Tên nhóc này đúng là con quỷ nhỏ, cư nhiên lại để mắt tới nữ nhân của Hoàng thúc. "Khó mà làm được, Minh Nguyệt thẩm thẩm vĩnh viễn là người của Hoàng thúc rồi." Hách Liên Vũ cười nói, thuận tiệm đem Tần Minh Nguyệt ôm vào lòng.

Người này sao lại đi so đo với một đứa trẻ nha, Tần Minh Nguyệt đỏ mặt không biết làm sao cho phải.

"Đệ cũng muốn ôm." Hách Liên Thành dùng bàn tay nhỏ gạt tay Hách Liên Vũ đang ôm Tần Minh Nguyệt ra, sau đó tự mình ngồi lên đùi nàng.

Hách Liên Kiệt nhìn thái độ của nhi tử thì cười ha hả, mọi người cũng bật cười theo.

"Được rồi, Thành nhi mau lại đây." Hách Liên Kiệt vẫy tay gọi, ý bảo Hách Liền Thành đi qua.

Hách Liên Thành mất hứng, nhảy từ trên đùi Tần Minh Nguyệt xuống.

"Tiểu hài tử không hiểu chuyện, xin công chúa điện hạ thứ lỗi." Hách Liên Kiệt áy náy nhìn Tư Mã Ngọc Cơ.

Dù sao cũng đường đường là một vị công chúa, Tư Mã Ngọc Cơ lập tức cười tươi, yểu điệu nói: "Hoàng đế bệ hạ thật biết nói đùa, tiểu hoàng tử hồn nhiên đáng yêu, ta rất thích."

"Trẫm thay Thành nhi đa tạ công chúa thương yêu."

"Thật ra ta mới phải tạ ơn ngài, khiến ta có cơ hội được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt mỹ của Vương phi." Tư Mã Ngọc Cơ làm ra vẻ vui tươi, kỳ thật trong lòng nàng ta ghen tị muốn phát điên.

"Công chúa quá lời rồi, mỹ mạo của cô so với đệ muội thì mỗi người một vẻ." Khi nói những lời này, Hách Liên Kiệt cảm thấy hơi chột dạ, bởi ai cũng nhìn ra được sắc đẹp của Tần Minh Nguyệt không thể xếp ngang hàng cùng Tư Mã Ngọc Cơ lẫn Thôi Nhân nhân, phải nói là căn bản hơn hẳn một bậc.

"Tạ Hoàng đế bệ hạ khen tặng, ta xin lui xuống biểu diễn, mời ngài thưởng thức vũ đạo của Thanh quốc. Hy vọng Hoàng đế bệ hạ và chư vị khanh gia sẽ thích." Tư Mã Ngọc Cơ tao nhã nâng xiêm y hành lễ.

"Mời." Hách Liên Kiệt nói, bên dưới cũng đã yên tĩnh trở lại.

Và ả tú nữ thân vận bạch y tiêu sái tiến vào, mỗi người đều có dung mạo xuất chúng, quyến rũ lộng lẫy. Tư Mã Ngọc Cơ đi vào giữa vòng tròn do các bạch y nữ tử tạo ra, không biết từ khi nào nàng ta đã thay một bộ xiêm y màu đỏ thẫm ánh kim chói mắt, nhìn qua tựa như chiếc hộp được khảm châu báu, đứng giữa đám bạch y tựa như đóa hoa hồng đỏ kiều diễm.

Các tú nữ thân bạch y chỉ múa mở màn, sau đó nằm cả xuống, đem thân hướng về phía trước tạo thành một mặt phẳng hình vuông, Tư Mã Ngọc Cơ nhẹ nhàng đứng bên trên nhảy múa, rất có kỹ thuật, thân nhẹ tựa chim yến, người xem ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.

Tư Mã Ngọc Cơ thấy phản ứng của mọi người, tâm trạng không vui ban nãy lập tức biến đâu mất. Tần Minh Nguyệt, cho dù cô có nhan sắc nhưng cũng chỉ là một bình hoa mà thôi, còn ta, ta không những xinh đẹp còn có tài nghệ đầy mình, không ai có thể hoàn mỹ bằng, cô chờ làm bại tướng dưới tay ta đi.

Trong lòng vui vẻ, Tư Mã Ngọc Cơ nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, hướng về phía Hách Liên Vũ, nở một nụ cười quyến rũ.

Toàn bộ hoa viên đều dõi theo màn múa của Tư Mã Ngọc Cơ, duy chỉ có một người ngoại trừ, chính là Tư Mã Phong.

Tư Mã Phong một mặt thưởng thức rượu cực phẩm, một mặt nhìn về Tần Minh Nguyệt đối diện, mỹ nhân - rượu ngon, cả hai đều có để bầu bạn, xem ra người hạnh phúc nhất chính là Hách Liên Vũ. Nhưng Tư Mã Phong ta cũng muốn được làm kẻ hạnh phúc, cho nên dù Tần Minh Nguyệt nàng có là Vương phi, Hách Liên Vũ ngươi có là Vương gia thì sao chứ, Tư Mã Phong ta muốn nhất định sẽ đoạt được. Nắm chặt ly rượu, Tư Mã Phong uống một hơi cạn sạch, tựa như uống xong chén này không phải hết rượu mà là hun đúc quyết tâm.

Mặc cho ai cũng thấy được tâm ý mà Tư Mã Ngọc Cơ dành cho Hách Liên Vũ, nhưng anh đã có một thiếu mỹ xinh đẹp không ai sánh bằng, liệu có thể để mắt đến công chúa khuynh quốc khuynh thành kia sao? Đương nhiên không thể, không thể.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play