Thứ 3. Nó được tin là từ đây cho đến chủ nhật tuần này, nó phỉa đi tập với lớp 1 cách đầy đủ. Vì tụi nó đã tập tành và lên kịch bản đầy đủ xong xuôi hết rồi, bây giò chỉ cần ghép cảnh của nó nữa vào là ok. Mấy bữa nay nó đã trốn không đi tập vì nó nghĩ cảnh cảu mình chỉ cần đàn thui là xong, nhưng ai ngờ hồi sáng nay con Huyền – biên kịch nói rằng nó sẽ có 1 cảnh sô lô nữa sau khi đàn xong.

Thế là nó đành gọi điện cho hắn bảo nó hiện tại đang bận nên tuần sau nó mới có thể tiếp tục được, với lại bây giờ cũng gần xong hết rùi. Nó hoàn toàn có thể chơi ngay bây giờ cũng được, nhưng hắn lại ngày qua ngày cứ gọi nó đi làm nó không còn thời gian để thở nữa, mỗi lần lên là nó lại khảo lại 1 lần nữa ròi ngồi nghe hắn thuyết giảng về mấy cái lặt vặt khiến nó chả muốn nghe. Thực thi nó cũng nghỉ rồi, rốt cuộc người hợp tác với nó là ai, là hắn hay là bé Phương? Nó hỏi hắn thì hắn im im, còn hỏi bé Phương thì nhỏ chỉ biết cười cười cho qua truyện. Nó nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng làm tốt trong vòng 2 tháng đầu là được, khi cửa hàng vận hành tốt thì nó có thể giao toàn quyền cho 2 anh em nhà Mặt trời là xong chả cần phỉa 1 năm chi cho mệt.

Cứ thế ngày qua ngày, thoáng 1 cái đã là chủ nhật, chỉ cần tối nay nó đến duyệt toàn bộ lại là xong mấy cái khóa “đi tập văn nghệ này”. Đang ngồi xem Phẩm chất quý ông với 2 ông anh thì Cục gạch lại réo inh ỏi làm nó bị ông Tý là cho 1 tăng cái tội coi phim mà không chịu để chế độ im lặng. Nhà nó có lục lệ (thực ra thì chỉ có 3 anh em nhà chúng nó thui!) là mỗi lần coi phim hay thì phải để chế độ im lặng, lúc đầu nó cũng giơ 2 tay đồng ý vì nó chỉ có mỗi thằng Phong và con Nhi là bạn thân hay gọi cho nó, tính nó cũng hơi kì cục nên lớp nó đâu đứa nào rảnh hơi nhá máy nó để rồi bị nó **** cho 1 tăng. Giở cái màn hình 2 màu trắng đen lên thì nó thấy số lạ, đang thắc mắc đưa điện thoại lên nghe thì nó nghe thấy tiếng 1 đứa con gái đang khóc.

- Chị Băng! Anh hai em kêu người khác làm rùi, anh ta dám lấy bản thảo của chị đưa cho người khác làm rùi. HuHu! – Giọng bé Phương khóc sướt mướt ở đầu dây bên kia làm nó chợt giật nảy mình.

Sau khi nó nghĩ chưa đầy trong vòng 1 phút thì nó cúp máy, liền bấm số của hắn gọi ngay cho hắn.

- Tìm tôi có việc gì thế? – Giọng hắn nghiêm nghị ở bên đầu dây bên kia.

- Có việc gì? – Nó hỏi thẳng vào vấn đề.

- Tự nhiên cô gọi cho tôi hỏi “có việc gì” là sao?

- Anh lại giở cái chiêu cũ đó ra với tôi.

- Không ngờ cô lại nhanh ý như thế. Tôi muốn nhờ cô 1 việc. – Hắn đi thẳng vào vấn đề.

- Chuyện gì mà tôi có thể làm được.

- Tôi muốn cô làm chứng chuyện này cho tôi, chỉ cần cô ra mặt và nói vài câu là được.

- Được thôi! Bù lại anh phải “thả” cho tôi nghỉ cho đến hết lễ khai giảng. Được chứ?

Hắn lưỡng lự rồi nói: “OK! Gặp cô sau, có gì tí nữa tôi sẽ gọi cô biết địa điểm.”

-Cái gì? Không thể nào, chiều nay tôi còn có hẹn. Anh không thể xếp giờ lại ư?

- Không thể, tôi đã hẹn bọn họ cách đây 1 tuần rồi. Khoảng 2h tôi sẽ gọi lại cho, cô nhớ “chuẩn bị” đấy. – Hắn nhấn mạnh 2 từ chuẩn bị để cho nó nghe rõ trong đó có hàm ý.

- Vâng! – Nó cúp máy luôn.

1h30 chiều. Nó đang ở trên nhà sách Tuổi trẻ, nó đang tính sẽ mua Máu hiếm và 1 vào cuốn sách chuyên đề sinh học để học thêm. Dạo này nó lại lơ là học hành rùi, nó đang tính sau lễ khai giảng nó sẽ bỏ hết sang 1 bên để tập trung học, năm nay nó nhắm nó sẽ thi đại học khối A và B và trong đó đương nhiên sẽ có thêm Sinh mà nó đang khó nhằn vật vã.

Thấy đồng hồ mới có 2h kém nó vẫn tiếp tục đứng đọc sách ở chỗ phong thủy, hồi trước mẹ nó có mua vài cuốn về để nghiên cứu, lúc đó nó cũng tò mò đọc thử, ai dè ngoài sức tưởng tượng sách phong thủy vô cùng thú vị, thế là từ lúc đó mỗi lần lên nhà sách là nó cũng lướt qua tủ sách phong thủy để đọc mấy chương. Từ đó nó đến nhà sách này ngày càng chăm hơn đến nỗi bác bảo vệ quen mặt với nó.

Cùng lúc đó. Tại nhà hàng Galaxy, có 5 người đang nói chuyện rôm rả và quên đi mục đích của việc họ đến đây. Chợt hắn lên tiếng.

- Bây giờ chúng ta sẽ vào vấn đề chính?

- Uhm! – Mẹ của Diễm My khẽ gật đầu!

Hắn đứng dậy lấy điện thoại gọi cho nó.

- Đến đi, nhà hàng Galaxy, khu V.I.P.

- Nhà hàng gì? Lần đầu tiên biết đấy.

- Nhà hàng Galaxy. Gần trung tâm thương mại JR mà hồi trước cô và anh cô cùng đến dự lễ khai trương đấy.

- À! Tôi đến liền.

Nó nhanh chóng thanh toán cuốn Máu hiếm, sau đó lượm cai ba lô ở bên hàng tủ giữ đồ, rồi chạy ra nhận lấy cái guitar từ bác bảo vệ, sau đó nó đạp xe chạy sang nhà hàng đó. Thực ra nó thiệt không biết nhà hàng ga- lắc- gì gì đó ở đâu, nhưng chỉ cần nói nó ở gần trung tâm thương mại JR thì nó biết dù nó chỉ đến đó 1 lần duy nhất nhưng nó vẫn nhớ đường đi.

Nó chạy vào trong, 1 tay đeo ba lô 1 tay xách cai bao guitar. Khi vào trong thì ai cũng nhìn nó chằm chằm. Nó cũng hiểu rõ bây giờ nó vốn không phải là người thích hợp với những nơi như thế này. Nó đang mặc những bộ đồ ngày thường thui, áo thun quần jean cộng thêm đôi giày convers màu đỏ chói với cái tai nghe mix-style màu hồng đậm với ngôi sao đen thôi. Nó bình thảng đi vào bên trong. Chợt 1 nhân viên thấy nó đang đi vào trong 2 mắt không ngừng nhìn xung quanh như thể tìm ai đó. Nhân viên đó liên tiến tới chỗ nó, tỏ vẻ hiếu khách hỏi nó.

- Quý khách có hẹn không ạ?

- À! Chú có thể dẫn tôi đến khu V.I.P được không?

- Vâng! – sau đo người phục vụ đi trước nó đi theo sau.

Khi nó vừa mới bước vào khu V.I.P thì nó chợt nghe thấy tiếng kêu quen thuộc.

- Chị Băng! Ở đây! – Bé Phương rời khỏi ghế của mình tiến lại chỗ nó đang đứng, sau đó kéo tay nó đến ngồi giữa 2 anh em mặt trời chúng nó.

Trong khi đó mẹ của hắn ngồi đối diện với hắn cũng kinh ngạc khi thấy con gái út mình thân mật với nhân vật “Nhân chứng” này, ngồi đối diện với nó chính là mẹ của Diễm My, bà cũng hơi ngạc nhiên nhưng khi thấy nó lễ phép chào 2 người lớn thì ánh mắt chợt dịu lại, bà nhớ cô gái nhỏ này là ai. Còn Diễm My thì há hốc mồm khi biết “Nhân chứng” chình là nó – 1 con bé bán hàng rong đồng thời cũng là cô gái đánh đàn ở tiệm cà phê hôm Minh Phong đến tìm cô.

- Hóa ra là cô! – Diễm My khoanh tay trước ngực nhìn nó nói với 1 cái giọng khinh khỉnh “Dù gì cũng chỉ là 1 con bé đi làm thêm!”.

- Chào bạn! Vậy tôi đến đây có việc gì? – Nó quay sang hỏi hắn.

- Nhân chứng cho tôi. Việc tôi và cô gái này đã chia tay vào cái ngày mà cô ta đã mua áo của cô.

- À! – Nó chợt hiểu ra. – Tại mấy chiếc áo của tôi mà 2 người lại chia tay. Tôi đương nhiên là nhớ việc này chứ. Bạn mua tận 13 cái áo Super Junior lận mà. – Vừa nói nó vừa cố gắng cười không ra tiếng. Nhưng nhỏ Phương ở bên cạnh lại cười ha hả, làm nó suýt cười thành tiếng to, chỉ hi hi nhỏ.

- Có chuyện gì mà cười! Lúc đó tôi nói thế chứ chưa chia tay thực sự. – Diễm My liền đỏ mặt cãi lại.

- Vậy cô nghĩ như thế nào mới là chia tay chình thức, cô và tôi đã không liên lạc cả tháng nay. Cô còn tìm bạn trai mới nữa. – Hắn lấy điện thoại ra để mở mấy tấm hình mà hắn đã chụp được ở mấy quán cà phê Diễm My cùng với mấy tên bạn trai mới hẹn hò.

-Cái này….. – Diễm My đứng họng.

- Việc này là lỗi của tôi không chịu dạy con gái mình tốt. Tôi thật sự xin lỗi. – Diễm My còn đang đớ hình thì mẹ của cô đã lên tiếng ngay. – Cảm ơn cháu đã đến đây làm rõ việc này. Như Băng! – bà nhìn qua nó.

Nó chợt giật nảy mình khi nghe thấy tên mình từ một người không quen biết. – Dạ? Có gì đâu, nãy giờ cháu chỉ nói có 1 câu thôi. – Nó gãi đầu.

- Nhưng 1 câu đó có thể làm mất đi tia hi vọng còn sót lại của tôi. Con bé nhà quê kia. – Diễm My đập tay xuống bàn.

- Cô học lớp mấy rồi? – Nó liền hỏi ngay lại, gương mặt của cô nghiêm túc ngay lập tức.

- Cô hỏi cái này chi? - Diễm My nhìn vào mắt nó.

Bây giờ thì cả bàn 6 người chỉ còn mỗi 2 người tiếp tục “nói chuyện”, còn những người còn lại thì im lặng dõi theo.

- Năm nay tôi học lớp 10J3 trường JR. – Cô ta tỏ vẻ cao ngạo với nó, còn nó thì chỉ cười ra 1 tiếng rồi mặt đanh lại ngay lập tức.

- Vậy thì là hàng xóm với trường của tôi rồi. Tôi tên là Hoàng Như Băng, lớp 11A2 trường Dream. Hân hạnh được làm quen! Từ nay tôi muốn cô xưng hô lễ phép hơn 1 chút, ở đây chỉ có bé Phương là bằng tuổi với cô còn lại thì ai cũng lớn hơn cô, ít nhất là 1 tuổi. Cô nên biết kính trọng người lớn, trong đó có cả mẹ của cô. Cô không thấy quá bất lịch sự khi tỏ vẻ tức giận vô cớ với người khác như thế, trong khi đó mẹ cô chưa nói câu nào.

- Cô!!!!!! – Diễm My hoàn toàn đứng hàng trước những câu nói quá đúng của nó.

- Thật không hổ danh là cháu! Bác đã không nhìn lầm người! – Mẹ của Diễm My lên tiếng.

- Dạ! Bác quen cháu ư? – Nó tròn mắt nhìn mẹ của Diễm My.

- Ta va cháu đã ở cùng bệnh viện những 1 tháng lúc cháu 8 tuổi. Lúc đó cháu cũng phẩu thuật mắt với ta mà. – bà cười hiền với nó.

- À! Cháu nhớ rồi, chẳng lẻ là bác là bác Hiền?

- Uhm! – Bà khẽ gật đầu.

- Lâu rồi không gặp bác, dạo này mắt bác vẫn tốt chứ? – Dường như từ lúc nó bước vào thì nó chỉ nói chuyện được với 1 người thì phải.

- Mắt ta đã ổn, nếu ta không nhầm thì cháu còn 1 năm nữa phải không – Bà nhìn nó với ánh mắt thương yêu.

- Dạ! – Nó cười hi hi.

- Xem ra 2 người có duyên rồi. –Bấy giờ mẹ của hắn mới lên tiếng. Bà đã quan sát từng cử động cho đến lời nói của nó, tất cả đều tỏ ra 1 phong cách mạnh mẽ mà út đứa con gái nào có thể có, quả cô gái ngồi giữa 2 người con của bà chắc được giáo dục trong 1 môi trường vô cùng đặc biệt. – Cháu đã đến đây thì cùng ở lại ăn điểm tâm và uống trà với chùng ta được không?

- Mẹ! Cô ta có hẹn rồi, con chỉ xin cô ta có nửa tiếng thôi đấy! – Hắn ngăn lại trước khi quá chậm trế.

Khi nó nghe thấy 2 tiếng “uống trà” mặt nó dường như biến dạng, nó ghét mấy cái thứ ấy vô cùng. Thấy hắn đã mở đường cho mình nó liền đứng dậy cúi chào rồi lên tiếng. – Cháu xin lỗi, cháu đã hẹn với cả lớp sẽ đến đúng giờ rồi, không thể thất hẹn được. Mong lần sau có duyên chúng ta sẽ gặp lại, cháu xin phép đi trước. – Nói xong nó cúi đầu thêm 1 lần nữa.

- Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại cháu. – mẹ hắn nói 1 câu mà nó xém bật ngửa. “Cái gì? Gặp nhau lại ư? Mà chắc chắn nữa?”.

- Đúng thế! – bà Hiền lại nói thêm 1 câu nữa làm nó đơ 2s luôn.

- Vâng ạ! – Nó liền cười rồi xách cây đàn lên đi nhanh về phía cửa. Nó sợ nếu còn ở lại giây nào là nó sẽ phải gặp mấy người nào nhiều lần nữa.

- Con bé này là 1 đứa bé có nghị lực rất mạnh, nhờ nó mà tôi mới có thể phẩu thuật mặt thành công cách đây 9 năm. – Bà Hiền sau khi thấy nó đã đi khuất thì quay sang nói với mẹ hắn.

- Tôi cũng thấy điều đó. – Mẹ hắn nói thêm 1 câu nữa làm hắn thật không hiểu 2 cái người lớn này đang nói cái gì nữa.

Thế là việc về mối quan hệ của hắn và Diễm my đã được giải quyết ổn thỏa, và tất nhiên là nhờ công lao của nó rùi. Mối quan hệ giữa 2 nhà vẫn như cũ.

- Hihi! Chị Băng nói ghê thiệt làm cho con nhỏ Diễm My kiêu ngạo đó đớ người luôn. Khâm phục chị ấy quá đi, chị ấy cái gì cũng giỏi cả. Đúng là anh hai tìm đúng người thiệt! Hâm mộ! Hâm mộ! – tiếng của Minh Phương vang vộng trong xe.

- Con quen cô gái đó ư? – mẹ của 2 người liền hỏi.

- Vâng, nó còn qua thân thiết với cô ta đấy, còn việc tại sao tụi con lại quen biết, sau này con sẽ giải thích cho mẹ. – hắn liền nhanh miệng chen ngang em gái mình định nói ra bí maatjcuar 2 người về cái shop kia.

- Uhm! – bà chỉ gật khẽ đầu, rôi bà lại im lặng nghĩ về những lời nói đanh thép vừa rồi cảu cô gái tên Hoàng Như Băng đó và cách mà bà Hiền đối xử với cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play