Sáng hôm sau,Tiểu Phương và Minh Quân cùng nhau đến Minh Thị.Minh Quân lòng
thì thấp thõm lo lắng còn Tiểu Phương vẫn tỉnh bơ không 1 chút hồi
hộp.Đúng 8h tất cả mọi người đều có mặt ở phòng họp.
_Xin kính chào quý vị sau đây cô Tiểu Phương sẽ lên trình bày về khu đất
phía Đông .-Minh Quân nói xong rồi lạnh lùng đi về chỗ nhưng trong lòng
tim đang đập thình thịch còn mọi người thì bàn tán xôn xao họ không thể
tin 1 tổng giám đốc máu lạnh như Minh Quân mà lại giao 1 dự án lớn này
cho 1 con nhỏ mới 17 tuổi.
_Xin chào quý vị sau đây tôi xin trình bày những điều thuận lợi của khu đất
phía Đông và đây là tài liệu về khu đất đã được tóm tắt.Mời quý vị xem
qua.-Tiểu Phương bước lên phát tài liệu cho mọi người và bắt đầu công
việc của mình.Ai cũng nhìn cô rồi bỉu môi chê bai tuy biết cô là vợ của
Minh Quân nhưng họ vẫn không tin vào khả năng của cô.
_Khu đất phía Đông có địa thế thuận lợi để kinh doanh thương mại vì khu đất
này có vị trí tốt thoáng mát,……bla…..bla….bla….-Tiểu Phương nói lưu loát không sai sót chỗ nào kèm theo đó cô dùng nhiều hình ảnh thiết thực
sinh động để thu hút mọi người.Minh Quân ngồi ở dưới xem và có lẽ như
cũng hài lòng.
_Phần trình bày của tôi đến đây là hết.Cảm ơn sự lắng nghe của quý vị và mong rằng chúng ta sẽ có sự hợp tác lâu dài.-Tiểu Phương cúi đầu trong tiếng vỗ tay khâm phục của mọi người.
_Ông Triệu(Minh Quân) chúng tôi đồng ý kí hợp đồng với Minh Thị.-1 ông trung niên với mái tóc muối tiêu tiến lại gần bắt tay với Minh Quân.
Sau khi kí hợp đồng xong Tiểu Phương và Minh Quân bước ra ngoài.Nhân viên trong Minh Thị ai cũng nhìn họ bằng cặp mắt ghen tị.
_Thôi tôi về đây.Xong việc rồi nhé bây giờ tôi phải về thăm ba.-Tiểu Phương
hớn hở chạy ra cửa vì cô đã chờ đợi điều này lâu lắm rồi.
_Ông ta sẽ không chào đón cô đâu ngốc à.-Minh Quân nhìn theo bóng Tiểu
Phương khuất dần cười khẩy 1 cái rồi trở về phòng làm việc.
Chiếc xe BMW dừng tại 1 ngôi nhà 5 tầng xung quanh được bao phủ bởi 1 vườn hoa hồng.
Ring….ring….ring….-Tiểu Phương nhấn chuông.
Từ trong nhà bà giúp việc chạy ra.
_Bác Lý ba con có ở nhà không?Con nhớ ba và bác lắm.Bác mở cửa cho con đi.-Tiểu Phương cười.
_....-Bà giúp việc đứng im như tượng không nói gì.
_Bác Lý,bác sao vậy?Bác mở cửa cho con đi.-Tiểu Phương có vẻ hoảng.
_Chị Lý sao chị không mở……-Ông Dương bước ra nhìn thấy cô ông cũng có vẻ bất ngờ.
_Ba mở cửa cho con đi con về thăm ba nè.-Tiểu Phương giục.
_Cô đi đi.Tôi không có đứa con như cô.Cô hãy đi về nhà của Thiếu Gia đi nơi đó mới là nhà của cô.-Ba cô quát.
_......-Tiểu Phương nghe ba nói xong thì chết sững nhìn ba và bác Lý quay bước vô
nhà.Hai mắt cô cay xè từng giọt nước mắt cứ thi nhau mà rơi trên má của
cô.Cô không thể tin làm sao ba cô lại có thể nói với cô như thế được?Ông thương cô lắm mà đối với cô ba là 1 người cha cũng như người mẹ người
bạn thân và cũng là người bảo vệ cô nhưng sao bây giờ cô thấy ba cô
giống như 1 cơn gió đến rồi lại đi.
Rào….rào….rào….-1 cơn mưa đỗ ào xuống làm người cô ướt đẫm có lẽ như ông trời cũng tiếc
thương cho cô nhưng tại sao ông ta không cho cô đầu thai làm con của 1
gia đình khác sao lại cho cô làm con của ba để rồi bây giờ cô bị ông ấy
ruồng rẫy và làm cho cô thấy cảm thấy bị bỏ rơi.Cái cảm giác đó thật
đáng sợ.
_Tiểu thư ơi!Mình về thôi trời đang mưa rất to không khéo cô lại đổ bệnh cho
mà xem.-Người tài xế dìu Tiểu Phương đứng lên người cô bây giờ mềm nhũn
như cọng bún thiu.
Trên lầu có 1 người đang quan sát và tim ông đang rất đau.Ông biết là mình
sai nhưng ông không muốn tương lai của con gái ông chỉ là 1 bóng tối.Ông muốn tương lai của cô phải sáng lạng hơn ông.
_Ba xin lỗi con!-Ba cô lẩm bẫm và đôi mắt bắt đầu ươn ướt.
