“Thượng hạng Bích Loa Xuân.” Lâm Diễn cười đem điểm tâm bất động thanh sắc đẩy tới chỗ Lâm Hoài.

Lâm Hoài cũng không khách khí, tay trái bưng trà, tay phải giật bánh, dù miệng vẫn còn đầy một khối.  Giống y như dân tị nạn đói mấy ngày chưa ăn cơm. Dù sao bên ngoài cũng chả có ai câu nệ tiểu tiết, cứ ăn cho no bụng đi a!! Ha ha ha!!

Không hổ là chủ tớ, Thanh Phong ở bàn khác cùng Nghiễn Đài cũng đang tranh giành đến bất diệt nhạc hồ.

“Lát nữa ta muốn tự mình đi mua một ít đồ.” Lâm Hoài trong đám người nói “ta” liền thấy tối thuận tiện, hắn cố nuốt xuống điểm tâm, thừa dịp sơ hở nói một câu, sau đó lại nhét khối điểm tâm trên tay vào miệng, tay phải cực nhanh cầm một khối bánh trong đĩa như sợ người khác giành mất.

Lâm Diễn dở khóc dở cười, hắn và Lâm Hoài ngồi cùng bàn, vậy mà điểm tâm trên bàn đều do một mình Lâm Hoài càn quét, tuy rằng hắn có điểm muốn nếm thử, bất quá hắn mà đưa tay lại gần liền thấy ánh mắt như muốn bắn chết người của Lâm Hoài.

“Đi một mình không an toàn.” Lâm Diễn chậm rãi phẩm trà, lắc đầu, thủy chung vẫn là không ngon bằng trong cung.

Lâm Hoài rì rì liếc hắn một cái, “Ta sẽ dẫn Thanh Phong theo.”

Ta thà cho ngươi mang theo Thanh Ngôn! Mang theo Thanh Phong, không có chuyện cũng quậy cho có chuyện!! Đương nhiên đó chỉ là muốn, trước mặt Lâm Hoài làm trò, hay là hắn thôi không nói ra vậy.

“Hắc hắc…” kì thật nói đem theo Thanh Phong là thuận miệng nói ra thôi, xem mặt Lâm Diễn là biết hắn không thuận rồi.

Lâm diễn tức giận lườm hắn một cái: ”Hai canh giờ, có đủ hay không?”

“Đủ rồi đủ rồi!!” Lâm Hoài ánh mắt sáng lên, bộ dạng giống như Ngạ Lang nhìn thấy cực phẩm.

⊙⊙⊙⊙⊙⊙⊙⊙⊙⊙

“Thiếu gia thiếu gia, cái này thế nào?” Thanh Phong cũng có thể xem là người sống trong thâm cung, cái gì cũng chưa thấy qua, cầm lấy con thỏ tre hưng phấn khoa tay múa chân, thiếu chút đem quán của người ta đập nát.

Người nghĩ gạt được ta sao?! Ánh mắt Lâm Hoài trắng trợn viết hai chữ khing bỉ.

“Không tốt sao?” Thanh phong chu mỏ, nhỏ giọng oan giận, “Ta cảm nhận không sai đâu nha.”

”…Người thích thì mua đi. Dùng tiền bổng lộc của mình đó.” Theo bản chất mà nói, Lâm Hoài bất luận là kiếp này hay kiếm trước đều rất dễ mềm lòng, là người chủ duy nhất thích mềm không thích cứng. Dù sao đồ Tiểu Lan mua cũng không ít, giờ đồ Thanh Phong mua cũng còn chê ít a.

Tuy nghe rằng phải dùng tiền bổng lộc mua đồ, Thanh Phong suy sụp hạ mặt, nhưng có thể xuất cung muốn mua gì thì mua, thật đúng là rất khó có được.

…thỏ tre, dế tre… nhưng sao cả son và ngọc trâm cũng mua?…Này…đây là….là nút buộc năm màu…người ta dùng để trừ tà a… Lâm Hoài nghẹn họng nhìn trân trối. Ai nói nữ nhân mua đồ nhiều hơn nam nhân chứ? Chẳng lẽ vì là ở thời cổ đại nên không thích hợp? Kỳ thật nam nhân mua đồ còn dễ sợ hơn nữ nhân.

“Thiếu gia người cầm giúp ta.” Không đợi Lâm Hoài đáp ứng, trực tiếp đem con thỏ tre, dế tre ấn vào tay Lâm Hoài.

Này rốt cuộc…ai là chủ a?!

Lâm Hoài trong lòng đang khóc như bão nổi, thật sâu cảm thấy vô lực.

Cam chịu làm diễn viên phụ cho tên tiểu tử này, Lâm Hoài chỉ có thể cười khổ nhìn đồ vật này nọ trên tay mình càng lúc càng nhiều thêm, càng ngày càng nặng thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play