Những ngày trong Trường Môn cung không ngừng lặp lại. Ta dùng đàn
Tương Tư tấu lên những điệu nhạc khác nhau, dùng văn chương thảo ra tâm
sự, dùng các loại văn thể của các văn nhân đời trước truyền lại viết tới viết lui. Có khi lại nghĩ, sau khi ta rời khỏi ánh hào quang của một
hoàng hậu, dường như cũng có chút phong thái ung dung của bậc mẫu nghi
thiên hạ rồi.
Từ ngày đầu tiên theo ta đến đây cũng chỉ có một mình Ngọc Hành chăm
sóc ta. Các cung nhân từ Tiêu Phòng điện phụng mệnh đi theo ta đều bị ta đuổi ra ngoài. Từ khi bắt đầu đoạn tuyệt với Lưu Triệt, ta cũng không
muốn kết giao với người khác, chỉ muốn sống trong thế giới của mình,
ngắm nhìn năm tháng tĩnh lặng trôi qua.
Giữa đêm mùa hạ, cái nóng như thiêu đốt. Từng đợt kêu vang của côn
trùng lại uyển chuyển như tiếng ca. Ta ngủ không được, liền khoác áo
đứng dậy, bước theo tiếng ca thong thả ra trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, ảnh trăng khuyết treo giữa không trung, có cảm giác đong đưa như muốn rơi xuống.
“Dư chí mạn ngu hề, hoài trinh khác chi hoan tâm. Nguyện tứ vấn nhi
tự tiến hề, đắc thượng quân chi ngọc âm. Phụng hư ngôn nhi vọng thành
hề, kì thành nam chi li cung. Tu bạc cụ nhi tự thiết hề, quân tằng bất
khẳng hồ hạnh lâm…”
(Thiếp nhớ nhung mà âu sầu, vẫn giữ một mối thành tâm. Chờ chiếu
cố mà tiếp kiến, được vàng ngọc mà chịu vâng. Nghe tiếng hư mà tưởng
thực, ở ly cung tại thành Nam. Tự soạn bữa đạm bạc, nhưng người mong chờ chẳng thấy giá lâm.)
Tiếng ca du dương truyền đến từ xa, dần dần cũng rõ ràng hơn. Nghe
như thể cố ý vọng đến Trường Môn. Trường Môn cung ở sườn phía Tây Vị
Ương cung, cách nhau khá xa, phụ cận lại là lâm viên hoàng gia, người
qua lại rất thưa thớt. Sao nửa đêm thế này lại có thể nghe được tiếng
ca?
Không còn lòng dạ nào ngủ tiếp, tiếng ca kia rất uyển chuyển, ta đề
bút tinh tế trên lụa bạch quyên, viết lên những nét chữ tiểu triện thanh tú, đúng là lời hát trong tiếng ca đó. Viết viết, lại có cảm giác những câu chữ này rất quen mắt, bỗng nhiên nhớ tới, không phải đây là bài
ngày đó mẫu thân cầu Tư Mã Tương Như sao?
Trong đêm yên tĩnh chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang. Tiếng ca kia
không biết dừng lại khi nào, lòng ta một khắc này cũng dần tĩnh lặng.
Chỉ là đột nhiên lại nhớ đến Lưu Vinh, nhớ đến thiếu niên dịu dàng trước khi ta gặp Lưu Triệt.
Nước ít mực dày, lại nhớ đến trong đại lao âm u ẩm ước của Đình Úy
phủ, tiếng nước vọng tí tách cũng không thể che lấp mùi hôi thối, thẳng
tắp đâm vào xoang mũi ta.
Trong nhà lao âm trầm ấy, Vinh ca ca một thân mặc y phục tù nhân lẳng lặng ngồi xếp bằng trên đất, ánh mắt huynh ấy bình tĩnh nhìn chiếc cửa
sổ duy nhất trong phòng giam, tựa như nhìn thấy một nơi rất xa.
“Vinh ca ca…” –Ta sợ hãi mở miệng. Đối với Vinh ca ca, trước giờ ta
đều cảm thấy áy náy. Nếu không phải Lật Cơ kiêu căng tự đắc, mẫu thân
cũng không nổi cơn thịnh nộ kết minh cùng Vương mỹ nhân. Tuy rằng may
mắn cuối cùng người ta gả là Triệt Nhi, nhưng từ nhỏ Vinh ca ca đã bảo
vệ ta như trân bảo. Khổ tâm của huynh ấy, ta sao lại không nhìn thấy?
Lưu Vinh chậm rãi đứng dậy. Ta nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của huynh ấy vọng đến:
“A Kiều, muội có tốt không?’
Có tốt không? Ta lặp lại câu hỏi này với chính mình.
Triệt Nhi làm thái tử. Tương lai ta là Thái tử phi, thậm chí là Hoàng hậu. Mẫu thân, cậu, ngoại tổ mẫu đều cẩn thận che chở ta. Ta hẳn phải
là rất tốt chứ? Nhưng vì sao đối mặt với Lưu Vinh, ta lại không thể thản nhiên nói ra đáp án này?
“Thái tử điện hạ… đối đãi muội thế nào?” – Lưu Vinh lặp lại một lần
nữa ta mới hiểu được, cái huynh ấy muốn biết là ta và Triệt Nhi… có tốt
không.
Ta mỉm cười, dịu dàng nói: “Triệt Nhi đối với muội tốt lắm. Vinh ca ca, A Kiều rất ổn.”
“A Kiều” –Lưu Vinh đột nhiên bước đến cầm tay ta. Lòng bàn tay huynh
ấy lạnh lẽo khiến ta sợ hãi muốn trốn tránh, nhưng lại không cách nào
thoát ra được, chỉ có thể bình thản nhìn huynh ấy tiếp tục nói: “Ta hối
hận, lúc trước sao lại thuận theo ý mẫu thân buông tay muội ra. Đến giờ
phút này, ta chỉ muốn biết, muội… Trong lòng muội có ta chứ?”
Ngữ khí cẩn thận như vậy, sao còn là một thái tử điện hạ hăng hái
trên triều ngày trước. Ta dùng sức mở tay Lưu Vinh ra, lần đầu tiên từ
khi bước vào nhà lao này, ta kiên định nhìn thẳng vào mắt huynh ấy: “Lúc trước bất luận là mẫu thân lựa chọn thế nào, Vinh ca ca, huynh vĩnh
viễn đều là huynh trưởng mà A Kiều kính yêu nhất. Còn Lưu Triệt… Hắn là
người trong lòng muội, là người muội muốn trở thành phu quân cả đời!”
Ta nhìn ánh mắt Vinh ca ca đột nhiên ảm đạm, trong lòng mặc dù chua
xót, nhưng lần đầu tiên lại có cảm giác yên ổn. Huynh ấy nhợt nhạt cười, sau đó xoay người đi.
“A Kiều, Lưu Vinh hy vọng muội cả đời không hối hận.”
Trong nháy mắt, ta nghe được thanh âm ôn hòa của Vinh ca ca, nhẹ mỉm
cười. Thắng làm vua thua làm giặc. Hiện giờ người đứng ở ngự điện là
Triệt Nhi, còn ta, đã quyết định phải cùng sánh vai với hắn, đứng ở nơi
cao nhất trong Vị Uơng cung nhìn giang sơn Đại Hán, ngàn dặm như tranh
vẽ.
Đêm tĩnh lặng, tiếng ca réo rắc thảm thiết. Khi cánh cổng Trường Môn
cung tang thương hiển hiện trước mắt, Lưu Triệt đột nhiên có cảm giác
vui sướng khó hiểu, khóe miệng lơ đãng nhếch lên, thoải mái bước về phía trước.
Trong lòng Dương Đắc Ý không yên, cũng chỉ có thể cẩn thận hầu hạ.
Trần Hoàng hậu lấy tiếng ca dẫn bệ hạ đến Trường Môn, nhưng xem ra bệ hạ cũng không tức giận, ngược lại còn bước về hướng Trường Môn cung?
Đêm yên tĩnh làm Lưu Triệt có chút ngạc nhiên, mà nữ tử đứng dưới ánh trăng lại phảng phất như tiên tử trong tranh vẽ . Ánh mắt A Kiều thản
nhiên nhìn về phía hắn, cuối cùng lại hờ hững xoay người. Nàng của hôm
nay, cho dù trong đêm hắn cũng không không tới.
Cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng, Lưu Triệt bước nhanh vào trong điện. A Kiều đã đi vào phòng trong từ lúc nào. Nàng dừng bước trước cửa sổ, mấy cuộn lụa bạch quyên hỗn độn trên án. A Kiệu thế mà lại viết
của Tư Mã Tương Như? Ánh mắt hắn nhìn xuống dưới, lại thấy “Kiều nhan xán hề nhược phù cừ, ngô sinh đắc hề dĩ vi vinh”
Ánh mắt Lưu triệt vốn nhu hòa thoáng chốc bỗng lạnh băng. Hắn phất tay đánh rơi tất cả văn chương trên bàn, xoay người bỏ đi…
Lưu Triệt đến là chuyện ta chưa từng nghĩ đến. Vốn tưởng rằng cuộc
đời này sẽ không gặp lại. Không ngờ hôm nay còn có thể nhìn thấy bóng
dáng hắn quyết tuyệt như thế.
Không biết là trời trêu cợt hay vẫn là chúng ta vô duyên. Mẫu thân
hao tổn tâm cơ cho người dùng
dẫn dụ hắn đến tận
đây, lại vừa vặn khiến hắn nhìn thấy từ kia ta viết. Đây vốn là khi ta
còn bé, mẫu thân và Lật Cơ chưa trở mặt, Vinh ca ca đã tặng ta bức thanh hà đồ. Bức thanh hà đồ này trước khi ta và Lưu Triệt hứa hôn vẫn treo
trong phòng. Sau khi Vinh ca ca thất thế, bức tranh cũng không biết tung tích.
Thiên ý trêu cợt, nhưng thật đáng tiếc, một thiên phẩm xuất sắc của Tư Mã Tương Như, xem như là hữu duyên vô phận đi…
Sắc trời đã vãn, ta ngồi trong Tiêu Phòng điện tối đen, nhìn thấy một nô tài bèn hỏi: “Bệ hạ đâu?”
Lại không ai trả lời. Thời gian tĩnh lặng trôi đi, kiên nhẫn của ta
cũng từng giọt từng giọt cạn kiệt. Vì vẻ trầm mặc này đã nói cho ta đáp
án. Có thể khiến họ không dám bẩm báo, chỉ có thể là chuyện Triệt Nhi đi gặp Vệ Tử Phu mà thôi.
“Ngọc Hành, nói với mẫu thân, trong cung Vị Ương, ta không muốn nghe
thấy ba chữ Vệ Tử Phu!” – Dứt lời, ta phất tay đẩy cả tất cả đồ vật trên án, tiếng lách cách vang lên giòn tan.
“Ngươi nói cái gì?”
Trong cơn tức giận, ta ngạc nhiên ngẩng đầu, lại nhìn vấy vẻ mặt
Triệt Nhi đâu xót đứng đó. Vẻ trách cứ trên mặt hắn khiến ta càng thêm
phẫn nộ: “Ta nói ta muốn giết cẩu nô tài đó”
“Không được”
“Ta đường đường là quốc gia chi mẫu, chẳng lẽ không thể động đến một
hạ nhân ti tiện sao?” – Nói xong, ta đẩy Lưu Triệt ra, muốn chạy ra
ngoài.
Cổ tay lại bị giữ chặt, ta quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt Triệt Nhi đột nhiên lơ là nói: “Hiện giờ… nàng ta không phải nô tài. Trẫm đã ban Kim
Hoa điện cho nàng ta, chờ khi nàng hạ sinh lông duệ thì sẽ sắc phong…”
Vệ Tử Phu mang thai? Một ca cơ ti hèn lại sinh hạ đứa bé của Triệt Nhi?
Trong chớp mắt, ta bị Triệt Nhi ôm vào ngực, hắn hạ giọng bên tai ta nói: “A Kiều, đừng náo loạn. Ta chỉ muốn đứa bé kia thôi.”
Đứa bé, ta cũng từng có một đứa bé…
Ta tức giận đẩy hắn ra: “Đứa bé, Một tiện nhân như vậy cũng xứng hạ
sinh huyết mạch của hoàng thất sao? Chẳng lẽ muốn con của ta sau này
cũng gọi một người như vậy là huynh đệ? Không thể.”
“Đó cũng là con của ta mà, A Kiều” – Gương mặt Triệt Nhi thoáng chốc cứng đờ.
“Tiêu Phòng điện này ta không ở, tặng cho mỹ nhân của ngươi và đứa bé của ả đi.” –Không muốn phải thấy Triệt Nhi khó xử, ta lại sợ bản thân
mình dao động, xoay người chạy ra ngoài.
Song lại bị hắn ôm chặt lấy. Trong lồng ngực hắn, ta liều mạng giãy
giụa. Ta oán hận không chỉ Vệ Tử Phu, mà còn có cả hắn, phu quân của ta. Rất lâu sau ta cuối cùng cũng thỏa hiệp, khóc nức nở trong lòng Triệt
Nhi.
“A Kiều, người trong lòng trẫm, kiếp này hay kiếp sau cũng chỉ có một mình nàng.” – Thanh âm hắn trầm xuống nhưng lại kiên định.
Thân mình ta run rẩy, khiếp sợ, nhưng cũng không thể che giấu bi thương trong lòng.
Ngày đó Triệt Nhi mang Vệ Tử Phu vào cung. Người trong thiên hạ nói
hoàng đế không thể có con. Ta biết ý nghĩa của đứa bé kia, cũng biết, ta không thể thay thế được.