- Bây giờ mới biết chị dữ như vậy đó!

- Hì, cậu ngồi đi, làm ăn như thế bảo sao tôi không bực cho được. – Cô vuốt lại nếp áo rồi mở tập tài liệu của cậu ra xem.

Bạch Khiết vốn được chính Triệu Thiên Minh nhờ chỉ bảo thêm cho Thiên Kỳ nên cô sao có thể từ chối. Cô xem một lượt rồi gật gù.

- Tốt đấy, xem ra cậu thông minh hơn tôi tưởng, cậu chỉnh lại một số chỗ tôi đánh dấu, còn lại đều ổn.

Anh nhận lấy tập hồ sơ chào tạm biệt cô rồi đi ra ngoài.

Buổi trưa, anh cũng qua rủ cô xuống căn-tin, nhiều nhân viên thấy em trai Chủ tịch cùng với Thư Ký riêng của chủ tịch cặp kè với nhau thì tò mò nhìn bởi vì quan hệ giữa cô và Vương Lâm trong tập đoàn không ai không biết. Vài hôm như thế, cái tin Bạch Khiết đá Vương Lâm cua em trai Triệu chủ tịch trở nên rầm rộ trong tập đoàn.

- Cậu thấy chưa, tôi đã bảo mà. – Cô cười cười xúc một muống cơm.

- Ời ơi! – Anh cố nuốt miếng cơm trong miệng lúng búng nói. – Chị trở thành hot-woman rồi đấy!

- Ha ha, vinh hạnh vinh hạnh!

- Mà đi gần một người đẹp trai tài giỏi như em, người ta hiểu lầm là phải, he he!

- Ôi trời, ăn cơm đi cho tôi nhờ! Mà cậu nói cũng đúng, tôi vẫn còn đẹp chán, nên mới cua được em trai của Chủ tịch, ha ha!

Hai người vừa nói vừa cười rất vui vẻ khiến ai đó cảm thấy rất khó chịu. Trông cô chả có vẻ gì là suy sụp đau khổ khiến lòng Vương Lâm vừa thất vọng, vừa đau buồn. Anh biết mình không có tư cách để buồn, chẳng phải chính anh phản bội cô, đã bỏ rơi cô ở trong bệnh viện hay sao? Anh lấy cái quyền gì để ghen tức khi cô tìm được một người yêu mới? Nghĩ thế nhưng anh không thể tiếp tục nhìn hai người nói cười, anh đứng lên bỏ về phòng làm việc, anh vừa đi, nụ cười trên môi Bạch Khiết cũng tắt ngấm.

Quan hệ giữa họ vẫn kéo dài trong bế tắc. Bạch Khiết không hề tỏ thái độ thù ghét Vương Lâm nhưng giữa họ chị còn cái gọi là quan hệ đồng nghiệp. Cô vẫn lịch sự với anh, không hề để tình cảm riêng chen vào công việc nhưng chính điều đó càng khiến anh khó chịu.

Hôm đó Thiên Kỳ có điện thoại của bạn rủ đi chơi nên cô đi xuống bãi để xe một mình. Vừa tra chìa khóa định mở cửa xe thì có ai đó nắm chặt lấy bàn tay cô từ đằng sau, Bạch Khiết hốt hoảng vùng ra nhưng người đó vẫn giữ chặt.

- Mong quản lí Vương hãy bỏ tay tôi ra! – Cô lạnh lùng nhìn anh cố rút tay lại.

- Khiết, anh muốn…

- Mong anh hãy tự trọng, đừng tùy tiẹn nắm tay đồng nghiệp ở nơi công cộng như thế này, người ta nhìn thấy sẽ không hay đâu! – Giọng cô vẫn dửng dưng xa cách.

- Em đừng như thế nữa được không? Anh biết mình không có tư cách xin em tha thứ nhưng…

- Anh biết vậy là tốt! – Cô cười khẩy, lần này thì cô đã rút được tay ra. – Bạch Khiết này thà mang tiếng là máy bay bà già dụ dỗ phi công trẻ còn hơn bị gán cho cái mác giật hôn phu, phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác! Anh không biết cô vợ tương lai của anh ghê gớm thế nào hay sao mà còn cố ý gặp tôi?

Cô ngừng lại, lòng cảm thấy vô cùng chua chát nhưng nét mặt vẫn thản nhiên.

- Cô ta đã ném cái tờ giấy xét nghiệm vào mặt tôi, dù sao trên cương vị là đồng nghiệp của nhau, tôi cũng nên chúc mừng anh sắp thành cha, nhưng Bạch Khiết này là loại người nhỏ mọn, tôi không thể nào mở miệng ra tươi cười để nói những lời tốt đẹp đó! – Cô cười nhạt.

- Đủ rồi! Anh không cần gì cả, anh chỉ cần em…

- Anh có im đi hay không? – Chút bình tĩnh cuối cùng của cô đã bị anh lấy mất, Bạch Khiết hét lên. – Tôi không cần loại người như anh! Bạch Khiết này dù có ra đường làm kẻ ăn mày thì đời đời kiếp kiếp cũng không cần Vương lâm bố thí cho một đồng!

Vừa nói, nước mắt cô vừa ứa ra, sao anh ta cứ phải bức ép cô như thế?

- Tôi bây giờ đã có Triệu Thiên Kỳ! Phải, một cậu ấm lắm tiền, nhưng ít ra cậu ta còn quan tâm tới tôi hơn loại người bạc bẽo như anh! Cả đời tôi ngu dại một lần mới tin anh, anh đòi tôi tha thứ? Anh đòi tôi nhắm mắt bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ anh làm? Xin lỗi, tôi không cao thượng đến mức ấy! Lúc tôi đau đớn nhất, cần anh nhất thì anh đang ôm con đàn bà khác trong tay! Vương Lâm à anh là thằng khốn!

Cô nói một hơi không kịp lau nước mắt, nói rồi cô ngồi vào xe sập mạnh cửa lái vút đi.

Ngồi trên xe, nước mắt cô trào ra không kìm nén được, Bạch Khiết ơi là Bạch Khiết, sao mày không nhắm mắt mà quên hắn đi?

Một tay nắm vô-lăng, một tay cô ôm lấy bụng, nghĩ tới giọt máu trong bụng mình, cô càng không kìm được nước mắt!

- Khốn thật! – Cô lầm bầm nguyền rủa, thay vì lái xe về nhà, cô lại rẽ sang một hướng khác. Kể từ lúc Bạch Khiết đi làm lại, Triệu Thiên Mình nhàn nhã thấy rõ, công việc bận bịu nhưng anh vẫn thu xếp thời gian về ăn cơm với vợ. Dương Mẫn dạo này cũng đẹp ra thấy rõ, da dẻ càng ngày càng mịn màng, môi hồng, tóc đen mượt, đến chính anh cũng thấy ngạc nhiên.

Hình như anh rất nóng lòng có con, cứ hỏi xem cô thấy trong người thế nào, đến mức Dương Mẫn phát cáu, gắt ầm lên anh mới chịu thôi.

Một hôm trong lúc hai vợ chồng ngồi ăn cơm với nhau, Dương mẫn liền buột miệng hỏi.

- Anh ơi, em có một thắc mắc!

- Sao?

- Thì… nhà anh là danh gia vọng tộc như thế… tại sao anh lại lấy em? – Điều này cô vốn thắc mắc từ rất lâu nhưng không dám hỏi, lúc trước thì sợ anh, sau này lại quên mất.

- À! – Anh tủm tỉm nhìn cô. – Thực sự lúc đầu bị ông nội bắt phải cưới em anh cũng ngạc nhiên.

- Thế sao anh không phản đối? – Cô láu táu hỏi.

- Ơ hay, thế em muốn anh phản đối à?

- Không… - Cô nhăn mặt. – Lúc đầu thì cũng có nghĩ thế, hihi, nhưng bây giờ hết rồi.

- Em thấy ông nội hiền không?

- Có, ông vừa hiền vừa thương em.

- Ờ, với em thì vậy thôi! – Anh mỉm cười. – Chứ lời ông nói đối với anh muốn chống lại cũng khó. Ông đã muốn anh cưới em thì anh chạy lên sao hỏa may ra mới thoát!

Nghe anh nói cô ôm bụng cười lớn.

- Nhưng mà em vẫn chưa hiểu lí do…

- Trước đây ông nội anh và ông nội em có quen nhau. Lúc chiến tranh, ông nội em đã đỡ cho ông nội anh một phát đạn, sau đó hai người thất lạc, không còn tin tức gì của nhau, mãi đến lúc ông nội anh làm giàu, ông mới cố gắng tìm kiếm tin tức về ông nội em.

Càng nghe anh nói, mắt cô càng trợn lên.

- Thế rồi ông nội anh cũng tìm được ông nội em, ông định sẽ gả con gái cho ba em, nhưng tiếc là ba em đã có vợ và có em rồi. – Nói đến đấy anh tủm tỉm cười, nhìn mặt cô khờ ra, anh phải cố nén lại.

- Thế nên em gả cho anh?

- Ừ. Chỉ thế thôi!

- Ơ! Mà sao anh biết?

Anh chỉ cười mà không nói, thật ra anh cũng không thể nói được. Trước đây anh vốn rất khó chịu khi bị ép phải lấy vợ, có lần chịu hết nổi anh đã phóng xe tới nhà ông nội hỏi cho ra nhẽ.

- Vì sao ông bắt cháu phải cưới cái… cái cô kia?

- Cô nào? – Triệu chủ tịch gãi gãi mái tóc bạc.

- Ông… tức chết mất thôi! Cháu sắp chịu hết nổi cô ta rồi!

- Minh à, nào, ngồi xuống đây, từ từ ông sẽ nói cho cháu.

Vậy là ông kể câu chuyện đó cho anh nghe, anh cũng ngạc nhiên nhưng không tới trố mắt ra như cô.

- Nhưng mà…

- Cháu đã thành công như thế này, cháu còn đòi một cô vợ ngang ngửa như cháu hay sao? – Ông mỉm cười hiền từ nắm lấy tay anh. – Ông thấy cháu dâu tuy… tuy hơi khờ, hơi thật thà… hì hì, nhưng như thế lại hợp với cháu…

- Cháu tức chết với ông mất! – Anh nóng nảy gắt ầm lên.

- Ông nói thật mà, ông không thích người cầu kì kiểu cách, ông thích cháu dâu hơn…

- Thì đúng rồi! Ông bắt cháu phải gánh cái… cái cô đó, phải, ông thì nhẹ nhõm vì trả được nợ rồi, còn cháu, ông có nghĩ tới cháu không?

Nói rồi anh đùng đùng bỏ về.

Lúc đó thực sự anh rất rất tức giận, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh chợt thấy buồn cười, đúng là số phận. Nếu anh không thay ông nội “gánh” lấy “cái cô kia” thì bây giờ đâu có một cô vợ dở dở ương ương suốt ngày ríu rít cười nói với anh. Nhìn anh cười đầy bí ẩn cô thắc mắc ghê gớm nhưng nghĩ lại cô cũng không buồn bận tâm, quan trong là cô đã tìm ra nguyên nhân.

- Dạo này Thiên Kỳ thế nào hả anh?

- Hả? – Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô. - Ờ, thì nó khỏe, làm việc có tiến bộ, ngoan hơn trước!

- Chỉ vậy thôi na?

- Chứ em muốn sao? – Anh cũng nhìn cô. – Anh lên tập đoàn làm việc tối tăm mặt mày, chứ co phải rảnh rỗi mà hóng chuyện như em đâu!

Nghe anh nói thế cô cụt hứng lầm bầm không phục rồi đứng lên dọn chén bát.

- Trời ơi! – Anh cười khổ. – Chứ muốn anh vừa làm chủ tịch vừa làm nhà báo chuyên săn tin cho em hả?

- Nó khỏe, làm việc có tiến bộ, ngoan hơn trước! – Cô vừa rửa bát vừa nhái lại câu nói của anh.

- Ha ha, thôi được rồi, mà hình như nó đang qua lại với thư kí của anh.

- Cái gì? – Lần này cô bị anh làm cho sửng sốt tới mức làm tuột cả cái dĩa trên tay.

- Anh đoán vậy thôi, hơi đâu mà xem vào chuyện của người ta!

- Không, mai anh lên hỏi cho rõ đi!

- Hả? – Lần này đến lượt anh bị cô làm cho trố mắt. – Thôi nhé Triệu phu nhân, em hơi quá đáng rồi đấy!

Nói rồi anh đi lại gần ôm lấy eo cô.

- Thôi được, anh sẽ tìm hiểu, nhưng em phải trả công cho anh cơ!

- Trả cái gì?

- Hì hì!

Bàn tay anh liền làm cô đỏ mặt.

- Anh xấu xa! – Cô hét lên.

- Ừ, xấu, đã xấu rồi thì xấu hơn tí cũng chẳng sao! Em nhỉ?

Tiếng cô hét váng cả nhà, cả tiếng cười của anh, căn nhà vốn yên tĩnh giờ đây trở nên rộn ràng.

- Sau này em muốn sinh mấy đứa? – Anh thì thầm trong lúc đang hôn cô.

Bàn tay anh khiến máu nóng cô bốc lên đỉnh đầu.

- Một đội bóng!

- Phì… - Anh bị cô chọc cho phì cười.

- Đứa bé nhất sẽ ôm banh chạy, cho anh làm thủ môn, còn em làm trọng tài! – Cô cười khúc khích.

- Ừ ừ, nghe cũng vui đấy, vậy mình mau mau tạo một đội bóng đi!

Vậy là lại Dương Mãn lại có một đêm mệt mỏi.

- Anh đúng là… là…

- Là gì? – Anh vừa hỏi vừa hôn vào ngực cô.

- Là đồ lang sói!

- …

Lần này thì cô mới biết thế nào là lang sói!

Lại nói tới Bạch Khiết, cô không lái xe về nhà mà lái thẳng đến Nguyệt Cát. Nguyệt Cát mới nghe đã thấy hay, cái tên mang nghĩa hạnh phúc tròn đầy. Nơi đây là là một quán bar nổi tiếng. Một cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở bước vào thu hút đươc rất nhiều ánh mắt.

- Chị Khiết, lâu quá không gặp! – Một chàng trai tóc nhuộm vàng rực đứng sau quầy rượu vui vẻ vẫy tay với cô.

- Cưng cho chị hai ly.

- Vẫn martini hả chị? – Cậu ta mỉm cười hết sức ngọt ngào.

- Hỏi lắm thế, hình như làm ở đây lâu cậu cũng biết bắt chuyện với khách hơn rồi đấy!

- Hì hì, chị vẫn khó tính như xưa! Có ngay đây ạ!

Nhấm nháp li martini, Bạch Khiết vừa thò tay vào ví.

- Ấy, chị làm thế là xem thường em đấy! Mai Thiên Ân này tuyệt đối cho chị free!

- Ha ha, đã vậy thì chị sẽ uống cho tới khi cậu phải xách mông chuồn khỏi nơi này! – Bạch Khiết cười lớn.

Bar mờ ảo, tiếng nhạc xập xình, Bạch Khiết uống hết ly này tới ly khác, Mai Thiên Ân vẫn đều đặn pha rượu cho cô.

Uống tới lúc say, cô mới gục mặt xuống khóc.

- Bà chị về đi, say mèm rồi kìa! – Cậu ta vội lấy ly rượu trên tay cô.

- Mẹ, chị không say, mau đưa cho chị! Bạch Khiết quơ tay giật lấy ly rượu nhưng cậu ta đã nhanh tay đổ mất.

- Ây da, em lỡ tay đánh đổ rồi.

- Cái thằng khốn! – Bạch Khiết trừng mắt nhìn cậu, cậu ta chỉ cười và mở ví Bạch Khiết ra lấy điện thoại di động.

- Gọi cho ai bây giờ?

- Không phải việc của cậu! – Bạch Khiết gục xuống bàn, miệng vẫn lảm nhảm. – Cái thằng chết tiệt…

Cậu ta mở tin nhắn ra xen thì thấy cái tên Phi Công. Tốt, quyết định sẽ gọi cho Phi Công! Bạch Khiết chẳng còn nghe rõ nữa, cô lơ mơ nhận ra một bàn tay đang vỗ lên đầu mình.

- Haiz, bà chị không ngờ có lúc cũng thê thảm như vậy! – Mai Thiên Ân tặc lưỡi. – Em đã gọi cho chim sẻ của chị, tối nay bà chị sẽ được sung sướng, he he. Điện thoại trong túi Thiên Kỳ rung lên đúng lúc anh đang nói chuyện với bạn bè.

- Chờ tao một phút ha!

- Thằng này dạo này lạ lắm! – Vương thái Thái nheo mắt bình luận. – Kê từ ngày anh nó cưới vợ, hành tung bí ẩn hơn hẳn…

- Lúc trước tao cũng tưởng nó “kết” bà chị dâu, hình như bây giờ đã đổi mục tiêu rồi!

Mặc kệ cho hai thằng bạn thân hí ha hí hửng bàn luận, Thiên Kỳ đứng lên cầm áo khoác.

- Anh đi đâu thế? – Ami nãy giờ vẫn im lặng đột ngột lên tiếng.

- Anh có việc. – Anh mỉm cười rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhìn vẻ chưng hửng trên mặt Ami, hai chàng trai liền mỉm cười dỗ dành.

- Thôi kệ cái thằng dở hơi ấy đi em, lát nữa anh em mình lại đi tiếp!

- Vâng! – Ami mỉm cười.

Tuy miệng nói thế nhưng lòng lại cảm thấy khó chịu, cô muốn được anh quan tâm nhiều hơn nữa, nhưng gần đây tâm trí anh cứ treo ngược cành cây, nhiều lần cô tỏ ý muốn gặp mặt anh đều từ chối với lí do bận. Anh hoàn toàn thay đổi, trước đây anh là một Triệu thiếu gia hoàn toàn khác… cô không sao chấp nhận được sự thay đổi của anh.

Chiếc ferari phóng vút đi, một người đàn ông nào đó gọi cho anh, nói là máy bay bà già của anh đang nằm ở Nguyệt Cát. Anh biết Nguyệt Cát, chỉ không hiểu vì sao Bạch Khiết lại vào đó. Giọng nói đó rõ ràng còn rất trẻ lại có chút nghịch ngợm, anh hỏi mấy lần đều không trả lời, chỉ bảo anh tới nhanh lên!

Cậu ta càng ăn nói như thế, Thiên Kỳ càng sốt ruột.

Tới nơi, anh vội vàng chạy lên quầy bar, dưới anh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình, anh thấy Bạch Khiết đang nằm gục đầu lên quầy bar, say mèm. Cạnh cô là một cậu nhóc tóc vàng.

- Ôh! Anh là “Phi Công” có phải không? – Cậu ta tươi cười hỏi.

Thiên Kỳ không biết phải trả lời ra sao, anh vội lại gần cô quàng tay vào vai cô đỡ dậy.

- Thằng nhóc khốn kiếp, bỏ tay ra khỏi người chị mau! – Bạch Khiết nửa say nửa tỉnh nói.

- Ha ha, không phải là em đâu, là Phi Công của chị đấy! – Mai Thiên Ân cười rũ, đoạn cậu đưa cho Thiên Kỳ vì tiền và áo khoác của cô. – Lần sau anh đừng để chị ấy tới đây uống say một mình, không an toàn đâu! – Cậu ta hạ giọng, vẻ đùa cợt cùng biến mất.

Thiên Kỳ gật đầu cảm ơn rồi mau chóng đỡ cô dậy. Bạch Khiết cứ cô vùng vẫy đòi uống tiếp, tới mức Thiên Kỳ phải bế thốc cô lên đi ra ngoài.

Nhìn theo hai người, Mai Thiên Ân nhếch môi cười, bà chị của cậu không ngờ lại đổi gu thích cả phi công, ha ha!

Người cô nồng nặc mùi rượu, uống say tới mức không còn tỉnh táo, cứ lảm nhảm lúc khóc lúc cười. Nhìn cô như vậy, anh bỗng cảm thấy đau lòng.

Thiên Kỳ đưa Bạch Khiết lên nhà, anh mở ví cô tìm chìa khóa rồi dìu cô vào. Để cô nằm xuống ghế sòa, anh vội vàng xuống bếp pha cho cô ly nước đướng. Bạch Khiết có thai mà lại đi uống rượu, đúng là không thể hiểu nổi cô nghĩ cái gì!

Lúc anh cầm li nước đường lên thì không thấy cô đâu, chỉ nghe tiếng nôn ói vọng ra từ nhà vệ sinh. Anh đành đặt ly nước lên bàn rồi ngồi đợi cô. Nôn một lúc rồi anh nghe tiếng xả nước, Bạch Khiết lảo đảo từ trong nhà vệ sinh bước ra, gương mặt cô đỏ hồng vì men rượu, cúc áo bị cởi ra gần hết, làn da từ cô tới ngực vốn trắng mịn màng bây giờ cũng phơn phớt hồng.

Anh vừa quay lại định nói thì hoảng hốt quay đi. - Chị… chị mau mặc áo lại đi!

- Ha ha, nhà tôi, tôi muốn mặc thế nào chả được! – Bạch Khiết cười lớn, cô lảo đảo đi về phía anh.

Anh bị dồn vào thế khó xử, nhìn chị như vậy cũng không nên, nhưng lẽ nào cứ ngồi đó mà nói mồm với một người say?

Bạch Khiết tựa lưng vào tường khóc lớn. Cô cứ tỉnh tỉnh say say.

- Sao lại phản bội tôi?

Nhịn hết nổi, Thiên Kỳ đứng dậy đi về phía cô, Bạch Khiết mơ màng nhìn anh mỉm cười, nụ cười đẹp mê hồn, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. Anh cắn răng mà nhịn cho máu nóng không bốc lên đỉnh đầu nhẫn nại gài từng nút áo lại cho cô.

- Chị đi ngủ đi!

Cô đột ngột giữ lấy tay anh, mùi thơm thoang thoảng lẫn trong mùi rượu cứ quấn quýt lấy anh.

- Cậu nói đi, tôi không nên giữ lại nó đúng không?

Cô bật khóc kéo tay cậu áp lên cái bụng phẳng lì của mình. Nếu như không tình cờ biết được, sẽ chẳng ai nghĩ cô có thai.

- Tại sao… Tại sao con tôi không có cha? – Cô tựa đầu vào ngực cậu khóc lớn hơn.

- … - Anh không biết phải trả lời thế nào.

Thân thể cô nóng rừng rực, đột nhiên cô kiếng chân lên hôn vào môi anh rồi buông anh ra.

- Cậu về đi!

Cô lầm bẩm rồi quay lưng đi vào phòng.

Giây phút đó, chút lí trí cuối cùng của anh đã bị cô dùng chân dẫm nát!

Anh tóm chặt tấy bàn tay cô kéo ngược lại, hai tay ấn cô vào tường và hôn ngấu nghiến. Bạch Khiết ban đầu con bất ngờ nhưng rồi cũng đáp trả. Ban đầu anh không có bụng dạ nào làm chuyện đó, nhưng cô cứ mơn trớn anh, dần dần anh cũng thấy hứng thú. Bạch Khiết không phải là cô gái ngây thơ như Dương Mẫn, cô là người đàn bà từng trải, bàn tay cô cũng điêu luyện hơn, cô cho anh nhưng thứ anh chưa từng có, dẫn anh vào những thế giới anh chưa từng đến!

Anh bắt đầu đáp trả cô nhiệt tình hơn. Họ dìu nhau vào phòng, chiếc giường êm ái là thứ họ cần.

Cô mở mắt nhìn anh như muốn hỏi cậu sẽ không hối hận chứ? Anh liền ôm lấy cô hôn ngấu nghiến, giống như kẻ chết đuối tham lam hít lấy số không khí ít ỏi. Anh biết đêm nay cô cần anh, dù là thể xác hay tâm hồn, cô cũng cần anh, dù cô có những lí do khác anh cũng không quan tâm. Cô cần một vòng tay, anh sẽ cho cô điều đó, chỉ cần người đầu tiên cô nhớ đến là anh, như vậy đã đủ rồi!

Anh hôn lên cơ thể cô, áp mặt vào ngực cô, bàn tay dịu dàng vuốt lên bụng cô, Bạch Khiết rên khe khẽ, cô quấn chặt lấy anh , theo phản xạ, anh rút một tay định bật đèn nhưng cô đã ngăn lại.

- Đừng! Cứ để thế này đi…

Anh tham lam cơ thể cô như đứa trẻ tham lam dòng sữa mẹ, Bạch Khiết để cho anh làm tất cả, cô cần hơi ấm, cần vòng tay, cần anh lấp đày tâm hồn trống trải. Họ đều là những người có kinh nghiệm, anh cho cô sung sướng, cô cũng trả cho anh sự thỏa mãn đến cùng cực.

Cao trào đến mạnh hơn họ tưởng, Xong rồi, Bạch Khiết vẫn ôm chặt lấy anh, cô tựa đầu vào ngực anh thở hổn hển.

- Em mệt quá! – Cô khẽ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play