững sờ, giương tròn mắt nhìn sư phụ, rồi nhìn Lâm Hương Đình. Dù sự thật là thế, dù chàng biết rõ sư phụ và Lâm Hương Đình không hề nói đùa với chàng, chàng cũng không dám tin tưởng là mình thành công bất ngờ như vậy. Bởi, thành công như thế, có khác nào một niềm nhiệm mầu tiếp trợ chàng? Mà, nhiệm mầu là điều thuộc vào ảo tưởng, ảo tưởng mấy khi biến thành sự thật chứ?

Lâm Hương Đình cười nhẹ:

- Ngươi hoang mang?

Quan Sơn Nguyệt gật đầu:

- Đệ tử có cái cảm giác là mình đang nằm mộng!

Lâm Hương Đình lắc đầu:

- Không phải mộng đâu! Ngươi có thể tự hào là khác! Theo ta ước độ lần thứ nhất, ngươi nhảy được mười hai trượng, lần thứ hai, vì ngươi uốn cầu vòng thành ra cái tầm nhảy phải uốn theo, thu hẹp hơn, nên chỉ vượt độ sáu bảy trượng.

Thử hỏi trong thiên hạ, có được mấy người bằng hai cái nhảy mà vượt đúng hai mươi trượng đường? Cái mức thành tựu đó, hẳn là hy hữu vậy.

Quan Sơn Nguyệt nghi ngờ:

- Mặt suối rộng độ bao nhiêu?

Lâm Hương Đình đáp:

- Độ bốn mươi trượng!

Quan Sơn Nguyệt kinh hãi.

Trong tầm mắt của chàng, thì mặt suối chỉ rộng hơn trượng mà thôi. Bây giờ, Lâm Hương Đình bảo là khoảng cách đôi bờ độ bốn mươi trượng! Luận theo nhãn quang thì điều đó khó tin, luận về cái nhảy thì hẳn là Lâm Hương Đình nói đúng.

Chàng trầm ngâm một lúc, bỗng kêu lên:

- Có phải là pháp súc địa chăng? Theo huyền thoại thì cổ nhân có cái thuật rút ngắn những con đường ...

Độc Cô Minh «hừ» một tiếng:

- Làm gì trên đời lại có cái thuật đó? Từ cái không, bịa ra cái có, dù muốn tin là có cũng khó tin. Rồi lấy cái thực tại so sánh với hư không, thì biết hư không như thế nào mà so sánh? Chung quy, chúng ta vẫn chới với trong hoang đường!

Quan Sơn Nguyệt thừ người, nín lặng.

Lâm Hương Đình cười nhẹ, tiếp:

- Tiểu tử bị sư phó gây hoang mang rồi đó nhé! Đành rằng là trên đời chẳng hề có cái thuật rút ngắn đường, như cái thị giác của con người lúc gây nên ảo ảnh, chẳng hạn như người vừa vượt qua một vùng cỏ loạn, nơi đó, thực sự có trận pháp hay không, chúng ta chưa đề cập vội, chỉ biết là người đó bị mê loạn tâm thần, đó cũng là thị giác tạo nên mà thôi. Trận pháp, nếu có, nó bị che khuất, ngươi không nhìn thấy, cây cầu kia, cũng như trận pháp, ngươi nhìn, nhưng ngươi không thấy, chính cái chỗ nhìn mà không thấy, người đời cho rằng thuật huyền bí, nhìn mà không thấy, ảo tưởng sẽ phát sanh, nhiều biến hóa tiếp diễn, sự tình trở nên thần kỳ, ảo diệu là vậy ...

Quan Sơn Nguyệt thở dài:

- Lúc đệ tử đến đây, nghe tiếng nói của sư phụ rõ ràng, song chẳng nhìn thấy sư phụ đâu cả ...

Lâm Hương Đình gật đầu:

- Đó cũng là một chứng minh sự hoạt động của ảo giác và thị giác.

Quan Sơn Nguyệt cau mày:

- Còn như cái việc về nước, tại ngọn suối không có phù lực nâng người lên như những dòng nước khác?

Hương Đình không đáp, chỉ hỏi lại:

- Ngươi có nghe nói đến Nhược Thủy chứ?

Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:

- Đệ tử không thể nào hiểu nổi!

Lâm Hương Đình mỉm cười:

- Khi ngươi gặp Lão Lão rồi, ngươi mới thấy những gì huyền diệu mà lý trí con người dù sáng suốt đến đâu cũng chẳng suy diễn được! Chúng ta đi thôi, đã muộn lắm rồi!

Đúng lúc đó, tiếng mõ vang lên, vọng đến, nhịp đều đều ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play