Đi gần họ còn có rất nhiều quan khách, thấy hai người, họ gật đầu chào, anh chủ động bắt tay chào lại còn cô đứng cạnh chỉ mỉm cười. Phía bên trong, một đài phun nước màu vàng đang phun những tia nước long lanh dưới ánh sáng của ánh đèn đêm dạ tiệc.
Đây là sự kiện rất lớn trong giới thời trang, có thể coi là cơn địa chấn của làng thời gian châu Á trong năm nay. Lần đầu tiên trong đời cô được thấy nhiều ngôi sao, người mẫu bằng xương bắng thịt như thế, lúc hai người đi ngang qua một đám đông người mẫu, Dương Mẫn bỗng vui mừng mỉm cười.
- Chú Johnson!
- Ơ… - Ông Tây béo ục ịch ngơ ngẩn nhìn cô rồi bỗng mỉm cười thoát khỏi vòng tay của những cô người mẫu xinh đẹp.
- Mẫn Mẫn! Trời ơi, cứ tưởng tôi không bao giờ gặp cô nữa chứ, ha ha, ô…… cô đang có bầu, ha ha, chúc mừng chúc mừng.
- Hi hi! – Dương Mẫn mỉm cười ngọt ngào nằm lấy tay ông.
- Cháu cũng tưởng sẽ không được gặp chú nữa cơ...
- Thì bây giờ gặp rồi đấy! À, lão Tiêu đang ngồi phía trên kia kìa, ông ấy cũng nhớ cô đấy.
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau một chút rồi tạm biết, lúc dẫn cô đi về phía hàng ghế danh dự, anh chợt nheo mắt hỏi.
- Ai đấy?
- À, người quen cũ của em, chủ ấy dễ mến lắm, hihi… - Đó là cái phao cứu em thoát khỏi khó khăn lúc lấy anh đấy!
- Chà…
Thấy anh tặc lưỡi rồi im lặng cô bỗng mỉm cười nắm chặt lấy tay anh, cô còn chưa kịp nói bỗng một bóng người chặn ngay trước mặt họ.
- Steven!
Một thanh niên ngoại quốc với vẻ đẹp như thiên thần, dáng người cao lớn, phong thái trang nhã, còn đẹp hơn bất cứ một diễn viên nào trong đêm nay, đương nhiên trong lòng cô cái tên Triệu Thiên Minh luôn đứng đầu, nhưng chàng trai này quả thực không hề kém anh… có lẽ là con lai, tuy những nét Tây rất đậm nhưng anh ta vẫn có đôi mắt và mái tóc đen của người châu Á, anh ta bất ngờ xuất hiện và chặn trước mặt hai người khiến Dương Mẫn rất bất ngờ, bỗng anh nắm lấy tay cô và kéo về sau lưng.
- Anh hai! – Người đó lại lập lại một lần nữa bằng thứ tiếng lơ lớ.
Lần đâu tiên cô thấy anh như thế, đôi mắt lạnh băng, nét mặt tựa hồ như đông cứng lại, anh chàng kia vẫn mỉm cười như không có chuyện gì.
- Chúng ta đi thôi. – Anh lấy lại vẻ bình thường rất nhanh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô kéo đi. Hình như đã biết trước anh sẽ làm như thế, anh ta lại lên tiếng bằng cái giọng lơ lớ.
- Anh dẫn chị dâu đi đâu thế, không phải gặp em sẽ bất ngờ lắm hay sao…
Cô sửng sốt ngoái nhìn lại. Anh ta vừa nói cái gì? Anh phớt lờ tiếp tục dẫn cô đi về phía hàng ghế VIP, dường như anh không nhận ra mình đang bóp chặt bàn tay cô, chân cũng đang bước rất nhanh.
- Anh đi chậm chậm có được không? – Dương Mẫn khổ sở nhăn mặt.
- Anh xin lỗi. – Anh bỗng nhận ra cô mới là người đang phải chịu đựng.
- Hi hi, không sao mà.
Anh kéo tay cô ngồi xuống hàng ghế danh dự, cô lẳng lặng xoa xoa bàn tay còn đau. Cô biết không nên hỏi anh bất cứ điều gì vào lúc này, nét mặt đó của anh chứa đựng tất cả sự căm ghét và nỗi kiềm chế, cô có cảm giác như chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ không thể chịu đựng được. Anh bỗng trở nên rất lạ, ánh mắt cứ nhìn quanh như đang tìm kiếm điều gì đó, cô nhận ra cả người anh đang gồng cứng lại như phải dằn xuống một thứ cảm xúc… một tứ cảm xúc mà cô không thể diễn tả thành lời.
Bỗng đứa bé lại cụ cựa, nó đạp thật mạnh vào bụng cô khiến Dương Mẫn kêu ối một tiếng.
- Em sao vậy?
- Không… con đạp mạnh quá. – Cô nén đau xoa xoa cái bụng bầu.
- Con hư quá, đừng có đạp mẹ như vậy nghe không? – Anh nghiêm mặt “nhắc nhở” khiến cô bật cười, không khí căng thẳng ấy cũng tiêu tan.
- A! – Rõ ràng lạ không thèm coi lời anh ra gì, nhóc con lại tiếp tục co chân đạp mạnh vào bụng cô.
- Có sao không em? – Anh lo lắng hỏi.
- Chắc nó muốn em đi lại đó, nhóc này hư quá đi mất! – Cô nén đau mỉm cười xoa xoa bụng.
- Phải đấy, mang thai, nhất là đứa con đầu lòng thì phải đi lại nhiều mới dễ sinh. – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến Dương Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía người đó.
Một người phụ nữ vô cùng quý phái, dù đã lớn tuổi nhưng nét đẹp đó… quả thực khó ai bì kịp, mái tóc đen tuyền được vấn cao lên để lộ cái cổ trắng ngần, bộ trang phục màu đen trên người vừa trang nhã tinh tế lại rất sang trọng, cái khí chất sang trọng“mặc gì cũng đẹp” rất giống hai anh em Triệu Thiên Minh. Hơn nữa ba ta còn rất giống… bây giờ cô mới thực sự cảm thấy hoảng, thái độ của anh chính là…
- Chúc mừng con. – Bà ta mỉm cười trước vẻ phớt lờ của anh.
- …
- Sao Thiên Kỳ không đến?
- Bà không nên quan tâm chuyện của gia đình chúng tôi! – Anh trả lời rất khách sáo, nét mặt đó giống y như lần đầu tiên anh nói chuyện với cô, vừa xa cách, vừa lạnh nhạt.
- Con vẫn còn giận mẹ sao? – Bà ta vẫn thản nhiên hỏi lại.
Dù đã đoán trước nhưng chữ “mẹ” đó vẫn tan vào không khí và mang cho cô những cảm xúc bàng hoàng, tay anh khẽ siết chặt lấy tay cô, người phụ nữ này… chính là người đã bỏ rơi hai anh em anh!
- Lần này mẹ về nước…
- Anh em chúng tôi không có mẹ, mong bà đừng tự nhận là mẹ của chúng tôi, nếu bà hay bất kỳ ai trong gia đình bà dám động vào gia đình chúng tôi, đừng trách tôi độc ác. – Anh trả lời rất thản nhiên, gương mặt lạnh lùng bình thản, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng rất cay độc. - Đừng tưởng tôi không biết mục đích của bà.
- Ha ha, rất giống Triệu Kính Chi. - Bà ta thản nhiên mỉm cười trước vẻ mặt lạnh nhạt của anh. Anh không trả lời cũng không nhìn vào mặt bà ta.
Dương Mẫn nhất thời bị hai người làm cho khiếp sợ, quả thực… họ rất giống nhau. Cái cách bức ép dồn người khác vào đường cùng ấy... Bà ta nhìn anh rồi lại nhìn sang cô, Dương Mẫn cứng người trước ánh mắt thâm sâu dò xét ấy, bỗng anh đứng vụt dậy chắn tầm nhìn của bà ta.
- Tôi hi vọng chúng ta nên kết thúc ở đây.
- Mẹ không nghĩ thế!
Hai người nhìn nhau, bình thản, lạnh lùng, giống như cái cách người ta nhìn kẻ xa lạ.
- Những gì đã nói tôi đã nói hết với bà, hi vọng bà đừng làm phiền chúng tôi.
- Một lời nói của con là được hay sao? - Bà ta nhếch môi cười nhạt.
- Được hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì. - Rồi anh hạ giọng, gần như thì thầm. - Tôi cảnh cáo bà, nếu động đến vợ tôi, đừng nói là bà, mà cả gia đình bà tôi cũng bắt phải trả giá.
Người đàn bà thu lại vẻ mặt bình thản nhìn anh, tận sâu trong đáy mắt dường như đang trào dâng một thứ cảm xúc nào đó, hai bàn tay bỗng siết chặt lại. Anh bình thản chỉnh lại áo rồi ngồi xuống cạnh cô, hoàn toàn phớt lờ người đàn bà trước mặt.
Dương Mẫn vẫn còn run rẩy, những lời nói rất khách sáo nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nỗi căm hận sâu cay khiến toàn thân cô lạnh ngắt, vừa sợ vừa đau.
Người đàn bà kia quay gót bỏ đi, cô cảm thấy cổ họng nghẹn ứ. Anh nắm lấy tay cô, để xoa dịu đi cái cảm giác căng thẳng trong cô, anh nhẹ nhàng lên tiếng.
- Em đừng nghĩ nhiều quá, có muốn ăn gì không? Anh đi lấy cho.
- Dạ, càng nhiều càng tốt…
- Ha ha, ăn nhiều quá béo ú ra thì… - Vừa rồi dường như chưa có điều gì xảy ra.
Lúc anh đi, cô mới ngẩn người ra, thực ra cô không muốn ăn, chỉ là nói cho anh vui mà thôi. Cổ họng cô nghẹn ứ, cô cố kìm cơn xúc động trong lòng, tại sao bà ta có thể bỏ anh… cảm giác của anh… phải chăng anh cũng cảm thấy rất đau đớn? Cô sẽ không để anh buồn. Nhưng cô làm được gì? Làm được gì cho anh? Dương Mẫn há miệng ăn con tôm anh đút, hai má thoán ửng đỏ. Hình như nhiều người đang che miệng cười trước tình cảm âu yếm của hai vợ chồng.
- On ắm. – Dương Mẫn giơ một ngón tay lên. Rồi cô cầm lấy cái trong tay anh cắm vào một miếng cá ngừ. – A!
- …
- A!
- …
- …
- A!
Dương Mẫn cười tít mắt, mọi người xung quanh che miệng cười, Triệu chủ tích quả thật là vô cùng cưng chiều vợ, ngay cả chuyện “lãng mãn” này mà cũng làm!
- Ngon quá, phải chi có Thiên Kỳ và Bạch Khiết ở đây.
- Nhìn em kìa, ăn tham tới nỗi mép còn dính sốt kìa.
- A! – Dương Mẫn đỏ mặt lè cái lưỡi nhỏ ra liếm.
- Eo ơi….
- He he he… thơm ngon tới giọt cuối cùng!
- Em làm hỏng hình tượng của anh rồi!
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, lâu lâu anh lại hôn lên má cô trước ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người.
- Mẹ, anh hai vẫn…
- Không sao. – Người phụ nữ kia vẫn thản nhiên uống từng ngụm rượu vang.
- Mẹ và anh hai thật giống nhau.
- Không đâu con à. – Bà mỉm cười nói với chàng thanh niên lai tây lúc nãy đã chặn đường hai người. – Nó giống cha nó hơn.
- … vậy mẹ vẫn định…
- Ừ.
Ngay cả cái cách yêu chiều người phụ nữ nó thương yêu cũng rất giống, bà ta nén cảm giác cay đắng xuống. Victor nhìn mẹ, có lẽ bà cũng không nhận ra bà thật sự rất giống Triệu Thiên Minh.
Victor còn nhớ lần đầu anh nhìn thấy người thanh niên chậu Á đó là ở bên Pháp, cái dáng người cao gầy đó anh mãi mãi không thể quên, lúc đó còn trẻ hơn bây giờ rất nhiêu. Mỗi buổi sáng anh ta đều đứng khuất ở một góc đường mù sướng giữa ngày đầu đông lạnh giá nhìn vào cánh cửa của nhà anh như tìm kiếm một ai đó rồi bỏ đi trước khi sương mù tan hết.
Lúc đó anh đã tự hỏi tại sao người đó lại đứng ở góc đường, lẽ nào có ý đồ gì? Cho nên mỗi buổi sáng anh đều ngồi quan sát, anh cố gắng dậy từ rất sớm, dù đã cố gắng nhưng chưa bao giờ anh thức dậy trước khi người ấy đến.
Tại sao anh ta lại làm như thế?
Victor đưa tay vuốt tóc theo thói quen, anh nhìn về phía đôi vợ chồng đang âu yếm nhau, khác hẳn những cử chỉ anh ta dành cho anh, cho mẹ anh, con người ấy căm hận đều để trong lòng, anh ta không trợn mắt trợn mũi quát thét nhưng chính cái cách nói chuyện xa cách lạnh lùng ấy lại là biểu hiện rõ nhất. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống một tuổi thơ không có mẹ, anh chưa bao giờ có đủ can đảm để rời xa gia đình đến một nơi nào đó với hai bàn tay trắng. Cuộc sống của anh có lẽ đã quá mĩ mãn, anh sắp thừa kế tập đoàn của cha, trước giờ Victor luôn cảm thấy mình rất giỏi, nhưng từ khi biết người ấy, anh đã im lặng lùi ra sau một bước.
Anh đã âm thầm điều tra, ngoài đồng lương trợ giảng và một số tiền kiếm được bằng công việc nghiên cứu giao dịch chứng khoán, Triệu Thiên Minh không hề nhận bất kì một đồng tiền nào từ người ông giàu có của mình. Anh đã trở thành sinh viên xuất sắc nhất, đã tự gây dựng cho bản thân một thương hiệu trước khi về Doanh Chính. Nếu là anh, anh có làm được không?
Hóa ra anh đã có một người anh trai giỏi giang như thế. Còn mấy phút nữa là khai mạc, Dương Mẫn đã ăn đến no căng, anh cũng vậy, nghe nói hôm nay sẽ có một nhân vật quan trọng phát biểu lời khai mạc.
Chữ MK sáng rực rỡ trên bầu trời, âm nhạc vang lên, Dương Mẫn vỗ tay hoan hô cùng mọi người.
Người đàn ông cao lớn trong bộ vest trắng bước lên bục chữ T, mái tóc bạch kim như sáng ngời trong ánh đèn.
- Tôi xin gởi lời chào mừng và cảm ơn chân thành nhất đến quý vị đang có mặt trong buổi tối ngày hôm nay. – Ông ta nói bằng thứ tiếng lơ lớ nhưng cũng khá rõ. – Hôm nay tập đoàn MK chúng tôi tổ chức đêm dạ tiệc này như một lời chào mừng đến mọi người và toàn châu Á, chúng tôi, MK, sẽ chính thức đặt chân vào thị trường đầy tiềm năng này.
Âm nhạc nổi lên, tiếng vỗ tay rào rào như gom tất cả những cảm xúc của đêm nay thăng hoa, đoàn người mẫu tiến ra, trang phục lộng lẫy tung bay. Những người mẫu xinh đẹp trong những trang phục mùa hè phá cách tuyệt đẹp đang nở nụ cười vẫy chào mọi người.
Ami trong bộ trang phục màu xanh biển phá cách xẻ sâu xuống ngực, tà áo tung bay tựa như một thiên thần với đôi cánh xanh biếc, đôi chân dài thẳng tắp như tôn thêm vẻ đẹp cho chiếc váy đang vui vẻ vẫy tay mỉm cười đứng trên vị trí vedete cùng hai người mẫu nước ngoài, xem ra cô không hề thua kém mà trái lại còn rất nổi bật.
Ngài Michael lui lại phía sau làm một cử chỉ rất lịch thiệp với Ami.
- Mời các vị xem buổi trình diễn thời trang xuân hè của chúng tôi.
Những cột pháo sáng vút lên cao hai bên sân khấu, đoàn người mẫu lần lượt đi một vòng trên sân khấu, hết người này tới người kia, những bộ trang phục vừa mềm mại vừa cá tính tung bay trong làn gió biển quả thực mê hoặc lòng người, Ami nổi bật như một nữ thần sắc đẹp, mỗi bộ trang phục cô khoác lên người đều được tôn vinh lên cực đỉnh, quả thực xứng tầm siêu mẫu. Dương Mẫn vô cùng thích thú, cô chăm chú theo dõi những người mẫu xinh đẹp đang trình diễn trên sân khấu, bất giác lúc nhìn qua anh, nụ cười trên môi cô tắt vụt. Anh đang thẫn thờ, đôi mắt đen sâu thẳm trầm ngâm, cô kẽ cắn môi, là anh người rất kiên cường, cô biết, nhưng… anh cũng chỉ là một con người, làm sao… phải, nếu là cô cô cũng sẽ không thể làm ngơ trước tất cả, nhất là khi người mẹ đã bỏ rơi mình đã xuất hiện.
Anh vẫn im lặng chìm trong thế giới của riêng mình trong sự náo nhiệt, có phải anh đang nghĩ đến người đàn bà kia hay không? Bất giác trái tim cô như bị ai bóp chặt, cô hận mình không thể cũng anh chia sẻ những cảm xúc đó, là anh không muốn làm cô lo lắng, nhưng anh có biết là cô muốn được lo lắng cho anh nhiều như thế nào không?
Bàn tay cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, cô yêu anh nhiều lắm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT