- Như Băng! – Hắn hét trong tiềm thức rồi bật cả người dậy. – Đừng đi! – hắn mở choàng mắt.
“Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?” –hắn đưa tay quệt mồ hôi trên mắt, nhưng mặt hắn thì dài mà mồ hôi thì nhiều. Hắn liền đi thẳng vào trong nhà tắm, hắn soi gương thì thấy mặt mình cứ như vừa mới rửa mặt không bằng, hắn mở vòi nước rồi dùng hai tay hất nước lạnh vào thẳng mặt mình khong ngừng nghỉ. Tại sao mấy ngày nay hắn cứ mơ về nó mà lại là ác mộng nữa. Hắn hỏi con nhỏ Phương thì:
- Này! Nếu như mình chỉ mơ về 1 người vào trong những ngày gần đây thì mình có bị sao ko? – hắn chặn đầu nhỏ Phương mới mò mặt khỏi phòng.
- Anh suy nghĩ quá nhiều về người đó hoặc anh có giác quan thứ 6 là mơ về người đó.
- Ờ! Nhưng mà nếu trong mơ mà người đó cứ bị gặp tai nạn thì sao?
- Uhm! Cái này chắc có lẽ giống như điềm báo vậy, chắc chắn nguời này có vấn đề. – Nhỏ Phương gãi đầu. – mà anh mơ về ai mà ghê thế? Mới sáng mà đã hỏi con người ta mấy thứ này. Thiệt là!
- Không có gì to tát đâu! – Nói xong hắn tiến thẳng ra sân để đi học luôn.
- Này! Không ăn sáng hả?
- Không muốn ăn!
Không hiểu vì sao mà đã gần 3 ngày hắn toàn mơ về nó không à, mà trong giấc mơ hắn cứ mơ thấy nó không chú ý đến hắn để rồi bị tai nạn thê thảm, như vậy là sao chớ. Lên lớp thì hắn lại không hoàn toàn tập trung vào bài học mà cứ nghĩ quẩn nghĩ quơ về mấy cái giấc mơ lạ thường này. Trưa nào hắn cũng ngồi 1 gốc nhìn nó ở phía bên kia phòng ăn. Trong khi đó thì nó lại hồn nhiên vừa ăn vừa cười đùa với mấy thằng con trai lớp nó, còn nữa nó còn tỏ ra thái độ thân mật với Minh – 1 tay bóng đá khá ngon. Cứ như thế, ngày nào hắn cũng tìm hiểu xem nó có “an toàn” hay không hay có “bị gì không” vì hắn sợ cái điềm báo không tốt kia.
Chiều hôm đó.
Hắn thấy nó đang ở trong 1 nhà sách ở gần trường, hình như nó đang tìm cái gì đó ở khu đồ lưu niệm thì phải, cùng lúc đó thì hắn cũng vừa mới chọn xong mấy cuốn truyện trinh thám yêu thích của mình. Thấy nó cứ lum khum cúi xuống cái kệ đựng mấy cái hũ thủy tinh đựng giấy ước mơ nên hắn cũng định tiến lại gần hỏi nó đang làm cái gì. Hắn vừa mới bước đến thì đã thấy nó đứng thẳng dậy và trên tay nó là 1 xấp các loại bì đựng giấy vuông vuông với nhiều màu sắc.
- Tìm ra rồi! – nó hí hửng xem đi xem lại mấy cái xấp giấy ấy.
Hóa ra nãy giờ nó đang tìm mấy cái xấp giấy gấp hạc, nên cứ lui khui làm hắn tưởng nó đang làm mấy chuyện mờ ám gì lắm chớ. Không ngờ! Thế là hắn lại lặng lẽ theo dõi nó nguyên 1 buổi chiều hôm đó. Không hiểu hôm nay nó lại bị cái gì ở đầu hay sao mà đi bộ như thế này, nhưng cũng tốt để hắn có thể theo dõi nó, hắn chán phải thấy cái cảnh nó cứ đi học rồi về lại leo lên xe cho anh ba chở về, thế là hết ngày. Lâu lâu, thứ 7 vs chủ nhật thì hắn cũng kiếm vài cái cớ để đến cái quán Souln để xem nó “làm ăn” ở đây, nhưng cũng chả nói được chuyện gì với nó.
Nó đi ra khỏi nhà sách, sau đó lại đi từ từ tiến dần vào trung tâm thành phos sầm uất, thay vì nó sẽ đi vào mấy cái trung tâm thương mại thì nó lại ngoặc vào cái chợ thành phố. Lúc đầu hắn cũng thấy lạ, con gái teen là chúa ghét hàng chợ, lúc nào thì chũng cũng trề môi khi thấy đồ trên người khác là hàng chợ. Nhiều trường hợp còn nói còn hàng chợ là hàng nhái của hàng shop, nhưng thực chất thì nghe nhỏ Phương nhà hắn thì có nhiều lúc hàng chợ và hàng shop mua cùng 1 nơi, sau đó bán ra ngoài với nhiều giá khác nhau, ví dụ như 1 đôi giày, trong chợ chỉ bán với giá 190K trong khi đó ở shop ở ngoài thì bán những 290K hoặc có thể nhiều hơn thế nữa. Túm lại thì chợ và shop chỉ khác nhau mỗi cái nơi bán nó ra mà thôi. Thấy nó đang di chuyển vào hàng trái cây, hắn cũng vào theo nhưng vẫn giữ khoảng cách với nó vì nó mà biết nãy giờ hắn cứ lui khui đi theo nó thì thôi rồi, nó cười vào mặt hắn là sớm hay muộn mà thôi, hay nó cũng có thể nghĩ là hắn nay ăn trúng cái giống gì lại đi chợ như thế này. Thế là trong hàng trái cây có 2 cô cậu mặc đồ học sinh, cô đi trước hăng say chọn quả ngon lành, tươi rói, trong khi đó cậu đi đằng sau lại mặt thì lúng mặt thì xấu hổ vì ở đây đa phần là mấy cô tuổi trung niên bán hàng có mình hắn là con trai biểu sao không thấy dị dị mới lạ. Sau khi mua gần hết chợ thì nó đã có trên tay 1 đống nho tím với táo xanh, thế là nó lại nhảy vào hàng giày dép. Nãy giờ cứ đi theo nó mà bụng hắn đã trống không từ thuở nào rồi. Nó đi 1 vòng hết các hàng giày dép làm hắn trở tay không kịp vì nó đi chợ mà, làm gì có chuyện đi theo 1 con đường thẳng cố định đâu, lúc thì quẹo qua bên này lúc thì quẹo qua bên kia, làm hắn chục lần xém tông vào người khác. Bây giờ thì nó đang lựa mấy đôi dép xỏ ngón nhiều màu.
Lúc nó đi ra khỏi chợ thì cũng là lúc trên tay nó không còn chỗ để móc thêm cái bì ni lông nào lên nữa, đã thế trời lại có dấu hiệu chả tốt đẹp chút nào, mây đen bắt đầu kéo ùn ùn đến, gió thì càng ngày càng xốc mạnh bốc lên cái mùi khoai khoái của nước lạnh, bụi bay mù mịt. Thấy chả hay ho chút nào khi nghĩ đến cái cảnh bây giờ vắt chân lên cẳng để chạy 1 hơi về nhà, thế là nó quyết định ghé vào tiệm bánh gần đó, mua cho mình 1 cái bánh nướng cà phê Mexico, ghé vào quán cà phê “Không tên”. Chui toạt vào 1 góc trên lầu 2 rồi ngồi lấy cuốn Say nắng ra đọc.
Thấy nó cũng vào mua bánh nên hắn cũng nhanh tay mua cho mình 2 cái, hắn đói lắm rồi. Vừa vào quán hắn đã thấy nó chăm chú ngồi đọc cuốn sách gì có cái bìa khá lạ - thực ra đó là Hình vẽ hai người nam nữ đang đứng đối diện nhau, cô gái choàng 2 tay trên vai chàng trai còn chàng trai thì ôm eo cô gái. Hắn thật không thể hiểu nổi, 1 cô gái có cá tính mạnh và điên điên như nó, bây giờ trời ngoài kia thì đang mưa xối xả còn bên trong này thì nó lại ngồi nhâm nhi ly capuchino cùng với 1 cuốn sách với cái tựa đề “Say Nắng” đậm chất yêu đương kia. Không thể hiểu là mình đang làm cái trờ ngu ngốc này từ hồi nào mà bây giờ hắn lại đang trách thầm bản thân, tại sao lại đi theo nó cả buổi chiều, để rồi bây giờ lại ngồi không ở đây để hết nhìn trời mưa rồi lại nhìn nó đang tủm tỉm cười một mình kia.
1 vết sáng lóa lên, làm hắn giật mình ngước mắt nhìn ra khỏi khung cửa kính, thấy trời hình như có hiện tượng muốn mưa nhiều nữa nên hắn chỉ biết 1 cách là than thầm trong lòng là hôm nay hắn xui thế không biết, thích làm mấy chuyện rảnh hơi trong khi đó chả có ai xúi hắn làm cả. Đang mông lung nghĩ ngợi thì “Rầm” – tiếng sấm làm cho hắn thoát khỏi cái suy nghĩ đó, hắn lập tức quay qua nhìn phía nó thì thấy nó đang dọn đồ đạc, hắn nghĩ nếu bây giờ nó mà đi về ngay thì hắn đảm bảo nó không ướt mới là lạ. Nhưng không. Nó đeo cái ba lô lên vai phải, hai tay còn lại thì nó cầm mấy cái bì và cuốn sách “Say nắng” kia, nó đứng dậy, nói nhỏ gì với anh chàng phục vụ, anh ta khẽ cười rồi cầm hộ ly Capuchino lên. Thấy mình hình như không có để xót cái gì nên nó bắt đầu sải bước ra phía trước – nơi mà hắn đang cố núp. Nó tiến dần đến gần hắn 1 cách nhanh chóng đến nỗi hắn không kịp chớp mắt cái tiếp theo. Khi đã đến bên bàn của hắn, nó khẽ mỉn cười với hắn rồi đặt mấy thứ lỉnh khỉnh kia xuống cái hàng ghế nểm ngồi bệt đối diện hắn, ngồi bết xuống, đón nhận lấy li nước từ tay anh chàng phục vụ đẹp trai kia. Nó khẽ cười rồi nói “Cảm ơn!” với âm điệu khá nhẹ nhàng. Sau đó nó quay ra nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Hình như anh cũng thích ăn loại bánh mì này nhỉ? – Nó rướn tay nhất cái bì giấy gói bánh lên mà hắn vừa mới chiến xong.
- Uhm! – hắn chỉ biết nói thế thui, hắn đang nín thở chờ xem cái cách phản ứng của nó.
- Tặng anh này! – Sau đó nó cầm hai cái bì bóng mà nãy giờ nó đã cất công vào trong chợ.
- Hử? – hắn tròn mắt nhìn nó, “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây?”
- Tôi đã biết anh đi theo tôi từ lúc mới bước chân ra khỏi trường rồi, thế là tôi đi vào chợ xem anh có đi theo hay không? Không ngờ anh cũng bạo gan đi vào đó, thế là tôi đành mua mấy thứ này chứ sao. Cứ xem như đây là thành quả của cả buổi theo tôi ngày hôm nay, vậy nhé? – Nói xong nó cười.
Hắn chưa bao giờ thấy nó cười 1 cách như thế nào nhỉ, dễ thương?, dịu dàng?, xinh xinh?, hắn không biết phải dùng từ gì để miêu tả cái nụ cười mà nó đang cười với hắn lúc này. Chợt hắn khẽ nghe thấy tiếng trống ngực mình đang đập mạnh hơn. ??? Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái quái gì thế này?
- Lần đầu tiên tôi được người khác “tặng” mấy thứ này đấy? Trái cây và dép. – Hắn khẽ cười.
- Chỉ có Hoàng Như Băng mới có đấy! Chê thì trả lại đây, nay nho mới lên giá đấy! – Nó giựt lại.
- Đã cho thì làm gì có lấy lại hả? – hắn chụp lấy 2 cái bì từ tay của nó.
- Người nhận chê thì người tặng lượm lại thì có sao đâu! Quan trọng là người nhận hắc dịch quá nên người tặng cảm thấy như bị xúc phạm thui! – Nó tặc lưỡi. – Đi với tôi đến nơi này không?
- Đi đâu? Trời đang mưa đấy.
- Đi! – Nó đứng dậy, kéo tay hắn đi về phía cầu thang.
- Đi đâu thế?
- Lên sân thượng.
- Ặc! Quán cà phê này cao mấy tầng mà lên sân thượng.
- Nó chỉ có 4 tầng thui! Đi nhanh nào.
Thế là hắn chỉ biết đi theo nó thôi, dạo này hắn tự nhiên thấy có hứng với cuộc sống đầy thú vị của nó ghê gớm, nó khác xa hoàn toàn so với những suy nghĩ của hắn, lúc đầu hắn cứ nghĩ nó nhìn thế thui nhưng chắc cũng giống mấy người con gái khác mà thôi.
- Trời ạ! – hắn hét lên khi bước ra khỏi cánh cửa.
- Thế nào? Chỗ này chỉ có mình gia đình tôi biết đến đấy! – nó hỏi.
Hắn đang đứng trong 1 ngôi nhà kính, trước mắt hắn là những chậu hoa bé nhỏ được xếp ngay ngắn trên kệ ở 1 góc của căn phòng, bên trái là 1 cái giá sách nhỏ cao chừng 1 mét, trên đó là những cuốn sách đầy kích cỡ và màu sắc và điều đặc biệt của giá sách này là nó được sắp xếp theo năm và 1 con số gì đó. Ở giữa căn phòng là bộ bàn ghế salon màu xanh dương, và chúng lại hướng ra cái cửa sổ lớn nhất trong phòng.
- Ngồi xuống đi. – Nó nói rồi tiến thẳng ra cửa sổ lên kia.
Hắn ngồi xuống rồi nhìn nó mở cửa ra, ngoài kia là 1 bấu trời đêm đang mưa, trời đỏ hau không đen như hắn thường nghĩ, nhưng điều hắn chú ý chính là tầm nhìn của căn phòng này. Ngoài kia là toàn bộ khung cảnh của thành phố về đêm, tất cả hiện rõ ra 1 cách kì diệu, từng tòa nhà cao tầng, những khu dân cư chen chút, gần đó là công viên A2A – nơi mà hắn gặp nó đầu tiên, lúc này thì không có 1 bóng nguời nào trong công viên.
- Thầy thế nào? – Nó hỏi làm hắn phải dừng dòng suy nghĩ của mình lại. – Đẹp nhỉ? Lâu rồi tôi chưa lên đây để nhìn cái bầu trời đỏ như gạch này đấy. Chắc chắn ngày mai sẽ là 1 ngày mưa tĩnh lặng.
- Tĩnh lặng? Thành phố này không bao giờ tĩnh lặng cả.
- Đối với tôi nó sẽ tĩnh lặng, nhìn mọi người ai cũng trùm cái áo mưa cánh dơi phóng xe máy chạy băng băng trên đường, nhìn mấy nhóc học sinh cấp 2 phải xắn ống quần đến tận đầu gối mặc áo mưa chấm bi đi học, mấy chiếc ô tô thấm đãm nước chạy trên đường tạo ra nhưng tiếng tóe nước. Nhìn thế thôi chứ ai cũng lo chạy thật nhanh, đi thật nhanh để thoát khỏi cái khoảng trời mưa này, giờ tan tầm thì ai cũng nhanh chóng về nhà để rồi ăn những bữa cơm gia đình nóng hổi. 1 ngày trôi qua mà chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tắc, rào rào thì chán biết bao nhiêu.
- Uhm….uhm! – hắn chỉ biết ậm ừ vào lúc này thôi, hắn cũng đang suy nghĩ về cái bữa cơm nóng hổi kia. Lâu lắm rồi hắn không được “ăn cơm”.
- Nhưng đối với tôi thì mưa lại khác, nó chả khác 1 cái nút Clear vậy. Chỉ cần thả hồn mình theo mưa thì tất cả sẽ được gội sạch.
- Thả hồn kiểu gì?
- Mở 1 bản nhạc buồn, ngồi đây, nhìn ra cửa sổ này để nhìn vào mưa, rồi cố gắng đừng suy nghĩ gì nhiều. Cứ như thế thui!
- Thành công không?
- Còn phụ thuộc vào người đó nhiều lắm! Tôi thấy anh sống nội tâm nên mới dắt anh lên đây thử đấy!
- Tôi? – hắn chỉ tay vào mặt mình. – Sống nội tâm? Không thể tin được! Nãy giờ cô đang nói cái gì mà tôi không hiểu? Dắt tôi lên đây chỉ để thử cái thả hồn nhảm xít đó hả? Thật rỗi hơi! – hắn nói xong rồi toan bỏ đi.
- Đó! Có bao giờ anh nghe tôi nói xong chưa! Đứng lại! Cái này là tôi quan tâm đến anh mới làm những cái nhảm xít này.
- Cô quan tâm tôi? – hắn quay lại và hơi sững người khi nghe nó nói như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT