Gặp nó, hắn bỏ hết, kéo nó lên cái xe ô tô màu đen bốn bánh gần đó. Nó ngơ ngác ngồi vào chỗ cạnh hắn, hắn vừa cười chồm qua thắt dây an toàn cho nó, nhưng nó nhanh tay hơn, tự thắt cho mình rồi quay lại nhìn hắn cười cười. Hắn im lặng chỉ lắc đầu rồi lái xe đi đâu đó, ko quên gọi điện cho đám nhân viên kia phải trông chừng cái xe đạp đang nằm chèo queo ở giữa đường.

- Đang đi đâu vậy? – Nó hỏi.

- 1 nơi khá xa! – hắn chăm chú lái xe, ko thèm nhìn nó 1 cái.

Thế là suốt cả nửa tiếng đồng hồ, hắn không hề nói với nó 1 tiếng nào cả. Nó chán chường nhìn ra 2 bên đường rồi thở dài, nhìn lại hắn, hắn lại đăm chiêu nhìn đường đi.

Nó móc trong túi ra 1 cây kẹo mút chúp bờ chúp hương dâu cho vào miệng, lấy điện thoại ra đọc truyện và nghe nhạc 1 mình, ko thèm quan tâm cái con người đnag ngồi bên cạnh mình đang há hốc mồm nhìn nó.

- Thiệt là….- Hắn đập mạnh vào cái vô lăng. – Cầu trời cái điện thoại nó bốc cháy luôn đi! – Hắn rủa cái điện thoại của nó.

Vừa đúng lúc hắn **** bới lung tung thì điện thoại nó chuyển bài nên nó nghe dc câu nói vừa rồi của hắn. Nó giựt lấy cái tai nghe xuống, liếc sang hắn, mặt hừm hừm.

- Này! Nói năng lung tung gì tui đó?

- Ko có gì! Trời hơi gió thì phải….. – Hắn chúi mắt vào nhìn đường phía trước.

- Tôi nghe hết rồi, điện thoại nó mà bốc cháy là tôi đi bắt đền anh đó. – Nó chỉ thằng mặt hắn.

- Đi chơi với nhau mà cô lấy điện thoại ra ngồi nghe nhạc với đọc truyện, còn móc kẹo ra ăn 1 mình nữa cơ chứ. Biểu sao người ta ko rủa? – hắn quay sang nhìn nó với bộ dạng không thể vô tội hơn nữa.

- Ai biểu, ai đó không thèm bắt chuyện với tôi mà cứ đăm đăm nhìn đường mà chạy? – Nó hất cằm.

- Thế muốn nói chuyện gì nào? Hay là, lâu rồi anh không gặp em, anh nhớ em. Hay là anh yêu em nhìu nhìu lắm. Hay là, hằng đêm anh nghĩ về em mà không thể chợp mắt được……. Thế nào???

- Thôi đi! Sớn quá đi cha. – Nó lè lưỡi. – Mà đi đâu zẩy? Ngồi ê cả mông mà chưa tới nơi là sao???

- Biển.

- Thiệt hả? Mà trời gió lạnh như thế này mà ra biển thì…… - Nó bất chợt run bấn cả người.

- Lãng mạn! – Hắn cười với nó.

- Ẹo! – Nó giơ 2 ngón tay làm hình chữ X.

- Ha ha ha ha! – hắn cười to, khiến nó rợn cả người.

30’ sau, nó đang ngủ ngon lành thì bị hắn kêu dậy 1 cách ko thương tiếc. Nó nhăn nhó nhìn xung quanh, toàn là biển.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’! – nó hét lớn làm hắn phải bịt miệng nó lại ngay lập tức.

- Gì thế? – Hắn thật ko biết nó bị sao nữa.

- Đang…..ở…..đâu…..vậy?

- Biển!

- Chính xác là ở đâu?

- Bờ biển.

- Thiệt ko?

- Thiệt!

- Hơ hơ, cứ tưởng mình bị chết đuối cơ chứ? Mà biển xanh thiệt đó. – Nó bước ra khỏi xe, đi thẳng xuống bãi cát dài gơn sóng lăn tăn kia.

Nó cởi giày, đi chân đất ra vùng nước, mát quá, nó sắn quần lên chạy te te ra vùng nước sâu hơn, vừa chạy vừa hất chân cho nước té lên.Hắn thấy nó chơi vui thế nên cũng thử cởi giày rồi chạy xuống nghịch nước với nó. “Ôi thôi rồi!” Nước nó ko mát như hắn nghĩ mà lại là cực kì lạnh.”

- Này! Lên bờ nhanh lên, ko kẻo thì cảm bây giờ. – Hắn kéo nó lên.

- Từ từ đã! Lâu rồi chưa ra biển chơi mà. – Nó nhăn nhó.

- Nhiều chuyện quá, đi thôi. – Hắn nhíu mày.

Vì hắn kéo nó hẳn lên bờ, còn bắt vào trong xe, bắt nó lau khô chân nên nó đành quyết định, chắc chắn hắn sẽ có lúc lơ là, vậy thì……

Haha – nó cười như con điên.

Thấy nó như thế nên hắn chỉ biết lắc đầu.

- Woa! Nhà đẹp ghê! – hắn chở nó đến 1 cái biệt thự trắng. Mặc kệ nó đang chạy loanh quoanh để dòm chỗ này ngó chỗ kia, hắn tiến thẳng vào trong nhà, bật các thiết bị lên, làm dấy động hẳn lên căn nhà mà lâu nay vốn rất yên tĩnh.

Nó mệt, chạy hoài cũng mệt, nó vào trong, ngó đông ngó tây, rùi chui thẳng vào trong nhà bếp, thấy hắn đang nấu nướng cái gì đó.

- Mì ăn liền gấu đỏ! –Thấy nó tò mò nhìn hắn với ánh mắt ko thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra.

- Hèn gì!!! Chẹp! – Nó lắc đầu ngây ngẩy, rùi nhanh tay dọn đồ ra bàn ăn.

Thấy nó nhanh tay như thế nên hắn chỉ biết cười cười về con nhỏ ngốc này.

Sau khi ăn no, nó ko nói lời nào đánh 1 giấc thật ngon ở ghế sô pha. Hắn đang đi mua vài đồ ăn vặt ở siêu thị gần đó thì nhớ ra là nó rất khoái đồ ăn ngọt nên mua 1 loạt các loại bánh kẹo. Về nhà thì thấy nó nằm co quoắt trên ghế sô pha, hắn nhíu mày tỏ vẻ ko vừa lòng. Hắn đến sờ vào tay của nó, lạnh. Hắn giục hết đồ trên tay xuống đất, bế nó lên phòng ngủ trên tầng.

Đang ngủ, tự nhiên có cái gì ấm ấm ôm mình, nên theo phản xạ nó ôm chầm lấy cái thứ đó, rất ấm, nó dụi đầu vào ngực hắn. Sau khi cho nó ngủ đúng chỗ, đắp chăn cho nó, hắn xoay người đi thẳng về phòng đọc sách, hắn còn nhiều việc phải làm mặc dù trường của hắn và nó đang trong đợt nghỉ phép. Hắn nay đã khác, hắn cần phải nhanh chóng học tập và làm việc để sau này khi vào đại học hắn sẽ chính thức đi làm ở tập đoàn nhà hắn, kinh doanh là ko chờ đợi. Hôm nay hắn đi thực hành khảo sát chỗ đất sắp được quy hoạch lên thành khu dân cư hạng sang thì lại gặp nó đang dắt xe đi ngang qua đó. Lúc đó, trong hắn như nổ pháo bông, mặc kệ mình đang làm gì hắn bỏ hết mà chạy theo nó. Thấy nó hôm nay ko ngang ngược hay tỏ vẻ ko thích mình nên hắn quyết định đem nó đến nơi này để “bày tỏ” tình cảm của mình với nó, mong là có thể bù đắp cho nó trong những ngày vắng mặt kia.

Nó ngủ cho đến xế chiều mới lòm mò dậy, nó ngáp 1 cái rõ là to, chẹp chẹp rồi, bước xuống giường, mở điện thoại ra, 4.30. Nó tá hỏa, chạy đi kiếm hắn. “Không xong rùi!” Nó chạy loanh quoanh hoa mà vẫn ko thấy hắn. Đang muốn khóc tại trận thì hắn từ đâu đó lù lù ra nhìn nó. Nó mừng đến nỗi mà nhào vào ôm hắn luôn.

- Cái gì thế này? – Đang bình thường mà nó tự dưng lại nhảy vào ôm hắn thân thiết như thế này, mà còn vui sướng nữa, hắn thấy là lạ.

- Mau chở tôi về, gấp lắm. – Nó thả hắn ra, chắp 2 tay xin hắn.

- Về làm gì? Mai tôi dẫn cô đi chơi.

- Không được, có việc gấp, năn nỉ.

- Chuyện gấp gì? – hắn nghiêm mặt với nó.

- Thì sinh nhật nhỏ Nhi, bạn thân của tôi, tôi mà ko xuất hiện thì nó có mà băm tôi thành trăm mảnh. Mặc dù ở đây rất thích nhưng mà bạn bè vẫn là quan trọng nhất.

- Tôi sẽ chở cô về với 1 điều kiện? – hắn khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào tường.

- Điều kiện gì? Mà chở tôi đến đây cho ngắm biển, rồi ăn mì tôm, ngủ 1 giấc, rốt cuộc là sao?

- Cho tôi đi cùng em đến bữa tiệc sinh nhật đó.

- Ko dc! Anh…. – nó chỉ tay vào hắn – làm sao mà có thể đến đó dc cơ chứ? Chỗ đó…….@~@. Khó nói quá, nói chung là anh ko thích hợp mấy cái nơi đó. Điều kiện khác thì ok?

- Điều kiện khác? Vậy thì hôn thì sao? – hắn cười gian.

- KOOOOO!!! Thôi đi thì đi, nhanh đi, chúng nó hẹn tôi 6h đấy. – Nó kéo hắn.

Hắn cười cười, chỉ cần hắn làm quen với bạn của nó là hắn coi như đã gần như nắm dc thóp của nó. Hắn vui vẻ chở nó về thành phố với tốc độ khá nhanh. Nó thì nhăn nhó khi tưởng tượng đến cái cảnh mà hắn ngồi cùng chúng nó trong vài giờ tiếp theo. Nó rởn cả da gà.

- Đến nơi rồi. – hắn cười rồi xuống xe.

- Sao nhanh vậy ta! – Nó vừa xuống vừa ngó cái đồng hồ, 5h25; mà hoàn toàn biết đây là đâu.

Hắn nắm tau nó dắt nó vào trong, trong khi nó còn nhắn tin hỏi địa điểm mà quên mất là mình đang bị hắn dẫn đi đâu.

Đến khi nó ngó sang cái tay đang nắm chặt tay mình thì nó mới nhìn thấy cái sàn nhà gạch bông sáng bóng, đang khúc xạ ánh sáng thì nó mới kịp định thần lại. Nó nhìn về phía trước, OMG.

- Này! Anh dắt tôi đi đâu đó? Nơi này.

- Thì đi sinh nhật thì cũng phải có chút lịch sự chứ?

- Ko cần như thế đâu, ko nhất thiết phải làm khác người đâu, mà nhìn lại thì…. Chẹp chẹp! – Nó nhìn hắn từ đầu đến chân hắn rồi lắc đầu tỏ vẻ ko vừa ý.

- Là sao???

- Đi theo tôi, anh trả tiền. – Lần này thì nó dẫn hắn đi thẳng vào trong khu trung tâm thương mại này.

Sau 1 hồi chật vật thì nó cũng chọn dc cho hắn 1 bộ quần áo trông “giống người” 1 chút. Hắn mặc áo bóng chày khoác ngoài, bên trong là cái áo in hình hãng bia Heniken màu xanh rêu cộng thêm cái quần jean ôm màu đen, bên hông có cái sợi dây vắt chéo, chân đi đôi adidas hàng hiệu màu xanh lá.

Nó “chẹp chẹp” rồi cười ngoắc cả miệng.

- Đẹp trai quá đi!!! – Xung quanh là những lời bán tán của những cô gái học sinh, sinh viên đang đi mua sắm.

- ……… - hắn lườm nó.

Nó cười cười rồi gãi đầu, nhìn vào gương, với bộ dạng của chúng nó bây giờ thì mọi chuyện coi như là ok rùi. Giờ thì đi thôi.

Sau 1 hồi chật vật thì nó cũng chọn dc cho hắn 1 bộ quần áo trông “giống người” 1 chút. Hắn mặc áo bóng chày khoác ngoài, bên trong là cái áo in hình hãng bia Heniken màu xanh rêu cộng thêm cái quần jean ôm màu đen, bên hông có cái sợi dây vắt chéo, chân đi đôi adidas hàng hiệu màu xanh lá.

Nó “chẹp chẹp” rồi cười ngoắc cả miệng.

- Đẹp trai quá đi!!! – Xung quanh là những lời bán tán của những cô gái học sinh, sinh viên đang đi mua sắm.

- ……… - hắn lườm nó.

Nó cười cười rồi gãi đầu, nhìn vào gương, với bộ dạng của chúng nó bây giờ thì mọi chuyện coi như là ok rùi. Giờ thì đi thôi.

Đúng 6h hơn, nó và hắn có mặt tại quán cà phê Khoảng Lặng trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lúc đầu là nó đi trước còn hắn thì theo sau nên lúc đầu cả đám hét ầm lên vì sự có mặt chậm trễ của nó, nhưng rồi, hắn xuất hiện, còn nắm tay nó nữa, lại ngồi cạnh nó, miệng cười cười, thế là cả đám im lặng ngay lập tức, ai cũng há hốc mồm, nhìn nhau với những dấu ? to đùng. Cả đám im im nên nó nhanh chóng cũng phát hiện ra nên nó đành lên tiếng “giới thiệu” hắn.

- Mọi người làm gì mà khủng khoảng thế? Đây là……

- Trần Minh Phong.

- Hot boy.

- Thiếu gia nhà JR.

- Anh đẹp trai trường JR.

- Cậu ấm tập đoàn JR.

Nó chưa kịp nói thì mọi người đã thay phiên nhau nói.

- Hì hì! Mọi người biết thế thì thui. – Nó gãi đầu.

- Thế anh đến đây làm gì? – Nhỏ Nhi hỏi thẳng, hôm nay là chủ xị nên nó có quyền hỏi thẳng vị khách không mời này.

- …….. – hắn không nói, vẻ mặt im im.

- À! Anh ta là bạn làm ăn với tui ấy mà, nên mời đi cùng thì có sao đâu nhỉ?

- Vậy ư? – Nhi nghi ngờ câu nói này của nó vì nó vừa nói vừa gãi đầu, mắt ko nhìn thẳng mà chỉ biết nhìn xuống mặt bàn. – Thôi được rồi, hôm nay mấy đứa lớp mình cũng rủ nửa kia đi chơi nên cũng ko sao đâu. Chào mừng anh nhak.

Cả đám nói chuyện rôm rả, đủ thứ chuyện trên trời, đến cả nó cũng hào hứng ùa theo mà quên mất cái con người đang ngồi cạnh mình. Đến khi hắn ghé sang tai nó hỏi.

- Đây là tiệc sinh nhật hả???

Nó như bị điện giật, giật nảy mình lên.

- Chết! Quên mất, cảm ơn anh nhá, sém nữa là toi luôn rùi. – Nó đứng dậy chạy đi đâu đó.

- Nhỏ điên này……. – hắn chỉ biết **** thầm mỗi câu đó.

1 bài nhạc được cất lên. Giai điệu chậm rãi với những tiếng trống thập thình cùng với giọng khàn của T.O.P “turn it up…..turn it up” làm cả đám ngừng hẳn lại. Mọi ánh sáng chói lói của quán bị tắt dần, chỉ còn lại những bóng đèn màu lập lòe huyền ảo.

Sau đó là nó xuất hiện với trên tay là 1 cái bánh sinh nhật sô cô la đen sì, trên cắm đầy đủ 17 cây nến, vừa đi ra vửa cười cười thật tươi. Trông nó lúc đó chả khác 1 bà tiên phúc hậu trong mắt mọi người, nhưng trong mắt hắn, nó lại khác, lúc đó trông nó rất đẹp, chưa bao giờ hắn lại thấy nó như lúc bấy giờ, mọi thứ tuy rằng khá mập mờ, nhưng mọi đường nét trên khuôn mặt nó lại rất rõ, hắn không hiểu mình đang nghĩ ngợi gì, nhưng chắc chắn hắn biết rằng, lâu rồi hắn đã không gặp nó và bây giờ đây, đây chính là cái cảm giác được gặp người mình thích sau 1 thời gian dài, 1 thời gian nhớ nhung và áy náy.

- Oa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – cả đám hét lên (toàn nghe thấy tiếng mấy đứa con gái hét không) khi nó đặt chiếc bánh lên bàn trước mặt Nhi.

- Nào ước đi rồi thổi nến nhak!

Nhi cười ngoác cả miệng rồi ước 1 điều đó thật nhanh như đã chuẩn bị trước, rồi thổi nến. Vừa thổi xong thì cả đám vỗ tay ầm ầm, hú héo như 1 bầy thú được thả rong. Cùng lúc đó thì ánh sáng đã được trở lại, bài hát cũng dc đổi thay vào đó là bài Oh Yeah – GD & T.O.P feat Park Bom với nhưng nhịp điệu vui vẻ, năng động làm khuấy động cả bầu không khí. Nó về chỗ cũng với những câu khen thưởng ở bên cạnh.

- Woa! Lãng mạn thật đấy, không ngờ mụ Băng nhà ta lại tâm lí thế ko biết.

- Sinh nhật tôi lần sau, bà phải làm như zẩy đó nghen.

- Xì! Đây là sinh nhật bạn thân nó nên Băng nó mới làm hoành tráng như thế này, chứ ông là gì của nó mà đòi, người yêu.

- Kệ! Băng, tui yêu bà.

- Tui nữa nè.

- Ai cho! Băng là của tôi.

-

Cả đám con trai độc thân đứng dậy đồng loạt “tranh giành” nó trước mặt hắn với đầy đủ lí do là mình hợp với Băng, mình đẹp trai hơn, mình nhảy đẹp, mình hiểu tâm lí con gái như cháo lòng…….. làm hắn tự nhiên đang vui vui chuyển sang trạng thái bực tức.

Dám đụng đến người con gái của hắn? Dám bỡn cợt với cô ấy ngay trước mặt hắn, bọn chúng không xem hắn ra thể thống gì là sao?

- Hoàng Như Băng là của tôi. – hắn tuyên bố giõng dạc.

-

Cả đám 1 lần nữa lại choáng với hắn, @.@.

Để đảm bảo nên hắn ôm nó vào lòng với động tác vô cùng thoăn thoắt.

Nó ngớ người, định quay sang lườm hắn 1 cái vì cái tội nói “không chính xác”, ai đâu ngờ, cái đám lớp nó đâu có dễ “không tin” lời hắn đâu. Chúng nó bắt đầu hú hét đủ kiểu, tất cả ánh mắt đều dồm vào mặt nó…. Ôi mẹ ơi! Tụi nó cười như điên, không những thế cái đám con gái còn cười mà cái đám con trai thì chia nhau ra từng cặp để ôm nhau như cái cảnh vừa rồi mà chúng nó thấy. @.@! Nó muốn đào hố ngay lập tức.

- Làm ơn đổi chủ đề ngay ko? – Nó gằn giọng.

- Làm gì mà xì ra khói trắng thế??? Mà nhắc mới nhớ, dạo này tao lên Face mới phát hiện ra 1 hiện tượng mới….. – thằng Trí đang ngập ngừng.

Nó thót tim, “lẽ nào là cái trang dở hơi đó???, lần này thì….. Thôi rồi, Lượm ơi!”.

Thằng Trí đợi cả lớp quay snag chú ý đến mình rồi thằng này mới mở miệng nói tiếp:

- Tao nghe giang hồ đồn là thằng Nam lớp 11A3 đang bồ con nhỏ Trang 10B2 đó đó.

- Cái gì, thằng đó mà có bồ hả trời?

- Shock toàn tập!

- Tao cứ tưởng thằng này hót boy nên ko thích em nào chớ, ai dè………

- Uhm! Đã là hot boy thì phải độc thân cho mấy đứa con gái thèm thuồng chứ, sao lại như thế này hả trời? Mà em Trang ấy xinh ko?

- Đương nhiên là xinh, còn hát hay nữa. –Thằng Trí hào hứng kể. – Hôm bữa lớp thằng Nam nghe cái tin là thằng nhỏ hot boy này có bồ, đứa nào cũng xém té ngửa hết, rồi thằng Hưng dắt nguyên cái đám lớp nó xuống chỉ mặt em dâu. Mà đặc biệt nhất là mấy con mụ lớp nó, đứa nào cũng hăng hăng hết, chúng nó phải xuống xem mặt, hỏi đích danh em Trang này là ai mà lại dám “cướp” hót boy cưng lớp chúng nó. Thế là nguyên cả 1 buổi sáng hôm đó đấy, cả dãy lớp 10 và 11 như muốn nổ sấm vậy, cứ lớp 11A3 này đi qua lớp nào là lớp đó lại nhào ra hỏi chuyện gì vậy, cứ như là sắp có đánh nhau ấy…… - Thằng Trí dừng lại uống nước.

- Này kể tiếp đi, uống nước gì mà uống.

- Thôi mày! Để nó uống 1 miếng chớ nãy giờ nó nói mà cứ như bắn rap ấy.

- Rồi rồi….. Tối về, tao lên Face hỏi thăm thì trùi ui, có 1 status mà thôi rồi, cả trăm cmm, nào là chúng nó đang tìm hiểu em ấy, em ấy cũng sin sin, zễ xươn, có núm đồng tiền nhỏ nhỏ, cười duyên…… Học cũng giỏi, chúng nó quen nhau dc 2 năm rùi, lúc đầu cũng chơi zui lắm, nhưng chăng may là thằng Nam này lại mắc bệnh im thin thít nên đến bây giờ mới tỏ tình….. blah ….blah …. Blah`. Nói chung là lớp thằng Nam cũng chấp nhận em này rùi.

- ………

Cả lớp nó lại ngồi tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhưng mà ko hề đả động hay nhớ đến cái vụ “Cô ấy là của tôi!” kia nên nó cũng hồi hộp chán, thôi thì xem ra lớp nó cũng chắc cũng ko tin vào cha này rùi, nên nó hoàn toàn yên tâm rằng mình sẽ yên ổn trong mấy ngày tới.

Sau khi chia tay cả đám, nó và hắn đi bộ dòng dòng dc 5’ thì nó bắt đầu chất vấn cái con người đáng ghét này.

- Này. – nó dùng củi chỏ huých vào cạnh sườn hắn 1 cái thật đau.

- Gì? – hắn như phản xạ, quay sang hứng hởi hỏi nó.

- Ko đau hả?

- …… - hắn lắc đầu và chả hiểu nó muốn nói cái gì với hắn.

- Vậy để tôi đánh anh vài cái nữa cho hả giận nhak. – Nó mân me, chực đánh hắn thêm vài cái.

- Á, giờ thấy đau rồi.

- Rãnh rỗi quá mà “Cô ấy là của tôi” nè. – Nó mặc kệ hắn có tránh hay ko nó vẫn đập vào bắp tay hắn 1 cái. – Chúng nó chỉ đùa thôi mà anh cũng hùa theo nè, bộ anh tưởng anh nói như thế thì chúng nó tha cho tôi hả?

- Tha cái gì? Mà bộ tôi làm gì sai sao?

- Á!!!!!!!!!! – Nó ôm trán, ngước mặt lên trời. – Sai hoàn toàn, tôi và anh chưa là gì hết mà anh lại nói thẳng với cái đám quỷ đó thì tôi biết làm sao, chúng nó sẽ đem tôi làm trò hề đấy. Phải làm sao mới cho anh hiểu nhỉ? Anh và tôi chỉ mới đi chơi, có hôn, có nắm tay nhưng mà…….. – Nó dậm chân tại chỗ.

- À! Hiểu rồi, em đang cố gắng chấp nhận tôi chứ gì? – hắn cười ha hả, đi tiếp. – thế đấy, nãy giờ nói hoài. Đi thôi.

- Cái gì? Chấp nhận hồi nào? – Nó bối rối chạy theo hắn.

- Em đừng nói là ko nhak, mới hồi sáng em còn ôm tôi, lúc em ngủ còn kêu tên tôi nữa là. – hắn bẹo má nó.

- Ơ? Ôm thì có chứ kêu tên lúc ngủ là hoàn toàn bịa đặt nhak, rõ ràng lúc đó tôi mơ mình đi chơi với thằng Phong mà, à kêu thằng Hoài Phong đấy. hehe. Nhầm hàng!

- Đấy, đấy. Khẳng định rồi nha, em có ôm tôi, vậy thì có tình cảm với tôi thì mới chủ động ôm tôi chứ. Thôi đi, em có giấu cỡ nào thì cũng giấu đầu lòi đuôi thui. Về thôi, ngày mai còn dài. – hắn cười đẩy nó về phía.

Cùng lúc đó là 1 chiếc xe mẹt xi đét phóng đến chỗ hắn rồi thắng 1 cái xoẹt làm nó giật cả mình, còn hắn thì bình thường như ko có chuyện gì, nắm tay nó lên xe. Và nó đâu ngờ, cái thằng cha lái xe hắc dịch ấy là tên tóc đỏ - Mạnh Quân. Nó ngồi im nghe câu chuyện giữa 2 tay ăn chơi này. Nó buồn ngủ nhưng nó lại nghĩ rằng ông bạn thân này chắc đến chở nó về nhà đây, nhưng đâu ngờ. Cha Quân này chở nó và hắn đến 1 club đông đen kịt.

Hắn dắt tay nó xuống xe, dẫn nó vào trong khu V.I.P, ngồi cạnh nó trong 1 cái phòng sang trọng, trên bàn toàn là đồ ăn nhẹ và rượu đủ loại.

Hắn rót ra 5, 6 ly và uống cùng đám bạn thân của hắn. Mạnh Quân thấy nó ngồi ko chỉ nhìn hắn uống nên dắt nó ra ngoài, nhưng hắn lại chụp tay nó lại ko cho nó đi.

- 2 người đi đâu đó? Ở lại uống vài ly đi, hôm nay tôi đang có tâm trạng đấy. – hắn nói, hơi rượu từ miệng hắn phả ra khiến nó buồn nôn.

- Cô ấy ko biết uống rượu. – Quân nhìn nó đang bụm tay che miệng rồi nói với hắn với khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc.

- ****! Cô ta là người yêu của tao chứ có phải là người yêu của mày đâu mà mày biết. À mà mày cũng thích cô ta mà, hiểu rõ quá ha. Ở lại đây, dù ko uống thì cũng phải ở bên cạnh tôi. Em hiểu chứ? – Hắn kéo tay, khiến nó ngã nhào vào lòng hắn.

Nó vùng dậy. Đứng thẳng người.

- Đây là con người của anh khi uống rượi đó hả? Vừa lúc nãy anh còn bảo “Về thôi, ngày mai còn dài”, mà bây giờ anh lại dắt đến cái nơi mà tôi ghét nhất để uống rượu, còn bắt tôi ngồi ở đây để làm bù nhìn xem anh uống rượu ư? Anh nghĩ tôi là ai vậy hả? Tôi ko thích Club, ko thích rượu, và cũng ko thích cái cách anh ngồi đây uống rượu rồi lải nhãi như vầy. Tôi ko là trẻ con để mà phải bám theo anh, cũng ko phải là người lớn để mà uống rượu.

Hắn đơ, những lời nó vừa nói làm hắn bất giác như phép hóa đá của Medusa, nó nói quá đúng, tự dưng đang đi dạo với nó hắn lại muốn dẫn nó đến đây để nó cũng hiểu biết về nơi mà hắn hay đến để vui chơi, coi như là hôm nay hắn và nó đã tìm hiểu về nhau đc 1 ít rùi. Nhưng nó lại ko hiểu cho hắn lại còn nói như thế với hắn. lại 1 lần nữa hắn lại đặt ra câu hỏi trong đầu “Phải làm sao với cô gái này đây?”.

Mạnh Quân chở nó về nhà. Trên đường đi anh ta cho nó sdt để có việc gì bất đồng với hắn thì cứ gọi. Như lúc này, việc hắn dẫn nó đến club cùng khiến anh bất chợt ngạc nhiên, ko ngờ hắn lại dẫn nó đến 1 nơi như vầy. Khi thấy nó nói thẳng thừng như thế với hắn thì anh như mở cờ trong bụng “Như Băng ko phải là 1 cô gái bình thường”, khiến anh rất vui vì tên Minh Phong này yêu trúng 1 cô gái cực kì thú vị.

Còn nó thì khá bình thường, nó muốn ngủ ngay lập tức, nhưng vì vẫn đang ở trên xe nên nó ko cho phép mình ngủ.

Nó về nhà thì cũng là lúc anh hai nó từ đâu đó đi mua đồ ăn khuya về. Nó như cột đèn chuyển snag màu xanh vậy, nhảy vào hí ha hí hửng lúi khui ăn cùng ông anh đang há hốc mồm khi đồ ăn dần cạn kiệt.

Nó ăn no, đi tắm thật sạch sẽ rồi leo lên giường đánh chén 1 giấc thật sâu, vì ngày mai nó muốn ở nhà tập trung vào việc ngủ mà thôi, còn hắn thì nó đã cho cái ý nghĩ về hắn ra ngoài đường rồi, bây giờ nó chỉ muốn nghĩ đến bản thân mình thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play