“Vậy những người đến nhờ anh dạy học thì thế nào?”
“Những người đó chỉ là khách hàng thôi. Họ đưa tiền cho tôi, tôi dạy họ xem như là sòng phẳng chẳng ai nợ ai. Mà cho dù có làm bạn thì cũng chỉ một thời gian vì khi rời Hội họ không bao giờ nhớ đến tôi nữa!”
“Anh không buồn à?”
“Buồn gì! Tôi cũng đã quen rồi…”
Tuy Kỳ Phong bảo vậy nhưng Lệ Chi biết được tâm trạng của anh. Con bé hướng mắt về phía trước chợt thấy lòng buồn buồn.
Xe buýt dừng ở trạm, Lệ Chi trao đồ cho Kỳ Phong rồi nhanh chóng bước
lên xe. Anh chàng tóc bạch kim nhìn xuống đống đồ, nghĩ đến cảnh phải về nhà một mình, bỗng chốc thấy cô đơn nên anh thở dài quay đi. Bỗng,
tiếng Lệ Chi gọi lớn:
“Lâm Kỳ Phong!”
Kỳ Phong quay lại, cô gái họ Diệp cười bảo:
“Tôi không biết sao này sẽ như thế nào nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ
mãi là bạn. Dù sau này tôi có ra khỏi Hội nhưng tôi sẽ không quên anh.
Nhất định tôi sẽ rất nhớ Lâm Kỳ Phong, tôi hứa đó!”
Nghe vậy,
anh chàng họ Lâm đứng bất động. Cái nhìn của đôi mắt xám không còn dửng
dưng đáng ghét nữa mà thay vào đó là sự ngạc nhiên. Đôi mắt mở to tròn
hẳn, nom trông anh giống một đứa trẻ nhỏ.
Lệ Chi cười rạng rỡ, vẫy tay chào anh rồi lon ton kiếm chỗ ngồi. Vài giây sau, xe buýt chạy đi.
Kỳ Phong vẫn đứng, hai chân như bị dính chặt xuống nền đất. Một lần nữa Diệp Lệ Chi lại khiến trong lòng anh chàng này xuất hiện cảm giác kỳ
lạ. Không những thế mà Kỳ Phong còn cảm nhận được, lúc nãy gương mặt
mình thoáng đỏ. Sáng nay ở khu đồi sau nhà thờ, Lệ Chi cũng đã tạo một
cảm giác khác lạ trong bản thân Kỳ Phong. Càng lúc anh càng cảm thấy có
điều gì mơ hồ không rõ đang dần xuất hiện. Phải chăng vì từ trước đến
giờ chưa có ai, đặc biệt là cô gái, lại quan tâm đến anh như vậy nên anh mới cảm thấy lạ lạ, một cảm gíác khó tả.
“Chẳng biết cái cô Diệp Lệ Chi là người thế nào nữa.” – Kỳ Phong cười nhẹ rồi dạo bước về nhà.
Chẳng bao lâu sau con đường quốc lộ không còn bóng người.
***
Chiều hôm sau, Lệ Chi lại đến Hội. Có thể hôm nay con bé sẽ thực hành
hẹn hò, chẳng biết sẽ thế nào nên cảm thấy hồi hộp, run run. Vừa bước
vào phòng, Lệ Chi thấy ngay Kỳ Phong đứng bên cửa sổ, mắt hướng ra
ngoài. Cái nhìn như thể đầu óc anh chàng này hoàn toàn trống rỗng. Thấy
người đó đột nhiên những sự việc hôm qua ùa về vì vậy mà “những cảm xúc
điên rồ” lúc đó lại trỗi dậy. Lệ Chi phải tự trấn an mình rằng sẽ không
có chuyện gì xảy ra nữa đâu, nhất định là như thế. Nghĩ vậy, con bé cất
tiếng:
“Chào Kỳ Phong, anh đến sớm thế à?”
Tuy giọng nói có vẻ thản nhiên nhưng trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cô nàng này không ngừng “lượn vòng”.
Kỳ Phong chợt tỉnh khi nghe tiếng người vang lên. Anh quay qua thấy cô
gái nghiêng đầu mỉm cười, bất giác trong lòng xuất hiện cảm xúc kỳ lạ.
Dường như có cái gì trong người Kỳ Phong chợt dao động, giống như mặt
biển đang bình yên đột ngột cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi đến làm
mặt nước xuất hiện những đợt sóng lăn tăn.
Lệ Chi ngạc nhiên vì Kỳ Phong chẳng nói năng gì mà cứ nhìn mình.
“Anh không khỏe sao, hay có chuyện gì?”
Lại thêm một lần nữa sực tỉnh, anh chàng tóc bạch kim xoay người nơi khác bảo:
“Không có gì, chỉ đang suy nghĩ thôi…”
Làm sao không có gì được chứ? Lệ Chi nhủ thầm, chắc chắn Kỳ Phong có
chuyện gì đấy nhưng cái vẻ dửng dưng đáng ghét thường ngày kia lại che
giấu đi cái khác lạ đó. Đang nghĩ ngợi chợt Hoàng Cường xuất hiện, trên
tay cầm mấy bộ áo váy. Vừa thấy Lệ Chi, anh cười:
“Cô đến rồi ư? Tôi có mang vài thứ cần thiết cho cô “lột xác” đây.”
“Hả?” – Lệ Chi tròn mắt.
“Thì hôm nay là ngày cô thực hành, quên rồi sao?” – Kỳ Phong nói, mắt không nhìn đối phương.
“À, tôi nhớ chứ!” – Cô nàng cận đáp nhỏ xíu.
Hoàng Cường trao đống đồ cho Lệ Chi. Nó nhìn những thứ ấy mà lòng nặng trĩu y như bị ai đó cột đá vào.
***
“Flower là quán cà phê hạng sang nằm cuối phố Hoa Đạo, chỉ có những
người giàu mới vào được. Các tấm kính sáng loáng cùng những bộ bàn ghế
đắt tiền, những giọt cà phê mang công thức đặc biệt mang mùi vị đậm đà
trải dài trong các buổi tiệc thâu đêm suốt sáng của bọn công tử, đó là
sẽ là nơi cô “thả mồi bắt cá”…”
Lời Kỳ Phong cứ văng vẳng
trong đầu Lệ Chi khi nó đã đứng trước cửa quán cà phê Flower. Mặc dù có
Kỳ Phong và Hoàng Cường “hộ tống” nhưng con bé vẫn thấy căng thẳng,
chính xác là sợ hãi. Chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa này thì Lệ Chi đã bước
sang một thế giới khác hoàn toàn. Thế giới mà từ trước đến giờ Lệ Chi
chưa bao giờ vào. Nó sợ sẽ có những cạm bẫy không lường trước được đang
chờ mình, cũng có thể chính bản thân Lệ Chi mới là con cá bị câu.
Dù vậy, Lệ Chi vẫn quyết định bước qua cánh cửa ấy, điều gì đang chờ nó chỉ có trời mới biết. Cánh cửa kính mở toang, tất cả những người trong
quán cà phê quay qua nhìn, mọi công việc đang làm phải dở dang, các buổi tiệc đang vui cũng phải dừng lại. Họ chỉ đang nhìn thôi. Một cô gái mặc chiếc áo váy ngang dài gần đến đầu gối, màu trắng tinh. Những chiếc nơ
ruy-băng màu đỏ nhỏ lần lượt xếp hàng dọc theo chiếc váy, từ trên xuống
ngay giữa ngực áo. Phần vải ngay hông dúm lại phụ họa thêm cho nó là
những đường ren mỏng vòng quanh. Tất cả được giấu sau chiếc áo khoác
lông màu nâu đậm. Đôi giày poss màu đen bóng giúp đôi chân bước đi thật
nhẹ nhàng.
Vẫn là mái tóc quăn gợn sóng rơi đều trên bờ vai
mảnh dẻ. Đôi môi hồng cười nửa miệng trông rất quyến rũ. Chỉ riêng có
đôi mắt là bị giấu sau cái kính mát màu nâu nhạt. Dĩ nhiên đó là Diệp Lệ Chi, đây là thành quả sau hơn hai tiếng tự “lột xác” cho mình. Nó bước
chậm chạp vào quán cá phê, không phải là những bước chân đầy lo lắng mà
rất chạm rãi, tự tin như thể dạo bước để trình diễn. Chẳng hiểu sao con
bé lại bình tĩnh như vậy.
Lệ Chi tử từ tháo cặp kính mát ra.
Đôi mắt tròn ẩn dưới hàng mi đen, pha chút nét buồn cho cái nhìn kia là
màu xanh chuối nhạt phủ nhẹ lên mí mắt. Ánh mắt ấy nhìn đến đâu là hớp
hồn người khác đến đó.
“Mỗi khi bước vào một quán cà phê hay
bất kỳ nơi nào việc đầu tiên là cô phải tím vị trí ngồi thuận lợi. Đó là chiếc bàn ở gần cuối phòng, trong một góc nửa tối nửa sáng càng tốt sẽ
rất có lợi thế cho cô mỗi khi muốn quan sát những đối tượng. Với vị trí
ấy cô có thể nhìn bao quát mọi người. Không những thế sự pha lẫn giữa
sáng và tối khiến cô bí ẩn trong mắt người khác, họ sẽ cảm thấy tò mò.
Việc chọn chỗ ngồi nên diễn ra thoải mái tự nhiên đừng quá lóng ngóng họ sẽ nghi ngờ…”
Lệ Chi bước đi nhẹ nhàng ở mức độ hơi chậm vì
nó vẫn đang tìm chỗ ngồi thích hợp. Và kia, một chiếc bàn trống ở cuối
phòng, nó có khoảng cách hơi xa so với những chiếc bàn xung quanh. Thuận lợi thật! Lệ Chi bấy giờ mới sải những bước rộng đến nơi đó.
“Khi tìm được chỗ ngồi thích hợp thì cô ngồi xuống “liếc” sơ qua tờ thực đơn rồi gọi bồi bàn, việc gọi thức uống nên diễn ra nhanh chóng đừng
kéo dài. Tiếp đến khi bồi bàn đã đi, cô xem thử xung quanh trên bàn có
gì để đọc không, tờ báo cuốn sách thứ gì cũng được miễn nó khiến cô chú ý nhìn, không quan tâm đến những việc xung quanh. Sau khi tìm được rồi cô mở ra giáng mắt vào những trang giấy bắt đầu đọc. Đó cũng là lúc cô bắt đầu quan sát những người xung quanh…”
Lệ Chi ngồi xuống ghế, buông một tiếng thở dài tay cầm tờ thực đơn lên xem.
“Bồi bàn!”
Tiếng cô gái vang lên lanh lảnh. Tức thì, anh bồi bàn chạy gấp gáp đến như sợ quý cô xinh đẹp chờ lâu.
“Dạ quý khách dùng gì?”
“Cho tôi một tách cà phê loại ngon nhất!”
“Vâng.” – Anh ta vừa đáp vừa chép chép vào cuốn sổ trên tay, hành động thật vụng về.
Sau khi anh bồi đi vào trong, Lệ Chi dùng tay quạt quạt rồi rút khăn
lau nhẹ mồ hôi như thể rất nóng (trong khi những người trong quán cà phê lạng cả sống lưng vì nhiệt độ hạ thấp). Xong, con bé nhẹ nhàng mở áo
khoác ngoài ra. Dù lạnh nhưng Lệ Chi vẫn “kiên cường chịu đựng” hòng “mê hoặc” lòng người vì chiếc áo váy đang mặc hơi “mát mẻ”. Xong nó đưa mắt nhìn dáo dác lên bàn, may mắn là có một cuốn tạp chí thế là nó nhanh
chóng cầm lên xem. Hai hàm răng Lệ Chi va vào nhau nghe rất khẽ, đơn
giản nó đang lạnh, đến nỗi da gà nổi khắp người nhưng vẫn cố chịu.
Từ xa cách đó năm, sáu chiếc bàn Kỳ Phong và Hoàng Cường đang theo dõi. Quan sát tình hình, Hoàng Cường khen ngợi:
“Lệ Chi ghê gớm thật, dùng cả chiêu “cởi áo khoác”. Mà hình như cô ấy rất lạnh thì phải.”
Kế bên, Kỳ Phong không nói gì. Anh chàng họ Hoàng uống tách cà phê xong bảo:
“Xem ra có nhiều người bắt đầu chú ý đến Lệ Chi. Chả trách được trông cô ấy xinh đẹp và hấp dẫn thế kia mà!”
Hoàng Cường cười thích thú nhưng anh đâu biết được hai từ “hấp dẫn”
mình vừa nói lại là “mũi tên ngầm” bắn trúng đầu anh bạn kế bên cạnh.
Kỳ Phong đột ngột đứng dậy trước sự ngạc nhiên của cậu bạn thân:
“Tớ vào phòng vệ sinh một lát!”
Nói xong anh bỏ đi một mạch, còn Hoàng Cường thì nhún vai.
Về phía Lệ Chi, con bé vừa đọc báo vừa liếc nhìn xem có động tĩnh gì
không. Nó vẫn chưa tìm được đối tượng nào cả và cũng chẳng có ai lại gần trò chuyện. Lệ Chi lạnh đến rợn người. Cô nàng đang thắc mắc lẽ nào
mình vẫn chưa đủ hấp dẫn?
“Cà phê đây thưa quý cô Lệ Chi!”
Lệ Chi kinh ngạc sao anh bồi lại biết tên mình nên bèn quay qua. Nó
giật mình khi thấy Kỳ Phong mặc áo bồi bàn. Thế là một cuộc trao đổi “âm thầm” diễn ra. Cuộc nói chuyện này mang tính chất “ngầm”.
“Anh làm gì thế? Sao lại mặc áo bồi bàn?”
“Tôi hỏi cô mới đúng. Có biết cái quán này đang ở mức 100 C không mà lại mở áo khoác?”
“Tôi biết. Tôi cũng đang lạnh muốn chết đây nè thế nhưng chiêu thức này rất lợi hại!”
“Lợi hại ư?”
“Tôi thấy trong truyện hoặc trong phim hễ muốn dụ dỗ ai thì cứ việc mở áo khoác ra như thế mới hấp dẫn.”
Lại “hấp dẫn”! Kỳ Phong bỗng nhiên ghét cay ghét đắng hai từ này. Anh bảo:
“Tôi không biết hấp dẫn hay không hấp dẫn, tôi muốn cô tìm người để hẹn hò chứ không phải muốn cô “mát mẻ” trước đám đàn ông con trai. Mặc áo
khoác vào đi!”
Nghe giọng anh chàng có chút biến đổi nên Lệ Chi đành nghe theo:
“Ừ, tôi sẽ mặc lại.”
Con bé với lấy cái áo khoác lông mặc vào. Ôi, bây giờ mới thấy ấm áp.
Trước khi kết thúc “vở diễn bồi bàn”, Kỳ Phong còn “đe dọa”:
“Cô mà bỏ áo khoác ra thì chết với tôi!”
“Biết rồi.”
Ở phía xa, thấy cảnh ấy, Hoàng Cường cười nhẹ.
Lúc sau, Kỳ Phong trở lại bàn, vừa ngồi xuống thì cậu bạn đã hỏi:
“Cậu đi vệ sinh lâu thế à?”
“Ừ…” – Anh chàng họ Lâm chỉ nói được một từ ấy thôi vì mới làm chuyện mờ ám.
“Khi tìm được đối tượng thì cô đứng dậy trả tiền cà phê hoặc vờ đi vệ
sinh. Cô đi ngang qua người đó tiếp tục giả vờ hất đổ ly cà phê vào đối
tượng hoặc khéo léo bỏ ví của mình xuống làm như vừa đánh rơi. Tiếp đến
phụ thuộc vào vận may và bản thân cô có khiến cho “con cá” đó cắn câu
không…”
Lệ Chi đặt mấy tờ tiền lên bàn rồi đứng dậy. Cô nàng
sẽ bước ra khỏi quán cà phê nhưng nó phải tìm “con đường” đi ngang qua
đối tượng đã ngắm. Lúc sắp đến gần tâm trạng Lệ Chi lại hồi hộp và mong
cho sự “vô tình” này diễn ra suông sẻ.
Lệ Chi đi ngang qua, trong tích tắc, bàn tay gạt đổ ly cà phê vào người kẻ đó.
“Ối nóng quá!” – Tiếng đối tượng kêu lớn. Cũng phải, bị thế mà không la mới lạ.
Lệ Chi quay lại, lấy khăn lau lau vết cà phê trên bộ vet sang trọng.
“Xin lỗi! Tôi vô ý quá!” – Giọng cô nàng tỏ ra “hối hận”.
“Ồ, không sao.” – Kẻ đó cất giọng dịu dàng rồi bất ngờ nắm tay con bé.
Lệ Chi thoáng giật mình nhưng không sao điều đó chứng tỏ “cá” đã “cắn
câu”. Nó e thẹn từ từ ngước mặt lên nhìn. Trời ơi! Lệ Chi muốn bật ngửa. Đối tượng mà con bé nhắm đến lại là một ông già lụ khụ răng rụng gần
hết, ông ta còn cười móm mém với nó. Lệ Chi nhớ rõ, vào “giây phút định
mệnh đầy oan nghiệt” đó, nó thấy đất trời tối sầm và ước gì có ai đấy
đánh mình bất tỉnh cho rồi.
“Cô em xinh đẹp ơi đền bù cho anh nha?”
Lạy đức chúa trời, câu nói ấy khiến tai Lệ Chi ù đặc, không nghe rõ
được gì. Con bé liền bật dậy lao ra khỏi quán cà phê với vẻ “hoảng
loạn”.
Phía bên kia, Hoàng Cường lắc đầu:
“Xem ra Lệ Chi “nhìn lầm người” rồi! Thất bại ê chề.”
Kỳ Phong buông tiếng thở dài. Nhưng đó có phải là sự chán nản hay là một sự nhẹ nhõm khi thấy Lệ Chi thực hành thất bại?
…..
Lệ Chi đang ngồi trên băng ghế đá trong một công viên. Đến giờ con bé
vẫn còn kinh hoàng, sao một người đã lớn tuổi như vậy mà còn nói năng
hành động kỳ quái đến thế.
“Đây, cô uống cho đỡ sợ!”
Lệ Chi quay qua đón lấy:
“Cám ơn…”
Kỳ Phong nhìn sự thẫn thờ của cô gái:
“Cô đấy, nhìn xớn xác thế nào mà lại “chớp” ngay ông lão thế, cuối cùng bị chơi lại.”
“Đâu phải tôi xớn xác!” – Lệ Chi uống ngụm nước xong liền nói ngay –
“Tại ông lão đó hình như nhuộm tóc hay sao ấy, cứ thấy một mái đầu đen
mượt nên tôi ngỡ là thanh niên. Với lại ông ta mgồi một mình tôi nghĩ là dễ ra tay hơn nên mới chọn nào ngờ bị “sụp hố” nặng nề.” (>O Kỳ Phong lắc đầu thở hắt. Đúng lúc, Hoàng Cường đi lại, an ủi cô gái:
“Thôi, thất bại lần này ta làm lại lần khác, còn nhiều cơ hội mà.”
Lệ Chi ủ rũ buồn bã. Khó khăn lắm mới có thể tự tin trình diễn như vậy thế mà lại vấp phải “vỏ dưa già”.
Ngồi một lúc lâu Kỳ Phong vươn vai đứng dậy:
“Sắp tối rồi cũng nên về nhà thôi. À, hôm nay cô không cần đến nhà nấu
bữa tối lát nữa chúng tôi có chuyện phải đi nên ăn ở tiệm luôn.”
Lệ Chi gật đầu, mắt cứ ngứa ngứa vì đeo kính áp tròng. Con bé tạm biệt
hai anh chàng rồi lẫn thẫn bước đi trong tâm trạng u ám, sầu não. Nó
phải đón xe buýt về nhà. Chợt nhớ lại sự việc lúc nãy, Lệ Chi thấy nhục
nhục thế nào ấy, khi đó đúng là quê thật. Ôi, ngứa mắt quá! Con bé lấy
tay rờ nhẹ mắt, đeo kính áp tròng quả nhiên khó chịu. Chính vì mãi lo
như vậy nên Lệ Chi không ngờ có một chiếc môtô đang lao về phía mình. Nó bất chợt quay qua, chiếc xe chạy đến với tốc độ rất nhanh và trong
thoáng chốc cô gái chỉ biết đứng đó.
Két!!!!!!!!! Tiếng thắng
gấp vang lên nghe như muốn xé toạc bầu không khí yên tĩnh của buổi
chiều. Tuy đã kịp thời dừng lại nhưng bánh xe trước đã đụng vào chân Lệ
Chi, nó ngã xuống đất. Những người đi đường dừng bước quan sát sự việc
đang diễn ra. Phía bên kia Kỳ Phong và Hoàng Cường quay lại nhìn. Cả hai thấy cô bạn ngồi bệt dưới đất trước đầu một chiếc xe môtô. Hai anh
chàng toan chạy đến thì vừa lúc ấy đèn xanh bật sáng thế là hàng loạt
chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Sự lưu thông tình cờ này đã ngăn cản không
cho hai người đến giúp Lệ Chi.
Nói về cô gái họ Diệp, khi đã
lấy lại bình tĩnh sau cú ngã, nó nhăn mặt vì đau có lẽ là bị thương rồi. Chưa kịp làm gì thì người trên xe môtô bước xuống. Đó là một người con
trai. Anh chàng tháo nón bảo hộ ra cất giọng trách mắng:
“Này! Cô đi đường kiểu gì thế? Bị mù sao?”
“Xin lỗi anh… xin lỗi…”
“Còn không mau đứng dậy! Định nằm vạ đòi tiền à? Hừ, tôi biết rõ cái trò của mấy người lắm mà.”
Trước thái độ hung hãn của anh chàng này, Lệ Chi cố gắng đứng lên nhưng vết thương ở đầu gối khiến hành động đó trở nên khó khăn.
Chợt, đúng lúc ấy một chiếc xe hơi màu đen chạy đến rồi dừng lại. Cửa xe mở, một người con trai khác bước xuống, xem ra có vẻ lớn hơn người đi
môtô chừng hai, ba tuổi, nhìn mặt cũng hiền hơn người nọ. Anh chàng đi
xe hơi bước nhanh đến hỏi:
“Em lại gây chuyện nữa sao, Quang Nhân?”
“Quang Dương, anh lúc nào cũng chỉ biết trách mắng em nhưng lần này thì anh trách lầm em rồi!” – Quang Nhân hằn hộc.
“Được rồi, nói anh nghe Quang Nhân, em lại làm gì người ta nữa vậy?” – Quang Dương nhún nhường.
“Chính cô ta đi đường mà cứ như người mất hồn, cũng may em tránh kịp
nếu không thì gây ra án mạng.” – Quang Nhân khoanh tay, nói vẻ bực bội.
“Đúng thế, tại tôi có lỗi trước.” – Lệ Chi lên tiếng vì không muốn lỗi của mình lại gán cho người khác.
“Vậy à? Anh xin lỗi em, Quang Nhân!”
“Lúc nào cũng vậy, anh luôn luôn nghe lời người ngoài, nhất là con gái. Quang Dương à, có ngày anh sẽ chết vì con gái đó!” – Quang Nhân giễu.
“Thôi đi, Quang Nhân!” – Quang Dương gắt gỏng.
“Được rồi em đi đây, không tranh cãi với anh nữa.” – Quang Nhân đội nón bảo hộ, leo lên xe môtô rồi nhìn qua Lệ Chi – “Đừng có ngớ ngẩn khi qua đường nữa nhé!”
Dứt lời, Quang Nhân lái xe đi. Quang Dương nhìn theo lắc đầu chán nản:
“Thằng em cứng đầu.” – Bấy giờ, anh mới quay sang Lệ Chi hỏi thăm – “Cô thế nào rồi? Quang Nhân mỗi lần lái xe môtô thì ai cũng phải khiếp sợ,
nếu có gì mong cô bỏ qua.”
“Đó là lỗi của tôi không phải lỗi của anh ấy. Với lại tôi không bị thương gì cả.” – Cô gái họ Diệp cười mặc dù đầu gối rất đau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT