– Rạp hát phá dỡ, cậu muốn nghe xướng, tôi xướng.

– Em không thích xướng hí khúc.

Chương Phồn bực bội nói. Một tiếng ngâm từ trong mũi Trình Cẫm.

– Nhưng em thích anh.


Cây Chi Dương lớn trước rạp hát bị chặt, giống như một người sống đã lâu nay đột nhiên chết tại nhà, đại gia bán vé trừng mắt, giang hai tay chắn trước cửa rạp hát, thật giống như gà bảo vệ tổ. Tổ trưởng đội tháo dỡ hút thuốc thở dài, hiển nhiên cũng không muốn làm vậy.

– Đại gia, ngài xem giờ còn ai nghe xướng đâu. Nơi này nhiều nhất cũng chỉ có một nửa người đến xem, diễn viên nổi tiếng cũng ngày càng khó mời, không có tiền. Giờ có người xem trọng nơi này, muốn làm bất động sản, là chuyện tốt. Ngài sao lại nghĩ không thông chứ.

– Đây là quốc túy, quốc túy đó. Cứ vậy mà phá sao? Mất gốc đấy.

Lão gia tử quát to, tổ trưởng tổ tháo dỡ cùng với rất nhiều cười nhạo, giống như đang nhìn một thứ đồ cũ.

– Cái gì tốt chứ? Nói sao ta, lấy tinh hoa, bỏ cặn bã, tôi nói đúng chứ? Thứ này còn ai thích đâu, sớm nên phá rồi.

Trong giọng cười của một đống người, lão bán vé lưng thẳng tắp. Ông cố nói, nhưng nào ai thèm nghe.

Chương Phồn đi lên đứng trước lão, hắn nói không nhiều, nhưng vào trọng điểm.

– Ai cho mấy người phá, được chính phủ phê duyệt chưa? Nếu có, chúng tôi liền nhường đường.

Tổ trưởng phá dỡ buồn cười nhìn hắn, hung hăng phun nước bọt.

– Mày có quyền gì? Còn đòi chính phủ phê duyệt. Có ngon thì đem tiền mua lại đống đất này đi. Còn không được thì mau biến về nghe radio đi. Biến ra! Máy ủi đất của tao cũng không có mắt.

– Máy ủi đất này sao lại không có mắt?

Một thanh âm ôn nhuận truyền tới. Tổ trưởng tháo dỡ vừa nghe, thái đội liền quay ngoắt 180′, chỉ thiếu quỳ xuống liếm giày thôi.

– Ai ui Trình tiểu công tử, ngài xem, hai tên dân đen này chặn đường. Chúng tôi cũng chỉ là thay lão bản làm việc, chuyện này…

– Dân đen?

Trình Cẩm nhìn thoáng Chương Phồn, lại nhìn tổ trưởng tháo dỡ, trong mắt xuất hiện cảnh cáo.

– Ông với bọn họ ai là dân đen?

Tổ trưởng tháo dỡ cúi đầu nịnh nọt cười.

– Là tôi, là tôi, nhưng chuyện này chính phủ đã đồng ý rồi. Trình tiểu công tử, ngài đừng làm khó tôi.

Tổ trưởng tháo dỡ đưa một văn kiện nhăn nheo mang chữ kí của Đảng. Trình Cẩm cầm lấy, nhìn bên cạnh, ý bào Chương Phồn cùng với đại gia đi tới bên cạnh y.

– Giữ không được, đi thôi, đừng nhìn.

Chương Phồn không nói chuyện, lão bán vé đôi mắt đỏ bừng, giống như cầu cứu mà nhìn Trình Cẩm. Trình Cẩm vẫn bình tĩnh trước sau như một, nhưng từng chữ đều đâm vào tim gan.

– Phía trên muốn làm bất động sản kéo GDP, thuận tiện khai thác du lịch. Rạp hát này vị trí không tồi, nhưng không mang lại được lời ích bọn chúng muốn. Sớm muộn gì cũng bị phá dỡ. Thôi quay về đi, dù sao tốt hơn là đứng nhìn cảnh đó.

Đại gia lùi về sau hai bước, ánh mắt giống như không nhận ra Trình Cẩm.

– À đúng, cậu giờ là lê viên công tử, tiểu thiếu gia. Cậu đi đâu cũng được hát hí khúc, nào có để ý tới nơi này, không còn nữa rồi, không còn.

Lúc lão đi, nước mắt rơi đầy. Trình Cẩm chỉ im lặng nhìn, biểu tình cũng không có, càng đừng nói tới an ủi.

– Rạp hát phá dỡ, cậu muốn nghe xướng, tôi xướng.

– Em không thích xướng hí khúc.

Chương Phồn bực bội nói. Một tiếng ngâm từ trong mũi Trình Cẫm.

– Nhưng em thích anh.

Chương Phồn mạnh ngẩn đầu nhìn Trình Cẩm. Trình Cẩm nhìn hắn cười. Tuy phong lưu tận xương tủy, nhưng lại ngây thơ như vậy.

Chương Phồn bình tĩnh nhìn y, Trình Cẩm đùa nói:

– Sao nào? Không muốn nghe, vậy em liền thu lại lời nói.

– Không được.

Chương Phồn đưa tay ôm thắt lưng của Trình Cẩm, ôm người xoay một vòng. Trình Cẩm mắng hắn khó coi, khóe miệng lại mang cười.

Chương Phồn biết, Trình Cẩm dùng cách của y an ủi hắn. Bọn họ nói cho cùng vẫn chỉ là tiểu nhân vật bình thường không thể bình thường hơn. Có nhiều chuyện không thể can thiệp, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Bọn họ trong ánh chiều tà đi tới hào nước. Trời chiều trải lên nước sông một tầng phấn, dưới ánh mặt trời là một đôi đang ôm hôn. Bọn họ không hề phá vỡ cảnh sắc nơi đây, còn giống như vốn một thể.

– Cha em tìm anh, còn đánh nữa.

Trình Cẩm nói khẳng định, Chương Phồn cũng không dấu.

– Ừ.

– Ông ta nói gì với anh.

Trình Cẩm đốt thuốc, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là vẻ phản nghịch và tự cao.

– Em chừng nào đi?

Chương Phồn đột nhiên hỏi ra, kỳ thực lời này đã nghẹn trong lòng hắn rất lâu.

Trình Cẩm không thuộc về nơi này. Y là rực rỡ lóa mắt cao cao không với tới, chứ không phải ở nơi lạc hậu như thành nhỏ này, cùng hắn sống những ngày nhàm chán.

Chương Phồn biết rõ Trình Cẩm sẽ không ở lâu, nhưng hắn không hỏi. Hắn đang trốn tránh đáp án, làm như nếu không hỏi đối phương sẽ ở lại vậy.

Trình Cẩm không trả lời. Đến lúc thuốc hút hết, vẫn im lặng.

– Mặc kệ em đi đâu, anh tốt nghiệp xong liền đi tìm. Em cứ đi đi, anh đuổi theo, đuổi cả đời cũng được.

Sườn mặt Chương Phồn mang theo vẻ hào hùng tuổi trẻ, không oán trời trách đất, cũng không hối hận, thậm chí còn không bất mãn với Trình Cẩm, thật giống như vốn nên là vậy.

Trình Cẩm biết ơn tâm thái này lắm, cũng không định cô phụ tâm ý không đổi này.

– Em muốn học xướng, học thật tốt. Em vẫn luôn kì quái tại sao cái này có thể hấp dẫn anh đến vậy.

– Hỏi anh không nhanh hơn sao?

Chương Phồn cúi đầu thầm thì, Trình Cẩm cười trêu hắn.

– Anh nói gì thế?

– Chưa nói gì hết.

Lỗ tai Chương Phồn đỏ rực, Trình Cẩm cũng không buông tha. Y tới sát lỗ tai Chương Phồn, ngậm cả vành tai vào, mút mát. Tiếng nước ẩm ướt như kim đâm vào não, Chương Phồn thở hổn hển đặt Trình Cẩm dưới thân. ánh mắt bình tĩnh nhìn y, như có đoàn lửa trong đó.

– Cha em nói anh không xứng với em.

Trình Cẩm cười nhạo một tiếng, ôm cổ hắn kéo xuống hôn hôn, nói một lời thô tục mà Chương Phồn chưa bao giờ được nghe.

– Ông ta biết cái gì chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play