Nhập Vân đại sư nghe vậy thì chấp tay niệm phật hiệu rồi nói:

- Đệ tử Thiếu Lâm đều là người xuất gia qui phật thì sao có thể làm chuyện ô nhục sư môn như vậy?

Du Công Huyền lên tiếng:

- Chưởng môn đại sư, phong thư này quyết không thể tự bay đến trước phật đường ở bảo điện, nếu đệ tử của quí tự không phát hiện một kẻ nào đột nhập thì tất nhiên phong thư này là do hòa thượng trong quí tự đặt vào đó rồi!

Nhập Vân đại sư chấp tay nói:

- Quả thật là bần tăng không dám tin...

Tân Bá Công lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:

- Không tin thì có ích gì vào lúc nầy? Chuyện đã phơi bày rõ ràng trước mắt mà có thể là giả sao?

Chúc Công Minh tiếp lời:

- Chưởng môn đại sư, chuyện này không thể ngồi đây nói tin hay không tin, tốt nhất là nên điều tra xem thử...

Nhập Vân đại sư do dự một lát rồi nói:

- Việc này... bần tăng xin tuân mệnh!

Nói đoạn lão định truyền lệnh triệu tập đệ tử toàn tự để tra vấn thì chợt nghe Tống Phù lớn tiếng nói:

- Căn bản không cần điều tra, chờ sau khi tham gia đại hội võ lâm xong thì không điều tra cũng rõ!

Nhập Vân đại sư vốn không có chú ý nên sau khi nghe Tống Phù nói thì lão chấp tay, nói:

- Nếu lão thí chủ cho rằng làm như thế là tốt hơn thì lão nạp đành cung kính bất như tuân mệnh vậy!

Tân Bá Công tiếp lời:

- Tất nhiên là làm như vậy rồi! Nếu không thì e rằng còn phí thêm mấy mạng người nữa!

Lời vừa dứt thì chợt thấy tri khách đại sư là Pháp Nhân vội vàng chạy vào, hắn cung thân hành lễ rồi nói với Nhập Vân đại sư:

- Chưởng môn, có một vị thí chủ tự xưng là chưởng môn của Ngôn Gia môn ở Thần Châu xin cầu kiến!

Nhập Vân đại sư chau mày nói:

- Chưởng môn của Ngôn Gia môn đến đây làm gì? Ngươi không được cho vị thí chủ đó vào tịnh thất, hãy mời vào khách đường chờ bản toa. !

Pháp Nhân tri khách liền nói:

- Ngôn chưởng môn nói rằng muốn tìm gặp Phương thí chủ!

Phương Tuyết Nghi tiếp lời:

- Không sai, Ngôn chưởng môn là chổ cố giao với vản bối, mong chưởng môn đại sư cho người này vào tịnh thất một lát!

Nhập Vân đại sư nói:

- Đã là chổ cố giao của tiểu thí chủ thì Pháp Nhân mau ra mời vào!

Pháp Nhân tri khách nói tuân mệnh một tiếng rồi quay người chạy ra ngoài.

Một lát sau đã thấy Ngôn Phụng Khanh thần sắc đầy vẻ phong trần , bước vào tịnh thất.

Phương Tuyết Nghi với bước ra cửa nghênh đón, chàng nói:

- Ngôn thúc thúc còn nhớ tiểu điệt không?

Ngôn Phụng Khanh quét đôi mục quang như điện nhìn Phương Tuyết Nghi từ chân đến đầu, một lát sau bỗng nhiên hắn phá lên cười một tràng sang sảng và nói:

- Không ngờ Phương công tử đã cao to thế nầy, nếu gặp giữa đường thì e rằng vi thúc không dám nhận...

Phương Tuyết Nghi chỉ mĩm cười rồi giới thiệu quần hào tại đương trường với Ngôn Phụng Khanh.

Ngôn Phụng Khanh niên kỷ không lớn lắm nên đương nhiên không quen biết các vị lão tiền bối, nhưng sau khi nghe Tuyết Nghi giới thiệu thì hắn vô cùng kinh ngạc.

Hắn vừa vung thủ hành lễ với tung người đồng thời luôn miệng nói câu "Tam sinh hữu hạnh!"

Chờ Ngôn Phụng Khanh hành lễ xong và đến ngồi cạnh mình thì Phương Tuyết Nghi cất tiếng hỏi:

-Ngôn thúc thúc đã nhận được thiếp mời về chuyện đại hội võ lâm ở Trung Nhạc miếu chưa?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Đã tiếp nhận rồi! Tại hạ đến đây chính là muốn cùng chư vị phó hội!

Phương Tuyết Nghi nói:

- Thế thì tốt rồi! Tiểu điệt và chư vị tiền bối cũng đang thương nghị về chuyện đó!

Chàng vừa ngưng lại thì bỗng nhiên nhớ đến chuyện võ công của Ngôn Gia Môn thất truyền nên vội hỏi:

- Ngôn thúc thúc đã đi Hắc Long Đàm chưa? Có tìm được võ công thất truyền không?

Ngôn Phụng Khanh buông một tiếng thở dài rồi nói:

- Đã đi rồi... nhưng chưa có kết quả, xem ra không có khả năng tìm lại được rồi!

Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói:

- Ngôn thúc thúc, sau đại hội võ lâm thì tiểu điệt sẽ đi tìm cùng thúc thúc nhé?

Lúc nầy Tân Bá Công quan sát Ngôn Phụng Khanh một lát rồi lớn tiếng hỏi:

- Người đã học được bao nhiêu tinh túy của Thần Châu Ngôn Gia chưởng pháp?

Ngôn Phụng Khanh đã nghe danh Võ lâm Nhất Quái nên vội đáp:

- Ngôn Gia Môn ngộ biến đã mấy mươi năm qua và suy vi cho đến ngày nay là vì toàn bộ tinh túy võ công đã bị thất truyền, vản bối tuy tiếp quản chức vị chưởng môn nhưng chỉ là hữu danh vô kỳ thực...

Tân Bá Công mĩm cười, nói:

- Lão phu biết rồi! Người vừa nhắc đến Hắc Long Đàm nhưng không biết đó là Thái Sơn -Hắc Long Đàm hay là Vân Nam - Hắc Long Đàm?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Thái Sơn - Hắc Long Đàm!

Tân Bá Công hỏi tiếp:

- Võ công của quý môn thất lạc ở đó à?

Ngôn Phụng Khanh chậm rải nói:

- Sau nhiều năm truy tìm thì vản bối tìm được chút manh mối là hình như toàn bộ tinh hoa võ công của tệ môn đã thất lạc quanh Hắc Long Đàm!

Tân Bá Công nói:

- Lão phu nói câu này người đừng trách nhé! Nếu tinh hoa võ công của quý môn không thất lạc và sau khi người học được toàn bộ những tinh hoa đó thì có đũ so sánh với hạng cao thủ đệ nhất trong võ lâm không?

Ngôn Phụng Khanh không biết dụng ý của Tân Bá Công nên hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Chuyện này... có lẻ là còn kém một bậc...

Tân Bá Công nói:

- Nếu vậy thì dù tìm được võ công thất truyền thì ngươi vẫn không đũ để trở thành kỳ tài trong võ lâm, thế thì tại sao không tự tìm một con đường khác mà đi?

Ngôn Phụng Khanh chau mày, nói:

- Võ công của bản môn đã tương truyền qua nhiều đời, vản bối làm sao có thể bõ cho mai một luôn? Vả lại... vản bối cũng không còn biện pháp nào để chấn hưng thanh uy bản môn!

Tân Bá Công nhìn qua Chúc Công Minh và nói:

- Trong thiên hạ không thiếu gì kỳ nhân dị sĩ, nếu người không đi tìm thỉnh giáo thì tự nhiên là không thể chấn hưng thanh uy bản môn?

Ngôn Phụng Khanh nghe vậy thì giật mình, hắn vội nói:

- Lão tiền bối có cao kiến gì xin chỉ giáo!

Tân Bá Công nói:

- Lão phu chỉ mượn hoa kính phật thôi, hiện trước mắt có hai người đũ giúp người chấn hưng thanh uy đấy!

Ngôn Phụng Khanh cả kinh, hắn liền hỏi:

- Xin thỉnh giáo hai người đó là ai?

Tân Bá Công cười hi hi, nói:

- Truyền nhân của Thiên Hạc Thất Trảm và Chúc lão đệ đây được chứ?

An Tiểu Bình nghe vậy thì vội kêu lên:

- Tân công công, sao lại trút phiền phức qua vản bối vậy?

Tân Bá Công mĩm cười, nói:

- Cô nương, quân tử thành nhân chi mỹ, Ngôn chưởng môn là bằng hữu của Phương lão đệ, cô nương giúp hắn một chút không được sao?

Thoạt tiên Tiểu Bình hơi ngạc nhiên nhưng sau đó như nghĩ ra điều gì nên bất giác hai gò má ửng hồng, nàng vội nói:

- Tân công công, sợ rằng... vản bối không giúp được Ngôn chưởng môn đâu!

Tân Bá Công phá lên cười rồi nói:

- Ta nói giúp được là giúp được, quyền chưởng của Ngôn gia vốn có phân nữa thoát thai từ Thiên Hạc Thất Trảm, cô nương giúp cho hắn chính là giúp cho võ công Ngôn Gia Môn tìm lại cội nguồn đấy!

An Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi:

- Lão tiền bối nói thật đấy chứ?

Tân Bá Công nghiêm sắc diện nói:

- Lẻ nào lão phu đi lừa tiểu nha đầu ngươi?

Lão ngưng lại rồi quay sang hỏi Chúc Công Minh :

- Chúc lão đệ, còn ngươi thì sao? Có muốn giúp hắn không?

Chúc Công Minh nói:

- Không phải lão phu không muốn mà chỉ có điều là cảm thấy không cam tâm thôi!

- Tại sao!

- Vì nếu Tân huynh xuất diện chỉ điểm há chẳng cao minh hơn lão phu sao?

- Chúc lão đệ, người nhầm rồi!

- Nhầm chổ nào?

- Trong chiêu số Xích Diệm Chưởng của lệnh thúc có hơn nữa nguồn gốc lấy từ chưởng pháp của Ngôn Gia, người biết điều đó chứ?

- Đương nhiên là biết!

Tân Bá Công cười ha ha rồi nói:

- Vậy thì đúng rồi! Theo Ngôn chưởng môn nói thì võ công của Ngôn gia thất lạc ở Hắc Long Đàm nhưng kỳ thực nơi thất lạc là không chính xác. Bởi lẻ, năm xưa khi vị chưởng môn của Ngôn Gia Môn gặp phải một ma đầu ở Hắc Long Đàm thì bà ta không những đoạt võ công của Ngôn Gia mà còn hạ độc thủ thập đại cao thủ của Ngôn gia trong thời gian ngắn chưa đầy một tháng...

Lão hơi ngưng lại rồi nói tiếp:

- Thực ra yêu phụ đó không có ý đoạt võ công của Ngôn gia nên bà ta lấy bí kíp võ công của Ngôn gia bõ vào một túi da rồi quăng xuống Hắc Long Đàm

Ngôn Phụng Khanh thầm nghĩ:

- Thì ra là đã quăng xuống đầm, chẳng trách ta tìm kiếm năm, bảy năm mà không gặp!

Tân Bá Công nói tiếp:

- Yêu phụ do vốn là nữ nhi của một vị động chủ ở Miêu Cương, thời thanh xuân bà ta thường hành tẩu vào Trung Nguyên, sau khi gặp vị chưởng môn đó của Ngôn Gia Môn và không kết được duyên tình thì bà ta trở mặt gây náo động . Khi yêu nữ đó hay tin vị chưởng môn kia thành gia lập thất thì ba ta trở lại Trung Nguyên hạ độc thủ!

Chúc Công Minh hỏi:

- Chuyện đó thì có quan hệ gì đến Xích Diệm Chưởng

Tân Bá Công nói:

- Đương nhiên là có quan hệ, ba năm sau khi yêu phụ kia quăng bí kíp võ công của Ngôn Gia Môn xuống Hắc Long Đàm thì lệnh thúc nhân một chuyến đến Hắc Long Đàm tìm câu cá chép vàng làm dược liệu, tình cờ lệnh thúc lại câu trúng con cá chép vàng đã nuốt cuốn bí kíp kia vào bụng.

Chúc Công Minh ngạc nhiên hỏi:

- Không lẻ võ công gia truyền của Chúc gia là võ công của Ngôn gia?

Tân Bá Công lắc đầu, nói:

- Không phải vậy, khi đó lệnh thúc mỡ túi da ra xem thì không những phát hiện trong đó có bí kíp võ công của Ngôn gia mà còn có cả võ công Miêu Cương...

Ngôn Phương Khanh ngạc nhiên hỏi:

- Tiền bối, trong đó còn có võ công Miêu Cương nữa à?

Tân Bá Công nói:

- Đúng vậy! Phụ nhân kia vì quá yêu vị tiền bối trưởng lão đó của ngươi nên muốn hủy võ công gia truyền của hai nhà để mong được ăn đời ở kiếp với vị chưởng môn đó... chính vì vậy mà sau khi duyên số bất thành thì bà ta trở nên câm hận Ngôn gia đến tận xương cốt và không tiếc tay hạ độc thủ...

Ngôn Phương Khanh buột miệng nói:

- Thì ra là như vậy!

Tân Bá Công nói tiếp:

- Sư thúc của Chúc lão đệ mới lấy bí kíp võ công xem qua một lượt, đối với Thiên Nam Quái Khách mà nói thì tất nhiên chẳng có gì lạ, nhưng lão phát hiện một bộ chưởng pháp của Ngôn gia nếu hợp với võ công Miêu Cương thì thật sẽ hình thành nên một môn tuyệt học. Thế là lệnh thúc sáng lập ra môn võ công Xích Diệm Chưởng . Chúc lão đệ nói xem lão phu có nên bảo ngươi chỉ điểm cho Ngôn Phụng Khanh không?

Chúc Công Minh nói:

- Đã vậy thì lão phu nghĩa bất từ nan thôi!

Ngôn Phụng Khanh rất quan tâm đến tung tích của bí kíp võ công của Ngôn gia nên vội hỏi:

- Tân lão tiền bối, vị Chúc tiền bối đó có nói là đã xử trí những cuốn bí kíp kia như thế nào không?

Tân Bá Công nói:

- Chuyện này thì lão phu không biết, nhưng khi gặp được Ác Khỗng Minh - Kế Thông thì có thể biết đấy!

Ngôn Phương Khanh bất giác ngẫn người, hắn chưa kịp hỏi thì An Tiểu Bình đã lên tiếng:

- Tân công công, tại sao võ công của Ngôn gia lại có quan hệ với Thiên Hạc Thất Trảm?

Tân Bá Công mĩm cười, nói:

- Tường tận như thế nào thì lão phu cũng không được rõ lắm, nhưng chuyện võ công Ngôn gia du nhập chiêu thức của Thiên Hác Thất Trảm là do Trần Hy Chính nói cho lão phu biết, vì thế nhất định là không thể sai được!

An Tiểu Bình ngẫn người giây lát rồi nói:

- Kiếm Thần Trần đại hiệp nói chuyện này à?

Tân Bá Công nói:

- Không sai, theo Trần lão đệ nói thì võ công gia truyền của cô nương, nguyên không phải là Thiên Hạc Thất Trảm mà là Thiên Hạc Tam Kiếm. Năm xưa phu phụ lệnh tỗ từng dùng kiếm pháp này gây chấn động võ lâm Trung Nguyên nên chuyện Trần Hy Chính nói là không thể sai được!

Chợt nghe Chúc Công Minh lớn tiếng nói:

- Những lời của Tân huynh vừa nói không sai một chút nào, lão phu và phu phụ An Cửu Công là chỗ chi giao nên có thể khẳng định Thiên Hạc Tam Kiếm là võ công gia truyền của An gia!

An Tiểu Bình nghe vậy thì vội hỏi:

- Chúc lão, Thiên Hạc Tam Kiếm đã là võ công gia truyền của vản bối thì tại sao bây giờ lai trở thành Thiên Hạc Thất Trảm?

Chúc Công Minh nói:

- Chuyện này lão phu cũng không rõ lắm . Nhưng...

- Nhưng thế nào?

- Lão phu có hỏi qua lệnh tỗ nhưng lệnh tỗ chỉ mĩm cười mà không trả lời, còn tỗ mẫu của cô nương lại nói một câu rất thâm thúy!

- Bá bá của vản bối nói thế nào?

- Tỗ mẫu của cô nương nói rằng, phu phụ bà ta gặp một cơ duyên!

- Không lẻ đó là võ công của Ngôn gia?

- Lão phu không dám khẳng định!

Lúc nầy Tân Bá Công phá lên cười một tràng rồi nói:

- Chúc lão đệ, Thiên Hạc Thất Trảm không phải xuất xứ từ Thần Châu Ngôn Gia Môn mà xuất từ Kiếm Thánh Long đại hiệp...

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:

- Tân lão tiền bối muốn nói đến sư tỗ của vản bối chăng?

Tân Bá Công gật đầu, nói:

- Không sai!

Chúc Công Minh trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Làm sao Tân huynh biết Thiên Hạc Thất Trảm có nguồn gốc từ Kiếm Thánh Long đại hiệp?

Tân Bá Công cười hi hi, nói:

- Năm xưa phu phụ An Cửu Công vào Trung Nguyên và từng đánh bại thập đại cao thủ, sau đó bất chiến mà lui, chuyện này Chúc lão đệ biết rồi chu?

Chúc Công Minh nói:

- Không sai, An huynh từng nói cho lão phu biết! Bọn họ vì bại dưới Long Hành kiếm pháp của Kiếm Thánh Long đại hiệp nên trở về Đông Hải!

Tân Bá Công nói:

- Đúng vậy! Sau đó Kiếm Thánh Long đại hiệp có ra Đông Hải thăm viếng bọn họ một lần, chuyện này Chúc lão đệ cũng biết chứ?

Chúc Công Minh gật đầu, nói:

- Biết! An huynh cũng từng đề cập với lão phụ Nhưng chẳng hay chuyện này có quan hệ gì đến Thiên Hạc Thất Trảm?

Tân Bá Công nói:

- Đương nhiên là có quan hệ! Phu phụ An huynh trở về Đông Hải và có sáng tạo thêm phương diện võ công nhưng trong khoảng thời gian ngắn đó không thể ngộ ra được môn võ công cao thâm như vậy. Do do, lão phu cho rằng, câu ngộ cơ duyên của bọn họ là ám chỉ Long đại hiệp!

Chúc Công Minh suy nghĩ một lát rồi bật cười và nói:

- Đúng rồi! Tại sao lão phu không sớm nghĩ đến điều nầy nhĩ? Ngoài Kiếm Thánh Long đại hiệp ra thì con ai có thể ngộ ra môn võ công cao minh như thế?

An Tiểu Bình nhìn qua Phương Tuyết Nghi và hỏi:

- Phương đại ca, chuyện này là thật chứ?

Phương Tuyết Nghi nói:

- Có lẻ là không giả...

Cách trả lời của chàng khiến quần hùng cứ ngỡ là Tiểu Bình sẽ không vui, chẳng ngờ nàng lại tõ ra rất cao hứng, nàng nói:

- Cái gì là có lẻ và không có lẻ, Phương đại ca nói rõ ra xem nào?

Phương Tuyết Nghi nói:

- Tiên sư từng nói, nếu tại hạ gặp phải võ công của Đông Hải thì phải đặc biệt cẩn thận , ý tiên sư muốn nói là năm xưa khi sư tỗ đến Đông Hải thì ngươi có để lại một bộ võ học dùng để khắc chế Long Hành Kiếm Pháp. Mục đích là để sau này nếu có đồ đệ bất tiếu gây ra kiếp sát trên giang hồ thì cũng còn có tuyệt học khắc chế!

An Tiểu Bình nói:

- Nói vậy thì Thiên Hạc Thất Trảm thật sự là do sư tỗ của Phương đại ca truyền thụ rồi!

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói:

- Đúng vậy!

An Tiểu Bình nhìn chàng mĩm cười và nói:

- Phương đại ca, nếu sau này đại ca có làm sai chuyện gì thì e rằng tiểu muội cũng không thể dùng Thiên Hạc Thất Trảm mà đả thương đại ca!

Thì ra lúc nầy do mọi người đã bịết thân phận thật sự của nàng nên nàng đã sớm bõ lớp cải trang, do đó việc xưng hô với Phương Tuyết Nghi cũng thay đổi!

Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì bất giác ngẫn người, lòng chàng vô cùng xúc động nhưng chàng lại không nói gì, bởi lẻ trong tình cảnh này thì có thể nói được gì?

Chợt nghe Ngôn Phụng Khanh nói:

- Tân lão tiền bối, theo sự giải thích như vậy của tiền bối thì không lẻ võ công của Thần Châu Ngôn Gia Môn cũng có nguồn gốc từ Kiếm Thánh?

Tân Bá Công nói:

- Đương nhiên là có! Phân nữa võ công của gia gia ngươi là do Kiếm Thánh chỉ điểm, nếu không thì Ngôn gia làm sao có chỗ đứng trên giang hồ?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Thì ra là như vậy! Lúc nầy hắn mới thực sự hiểu dụng ý tại sao Tân Bá Công bảo An Tiểu Bình giúp đở hắn nên vội cung thủ xá dài và nói:

-Suốt đời vản bối sẽ không quên đại ân chỉ điểm mê lộ của lão tiền bối...

Tân Bá Công khoát tay và nói:

- Hà tất phải khách sáo! Lão phu chỉ mong ngươi đừng quên di chúc của lệnh tỗ mà hãy sớm quảng đại phục hưng uy phong của Thần Châu Ngôn Gia Môn!

Ngôn Phụng Khanh vô cùng cảm động, hắn vội nói:

- Vản bối xin ghi lòng tạc dạ những lời vàng ngọc của tiền bối!

Hắn vừa dứt lời thì bỗng nhiên thấy trưởng lão Cái Bang, Cát Uy đang vội vàng bước vào tịnh thất. Theo sau lão này còn có một người đầy vẻ phong trần, hình như đã trải qua một lộ trình khá dài.

Hoắc Minh Phong vừa thấy người đi sau Cát Uy thì ngạc nhiên kêu lên:

- Diệp Đường chủ sao lại đến nơi này?

Thì ra là vị lão nhân tay cầm thiết trượng này là phân đường chủ phân đường Kim Lăng của Cái Bang - Danh hiệu là Giang Nam Thần Trượng Diệp Thế Hào.

Diệp Thế Hào lướt lên trước hành lễ với Hoắc Minh Phong và nói:

- Dệ tử khấu kiến Bang chủ...

Hoắc Minh Phong vội đáp lễ và nói:

- Không dám, Diệp Đường chủ hãy mau mau tham kiến chư vị cao nhân!

Diệp Thế Hào và Cát Uy hoặc đã từng gặp hoặc đã từng nghe nói về mấy vị cao nhân tại đương trường nên cũng không cần hàn huyên nhiều. Nhưng khi Diệp Thế Hào nhìn đến Phương Tuyết Nghi thì bất giác sững người, lão thầm nghĩ:

- Không lẻ đây là Nghi nhi?

Vừa nghĩ lão vừa bước qua chỗ Phương Tuyết Nghi.

Phương Tuyết Nghi nghe bang chủ Cái Bang gọi lão nhân này là Diệp Đường chủ thì đã biết người này tất phải là huynh trưởng của mẫu thân mình, do vậy chàng vội đứng lên hành lễ và nói:

- Hài nhi Tuyết Nghi xin khấu kiến cửu cửu...

Diệp Thế Hào phá lên cười ha hả, hai tay chụp lấy vai Tuyết Nghi và nói:

- Hài tử, quả nhiên là ngươi rồi! Không ngờ ngươi đã cao to thế nầy...

Tràng cười chưa dứt thì song mục của lão chợt lấp lánh ngấn lệ.

Hoắc Minh Phong chờ cho hai người an toa. xong thì hỏi Cát Uy ngay:

- Cát sư đệ, chuyện ở thành Lạc Dương có tìm được manh mối gì không?

Cát Uy đáp:

- Tiểu đệ đã tìm được vài manh mối!

Trịnh Đại Cương không nhẫn nại được nên hỏi xen vào:

- Cát trưởng lão đã điều tra được tung tích của Thạch Tuấn chăng?

Cát Uy gật đầu, nói:

- Không sai! Cũng may là Cát mỗ không phụ lòng mong đợi của tệ Bang chủ nên đã tìm được tung tích của Thạch tam hiệp và Phương phu nhân!

Hoắc Minh Phong liền hỏi:

- Sư đệ, bọn họ đang ở đâu?

Cát Uy chậm rải đáp:

- Đang ở trong tổng đàn của Ngũ Thanh Giáo.

Lời này vừa xuất thì tất cả quần hùng đều bất giác cảm thấy bất ngờ.

Cát Uy hỏi tiếp:

- Phương Thiên Thành cũng ở tại đó, nhưng...

Trịnh Đại Cương vội hỏi:

- Nhưng thế nào?

Cát Uy nói:

- Nhưng tình cảnh của Phương Thiên Thành và bọn họ lúc nầy có chỗ bất đồng!

Phương Tuyết Nghi cũng hỏi xen vào:

- Bất đồng chỗ nào?

Cát Uy nói:

- Thạch tam hiệp và Phương phu nhân đang bị giam cầm còn Phương Thiên Thành là khách quí!

Hoắc Minh Phong hỏi lại:

- Sư đệ, chuyện đó thật đấy chứ?

Cát Uy nói:

- Tiểu đệ làm sao dám nói dối Bang chủ? Phân đường Trung Châu của bản bang đã phái người đệ tử giả làm thuộc hạ của Ngũ Ma, bọn chúng đã tận mắt trông thấy thì quyết không thể nhầm lẫn.

Hoắc Minh Phong gật đầu, nói:

- Nói như thế tức là sự thật rồi!

Cát Uy nói tiếp:

- Nhưng tiểu đệ rất hổ thẹn là vẫn chưa điều tra được Phương Thiên Thành rốt cuộc là thật hay giả?

Trịnh Đại Cương buông một tiếng thở dài rồi nói:

- Không cần phải điều tra nữa! Trịnh mổ đã tin chắc hắn không phải là Phương nhị đệ của Trịnh mổ!

Tống Phù buột miệng hỏi:

- Trịnh lão đệ cho rằng hắn là ai?

Trịnh Đại Cương nói:

- Tại hạ phán đoán... có thể hắn là Hóa Ảnh Nhân Ma Tô Tiểu Pha!

Tống Phù kinh ngạc kêu lên:

- Tô Tiểu Pha à? Chẳng phải mười bảy năm về trước hắn đã bị Kiếm Thần Trần đại hiệp trừ diệt ở Thái Sơn rồi sao?

Trịnh Đại Cương nói:

- Tin đồn ngoài giang hồ là như vậy nhưng không một ai trông thấy thi thể của hắn, ngay cả bản thân Trần đại hiệp cũng không thừa nhận chuyện này, vì thế mà tại hạ mới nghi có thể là hắn!

Phương Tuyết Nghi chau mày hỏi:

- Đại bá, Tô Tiểu Pha là nhân vật nào?

Trịnh Đại Cương nói:

- Là kẻ đại gian đại ác mà ai ai cũng muốn trừ diệt!

... Mất trang 161-168...

Không thể trông thấy rồi!

Tân Bá Công xen vào:

- Sư thái, thanh chuỷ thủ đó rất quý giá phải không?

Thần Ni nói:

- Lão thí chủ từng nghe nói đến Du Long Kiếm Lệnh chưa?

Tân Bá Công ngạc nhiên nói:

- Thanh chuỷ thủ đó là Du Long Kiếm Lệnh à?

Thần Ni gật đầu, nói:

- Không sai, nếu không thì bần ni đã chẳng tặng nó cho Trần sư huynh!

Chúc Công Minh tiếp lời:

- Lão phu nghe nói Du Long Kiếm Lệnh đã bị Kiếm Thánh Long đại hiệp hủy rồi, tại sao nó lại ở trong tay sư thái?

Thần Ni nói:

-Tiên sư không hủy Du Long Kiếm Lệnh mà là truyền nó cho bần ni!

Tân Bá Công nói:

- Nói vậy là Kiếm lệnh đã lọt vào tay Nhập Phàm?

Thần Ni chậm rải nói:

- Nếu không phát hiện Kiếm lệnh trong tay hắn thì bần ni đâu dám nói hắn là kẻ đã ám toán Trần sư huynh.

Tân Bá Công nói:

- Lão phu thật không ngờ là Du Long Kiếm Lệnh vẫn chưa bị hủy...

Lời chưa dứt thì đã nghe Chúc Công Minh lớn tiếng hỏi:

- Sư thái, chẳng hay mấy trang phổ viết ra khi lập kiếm lệnh có còn không?

Thần Ni gật đầu, nói :

- Đương nhiên là còn ! Tiên sư truyền kiếm lệnh cho bần ni nhưng hai trang phổ đó lại giao cho Trần sư huynh !

Tân Bá Công hỏi :

- Sau khi Kiếm Thần tạ thế thì sư thái có tìm được chỗ cất giấu hai trang phổ đó không ?

Thần Ni lắc đầu, nói :

- Không ! E rằng nó đã lọt vào tay Nhập Phàm rồi !

Tân Bá Công buột miệng kêu lên :

- Thế thì hỏng bét !

Phương Tuyết Nghi dường như không biết gì về chuyện Du Long Kiếm Lệnh, chàng nghe ba người đối đáp thì ngơ ngác một lúc rồi nói :

- Nhập Phàm đại sư ở trong Thiếu Lâm tự, sao sư thúc không tìm lão hỏi thử xem ?

Thần Ni nói :

- Nếu hắn không chịu thừa nhận thì há chẳng phải là đánh cỏ động rắn sao ? Theo ngu kiến của vi thúc thì cứ chờ đến đại hội tối nay, nếu Nhập Phàm xuất kiếm lệnh thì chúng ta sẽ truy vấn.

Tân Bá Công suy nghĩ một lát rồi nói :

- Làm thế cũng được ! Năm xưa hai mươi cao thủ trong chánh tà lưỡng đạo cùng ký tên vào Thiên Hạc Quần Long song phổ lập ra Du Long Kiếm Lệnh và đồng ý suy tôn Kiếm Thần làm lệnh chủ truyền đời để duy trì công bình cho võ lâm . Nếu kiếm lệnh song phổ rơi vào tay người khác, trừ bản thân hai mươi cao thủ kia hoặc đệ tử của bọn họ , thì phải tận lực thu hồi trở lại bằng bất cứ giá nào, chuyện này Chúc lão đệ còn nhớ chứ ?

Chúc Công Minh cười hì hì, nói :

- Đương nhiên là nhớ ! Lão phu cũng là người ký tên trong đó mà !

Lão hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Phương Tuyết Nghi :

- Lão đệ, kiếm lệnh và song phổ chẳng những quan hệ đến kẻ thù của sư phụ ngươi mà còn quan hệ rất lớn đến đại cuộc của võ lâm sau nầy . Vì vậy, trong đại hội hôm nay ngươi phải lấy danh nghĩa là truyền nhân của Kiếm Thánh mà thu hồi hai báu vật đó, nếu không thì trong vòng hai mươi năm tới, võ lâm khó tránh một trường đại loạn !

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :

- Vản bối xin ghi nhớ !

Thần Ni chấp tay nói với Tân Bá Công :

- Bần ni không tiện ở lại lâu, giờ dậu hôm nay chúng ta sẽ gặp lại vậy !

Lời chưa dứt thì thân hình bà đã lướt đi như một làn khói nhẹ, thoáng chốc đã mất hút tung tích !

Tân Bá Công nhìn theo và buột miệng nói :

- Chúng ta còn ở đây làm gì nữa ? Nên chuẩn bị đi là vừa !

Đoàn người lập tức rời tịnh thất ra đại điện thì thấy mấy vị trưởng lão Thiếu Lâm và Cái Bang cùng An Tiểu Bình, Diệp Thế Hào... đã tề tựu sẳn sàng . Sau khi người của cửu đại phái tập hội đầy đũ thì Tân Bá Công soái lãnh quần hào thẳng tiến đến Trung Nhạc miếu.

Trung Nhạc miếu nằm về hướng Đông Nam núi Thái Thất, cách Thiếu Lâm không xa lắm nên khoảng giờ mùi , giờ thân thì quần hùng đã đến nơi . Bọn Tân Bá Công đứng ở sườn núi nhìn xuống sân miếu dưới chân núi thì thấy nơi đây bày biện không dưới trăm bàn rượu . Vẫn chưa thấy một nhân vật nào trong Ngũ Ma xuất diện, trong số những kẻ tiếp đải ở đây Phương Tuyết Nghi nhận thấy có Ngãi Đông Hải, Thành Huyền Thông.

Quần hùng do Tân Bá Công soái lãnh vừa được mời an toa. thì chợt nghe trong miếu vang lên ba hồi chuông, Ngũ Đại Ma Chủ do Thiên Ma Nữ dẫn đầu từ từ bước ra và ngồi ở khán đài bên phía Tây - đối diện với bọn Tân Bá Công.

Độc đại phu - Ác Khỗng Minh - Kế Thông quét song mục lạnh lùng nhìn qua quần hào rồi bước lên khán đài dõng dạc nói :

- Ngũ Thanh giáo được quần hào hạ cố quang lâm thật khiến cho Kế mỗ vô cùng cảm phục ! Trà thô rượu nhạt khó nói hết lòng tôn kính nhưng xin chư vị cứ tự nhiên dùng qua !

Hắn ngưng một lát rồi nói tiếp :

- Trong số chư vị, nếu người nào có ân oán, hoặc không muốn nghe lệnh của bản giáo thì cứ tự nhiên lên khán đài thể hiện bản lảnh hoặc giải quyết ân oán . Thời gian đại hội sẽ kết thúc trước giờ tỵ nên chư vị chớ bõ lỡ cơ hội ngàn vàng này...

Nói đoạn hắn cung thủ chào quần hùng rồi trở về chỗ ngồi.

Phương Tuyết Nghi quay sang hỏi Tân Bá Công :

- Tân lão, vản bối thượng đài náo động một phen được không ?

Tân Bá Công lắc đầu, nói :

- Không được ! Tốt nhất là ngươi không nên thượng đài trước, chuyện đối phó Ngũ Ma do lão phu xuất diện !

Lời vừa dứt thì lão hừ một tiếng dài rồi phi thân bay thẳng lên bình đài.

Ngũ Ma vừa thấy có người thượng đài thì hơi ngở ngàng nhưng khi nhận ra người nầy là ai thì bọn chúng kinh ngạc không thôi.

Tân Bá Công cười nhạt một tiếng rồi nói :

- Thiên Ma Nữ, năm bọn ngươi lên cả đây, lão phu phải thay Trần đại hiệp thu thập các ngươi mới được !

Thiên Ma Nữ hơi do dự chưa kịp lên tiếng thì lại có một bóng người nữa phi thân lên bình đài, người này không ai xa lạ mà chính là An Tiểu Bình.

Tân Bá Công ngạc nhiên hỏi :

- Tiểu nha đầu, ngươi lên đây làm gì ?

An Tiểu Bình nói :

- Tân công công, vản bối muốn nói với lão là Ngũ Ma đã không còn khí lực động thủ rồi !

Tân Bá Công ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao ?

- Vản bối vừa được Thiên Đài Tam Tuyệt cho biết là bọn chúng đều đã bị ám toán nên chỉ cần động thủ thì không đầy nữa canh giờ độc chất sẽ phát tác mà chết.

Tân Bá Công vô cùng kinh ngạc, lão hỏi lại :

- Thật thế sao ?

Lời vừa dứt thì chợt nghe dưới bình đài có ba tràng cười vang vang cùng cất lên, theo đó là ba giọng nói :

- Tại sao lại không thật ?

Quần hùng quét mục quang nhìn qua thì quả nhiên ba nhân vật này chính là Thiên Đài Tam Tuyệt Giang Thiên Hiểu, Lý Triệu Phong và Từ Kiệt.

Giang Thiên Hiểu cung thủ nói với Tân Bá Công trên bình đài :

- Tân huynh, bọn tại hạ đã tương kế tựu kế mà hành sự thôi ! Thiên Ma Nữ đã có thể hạ độc được bọn tại hạ thì tại sao bọn tại hạ không thể hạ độc lại bọn Ngũ Ma chúng chứ ?

Bọn Ngũ Ma làm sao có thể tin những lời như vậy, Bát Man Cổ Vương Kim Trường Canh quát lớn một tiếng rồi tung người lên bình đài, cùng lúc lão xuất một chưởng di sơn đảo hải về phía Tân Bá Công.

Tân Bá Công nộ khí xung thiên, lão dịch người qua trái rồi vung hữu thủ tiếp lấy chưởng lực của đối phương, nhất thời kình khí bắn ra ngoài khiến cho quần hào đều cảm thấy chấn động.

Nội lực của song phương chênh lệch quá rõ ràng, chỉ nghe Kim Trường Canh hừ một tiếng, theo đó là toàn bộ thân hình của lão như chiếc lá mùa thu bay thẳng xuống bình đài . Miệng thổ đầy huyết tươi, nhất thời nằm yên bất động.

Ngồi dưới bình đài, tứ ma thấy vậy thì hồn kinh phách lạc, cả bọn đồng loạt kêu lên :

- Kim huynh... Trúng độc thật rồi !

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

- Còn giả được sao ? Thiên Ma Nữ nếu ngươi muốn sống thì còn có biện pháp đấy !

Thiên Ma Nữ thất sắc, tâm thần đã loạn, ả không ngờ bằng hữu mình mời đến lại hại ngược mình nên vội nói :

- Cô nương có điều kiện gì ?

An Tiểu Bình nói :

- Độc vật mà Thiên Đài Tam Tuyệt trúng có thuốc giải không ? Chỉ cần ngươi đưa ra thuốc giải thì tự nhiên độc vật trên người các ngươi cũng được giải thôi.

Lời An Tiểu Bình vừa dứt thì Thiên Ma Nữ chẳng cần suy nghĩ, ả lấy một túi vải trong tay áo ra và quăng ngay lên bình đài.

An Tiểu Bình chụp lấy rồi gọi Thiên Đài Tam Tuyệt lên cho mỗi lão uống một viên.

Thời gian chừng cạn tuần trà thì nàng hỏi :

- Tam vị cảm thấy thế nào ?

Giang Thiên Hiểu nói :

- Ổn rồi ! Đa tạ cô nương...

Nói chưa hết câu thì lão đã quét hai đạo hàn quang nhìn xuống Thiên Ma Nữ.

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

- Ba vị tiền bối, chuyện hôm nay không dám phiền tam vị động chân tay nữa !

Tân Bá Công cười nhạt rồi nói với Thiên Ma Nữ :

- Thiên Ma Nữ, Ngũ Thanh giáo là do những nhân vật nào đứng ra thành lập ?

Thiên Ma Nữ biến sắc, ả không trả lời Tân Bá Công mà nói với An Tiểu Bình :

- Cô nương, độc dược trên người Thiên Đài Tam Tuyệt đã được giải, cô nương giao thuốc giải cho bản toà chứ ?

Tiểu Bình nói :

- Đừng vội ! Tân công công còn chưa nói xong mà !

Thiên Ma Nữ lạnh lùng nói :

- Bản giáo phụng mệnh Du Long Kiếm Lệnh mà thành lập, người phát lệnh e rằng phải là hậu nhân của Kiếm Thánh đấy !

Tân Bá Công cười nhạt, nói :

- Người đó ở đâu ?

Thiên Ma Nữ ấp úng nói :

- Chuyện này... Tiện thiếp không biết !

Tân Bá Công nói :

- Nói vậy thì ra các ngươi chỉ là kẻ thừa hành thôi à !

Thiên Ma Nữ chỉ gật đầu mà không nói gì.

An Tiểu Bình quét mục quang nhìn từ Thiên Ma Nữ qua Đồng Tử Kỳ, Kế Thông và Liễu My Nương, rồi nói :

- Các vị đã không phải là nhân vật chính thì tốt nhất là mau xuống ghế chủ vị đi thôi !

Bọn Thiên Ma Nữ đều bất giác ngẫn người, Kế Thông liền nói :

- Cô nương giao thuốc giải đã !

An Tiểu Bình cười nhạt, nói :

- Chỉ cần các vị rời ghế chủ vị và lập trọng thệ về sau không được xuất diện trên giang hồ nữa thì tự nhiên sẽ có người đưa ra thuốc giải.

Bọn Thiên Ma Nữ đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn qua Kim Trường Canh đã tuyệt khí một hồi lâu, cuối cùng cả bọn thở dài và cất bước lìa đài.

Ngay lúc đó, bỗng nhiên có ba bóng người dường như phi thân lên bình đài cùng một lúc, đó là Phương Tuyết Nghi, Kim Đỉnh Thần Ni và Trịnh Đại Cương.

Phương Tuyết Nghi quay sang nói với Tân Bá Công :

- Tân lão, chuyện Ngũ Ma xem như đã giải quyết xong, chuyện còn lại xin Tân lão nhường cho vản bối xử lý nhé !

Tân Bá Công phá lên cười một tràng rồi nói :

- Tại sao ? Lão phu không ước định với ngươi là lão phu không quản chuyện này mà !

Lão ngừng lại rồi quét mục quang nhìn xuống bình đài và quát lớn :

- Tô Tiểu Pha, ngươi cũng nên thượng đài rồi đấy !

Phương Thiên Thành - kẻ do Tô Tiểu Pha mạo danh vừa nghe thì biến sắc nhưng lão không thể không lên bình đài.

Tân Bá Công cười nhạt, nói :

- Phương Thiên Nghi và Phương Thiên Thành đều chết dưới tay ngươi phải không ?

Kẻ giả mạo Phương Thiên Thành lạnh lùng nói :

- Tân Bá Công, làm sao ngươi biết ta là Hóa Huyết Nhân Ma ?

- Có chuyện gì qua mắt được lão phu ? Họ Tô kia, ngươi đứng qua một bên chờ giây lát, Kim Đỉnh Thần Ni còn có chút chuyện phải giải quyết trước, ân oán giữa ngươi và Phương gia sẽ được giải quyết sau cùng.

Lúc nầy Than Ni chấp tay niệm phật hiệu rồi nhìn xuống bình đài và nói :

- Bần ni mời Nhập Phàm đại sư ra nói chuyện !

Nhập Phàm đại sư nghe vậy thì bất giác ngẫn người nhưng lão cũng vội đứng lên và tiến lên bình đài.

Kim Đỉnh Thần Ni nói :

- Đại sư, bần ni có một chuyện không rõ nên xin thỉnh giáo đại sư !

Nhập Phàm đại sư nói :

- Sư thái có điều gì chỉ giáo chăng ?

Kim Đỉnh Thần Ni cười nhạt, nói :

- Du Long Kiếm Lệnh và Thiên Hạc Quần Long phổ đang ở trong tay đại sư phải không ?

Nhập Phàm thản nhiên nói :

- Không sai ! Hai vật đó đang ở bên người lão nạp !

Thần Ni nói :

- Xinh thỉnh giáo đại sư lấy được từ đâu vậy ?

Nhập Phàm đại sư nói :

- Lão nạp lấy từ chỗ Trần thí chủ !

Thần Ni chợt quét đôi mục quang như điện nhìn đối phương và quát lớn :

- Không ngờ đệ tử phật môn lại có thể làm được chuyên ám toán người khác, hôm nay bần ni quyết...

Nhập Phàm cắt lời, lớn tiếng nói :

- Sư thái, không lẻ sư thái cho rằng Trần thí chủ là do lão nạp ám toán chăng ?

Thần Ni nộ khí quát :

- Không phải ngươi thì còn ai ?

Nhập Phàm đại sư quét mục quang nhìn qua Thiên Ma Nữ và chấp tay nói :

- Sư thái hiểu lầm chuyện này rồi, kẻ ám toán Trần đại hiệp chính là một đệ tử của Thiên Ma Nữ !

Thần Ni lạnh lùng nói :

- Thật không ?

Nhập Phàm nói :

- Lão nạp há có thể là hạng nói dối ? Đệ tử của Thiên Ma Nữ là Tử Phương Quân, đương thời ả này đã thọ mệnh dưới tay lão nạp, Trần đại hiệp tận mắt trong thấy nên tự nhiên là không thể sai được !

Chợt nghe Phương Tuyết Nghi xen vào :

- Đại sư, chuyện này không đúng rồi !

Nhập Phàm liên hỏi :

- Trần đại hiệp nói là lão không biết người nào ám toán mình phải không ?

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :

- Không sai !

Nhập Phàm đại sư chậm rải nói :

- Tiểu thí chủ, đương thời đừng nói là Trần đại hiệp không biết Tử Phương Quân là ai ! Bởi lẻ ả này đã giả trang thành một phụ nhân nông gia nên Trần đại hiệp mới bị mắc lừa !

Phương Tuyết Nghi nói :

- Thế tại sao đại sư lại biết ả là đệ tử của Thiên Ma Nữ ?

Nhập Phàm đại sư nói :

- Chuyện này là do lão nạp khai thác từ một đệ tử khác của Thiên Ma Nữ... Tiểu thí chủ, lão nạp tục gia họ Bạch, tam đệ tử Bạch Ngọc Diệp của Thiên Ma Nữ chính là điệt nữ của lão nạp, nhờ đó lão nạp mới biết được khúc mắc bên trong !

Thần Ni truy vấn :

- Thế tại sao Trần sư huynh lại giao kiếm lệnh cho đại sư ?

Nhập Phàm đại sư lấy kiếm lệnh và hai trang Thiên Hạc Quần Long song phổ bằng đá để trao cho Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp :

- Sau khi Trần đại hiệp trúng độc thì hình như lão tự biết sinh mệnh tồn tại không lâu nên mới giao kiếm lệnh và Thiên Hạc Phổ cho lão nạp bảo quản . Đương thời có Bạch Phất đạo trưởng tại đương trường chứng kiến chuyện này . Trần đại hiệp và lão nạp có một ước định, sau hai mươi năm, nếu Trần đại hiệp không có truyền nhân thì lão nạp sẽ huỷ kiếm lệnh và Thiên Hạc Phổ...

Lão ngưng một lát rồi nói tiếp :

- Đến nay đã mười lăm năm rồi, khi nghe tin Phương tiểu thí chủ xuất đạo hành tẩu giang hồ thì lão nạp vui mừng vô cùng, nếu không vì chuyện giám sát Ngũ Ma không cho bọn chúng ngầm hại võ lâm đồng đạo thì có lẻ lão nạp đã trở về Thiếu Lâm tự từ nữa năm trước rồi . Nhưng có một chuyện lão nạp phải nói rõ, Thiên Hạc Phổ là thật nhưng kiếm lệnh thì lão nạp phát hiện là giả !

Kim Đỉnh Thần Ni chấp tay nói :

- Thì ra là như vậy ! Bần ni đã trách nhầm đại sư rồi, thật là tội nghiệt ! Nhưng chẳng hay kiếm lệnh thật đang ở đâu ?

Nhập Phàm đại sư đột nhiên phá lên cười ha hả rồi nói :

- Sư thái quá lời rồi ! Trách nhiệm lão nạp đã xong, từ nay sẽ trở về Thiếu Lâm tự tịch hóa mười năm, mọi chuyện của võ lâm đồng đạo mong sư thái và Phương tiểu thí chủ chiếu cố... Còn chuyện kiếm lệnh thật thì e rằng đang ở trên người của Hóa Ảnh Nhân Ma đấy !

Lời vừa dứt thì lão tung người nhãy xuống bình đài rồi ung dung cất bước rời Trung Nhạc miếu trước sự ngơ ngác của quần hùng.

Phương Tuyết Nghi cất kiếm lệnh và Thiên Hạc Phổ vào người rồi quét mục quang nhìn Tô Tiểu Pha và nói :

- Họ Tô kia, bá mẫu và Lạc huynh của ta ở đâu ? Ngươi đã làm gì bọn họ ?

Tô Tiểu Pha cười nhạt, nói :

- Hai mẫu tử bọn họ đều ở trong địa lao dưới Trung Nhạc miếu, nếu ngươi muốn gặp bọn họ thì hãy tự trói mình rồi Tô mỗ dẫn ngươi đi !

Phương Tuyết Nghi cười nhạt, nói :

- Ngươi chết đến nơi mà còn khẫu xuất cuồng ngôn à ? Tiên phụ và đại bá phụ của ta chết trong tay ngươi phải không ? Tại sao kiếm lệnh lại ở trong tay ngươi ?

Tô Tiểu Pha cười ha hả rồi nói :

- Không sai ! Phương Thiên Thành đoạt tình nhân của ta , Phương Thiên Nghi lại phát hiện ra diện mục thật của ta sau khi ta giết Phương Thiên Thành nên buộc lòng ta phải giết luôn hắn . Còn chuyện kiếm lệnh à ? Đó là Tử Phương Quân trộm được rồi giao cho ta.

Phương Tuyết Nghi nộ khí xung thiên, song mục như toạt máu, chàng quát lớn :

- Tô Tiểu Pha, hôm nay Phương mỗ phải lấy tâm can ngươi để tế anh linh tại thiên của tiên phụ và đại bá phụ ta...

Lời chưa dứt thì soạt một tiếng, trường kiếm đã loé lên muôn ánh hàn quang, đang lúc nộ khí hoà quyện với thâm thù nên kiếm thế của chàng cực kỳ hung mãnh.

Tô Tiểu Pha cả kinh, lão vội vung tả thủ xuất một chưởng, đồng thời hữu thủ cũng xuất trường kiếm chống đở.

Nhưng Phương Tuyết Nghi đang ở đỉnh cực điểm của thù hận và sự kích động nên kiếm thế như sóng Trường Giang cuồn cuộn, kiếm khí ào ạt bắn ra hai bên đài.

Võ công của Tô Tiểu Pha cao cường hơn Trịnh Đại Cương chẳng bao nhiêu thì làm sao chống nỗi thế mãnh công như cuồng long xuất hải này ?

Không đầy ba chiêu thì đột nhiên Phương Tuyết Nghi quát lớn :

- Tô Tiểu Pha, hãy nạp mạng đi !

Dư âm tiếng quát chưa dứt thì trước ngực Tô Tiểu Pha đã thũng một lỗ, máu tươi từ lục phủ ngũ tạng tuôn ra như suối nước . Phương Tuyết Nghi bước tới vạch áo Tô Tiểu Pha lấy ra một thanh chuỷ thủ, tức là kiếm lệnh thật . Chàng quay mặt xuống quần hào dưới bình đài và dõng dạc nói :

- Ngũ Thanh giáo đã được thu phục . Hoá Ảnh Nhân Ma đã bị trừ diệt, võ lâm từ nay về sau tất sẽ được thái bình.

Quần hùng dưới bình đài chợt sôi động hẳn lên với những lời chúc tụng không ngớt.

Phương Tuyết Nghi quay sang nói với Tân Bá Công :

- Tân lão, bây giờ xử lý Thiên Hạc Phổ và kiếm lệnh như thế nào ?

Tân Bá Công cười ha hả rồi nói :

- Chuyện này tùy lão đệ ngươi định đoạt ?

Phương Tuyết Nghi lấy Du Long Kiếm Lệnh và Thiên Hạc Quần Long Song Phổ ra rồi bỗng nhiên tung chúng lên không trung, cùng lúc bảo kiếm bên hữu thủ cũng loé lên . Trong chớp mắt, kiếm lệnh và song phổ đã bị trảm ra thành trăm mảnh vụn.

Tân Bá Công cười ha hả rồi nói :

- Phương lão đệ, hành động hủy kiếm lệnh và song phổ của ngươi thật đáng kính phục, lão phu xin có lời đa tạ trước !

Quần hào dưới bình đài - kể cả tứ ma còn lại cũng tõ ra vô cùng cảm động.

Phương Tuyết Nghi quay sang nói với Kim Đỉnh Thần Ni :

- Sư thúc, đệ tử đi cứu đại bá mẫu, Lạc huynh và Thạch tam thúc đây, một tháng sau đệ tử sẽ đi đón gia mẫu về Phương gia trang để sua soan lễ tế tiên phụ và đại bá phụ...

Kim Đỉnh Thần Ni mĩm cười, nói :

- Rất tốt ! Ngươi đi đi ! Nhưng đừng quên là bần ni đã mời tất cả quần hùng ở đây , ba tháng sau đi viếng mộ sư phụ ngươi đấy, ngươi thu xếp xong việc nhà thì lập tức cùng An cô nương đi Cùng Lai Sơn nhé !

Phương Tuyết Nghi cung kính nói :

- Đệ tử tuân mệnh !

Nói đoạn chàng cùng An Tiểu Bình và Trịnh Đại Cương rời bình đài đi vào Trung Nhạc miếu tìm vào đại lao cứu thân nhân của chàng.

Quần hùng bên dưới bình đài vẫn còn vui mừng chúc tụng một hồi lâu rồi mới chịu giải tán ai về môn phái nấy, chờ ba tháng sau sẽ tập hội tại Cùng Lai Sơn viếng mộ Kiếm Thần Trần đại hiệp.

Võ lâm bắt đầu một thời kỳ an bình và Trường Giang sóng sau đùn sóng trước, lớp người mới với nhiều anh tài tuấn kiệt sẽ gánh vác trách nhiệm hành hiệp trượng nghĩa - Phù trì chánh đạo của võ lâm.

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play