- Mà này! - Hắn thắng xe cái kít. – Giờ đi đâu.

- Nhà sách Tuổi trẻ! – Nó ngồi đang sau đang nhai nguấ nghiến cuốn Trà sữa cho Tâm hồn tháng 8.

- Nhà sách? Bảo là đi khỏa sát thị trường mà zô nhà sách? Tôi đâu có kiu cô dẫn tôi đi mua nhà sách hả? – hắn quay đầu lại hỏi nó.

- Đồ heo điên! – Nó đập cuốn bào vào lưng của hắn. – Tôi đâu có bảo vào đó mua sách báo gì đâu! Nơi mà học sinh vào nhiều nhất chính là nhà sách đây, là nhà sách nhưng nó không có nghĩa là chỉ bán sách mà nó còn bán các đồ lưu niệm, đồ dùng gia đình và trong đó cũng có phụ kiện cho học sinh đấy cha nội!!!

- Ủa có mấy thứ đó hả? Lần đầu nghe đấy! – Hắn quay lại tiếp tục đạp xe đến nhà sách.

- Tại anh không đi hết đấy chứ. Mà anh có thiệt là con trai của chủ tịch tập đoàn JR không thế, không biết kinh doanh là gì? Uổng quá đi.

- Gì??? Chỉ là tôi không biết mấy thư đó thôi, với lại khi nào vào đại học tôi mới học kinh doanh thôi, bây giờ lo học hết cấp 3 đã rồi tính.

- Uầy! Đừng có mà đổ lỗi cho người khác, con người chỉ có 1 đời để sống thôi, học thì lúc nào chả được, anh có điều kiện như thế chẳng phải quá thuận lợi hay sao. Tôi đây nè, cứ lăn ra xã hội đi bán hàng rong vài ngày là tự nhiên khôn lên liền.

- Cô đừng có mà lên lớp với tôi! – Hắn tức giận nói với nó

Nghe thấy giọng nói có vẻ đày nộ khí nên nó bẽn lẽn nói – Vâng! Xin lỗi! – Rồi lại tiếp tục chúi mũi vào cuốn báo.

Cả đoạn đường hôm đó, nó và hắn cứ im hơi lặng tiếng như thế mãi cho đến khi đã đến nhà sách. Khi vào trong nhà sách nó phải kéo hắn đi hết cái nhà sách, nó cũng nhanh tay chụp lại các mẫu hàng phụ kiện mà nó gặp ở trong nhà sách bao gồm cả giá. Sau khi lục lọi hết tầng 1 thì nó và hắn leo lên tầng 2: Thiên đường sách – theo cách nghĩ của nó. Nó mặc kệ hắn đang đi từ đến cái đám sách luật thì nó chạy sang dãy văn học nước ngoài, vì nó thường có quan điểm: khi vào nhà sách không nhất thiết cứ phải đi chung vs nhau để tìm sách, cứ đi riêng để lắng nghe con tim mách bảo là mình đang đi đâu. Thấy nó chợt chuyển sang khu vực khác hắn liền chạy theo đôi chân thoăn thoắt ấy. Thấy nó đang chọn 1 cuốn sách dày côm lên và xem giá, hắn liền bật cười to khiến nó giật mình quay lại nhìn cái con người đang cười vô duyên kia.

- Có gì để cười hay sao??? – Nó hỏi.

- Tại thấy cô chưa gì hết đã xem giá của nó. Thật là khôi hài! – Hắn bụm miệng lại.

- Cuốn này á? – Nó đưa cuốn truyện đó ra trước mặt của hắn. Hắn khẽ “Ườm!”. – Haiz! Anh không biết đấy thôi, muốn xem truyện hay người thường xem tên truyện, bìa truyện, tác giả, phần đằng sau của mỗi cuốn và tiếp theo là giá truyện để xem có hợp với túi tiền của mình hay không. Như cuốn Mật mã Da Vinci này chẳng hạn, việc tôi xem giá là có lý của tôi. Mà tên shop của em anh là gì thế?

- Chưa nghĩ ra!

- Vậy để tôi lấy tên nhá! – Nó lấy sờ lên mũi rồi nhìn quanh để suy nghĩ. Rồi nó chộp lấy 1 cuốn sách cạnh cuốn Mật mã Da Vinci lên. – Hay là Angels and Demos nhá! Tên hay đấy. – Hóa ra cuốn sách ấy có tên là Thiên thần và Ác quỷ.

- Tên gì kì thế?

- Thời nay, teen thường có 2 phong cách, đặc biệt là các bạn teen nữ, họ thường theo phong cách dịu dàng và đằm thắm, thứ 2 là phong cách cá tính mạnh mẽ thích những cai mới lạ không sướt mướt tình cảm như nhóm 1. Vậy đấy, mặt hàng chúng ta sẽ tuân thủ theo 2 phong cách đó để đáp ứng nhu cầu của giới trẻ ngày nay. Đảm bảo shop của chúng ta không dắt khách mới là lạ. – Nó cười với hắn.

Hắn hơi choáng trước cái nụ cười đầu tiên mà nó cười với hắn. Nụ cười này không giả tạo như những nụ cười của những nụ cười mà hắn vẫn được các cô gái hâm mộ gửi gắm đến.

- Sao thế cha??? – Nó hươ hươ tay trước mặt nó.

- Uhm! Được đó. – Cái giọng nói tí ta tí tửng của nó làm hắn chợt bừng tỉnh giấc mộng nãy giờ hắn đang mơ.

- Được rồi! Đi “khảo sát thị trường tiếp nào”. Lần này câm kêu ca, đi hơi bị nhiều shop trong thành phố đấy. Phải chi người đi với mình là bé Phương dễ thương thì đở khổ hơn rùi. – Nó lấy cái ba lô ra từ ngăn tủ đựng đồ.

- Có vẻ cô không thích đi với tôi. – Hắn đi theo nó ra cửa nhà sách.

- Uhm! Đi với anh phiền lắm. – Nó lôi từ cặp ra cái khẩu trang với cái mũ. – Đi với hotboy mà không muốn bị ném gạch thì phải như thế này. – Vừa nói nó vừa đeo khẩu trang lên.

- Này! Có cần như thế không? – Hắn gạt tay khi nó chuẩn bị đội mũ vào.

- Không như thế này thì tôi chỉ cần ngồi chờ hốt gạch xây biệt thự đấy. – Nó gạt cái tay đang nắm chặt lấy tay nó.

Cả 1 buổi tối hôm đó, nó và hắn đi từ shop này sang shop kia chỉ để “khảo sát thi trường” mà quên béng đi chiều giờ 2 chúng nó chưa đưa cái gì vào bụng cả. Đến khi nó khoanh tay trước ngực chờ hắn dắt xe ra cái bãi đỗ xe ở trước cái shop thứ 11 thì nó cảm thấy cái bụng của mình hóp đến nỗi nó có cảm giác nó lõm ghê gớm. Lúc này thì nó phát hiện ra nay mình trâu thiệt, không như lúc trước: nó sẽ kêu gào lên rồi mặc kệ mình đang làm gì cũng phải nhét cái gì vào bụng mình trước đã, dù cho đó có là 1 chai nước khoáng hay 1 cây kẹo mút. Nó nhìn hắn với 1 cặp mắt dò hỏi khi hắn vừa leo lên xe, đang chờ nó ngồi lên, nghe lệnh của nó rồi chở nó đi tiếp. Chờ mãi chả thấy cái sức nặng nãy giờ mà hắn phải đèo cả buổi chiều tối hôm nay, hắn quay ngoắt đầu nhìn nó, cái người nãy giờ không chịu lên xe mà cứ đứng ở trên lề đường nhìn nó với 1 cặp mắt hết sức thảm hại.

- Gì thế? Sel không lên xe rồi còn ra lệnh để tôi chở “tiểu thư” đi.

- Tôi đói! – Nó nói với 1 cái giọng thảm như chưa từng thảm.

- Đói? Tôi chưa thấy đói. – hắn nói lại.

- Không thấy đói thì đưa xe cho tôi đi về. – Nó giùng giằng nhảy xuống lề đường nắm lấy cái tay lái mà hắn vẫn còn cầm chặt. Thế là biết mình không đủ sức, nó mới giở cái chiêu nắm nguyên cái bàn tay của hắn lôi ra khỏi tay lái. Thấy nó tự nhiên năm lấy tay mình thì lúc đầu hắn định giật ra để nó chiếm lấy cái tay lái, nhưng khi thấy sắp gỡ tay mình ra khỏi cái tay lái thì hắn lại cầm chặt tay lái hơn khiến nó tức muốn ói máu. – Đưa đây! Xe của tôi mà! Anh thích thì mua 1 chiếc mà đi, tôi không ngăn cấm gì đâu! Đưa xe cho tôi về nhà ăn cơm nguội mau.

- Cơm nguội? – hắn hỏi nó nhưng tay vẫn giữ nguyên mặc cho bàn tay ám kia đang ra sức năm lấy tay mình.

- Uhm! Không biết giờ này còn để húp không, ông hai là chùm ăn canh luôn. Trả đây! – Nó hét to với hắn khiến nhưng người xung quanh đi ngang qua cứ tưởng thằng này đang chọc tức con hay thằng điên này.

- Lên xe đi! Tôi chở cô đi ăn. – Hắn nhìn nó rồi hạ lệnh cho nó.

- Nè! Anh nói đó nhá, anh bao đấy. – Nó hí hửng leo lên xe, không quên vỗ vào lưng hắn 1 cái rõ đau kiểu như thể hiện tình anh em mà ở nhà nó thường biểu hiện với 2 ông anh quý hóa của mình.

- Đau!!! – hắn hét.

- Biết đau là tốt rồi! nãy giờ tôi tưởng anh không phải là người chớ, không có con người nào mà không ăn cơm cả. – Nó nói với cái giọng không thể nghiêm túc hơn hết.

- Vậy cô nghĩ tôi là loại người gì?

- Người săt! Anh không biết đói, chỉ thích uống dầu nhớt, đặc biệt là anh không biết thể hiện cảm xúc nữa, chỉ có 1 khuôn mặt nghiêm nghị mà thôi.

- Tại sao cô lại nói tôi là người không có cảm xúc?

- Cái hôm tôi gặp anh lần đầu tiên á, anh bị đá mà lại mong muốn “cái đá” đó diễn ra sớm hơn. Còn nữa khi tôi gặp anh lần thứ hai ở cái buổi khai trương đấy, anh cứ giữ nguyên cái bộ mặt lạnh lùng ấy như thể “Tránh xa tôi ra, nếu không muốn chết” vậy. Gần đây tôi thấy anh có em gái mà không biết thể hiện tình thương anh trai-em gái với bé Phương, thiệt là!

- Thế cô muốn tôi muốn thể hiện cái tình thương anh trai-em gái như của anh em nhà cô á? Bad boy – Good girl? Hơi bị rồ đấy!

- Mỗi gia đình có 1 cách riêng để họ thể hiện tình thương với nhau, nhưng tôi không điều đó trong mắt anh, mắt là cửa sổ tâm hồn! Sến!!!!!!!!!! Ọe ọe! – Nó tự nói tự chê mình sến khiến hắn cười đến nối xem chút tông vào cái xọt rác đặt ở bên đường, may mà nó hét to.

7h49’ tối. hắn đang dựng cái xe xuống trước 1 tiệm fast food, còn nó thì đang đứng trên lê đường lại chờ hắn.

- Zô đây á? – Nó hỏi.

- Uhm! Vào thôi! – hắn keo cái ba lô nó vào trong.

Đang ăn thì nó nhăn mặt, lấy chai nước suối ra tu 1 hơi. Thấy lạ hắn liền đưa tờ khăn giấy cho nó.

- Sel thế? – Hắn hỏi.

- Nhờ phước của anh mà tôi tí nữa về nhà uống 3 chai nước đó. – Nó không nhận lấy tờ khăn giấy từ tay hắn mà tiếp tục uống nước.

- Hả?

- Tôi lâu nay không quen ăn đồ ăn nhanh vì cái bụng của tôi khó chịu lắm.

- Dụ này tôi mới biết đó!

- Thì tôi mới kiu anh đưa xe để tôi về nhà ăn cơm nguội đấy. Thiệt tình!

- Vậy giờ sao? – hắn buông chiếc nĩa đang được quấn đầy mì xuống dĩa.

- Anh ăn đi! Tui đi mua kem ăn vậy. – Nói xong nó đứng phắt dậy làm hắn chưa kịp nói gì tiếp.

Nó vẫn ngồi mút cây kem Celano ốc quế còn hắn thì đang chở nó đi tiếp mấy cái tiệm cà phê để nó tham khảo mấy cái tường vẽ ở đó.

- Này anh định về bằng cách nào đây? - nó hỏi khi đang chiến với cây kem cuối cùng trong tổng số 5 cây mà nó mới được hắn bao.

- Hay là tôi chở cô về nhà cô rồi mượn xe về nhà.

- Xe nào?

- Đương nhiên là cái xe này.

- Không được, lấy gì mai tôi đi học, mà tôi cũng không thích anh chở tôi về nhà đâu. Ông Tý mà thấy ổng quýnh tôi tơi bời cái tội cả chiều đi chơi với “Trai nhẹp” thì tiu.

- Hử? Trai nhẹp?

- Không có gì? Hay là anh đi tặc xi về đi, mai gặp tiếp. Nó chốt hạ.

- Ờm! – hắn dừng xe lại như lời nó nói, để nó ngồi lên xe rồi hắn hỏi – Mà nè, tại sao cô lại nhìn giá cái cuốn Mật mã Da Vinci là gì thế? Chuyện này làm tôi thắc mắc nãy giờ! – hắn nhìn nó.

- À! Hai năm trước tôi mua nó có 98K, tôi nghe mấy đứa bạn đồn là năm nay nó tăng lên 100K, ai ngờ là thiệt. Mà nãy giờ anh thắc mắc chuyện này á? – Nó nhìn hắn với 1 nụ cuwoif gian xảo.

- Thôi cô về đi! Trời tối rồi! Con gái không nên đi về tối 1 mình. – hắn bối rối nhìn đi chỗ khác không muốn nhìn vào cái ánh mắt dò hỏi của nó.

- Hố hố! Trời ui! Sướng chưa kìa? Còn được 1 hốt-bôi quan tâm nữa kìa, tối nay về ngủ không được rùi nghen! – Nói xong nó cười ha hả, rồi đạp xe về không quên nhắn lại cho hắn 4 từ - Ngủ ngon hốt-bôi!

Hắn bật cười khi nghe 2 từ hốt-bôi của nó “Cô gái này hay thiệt!” xong đó hắn lại nhăn mặt “Sến!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play