Tiểu Phương về nhà đi lên phòng nằm xuống giường và khóc.Ông quản gia và đám người hầu thay phiên nhau gõ cửa vì ai cũng lo lắng cho cô nhưng cô
không chịu mở cửa.Cô cứ nằm đó cứ khóc và khóc tới khi mệt quá cô thiếp
đi lúc nào không hay.
_Thiếu Gia đã về.
_Vợ tôi đâu?-Minh Quân hỏi ông quản gia.
_Dạ trưa nay Tiểu thư đi đâu về người ướt sũng rồi lên phòng tôi gõ cửa
hoài mà cô ấy không chịu mở cửa.Tôi tưởng cô ấy……-Ông quản gia đang nói
thì…..
_Sao các người không mở cửa bước vào.-Minh Quân cắt ngang lời ông quản gia.
_Dạ tôi tưởng Tiểu thư đang bận nên…….
Minh Quân chạy vội lên phòng mở tung cánh cửa thì anh không thể tin vào mắt
mình nữa.Tiểu Phương đang mệt mỏi nằm trên giường mái tóc dài xỏa trên
nền gối trắng trán thì ướt đẫm mồ hôi.
_Ba……ơi…..s…..ao……b….a…..lại…….l…..ạnh…..l…..ùng….với…..con…..như….thế…..con…..t….hương……..ba…..mà….-Tiểu Phương nói trong mê sảng và từng giọt nước mắt rơi từ khóe mắt của cô.
Tuy Tiểu Phương nói chữ lành chữ hư nhưng Minh Quân cũng đã hiểu những gì
cô đang nói.Anh vội chạy lại sờ trán cô thấy có tay ai đụng vào trán
mình.Tiểu Phương liền chụp lấy bàn tay ấy và nắm thật chặt.
_Ba….c….ó…phải…..l….à….ba….không?C….on….biết….mà…..b…a…k…hông….bỏ…rơi….c…on đâu.-Tiểu Phương nở 1 nụ cười thật tươi đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
_Quản gia,cho người hầu tới thay quần áo cho cô ấy và gọi bác sĩ đến khám cho Tiểu thư nghe chưa?Tôi đi ra ngoài có chút chuyện.-Minh Quân lạnh lùng
giao Tiểu Phương cho quản gia rồi ra ngoài.
Anh chạy thẳng tới nhà của Tiểu Phương.Sau 1 hồi bấm chuông inh ỏi thì ba Tiểu Phương chạy ra mở cửa.
_Ồ!Thiếu gia cậu đến đây có chuyện gì?-Ba cô gượng cười.
_Ông đã làm gì Tiểu Phương khiến cô ấy phải mệt đến phát bệnh.-Minh Quân túm lấy cổ áo của ba cô.
_Sao Thiếu gia nói gì????Tiểu Phương bị ốm ư???Nó có sao không?-Ba cô hốt hoảng.
_Ông mà cũng quan tâm tới cô ấy nữa hay sao????Nghe cho rõ đây ông hãy dọn
tới địa chỉ này mà sống không được ở đây nữa nghe chưa???-Minh Quân ném
vào mặt ba cô 1 tấm thẻ rồi leo lên xe bỏ đi.
Ba cô đứng đấy nhặt tấm thẻ lên rồi bước từng bước nặng nề vào nhà.
Minh Quân về tới nhà thì gặp bác sĩ từ phòng Tiểu Phương bước ra.
_Cô ấy sao rồi?-Minh Quân nói như 1 cái máy không 1 chút lo lắng không 1 chút cảm xúc.
_Tiểu thư bị trúng mưa nên dẫn đến sốt cao.Bây giờ tôi sẽ kê toa và cho người mang thuốc tới.-Ông bác sĩ bỏ đi.
Minh Quân bước vào phòng nhìn thấy Tiểu Phương đã tỉnh đang ngồi tựa đầu vào giường mắt nhìn ra phía cửa sổ 1 cách vô hồn.
_Cô không sao chứ?-Minh Quân lạnh lùng.
_Anh lo lắng cho tôi à?-Tiểu Phương cười nhạt mắt vẫn hướng ra cửa sổ.
_Đừng có mơ.Cô chỉ là 1 công cụ tôi dùng để phát triển sự nghiệp thôi.-Minh Quân cười khẩy.
_......-Tiểu Phương im lặng không nói gì chính cô cũng biết điều đó mà.
_Sau này cô đừng tới gặp ba cô nữa.Ông ấy không xứng đáng để làm ba của cô.-Minh Quân ra lệnh.
_Anh không được quyền nói ba tôi như thế??????-Tiểu Phương đang mệt nhưng cố hét to cho Minh Quân nghe rõ.
_Tùy cô.Cô có chết tôi cũng chẳng quan tâm.-Minh Quân lạnh lùng bước ra khỏi phòng..
Tiểu Phương vẫn ngồi đó mắt hướng ra cửa sổ nhìn bầu trời đêm.Cô cảm thấy
cái số của mình thật là đặc biệt ba thì ruồng bỏ còn người mà theo như
mọi người nghĩ là chồng cô thì coi cô như 1 công cụ để phát triển sự
nghiệp.Giờ đây cô thấy mình cô đơn quá không 1 ai quan tâm.Buồn quá cô
lên facebook thấy Bảo Ngọc online.Cô liền pm và kể hết những chuyện đang xảy ra với cô trừ chuyện cô là vợ hờ của Minh Quân cô chỉ nói Minh Quân là bạn trai cô do gia đình anh ép quá nên hai đứa mới phải cưới
nhau.Sau khi kể hết với con bạn thân Bảo Ngọc hứa ngày mai sẽ sang nhà
chơi Tiểu Phương cảm thấy thật nhẹ nhõm và chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT