Dạo gần đây tôi cùng lúc viết hai hồi ký và hai phác thảo kịch bản điện ảnh, chờ đợi giấy báo gia nhập nghĩa vụ quân sự từ Bộ Quốc Phòng. Thời điểm tôi mong đợi nhất trong tháng, chính là lúc ngón tay và “Cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm nào” nhảy múa trên bàn phím.
Mỗi một tình yêu cũng là một đoạn cuộc đời, còn tôi không ngừng bền bỉ cố gắng nhớ lại những đoạn ký ức xa xôi này, sắp xếp chúng lại rồi gõ thành văn tự, cảm giác tựa như được sống lại khoảng thời gian thanh xuân đó thêm một lần nữa.
Tuần trước trong lúc dọn dẹp lại ngôi nhà cũ, không biết mẹ tôi lôi từ đâu ra hai cái hộp, rồi đưa cho tôi.
Hai cái hộp một to một nhỏ. Bên trong cái hộp to là những lá thư Thẩm Giai Nghi và Lý Tiểu Hoa gửi cho tôi, cùng một số quà kỷ niệm như quyển Tĩnh tư ngữ của sư Chứng Nghiêm.
Từng lá thứ tỏa ra hơi thở cũ kỹ của thời gian, nhưng lại không làm người ta chán ghét. Tôi rất may mắn được sống ở cái thời “không có bóng dáng của thư điện tử” này. Một thế giới được dựng lên từ từng câu từng chữ trên trang thư, được điểm xuyết thêm những hình minh họa chó con mèo con. Không có sự rập khuôn lạnh lẽo của phông chữ Arial, không có những biểu tượng cảm xúc emotion đầy rẫy khắp nơi, ý nghĩa vốn có của bức thư vụng về càng trở nên đầy ắp hơn. Tất cả giống như những món đồ quý báu được cẩn thận trưng bày.
Nhưng tôi chưa kịp tỉ mỉ tận hưởng hết những dư vị ấy thì đã bị thu hút bởi rất nhiều bức ảnh nằm lộn xộn trong cái hộp nhỏ.
Trong bức ảnh, cách ăn mặc của mọi người rất quê mùa, vẻ mặt giả vờ giả vịt khi đứng cạnh Thẩm Giai Nghi làm tôi cười mãi không thôi. Tôi rất chi là lười biếng, có lẽ chẳng bao giờ tôi đem những bức ảnh cũ này scan vào máy tính, nhưng đúng là nên kiếm chút thời gian rảnh rỗi, đem mấy tấm ảnh này trưng bày lên bàn cho bọn kia ngắm lại bản mặt ngu ngơ năm đó, xem xem có thể đốt cháy tuổi thanh xuân thêm một lần nữa, hâm nóng chút tình cảm năm xưa.
Tôi đang ngồi cô đơn trong quán Starbuck với cái laptop và gõ những dòng chữ này, tranh thủ giết thời gian chờ đến giờ ăn tối với nhà xuất bản. Trời lặng lẽ vào đông, mỗi người trong quán café đều khoác lên mình những chiếc áo khoác mỏng. Những đôi tình nhân bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu cho tay vào cùng một túi áo, dùng chung một đôi găng tay.
Giống như hồi đó.
******************
Mùa thu đã qua, hơi lạnh mùa đông còn chưa kịp lan tỏa.
Một đêm nọ ở trường Đại học Giao thông, nội gián Diệp Ân Tuyên cho tôi biết cơ hội đã đến.
“Tuần sau, trường Nông nghiệp Gia Nghĩa của tớ tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường. Lớp tớ tổ chức gian hàng bán đồ ăn, cậu cùng Giai Nghi đến đây chơi đi. Bạn của tớ biết lái xe, đợi lễ hội kết thúc tớ bảo họ chở chúng ta đi chơi!” Diệp Ân Tuyên ở đầu dây bên kia nói.
“Một đám người lận đó, cái này cũng tính là hẹn hò sao?” Tôi do dự.
“Ê, chẳng lẽ cậu dám hẹn Thẩm Giai Nghi đi chơi một mình?” Diệp Ân Tuyên lớn tiếng mắng.
“Ừ thì không dám. Vậy chúng ta lái xe đi chơi ở đâu?” Tôi gãi đầu. Thật sự là rất khó tưởng tượng cảnh tôi và Thẩm Giai Nghi đi chơi cùng nhau. Tôi sợ xấu hổ lắm, xấu hổ sẽ hủy hoại tôi mất.
“Đã tới Gia Nghĩa, đương nhiên phải lên núi A Lý ngắm mặt trời mọc rồi!” Diệp Ân Tuyên tràn đầy tự tin nói: “Tớ đã lên kế hoạch kỹ càng rồi, buổi tối chúng ta không cần phải ngủ cả đêm, đi xem hai bộ phim, sau đó lái xe thẳng lên núi A Lý, sau đó ngồi xe lửa nhỏ lên đỉnh núi.”
Đúng là nghe cũng không tệ chút nào.
“Vậy, nếu tớ tỏ tình, cơ hội là bao nhiêu?” Tôi không nhịn được hỏi?
“Không phải Thẩm Giai Nghi đã biết cậu thích cô ấy rồi sao?” Giọng nói Diệp Ân Tuyên lộ vẻ kinh ngạc: “Đến lúc này mà Thẩm Giai Nghi còn chưa biết cậu thích cô ấy thì mới thật là lạ đó!”
“Ờ… Vậy tớ phải chỉnh lại định nghĩa tỏ tình một chút rồi. Nếu hôm đó tớ hỏi Thẩm Giai Nghi có muốn làm bạn gái tớ hay không, tỷ lệ thành công được 90% không nhỉ?” Tôi ngồi bệt dưới đất, lật xem cuốn lịch trên tay.
“Hứ! Việc này đừng có hỏi tớ nữa, thành công hay không tự cậu biết!” Diệp Ân Tuyên giận mắng.
“Được rồi, để tự tớ giải quyết. Đúng rồi, cậu… sẽ không làm điệp viên hai mang đó chứ?”
“Ý cậu là sao?”
“Cậu sẽ không tiết lộ với Thẩm Giai Nghi rằng, có thể tớ sẽ nhân cơ hội này tỏ tình với cô ấy đấy chứ?” Tôi cẩn thận dò hỏi.
“Ai thèm làm kẻ tiểu nhân như cậu!” Diệp Ân Tuyên hậm hực gác máy.
“….”
Đối với tôi mà nói, tỏ tình mà chỉ quan tâm đến thành công hay không thì quá kém cỏi, bởi vì “Nếu như tỏ tình thành công, thì không còn lần thứ hai”. Tỏ tình dĩ nhiên phải thành công, cho nên chỉ có một cơ hội duy nhất. Bởi vì chỉ có một cơ hội duy nhất, đương nhiên phải nghĩ biện pháp để lần tỏ tình thật lãng mạn, cả đời khó quên.
Thật tình mà nói, phương thức tỏ tình tôi ưng ý nhất, chính là chiến thuật biển người biến hóa đa đoan không phương pháp nào bằng, nói đơn giản chính là lấy lòng mọi người. Nhưng Gia Nghĩa không phải địa bàn của tôi, không thể rủ rê bạn bè tạo thành đám đông, cũng không tìm được địa điểm nào quen thuộc có thể lợi dụng. Núi A Lý không phải núi Bát Quái, đối với tôi hoàn toàn xa lạ.
“Vậy đành phải tùy cơ ứng biến sao?” Tôi thở vắn than dài.
Một tuần sau, tôi cùng Thẩm Giai Nghi hẹn gặp nhau từ sáng sớm ở cổng ga Chương Hóa, sau đó đi mua đồ ăn sáng rồi đón tàu Tự Cường đi Gia Nghĩa.
Nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ những buổi tối ở lại học bài, đây là lần đầu tiên tôi ở một mình cùng với Thẩm Giai Nghi. Điều này khiến cho tôi cảm thấy hết sức hồi hộp và căng thẳng, chẳng thể nào trò chuyện thoải mái với Thẩm Giai Nghi như bình thường được, đành phải nói nhăng nói cuội một hồi. Mà Thẩm Giai Nghi hiển nhiên cũng hơi lúng túng, gom góp chút chuyện lặt vặt không đầu không đuôi nói với tôi.
“Trông cậu có vẻ thiếu ngủ.”
“Cậu cũng vậy mà.”
“Muốn ăn bánh bao nhân thịt của tớ, phải đau khổ cầu xin tớ nhá.” (Clarkdale: đừng nghĩ bậy =)) ).
“Không thèm, tớ no rồi.”
Những đoạn trò chuyện như vậy làm tôi không nhịn được bắt đầu suy nghĩ miên man xem chuyến đi Gia Nghĩa hôm nay sẽ bi thảm đến chừng nào. Nếu chuyến đi Gia Nghĩa hôm nay thất bại hoàn toàn, có lẽ tôi sẽ cân nhắc lại bản thân, rốt cuộc mình “có thích hợp” để yêu Thẩm Giai Nghi hay không, hay chỉ hợp làm bạn bè như một kẻ chết nhát, một vấn đề vớ vẩn nhưng hết sức thực tế.
Quên mất ai trong hai đứa ngốc bọn tôi ngủ trước, lúc xuống ga Gia Nghĩa, đứa nào cũng bộ dáng mơ mơ màng màng như mới tỉnh sau giấc ngủ dài.
Diệp Ân Tuyên đã chờ sẵn ở cổng ga Gia Nghĩa từ lâu, nhìn thấy bộ dạng này của hai đứa, không nhịn được lắc lắc đầu, trong lòng hẳn rất khinh bỉ tôi đã lãng phí cơ hội tỏ bày tâm sự ở nhà ga đây mà.
Mãi cho đến hội trại buổi lễ thành lập Trường Nông nghiệp Gia Nghĩa, tôi và Thẩm Giai Nghi vẫn chưa thể gây dựng lại không khí trò chuyện bình thường. Hai chúng tôi chầm chậm dạo qua các quầy hàng, vừa xem xét các món ăn vừa nói chuyện câu được câu chăng.
Chủ đề câu chuyện dần dần đi vào bế tắc khiến tôi càng lúc càng khẩn trương. Những thứ vật chất bất lương trong đầu dần dần lắng lại, cuối cùng làm rối loạn luồng suy nghĩ bình thường của tôi.
Muốn điên mất.
“Thẩm Giai Nghi, cậu nghĩ thế nào về chuyện tớ thích cậu?” Tôi buột miệng, để cho câu nói ngu ngốc ấy tự động lao ra ngoài.
“Có bất kỳ cảm giác nào không?” Tôi cười cười, không biết vẻ mặt mình lúc này trông như thế nào.
“Ôi trời ơi, rốt cuộc cậu muốn nói gì vậy?” Nét mặt Thẩm Giai Nghi lộ vẻ cổ quái.
“Không phải là tớ muốn nói gì, mà là muốn nghe cậu nói gì đó.” Tôi ra vẻ tự nhiên hết mức có thể.
Thẩm Giai Nghi nở nụ bí ẩn, bắt đầu trầm tư suy nghĩ, có vẻ chưa thể trả lời tôi trong tức khắc được.
Đứng trước quầy bán kem, tôi mua hai cây kem ốc quế, rồi đưa một cái cho Thẩm Giai Nghi. Tự hứa với lòng, nếu lần sau hai người cùng đi dạo phố, nhất định chỉ mua một cái thôi.
“Tớ sợ Thẩm Giai Nghi mà cậu thích, không phải là con người thực của tớ.” Thẩm Giai Nghi thầm thì, vừa ăn kem ốc quế.
“Vậy là sao?” Tôi phì cười. Đây là một lời thoại vớ vẩn trích ra từ bộ truyện tranh nào đó sao?
“Kha Cảnh Đằng, cậu thực sự thích tớ à?” Thẩm Giai Nghi ngồi cạnh luống hoa, tôi cũng ngồi bên.
“Thích, rất thích luôn đó.” Tôi cố tạo vẻ tự nhiên không chút ngại ngùng, e chậm một chút thì khí thế trào dâng trong lồng ngực sẽ xẹp xuống, hồn nhiên không biết rằng cây kem ốc quế trong tay mình sắp tan thành nước.
“Tớ luôn cảm thấy cậu đề cao tớ quá, tớ căn bản không tốt như cậu hình dung, cũng không tốt như cậu tưởng tượng, cậu thích tớ, làm tớ cảm thấy ngại quá.” Thẩm Giai Nghi có vẻ hơi xấu hổ.
Thật… biết phải nói gì bây giờ?
“Vậy à?” Tôi nghiêng đầu.
“Tớ cũng có những mặt mà cậu không biết. Ở nhà tớ rất lôi thôi, mới ngủ dậy rất hay gắt gỏng, hay gây sự với em gái vì chút chuyện cỏn con. Tớ rất là… rất là bình thường đó!” Thẩm Giai Nghi càng nói càng nghiêm túc, tôi càng nghe càng không biết nói gì.
“Nói năng linh tinh, là tác dụng phụ của việc đọc Tĩnh tư ngữ của sư Chứng Nghiêm nhiều quá đây sao?” Tôi cau mày.
Thẩm Giai Nghi bật cười hi hi.
“Thật tình, cậu cẩn thận suy nghĩ kỹ lại đi, còn thích tớ không?” Thẩm Giai Nghi lại ăn kem ốc quế.
“Vẫn thích!” Tôi hét vang.
“Cậu đúng là trẻ con, rõ ràng chưa nghĩ kỹ gì hết, nào, nghĩ lại đi. Nghĩ kỹ một chút rồi hãy nói.” Thẩm Giai Nghi cốc đầu tôi bằng ánh mắt.
Tôi ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nhưng trong đầu căn bản không tập trung cho cái vấn đề đã rõ ràng này nữa. Tôi chỉ suy nghĩ theo bản năng: “Tại sao Thẩm Giai Nghi lại hỏi mình vấn đề này?”
Bên cạnh luống hoa, Thẩm Giai Nghi tập trung ăn kem ốc quế, tôi thì càng nghĩ càng đau đầu, bắt đầu hối hận vì sao trong lúc bối rối lại lôi ra cái vấn đề càng khiến cho người ta thêm lúng túng thế này, làm mình chẳng biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, Diệp Ân Tuyên thở hồng hộc chạy tới, thấy bọn tôi ngồi ở cạnh luống hoa ăn kem ốc quế, bực dọc chống hai tay lên eo, lắc lắc đầu.
“Được rồi, được rồi. Hội trại trường tớ nhỏ thế này nên chán lắm. Cậu với Thẩm Giai Nghi ra ngoài dạo chơi đi, nhớ trở về trước bữa tối là được rồi!” Diệp Ân Tuyên nháy mắt với tôi mấy cái, chìa ra một chùm khóa xe.
Cứu tinh đến rồi, cô nàng thật là nghĩa khí.
Tôi đương nhiên cầm lấy chùm chìa khóa, sau mấy phút loay hoay tôi đã chở Thẩm Giai Nghi lao xuống con dốc bên dưới trường Nông nghiệp Gia Nghĩa.
“Đừng lái nhanh quá.” Thẩm Giai Nghi nói vào tai tôi, hai tay nắm lấy thanh vịn sau xe.
“Sợ thì ôm tớ đi.” Tôi nói đùa. Một lời nói đùa chờ đã lâu.
Ánh mắt là thứ rất kỳ lạ.
Một chàng trai và một cô gái lúc mới quen nhau, sẽ chọn đi uống trà buổi trưa hoặc dù bận rộn vẫn ung dung đi ăn cơm tối, và thường thường mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, nếu chàng trai cô gái không giỏi giao tiếp thì đó là một sách lược hẹn hò sai lầm. Ngẫm lại một chút, khi trò chuyện ánh mắt phải rơi vào khuôn mặt đối phương, nếu nội dung câu chuyện không đủ để chống đỡ ánh mắt người kia thì rất dễ rơi vào tình huống lúng túng, “Gần như không nói = cực kỳ bi thảm”.
Cho nên hai người nam nữ chưa quen muốn hẹn hò với nhau, phương pháp hợp lý nhất là đi xem phim. Bởi vì đi xem phim ánh mắt bình thường phải nhìn lên màn hình lớn đằng xa, không cần phải nhìn đối phương, cũng không cần phải nói nhiều (im lặng hoàn toàn cũng là một loại phong cách), mọi thứ đều rất tự nhiên, không phải thừa nhận thêm áp lực nào.
Khi chàng trai lái xe chở cô gái, ánh mắt tập trung nhìn về phía trước cũng có tác dụng giảm áp lực kỳ diệu. Tại những đoạn dốc quanh co khúc khuỷu, những ngọn gió mát phả vào mặt làm cho người ta thanh tĩnh, bọn tôi vừa nói vừa cười, sự lúng túng mới rồi theo ngọn gió đầu đông cuốn đi mất lúc nào không biết.
Sau đó là một khoảng lặng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Gió núi thổi phất phơ những tia nắng mặt trời màu vàng kim lấp lánh như vẩy cá, âm thanh động cơ xe máy bùng bùng tạo nên những tiết tấu không lời.
Tôi chỉ lẳng lặng lái xe, giờ đây được ở riêng một chỗ cùng Thẩm Giai Nghi mang đến cho tôi một cảm giác kỳ diệu, hi vọng Thẩm Giai Nghi cũng muốn ghi nhớ “Khoảnh khắc này”, cất vào trong ngăn kéo mang tên “Kha Cảnh Đằng”.
“Này”
“?”
“Tớ thích cậu”
“Tớ biết rồi.”
“Thật đó.”
“Được rồi.”
“Siêu thích luôn.”
“Được rồi! Cậu đừng ra vẻ ngây thơ như vậy!”
Trong gió núi, tôi nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Thẩm Giai Nghi đến ngẩn ngơ.
Thật hi vọng cuối cùng chúng tôi có thể có một kết quả không phải tiếc nuối.
Lễ hội kỉ niệm kết thúc, sau khi ăn cơm gà tây chính cống ở khu trung tâm Gia Nghĩa và xem hai bộ phim nhạt nhẽo, nhóm bọn tôi cuối cùng cũng lên đường đi ngắm mặt trời mọc trên núi.
Xe lăn bánh trên con dốc núi uốn khúc quẹo trái quẹo phải đến buồn nôn, cộng thêm ngáp lên ngáp xuống suốt cả đoạn đường, chúng tôi vất vả lắm mới tới được nhà ga trên núi A Lý, ngồi trên chiếc xe lửa nhỏ mang đậm phong cách hoài cổ trong truyền thuyết.
Trời càng về sáng càng lạnh, cả ngọn núi như bị đông cứng đến mức ngay cả lá cây cũng đều phát run. Chiếc xe lửa nhỏ rung lên từng hồi trong đêm, ma sát với đường ray lạnh như băng, lắc la lắc lư như một con sâu mập mạp.
Thẩm Giai Nghi hai má ửng hồng ngồi đối diện với tôi, lạnh đến phát run, không ngừng hà hơi vào hai bàn tay. Trông thật đáng yêu.
Diệp Ân Tuyên thật giỏi nắm bắt cơ hội, nháy mắt với tôi mấy cái rồi thảy cho bọn tôi một đôi găng tay xù bông.
“Một cái cho Thẩm Giai Nghi, một cái cho cậu. Hai người đó, chuyện thường tình này mà cũng chẳng biết.” Diệp Ân Tuyên lầm bầm.
Mỗi đứa một nửa à.
Tôi mang găng tay phải, còn Thẩm Giai Nghi thì tay trái. Hai đứa ăn ý không nói gì hết, e rằng một câu nói đùa cũng sẽ xua tan sự bối rối khi dùng chung găng tay thế này, niềm hạnh phúc ẩn giấu trong sự ngượng ngùng cũng sẽ tan biến theo mất.
Chúng tôi và đám du khách ngồi chật trên xe lửa nối đuôi nhau rời xe, đi về phía quảng trường lớn ngắm mặt trời mọc.
Lúc này bầu trời đầy mây, đủ sức chứa một trăm cái đĩa bay của người ngoài hành tinh. Sắc trời chuyển dần từ đen sang xanh đậm.
Sự khổ cực do cả đêm không ngủ của chúng tôi bị gió lạnh buốt thổi bay đâu mất, thay vào đó là sự hưng phấn mong đợi được nhìn thấy mặt trời từ từ mọc lên trên biển mây.
Thẩm Giai Nghi cười hì hì nhìn tôi, đánh cược với tôi lát nữa có may mắn được nhìn thấy mặt trời mọc hay không. Tôi từ chối cho ý kiến, còn mãi chìm đắm trong hạnh phúc nhỏ nhoi hai đứa dùng chung đôi găng tay.
Mười mấy chiếc máy ảnh cùng ba cái giá đỡ đứng giữa quảng trường không hẹn đều nhắm về phía biển mây, bốn bên đều là các đôi tình nhân đang cười nói vui vẻ.
“Nè cầm lấy, từ từ mà đợi, xem ra phải một lát nữa đó.” Tôi đưa cốc sữa đậu nành nóng mới mua ở quán cóc bên kia.
Tôi thầm thề trong lòng, nếu như lát nữa mặt trời phá mây nhô lên, trong khoảnh khắc ánh nắng vàng kim trải khắp biển mây, tôi sẽ nắm chắc cơ hội nắm lấy tay Thẩm Giai Nghi, tiến hành giai đoạn thứ hai: “Tỏ tình” – hỏi Thẩm Giai Nghi có muốn làm bạn gái của tôi hay không?
Thắng hoặc thua. Được ăn cả ngả về không. 100% thiên đường nhân gian hoặc 100% sống trong địa ngục.
Hít sâu một hơi rồi quyết định dứt khoát, cứ thế mà hành động thôi.
"Này, không khí trên núi rất loãng đó.” Tôi nhìn Diệp Ân Tuyên đang ăn bánh bao nhân thịt.
“Đúng vậy.” Diệp Ân Tuyên đáp.
“Dưỡng khí ở đây rất ít, có thể coi như là tài nguyên khan hiếm rồi.” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Ân Tuyên.
“Cái gì mà tài nguyên khan hiếm, cậu muốn nói gì?” Diệp Ân Tuyên cau mày.
“Tớ vừa phát hiện ra, dưỡng khí ở đây chỉ đủ cho hai người hít thở. Vừa vặn cho hai người thôi.” Tôi hạ thấp giọng.
“…”
Diệp Ân Tuyên le lưỡi, cầm cái bánh bao đang ăn dở chạy vụt đi chỗ khác với tốc độ ánh sáng rồi đứng ở xa nhìn tôi cười gian. Tôi cảm kích giơ ngón giữa đã sắp đông cứng lên với cô ấy đầy hàm súc.
Cứ như vậy, Thẩm Giai Nghi cùng tôi đứng giữa quảng trường, cùng chia sẻ lượng dưỡng khí mỏng manh chỉ thuộc về hai người duy nhất. Sắc trời trở nên quái dị khó phân biệt, có lẽ đã đến thời khắc lờ mờ trước lúc tảng sáng. Nhưng sắc trời vốn tối đen như mực lại càng lúc càng nhạt mà nào có thấy tín hiệu mặt trời mọc như trời long đất lở đâu cả.
“Xem chừng hôm nay không được nhìn thấy mặt trời mọc rồi.” Một người nào đó cất giọng ai oán.
“Không thể nào, cảnh mặt trời mọc trên Vân Hải núi A Lý nổi tiếng nhất mà!” Một người khác than thở, buông máy chụp hình xuống.
Không có mặt trời mọc? Hôm nay không có mặt trời mọc?
Không có mặt trời mọc thì sao biểu lộ cõi lòng đây? Cùng mặt trời chậm chạp không nhô lên, trái tim tôi dần chìm xuống đáy biển mây mịt mù. Sắc mặt Thẩm Giai Nghi cũng lộ vẻ nuối tiếc, quay đầu nhìn tôi và thở dài một hơi nhưng không nói tiếng nào.
Dũng khí tôi vất vả dành dụm được trong khoảnh khắc đó hoàn toàn tan biến.
Thôi…Thôi… Tôi than thở.
Mấy giờ sau, tôi cùng Thẩm Giai Nghi lê tấm thân mệt mỏi rã rời đón xe lửa lên phía Bắc, rời khỏi Gia Nghĩa nơi ác quỷ số mệnh đã đánh bại tôi hoàn toàn. Thẩm Giai Nghi phải về Đài Bắc, còn tôi thì phải về trường Đại học Giao thông ở Tân Trúc. Chỗ hai đứa ngồi cách nhau tới vài khoang xe lửa, ngay cả nói chuyện phiếm cũng không thể. Tôi chỉ có thể ngồi một mình, ngước nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ rồi ngáp dài ngáp ngắn, hay hà hơi lên kính rồi viết chữ.
Cô đơn trên xe lửa, tôi oán hận khôn nguôi, thề lần sau không bao giờ dựa dẫm vào phong cảnh thiên nhiên dễ phản bội mình để làm cơ hội tỏ tình nữa.
Tôi muốn tự mình làm. Tôi muốn được lần nữa phóng xe máy trên núi Bát Quái, hét vang lời tỏ tình với Thẩm Giai Nghi ngồi đằng sau… Tôi muốn gào thật to, rằng Thẩm Giai Nghi có muốn làm bạn gái của tôi không, gào to đến nỗi ác quỷ số mệnh cũng bị khí thế của tôi dọa đến hồn phi phách tan.
Tôi không thể vì tiếng thở dài không rõ ý nghĩa mà tự đá văng mình ra khỏi cuộc đua được.
“Này, dù hôm nay không được thấy mặt trời mọc, nhưng dù sao vẫn rất vui mà.”
Tôi ngẩng đầu, Thẩm Giai Nghi đang đứng trước mặt tôi, dụi dụi đôi mắt như thỏ con mới tỉnh dậy.
Thẩm Giai Nghi cười ngượng ngùng, nhìn nhìn tờ giấy tôi đang viết cho cô ấy.
“Không viết nữa, nói chuyện cùng tớ đi.”
“… được rồi, tớ còn cách nào nữa đây?”
“Này!”
Sau khi từ Gia Nghĩa trở về Tân Trúc, tôi không thể nào ngừng suy nghĩ về hình ảnh Thẩm Giai Nghi tìm tôi trò chuyện trên xe lửa. Cô ấy bất quá chỉ là rời khỏi chỗ ngồi của mình, bước qua vài khoang xe lửa tìm tôi nói chuyện, chỉ thế mà thôi. Nhưng đối với chàng trai luôn thích cô ấy mà nói, việc này đại biểu cho nhiều tâm ý rất đáng giá để tham khảo.
Trong dịp Tết, Hứa Bác Thuần trở về Chương Hóa sau khi được nghỉ lớp ôn thi lại. Chúng tôi cùng nhau đi ăn lẩu, tôi nhanh chóng báo cáo tiến độ mới nhất của tôi cho nó nghe, trong đó dĩ nhiên bao gồm cả hành trình đi Gia Nghĩa rất quan trọng vừa rồi.
“Kha Cảnh Đằng, lúc ở trường Nông nghiệp Gia Nghĩa, có thể Thẩm Giai Nghi nói đúng đấy.” Hứa Bác Thuần nhúng một miếng thịt heo.
“Là sao?”
“Người mày thích, về cơ bản có lẽ không phải là Thẩm Giai Nghi.” Hứa Bác Thuần ra vẻ bí hiểm.
“Bố khỉ, mày bệnh à? Tao bỏ bao công sức theo đuổi Thẩm Giai Nghi, chỉ sợ mày là người hiểu rõ nhất đó!” Tôi xì mũi coi thường, nhúng một miếng thịt heo thái mỏng.
“Cho tới giờ tao cũng cảm thấy mày thích, không phải là Thẩm Giai Nghi trong suy nghĩ của mày, cũng không phải người mà Thẩm Giai Nghi tự nhận.” Hứa Bác Thuần cười khà khà.
“Vậy là sao? Chẳng lẽ mày muốn nói, chẳng qua tao yêu chính là cái thứ chết tiệt “Cảm giác yêu thích Thẩm Giai Nghi” à?” Tôi nhìn nó chằm chằm.
“Chẳng lẽ không có khả năng đó? Lúc mày thích Thẩm Giai Nghi, tinh thần luôn phơi phới phải không? Thừa nhận đi. Thừa nhận có sao đâu, cũng không có gì không tốt.” Hứa Bác Thuần cười ha ha nói.
“Tao thích Thẩm Giai Nghi, cũng yêu bản thân tao nữa, cho nên đương nhiên cũng thích tao khi tao thích Thẩm Giai Nghi.” Tôi gắp được một miếng thịt heo lớn, nhai lấy nhai để, nói: “Thích đúng người đúng thời điểm, thân thể của tao sẽ phát sáng lên, ai chả muốn vì người trong lòng mà có cảm giác sáng lên?”
Đúng vậy đó, thích đúng người, thân thể sẽ phát sáng.
Phát sáng liên tục trong tám năm liền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT