Bác sĩ sau khi hỏi Lâm Tiêu vài câu liền yêu cầu nội soi.

Lâm Tiêu thống khổ: cháu có thể không làm không?

Bác sĩ đang muốn mở miệng nói chuyện, Tô Bạch đã giành trước một bước nói: kỳ thực có rất nhiều loại đau dạ dày có bệnh trạng giống nhau, bác sĩ chỉ thông qua bệnh trạng sẽ rất khó xác định cụ thể là loại đau dạ dày nào, muốn trị tận gốc vẫn nên khám nội soi, tớ hồi cấp hai đã từng làm một lần, thực sự không thống khổ trong truyền thuyết đâu, cậu phải thả lỏng cơ thể, cố gắng nhịn cảm giác muốn nuốt, duy trì hô hấp đều đặn, sẽ không đau tới mức không chịu được.

Bác sĩ trầm mặc trong chốc lát, nói: đúng.

Lời muốn nói cũng bị cậu nói hết rồi!

Lâm Tiêu:…

Vì vậy tuy trong lòng không có một tia tình nguyện nào, Lâm Tiêu vẫn ngoan ngoãn để Tô Bạch áp giải đi lấy máu, đi đưa kết quả cho phòng nội soi, sau đó đứng chờ ở cửa.

Trong lúc chờ đợi, Lâm Tiêu chọt chọt Tô Bạch, nói: tôi đột nhiên cảm thấy không đau nữa.

Tô Bạch nghiêm túc nhìn hắn: cậu chỉ đang muốn trốn nội soi.

Lâm Tiêu vô cùng bi thương:…

Tô Bạch khuyên nhủ: mỗi lần tớ gặp phải tình huống khó khăn, sẽ ngẫm lại lời các tiền bối cách mạng, ngẫm lại Hồng quân lúc trường chinh, leo núi tuyết, qua bãi cỏ, sau đó cảm thấy chút khó khăn của mình không tính là gì, cậu có thể thử làm theo.

Lâm Tiêu nhất thời cảm thấy mình phảng phất trở lại tiết đạo đức năm tiểu học, từ chối: không muốn.

Tô Bạch do dự một lát, nói: vậy cậu nghĩ về tớ đi.

Lâm Tiêu trong nháy mắt cảm thấy tốt hơn: cái này còn đáng tin….không đúng, sao gần đây cậu lại bắt đầu trêu chọc tôi rồi?

Tô Bạch xua tay: không phải trêu, chỉ là tớ cảm thấy nếu cậu suy nghĩ về tớ một chút, trong lòng có thể thoải mái hơn, bởi vì cậu… cậu không phải là yêu tớ sao?

Lâm Tiêu nắm chặt lấy tay Tô Bạch, nghiêm túc nói: đồng chí Tô Bạch, tôi hoài nghi đồng chí thực ra là phúc hắc, nhưng lại giả dạng làm tên ngốc, đánh sâu vào nội bộ quân ta, âm thầm gian lận, dao động quân tâm, gây ra hỗn loạn, sau đó thừa cơ tiến công chiếm lấy cứ điểm cách mạng.

Tô Bạch run rẩy một chút, sau đó phốc một tiếng cười vui vẻ: cậu nói chuyện giống hệt ba với ông nội tớ.

Lần này đến phiên Lâm Tiêu ngẩn ra:..ba cậu và ông nội bình thường cũng nói chuyện như thế?

Tô Bạch vẻ mặt như đây là chuyện đương nhiên, đúng vậy, nhà tớ năm miệng ăn đều là đảng viên.

Lâm Tiêu: ….

Khó trách! Khó trách khó trách khó trách!

Đúng lúc này, thanh âm gọi tên từ trong phòng nội soi truyền ra, Lâm Tiêu hít sâu một cái, ở trong lòng lẩm nhẩm tên Tô Bạch, hiên ngang lẫm liệt đi vào phòng.

Năm phút sau, Lâm Tiêu cầm theo một tờ kết quả, nước mắt lưng tròng đi ra.

Tô Bạch vội vàng đưa giấy ăn, ân cần hỏi: thế nào?

Lâm Tiêu lau lau nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, cầm tờ kết quả run lẩy bẩy: tôi nhìn qua thì thấy không có việc gì, đi qua đưa cho bác sĩ nhìn một chút.

Tô Bạch: ừ.

Lâm Tiêu chép chép miệng, buồn phiền nói: đắng miệng, vừa nãy uống thuốc tê kia làm tôi buồn nôn muốn chết, nhưng y tá nói sau một tiếng mới được ăn uống.

Tô Bạch nghe thế, đột nhiên dừng bước, xoay người lại ôm lấy cổ Lâm Tiêu, ngửa mặt hôn lên.

Lâm Tiêu:…

Tô Bạch hai mắt sáng long lanh: còn đắng không?

Lâm Tiêu liếm môi một cái, kích động nói: làm gì còn đắng nữa, ngọt quá rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play