Sáng sớm.Ron sờ sờ bên cạnh, không thấy vợ yêu đâu.Ron ngồi bật dậy, nhìn lại 1 lần nữa.Lẩm bẩm.
-Ngày hôm nay ko giống như những ngày khác ... mà đã không giống thì có nghĩa là nó khác (=.=) ... mà một khi nó khác thì có nghĩa là nó không bình thường ... mà khi nó không bình thường thì có nghĩa là nó rất lạ ... mà một khi nó lạ thì có nghĩa là nó rất đáng sợ ... mà khi nó đáng sợ thì có nghĩa là nó không giống những ngày khác ... mà một khi nó ...
[ Chán nản =.= Chậm tiêu quá anh ơi ].Ron ngồi ngẫm nghĩ mấy cái logic sáng ngời ngợi của mình.Và tóm lại một câu."Vợ mình đâu nhỉ?".Đi quanh phòng, vào phòng tắm không có.Ra ngoài kia, không có nốt."Haizz.Đi đâu không biết.Vào lấy cái máy đã.".Vừa vào phòng làm việc...Vâng.Chị Emi đang rất ư là hoành tráng trong ngoặc kép.Chân gác lên bàn.Ngồi trên chiếc ghế phòng làm việc tay bấm bấm cái máy điện tử.Khỏi nói.Anh Ron nhà ta SỐC không nói nên lời.
-Em...em làm gì ở đây vậy-Ron "xúc động".Emi ngẩng lên cười híp mắt.
-Chơi.Anh cất cũng kĩ phết-Emi.Ron nhìn thấy tập album cũ trên bàn bỗng thấy rùng
mình.Emi thấy thế cười.
-À.Rất ấn tượng.Quá hoàn hảo-Emi nhìn cười gượng.
-Cái...cái...đó...anh định...định vứt đi rồi.-Ron thanh minh.
-Không cần phải thế đâu.Dù gì hồi đó cũng rất đẹp đôi.-Emi lật lật cuốn album.Đứng dậy đi ra ngoài.Ron đứng ngẩn người.Trong phòng Emi ngồi cười, chỉ thế thôi.Emi gọi điện thoại.
-Dạ chị-Giọng bên kia.
-Đặt vé máy bay sang Pa-ri cho tôi ngay thứ 6 tuần này-Emi
-Vâng thưa chị.
"Haizzzz".Emi khẽ thở dài.Cánh cửa bật mở, Ron bước vào.
-Em...-Ron nói nhỏ.Emi ngẩng lên nhìn như muốn hỏi có chuyện gì không.
-Em...em có làm sao không?-Ron hỏi.Sặc.Sao anh lại đưa ra một câu hỏi chuối như thế.
-Không sao.Em quên rồi-Emi ra ngoài như muốn tránh mặt anh.
Pé Ngốk ! Làm Vợ Anh Được Không?
Ngày hôm nay cũng như mọi ngày.Tức là nó rất đỗi bình thường.Emi lên phòng làm việc của mình.Ron gõ cửa phòng Emi.
-Có chuyện gì không?-Emi
-Anh...anh mang tập hồ sơ cho em-Ron
-Ừ-Emi cầm tập giấy vàng trên tay Ron rồi đóng cửa cái sầm, nhưng lại cảm thấy kẹt kẹt cái gì, mở ra mới thấy anh Ron nhà mình nhăn mặt ôm tay,
-Ui da-Ron than.Emi nhíu mày nhìn bàn tay đỏ ửng của Ron, chạy đi lấy hộp cứu thương trong phòng."Dắt" Ron về phòng.
-Tự băng.Hôm qua nhìn thấy rồi đấy-Emi
-Không được.Anh muốn em băng cho anh.Anh đau lắm nè-Ron nũng nịu.Nhìn 4 ngón tay phồng phồng, đo đỏ như mấy quả cà-rốt, Emi cười thầm trong lòng.1 lúc sau
-Xong rồi đấy-Emi
-Nhưng anh đau lắm-Ron dụi dụi vào ngực Emi như một con mèo nhỏ.
-Ngủ đi-Emi nằm xuống.Ron nằm theo.(ngoan đột xuất).
"Chán thật.Tự dưng bị kẹp tay.Không thì hôm nay đã...".Nói đến đây, Ron ngó sang Emi.Trở về với ý nghĩ của Ron.
"Kể ra bị kẹp tay cũng sướng.Được người đẹp chăm sóc", Ron cười như 1 thằng....tự kỉ.Quay sang ôm Emi tiện thể nhéo cái vào gần ngực cô.Thấy đau, Emi mở mắt, lườm cái cục gạch đang nằm cạnh mình.
-Anh muốn mai em mang cơm cho anh-Ron
-Ra ngoài mua mà ăn.Nghe nói cô gái người yêu cũ của anh làm cùng công ti với anh đúng không.Gọi tạm cô ấy lên mang cơm cho-Emi nhấn mạnh từ NGƯỜI YÊU CŨ.(bạn nào thông minh thì đoán được 1 chút về cuốn album)
-Em lấy cái thông tin ấy ở đâu ra-Ron nghi ngờ hỏi.
-Mới thôi.Lấy tronng danh sách nhần viên-Emi
-Em đâu biết tên cô ấy-Ron hỏi tiếp.
-Đằng sau tấm ảnh trong cuốn album-Emi nhắm mắt
-Anh với cô ấy không còn gì để nói nữa, em phải tin anh chứ-Ron
-Có ai nói gì đâu-Emi.Không gian chìm vão tĩnh lặng."Bình thường bà xã mình phải giận mà bỏ đi chứ nhỉ?".Ron ngẫm nghĩ rồi ngủ từ lúc nào.
Sáng hôm sau, Ron phải đi làm sớm.Hôm nay không phải đi học nên Emi ngủ 1 giấc cho đã.Chuẩn bị quần áo tối nay đi sớm.Công việc ở bên nước ngoài gấp gáp lắm rồi nên nhanh hơn 1 ngày.Thừa lúc Ron chưa về, Emi phóng xe ra sân bay riêng.Tua nhanh chút nhé.
Ron về nhà nhưng không thấy Emi đâu.Chắc ra ngoài shop rồi.Đợi đến 6h mà vẫn chưa về, tính kiên nhẫn của Ron là con số 0.Gọi đt nhưng chỉ nhận được cái giọng "ấm" như robot của tổng đài.
-Đi đâu rồi.Không phải vì giận mình nên bỏ đi chứ-Ron lên cầm cuốn album.Lật từng
hình, trong đấy là hình 1 cô gái khá xinh xắn nhưng không bằng Emi .Vứt nó vào cái sọt rác gần đấy.Anh khẽ thở dài.Vơ vội cái áo khoắc.Gọi điện cho Yumi.
-Emi có gọi cho bà không??-Ron
-Nó mới gọi.Nó lên máy bay sang Pa-ri lúc 6h rồi.Emi không nói gì với ông hả?-Yumi bất ngờ.
-Không có gì đâu-Ron cúp máy.Gọi tiếp cho anh Duy.
-Anh ơi-Ron
-Gì em rể-Duy
-Emi hay ở đâu lúc sang Pa-ri ạ-Ron
-Ở xxx.Có chuyện gì không?-Duy
-À không ạ.Thôi em có việc chút.Bai anh-Ron lấy tạm mấy bộ đồ, gọi trợ lý đặt vé rồi phóng như ma đuổi ra sân bay.
Ở bên kia...
-Anhh-Emi ôm chầm lấy 1 người.
-Chào em.Sao em sang sớm vậy-Chàng trai trẻ lên tiếng.
-Nghe nói công việc bên này gấp lắm mà anh-Emi
-Ừ.Có em trợ giúp thì tốt rồi-Chàng trai đó tên Phong Bình- anh họ Emi và Duy.Giám đốc chi nhánh đá quý bên Pháp.
-Em về biệt thự nghỉ.Có gì anh cứ call nhé-Emi bước đến chiếc limo sang trọng.(nhà giàu có khác)
Mở điện thoại, biết ngay mà, Ron gọi mấy chục cuộc liền.
Trở về với Ron.Bây giờ chàng ta đang ngồi trên máy bay và còn 15 phút nữa sẽ đáp xuống sân bay Pa-ri hoa lệ.
Ăn cơm vơi Bình xong, cô lên phòng nghỉ.Nghe thấy tiếng chuông cửa, đi xuống thì...surprise chưa?.Anh Bình nhìn người lạ trước của với dấu chấm hỏi trong đầu.Ron hùng hổ xong vào.
-Anh..anh làm gì ở đây-Emi khó hiểu.
-Đây là ai.Vợ anh ở cùng với 1 người đàn ông mà không quan tâm được sao-Ron nhăn mặt.
-Bạn em-Emi tính trêu Ron 1 quả.
-Bạn mà ở chung 1 nhà à-Ron nắm chặt tay Emi.Còn Bình với ảnh mắt ngạc nhiên, mặt cứ đần đần ra đấy.Cuối cùng, không nhịn được cười.Emi cười phá lên.
-Hahaha.Anh Bình ơi.Chồng em đấy-Emi cười chảy nước mắt .Cuối cùng, Phong Bình như hiểu ra điều gì.
-Hahaha.Anh bị đánh ghen à-.Ron đứng đơ như cây bơ nhìn."Lại còn anh em ngọt xớt nữa."
-Lên đây em bảo-Emi kéo Ron lên phòng.Vẫn bịt miệng cho khỏi phát ra tiếng cười.
-Hahaha.Anh thích đánh ghen với các anh họ em nhỉ-Emi cười tiếp.
-Anh họ??-Ron khó hiểu.
-Ừ.Đấy là anh họ em-Emi
-Sao em đi mà không nói với anh-Ron đánh trống lảng.(vừa bị lố mà)