Xuống xe ngựa, bị Hách Liên kéo đi, hết rẽ rồi lại đi. Vốn dĩ khả năng nhận biết phương hướng của nàng không tệ, nhưng vừa đến cung cấm, tựa hồ tất cả đều vô dụng.
"Chúng ta định đi đâu?" Tần Minh Nguyệt cảm thấy nàng cần biết rõ ràng, miễn cho lại giống như ngày hôm ấy. Nếu khi trước nàng biết rằng phải thỉnh an Hoàng thái hậu thì đã ăn uống no, tránh không bị mặt trời làm ngất xỉu.
"Ta đưa nàng đến điện Tiêu Phòng trước, sau đó ta đi gặp Hoàng thượng."
"Điện Tiêu Phòng là nơi hôn trước thiếp đã nghỉ ngơi sao?"
"Phải, đó là nơi ở trước kia của ta, Hoàng huynh vẫn giữ nguyên phòng có chuyện đột xuất ta phải ở lại trong cung. Nàng có thể coi nó như vương phủ."
Sao có thể coi thành vương phủ được chứ, dù sao cũng là trong cu a. "Được rồi, đi nhanh thôi, nói không chừng Thành Thành đang mong thiếp."
"Tiểu tử kia nói sau này muốn thành thân với nàng, nàng nhất định phải cự tuyệt biết không." Hách Liên Vũ thấy Tần Minh Nguyệt vui vẻ nhắc đến tiểu tử kia, anh bỗng thấy không vui.
"Lời nói trẻ con chàng cũng tin sao?" Người này sao lại có thể so đo với một đứa nhỏ nhỉ, lại còn là cháu của mình, nếu để người khác nghe được, không cười rụng răng mới lạ.
"Dù vậy cũng không thể tùy tiện, xem ra ta phải làm một tấm bia tròng vào cổ nàng, trên đó viết 【Nữ nhân của Hách Liên Vũ 】mới yên tâm."
Ha ha ha, nhìn dáng vẻ thành thật kia của anh, Tần Minh Nguyệt bật cười.
"Nàng sao vậy? Ta nói thật đấy." Thấy nụ cười tuyệt mỹ của Tần Minh Nguyệt, Hách Liên Vũ suy tư, chẳng lẽ lời anh nói buồn cười đến vậy sao? Không có khả năng, đó là biểu hiện tình yêu của ta a!! [Thường nói, người đang yêu chỉ số thông minh đều là số không, quý vị nhìn người này sẽ rõ ----- lời tác giả.]
"Hai người kia mới sáng sớm đã ân ân ái ái, nhìn thật chướng mắt a."
Từ cửa sổ một gian phòng, Tư Mã Ngọc Cơ đứng bên cạnh Tư Mã Phong, nhìn về phía hai người Tần Minh Nguyệt và Hách Liên Vũ.
"Phải không? Có lẽ đó là nụ cười vui vẻ cuối cùng của nàng ta." Ánh mắt và hơi thở Tư Mã Ngọc Cơ phảng phất mùi nguy hiểm.
"Đây là hoàng cung Minh quốc, muội nên chú ý chừng mực." Tư Mã Phong không ngờ lại thấy hai người kia.
"Muội cũng sẽ sớm trở thành người của Minh quốc, hơn nữa còn là vương phi." Tư Mã Ngọc Cơ cười đắc ý.
Vương phi sao? Tần Minh Nguyệt, nhanh thôi, nàng sẽ không còn là vương phi của Vĩnh Lạc vương Thanh quốc, bởi nàng càng thích hợp làm vương phi của vương tử Thanh quốc Tư Mã Phong ta, còn là Hoàng hậu tương lai của ta.
"Vương huynh, muội thấy cái cô Thôi Nhân Nhân thực sự thích huynh đó."
Thôi Nhân Nhân chẳng phải là vị cô nương gảy đàn hôm yến hội sao, là thiên kim của Quốc cữu gia, biểu muội của Hoàng thượng. Mấy ngày nay nàng ta đều lấy cớ thay Hoàng thái hậu thăm hỏi đến đây, nhưng ta một chút cũng không hứng thú. "Nữ nhân ta muốn chỉ có nàng ấy." Tư Mã Phong nghiêm túc nói.
"Muội nói vương huynh đó, huynh thích cái cô Tần Minh Nguyệt đó sao? Nàng ta ngoài khuôn mặt ra muội không thấy có gì đặc biệt. Huống hồ nàng ta vẫn là vương phi của Vĩnh Lạc vương, coi như giành được đi, chẳng phải nàng ta vẫn là hàng thứ phẩm sao? Chẳng lẽ vương huynh không để ý?"
"Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành." Tư Mã Phong điềm nhiên nói.
Tư Mã Ngọc Cơ chẳng còn biết nói sao, với nàng, Thôi Nhân Nhân tốt hơn Tần Minh Nguyệt nhiều. Dù gì nàng ta cũng là tiểu thư danh môn, còn Tần Minh Nguyệt kia ra sao cũng là phụ nhân một đời chồng. Ai là ngọc, ai là ngói chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT