Lâm Viết Hùng sau khi vượt qua sáu bảy dặm đường mới tìm thuê thuyền qua bên kia hồ.

Hồ Phần Dương rộng thênh thang, con đò hì hục đến xế chiều mới đưa khách đến bến. Sau khi lên bộ, Lâm Viết Hùng không chậm chạp, gấp rút lên yên ngựa hướng về phía Hoa Phong Sơn.

Ngày hôm sau cuối giờ Ngọ, chàng đã lần đến bên chân núi. Chóp núi cao vòi vọi, chàng ngước mặt nhìn lên thấy mây đùn khói toả, trên chóp lờ mờ một cổ tháp đỏ rực.

Lâm Viết Hùng chép miệng lẩm bẩm :

- Quỉ Tháp ! Chính đây là nơi tử địa mà các cao thủ giang hồ đã sợ sệt không dám đến.

Chàng biết sức chàng không thể một sớm một chiều mà lên đến nơi được, nên vội đi tìm một thôn xóm gởi ngựa lại, và mua những thức ăn mang theo.

Tối hôm đó, vào lúc canh một, vầng trăng tròn vắc vẻo vào giữa không gian toa? xuống rừng núi một màu huyền ảo, làm cho ngọn Hoa Phong thêm phần hùng vĩ, thiêng liêng.

Thật vậy, đỉnh Hoa Phong là một ngọn núi cao nhất vùng, khoảng bốn năm trăm trượng, nằm kề hai con sông rộng bao la, ba mặt phủ mây vời vợi, chỉ có hướng Tây là giáp với đất liền, nhưng cũng chỉ là cây cao rừng rậm.

ấy thế mà giờ nầy có một bóng người thất thiểu lần trên con đường đá gồ ghề trèo lên đỉnh núi, không kể gì đến luật cấm của giang hồ. Bóng người nầy chính là Lâm Viết Hùng. Chàng đã biết trước nơi đây là vùng tử địa mà vẫ cứ tìm tới.

Vậy chàn muốn tự vận sao ? Không ! Chàng muốn sống ! Muốn đi tìm cái sống trong cái chết. Chàng muốn sống để báo cừu rửa hận, trả thù nhà. Sự can đảm và ý chí cương nghị của chàng trai nầy đã vượt lên trên mọi đe doa. của tử thần.

Chàng lần đi … lần đi mãi. Sau cùng Chàng đã trèo lên tận đỉnh Hoa Phong, đến một sân rộng trước ngôi cổ tháp huyền bí.

Bây giờ khoản vào đầu giờ Sửu, gió núi thổi từng cơn tiếng rào như muôn vạn hồn ma đang cùng nhau trò chuyện. Mặt sân đầy những xương người trắng hếu xếp thành đống, thành gò, phản chiếu ánh trăng lờ mờ, khiến người ta có cảm giác như đi lạc vào địa ngục a tỳ hay sa vào thế giới của quỉ Sa Tăng vậy. Thật khủng khiếp.

Tuy nhiên Lâm Viết Hùng không xem đó là một đe doạ, mặc dù chàng không chút võ công nào trong người cả, chàng vẩn âm thầm vượt qua từng đống xương khô, phát ra những tiếng kêu răn rắc. Qua một lúc chàng đứng ngay trước cửa cổ tháp chẳng khác một bóng ma hiện hìn trong một nghĩa địa.

Đứng cách cửa tháp chừng hai mươi trượng, chàng thấy cánh cửa tháp khẻ hé mở, nhìn vào trong thấy tối om và lạnh ngắt. Sự im lặng một cách quái đản và nòng nặc mùi tử khí. Đột nhiên bên trong Quỉ Tháp truyền ra giọng nói văng vẳng :

- Hài tử ! Ngươi là đứa trẻ tốt số đấy.

Lâm Viết Hùng thất kinh. Tiếng nói nghe như gần như xa, chẳng biết từ đâu đến, đầy vẻ âm ma, quỉ quái ! Nhưng chàng đủ can đảm lên đến đỉnh Hoa Phong thì còn sợ gì nữa, chàng mạnh dạng hỏi lại :

- Sưao ! Tôi… tôi làm gì mà tốt sốt?

Giọng nói lại vang lên :

- Thằng bé dại khờ ! Lão phu nói cho ngươi biết đã năm mươi năm qua không một kẻ nào được đặt chân lên sân cổ tháp chỗ ngươi đang đứng mà toàn mạng. Ngươi là kẻ duy nhất hưởng được sự đặc biệt nầy. Như vậy không phải ngươi là đứa bé tốt số ư ?

Lâm Viết Hùng ồ một tiếng rồi trầm giọng hỏi :

- Người nói đó có phải là Quỉ Tháp Chủ Nhân theo lời đồn đãi củ bọn võ lâm giang hồ chăng?

- Đúng ! Quỉ Tháp Chủ Nhân chính là ta !

- Những đống xương khô chồng chất tại đỉnh Hoa Phong này có phải do người gây ra chăng?

- Đúng chính là ta.

- Những kẻ bị giết phơi xương là ai vậy ?

- Võ lâm Hắc Bạch giang hồ.

- Người và bọn chúng có thù hận gì ?

- Không thù hận gì cả.

- Không thù hận ?

- Không !

- Tại sao người lại nhẫn tâm sát hại ?

- Vì bọn chúng không nghe lời cảnh cáo của lão phu, tự cho mình là cao thủ siêu việt, ngang nhiên đột nhập vào cổ tháp. Như thế chết không đáng tội hay sao mà hờn trách lão phu.

Lâm Viết Hùng thở dài :

- Dù sao thì hành động giết người phơi xương thành đống vẫn là hành động tàn ác.. Một tràng cười từ bên trong vang ra :

- Tàn ác ! Ha ! Ha ! Ha!....

Giọng cười kéo dài rất lâu, khiến cho Lâm Viết Hùng muốn choáng đầu hoa mắt.

Qua một lúc, giọng nói vang ra :

- Hài tử ! Ngươi tìm đến cổ tháp với mục đích gì ?

Lâm Viết Hùng không do dự, đáp ngay :

- Với hai mục đích !

- Hai mục đích gì ?

- Thứ nhứt, tiểu sinh xin trân trọng hỏi lão tiền bối vì lý gì lão tiền bối nhẫn tâm giết người, đốt nhà, tang tóc trên giang hồ bằng những hành động khủng khiếp vậy ?

Giọng nói trong Quỉ Tháp hằn học :

- Tiểu tử ! Ngươi nói ai giết người, đốt nhà ?

Lâm Viết Hùng điềm tỉnh nói :

- Chính Quỉ Tháp Chủ Nhân chứ còn ai nữa ? hàng ngàn võ lâm cao thủ khắp đó đây nối đuôi nhau bị thảm sát. Cừu hận của họ đang chất chồng cao như núi ….

Chàng cha nói dứt câu, Quỉ Tháp Chủ Nhân bỗng hét lên một tiếng làm rung chuyển cả núi rừng, dư âm vang lên đến nổi Lâm Viết Hùng không chịu đựng được kêu lên một tiếng, hả miệng mửa ra một bụm máu tư ơi.

Lâm Viết Hùng chỉ là gã nho sinh yếu đuối, cha tập luyện một chút võ công, còn Quỉ Tháp Chủ Nhân là một tuyệt thế cao thủ, danh vang thiên hạ đã hơn năm mươi năm về trước, nội lực uyên thâm tới độ “đăng đàn nhập hoá”, thì tiếng hét của ông ta làm sao Lâm Viết Hùng chịu nổi.

Bởi thế sau khi ói ra một bụm máu, Lâm Viết Hùng ngã lăn ra bất tỉnh. Hình nhQuỉ Tháp Chủ Nhân không ngườ được sự việc xảy ra, nên buộc miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc :

- A !

Bỗng thấy hai bàn tay đen thui thủi thò ra ngoài cửa tháp, chụp vào không khí hai cái quái dị, tức thì thân mình Lâm Viết Hùng như bị luồng hấp lực vô hình nhấc bổng lên, hút vào Quỉ Tháp, và từ từ rơi xuống đất, trước maJ.t Quỉ Tháp Chủ Nhân.

Quỉ Tháp Chủ Nhân đưa ánh mắt rực hào quang nhìn Lâm Viết Hùng rồi đưa hai ngón tay gầy guộc điểm nhẹ vào ba nơi đại huyệt của chàng, đoạn nép mình vào trong chờ đợi.

Chỉ chốc lát, Lâm Viết Hùng chổi dậy, bỡ ngỡ nhìn quanh, chàng cha hiểu mình đang ở nơi đâu thì lại nghe giọng nói của Quỉ Tháp Chủ Nhân nổi lên, nhưng với tính chất hoà nhã :

- Lão phu quá sơ xuất nên không lưu ý đến một kẻ yếu đuối không biết võ công.

Này tiểu tử, hiện giờ sức khoẻ của ngươi ra sao ?

Giọng nói của Qui Tháp Chủ Nhân tuy chứa đầy lo lắng, nhưng Lâm Viết Hùng không hề để ý tới. Chàng đứng thẳng dậy, hướng về phía có phát ra giọng nói lớn tiếng hỏi lại :

- Quỉ Tháp Chủ Nhân ! Việc hỏi thăm sức khoẻ của tiểu sinh không cần thiết. Xin lão tiền bối trả lời cho biết tại sao lão tiền bối lại nhẫn tâm đem máu lửa gieo rắc giang hồ, giết người, đốt nhà, sát hại không chừa một con gà, con chó?

- Hừ ! Ngươi là đứa bé ngang ngạnh dám cật vật ta điều đó. Ngươi lấy bằng chứng gì dám bảo ta là kẻ đã gieo rắc máu lửa giang hồ?

Lâm Viết Hùng nói :

- Cần gì hỏi đến bằng chứng ! Hiện nay khắp giang hồ đều xôn xao dư luận, những vụ thảm sát xảy ra khắp đó đây, mà nạn nhân là những cao thủ võ công cao. Nếu không phải là kẻ đủ tài như lão tiền bối thì còn ai có thể hành động như vậy ? Dân giang hồ đều quả quyết hung thủ các vụ huyết án chính là Quỉ Tháp Chủ Nhân.

Với giọng kinh ngạc, Quỉ Tháp Chủ Nhân “hừ” lên một tiếng, rồi hỏi lại :

- Tiểu tử, ngươi có biết những nạn nhân bị thảm sát là những người thuộc môn phái nào không?

- Đủ cả hai đao Hắc Bạch trên giang hồ !

- Ồ !

- Sưao ? Tại sao Quỉ Tháp lão tiền bối lại ngạc nhiên ?

- Nếu lão phu là thủ phạm cần gì lão phu phải hỏi chi nhiều. Này tiểu tử ! Từ khi lão phu sáng lập ngôi cổ tháp này cho đến nay đa hơn sáu mươi năm lão phu cha hề bước chân ra khỏi đỉnh Hoa Phong đừng nói tới chuyện đem máu gieo rắc giang hồ.

Giọng nói của chủ nhân Quỉ Tháp đầy vẻ hiền hoà, trang trọng, khiến Lâm Viết Hùng cảm thấy đó là lời nói thật. Tuy nhiên, chàng vẫn hỏi lại :

- Lão tiền bối không nói dối chứ ?

Quỉ Tháp Chủ Nhân hừ một tiếng :

- Thằng bé ngu xuẩn ! Tại sao lão phu lại phải nói dối với một đứa bé yếu đuối như ngươi ?

- Nhưng lão tiền bối có bằng chứng gì để tỏ ra mình không phải là thủ phạm ?

- Ta không cần bằng chứng gì cả. Chính các cao thủ giang hồ phải có nhiệm vụ tìm ra những bằng chứng đó, nếu muốn biết sự thật.

Lâm Viết Hùng còn đang suy nghĩ, Quỉ Tháp Chủ Nhân hỏi tiếp :

- Còn mục đích thứ hai của ngươi là gì ?

Lâm Viết Hùng đáp :

- Tiểu sinh nghe giang hồ đồn đãi rằng trong Quỉ Tháp có một pho sách kỳ bí, dạy đủ các thế võ cổ truyền đã thất lạc. Việc này đúng chăng?

- Đúng vậy.

Lâm Viết Hùng hớn hở :

- Thế thì rất may mắng.

Quỉ Tháp Chủ Nhân hỏi :

- Do đâu ngươi có ý định như vậy ?

- Vì muốn trả gia cừu.

- Gia cừu ?

- Phải !

- Nhưng cần gì phải tìm đến môn võ công thượng cổ ấy ?

- Nếu tiểu sinh không trở thành một tay cái thế võ công vô địch thiên hạ thì khó lòng trả được thù nhà.

Quỉ Tháp Chủ Nhân “hừ” một tiếng, hỏi :

- A ! Ngươi muốn nói kẻ gia cừu của ngươi là một kẻ khét tiếng giang hồ phải không?

- Đúng vậy !

- Nhưng hắn là nhân vật nào ?

- Tiểu sinh không biết được.

Quỉ Tháp Chủ Nhân đổi giọng nghiêm trang hỏi :

- Cha Mẹ ngươi cũng thuộc vào giới võ lâm cao thủ giang hồ?

- Đúng vậy.

Quỉ Tháp Chủ Nhân cười lớn :

- Tiểu tử ! Ngươi là đư á bé có chí lớn, ta sẽ ra công giúp ngươi đạt được ý nguyện đó. Nhưng… còn một điều… - Điều gì ?

- Có một điều là ngươi phải bái nhận ta làm sư phụ.

Lâm Viết Hùng ngần ngại, nói :

- Tiểu sinh cha biết rõ lão tiền bối là người như thế nào thì việc bái sư e quá sớm.

Quỉ Tháp Chủ Nhân giọng nói không vui, hỏi lại :

- Tiểu tử ! Có phải ngươi muốn xem tướng mạo của lão phu có xứng đáng làm sphụ của ngươi không?

Lâm Viết Hùng lắc đầu :

- Không phải vậy ! Chẳng qua tiểu sinh muốn biết rõ lào tiền bối là ai, có liên quan đến vụ gia cừu của tiểu sinh hay không.

Quỉ Tháp Chủ Nhân nói :

- Tiểu tử ! Ta có thể cho ngươi biết năm mươi năm về trước ta là Tôn sư của một môn phái có tiếng trên giang hồ. Chỉ vì….

Nói đến đay Quỉ Tháp Chủ Nhân im bặt và thốt ra tiếng thở dài..

Lâm Viết Hùng ái ngại hỏi :

- Chỉ vì thế nào ? Sao lão tiền bối không nói tiếp ?

- Điều này về sau ngươi sẽ rõ. Bây giờ nếu ngươi không bái nhận ta làm sư phụ e trể mất và ý nguyện của ngươi sẽ chẳng bao giờ đạt được.

Lâm Viết Hùng hỏi lại :

- Tại sao lại trể ?

- Tiểu tử ! Ngươi có biết hôm nay là ngày gì chăng ?

- Đêm nay là rằm tháng Bảy, tiết Trung Ngươn.

- A ! Phải rồi ! Chính vì cái đêm Trung Ngươn nầy mà ngươi mới có dịp may gặp ta. Bổn môn có một qui lệ tương truyền từ đời nọ sang đời kia, ngoài đêm Trung Ngươn ra, cấm ngặt Chưởng môn không được thâu nhận để tử.

- Tại sao có chuyện lạ lùng ?

- Tiểu tử, ngươi chớ lấy thế làm chuyẹn lạ. Lão phu tuy bất hạnh song mang danh là Tôn sư một môn phái, há dám khi thường qui ước hay sao. Một lời nói của ta cũng đâu phải chuyện đùa. Ta đã hứa thì không thể nào để cho ngươi mang lấy thất vọng.

Lâm Viết Hùng trầm ngâm hỏi :

- Như vậy tức là tiểu sinh hôm nay gặp được kỳ duyên ?

- Phải ! Nếu không có kỳ duyên thì ngươi không thể đặt chân đến đây được.

Ng ơi đã đến đúng vào ngày bổn môn cữ sát sanh. Đối với ngày thường, dù cho một cao thủ bật nhất giang hồ củng phải bỏ mạng khi vượt qua các đống xương khô ngoài sân cổ tháp, huống chi ngươi chỉ là một nho sinh yếu đuối.

Bây giờ trăng tròn đã lặn xuống. Tây đoài, khung trời tối đen như mực, chính là lúc sắp tàn canh, mà cũng chính là giây phút Lâm Viết Hùng phải quyết định số phận của mình, nếu để đến lúc trời rực sáng thì ky duyên không còn nữa.

Quỉ Tháp Chủ Nhân như hiểu rõ lòng chàng nên hối thúc :

- Tiểu tử ! Ngươi còn do dự ư ? Nguyện ước của ngươi đang đến lẽ nào bỏ cơ hội ?

Lâm Viết Hùng đưa mắt nhìn vào Quỉ Tháp tối om, không rõ chủ nhân Quỉ Tháp ra sao, nhưng bỗng chàng quyết định… Chàng quì xuống hướng mặt về phía trong, cất giọng nghiêm trang nói :

- Đệ tử Lâm Viết Hùng xin bái kiến sư phụ.

Dứt lời, chàng cúi xuống lạy ba lạy theo đúng lễ.

Khi chàng ngẩng đầu lên, toan đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy bên hông đau nhói, đầu óc choáng váng, tay chân mềm nhủn tựa hồ như mất cả sinh lực, thần trí dần dần như bi hôn mê, dật dờ như bay bổng lên cao và cao mãi… Rồi chàng cảm thấy thân mình dừng lại, như đang nằm trên mặt bàn thạch, tiếp đến như có một bàn tay mò mẫn khắp thân mình, lúc mềm nhủn, lúc chai cứng, khi lớt đi thoăng thoắt rất nhann, khi dừng lại một cách chậm chạp. Dần dần, cơ thể chàng nóng bức như lửa đốt, khó chịu lạ thường.

Chàng muốn kêu rú lên , nhưng tiếng nói đã tắt nghẽn. Chàng toan vùng vẫy, song tay chân đã cứng đờ.

May thay, chẳng bao lau, sự nóng buốt và đau đướn dần dần biến mất, và cơ thể chàng thấy sãn khoái, dễ chịu phi thường, dương như chàng vừa uống xong một hoàn thuốc hồi sinh vậy.

Bây giờ, bên ngoài Quỉ Tháp trời rựng sáng, cái ngày may mắn của Lâm Viết Hùng mà cũng là ngày cữ sát sanh của Quỉ Tháp Chủ Nhân đã chấm dứt. Đỉnh Hoa Phong chìm dần trong màn sương đục.

Bỗng Quỉ Tháp Chủ Nhân quát lên một tiếng như muốn xé bầu không khí tỉnh mịch buổi tinh sương. Thì ra trong lúc Quỉ Tháp Chủ Nhân đang hy sinh phần chân nguyên nội lực thi triển độc môn bí truyền, dùng thuật Hoàn Công Phạt Dương đã thông kinh mạch cho Lâm Viết Hùng để tạo cho cơ thể chàng một sức chịu đựng thì có bốn bóng người ẩn hiện trong làn sương mù trên đỉnh Hoa Phong, vượt qua những đống xương khô lần mò vào sân Quỉ Tháp. Nhưng dù họ có lén lút, thi triển thượng thặng khinh công, cũng không qua được tầm mắt của Quỉ Tháp Chủ Nhân.

Đã năm mươi năm, Quỉ Tháp Chủ Nhân có lệnh cấm không cho một nhân vật giang hồ nào bén mảng đến gần Cổ Tháp trong vòng hai mươi trượng, nghiêm lệnh ấy đến nay vẫn cha phá bỏ.

Bởi vậy, Quỉ Tháp Chủ Nhân không thể nào để cho bốn người nọ tự xâm nhập vùng tử địa.

Tiếng hét làm rung chuyển cả núi rừng. Tuy nhiên, bốn bóng người vừa xuất hiện là bốn tay cao thủ võ lâm, đã từng trải trên giang hồ, họ hiệp công phát ra một luồng nhu chưởng đê tự vệ. Thật ra, bốn bóng người này là bốn tên ma đầu võ lâm khét tiếng mà giang hồ gọi là Võ Lâm Tứ Quái.

Lão đại là Hung Thần, lão nhị là Lệ Sát, lão tam là Cuồng Ma, còn lão tứ là ác Quỉ. Thần, Sát, Ma, Quỉ đều mang một võ học sieu phàm, Hắc Bạch giang hồ đều khiếp sợ. Tuy chúng không ở trong hàng Hắc Đạo, nhưng hành động rất dã man, khát máu, chẳng kém gì những tên ma đầu Hắc Đạo.

Tứ Quái vừa lao mình đến Quỉ Tháp bỗng nghe một tiếng hét, tiếp theo một đạo kình phong to như núi từ trong cửa tháp bắn ra, bọn chúng rùng mình kinh sợ, vội vận chân khí vào đơn điền phân chia thành tả hữu, hợp công thủ thế.

Nhiếp ảnh Cuồng Ma Tinh Tiểu Quảng vì lui chậm nửa bước nên bị luồng cự chưởng kích trúng vào vai trái. Mặc dù hắn có công lực uyên thâm, song cũng không đủ sức chịu đựng, phải buộc miệng rống lên một tiếng đau đướn, thân hình bị nhấc bỗng lên, văng ra xa hai trượng, khoé miệng tuông ra hai dòng máu tư ơi, ngã quị trên mặt đất bất tỉnh.

Tam Quái còn lại kinh hồn, bất giác tháo lui thêm mấy bước.

Hấp Huyết ác Quỉ Kh ương Nhất Phi vội tung mình nhảy tới bên Nhiếp ảnh Cuồng Ma Tinh Tiểu Quang, phục mình xuống xem vết thương đồn bọn.

Tứ Quái Lão Đại vội quay sang nhìn Hấp Huyết ác Quỉ, hỏi vội :

- Lão Tứ, thương thế của lão Tam nặng nhẹ ra sao ?

Hấp Huyết ác Quỉ ngẩng mặt lên, nhìn lão đại, buồn bã đáp :

- Nột thương khá nặng, tay trái gãy lìa.

Du Hồn Hung Thần lão đại nghe qua thần sắc tái nhợt. Mới chỉ tiếp nhận một chưởng với Qỉ Tháp Chủ Nhân mà đã bị thương mất một người thì làm sao còn tinh thần chiến đấu.

Lão ném san Hấp Huyết ác Quỉ một cái bình ngọc nhỏ, và nói :

- Lão Tứ ! Ngươi lo săn sóc cho lão Tam.

Đoạn lão quay mặt vào Quỉ Tháp rọi hai tia mắt sáng người bằng giọng căm thù hét lớn :

- Co đầu rút cổ, núp trong bóng tối hại người đâu đáng gọi là anh hùng quân tử.

Nếu có bản lảnh xin mời ra đây cùng chúng ta đánh một trận phân cao thấp.

Quỉ Tháp Chủ Nhân cười khảy một tiếng, đáp :

- Các ngươi là hạn người gì mà ta phải lộ diện ?

Du Hồn Hung Thần Bí Lập phát lên cười hô hố :

- Ngươi là nhân vật gì ? Hãy khai danh hiệu ?

Quỉ Tháp Chủ Nhân lạnh lùng đáp :

- Lão phu được giang hồ gọi danh hiệu Quỉ Tháp Chủ Nhân. Cái danh hiệu ấy cha đủ để các ngươi kinh hồn vở mật sao ?

- Ồ ! Quỉ Tháp Chủ Nhân ! Ngươi có biết chúng ta là ai chăng ?

- Hừ ! Ta cần gì phải tìm hiểu điều đó. Bất quá cũng chỉ là những quân ma đầu tự cao tự phụ, không hiểu tài sức mình, dại dột chuốt lấy thảm hoa. mà thôi.

Du Hồn Hung Thần Bí Lập trầm giọng nói :

- Ngươi khinh ngươi thái quá ! Chúng ta được mọi người gọi là Tứ Quái :

Thần, Sát, Quỉ, Ma vang danh trong vũ nội.

Quỉ Tháp Chủ Nhân buông một chuổi cười dài, giọng cười như xoáy vào tai, nhma âm nổi dậy, làm cho bọn Võ Lâm Tứ Quái dù có nội công thâm hậu mà cũng bị kích động cả tâm phái huyệt đạo, làm ù tai loạn mắt, mặt mày tái xanh trông rất bi thảm.

Giọng cười dứt, Quỉ Tháp Chủ Nhân cất giọng trầm trầm bảo :

- Bất luận các ngươi là bọn vang danh vũ nội, vũ ngoại, hay Tứ Quái, Bát Yêu gì…Lão phu đã có lời răn cấm không một ai được trèo lên đỉnh Hoa Phong. Hiệ tại, lão phu gặp được niêm hân hoan nên ra ơn cho các ngươi khỏi chết. Các ngươi mau xuống núi, đừng nấng ná ở đây làm chó sủa mèo ngao. Lão phu mà nổi giận thì đừng trách lão phu độc ác.

Du Hồn Hung Thần phá lên cười lớn :

- Tứ Quái chúng ta bình sinh tung hoành giang hồ, việc đã muốn nhất định phải thành công. Hôm nay chúng ta đã quyết định đi đến đây đâu có thể trở về một cách dễ dàng khi cha đạt được mục đích.

Quỉ Tháp Chủ Nhân dịu giọng hỏi :

- Mục đích của các ngươi như thế nào ?

Du Hồn Hung Thần Bí Lập nhướng đôi mày rậm, đôi mắt đầy yêu khí nhìn vào cửa tháp nói :

- Mục đích tìm gặp ngươi, một là để báo thù cho U Hồn Quỉ và những võ lâm đồng đạo bị ngươi sát hại, hai là làm sáng tỏ công án võ lâm.

- Hừ ! Các ngươi nói lớn lối như vậy mà có làm được không ? hay các ngươi cũng chỉ là những đứa khoe khoang ảo vọng?

Du Hồn Hung Thần phá lên cười, nói :

- Tứ Quái chúng ta từ ngày dấn thân vào giang hồ, cha có một lần chùn bước, cha có việc gì không làm được.

Quỉ Tháp Chủ Nhân lạnh lùng đáp :

- Hôm nay các ngươi sẽ bị xoá tên.

Du Hồn Hung Thần buông giọng gắt :

- Quỉ Tháp ! Ngươi chớ lắm lời cuồng vọng ! Hãy hiện thân ra đây để cùng chúng ta một trận sinh tử.

Quỉ Tháp Chủ Nhân phá lên cười :

- Các ngươi cha đáng mặt yêu cầu chuyện đó, đừng quá hợm hỉnh.

Đoạt Mệnh Lệ Sát quay sang nói với Du Hồn Hung Thần :

- Lão Đại ! Chúng ta cần gì phải đấu khẩu với hắn. Hắn đã co đầu rút cổ không dám ra mặt chẳng lẽ chúng ta không dám tiến vào Quỉ Tháp hay sao ?

Du Hồn Hung Thần gật đầu :

- Đúng đấy ! Lão nhị chúng ta cùng nhau tiến vào.

Dứt lời, cả hai vận công dùn nội lực che chở các yếu huyệt, song chưởng hờm sẳng, nhắm ngay cửa tháp tiến vào từng bước một.

Một bước….

Hai bước….

Ba bước….

Đột nhiên, một tiếng “hú” vang lên như xé không gian. Song Quái giật mình đứng khựng lại, quét mắt nhìn khắp nơi.

Qua màn sương mù che phủ cả đồi non, một cái bóng vàng trên đỉnh cao Hoa Phong lao vút đến cửa tháp bằng tốc lực nhanh khủng khiếp.

Hung Thần và Lệ Sát trông thấy giật mình, chép miệng nhủ thầm :

- Bóng vàng đó là nhân vật nào mà thân pháp khinh công cao siêu đến độ siêu phàm như vậy ? Nếu không phải là một kẻ tuyệt thế võ công mà lao đi như vậy ắt phải rơi xuống vỡ sọ chết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play