- Phi, tới đây anh Tới em chỉ cho anh xem cái này, bảo đảm anh sẽ mê tít ngay.
– Gì mà dữ vậy Nga? Chắc là trong góc vườn đó có cái gì đặc biệt lắm hả?
Phi cười cười, nhìn vào góc vườn hoa sau hông biệt thự, chỗ đó vắng vẻ và êm mát nhờ tàng khế bao phủ, anh chưa đặt chân tới lần nào, quả là ngôi biệt thự này giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy, giữa bốn bức tường là cả một thế giai đầy kỳ hoa dị thảo, chả trách sao ngày trước Thúy Hương ngày nào cũng ghé chơi, nơi đây tách biệt với bụi khói ờn ào của đất Sài Gòn, nếu cứ oanh quanh mãi trong bốn bức tường này, ta sẽ có cảm tường lạc vào thế giới cổ tích, chẳng hạn như cô út của ông già lái buôn lạc vào lâu đài của hoàng tử quái thú.
Vân Nga kéo tay Phi:
– Đi với em đi rồi biết mà.
Phi theo Vân Nga đi dọc theo con đường tráng xi măng, mà hai bên đầy hoa cẩm tú nở rợp một màu li ti tím đến dễ thương, cuối đám cẩm tú là đến chỗ Vân Nga muốn đưa Phi đến, dưới tán lá xanh dầy êm mát của cây khế lủng lẳng đầy trái vàng tươi là một chiếc bàn đá, trên bày đầy những chậu xương rồng đủ hình đủ loại, có cây đang nở một cánh hoa màu đỏ tươi như màu máu, có cây nở một cánh hoa màu đỏ tươi như màu máu, có cây nở hoa màu vàng như hoa cúc, Phi thích thú ngắm nhìn, Vân Nga nói:
– Thích không? Mình ngồi đây ngắn xương rồng đi nha, em còn mười lăm phút ngồi trò chuyện với anh, sau đó thì chúng mình cùng đi.
Có nghĩa sau mười lăm phút nữa Vân Nga phải đến. bệnh viện, còn Phi thì về công ty, một chút thời gian hiém hoi rảnh rỗi, hai đứa đều dành cho nhau, nhưng thời gian đó thì thường rất ít, họ chẳng đưa nhau đi đâu cả, chỉ quanh quẩn trong vườn hoa này, nơi đây là thế giới riêng của hai đứa, và vú Hiền đặc biệt tôn trọng giây phút riêng tư của Phi với Vân Nga. Ở đây, hai đứa hoàn toàn được bình yên ngồi bên nhau ngắm hoa cỏ, trò chuyện, họ nói với nhau tất cả mọi chuyện, rất thân thương và đầy tin yêu.
Phi chiều ý Vân Nga, anh với cô ngồi xuống ghế đá, tỉ mỉ ngắm từng chậu xương rồng, Vân Nga nói cô biết Phi rất thích loại hoa kiểng này, chính tay cô mua nó đem về đây và chăm sóc cho Phi ngắm, Phi thương Nga quá, anh choàng tay kéo cô vào lòng cúi xuống định đặt lên má cô một nụ hôn dễ thương.
Chưa kịp hôn, đã nghe tiếng chuông cổng reo vang, vú Hiến đi chợ chưa về, chẳng biết khách nào đây. Phi buông vai Vân Nga, nói:
Để anh đi mở cổng – Em với anh cùng đi Hai đứa theo nhau ra cổng, Phi hơi khó chịu khi thấy chẳng ai khác hơn là Thúy Hương, Vân Nga nói:
– Hương, chờ mình mở cổng.
Phi im im, anh không nói gì cả, chẳng biết Thúy Hương đến đây làm gì, khi mà nó đã tuyên bố không còn xem Vân Nga là bạn bè nữa. Phi nhớ lại câu chuyện giữa anh với Thúy Hương, hôm anh gặp Hương trong cửa hàng bán hoa lúc anh đi mua hoa hồng tặng Vân Nga nhân sinh nhật của cô, Phi chợt cảm thấy hối hận vì đã đồng ý để cho nó gọi mình là anh kết nghĩa. Anh đã tạo cơ hội cho Thúy Hương tìm kiếm, quấy rầy anh.
Thúy Hương làm như giữa nó với Vân Nga chưa có gì xảy ra, nó nói:
– Thôi Nga khỏi mở cổng, Hương tìm anh Phi để nhờ ảnh giúp Hương chút việc thôi, Hương không vào nhà đâu, Vân Nga không cần bận tâm.
Phi hỏi, giọng không vui vì bực bội:
Có chuyện gì vậy?
– Anh Phi, làm ơn hướng dẫn Hương mua một bộ máy vi tính cho đứa em trai của Hương nha, Hương thành thật mang ơn anh Phi.
– Có gì phải nhờ, Hương dến mấy cửa hàng bán máy vi tính, bảo hợ chọn cho một thứ nào hợp túi tiền, người ta bán máy móc có bảơ hành mà Hương còn sợ gì mua không được loại tốt?
Hương kèo nài:
– Em mù tịt về máy móc mới phải nhờ cậy anh, em chẳng có ai để nhờ cả.
Anh sẵn tiện trên đường đi làm, ghê vô một cái cửa hàng nào dó, hướng dẫn giùm em chút với, em mang ơn anh, dù saò anh cũng đã nhận em làm em kết nghĩa lồi mà. Phi muốn cốc vào đầu mình một cái thật đâu cho bỏ tật ngu, chẳng hiểu sao anh lại xiêu lòng, thiếu đo lường hậu quả, đến nỗi dại dột nhận Thúy Hương làm em kết nghĩa chứ? Giờ thì kẹt rồi, nam nhi đại trượng phu, một lời mới nói đó, sao có thể nuốt lời ngay được.
Vân Nga hơi ngạc nhiên vì chuyện Phi nhận Thúy Hương làm em kết nghĩa? Lúc trước Phi bảo anh chẳng có chút tình cảm nào với Thúy Hương, giờ đột ngột lại nghe chính miệng Thúy Hương nói anh nhận nó làm em kết nghĩa.
Anh lại chẳng có lời nào đính chính hay phủ nhận, có lẽ đó là chuyện thật.
Vân Nga cố nén nỗi thắc mắc vào bụng làm tỉnh, Vân Nga nói:
– Nếu anh Phi có thể giúp Hương thì anh Phi cứ đi với Hương đi, chắc là Vân Nga phải đi học, chiều nay lên giảng đường. Phi nhìn Vân Nga, vẻ luyến tiếc hiện rõ lên nét mặt của anh. Anh suy nghĩ một lúc, nói:
– Thôi được, Nga chuẩn bị đi học đi, chiều anh ghé há?
– Dạ.
– Hương đi bằng gì? Xe Hương đâu?
Phi hỏi, Thúy Hương giả vờ lúng túng một chút cho phải lẽ, sau đó nó cũng glả vờ ngượng ngùng nói:
– Em ... đi bằng xe taxi, vì xe của em bị sửa rồi, chưa lấy về.
Phi lấy làm khó chịu, chắc con nha đầu thủ đoạn đây, đi taxi tới để vòi vĩnh anh chở, gây lũng đoạn tình cảm giữa anh với Vân Nga là mục đích chính của nó mà, Phi còn im lặng chưa quyết định chở hay không chở Thúy Hương, thì Vân Nga lịch sự nói:
– Hay là sẵn xe, anh chở giùm Thúy Hương đi nha, chẳng lẽ anh lại bảo Hương đi taxi, so ra không tiện cho lắm.
– Anh ...
Vân Nga thật tài khôn, Vân Nga làm ra vẻ lịch sự, thật ra là cô đặt anh vào thế kẹt. Nếu Vân Nga không mở hơi bằng một câu hỏi như thế, chắc chắn là anh phải bắt Thúy Hương đi taxi tới một cửa hàng máy vi tính do anh chỉ định, chắc Vân Nga tường nói vậy là giúp cho Phi dễ xử trí, ai cha, cô bé ngốc của anh. Nếu anh là một tên chuyên bắt cá hai, ba tay, thì chính Vân Nga đã tạo điều kiện cho anh xích lại gần trong tình cảm của Thúy Hương rồi.
Phi nói:
– Được, di thì đi.
Vân Nga tra chìa vào khóa cổng, cô nói:
– Bye, chiều nhớ ghé em nha?
– Ừ , chiều anh ghé.
Phi dắt xe ra sợ gì, khi Phi dường đường, chính chính là một trang quân tử chứ, Lần này chở Thúy Hương đi mua máy vi tính, nhưng lần sau nếu Thúy Hương có tới mè nheo, nhất định là Phi từ chối rồi. Ai chứ Thúy Hương thì Phi quá lõ tính dai nhách và bất cần lịch sự của nó rồi. Nó không cần giữ Bỉ diện và dai nhách như giẻ rách vậy, càng tiếp xúc với Thúy Hương, càng cảm thấy chán nó ơi là chán.
– Thúy Hương thớt lên sau lưng Phi, tuy nhiên nó không dám ngồi gần Phi mà ngồi xa xa một chút, vì Thúy Hương biết tính Phi khó với nó, cho nên không dám có những cử chỉ đụng chạm thân thể với anh.
Phi chở Thúy Hương đến một người bạn quen của anh. Anh ta có cả một cái cửa hàng bán máy vi tính, điện thoại di động rất lớn, vô đó Thúy Hương lóa mắt, đứng im ru nhìn. Một lát nó lí nhí nói vào tai Phi giống y chang một đứa em gái ở quê lên đi theo anh vào cừa hàng vậy. Phi không biết Thúy Hương khớp thật hay làm bộ làm tịch giả nai cho anh thương nữa đây, Phi dẫn nó theo anh bạn đi vòng vòng để chọn máy, cuối cùng nó cũng chọn được một bộ. Sau khi hàng được đóng thùng trở lại, Thúy Hương tỉ tê năn nỉ Phi:
– Anh làm ơn thì làm ơn cho trót nha anh Phi, chê em về nhà giùm, giải thích với em trai em mấy điều về chiếc máy này cho nó hiểu, em mù tịt:
Cứ nói em mù tịt, chẳng biết Thúy Hương học cái gì trên giảng đường đại học của nó?
Chắc là nó chỉ. đi long nhong cho đến hết giờ thôi.
Phi nhìn đồng hồ tay:
– Hương đón taxi về đi, anh tới giờ đi làm rồi.
Thúy Hương mè nheo:
– Anh giúp em chút đi mời Hay là em chịu tiền xăng cho anh nha? Phi trừng mắt với Thúy Hương:
– Nói anh keo kiệt đó hả?
– Em đâu dám, sợ em làm hao tấn cho anh. Em noi thật tình mà, anh đừng giận em, tính em nghĩ sao nôi vậy.
Phi cảm thấy quan hệ với Thúy Hương phiền quá sức, toàn là phiền thôi Nếu anh không đáp ứng yêu cầu của nó, nó cứ nôi tới nói lui, mè nheo rất khó chịu, thôi thì chở đại giùm nó về nhà cho rảnh nợ.
Phi nói:
– Thôi được rồi, Hương lên xe đi.
Thúy Hương vui sướng ra mặt, nó ôm thùng máy, tay bám vào vai Phi, lần này Thúy Hương có cớ đụng chạm vào người anh rồi, nhưng anh không nói gì, cứ cắm cổ chạy tới nhà, Thúy Hương nói:
Ôi! Em tê cóng cả tay, anh giúp em một tay với.
Phi xốc thùng máy mang vô nhà, thôi thì làm ơn cho trót với nó đi cho yên chuyện. Thúy Hương hãnh diện, lót tót theo sau lưng Phi, cả nhà Thúy Hương ào ra cửa đón, nó hào hứng giới thiệu:
– Ba mẹ! ĐÂy là anh Phi, bạn trai thân thiết của con ...
Phi nghe ... lùng bùng lỗ tai, giờ anh mới chắc chắn mình bị con nha đầu gài bẫy dẫn đến nhà để cho cha mẹ nó xem mắt anh, vì Thúy Hương vừa giới thiệu anh là bạn trai thân thiết của nó, tức 1à người yêu của nó rồi còn gì.
Phi chưa kịp phản ứng, Thúy Hương nói tiếp:
– Anh Phi là giám đốc công ty Thanh Nguyên, ba mẹ ạ!
Ba mẹ Thúy Hương biểu lộ sự thán phục trên gương mặt của họ. Họ niềm nở mời Phi ở lại dùng bữa, họ hỏi thăm đủ thứ khiến Phi trả lời không xuể, chẳng thể thanh minh thanh nga gì được cả.
Đến khi Phi rứt áo ra đí được thì đã trưa trưa, hú hồn hú vía, chỉ cần Phi ra khỏi nhà Thúy Hương được là tốt rồi, ba mẹ Thúy Hương nghĩ gì mặc họ, không hiểu họ có biết mình sinh ra một cô con gái kỳ cục như vậy không nữa?
Thúy Hương tiễn Phi ra tới đầu hẻm, nó nói:
– Em cám ơn anh rất nhiều, nhờ có anh mà ba mẹ em tin em đã có người để ý tới Phi nghiêm mặt, anh xưng tôí trở lại với nó:
– Xin Hương thôi cái trò trẻ con đó đi. Tôi có người yêu rồi, Hương không thấy sao? Xin Hương tự trọng và giữ tư cách một chút, chẳng có lý do gì tôi phải vì Hương mà vô cớ làm đổ vỡ tình yêu của mình. Từ nay về sau xin Hương đừng tìm tôi nữa, xem như trước nay tôi với Hương không quen biết đi nghe.
Thúy Hương tái mặt, nó vịn vào cánh tay Phi:
– Anh Phi giận em hả?
Phi gỡ nhẹ bàn tay Thúy Hương ra khỏi áo anh:
– Không phái giận mà là sợ. Tôi sợ những hành động thiếu ý thức của Hương làm phương hại đến tình yêu của tôi thôi.
Thúy Hương kêu lên:
– Anh Phi!
– Hương sống thực tế một chút đi, thiếu gì người thích Hương, Hương tìm họ mà yêu đi, xin đừng phiền nhiễu tôi, như vậy chẳng hay ho gì đâu Hương ơi?
Phi mở máy xe, anh lao vút di với trái tim khá tức giận, Thúy Hương đúng là một đứa con gái thiếu lòng tự trọng. Nó có trái tim khờ khạo và cái đầu đặc sệt bã đậu.
Thúy Hương đứng nhìn theo Phi, mặt con nhỏ méo xệch, chẳng có cái gì có thể giúp Thúy Hương giữ được Phi riêng cho nó, dù nó đã hết sức cố gắng tìm cách níu kéo anh về phía nó. Lần này Phi có vẻ giận Thúy Hương 1ắm, chút tình cảm Thúy Hương chắt chiu tạo dựng được với Phi, giờ tan thành khói mây.
Phi bảo Thúy Hương từ nay về sau đừng tìm Phi nữa, có nghĩa là kể từ đây Phi đã cắt đứt quan hệ với Thúy Hương, Thúy Hương muốn khóc lắm, nhưng nó sợ người hai bên dãy phố cười nó, cho nên cố không khóc. Thúy Hương nhủ mình có lỗi gì 1ớn đến nỗi đáng cho Phi đối xử phũ phàng như thế chứ? Thúy Hương yêu Phi, 1àm tất cả mọi chuyện cũng vì Phi là có lỗi sao Thúy Hương càng nghĩ càng hận Phi, nếu vậy thì nó quyết không tha cho anh được yên ổn yêu Vân Nga, nó sẽ làm cho Phi sống không được, chết không được , làm cho Vân Nga với Phi phải ... te tua, Thúy Hương mới nghe.
Thúy Hương quệt nhanh hai giọt nước mắt rưng rưng nơi khóe của nó, đi trở vô nhà, mọi người bắt đầu hỏi thăm Thúy Hương về mốl quan hệ với anh chàng giám đốc công ty Thanh Nguyên vừa đẹp trai vừa tài giỏi đó. Thúy Hương vẽ ra đủ thứ chuyện, tất nhiên mọi người tin là Phi đã yêu Thúy Hương, con nhỏ chợt sáng giá hẳn lên.
Anh Phil Anh Phi!
Phi tăng tốc chạy bay tóc trán, vù một cái qua ngã tư, đèn đỏ lập tức bật lên, tiếng kêu của đứa con gái bị rớt 1ại ở chốt đèn giao thông. Ôi, hú hồn.
Phi đi thẳng, đã bảo là anh tuyên bố không quan hệ với đứa con gái kỳ cục đó nữa rồi mà. Với Thúy Hương, Phi làm như không quen không biết, ấy vậy mà con nhỏ vẫn không blết tự trọng, lần nào gặp phi, nó cũng tươm tướp như mèo gặp mỡ, mấy lần Thúy Hương tới công ty tìm Phi, tụi Quới, Bình, Trúc, Thục đều chận con nhỏ lại ngay cửa không cho lên lầu. Vậy mà Thúy Hương vẫn không bỏ cuộc, chầng biết con nha đầu có được ... bình thường không nữa?
Phi đến công ty, Thục có một mình trong cửa hàng, con bé đang lục đục dọn dẹp gì đó, xoay lưng vào vách.
Phi hỏi:
– Quới, Bình, Trúc chưa tới à Thục?
Thục xoay ra, thưa:
– Dạ, chị Trúc vào rồi, hình như mới đi lên lầu, lúc nãy em nghe tiếng giày của chỉ khua.
– Trúc tìm anh à?
– Em đâu biết, chắc nhờ anh ký tá gì cũng nên?
Trúc là kế toán cửa hàng, cho nên vào thời điểm quyết tơán, Trúc thường rình giám đốc hết chứng từ này tới chứng từ kia.
Phi đi lên lầu, vặn nắm cửa, vưa ngời vào chiếc ghế tựa, đã thấy ... lạnh cả người, mới sáng ra mà Phi toát mồ hôi hột đầy trán, Thúy Hương 1ù 1ù hiện ra trước cửa phòng, con nhỏ nhìn theo bằng ánh mắt kỳ kỳ, nó nói như trách móc:
– Anh nghe em gọi mà cố ý trốn em nha. Anh biết em vào đây cực khổ lắm để mong được gặp anh không?
Phi vỡ lẽ, thì ra người mà lúc nãy Thục tưởng Trúc, chính là Thúy Hương. Thục vừa mở cửa xoay lưng vàơ, Thúy Hương đã thừa cơ Thục không nhìn mặt mình nên đi thẳng lên lầu, núp đâu đó chờ Phi mở cửa phòng giám đốc, giống như đi ăn trộm vậy, thảo nào Thúy Hương bảo nó vất vả khổ sở mới vô được chỗ này gặp Phi.
Phi giận lắm, nhưng cố tình giữ bình tĩnh vì dù sao Thúy Hương cũng chỉ là một đứa con gái, đàn ông lép vế ở chỗ đó. Khổ thật, nếu Thúy Hương là đàn ông như Phi, nãy giờ anh đã tống cổ nó ra cửa rồi.
Phi nói:
– Tôi không muấn gặp Thúy Hương.
– Nhưng em rất muốn gặp anh.
– Tôi không cho phép Hương quấy rầy sự tự do của tôi. Hương nên biết điều một chút đi, vì Hương là phái nữ, nên tôi còn giữ lịch sự với Hương, Hương làm quá đáng thì liệu hồn đó nhá, sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn đấy, biết không?
– Em biết anh không yêu em, nhưng em yêu anh. Em yêu anh đến nỗi đáng mất lòng tự trọng, anh cứ mắng chửi em đi, nhưng anh có nói thế nào, em cũng tìm kiếm anh, nếu không được gặp mặt anh, em sẽ buồn sinh bệnh mà chết.
– Hương nên thức tỉnh lại đi, tình cảm Hương có vẻ bệnh hoạn quá, tự Hương 1àm cho Hương u mê, ám chướng thôi, là vì Hương cố chấp không chịu suy xét điều gì đúng, điều gì sai cả, Hương để chơ tình cảm của Hương đi trên con đường dẫn tới ngõ cụt, chẳng có kết quả gì dâu Hương ơi!
Hương thút thít:
– Em biết anh không thương em, nhưng sao trái tim em vẫn mãi dành riêng cho anh, em không làm khác được, Phi ơi!
– Hương hết thuốc chữa rồi.
– Anh Phi có thể đến nhà em một lần nữa không?
– Không.
Phi trả lời dứt khoát.
– Ba mẹ em đang nuôi hi vọng về anh, họ rất tội nghiệp. Đó không phải là chuyện của tôi, tự Hương gây ra, Hương phải giải quyết lấy đi, tôi đến nhà Hương, sẽ gây sự hiểu lầm không tất. Tôi với Vân Nga sắp làm lễ đính hôn rồi, tôi phải giữ niềm tin vôi Vân Nga, tôi không thể vì mấy chuyện tào lao của Hương mà phá vỡ hạnh phúc của tôi với Vân Nga, xin Hương đừng tìm tới làm phiền tôi nữa được không?
Thúy Hương giận dỗi đứng lên, nớ nói:
– Anh vô tình vô nghĩa với một người đã hết lòng yêu anh, mai này anh sẽ phải lãnh lấy hậu quả, để xem anh với con Vân Nga có gạt được em ra khỏi hạnh phúc của hai người không cho biết. Anh làm em khổ sở, chắc em cũng đâu có dại gì để cho anh nhởn nhơ hường hạnh phúc chứ.
Phi giơ hay tay lên khỏi đầu rồi buông xuống, lắc đầu tỏ ý quá bất lực trước sự cố chấp vô lý của Thúy Hương.
Thôi mặc nó muấn làm gì thì làm đi, Phi sẽ chờ xem Thúy Hương làm được gì, rất tiếc, nếu không có nó làm các bóng đen ám ảnh thì hạnh phúc của Phi với Vân Nga rất trọn vẹn, bởi Phi với Vân Nga yêu nhau hợp nhau vô cùng, đến nỗi Phi chẳng muốn nghĩ đến ai khác ngoài Vân Nga.
Phi như ngẩn ngơ hồn trước Vân Nga ôi, cô dâu của anh xinh đẹp đến lạ kỳ, trong chiếc áo cưới do chính tay mấy chuyên viên kỹ thuật của công ty Thanh Nguyên thiết kế, một chiếc áo cô dâu tuyệt vời rất xứng với Vân Nga của Phi, Phi ngắm Vân Nga trong khi mấy người thợ thử áo cho cô, chuẩn bị ngày lễ đính hôn sắp tới, trước đớ Vân Nga chưa chịu cho Phi cưới. Anh thuyết phục mãi, Vân Nga mới dồng ý đính hôn, với điều kiện đám cưới diễn ra sau 1ễ tốt nghiệp của cô. Vân Nga nói đang đi học mà lấy chồng thì xấu hổ lắm.
Dì Quyên được mời tới để góp ý kiến, là vì Phi muốn 1ấy 1òng dì Quyên, mẹ Phi rất nghe lời em gái, nếu dì Quyên thích Vân Nga, tất nhiên mẹ cũng sẽ thích Vân Nga, Phi khôn 1ắm, cứ ra vẻ trân trọng ý kiến dì Quyên Dì Quyên đứng cạnh Vân Nga, có ý kiến đủ thứ, mấy người thợ theo lệnh Phi rồi, cho nên họ cứ vâng vâng dạ dạ cho dì Quyên vui, nhưng không có sửa theo ý của dì vì dì Quyên chẳng biết chút gì về trang phục cô dâu, dì cũng không phải 1à chuyên gia thiết kế thời trang, cứ nói lung tung thôi.
Dì Quyên tấm tắc khen cô cháu dâu tương 1ai xong, nói:
– Nè Phi, bộ Thúy Hương cũng sắp lấy chồng hả? Hôm qua dì đi mua sắm, tình cờ bắt gặp nó vô một hlệu áo cưới, con Phụng nói Thúy Hương khoe nó sắp đính hôn với một anh chàng giám đốc đẹp trai lắm, ta cũng mừng cho hai đứa con thoát nợ, nếu Thúy Hương không lấy chồng,nó cứ theo quấy rầy thằng Phi, làm phiền suốt Phi cảm tháy nghi ngờ:
– Thúy Hương đi thử áo cưới ở tiệm thật à dì út?
– Ừ, chính mắt dì thấy mà, nó đang mặc chiếc áo cưới bằng voan trắng đính đầy cườm, ngắm nghía trước gương thì dì đi ngang qua. Dì đâu thể lầm nó với ai khác, vì nó có cái mỏ nhọn đặc biệt.
Vân Nga không cười trước câu pha trò của dì Quyên, cô nghiêm nghị nói:
– Thúy Hương yêu và ưng lấy ai mà nhanh vậy kìa? Trước đây một tuần nó còn tới công ty mè nheo anh Phi mà?
Dì Quyên cười:
Ôi! COn nhỏ tào lao đó, hơi sức đâu mà nói, nó giống như một con thằn lằn vậy, ở môi trường nào cũng đổi màu được cả, Thúy Hương yêu thằng Phi được, cũng nhanh chóng yêu người khác được, loại của nó, vui đâu chúc đó , yêu như mì ăn liền vậy, mới nói nó tào lao.
Phi nghĩ Thúy Hương không phải yêu linh tinh như dì Quyên nói về nó, mà Thúy Hương yêu mù quáng đúng hơn, bằng chứng là nó yêu Phi không cần suy xét, yêu bất chấp tất cả mọi chuyện, Thúy Hương thất tình, có thể hành động thiếu cân nhắc lắm đấy, chẳng hiểu nó đang mưu toan gì đây? Phi chỉ dám nghĩ thôi, nói ra thì không tiện cho lắm.
Thật là một đứa con gái rắc lối, nếu Thúy Hương là một người chín chắn, biết điều gì phải, điều gì trái, có lẽ Phi không bị ám ảnh về nó. Giờ đây Phi chẳng sao quên được câu hăm dọa của Thúy Hương lúc nó giận dữ bảo Phi làm nó khổ sở thì nó cũng đâu dại gì để cho Phi nhởn nhơ trong hạnh phúc, giờ Thúy Hương làm một chuyện khá khó hiểu như vậy, chẳng biết nó đang thực hiện âm mưu gì, tại sao Thúy Hương đi thử áo cưới chứ? Để làm gì? Hoàn toàn Phi không nghĩ ra.
Biệt thự Hồng Phúc giăng đèn kết hoa, lễ đính hôn của ái nữ bác sĩ Phan Vĩnh Phúc là cô sinh viên năm thứ năm y khoa sánh duyên chàng giám đốc trẻ Đình Phi, thật là vui, thật là trang trọng.
Ông bà bác sĩ Phúc lịch sự tiếp những vị khách quí, vú Hiền ăn mặc thật đẹp, lăng xăng chỉ bảo cho nhà hàng mọi thứ, vú Hiền là một bà quản gia xuất sắc, nhà có tiệc lớn mới thấy rõ khả năng quá xuyến tài ba của vú Vú chỉ chờ có ngày này thôi, vì vú rất ái mộ Phi, vú hạnh phúc khi nhìn thấy Phi với Vân Nga sánh vai nhau trong ngày trọng đại này, vú mừng quá, môi cười mà tay cứ quệt nước mắt, yú mừng lòng xúc động không kềm được, không phải khóc mà là nước mắt tự ứa ra khóc, vú cứ vừa khóe vừa cười như thế.
Phi choàng tay qua vai Vân Nga, kéo sát cô vào ngưc anh:
Anh đã được cô, từ nay cô là của riêng anh, Phi cũng không ngờ có một ngày hạnh phúc trọn vẹn như thế, khi mà trước đây hạnh phúc ngỡ đã xa tầm tay.
Vân Nga ngã nhẹ đầu vào ngực Phi, mỉm cười mà mắt nhắm lại để tận hường cảm giác bồng bềnh hạnh phúc trong cánh tay che chở của Phi. Phi của cô thật là một người đàn ông nhẫn nại trong tình yêu, Phi vô cùng thủy chung, Phi yêu Vân Nga hết lòng, anh là người đàn ông đứng đắn, anh không hề lấp lửng trong tình cảm, chứng tỏ anh tôn trọng và yêu quí người mà anh đã chọn làm bạn trăm năm. Vân Nga càng nghĩ càng cảm phục anh làm sao.
Khi Phi với Vân Nga đang lâng lâng giữa hạnh phúc như vậy thì phôn tay của Phi chợt reo, đồng thời lúc đó phôn tay của dì Quyên cũng reo, Phi dlu Vân Nga ngồi trên ghế, anh tạm ra ngoài nghe điện thoại, bởi không khí trong tiệc ồn ào quá, dì Quyên cũng ra ngoài, nghe điện thoại xong, dì Quyên la lên:
– Thật là điên rồ! Điên ơi là điên!
Phi vừa cất điện thoại, trán anh nhăn lại một cách khó chịu, tại sao họ lài gọi quấy rầy anh - một người vô can trong buổi tiệc vui của anh như vậy chứ.
Đó là chuyện chẳng l1ên quan gì tới trách nhiệm của Phi.
Dì Quyên chạy tới bên Phi, nóng giận lắm, dì nói như quát:
– Cháu có gì với con Thúy Hương không vậy? Phụng gọi điện thoại bảo nó bỏ đi lồi bị tai nạn, còn để lại một bức thư trách móc cháu đấy, cháu tính sao đây?
Phi tức giận nắm tay vào không khí, quả là Thảy Hương làm chuyện điên rồ, hành động nông nổi, chẳng nghĩ đến kẻ khác.Thúy Hương muốn mượn những chuyện bậy bạ đó để phá anh cho được, nó nhẫn tâm hại một kẻ vô can, thật là thiếu lương tâm.
Phi nói:
Ba của Thúy Hương cũng vừa gọi điện thoại trách móc cháu, ổng nói cháu cặp bồ với nó làm chi rồi bỏ nó, làm cho nó thất vọng đến nỗi phải cắt mạch máu tay để tự tử.
– Giờ Thúy Hương sao rồi?
– Đưa đi cấp cứu, tạm ổn rồi nhưng Thúy Hương vẫn khăng khăng nói với mọi người là cháu yêu nó rồi phụ bạc, làm cho nó không muốn sống nữa.
Dì Quyên nhăn mặt:
– Nhưng sự thật như thế nào chứ Cháu đâu có yêu nó bao giờ, dì không tin, đến công ty hỏi tụi Quới, Bình, Thục,Trúc xem cháu quan hệ với nó ra sao?
Toàn là trấn không thôi. Cháu sợ Thúy Hương như sợ dịch hạch vậy.
Chắc chắn là nó vu oan cho cháu chứ – Chắc, Vân Nga cũng hiểu chuyện đó, Vân Nga tin cháu bị Thúy Hương quấy rối.
– Giờ tính sao? Hay là bỏ ngoài ta đi há. Chuyện của nó đâu liên can gì tới mình.
– Như vậy sợ họ quậy lưng tung lên mất mặt mình, cháu cần phải giải thích với ba mẹ Thúy Hương, mọi chuyện phải minh bạch:
– Nhưng đang tiệc, sao cháu bỏ đi được?
– Cháu sẽ đi trong vòng mười phút, dì ở lại tiệc có gì cáo lỗi hộ cháu nha.
– Dì lo cháu đến đó một mình sẽ gặp chuyện không hay ...
– Cháu có thể tự lo được.
– Tùy ý cháu, nhưng phải cẩn thận.
– Chỉ cần không ai biết chuyện làm của Thúy Hương là được rồi, cháu tuy vô can, nhưng cháu không muốn những hành động điên rồ của con bé bất bình thường đó làm hại đến uy tín của cháu, không thể để cho nhưng chuyện đó trở thành cái bóng đen ám ảnh sự trong sáng thánh thiện của Vân Nga. Tình yêu của cháu với Vân Nga hoàn toàn trong sáng như một thỏi pha lê trong suốt, chẳng có gì vẩn dục trong tình yêu đó cả.
Phi nói xong, lái xe ra đi, lúc đó là tám giờ tối, anh lái xe thẳng dến bệnh viện, nơi mà người nhà của Thúy Hương đang hậm hực chờ anh tới để xử anh.
Phi đi vào phòng cấp cứu, vị bác sĩ nhìn Phi bằng cái nhìn trách móc, vị bác sĩ ấy trẻ quá, hình như ông ta mới ra trường, khoảng chừng hăm lăm, nhưng ông ta nóirất nghiêm khắc:
– Anh là chú rể sao bỏ cô đâu không tới để cử hành lễ đính hôn? Định giết chết con người ta đó hả?
Phi đưa tay tỏ ý cần giải thích, anh nói:
– Bác sĩ thông cảm, chuyện không như bác sĩ nghĩ đâu.
Vị bác sĩ im lặng, nói một câu trách móc nhưng thực tế ông không cần nghe Phi giải thích. Cảnh đó, ông ta quá quen trong những ca trực đêm như thế này rồi, giận chồng, giận vợ, chặt đứt ngón tay, giận cha mẹ cắt mạch máu tay, ôi thôi đủ thứ chuyện cần phải cấp cứu. Cô gái lúc nãy chỉ là một trường hợp làm nư thôi, cô ta chỉ rạch nhẹ ngoài da, chưa chạm tới mạch máu, giờ cô ta đang ngồi tỉnh queo trên giường chờ đưa về nhà kia đấy.
Chung quanh chỗ Thúy Hương ngồi là ba mẹ và em trai của Hương, Phi vỡ lẽ:
Thúy Hương ăn mặc rất lạ, nó mặc áo cô dâu, đúng là chiếc áo bằng voan trắng kết cườm lóng lánh như lời dì Quyên nói. Thúy Hương dịnh làm cái trò khỉ gì đây chứ?
Phi đi thẳng đến chỗ Thúy Hương, nhìn nó với ánh mắt nghiêm khắc và lạnh băng, nó là mợt cô dâu khá xinh đẹp, Phi phải công nhận điều đó, nhưng không bao giờ là cô dâu của anh. Ba mẹ Thúy Hương thấy Phi nói:
– Cháu với Thúy Hương có chuyện giận hờn, sao không chịu nói chứ?
Tính nó chứng từ nhỏ, hai bác biết chứ sao không biết. Vì vậy bác không trách cháu nhiều, nếu cháu đến sớm hơn một chút thì mọi việc đã ổn rồi, đâu xảy ra chuyện chứ ?
Mẹ của Hương nhìn Phi, cành hoa vải chú rể còn cài trên ve áo veston của anh, làm ba mẹ Thúy Hương hiểu lầm Phi chính 1à chú rể mà họ chờ đợi, nếu Phi không hứa hẹn gì, sao Thúy Hương của họ mặc áo cô dâu chứ? Họ nghĩ Phi chịu đến, chắc là ổn rồi.
Phi nói:
Xin hai bác chớ hiểu lầm, giữa cháu với Thúy Hương hoàn toàn không có quan hệ gì cả, chuyện cổ bị nạn chẳng liên can gì tới cháu. Cháu hoàn tơàn vô can.
Ba Thúy Hương chợt nổi giận:
– Cháu nói vậy 1à sao? Thúy Hương bảo với chúng tôi hôm nay là ngày cháu đưa gia đình tới để làm lễ đính hôn, chúng tôi đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, và cuối cùng cháu không tới, con bé giận dỗi phóng xe đi, gặp tai nạn, giờ lại nói không liên can, không quan hệ gì là sao?
Phi nổi nóng:
Thúy Hương! Cô thôi cái trò trẻ con đó đi và mau giải thích với gia đình cô về hành dộng điên khùng của cô đi. Tại sao cô lại bày ra một cái trò kỳ cục như thế trong ngày lễ đính hôn của tôi chứ. Cô biết cô làm như vậy là phá hoại ngày vui của tôi không? Làm ơn suy nghĩ chín chắn chút đi, đừng ích kỷ vô lý như vậy nữa chứ? Thúy Hương òa khóc tức tười, nó vừa khóc vừa nói:
Tại sao anh lại không yêu em? Anh nhìn đi, em làm cô dâu hết sức xinh đẹp.
– Tôi không yêu cái đẹp thể chất hơn cái đẹp tâm hồn, cô không có tâm hồn đẹp khả dĩ chơ tôi yêu được. Hiểu chưa?
– Ai bảo anh không chịu yêu tôi. Tôi phá đó, phá cho bỡ ghét, làm gì tôi?
Mẹ Thúy Hương ngạc nhiên:
– Con nói vậy là sao?
Thúy Hương ... lòi đuôi chuột to tổ bố:
– Con thề phá cho bõ ghét, con phải phá cho anh ta xấc bấc ngay ngày 1ễ đính hôn của anh ta với con Vân Nga. Đúng, con với anh hoàn toàn không có quan hệ yêu đương gì cả, nhưng con phá được anh ta, hả dạ lắm. Lúc này cả cái đám tiệc đó đang nháo nhào vì mất chú rể, rối tung cả lên, thật 1à vui.
Ba mẹ Thúy Hương 1ờ mờ hiểu ra câu chuyên, họ còn đang phân vân thì dì Phụng đến. Thấy phi, dì nói:
– Phi về đi, đừng phí thời gian vì một đứa không ra gì như con bé vừa ngu ngốc vừa ích kỷ này. Nó không hề hấn gì đâu, Quyên vừa gọl điện thoại giải thích với dì tất cả mọi chuyện trong quan hệ tình cảm giữa Phi - Vân Nga - Thúy Hương rồi.
Dì Phụng quay sang ba me Thúy Hương:
– Em làm chứng cho Phi là nó với Thúy Hương chưa bao giờ yêu nhau, hiện giờ này Phi đang làm lễ đính hôn với Vân Nga, và Thúy Hương đã làm phiền Phi một cách hết sức ích kỷ. Em biết ý đồ của con bé này từ lâu rồi, có khuyên bảo nhưng nó vẫn lỳ lợm không nghe. Thôi, anh chị nên mau đưa con gái về nhà đi, và thay áo cưới ra, đừng có ở đó làm trò hề cho người ta cười nữa, con gái gì kỳ cục, có ma nó lấy.
Ba mẹ Thúy Hương nhìn Phi, sau đó họ nói:
Thành thật xin lỗi cậu, xin cậu mau trở lại buổi lễ. Con gái tôi nông nổi, thiếu suy nghĩ, xin cậu thứ lỗi cho nó.
Phi nói:
– Hai bác hiểu là tốt rồi.
Xoay người, anh ung dung đi ra, trái tim như có lửa vậy, dù sao anh cũng phải nhanh chóng quay trở lại bên Vân Nga kẻo Vân Nga lo lắng không biết anh đi đâu. Phi trở lại, mọi người vẫn đang vui vẻ. Đến bên Vân Nga, Phi cầm tay cô và hôn một cách âu yếm, giờ thì tình yêu anh hoàn toàn trong veo.
Vân Nga nhìn Phi, hỏi:
Anh đi đâu lâu vậy?
Phi nhìn vào đôi mắt như hồ thu của Vân Nga, nhủ thầm không nên nói chuyện Thúy Hương vào lúc này, mà hãy để nói vào lúc khác, chẳng hạn như nói vào một buổi chiều êm êm khi hai đứa thong tbả di bên nhau để luận chuyện đời ...
Phi nắm bàn tay Vân Nga trong bàn tay to lớn của anh, âu yếm nói:
– Dù anh đi đâu thì giờ này anh cũng đang đứng bên em rồi. Em còn sợ gì chứ?
Vân Nga nói nhỏ:
– Em đâu có sợ gì, chỉ lo cho anh chút xíu thôi. Em hoàn toàn tin anh mà.
Thật vậy, Vân Nga đặt trọn lòng tin nơi Phi, và Phi nghĩ mình cũng xứng đáng với niềm tin yêu của cô.
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT