Sáng sáng vẽ tranh đối câu, tối đến lại uống rượu ngắm sao, cùng
Vũ Phàm sống cuộc sống thần tiên như thế, Dạ Nguyệt sớm đã quên thân
phận của mình là một kỹ nữ.
Chẳng biết từ lúc nào, nàng trở nên cười nói nhiều hơn. Thay cho
bộ mặt lạnh tanh đằng đằng sát khí lúc mới đến, nàng như một đóa hoa
tràn đầy sinh khí, lấy việc trêu trọc Vũ Phàm làm trò vui. Nụ cười của
nàng bỗng chốc khiến cái Vọng Nguyệt lâu vốn đang rệu rã cũng trở nên
phấn chấn hẳn. Vấn ma ma nhìn thế rất lấy lắm toại ý, hết lòng hết sức
chiều chuộng nâng niu nàng. Bao nhiêu công sức chỉ chờ ngày khai hoa
kết trái.
Thế nên, cũng chẳng ngạc nhiên khi nàng chỉ mở miệng xin ra ngoài
thành chơi một chuyến, Vấn mama đã gật đầu đồng ý, mặc nhiên phải có sự
kềm cặp của Vũ Phàm và Tiểu Nhu nữa.
Vũ Phàm ngoài mặt thì ra vẻ đăm chiêu khó chịu, coi việc phải ra
ngoài thành với Dạ Nguyệt như bị đày ải, thực chất trong tim lại khấp
khởi mừng thầm. Ấy vậy mà chỉ cần cô nương ta liếc mắt một cái, y lại
vội vàng trở về cáu kỉnh thường thấy. Ai da, Diệp Vũ Phàm à, nhà ngươi
diễn cho ai xem thế hở?
-Tiểu Nhu, muội xem chiếc trâm này có phải rất thú vị không?
Dạ Nguyệt nói, tay nghoe nguẩy chiếc bím tóc ra tranh luận với
Tiểu Nhu. Vũ Phàm thấy thế chỉ biết cười thầm. Nhìn vẻ mặt cô nương ta
lúc này, mấy ai biết được chỉ mới cách đây vài tháng, còn trông như
trăng nơi đáy giếng, lạnh lùng thoát tục không sao chạm tới được.
Vũ Phàm chưa từng hỏi Dạ Nguyệt từ đâu mà tới, nhưng dáng vẻ nàng
ta không giống lắm với người vùng này, cộng thêm giọng nói liếng thoắt,
vẻ mặt ngạc nhiên khi trông thấy người qua kẻ lại, y càng tin tưởng hơn
nhận định của mình.
Gần đó có một quầy bán trang sức. Trong lúc chờ đợi Dạ Nguyệt và
Tiểu Nhu, y cũng tranh thủ xem qua một lượt. Chỉ là mấy thứ linh linh rẻ tiền không mấy giá trị, duy chỉ có một cặp phỉ thúy hình cánh bướm
khiến y chú ý. Tiện tay, y cầm lên xem thử.
-Công tử quả là có mắt nhìn. Cặp ngọc này lưu truyền từ
đời Đường, đến nay đã đổi không biết bao đời chủ, là ngọc bảo khó tìm
đấy ạ
Tên bán hàng thấy Vũ Phàm có vẻ thích liền vội chen vào. Y nhìn hắn ta dọ ý:
-Ông bảo cặp ngọc này bao nhiêu
-20 quan không bớt ạ.
-Ngọc thời đường mà chỉ có 20 quan thôi sao?
-Âý là vì thuận lòng kẻ mua thôi ạ. Huống chi công tử
khí chất kinh người, chắc chắn là rồng trong nhân gian. Vừa bán vừa tặng công tử chỉ có lợi chứ chắc chắn không lỗ đâu ạ.
Vũ Phàm nhếch môi, nghĩ nếu gã tiểu thương này biết được thân phận của y há có còn giở ra những chiêu mồi chài này nữa không?
Y vét trong túi ra, thấy còn đúng 20 quan bèn ngập ngừng trả giá.
Lời qua tiếng lại cuối cùng lão chủ cũng đồng ý để lại cho y với giá
thấp hơn 15 quan. Y tươi cười cho 2 miếng ngọc vào túi. Lúc đi ngang Dạ
Nguyệt, y thấy nàng ta liếc y, đi thẳng một nước.
Suốt buổi chiều hôm đó, bất kể là lúc ăn mì xào trên phố, ra bờ
sông thả diều hay khi Tiểu Nhu bắt y trèo cây hái khế, Dạ Nguyệt đều
không nhìn y lấy một lần. Ban đầu y còn không mấy để tâm, xem như chuyện bình thường ở huyện, song thấy nàng ta giận lâu quá cũng chột dạ,
không hiểu mình bị giận vì lý do gì. Còn Dạ Nguyệt thì nhất nhất không
nói không rằng với y, chỉ vui vẻ cười đùa với Tiểu Nhu.
Gì chứ, việc này bỗng chốc khiến y thấy… dỗi. Rốt cuộc y đã làm gì sai nào?
Đến chiều thì Vũ Phàm hầu như không chịu đựng nổi nữa. Canh lúc
đang rỗi rãi, y vờ than đói rồi bắt Tiểu Nhu đi mua bánh bao. Con bé
dùng dằn mãi một lúc, nhưng xét theo tình thế thì lúc này y đang là
người quản thúc hai tỷ muội, thấy thế cũng đành lòng đi.
Còn lại hai người, song Dạ Nguyệt vẫn quay đi, xem y như người vô
hình. Bí thế y đành phải dùng nhánh cây khô làm tương tác, khều nhẹ vào
tà áo cô nàng.
-Này – Y thì thầm gọi, song Dạ Nguyệt vẫn vờ như không nghe thấy.
-Giận ta à? –Hắn kiên nhẫn hỏi
Dạ Nguyệt ậm ừ, vẫn không đáp
-Không nói gì tức là giận thật rồi.
Y có vẻ không vừa ý, song Dạ Nguyệt vẫn chẳng vì thế mà nhường một bước, lơ đãng nhìn ra bờ sông trước mặt. Vũ Phàm thấy thế có hơi thoái
chí, phần lại sợ Tiểu Nhu quay về lại thấy tình cảnh hắn đang xuống nước thì không hay, bèn rút vội ra một mảnh phỉ thúy, nhét vào lòng bàn tay
nàng.
-Tặng nàng đấy. Bao nhiêu tiền của ta, không được quăng đâu đấy.
Y nói, rồi gấp rút đứng dậy đi một nước.
Lúc bấy giờ Dạ Nguyệt mới lén nhìn vào mảnh ngọc trong tay mình.
Vừa nhìn thấy chính là mảnh ngọc Vũ Phàm mua lúc sáng, nụ cười đã vội vã trở lại trên môi nàng. Hướng nhìn bóng Vũ Phàm đang càng lúc càng xa
dần, nàng quát.
-Này.
Vũ Phàm quay lại, vờ như không nghe rõ
-Sao cơ? Gọi ta à?
-Ta không gọi huynh thì còn gọi ai vào đây nữa
Dạ Nguyệt nói, giọng điệu vẫn chậm rãi. Đột nhiên Vũ Phàm thấy hơi hốt hoảng. Không phải y lại vừa phạm lỗi tày đình nào đó chớ.
Dạ Nguyệt lắc lắc miếng ngọc trong tay, đủng đỉnh nói
-Lần đầu tiên ra ngoài, huynh đã có vật tặng ta, ta
không thể nhận lễ vật của người ta mà không đáp lại. Nhưng lại gấp rút
như vậy, không có gì để tặng huynh, chỉ là…
-Để khi khác cũng được. Chỉ là một món quà nhỏ, không cần câu nệ như thế -Y vẫn cố tỏ vẻ khách khí.
-Không được, Đoạn Dạ Nguyệt này không thể nhận vật của người khác mà không đáp trả. Chi bằng…
Nói rồi, nàng kiểng chân, một làn hơi ấm đột ngột thoáng qua trên
má Vũ Phàm. Mất đến bao nhiu giây trôi qua, gương mặt y vẫn cứ đờ ra
nhìn nàng như thế.
Mặt Dạ Nguyệt thì lại đỏ bừng.
-Xem như… là quà của ta.
Nàng lắp bắp, rồi đi như chạy một mạch thẳng ra bờ sông, để mặt Vũ Phàm đứng đó, toàn thân cứng đơ như gỗ.
Có phải nàng ta vừa hôn y không?
…
Chập tối, lúc đám người định về thì trời bất chợt đổ mưa to. Trong đoàn người qua kẻ lại đổ xô nhau qua cổng thành, không biết là thế nào
mà cuối cùng Tiểu Nhu bị lạc mất. May mà Vũ Phàm từ đầu chí cuối đều nắm chặt tay Dạ Nguyệt, nhất nhất không buông ra, cuối cùng mới thoát ra
khỏi dòng người chen lấn, tìm được một mái hiên để tạm trú ẩn.
Mưa càng lúc càng lớn, dòng người vội tan mà tăm tích Tiểu Nhu lại chẳng thấy đâu. Lúc Vũ Phàm quay đầu nhìn lại, đã thấy toàn thân Dạ
Nguyệt run lẩy bẩy, bờ môi tím sậm lại vì rét. Y thấy lòng bỗng nhói
đau. Nhưng nam nữ thọ thọ bất tương thân. Dẫu Dạ Nguyệt chỉ là kỹ nữ,
trong khi y cũng chẳng phải thân phận cao quý gì, song là kẻ có học, y
nào có thể vô lễ, vội quay mặt đi để tránh cái nhìn cầu cứu của nàng.
Nhưng lý trí trong y cũng chỉ giành chiến thắng trong phút chốc.
-Lạnh à? –Y nhìn Dạ Nguyệt, giọng đầy vẻ quan tâm. Nàng nhè nhẹ gật đầu.
Lấy hết can đảm, cánh tay thô kệch của y mới dám nắm chặt tay
nàng, dùng hết sự ấm áp của bản thân để sưởi ấm cho nàng. Nàng ngạc
nhiên ngẩn người nhìn lên, cái nhìn của y đã vội tránh đi nơi khác.
Y cố ý không nhìn nàng, nhưng trọn vẹn sự quan tâm kia đã dành hết cho nàng rồi.
Dạ Nguyệt biết ý nên không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng nép đầu vào lồng ngực y.
Bên ngoài trời vẫn mưa to như trút nước, nhưng có hắn ở bên, nàng không cảm thấy lạnh nữa.
…
Kết quả của ngày mưa hôm ấy là Dạ Nguyệt gặp phải cơn ốm nặng. Vấn mama phải tìm đến đại phu giỏi nhất trong thành để mong trị dứt bệnh
cho nàng. Cơn thịnh nộ của mama khi đó, đổ hết lên đầu của Tiểu Nhu và
Vũ Phàm.
Tiểu Nhu bị phạt quỳ trước Quan âm một ngày một đêm, còn Vũ Phàm
bị biệt giam không ăn không uống ba ngày trong phòng củi. Vừa được thả, y cũng chẳng màng đến ăn uống, vội chạy ngay đến phòng Dạ Nguyệt.
Tiểu Nhu biết ý nên viện cớ có việc ra ngoài trước, để lại một
mình y trong phòng Dạ Nguyệt. Nắm lấy cánh tay xanh xao gầy đến trơ
xương của nàng, quả tim y càng đau gấp vạn lần hơn.
Nếu có thể, y ước gì người nằm đó là y.
-Không phải ta nằm mơ chứ? Là huynh thật sao?
Dạ Nguyệt đã tỉnh. Đôi mắt trong veo của nàng trông thấy hắn liền
hết đỗi vui mừng. Nàng định ngồi dậy nhưng y đã vội ngăn lại, chỉ miễn
cưỡng xác nhận.
-Là ta.
-Không phải Tiểu Nhu nói huynh bị giam trong phòng củi sao?
-Được thả rồi. Ta đến thăm muội đây, muội ổn chứ? –Y nhỏ nhẹ hỏi, ân cần vuốt tay lên bờ trán đẫm mồ hôi của nàng.
-Ta… cảm thấy rất lạnh.
Y nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, lòng ngập tràn thương xót. Bên
ngoài trời vẫn đang đổ mưa, ngay cả người khỏe mạnh như y vẫn chịu không nổi, huống chi tấm thân ngà ngọc của nàng? Nghĩ thế, y đột nhiên cởi
giày, leo lên giường nằm cạnh nàng.
Dạ Nguyệt ban đầu còn hết sức ngỡ ngàng trước hành động của Vũ
Phàm, sau đó lại ngoan ngoãn rụt đầu vào chăn, nằm gọn trong lòng y. Nụ
cười trên môi nàng lại càng rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Cánh tay Vũ Phàm choàng qua vai nàng, ôm nàng vào lòng
Nếu có thể, y hy vọng sẽ dùng tấm thân này sưởi ấm cho nàng, bảo vệ nàng.
Đêm đó cả hai ở cạnh nhau đến khi trời sáng.
…
Cơn ốm đó không ngờ lại thúc đẩy tình cảm của Dạ Nguyệt và Vũ Phàm tiến đến gần nhau hơn. Chỉ tiếc nếu Dạ Nguyệt ngây thơ không nghĩ xa
đến tháng ngày sắp tới, thì Vũ Phàm lại chưa bao giờ quên đi thân phận
của nàng.
Y dù có tài mạo song toàn là thế, dù khí chất nho nhã hơn người,
thì nói cho cùng cũng vẫn chỉ là một kẻ làm công trong cái Vọng Nguyệt
lâu này. Đến tự do của bản thân y y còn không lo nỗi, huống chi là tính
đến tương lai với nàng?
Vì thế, mỗi khi nhìn thấy nụ cười trong sáng của nàng, mỗi khi
nhìn nàng ngây thơ đùa nghịch với Tiểu Nhu, y lại bấc giác thở dài.
Rồi thì những gì y lo lắng cũng đến.
Hôm ấy như mọi khi, y cùng nàng tấu khúc Uyên ương. Y thổi sáo,
còn nàng gảy nàng, khung cảnh thần tiên như trong tranh vẽ. Nhưng đến
khi khúc nhạc vừa kết thúc, y mới hoảng hốt nhận ra người đang vỗ tay
kia không chỉ có một mình Tiểu Nhu.
-Nguyệt Nhi của ta, con đúng là phượng hoàng trong nhân gian. Ta quả không nhìn lầm người.
Giọng nói của Vấn mama cứ như trêu tức y. Phía sau bà ta, Tiểu Nhu run rẩy không biết phải nói gì, còn Dạ Nguyệt thì sợ hãi đến mức nép
vào sau lưng y. Người đàn bà này, quả thật đáng sợ.
-Dạ Nguyệt tư chất non kém, vẫn còn phải học hỏi rất nhiều ma ma ạ.
Vũ Phàm nói, cố giữ bình tĩnh. Y cảm nhận rõ cánh tay Dạ Nguyệt
đang nắm chặt vạt áo mình, đột nhiên nảy ra suy nghĩ. Phải chăng trước
giờ nàng không phải là chưa nghĩ đến tương lai, chỉ là nàng cũng như y,
là không dám nghĩ đến?
Dạ Nguyệt, y vốn cho rằng nàng chỉ là một cô gái vô tư vô tâm, hóa ra là đã xem thường nàng rồi.
-Ta cảm thấy con bé đã học đủ rồi –Vấn mama nói, đôi mắt giản hoặc nhìn Dạ Nguyệt –Cũng đến lúc phải châu hoàn hợp phố rồi.
Châu hoàn hợp phố? Ý mụ ta rốt cuộc là thế nào đây?
-Dạ Nguyệt, mai con đến chỗ ta, ta sẽ bắt đầu dạy con múa.
Một lời nói cứ như bản án tử dành cho cặp tình nhân trẻ. Ả tú bà nói xong, che miệng cười rồi quay lưng đi thẳng.
Chỉ là thứ tình cảm nam nữ nhất thời, đến khi Dạ Nguyệt trở thành
để nhất hoa đán, các vương tôn công tử giàu có phải tranh nhau lấy lòng. Khi đó, nàng rất nhanh sẽ quên đi tên tiểu tử họ Diệp thôi.
…
Đời người thế sự có lường. Có những chuyện biết chắc là tránh không khỏi nhưng vẫn không tránh được phiền não.
Dạ Nguyệt nằm trong lòng Vũ Phàm. Y vuốt nhẹ mái tóc mỏng manh của nàng, bất giác thở dài.
-Vũ Phàm, đừng cau mày lại như thế. Chỉ vài ngày thôi, muội sẽ lại về mà.
Giọng Dạ Nguyệt nhỏ nhẹ vang lên. Nhìn đôi mắt to tròn của cô chớp nhẹ, y lại càng thấy tim đau như cắt.
Biết rõ là mọi sự sẽ thế, vẫn cố phải nói tránh đi vì không muốn
làm y đau lòng. Dạ Nguyệt, nàng lo nghĩ cho y như vậy, thế mà y đã làm
được gì cho nàng chưa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT