Buổi tối Nam Cung Dạ Hiên dọn một bàn thức ăn phong phú, Nguyệt Nha Nhi cũng là loại người lãng trí, lúc xem thư thì khóc ròng, nói mình là đứa nhỏ không ai cần. Hiện giờ thấy bàn đồ ăn này, lập tức đã đem các xúc động về thân thế của mình quăn bỏ, nhào lên bàn ăn như sói đói.

Khách điếm cũng không lớn, dù sao cũng chỉ là một khách điếm trong trấn mà thôi, nhưng cũng may nơi này ở chỗ gần núi bên sông, món ăn thôn quê cùng hải vị cũng không tính ít, cho nên bàn đồ ăn này thật đúng là phong phú.

Nam Cung Dạ Hiên ứng kế bên nhìn Nguyệt Nha Nhi ăn ngấu nghiến, vì quá vội vàng mà bị sặc, liền lấy miếng nước cho y, cười nói: “Ngươi ăn chậm một chút không? Chẳng lẽ bổn vương giành ới ngươi sao?”

Nguyệt Nha Nhi đem nước uống xong, mới tỉnh ngộ nhớ đến thân phận của mình, mới sửng sốt, lẩm bẩm: “Không đúng a, ta là hạ nhân, ta sao cố thể ngồi lên bàn ăn? Ta ở trong vương phủ, cũng không thể không quy củ như thế a.”

Nộn Thảo tuy rằng khi ăn cơm không cho người đứng ở bên cạnh hầu hạ, nhưng Nguyệt Nha Nhi vẫn là không có biện pháp cùng bọn họ cùng ăn, cho nên về sau, khi thấy một nhà Nam Cung Thừa Phong dùng cơm, y sẽ trở về căn phòng nhỏ của mình chờ người bưng đồ ăn đến.

Nam Cung Dạ Hiên vuốt cái mũi nhỏ của y, cưng chiều chìm đắm cười nói: “Lúc này mới nhớ sao, chậm rồi, kia! Cái giò kia ngươi đã ăn hết một nửa, còn có cá tôm cũng sắp hết, ngươi còn tính nói chuyện quy củ với ta ư.”

Nguyệt Nha Nhi sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười, già mồm át lẽ phải nói: “Dù sao… Dù sao là ngươi nói, đem ta mua đến cũng không phải làm hạ nhân, ta… Ta làm gì còn cần thủ quy củ.”

Nói là nói như vậy, trong lòng y lại kinh ngạc, y vốn là kẻ biết thân biết phận, trời sinh quan niệm tôn ti đã khắc vào trong xương cốt, trước kia khách nhân tới Nhiễm Trạch vương phủ, dù không phải vương gia, phàm là người chỉ cần có chút địa vị, mình luôn quan sát mặt mà nói chuyện cẩn thận, hiện giờ đối mặt với Nam Cung Dạ Hiên, không cần nói cũng biết thân phận hắn sao với mấy kẻ kia hơn bao nhiêu, nhưng vì sao mình lại không hề có cảm giác chứ?

Nghĩ đến đây, liền nghi hoặc thầm nghĩ: chẳng lẽ hai người thật là có một đoạn duyên phận, cho nên tuy rằng đề phòng hắn, cũng không chịu cùng hắn hảo hảo nói chuyện, nhưng trong lòng, lại có cảm giác thân cận với hắn sao? Nhớ đến mấy ngày trước mình ở trong vương phủ Nam Cung Dạ Hiên, lúc đầu mình cũng sợ hắn muốn chết, nhưng chậm rãi lá gan liền lớn, thậm chí dám đối với Nam Cung Dạ Hiên châm chọc khiêu khích.

Cả người Nguyệt Nha Nhi đều bị chuyện mình phát hiện dọa sợ rồi. Chợt nghe Nam Cung Dạ Hiên nói: “Bảo bối nhin, ngươi ở nơi đó ngốc nhìn làm gì chứ? Muốn ăn liền ăn a.”

Lúc này y mới phục hồi tinh thần lại, giật mình rùng mình một cái, liếc mắt nhìn dung mạo tuấn mỹ lại xem lẫn nét tà nịnh của Nam Cung Dạ Hiên, hai bên khóe miệng cong cong, tựa như muốn đem hồn phách người đều câu đi. Y thầm nghĩ không nên không nên, ta cũng không thể thích gia khỏa này. Hắn chính là sát thủ vương gia, tối vô tình, ta chỉ là tân hoan của hắn, hắn vừa ngoạn chán ta, ta đây thật đúng là khóc đoạn gan ruột cũng không có ai nghe.

Nghĩ đến đây, càng thêm kiên định kế hoạch chạy trốn của mình. Giây lát cơm nước xong, hai người cho tiểu nhị mang nước ấm tới tẩy mình. Ngoài dự kiến của Nguyệt Nha Nhi, Nam Cung Dạ Hiên thế nhưng không có nhào tới y, hai người tự tắm xong, liền ngủ trên hai chiếc giường riêng.

Nguyệt Nha Nhi thật đoán không ra ý tứ của Nam Cung Dạ Hiên, y còn tưởng rằng đối phương sẽ nổi thú tính mà quấn lấy mình, lại không ngờ hắn chỉ nằm ở trên giường đối diện, chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều.

Nguyệt Nha Nhi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền thập phần vui mừng, thầm nghĩ Nam Cung Dạ Hiên có lẽ đối ta cũng không có ý gì, sở dĩ muốn dẫn ta ra, có phải có gì mục đích hay không a? Kệ, quản nó chi, chỉ cần hắn đối ta không có ý gì, hắn muốn như thế nào liền thế đó, hắn kêu ta rửa bồn cầu của hắn ta cũng làm.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy ý nghĩ này quá mức khờ dại. Đây chính là vương gia, mình là một hạ nhân, đối phương có gì muốn mình hoàn thành chứ? Có lẽ hắn chính là cảm thấy đây kh6ong phải địa bàn của hắn, hành vi hẳn là hơi chút thu liễm một ít, hoặc là hắn mấy ngày nay quá mệt mỏi, vô tâm muốn việc này thôi.

Càng nghĩ càng cảm thấy được ý tưởng này có đạo lý. Thế là vội vàng thừa dịp có ánh trăng, đem món đồ Nộn Thảo đã cho y trước khi rời đi mang ra, đó là một hà bao nho nhỏ, mặt trên phủ châu xâu. Nguyệt Nha Nhi làm một động tác giống như mặc đồ, hà bao kia lập tức liền biến thành một kiện hà y nhiều màu, dán trên người của y.

y phục này thật là xinh đẹp vô cùng, Nguyệt Nha Nhi vui mừng nhìn một lần lại một lần, dưới ánh trăng nhu hòa, càng khiến cho bộ y phục này như góp hết những tinh quanh xinh đẹp của cả bầu trời.

Nhớ tới lời của Nộn Thảo, bộ y phục này là món vũ khí, là bộ đồ đầu tiên ngưu ngưu giúp y luyện, mặc ở trên người, bất luận kẻ nào đều không thể đến gần, ngày đó ngưu ngưu bởi vì sợ y quá mức thành thật, sợ y sau khi xuống núi bị khi dể, cho nên mới cho y.

Nhưng Nộn Thảo lại không hiểu rõ ý của bị khi dễ, còn tưởng người ta muốn khi dễ tất nhiên phải dùng đao kiếm, cũng không phải vật lộn, một bộ y phục làm được gì a. Bất quá sau đó y cùng Nam Cung Thừa Phong ngay cả đứa con đều sinh, tự nhiên cũng liền hiểu được hàm nghĩa của lời của ngưu ngưu, chính là y tự giác mình không cần dùng đến, mà Nguyệt Nha Nhi lại đang ở thời kì nguy nan, bởi vậy đem bộ y phục này cho y để ngừa lúc y gặp nguy hiểm, tương lai nếu y yêu Nam Cung Dạ Hiên hoặc là người khác, khi cùng với người nọ ở bên nhau, chân tâm sở cảm, bộ y phục này tự nhiên liền cởi xuống.

Mặc xong bộ đò của Nộn Thảo, tự thấy bộ y phục này thập phần đẹp đẽ quý giá, đi ở trong đám người, có thể làm cho người ta hâm mộ, mà sẽ không rước lấy nhạo báng hoặc là kinh thế hãi tục, y sợ sau khi Nam Cung Dạ Hiên ngủ no bồi dưỡng tinh thần xong, nửa đêm sẽ đến đánh lén mình, hiện giờ mặc bộ đồ này, tự nhiên là vạn vô nhất thất.

Mông mông lung lông vừa muốn ngủ, chợt thấy đầu giường giống như có một bóng người. Nguyệt Nha Nhi vội vàng mở to mắt, thấy cái bóng bị ánh trăng chiếu trên mặt đất, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ hoàn hảo, không phải quỷ.

Nhưng mà nghĩ qua nghĩ lại, chính là ai lại vô thanh vô tức nhích lại gần mình chứ? Chẳng lẽ là thích khách ban ngày kia. Nghĩ đến đây, sợ tới mức không dám nhìn tới mặt của đối phương, lập tức kêu to Nam Cung Dạ Hiên lại đây hỗ trợ lui địch.

Nhưng không ngờ người nọ đột nhiên ngồi xuống, một tay ôm lấy y kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Đừng lên tiếng, hắn đến đây.”

Là thanh âm của Nam Cung Dạ Hiên, Nguyệt Nha Nhi cũng không biết “Hắn” mà hắn nói là ai, nghĩ đến hẳn là tên thích khách ban ngày kia, bởi vậy gật gật đầu, ý bảo mình biết, ngay cả thở mạnh cũng không đám

Sát khí bỗng nhiên từ cửa sổ tiến vào, tiếp theo cửa sổ vô thanh vô tức mở ra, một bóng người cao gầy nhảy vào. Xem thân hình đúng là thích khách ban ngày kia.

Thích khách kia trước nhìn trên giường đối diện liếc mắt một cái, gặp trên đó không có người, không khỏi sửng sốt một chút. Sau đó quay đầu nhìn về phía giường bên này, chỉ thấy Nam Cung Dạ Hiên ôm Nguyệt Nha Nhi ngồi ở chỗ kia, đang hướng hắn mỉm cười.

“Đến rồi? Có muốn ngồi xuống uống chén trà không?” Nam Cung Dạ Hiên đón tiếp thích khách như như một lão bạn hữu.

“Ngươi… Ngươi còn không nhanh chóng rút kiếm, sao lại cùng thằng nhãi này tán gẫu.” Nguyệt Nha Nhi lo lắng nhỏ giọng nói với Nam Cung Dạ Hiên: “Đừng quên ngươi là sát thủ vương gia hàng đầu a, chẳng lẽ đó là trò hù dọa tiểu hài tử sao?”

“Khó được gặp được đối thủ thú vị như thế mà thôi.” Nam Cung Dạ Hiên chẳng hề để ý đích cười cười, một bên vỗ nhẹ phía sau lưng Nguyệt Nha Nhi ý bảo y đừng lo lắng.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ánh mắt sát thủ kia ở trên người hai người bọn họ lược đến lao đi, đột nhiên, thân hình hắn chuyển động.

Tim Nguyệt Nha Nhi lập tức vọt tới cổ họng, liền thất tên sát thủ nhanh như một cơn gió… lao thẳng ra cửa sổ.

Lao… lao thẳng ra cửa sổ lao thẳng ra cửa sổ… Nguyệt Nha Nhi nghe được mình trong óc vang lên tiếng dứt dây, bởi vì y thật sự là không có biện pháp chấp nhận việc trước mắt, gia khỏa kia… Gia khỏa kia một động tác cũng không có, hắn… Hắn liền lao ra ngoài cửa sổ.

“Uy… Uy uy, ngươi… Ngươi đừng đi a, ngươi… ngươi tốt xấu gì cũng phải nói cho ta biết, ngươi có nhận sai người hay không? Uy, đại ca…” Nguyệt Nha Nhi đuổi tới cửa sổ, nhìn lại, Nam Cung Dạ Hiên ở trên giường ôm bụng cười, hắn sợ hãi sát thủ kia ẩn ở chỗ hắc ám rồi lại thình lình cho mình một kiếm, thế thì chết rất oan uổng, bởi vậy lại nhanh chóng lui về.

“Uy, có gì buồn cười?” Nguyệt Nha Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn Nam Cung Dạ Hiên trên giường cười không thể dừng: “Phi, chẳng lẽ ngươi có thể khẳng định gia khỏa kia không phải nhận sai người? Ngươi dám cam đoan mắt hắn không bị bệnh, xem đồ không rõ ràng lắm? Ta chính là người trong sạch, là người tốt, hơn nữa thông minh thông minh, ta trêu ai cũng không trêu hắn a.”

“Bảo bối nhi, ngươi thật sự rất là đáng yêu.” Nam Cung Dạ Hiên từ trên giường đứng lên, nhẹ nhàng bế ôm Nguyệt Nha Nhi, sau đó xoa đầu của y, cưng chiều chìm đắm nói: “Hảo hảo ngủ một giấc đi, yên tâm, có ta ở đây mà, ai cũng đừng nghĩ thương tổn được bảo bối nhi của ta một sợi lông.”

Lòng Nguyệt Nha Nhi run lên. Ban ngày lúc Nam Cung Dạ Hiên gọi y bảo bối nhi, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm nói không nên lời. Nhưng mà lúc này lại nghe xưng hô này, nghe Nam Cung Dạ Hiên gọi, không biết tại sao, lại bỗng nhiên có một cổ xúc động muốn rơi lệ.

Từ nhỏ đến lớn, không ai coi trọng y. Cha mẹ không cần y, vương gia là chủ tử, đối đãi mình bất quá cũng giống hạ nhân. Nộn Thảo tuy thật đơn thuần thiện lương, nhưng cũng chỉ coi mình như bằng hữu, chưa từng có người đem y đặt nơi đầu tim, cho rằng một bảo bối.

Y một lần nữa quay về trên giường nằm xuống, nhìn Nam Cung Dạ Hiên tựa hồ đã muốn ngủ. Trong lòng yên lặng nói: “Hắn… Hắn thật sự đem ta coi như bảo bối sao? Không phải có thể có hoặc không, mà là… Mà là không thể thiếu, bảo bối độc nhất vô nhị sao? Không… Không có khả năng, đây bất quá là hắn thuận miệng nói thôi, chỉ sợ trong đời này, hắn không biết đã kêu bao nhiêu nam nhân nữ nhân bằng cái biệt danh này.

Nghĩ đến đây, lại không nhịn được mà cười khổ một chút, thầm nghĩ Nguyệt Nha Nhi Nguyệt Nha Nhi, ý chí của ngươi thật sự là rất không kiên định, bất quá một câu nói khinh phiêu phiêu, ngươi liền dao động cảm động, trạng thái này, tương lai làm sao có thể ở cùng gia khỏa này dài lâu đây? Quên đi quên đi, ngươi cũng không phải là đối thủ của người ta, vẫn là ba mươi sáu kế tẩu mà thượng sách đi, cho dù có pháp bảo hà y của Nộn Thảo…

Nguyệt Nha Nhi nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhảy dựng lên, cúi đầu kinh ngạc nhìn hà y trên người mình. Một bên run rẩy trứ lẩm bẩm: “Không… Không phải nói không thể tới gần sao? Không phải nói sẽ không để cho người khi dễ ta sao? Nhưng… Nhưng vừa mới… Rõ ràng bị ôm cũng ôm, sờ cũng sờ, căn bản… Căn bản là không có bất cứ tác dụng gì a.”

Nguyệt Nha Nhi sờ y phục nhưng được trang trí bằng những vì sao này, thật sự là khóc không ra nước mắt, lẩm bẩm nói: “Nộn Thảo a Nộn Thảo, ta biết ngươi dốt nát, nhưng… Nhưng ngươi không thể làm loại chuyện không đáng tin này a, ta… Ta còn trông cậy vào hà y này cứu mạng mà, ngươi…Ông trời của ta a, là ta dốt nát, ta biết rất rõ ràng ngươi chỉ là một con yêu tinh ngu ngốc thôi, ta thế nhưng còn tin tưởng ngươi có thể luyện ra thứ gì đó cao siêu, cái này xong rồi xong rồi.”

Y một bên niệm, một bên cởi y phục kia ra, làm sao cũng cởi không xuống. Sau khi chiến đấu hăng hái một lúc lâu, chợt nghe Nam Cung Dạ Hiên nói: “Bảo bối Nguyệt Nha Nhi, sao còn không ngủ? Mau nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay ta thật sự là quá mệt mỏi, chờ khỏe lại, cùng ngươi ngoạn đến hừng đông cũng không có vấn đề gì.”

Nguyệt Nha Nhi sợ tới mức lập tức ngừng tất cả động tác, ngay từ đầu còn tưởng rằng Nam Cung Dạ Hiên là nói mớ, nhưng câu cú có trật tự rõ ràng, cũng không phải nói mê. Y đành phải ngoan ngoãn nằm xuống, quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy mắt nặng trĩu, dần dần vào mộng đẹp.

Cũng không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên đã cảm thấy trên người rét lạnh vô cùng, trong mộng tựa hồ có vô số ác quỷ giương nanh múa vuốt đem y vây quanh. Nguyệt Nha Nhi bị dọa kêu to cứu mạng, hợp lực giãy giụa, đột nhiên thân mình hụng hẫn, y chợt tỉnh, mới phát hiện chỉ là một cơn ác mộng.

Lau trên đầu mồ hôi, Nguyệt Nha Nhi ngồi dậy đến, vừa định uống một chén nước uống, lại bị hai bóng người đang giao chiến không tiếng động trong phòng làm kinh ngạc đến rớt cầm.

Cuộc chiến này khi nào bắt đầu, y căn bản một chút cảm giác cũng không có. Nhưng có thể cảm giác được cả phòng đều là sát khí lạnh thấu xương, rõ ràng sát thủ kia căn bản chưa có đến gần người, nhưng y lại cảm thấy được cổ sát khí kia quả thực muốn đem lá gan vốn không lớn của mình phá vỡ.

Cằm quả thật rơi xuống, Nguyệt Nha Nhi ấn không lên, lại không dám lên tiếng, sợ khiến Nam Cung Dạ Hiên phân tâm. Cũng may hai người triền đấu hồi lâu, sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng lên, sát thủ đại kia khái phát giác lần này lại không thể đắc thủ, cho nên đánh một cái hư chiêu qua, lại nhào khỏi cửa sổ mà ra.

“A… A… A…” Nguyệt Nha Nhi kêu to. Nam Cung Dạ Hiên nghe được thanh âm của y, vội vàng xoay người lại, đi đến bên cạnh y khẩn trương nói: “Nguyệt Nha Nhi, ngươi xảy ra chuyện gì? Đừng sợ đừng sợ, có ta đây, người nọ không tổn thương được ngươi, đừng sợ a.”

Hắn vừa nói, vuốt lưng Nguyệt Nha Nhi, trong lòng cũng cuốn lên, bởi vì nghe nói từng có người bởi vì kích thích quá mạnh mà bị dọa điên hoặc dọa ngốc, cũng có người từ nay về sau sẽ không nói nữa.

“A… Ân… Ngô… A…” Nguyệt Nha Nhi không phát ra tiếng được, Nam Cung Dạ Hiên cuối cùng phát giác điều không thích hợp rồi, vội vàng đem đầu Nguyệt Nha Nhi nâng lên, chỉ thấy y chỉ cằm mình liều mạng nháy mắt, nhìn kỹ lại, nga, nguyên lai là cằm rớt.

Vội vàng giúp Nguyệt Nha Nhi đem cằm đón lại, Nam Cung Dạ Hiên vừa tức giận vừa buồn cười, lắc đầu nói: “Ngươi cũng thật là một nhân tài, lại có thể bị dọa đến rớt cằm, loại chuyện này ta chỉ gặp qua trên tiểu thuyết, tự mình trải qua vẫn là đầu gặp được mà thôi, ngươi hôm nay thật sự là làm cho ta mở rộng tầm mắt.”

Nguyệt Nha Nhi không có tâm trạng cùng hắn cãi lại, vội vàng nói: “Hai người các ngươi đánh bao lâu? Ngươi không hỏi hắn tại sao muốn giết ta sao? Ta cảm thấy được hắn nhất định là nhận sai người, nhất định như vậy, ngươi có giải thích với hắn, ta thật sự chỉ là tiểu tư trong vương phủ, ta không phải đại gian đại ác gì a.”

“Ngươi cảm thấy được hắn sẽ cho ta thời gian nói việc nào sao?” Nam Cung Dạ Hiên dở khóc dở cười: “Bảo bối nhi, ngươi cũng theo vương gia nhà các ngươi mười năm đi? Chẳng lẽ không biết lúc cao thủ đối chiêu, tối kỵ là phân thần sao? Lại nói tiếp, võ công của ta nhưng thật ra cao hơn hắn, nhưng vì ta đây gần một năm đến bôn ba quá mức, thật sự mệt mỏi tới cực điểm, bằng không ngươi nghĩ rằng ta có thể dễ dàng buông tha ngươi như thế sao?”

Nguyệt Nha Nhi ngây người một chút, cao thấp nhìn Nam Cung Dạ Hiên vài lần, quả nhiên thấy trên mặt hắn là tràn đầy vẻ mỏi mệt, trong đôi mắt cũng che kín hồng ti.

Y hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Sao… Sao mệt hại như thế lợi? Ngươi vừa ngủ không phải sao? Lại nói ban ngày ban mặt cũng đừng đưa cặp mắt đỏ như thỏ ra gặp người chứ a.”

Nam Cung Dạ Hiên thở dài, ôm y nói: “Một người võ công cao tới đâu, nhưng chân khí cùng nội lực của hắn là có hạn. Lúc trước ta chấp hành nhiệm vụ, vài lần vào chết ra sống. Đến cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành để về nước, nội lực cơ hồ đều dùng hết, lúc này ta vốn nên tỉ mỉ tu dưỡng, chỉ cần hai ba ngày, chẳng những nội lực toàn hồi phục, võ công cũng có thể tăng tiến, chính là ta sao có thể an tâm ở trong hoàng cung tu dưỡng, bởi vậy rốt cuộc vẫn không thể nào miễn nổi khổ bôn ba.”

Nguyệt Nha Nhi cảm thấy kỳ quái, nhịn không được hỏi: “Ngươi có chuyện gì lo lắng như vậy a? Thế nào cũng phải liều sống liều chết gấp trở về.”

Nam Cung Dạ Hiên nghiêm túc nhìn y, khóe miệng hắn xuất hiện một tia cười khổ, nghĩ nghĩ lắc đầu nói: “Quên đi, dù sao cho dù ta nói ra lý do, ngươi cũng sẽ không tin tưởng.”

Hắn nói xong buông Nguyệt Nha Nhi ra, đem thân thể nằm thẳng trên giường, lẩm bẩm nói: “Không cần suy nghĩ, ngày mai ra roi thúc ngựa chạy về vương phủ, ta phân phó nhân tra thân thế của ngươi, đến lúc đó trong phủ cũng có hộ vệ, ta có thể tĩnh tâm tu dưỡng, ta nhất định phải trở nên càng mạnh mới được… Mới được…”

Cuối cùng tiếng nói cũng dần nhỏ lại như đang thì thầm trong mơ. Nguyệt Nha Nhi không dám tin nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng thì thầm: “Không… Không thể nào, chẳng lẽ… Ngươi… Ngươi là vì ta? Vì ta mới… Mới thúc ngực không ngừng gấp gáp trở về sao?”

Hô hấp của Nam Cung Dạ Hiên đã đều đều, cho nên tự nhiên không có biện pháp trả lời vấn đề của Nguyệt Nha Nhi. Y kinh ngạc hồi lâu rồi thất thần, bỗng nhiên dùng sức mà lắc đầu, một bên lẩm bẩm: “Điên rồi, Nguyệt Nha Nhi ngươi quả nhiên là điên rồi, nói trắng ra ngươi chỉ là tên nô tài, hắn nếu thích ngươi đến nước này, còn dùng cố kỵ ngươi sao? Trực tiếp nhấn ngươi xuống mạnh mẽ làm việc kia, ngươi sao có dư lực để phản kháng chứ?”

Y vừa nói, liền lại nhìn phía Nam Cung Dạ Hiên, tim bỗng dưng đập thật nhanh, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn chính là bởi vì thích ngươi, cho nên mới sẽ đế ý cảm thụ của ngươi, không chịu đối với ngươi dùng sức mạnh sao?

Nhưng loại này ý tưởng, thật sự là rất thiên phương dạ đàm*, cho nên Nguyệt Nha Nhi rất nhanh sẽ đem nó quăn ra sau đầu. Nhìn xem bên ngoài trời đã sáng rồi, nhưng Nam Cung Dạ Hiên thoạt nhìn lại ngủ thập phần say mê, do dự một chút, rốt cuộc vẫn là không nhẫn tâm đánh thức hắn.

_ thiên phương dạ đàm: nói mớ giữa ban ngày.

Nam Cung Dạ Hiên ngủ thẳng đến nửa buổi sáng mới tỉnh lại, bởi vì đột nhiên phát sinh biến cố này, mà võ công thích khách kia cũng không phải tầm thường, tối trọng yếu là, hắn không biết còn có thích khách khác đến ám sát không, nếu thật sự có vài thích khách, dọc theo đường đi thay nhau quấy rầy một chút, hắn bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, võ công cao tới đâu cũng không có cách.

Bởi vậy nhanh chóng ra tăng tốc độ chạy về, Nam Cung Dạ Hiên còn thả bồ câu đưa tin, để ảnh vệ trong vương phủ đến tiếp ứng mình.

Hắn từ trước đến nay luôn tự phụ võ công tuyệt thế, bởi vậy trong vương phủ cho dù có ảnh vệ cùng hộ vệ võ công cao cường, hắn cũng không mang theo, mặc dù đi ra ngoài du ngoạn, cũng đều tự mình dạo chơi danh sơn đại xuyên, ngay cả tiểu tư để hầu hạ cũng không muốn mang theo.

Xe ngựa cùng xa phu này, đều là Hạ Hầu Hiên cho hắn, xa phu kia thực chỉ là một xa phu, nửa điểm võ công cũng không có.

Cũng may là trong lộ trình còn lại, thích khách kia cũng chưa xuất hiện, đại khái cũng là cảm thấy Nam Cung Dạ Hiên thật sự rất khó giải quyết, không dám tùy tiện ám sát.

Nhưng Nam Cung Dạ Hiên lại một chút cũng không dám buông lỏng, biết cao thủ kia khẳng định vẫn tránh ở chỗ tối, tìm kiếm một cơ hội phản kích, chỉ cần mình thả lòng nửa giờ, Nguyệt Nha Nhi nói không chừng sẽ bị đoạt tánh mạng đi. Bởi vậy hắn ngày đêm tỉ mỉ bảo hộ tâm can bảo bối, tuy rằng ăn mặc nghỉ ngơi cũng không tệ, nhưng tinh thần vẫn chưa chân chính được nghỉ ngơi, chân khí cùng nội lực cũng vẫn không được bổ sung đầy đủ.

Mắt thấy sắp đến đất phong của mình, một ngày này, bỗng nhiên có mấy kẻ kỵ khoái mã hàng một hàng trước xe ngựa. Nguyệt Nha Nhi nghe thấy tiếng ngựa hí, vén mành lên nhìn, bỗng sợ tới mức lập tức liền lui vào một góc phía sau Nam Cung Dạ Hiên, nhăn mặt nói: ” Nam Cung xấu xa, xem ra quả nhiên có rất nhiều sát thủ chạy đến, bọn họ muốn ám sát giữa ban ngày, ô ô ô, mạng của ta thật khổ a, người ta còn biết vì cái gì mà chết, ta ngay cả tại sao ta bị giết cũng không biết…”

“Đừng sợ, nếu muốn giết ngươi, nhất định phải bước qua thi thể của ta.” Nam Cung Dạ Hiên ôm Nguyệt Nha Nhi hôn một cái, tiếp theo đứng dậy đi ra xe ngựa, vừa thấy dưới, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, nào có nhiều sát thủ, những người này rõ ràng là hộ vệ của mình.

Nguyệt Nha Nhi ở trong xe nghe được lời của Nam Cung Dạ Hiên, cuối cùng yên lòng. Lập tức lại lo lắng, nhìn về phía xiêm y đẹp đẽ ở trên người mình cỡi xuống không được kia, giận dữ nói: “Đều bị hắn hôn lén, y phục này vẫn không bất cứ tác dụng gì, xem ra đích thật sẽ không có tác dụng.”

Nhớ tới biểu tình kinh diễm Nam Cung Dạ Hiên khi thấy y phục này, cùng với khi biết tác dụng của y phục liền kiêu ngạo cười to, trong lòng Nguyệt Nha Nhi cũng có chút tức, xem ra quả nhiên bị tên khốn kia đoán trúng, y phục này của ngưu ngưu không biết bảo tồn bao nhiêu năm, đã sớm mất đi hiệu lực.

Lập tức không nói chuyện, một đường khi nhanh khi chậm, cuối cùng hai ngày sau cũng tới vương phủ. Lúc này thân thể Nam Cung Dạ Hiên đã cạn kiệt tới cực hạn, trở lại vương phủ, dàn xếp tốt chuyện Nguyệt Nha Nhi, bái kiến mẫu thân, hắn lập tức đến ôn tuyền phía sau vương phủ.

Nguyệt Nha Nhi muốn thay y phục, đáng tiếc hà y trên người cởi không được, y phục này mỗi ngày có thể tự biến hóa nhan sắc, không nhìn kỹ tuyệt không biết này chính là một bộ y phục. Nhưng chính là rất đẹp đẽ quý giá, Nguyệt Nha Nhi cảm giác cùng thân phận nô tài của mình rất không xứng đôi. Chính là cũng không có biện pháp.

Cũng may y phục này không dính nhiễm tro bụi, cũng không có tổn hại, hơn nữa mặc ở trên người rất ôn hoà. Nguyệt Nha Nhi cũng kỳ quái vì sao Nộn Thảo không mặc ở trên người, như vậy bớt nhiều việc a, mỗi ngày tỉnh đều phải thay y phục.

Hắn nảo biết mỗi yêu tinh đều có một bộ hà y như vậy, nhưng bởi vì không muốn mặc, hơn nữa lần này xuống núi lại là vì tìm kiếm đáp án”Hỏi thế gian tình là gì”, sợ mặc vào loại y phục đẹp đẽ này sẽ bất lợi đến việc tìm đáp án của bọn họ, bởi vậy đều không có lấy ra, Nộn Thảo cũng là bởi vì sợ Nguyệt Nha Nhi bị khi dễ, mới có thể đem hà y cho y.

Ở trong vương phủ vòng vo một ngày, Nguyệt Nha Nhi đã cảm thấy mệt mỏi, nghe nói còn chưa đi hết một phần ba cương phủ, vương phủ này to lớn không phải bàn cãi.

Trở về gian phòng của mình, gian phòng kia ngay tại cách vách Nam Cung Dạ Hiên, bố trí thanh u tĩnh Nhã, bất quá theo cách nói Nam Cung Dạ Hiên là, kỳ thật bất quá chỉ là một căn phòng thừa, ngày sau Nguyệt Nha Nhi tất nhiên là phải dọn đến phòng của hắn, nhưng trước khi cùng giường cộng chẩm, tối thiểu cũng phải ở trong noãn các

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play