Vào sáng thứ hai đầu tuần hôm đó là sinh nhật của Minh Quân.Tất cả nhân
viên của Minh Thị đã chuẩn bị 1 món quà để mừng sinh nhật cho anh.Cũng
như mọi ngày Tiểu Phương đều dậy sớm để chuẩn bị đi làm cô không biết
hôm đó là ngày sinh nhật của anh.
Bùm……..
_Chúc mừng sinh nhật Tổng Giám Đốc.
_Chúc cho vợ chồng Tổng Giám Đốc có 1 cuộc sống hạnh phúc và sớm có tin vui nha.
Đám nhân viên hò reo.
_Đây là món quà của toàn thể nhân viên Minh Thị dành tặng cho Tổng Giám
Đốc.Chúng tôi mong rằng Tổng Giám Đốc ngày càng gặt hái được nhiều thành công trong công việc và nhất là Tổng Giám Đốc và phu nhân đây sẽ sống
hạnh phúc tới răng long đầu bạc.-1 nhân viên trao 1 hộp quà to cho Minh
Quân rồi mỉm cười.
Lời chúc của nhân viên làm Tiểu Phương ngượng chín người ban đầu cô cũng
hơi bất ngờ nhưng sau đó lại cảm thấy xấu hổ không biết che mặt đi
đâu.Minh Quân chỉ biết cười trừ nhận lấy món quà.
_Cám ơn mọi người.Tôi mong rằng mọi người sẽ dốc hết sức mình để đưa Minh Thị ngày càng phát triển.-Minh Quân dõng dạc nói.
Clap….Clap…Clap…-Mọi người vỗ tay rồi ai nấy đều rời khỏi đại sảnh trở về phòng làm việc.
_Chúc mừng sinh nhật anh.
Minh Quân không nói gì chỉ quay lưng đi vào phòng làm việc.Đúng rồi vì anh
ta muốn nghe câu nói này từ người khác chứ đâu phải là Tiểu Phương.Cô
cũng đi vào phòng làm việc của mình luôn.Cô cũng đoán trước sự việc sẽ
như thế này nhưng không sao dù gì cũng đã chúc rồi xem như đã xong bổn
phận.
Reng….reng….reng…-Tiếng chuông điện thoại reo.
_Alo.-Minh Quân nói mắt vẫn dán vào màn hình vi tính.
_Minh Quân đó hả con?Mẹ đây??Chúc mừng sinh nhật con nhé.Lâu rồi sao con
không gọi điện cho mẹ hay là có vợ rồi nên quên cả bà già này rồi.-Bà
Triệu châm chọc.
_Dạ không tại dạo này công việc nhiều quá.-Minh Quân giải thích.
_Ừ mẹ gọi về để chúc mừng sinh nhật con tiện thể mẹ muốn nói với con 1
chuyện là ta và ba con sẽ chuyển giao chức Chủ Tịch.Khi con phải làm sao cho ta và ba con thấy con có thể cai quản Minh Thị mà không cần đến
chúng ta.Thì lúc đó chúng ta mới an tâm mà chuyển giao lại cho con
được.Và nhất là các con phải cho ta 1 đứa cháu để ẫm bồng nữa chứ.-Bà
Triệu chậm rãi nói.
_Thật hả mẹ???-Minh Quân mừng như 1 đứa trẻ mới được quà nhưng có vẻ
hơi buồn vì thời gian còn quá lâu mà anh thì lại muốn tống khứ Tiểu
Phương đi càng nhanh càng tốt anh muốn đưa Thư Kỳ về ra mắt với bố mẹ
mình.
_Ừ nhưng mà vợ con sao rồi nó vẫn khỏe chứ???Hai đứa đã có tin vui gì
chưa???Mà mẹ thấy con nên bớt chút thời gian quan tâm tới Tiểu Phương
lâu lâu đưa nó đi chơi cho khuây khỏa chứ.Thôi mẹ đang bận con ráng thu
xếp thời gian đưa vợ đi chơi đi rồi gửi hình lên facebook cho mẹ xem
không có là mẹ bay về hỏi tội con đấy.-Bà Triệu dặn dò rồi gập máy.
Minh Quân ngồi trên ghế tay xoay xoay cái điện thoại lòng nửa mừng nửa
lo.Anh không biết đào ra ảnh đâu mà đưa cho bà Triệu.Đắng đo suy nghĩ 1
hồi anh lấy những tấm ảnh chụp chung với Thư Kỳ ghép mặt của Tiểu Phương vào mặt của ả rồi post lên facebook.Tan sở Tiểu Phương đi 1 mình ra
xe.
_Mình có nên mua gì đó tặng anh ta không nhỉ?Mà chắc gì anh ta đã chịu nhận
món quà của mình.Anh ta chỉ muốn nhận quà từ Thư Kỳ thôi.Nhưng mà dù gì
cũng phải mua cho anh ta cái gì đó mới đúng chứ.
_Bác tài ơi!Bác chở cháu tới khu mua sắm nhé.-Tiểu Phương ngẫm nghĩ 1 hồi rồi nói với bác tài.
_Dạ.
Tiểu Phương đi lòng vòng khu mua sắm nhưng cô chẳng biết mua gì cho Minh
Quân vì cô có biết sở thích của anh ta là gì đâu ngộ nhỡ mua về anh ta
không thích lại ném vào sọt rác lại uổng tiền.
Rầm……Người Tiểu Phương sắp đáp đất thì có 1 bàn tay vội kéo cô lại.
_Cô không sao chứ??????-1 người con trai cao to đẹp trai không kém gì ông
chồng đáng ghét của Tiểu Phương nhìn cô đầy vẻ lo lắng.
_Ờ……t..ôi không sao…cảm ơn anh.-Tiểu Phương vội nhảy ra khỏi vòng tay của người đó.
_Cô đi đứng kiểu gì mà mắt cứ dán lên trời vậy may hồi nãy tôi đưa tay ra kịp không thì…..-Tên đó mĩm cười.
_Ờ….d…o..tôi đang suy nghĩ 1 chuyện k…hông..biết giải quyết thế nào?
_Chuyện gì??Tôi có thể giúp cô được không??
_Tôi sắp đi dự sinh nhật của 1 người nhưng chẳng biết phải mua gì làm
quà.-Tiểu Phương thú thật cô cũng chẳng biết tại sao mình lại nói chuyện này với 1 người lạ.
_Sinh nhật bạn trai à.-Người đó cười híp mắt.
_K…hông…đâu….sinh nhật của anh trai tôi nhưng anh ấy kén chọn lắm nên…..-Tiểu Phương chối đây đẩy.
_Để tôi tư vấn cho nhé.
_A!Vậy thì tốt quá.Đa tạ đa tạ-Tiểu Phương mừng húm.
_Vậy ở nhà cô thấy anh cô thích sưu tập cái gì ví dụ như là giầy dép,đồng hồ hay là cà vạt chẳng hạn.
_Ờ…cái…đ..ấy…-Tiểu Phương ngẫm nghĩ vì cô có biết gì đâu ngay cả ngày sinh nhật của Minh
Quân cô còn không biết huống hồ gì là sở thích của anh ta.
_Hình như là đồng hồ thì phải.-Tiểu Phương nhắm mắt nói đại.
_Vậy thì cô nên mua đồng hồ cho anh ấy đi.Đi theo tôi.-Tên con trai nắm tay Tiểu Phương đi vào cửa hàng Đồng Hồ.
Cái nắm tay bất ngờ của người đó làm Tiểu Phương ngượng chín cả người.Tuy
cái nắm tay rất nhanh nhưng Tiểu Phương có thể cảm thấy sự ấm áp từ tay
người đó lan tỏa sang tay cô chứ không như bàn tay lạnh tanh của Minh
Quân.
_Tôi nghĩ cô nên mua cái này đi.Trông vừa trẻ trung nhưng rất sang trọng.-Người đó chỉ vào chiếc đồng hồ ROLEX trong tủ kính.
_Ừ tôi thấy cái đó cũng đẹp.Vậy mình lấy cái đó nhé.Chị ơi em lấy cái này.-Tiểu Phương gượng cười rồi nói với người bán hàng.
_Em ơi!Lấy hộ chị chiếc này nhé?Gói lại hộ chị luôn.-Giọng của 1 người con gái vang lên.
Tiểu Phương quay sang cô nhận ra đó chính là Thư Kỳ.Cô vội cúi mặt xuống cô sợ ả sẽ nhận ra cô ngay.
_Đồng hồ của quý khách đây ạ.-Người bán hàng đẩy 1 cái túi về phía Tiểu Phương.
Cô chộp lấy chiếc túi vội trả tiền rồi đi ra khỏi cửa hàng.
_Này đợi tôi với.-Người con trai gọi với theo.
_Cô làm gì mà đi nhanh thế?????
_Ờ…tại trong cửa hàng ngộp quá mà cũng cảm ơn anh nha không có anh chắc tôi bó tay quá.Mình vào quán kia uống nước đi nha xem như để tôi trả ơn
anh.-Tiểu Phương vớ đại 1 lý do rồi tìm cách đổi chủ đề.
_Hai anh chị dùng gì ạ?-Người phục vụ đặt 2 tấm menu xuống bàn.
_Cho tôi 1 cà phê đen.
_Cho em 1 sinh tố dâu nha.-Tiểu Phương mĩm cười.
_Cảm ơn anh nha.Không có anh chắc tôi phải đi lòng vòng cái khu mua sắm này mà chẳng chọn được gì.
_Không có chi.Mà làm gì cô cứ cám ơn tôi hoài thế.
_Ờ…-Tiểu Phương ngại ngùng.
_Tôi có thể làm bạn với cô được không?-Tên con trai đề nghị.
_Ờ….t…ôi….l…àm….bạn….v…ới…tôi chán lắm đấy.
_Tôi nghĩ sẽ không chán đâu.Sao cô đồng ý không???
Tiểu Phương không nói gì chỉ khẽ gật đầu.Cô cũng muốn có thêm vài người bạn
nữa cho đỡ buồn.Bảo Ngọc thì lâu lâu mới gặp 1 lần mà nói đúng ra từ dạo về nhà Minh Quân sống tới nay cô ít khi nào gặp lại Bảo Ngọc.
_Tôi tên là Nhậm Quang Kiệt.Rất vui được làm quen với cô.-Quang Kiệt tươi cười.
_Tôi tên là Dương Tiểu Phương.
_Cô là học sinh trường nào vậy?????
_Không tôi đã đi làm rồi.Tôi đang là trợ lý Tổng Giám Đốc tập đoàn Minh Thị.
_Hả???Nhìn cô tôi nghĩ cô còn đang ngồi trong ghế nhà trường vậy mà đã đi làm
rồi.Mà cô nói cô làm trong Minh Thị à???Tôi cũng vậy sắp tới tôi cũng
vào làm trong đó.Quả là trùng hợp.
_Vậy à???Vậy thì hay quá.
_Tôi nghe nói để được vào làm nhân viên bình thường trong Minh Thị thôi đã
là 1 kì tích rồi cô còn được vào làm chức Trợ Lý Tổng Giám Đốc nữa chắc
hẳn cô là 1 người rất giỏi.-Gia Kiệt cười.
_Không có đâu chỉ do vận may thôi chứ tôi cũng chẳng giỏi giang gì?Mà anh đượcvào làm trong bộ phận gì vậy?
_Trưởng phòng Makerting nghe nói có người mới xin nghỉ nên tôi xin vào vị trí đó.
_Ồ.Thôi chết muộn rồi tôi phải về-Tiểu Phương nhìn đồng hồ hốt hoảng.
Thanh toán xong Quanng Kiệt đưa Tiểu Phương ra xe.
_Hẹn gặp lại cô vào sáng ngày mai.Tôi mong rằng anh cô sẽ thích món quà này.-Quang Kiệt mở cửa xe cho cô.
_Tôi cũng mong là như vậy.Hẹn gặp lại anh sau.-Tiểu Phương chào tạm biệt Quang Kiệt rồi leo lên xe.
Về nhà cô lên phòng của Minh Quân đặt túi quà lên bàn rồi đi ra.Cô chẵng
mong Minh Quân sẽ thích món quà cô tặng như lời Quang Kiệt nói vì bổn
phận của cô đối với anh chỉ có vậy thôi.
Cốc…cốc…cốc….
_Ai đấy?-Tiểu Phương giật mình.
_Tôi đây.Tiểu Thư có điện thoại ạ?-Tiếng ông Quản Gia nói vọng vào.
_Dạ.Cháu ra ngay đây.-Tiểu Phương bước ra đón lấy chiếc điện thoại từ Quản Gia.
_Alo.Tiểu Phương hả con???Mẹ đây.-1 giọng nói đầy ấm áp từ đầu dây bên kia vang lên.
_Dạ con chào mẹ.Mẹ với ba vẫn khỏe chứ ạ??
_Ừ.Ta và ba con vẫn khỏe.Con sao rồi công việc vẫn ổn chứ?
_Dạ vẫn ổn ạ.
_Minh Quân nó vừa post hình hai đứa đi chơi lên facebook cho mẹ xem.Hai đứa con trông đẹp đôi ghê.-Bà Triệu tấm tắc khen.
_Dạ.-Tiểu Phương chỉ trả lời như cái máy cô đang tự hỏi mình Minh Quân lấy đâu ra ảnh mà đưa cho ba mẹ hôm bữa có đi chơi nhưng 2 đứa chẵng chụp chung 1
tấm nào cả.
_Con thông cảm cho Minh Quân nhé.Nó chỉ biết chúi đầu vào công việc không
biết gì đến ai nữa nhưng con đừng lo mẹ sẽ thường xuyên bảo nó quan tâm
tới con.Con đừng buồn nó nhé.-Bà Triệu an ủi.
_Không sao đâu mẹ Minh Quân anh ấy đối xử tốt với con lắm.Đi làm tan sở là về
nhà ngay.-Tiểu Phương nói nhưng trong lòng cô thì xấu hổ vô cùng.
_Ừ mà hôm nay sinh nhật Minh Quân tụi con có định tổ chức gì không???
_Dạ….t..ụi…con…chỉ mua cái bánh rồi chúc mừng ở Minh Thị luôn rồi mẹ ạ.-Tiểu Phương nghĩ gì nói ra ngay không chần chừ.
_Ừ.Thôi vậy đi nhé.Mẹ phải đi dùng bữa.Có gì mẹ sẽ liên lạc lại sau.-Bà Triệu gập máy.
Gác máy xong Tiểu Phương liền lên mạng xem hình Minh Quân post lên là hình
gì.Cô cũng đang rất hồi hộp.Cô ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời
trước mặt cô hình cô và Minh Quân đi chơi biển lại còn ôm nhau nữa chứ.
_Anh ta đào đâu ra mấy tấm ảnh này???Anh ta giỏi thật dám ghép hình rồi post lên lừa dối ba mẹ.-Tiểu Phương tức đến nỗi muốn đập tan cái máy.
Cô nằm trằn trọc trên giường chẳng thể nào ngủ được.Cô bị như thế 2 tháng
liền kể từ khi Minh Quân tối nào cũng đi với Thư Kỳ là cô chẳng chợp mắt được cho tới khi anh về cô mới bắt đầu chìm váo giấc ngủ.Đang nằm lăn
qua lăn lại chợt cô nghe tiếng bước chân.
_Anh vào đây tôi muốn nói chuyện với anh.-Tiểu Phương mở cửa ra mặt đầy chất hình sự.
Minh Quân cũng đi theo vào phòng.
_Tại sao anh lại làm thế???Tại sao anh lại dùng ảnh ghép đưa cho ba mẹ bảo
đó là hình đi chơi của tôi và anh.Tại sao????-Tiểu Phương nói nhỏ nhẹ
nhưng chất chứa trong giọng nói của cô là đầy sự tức giận.
_Tôi thích không làm vậy thì lấy đâu ra ảnh mà đưa cho họ mấy tấm ảnh kì
trước đi chơi tôi và cô đều đứng cách xa 1 khoảng đưa cho họ có mà chết
à.Mà thôi gạt chuyện đó sang 1 bên đi tôi muốn bàn với cô việc này.C…ô
sẽ giả vờ mang thai để tôi có thể được nhậm chức sớm hơn và nhất là cô
cũng có thể thoát khỏi chỗ này.
Tiểu Phương chết sững khi nghe Minh Quân nói.
“Anh ta bảo cái gì chứ???Tại sao mình phải vờ mang thai???Đúng thoát khỏi
nơi này là điều ước bấy lâu nhưng sao bây giờ mình chẳng thiết tha gì
nữa.Mình rất muốn ở lại đây nhưng anh ta thì….”
_Không thể được anh suy nghĩ nông cạn quá.Anh nghĩ khi tôi mang thai thì ba mẹ sẽ chuyển giao chức Chủ Tịch lại cho anh và họ sẽ để chúng ta ly dị và
để tôi ra đi khi tôi đang mang trong người đứa cháu của họ à.Không bao
giờ anh đừng có những suy nghĩ ngu xuẩn đó chứ.
_Không tôi đã quyết rồi cô phải mang thai cô đừng lo mọi chuyện tôi sẽ thu xếp tới khi cô ra đi tôi sẽ lo cho cô có 1 công việc đàng hoàng.Cô sẽ được
trở về với ba của cô điều mà cô đã mong ước đấy.Thôi cô nghĩ đi ngày mai còn phải đi làm.-Minh Quân nói rồi bỏ ra ngoài.
“Anh muốn đuổi tôi đi thật à???Anh không cần tôi nữa à????Nhưng sao bây giờ
tôi chẳng thiết gì việc rời khỏi đây cả tôi chỉ muốn được ở đây dù anh
chẳng quan tấm đoái hoài gì đến con ngốc như tôi điều đó khiến tôi rất
buồn nhưng tôi thật sự cần anh tôi rất cần anh Minh Quân à.Nhiều lúc tôi đã tự dối lòng mình rằng tôi chẳng có tình cảm gì với anh cả tôi đã tự
hỏi mình rất nhiều rất nhiều lần rằng mình có thích anh không???Mình có
yêu anh không???? Dần dần tôi mới nhận ra rằng Tôi Đã Thích Anh mất
rồi.”-Tiểu Phương khóc òa lên cô không dám nghĩ tới việc tháng ngày sắp
tới cô phải sống như thế nào khi không có Minh Quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT