"Cô là Yumi" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói sắc xảo.
"Là tôi" Yumi
"Tôi là bạn của Ellen.Cô có rảnh không?"
"Cũng rảnh.Cô gặp tôi có chuyện gì?"
"Đến quán cà-phê xxx đi.Tôi có chuyện muốn nói với cô" Đầu bên kia cúp máy, không để Yumi nói thêm một lời nào.
-Cô là...-Yumi
-Diệp Chi.Người cần gặp cô-Diệp Chi
-Chào cô-Yumi ngồi xuống.
-Chào cô.Cô muốn uống gì?-Diệp Chi gọi phục vụ
-Cho tôi một tách cà phê-Yumi cười
-Hai tách cà phê-Diệp Chi
-Cô muốn nói với tôi chuyện gì?-Yumi quay sang vấn đề chính
-Cô đang là bạn gái anh Ellen?-Diệp Chi liếc mắt hỏi
-Phải-Yumi
-Tôi muốn nói với cô một điều...-Diệp Chi bỗng ngừng một lúc.Yumi đưa mắt sang ý muốn hỏi điều gì.
-Tránh xa Ellen ra-Cô ta lạnh lùng, ánh mắt sắc xảo nhìn Yumi
-Vì sao? Nếu cô hẹn tôi ra đây chỉ muốn nói điều này thì tôi xin phép-Yumi kiên quyết
-Vì...tôi là hôn phu của anh ấy.Và..tôi đang mang thai giọt máu của Ellen-Diệp Chi trả lời khiến Yumi khựng lại, khuôn mặt biến sắc.
-Tôi không tin-Trở lại chỗ ngồi, Yumi có chút thay đổi trong lời nói.Diệp Chi chìa ra một tờ giấy nhỏ.Yumi không dám tin vào mắt mình...
-Mày
muốn đi du học?-Emi ngạc nhiên hét toáng lên
-Bé mồm thôi-Yumi nói nhỏ
-Còn Ellen??-Emi
-Haiz.Tao mới đi gặp một người...-Ánh mắt Yumi thoáng chút buồn phiền.
-Ai?-Emi hỏi
-Diệp Chi..Hôn phu của Ellen...cô ta...có thai rồi..-Yumi run run.
-Cái gì?? Mày trêu tao à?-Emi hét toáng lên lần nữa
-Bé mồmmm lại-Yumi nhăn mặt khó chịu
-À ờm.Tao quên.Tao biết Diệp Chi.Cô ta là con gái độc nhất vô nhị của tập đoàn Á Thần.Mà mày đã kiểm chứng chưa??-Emi
-Tao nhìn thấy giấy xét nghiệm rồi-Yumi bật khóc
-Nín nào.Tao sẽ đi hỏi Ellen-Emi cương quyết
-Không.Tao xin màyy.Tao đã đặt vé rồi.Tao đến đây nói lời tạm biệt mày lần cuối-Yumi nắm tay con bạn
-Mày định đi nước nào? Bao giờ mày đi?-Emi
-Một phương trời xa ở Mỹ.Mai tao đi-Yumi nhìn ra cửa sổ một cách vô thức
-Sớm vậy.Mày phải nói cho Ellen chứ.Tao sẽ hỏi Ellen nếu mày đi-Emi gằn giọng đe dọa Yumi
-Không mày có hỏi cũng bằng thừa.Tốt nhất là mày đừng làm cho cả 2 phải đau lòng nữa-Yumi đứng dậy
-Yumi...-Emi rưng rưng
-Tạm biệt mày.Khi nào tìm được ý trung nhân, tao sẽ gọi mày nhé-Yumi mỉm cười, nuốt lệ vào tim.
-Mày...-Emi chưa kịp nói, bóng dáng cao gầy của Yumi đã khuất sau cánh cửa.
"Các hành khách đến New York-Mỹ vui lòng đến cửa số 3 để lên máy bay" tiếng nói từ chiếc loa của sân bay vọng lại.
Yumi kéo chiếc va-li, nặng nhọc đến cửa số 3.Khẽ ngoảnh lại đằng sau, đôi mắt nâu, tròn nhìn xa xăm về phía cửa.Hạ quyết tâm, Yumi cất bước đi qua cửa, tiếng giầy cao gót cốp cốp dưới chân....
-Khoan đã...-Tiếng người con trai
Yumi chắc rằng đó là Ellen nên rảo bước nhanh hơn.Ellen bị kẹt với hai người soát vé.Ngồi yên vị trên máy bay, Yumi thở dài, chỉ mong sao, máy bay cất cánh ngay.Tình cờ, Yumi quay mặt về phía lối đi.Người con trai mặc chiếc ao sơ mi, quần trắng đứng như trời trồng."Không phải chứ??" Yumi cầu trời khấn phật rồi từ từ nhìn lên..A.May quá là anh nam tiếp viên hàng không.(hú hồn)
-Cô là Yumi-Người con trai hỏi
-Vâng là tôi.Có chuyện gì vậy?-Yumi vẫn còn thót tim.
-Tôi có việc muốn nhờ cô?-Anh chàng tiếp viên
-Tôi á.Chuyện gì vậy-Yumi nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
-Có chuyện rất quan trọng liên quan đến chuyến bay này thưa cô-Anh chàng tiếp viên "nài nỉ"
-Được rồi.Việc gì?-Yumi
-Cô đi theo tôi một chút
-Đi đâu-Yumi nghi hoặc
-Vào khoang lái máy bay.Tôi thấy quý cô đây có vẻ am hiểu về một số vấn đề-Anh chàng
-Tôi đi theo anh-Yumi đứng dậy
Đến trước cửa khoang lái máy bay...Yumi bỗng ngửi thấy mùi nước hoa nam tính quen thuộc của Ellen nhưng Yumi mau chóng xua tan cái ý nghĩa đó đi "Nhỡ có người dùng nước hoa giống thế thì sao nhỉ?".Nghe anh tiếp viên nói gặp người đàn ông ngồi giữa...
Người mặc áo trắng đen.A..kia rồi.Yumi tiến đến gần, chạm nhẹ vào vai anh ta.
-A.Anh muốn gặp tôi?-Yumi tươi cười cúi xuống
-Cô là Yumi?-Thêm một người nữa hỏi Yumi
-Là tôi.Có việc gì vậy??-Yumi ngơ ngác hỏi
-Có người muốn gặp cô-Người đó nói
-Who??-Yumi theo hướng tay chỉ của anh ta...Không thể tin được...quá sốc.Nếu có lỗ nẻ nào ở đây chắc Yumi chui
xuống mà chết mất.
-Anh..anh ấy...ông nhìn nhầm à?-Yumi trố lòi con ngươi ra hỏi lại người đàn ông trưởng lái.
-Ô nô nô-Ông ta lắc đầu
-Em đi ra đây-Ellen nghiêm mặt nhìn
-Ơ nhưng mà...-Yumi hết chỉ vào Ellen rồi chỉ vào ông trưởng lái.Chưa hết ngạc nhiên, Ellen đã kéo Yumi xuống khỏi máy bay.Vùng vẫy không được, Yumi phải bước 2 bước mới bằng sải chân dài của Ellen.(mô phật, mô phật).Cuối cùng mệ đứt cả hơi..
-Từ..từ..thôi..mệt-Yumi thở hổn hển cúi người xuống thở dốc.Khó thở..
-Em sao vậy-Ellen
-Thả...thả...tay em ra.Em muốn...lấy thuốc..-Yumi rút tay lại, tìm trong chiếc túi nhỏ một lọ xịt xanh, xịt vào miệng rồi thở.Chưa kịp hoàn hồn, Ellen đã bế Yumi lên chiếc BMW sáng loáng, mặc kệ cho người trong sân bay nhìn họ cười.
-Anh..anh định làm gì?-Yumi nhìn về hướng máy bay
-Đi về-Ellen lạnh lùng
-Cho em xuống, em còn đi Mỹ-Yumi vùng vẫy, cố thoát khỏi Ellen.
-Không.Chừng nào anh cho phép em mới được đi.
-Tại sao..anh về với vợ anh đi-Yumi buột miệng
-VỢ?-Ellen nhìn Yumi
-...-Yumi lặng im
-Em bị cô ta lừa rồi-Ellen lạnh lùng
-Lừa?-Yumi khẽ liếc sang Ellen
-Ừm.Ngoan đi theo anh về.Anh sẽ nói sự thật cho em-Ellen
Emi cầm cái điện thoại trên tay, cứ đi đi lại lại mấy chục vòng.
-Em làm gì vậy.Ngồi xuống.Chóng mặt-Ron khẽ chau mày
-Ya.Anh chóng mặt thì ra ngoài đi-Emi làm động tác đá Ron khỏi cửa
-Nói thế có phải hơn không-Emi lẩm bẩm rồi ngồi xuống giường.
Tình cờ, hôm qua đi kiểm tra lại sức khỏe, Emi đi ngang qua khu phụ sản thì thấy Diệp Chi.Không phải Emi nghe thấy cuộc nói chuyện thì Ellen và Yumi đã không đến được với nhau.
Ellen đưa Yumi đến một đồng cỏ xanh.Hương cỏ thấp thoáng làm Yumi cảm thấy dịu lòng hơn.Ellen kéo Yumi ngồi xuống bãi cỏ, kể hết mọi chuyện cho Yumi nghe.Đôi mắt nâu của Yumi vẫn thản nhiên, chỉ có điều, nó cỏ vẻ long lanh vì vui sướng hơn vẻ u buồn lúc đầu.(trước khi đi còn khóc tồn cả hộp giấy ăn nữa/=.=").Khẽ gục đầu vào vòng ngực rắn chắc của Ellen, Yumi thiếp đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT