Lại một màu trắng. Dương Khôi Thần đưa tay lên xoa xoa lớp băng trắng toát trên đầu. Vết thương do tai nạn khá nặng nhưng thật không may, trí nhớ của hắn không bị tổn thương, thậm chí lại còn nhớ rất rõ. Phải mất đến 4 tuần Dương Khôi Thần mới tỉnh lại sau tai nạn, lúc đó lễ tang của An Hiểu Thuyên đã được cử hành, nhanh và đơn giản, thậm chí thân xác bây giờ cũng đã nằm yên dưới mồ đất lạnh
Đây là ngày thứ 3 kể từ khi Khôi Thần tỉnh dậy, nhưng hắn chưa đến thăm mộ và có lẽ đó cũng là nơi cuối cùng trên trái đất này hắn muốn đặt chân đến
- Dậy rồi à? Ăn cháo đi
Mama Dương đến từ lúc nào, tay xách một hộp cháo mới mua. Thần không buồn nhìn lại, ánh mắt vẫn lơ đễnh nhìn ra ngoài sân. Mama Dương thở dài, mở hộp cháo ra bày sẵn trên bàn, từ ngày Thuyên mất, hắn chẳng nói nửa câu, suốt ngày chỉ giam mình trong phòng chờ ngày xuất viện. Bà đi đến bên con trai, nắm lấy tay hắn
- Ăn một chút đi, con còn yếu lắm
- ….
- ..mẹ biết con đang rất đau khổ, nếu tiểu Thuyên..
- Đủ rồi
Dương Khôi Thần rút tay ra, quay trở lại giường cắm tai phone nghe nhạc, để mặc mama Dương đau lòng nhìn hắn
Nhưng bản chất vốn là thứ khó đổi, chỉ chưa đầy 1 tuần Khôi Thần đã làm thủ tục xuất viện, và nơi đầu tiên hắn đến, chính là…nhà
Cánh cửa đóng im ỉm, Dương Khôi Thần chưa mở vội, hắn đứng lặng yên tựa như đang chờ, đang đợi một người ra mở cửa, nhưng, chẳng có ai sau cánh cửa đó cả
Két
Tiếng cửa nặng nề mở ra. Gian phòng khách hiện lên trước mắt, tất cả mọi thứ đều không thay đổi, vẫn ở vị trí như chúng vốn dĩ, bịch bánh phồng tôm còn ăn dở, remote tivi nằm lăn lóc dưới sàn, trong bếp đống nồi niêu xoong chảo vẫn chưa được rửa, cuốn truyện đánh dấu sơ sài đang nằm trên ghế sopha, mọi thứ vẫn như vậy, như thể em còn ở đây
Dương Khôi Thần bước thật chậm, căn nhà vốn đầy tiếng cười giờ chỉ vang lên tiếng giày lạnh lẽo. Thần nhìn quanh rồi ngồi xuống ghế sopha, một mùi thơm nhẹ nhàng thoáng qua, là mùi thơm từ tóc của An Hiểu Thuyên, Khôi Thần khựng lại một giây, hắn nhìn sang bên cạnh, trống không. Tay nắm chặt, Thần nằm xuống, hắn nhớ, Hiểu Thuyên vẫn hay nằm ngủ ở đây chờ hắn về
- Anh về rồi
Dương Khôi Thần ôm lấy ngực trái thì thầm, đôi mắt hắn nhắm chặt. Hắn không muốn nhìn thực tại nữa, không muốn tin, càng không muốn chấp nhận sự thật
Ring..ring
Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên, vồn vã như đang cố kéo hắn khỏi kí ức. Dương Khôi Thần bật dậy, chút hi vọng lóe lên, hắn chạy nhanh ra mở cửa
- Joe..
Đằng sau cánh cửa, là một khuôn mặt xa lạ. Một người đàn ông đeo đôi kính gọng vàng sang trọng mỉm cười với hắn và lịch thiệp đưa ra danh thiếp
- Thật may quá, cuối cùng cũng được gặp anh, xin chào, tôi đến để bàn về việc bán căn nhà này
Thấy chàng trai trước mặt có vẻ không muốn mời mình vào nhà, ông nói nhanh vào vấn đề
- Vợ anh, cô An Hiểu Thuyên, đã hoàn thành mọi thủ tục và gửi cho văn phòng chúng tôi một tháng trước, bây giờ tôi cần chữ kí xác nhận của anh và mọi việc xem như hoàn tất
Ông ta đưa một tập phong bì vàng cho Thần và cúi chào. Khôi Thần thảy tập tài liệu xuống bàn, hắn không muốn bán căn nhà này, đây là nơi duy nhất hắn có thể giữ lại nó, hắn không thể bán
- Ngôi nhà này…có lẽ đã mệt mỏi khi trở thành nơi lưu giữ quá nhiều kí ức rồi.. Bán đi, để nó trở thành nơi chứa đựng những kỉ niệm mới, để một cô bé khác có thể cảm nhận được hạnh phúc khi sống trong ngôi nhà này, giống như em ngày xưa đã từng vậy
- Anh, và ngôi nhà này, đối với em, như một câu chuyện cổ tích vậy..
Những lời ngày xưa em nói bỗng vang lên, lúc đó, Khôi Thần không suy nghĩ nhiều, nhưng có lẽ bây giờ, hắn đã hiểu rồi, ngày ấy, khi Thuyên nói về căn nhà, ý là nói về hắn, nó muốn bán ngôi nhà này đi, là vì hắn, để hắn không phải chìm trong những hồi ức nữa, Mặc dù biết như vậy, nhưng tính ương bướng của hai người này đặc biệt giống nhau, không ai muốn chịu thua ai, vì vậy Dương Khôi Thần có cách nghĩ của riêng hắn, và không bán là không bán. Thần ghét cái cách suy nghĩ một chiều này, hắn tự biết điều gì là tốt cho mình, hắn không muốn bị áp đặt bởi người khác , cho dù đó là Thuyên
Cảm thấy bực mình, Dương Khôi Thần quơ cái remote ném xuống đất, rồi ném luôn xấp tài liệu vàng và đứng bật dậy tiến đến bên cửa sổ
- Em không có quyền
Cái tính thích làm theo ý mình của An Hiểu Thuyên khiến Thần yêu nó mà cũng nhiều lúc làm hắn bực bội, người ta nói oan gia có phải là đây không, dù không ở cạnh nhưng nó vẫn chọc hắn nổi điên. Nhưng thật ra, cơn tức giận chỉ là tấm sương mù che đi nỗi đau đang lớn dần trong lòng Khôi Thần, hắn biết nó không sai, sớm muộn gì hắn cũng mục ruỗng trong đau khổ như căn nhà này, nhưng làm sao Thần đành lòng bán đi những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn chứ. Dương Khôi Thần muốn giữ lại, giữ lại tất cả, để chờ một ngày An Hiểu Thuyên trở về
Dương Khôi Thần ôm lấy đầu, vết thương chưa lành đang đau nhói lên, bất chợt, cơn đau nhanh chóng biến mất khi một giọng nói quen thuộc vang lên
- Thần
Tim hắn khựng lại vài nhịp. Là giọng nói của em
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT