Lâm Lam Đế giá lâm Nhàn Thục cung thiên điện, khu vườn từng có biết bao kỳ hoa dị thảo sớm không biết vứt bỏ tới chỗ nào rồi, nhưng thật ra còn có mấy gốc phượng hoàng cũng thập phần xán lạn —— lá con non mịn được gió phương Bắc càn quét càng thêm xanh ngắt mạnh mẽ, vậy mà lại làm cho người ta một cảm giác tang thương, những chùm hoa đỏ tươi bừng nở, lộ ra nhụy hoa vàng nhạt, tựa như một ngọn lửa nhỏ cháy rực giữa trời, tung bay trong gió.
Lâm Lam Đế ngăn trở Thanh Ngôn chạy đi bẩm báo Thục quý phi, trừng mắt một cái, làm ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ ——”Chẳng lẽ trẫm đến thăm hoàng tử của mình còn phải thông báo một tiếng quý phi mới có thể vào sao?!”
Hung hăng đánh cái rùng mình, Lâm Hoài thật sự tò mò dùng khoé mắt liếc liếc nhìn Lâm Lam Đế.
Lâm Lam Đế cũng thầm đánh giá cái gọi là hoàng tử câm điếc không thể sủng, ai nói với hắn cái gì mà Lâm Hoài ở lâu nơi thâm cung, không có đọc qua sách, chưa từng cầm bút viết một chữ?! Nắm chặt trong tay áo một điệp trang giấy thật dày, một trận buồn bực.
Không khí căng thẳng như quả bóng được thổi đầy hơi, một khi mở miệng sẽ vỡ toang.
“Hoàng nhi có biết phụ hoàng đến đây vì chuyện gì?” Lâm Lam Đế hỏi, thanh âm lạnh như băng cơ hồ đâm thủng thân thể Lâm Hoài.
Lâm Hoài vội vàng lắc lắc đầu, ngươi không nói ta như thế nào biết được.
“Đây chính là ngươi viết?” Đem trang giấy trong tay áo đưa tới trước mặt Lâm Hoài, thanh âm cuối cùng mềm nhẹ xuống.
Thô sơ giản lược vừa thấy, Lâm Hoài đương nhiên biết đây là do chính mình viết, ngoại trừ nét chữ cong cong quẹo quẹo của mình, người khác thật đúng là bắt chước không ra. Vấn đề là nội dung!! Này rõ ràng là lúc hắn nhàn hạ căn cứ vào trí nhớ mơ hồ mà viết linh tinh mấy câu chuyện xưa...... Nhưng cái này không phải đưa Tiểu Lan xem liền ném đi sao, như thế nào lại đến tay của Lâm Lam Đế?
Hết đường chối cãi, xem ra Lâm Lam Đế đã biết là do hắn viết, hôm nay chính là đến chứng thật một chút mà thôi.
Ngẩng đầu là một đao, lui đầu cũng là một đao!
Lâm Hoài “hiên ngang lẫm liệt”, “không sợ cường quyền” điểm đầu, tim Tiểu Lan đập nhanh đến nỗi như muốn văng ra khỏi miệng luôn.
Lâm Lam Đế nhìn thấy biểu tình của Lâm Hoài từ kinh ngạc đến nghi hoặc, tiếp đến là thà chết chứ không chịu khuất phục, môi mím chặt, chẳng lẽ hắn nghĩ ta đến để giết hoàng tử chính mình chỉ bởi vì viết viết chuyện xưa ư?
Chậm chạp không đợi người kia lên tiếng trách phạt, Lâm Hoài ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lâm Lam Đế đang mỉm cười nhìn mình.
“Viết không tồi.” Lâm Lam Đế là có chút hoài nghi. Sau khi đồng ý cho Lâm Hoài làm con thừa tự của Thục quý phi, ta đã gọi ám vệ đi điều tra, biết được Lâm Hoài ở lãnh cung hơn 4 năm, ngoại trừ một lần tuyển nội thị, thì không có lần nào bước ra khỏi cửa cung, đáng lý ra không thể viết được những lời văn vẻ như vậy, những câu chữ bên trong cũng không giống như là của một tiểu oa nhi có thể viết ra, bất quá ta cũng đã mấy lần tìm kiếm, thậm chí cho người đi tra qua mấy bộ sách điển tích, cũng không tìm được câu chuyện xưa nào giống như thế này. Nếu đây đích xác là của một đứa nhỏ mới vừa 5 tuổi viết để giải khuây, khẳng định có cái gì mà hắn không biết chứ, hắn đúng là thú vị a, có thể tránh đi sự điều tra của ám vệ, xem ra hoàng nhi câm điếc này của ta trong ngoài không đồng nhất.
Gióng trống khua chiêng chạy tới nơi này, giống như khởi binh vấn tội, kết quả chỉ nói có mỗi một câu này?!
Lâm Hoài cơ hồ hoài nghi hai mắt của mình, hắn trong lòng suy nghĩ biểu hiện ở trên mặt Lâm Lam Đế có phải là đang giả vờ hay không.
“Rõ ràng bên ngoài trời sáng như vậy, đốt lửa làm cái gì?”
Lâm Lam Đế vừa vào cửa liền phát giác trong phòng này có điểm nhiệt, trái phải nhìn xem, nguyên lai là trong góc đang đốt một bếp lửa hồng.
Than củi bị cháy “tí tách” rung động, toả ra hơi nóng, những đốm lửa màu đỏ không ngừng di động.
“A a...... A...... Ách......” Định mở miệng mới phát giác chính mình kỳ thật là câm điếc, nghĩ đến Lâm Lam Đế có thể xem hiểu khẩu hình, bất quá đây chỉ là ý tưởng của Lâm Hoài thôi.
Chỉ thấy Lâm Lam Đế không hiểu ra sao nhìn hắn, sau đó không kiên nhẫn hỏi Tiểu Lan: “Hắn đang nói cái gì?”
“......Khải bẩm bệ hạ...... Điện hạ nói...... Nói hắn thể nhược sợ lạnh, nên............nên mới sưởi ấm, sưởi ấm......” Tiểu Lan biết Lâm Hoài nói không phải là ý này, bất quá những lời nói đại bất kính như vậy nàng không dám nói ra.
Ta nói không phải cái này a a a a!! Lâm Hoài tức giận nhìn Tiểu Lan, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận mà nhiễm hồng một mảng, khuôn mặt vốn thanh tú càng lộ vẻ quyến rũ đẹp đẽ, làm cho người ta tâm sinh ý muốn chinh phục cùng nhục dục.
Khẽ nhíu đôi mày, Lâm Lam Đế nhìn ra hai người có điều gì đó bất đồng, biết được câu trả lời của Tiểu Lan khẳng định không giống với ý mà Lâm Hoài muốn nói, nhưng cũng lười truy cứu.
“Đêm nay đến Kiền Minh Điện nghỉ ngơi đi, không cần quay về Nhàn Thục cung này.” Một lời làm kinh động tứ phương. Kiền Minh Điện là Kiền Dịch cung thiên điện, mà Kiền Dịch cung chính là tẩm cung của hoàng đế, Kiền Minh Điện không phải ai cũng dễ dàng vào được, ngay cả tam hoàng tử cũng chỉ ở Kiền Minh điện ngủ lại có một đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT