Đồng phục của trường cấp 3 Tinh Thành: học sinh nam mặc quần dài màu cà phê, học sinh nữ mặc váy juyp màu cà phê, đi cùng với áo sơ mi trắng phổ thông, cặp sách bằng vải bố màu xanh da trời. Phân lớp thì dùng cách đọc thuận miệng vô cùng trang trọng: “Trung, Hiếu, Nhân, Ái, Tín, Nghĩa, Hòa, Bình, Lễ”.

Trừ vài người đi học ở trường nữ Chương Hoá, còn lại hầu hết học sinh lớp 9A chúng tôi đều lên thẳng, việc học cùng trường cấp 3 đối với chúng tôi cũng khá là bình thường, không có chuyện tự dưng cảm thấy mình biến thành người lớn. Huống hồ, thầy giáo chủ nhiệm lớp “Trung” của tôi lại là thầy Lại, thật là chả có cái gì mới mẻ cả.

Thẩm Giai Nghi, Hoàng Như Quân cùng Dương Trạch Vu chọn ban Xã hội, được phân vào cùng học lớp Hòa.

Những người còn lại đều chọn ban Tự nhiên, được phân đến hai lớp Trung và lớp Hiếu. Tuy phân ra thành hai lớp nhưng cũng chỉ cách nhau có một bức tường, thầy giáo cũng vẫn vậy, chúng tôi vẫn quậy phá tưng bừng không khác gì với hồi cấp 2.

Tôi và A Hòa lại học cùng một lớp, bắt đầu trận chiến tình yêu khốc liệt trong ba năm trời.

A Hòa làm bạn thì rất tốt, làm tình địch thì làm tôi không biết đường nào mà lần.

Có lẽ là tôi cực kỳ không muốn ghét A Hòa.

Nếu như bạn ghét tình địch của mình, ngoài việc ghét hắn, còn lại các việc khác đều không thể làm được. Chỉ còn cách chứng minh bạn không giống hắn ra, không còn cách nào khác, chỉ có thể làm đối thủ trong tâm tưởng.

Vì vậy, tôi vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè với A Hòa, chân thành đối đãi với nhau. Chỉ là trong trận chiến ái tình quyết phân thắng bại, hai đứa tôi đều chưa từng buông tay.

Là vậy đó, thật là vô cùng gian khổ!

—————

Nhiều năm về sau, A Hòa ngồi đối diện tôi trong một quán trà cạnh Huyện Chính Phủ, Chương Hóa, nghe tôi kể lại những chuyện quá khứ.

“Kha Đằng, hồi đó mày đã thích Thẩm Giai Nghi rồi, vì sao còn cùng lúc thích Lý Tiểu Hoa?” A Hòa tỏ vẻ không đồng tình, nó cứ làm như mình là người truyền giáo lý tình yêu.

“Thế thì làm sao nào? Thích hai cô bạn cùng một lúc thì có gì lạ đâu? Rất nhiều nữ sinh chả phải thường vừa thích Lưu Đức Hoa, vừa thích Trương Học Hữu đó!” Tôi thành thật chả lời, giọng điệu tỏ vẻ không quan tâm.

Né tránh chuyện tình cảm mới là việc không bình thường nhất.

Con người nếu từ sâu thẳm trái tim không có cách nào cảm nhận được hướng đi của linh hồn, tình cảm sẽ trở nên thiếu thốn.

Thực sự nhận biết tình cảm rồi —– nhận biết tình cảm độc nhất vô nhị của bản thân, sau đó thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Thế mới có sự khác biệt giữa “sự trưởng thành lõi đời của người lớn” và “lối hành động bất chấp tất cả của trẻ con”. Với tôi mà nói thì là như vậy.

“Ở đâu có kiểu đó vậy? Mày là kiểu “người lớn” hay “trẻ con”? A Hòa dở khóc dở cười.

“Chuyện như thế này tao biết làm thế nào đây, thích thì cứ thích thôi.” Tôi nhìn trà sữa mầm lúa mì đang sủi bọt.

Là vậy đó, thích thì cứ thích thôi…

Thời đó tôi hãy còn dai sức, lòng tràn đầy sự xốc nổi bồng bột của tuổi thanh xuân.

Trường Trung học Tinh Thành vừa tan học, tôi liền cùng Hứa Bác Thuần ngay lập tức đạp xe, phóng vượt cây cầu Trung Hoa dốc ngược, lao tới trường Trung học nữ Chương Hóa để “dự giờ tan trường”. Cứ thế ngày qua ngày, ngày qua ngày.

Trước cổng trường có hai chiếc xe đạp.

Cả hai, đứa nào đứa nấy mồ hôi ướt đẫm lưng áo, phớt lờ ánh nhìn chằm chằm của vị giám thị trường Chương nữ.

“Bọn mình vừa vượt mấy cái đèn đỏ rồi?’

“Hai thì phải? Hay là ba nhỉ?”

“Uầy, cứ kiểu này rồi có ngày tai nạn xe cộ như chơi. Mày định bao giờ buông tha Lý Tiểu Hoa thế?” Hứa Bác Thuần thở hổn hển, lắp ba lắp bắp.

“Vĩnh viễn không từ bỏ.” Tôi thở dồn dập, chân run rẩy, “Mày chú ý đến Lý Hiểu Thanh của mày là được rồi, tao sẽ trông chừng Lý Tiểu Hoa.”

“Tao chả muốn làm thế này nữa rồi, mệt lắm rồi, về sau một mình mày đi, tao không đi cùng nữa đâu.” Hứa Bác Thuần lắc đầu, tay cầm ghi đông còn run run.

“Tình yêu là phải hợp tác tác chiến mà, như thế này mới có nhiệt huyết. Tin tao đi, tình yêu nhiệt huyết nhất định sẽ có ngày thịnh hành.” Tôi bật ngón tay cái, nhìn theo Lý Tiểu Hoa đang xếp hàng đi ra từ cổng trường Chương Nữ.

Lý Tiểu Hoa nhìn thấy tôi nhưng như không nhìn thấy gì cả, một chút biểu cảm cũng không có.

“…” Tôi đắm đuối nhìn theo bóng Lý Tiểu Hoa cứ ngày một xa dần.

Cô ấy luôn luôn vờ như không biết sự tồn tại của tôi, cứ cắm cúi đầu mà đi, đến một lời chào hỏi cũng không.

Phải chăng tôi đã bị cô ấy căm ghét rồi? Cô ấy cảm thấy kiểu đứng chầu chực lặng lẽ này của tôi thật ấu trĩ thật ngốc nghếch sao? Ý nghĩ này chực thoáng qua, thâm tâm tôi đã thấy rùng mình.

“Cẩn thận suy xét việc từ bỏ nhé.” Hứa Bác Thuần thở dài, khẽ huých vào xe đạp của tôi.

“Không. Tao mà không ngừng nỗ lực, đến bản thân tao cũng sẽ còn phải sợ đó!” Tôi nghiến răng.

Trong ráng chiều cô đơn của thành phố, chúng tôi đạp xe về, lặng lẽ không nói câu nào.

“Kha Đằng. Có chuyện này tao nghe từ người khác, tốt nhất mày nên hít thở thật sâu nhé.” Hứa Bác Thuần đột nhiên dừng xe lại.

“Hít thở cái đầu mày ấy, muốn nói gì thì nói nhanh lên.” Tôi nhướn mày.

“Mấy hôm trước tao gặp Lý Hiểu Thanh, cô ấy nói Lý Tiểu Hoa đã đổi tên rồi.” Hứa Bác Thuần nhìn tôi nói.

“Đổi tên!” Mặt tôi trắng bệch.

“Đổi thành Lý Tư Nghi. Chữ Tư trong “tư sắc” (nghĩa là đẹp), chữ Nghi trong tên Thẩm Giai Nghi. Bảo trọng nha, đổi tên mới chỉ là bước khởi đầu thôi.” Hứa Bác Thuần vẫy vẫy tay bước về nhà.

Tôi ngơ ngẩn đạp xe về nhà, tuy rằng không quá kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chấp nhận.

Cái tên “Lý Tiểu Hoa”, làm tôi mỉm cười không biết bao lần, rốt cục cũng là một cái tên vô cùng đơn giản. Sách giáo khoa, sách tham khảo quyển nào cũng đầy những cái tên kiểu vậy nào là “Tiểu Minh’, “Tiểu Hoa”, “Tiểu Mỹ”, làm Lý Tiểu Hoa lấy làm buồn lòng. Cô ấy cũng từng cẩn thận cảnh cáo tôi không được phép cười cái tên ấy, làm tôi chỉ còn biết nhẫn nhịn không cười cợt.

Hiện giờ, Lý Tiểu Hoa cuối cùng cũng đổi tên, điều này cũng hợp lý thôi. Thế nhưng tôi một mực không cảm thấy hài lòng.

“Bắt đầu là đổi tên, sau đó là biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời của mình có đúng không?”

Tôi đứng trên đường gào thét lớn, tới khi cổ họng cảm thấy khô rát mới lê bước về nhà.

Sau đó tôi có viết một tấm thiệp, đè nén lòng tự tôn quý giá của mình, khổ sở van nài lũ con gái mang danh nghĩa bạn bè đã hãm hại tôi hồi trước, mà cũng đang học Chương nữ, giúp tôi chuyển đến cho “Lý Tư Nghi” luôn tảng lờ tránh né tôi; mấy ngày sau kết quả, Lý Tư Nghi hờ hững xem xong tấm thiệp kia, tiện tay xé trước mặt đám nữ sinh, tỏ vẻ giận dữ vô cùng.

“Cậu ấy nói, mong cậu về sau đừng viết gì cho cậu ấy nữa.” Đám nữ sinh đó nói.

Liên tiếp mấy ngày trời, tôi như người mất hồn trong trường học.

Phải làm sao đây, những ký ức trong quá khứ lẽ nào đã bị người ngoài hành tinh mang đi mất, những thứ hỗn tạp đó đều chỉ là giả tưởng sao? Làm sao mà đột nhiên không giữ lời nữa?

Từ giờ không còn hăng hái đến chầu chực trước cổng trường Chương nữ nữa, tan học từ nay tôi chỉ ngồi trong lớp đọc số báo “Thiếu niên vui vẻ” mới nhất, hoặc không thì cùng Hứa Bác Thuần và bạn học sưu tập các tấm hình cầu thủ NBA, tâm hồn thực sự trống rỗng. Hứa Bác Thuần cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng tiêu cực của tôi, dần dần từ bỏ việc theo đuổi cô gái cũng học trường Chương nữ, Lý Hiểu Thanh.

Có lúc tan học, tôi lại cùng Hứa Bác Thuần đến vườn nhà Hứa Chí Chương đánh bóng rổ. Hai đứa chúng tôi đều chơi rất kém, vì vậy đều giữ bóng cho nhau, (Khi nào một đứa trong chúng tôi có bóng, những người khác đều không muốn nhúng tay vào kiểu đánh vô cùng ngớ ngẩn của hai đứa tôi), chơi cho đến khi sức cùng lực kiệt mới về nhà.

Tóm lại, tôi không có cách nào đến gần trường nữ Chương Hóa, ở đó có một niềm đam mê mà tôi đã cố gắng ngăn mình lại.

Bạn hỏi tôi, chỉ là đổi một cái tên thôi, có gì là nghiêm trọng đâu?

Tôi chả còn cách nào trốn tránh được sự không thoải mái trong tâm hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play