Hoắc Thương Châu bất ngờ dừng tay lại, tại sao cô lại! Tuy nhiên anh chỉ dừng lại chốc lát, sau đó lại khôi phục vẻ lạnh lùng như cũ, khinh khỉnh nhìn Hứa Cần Dương.

Mà Hứa Cần Dương lại như thể đang xem kịch hay, cười tà nhìn Hoắc Thương Châu.

Lôi Ảnh nhất thời không biết phải làm gì, anh chau mày, ánh mắt đầy thương cảm, đau lòng nhìn Cố Chiêu Ninh. Ánh mắt cô như bầu trời trong suốt, lại giống mặt biển thâm trầm, nước mắt không ngừng trào ra nhưng vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo.

“Hoắc Thương Châu, tôi quả là đã nhìn nhầm anh rồi!” Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu đến một lời giải thích cũng không có, cô chỉ hi vọng những gì mình vừa nghe thấy không phải là sự tật, cô ước gì mình chưa hề tới đây, cô tình nguyện bị lừa gạt cho đến khi ra đi, khong muốn tiếp nhận thực tế tàn nhẫn này. Cô rơi lệ quay đi.

“Thiếu phu nhân!” Lôi Ảnh kêu lên, chuẩn bị đuổi theo.

‘Lôi Ảnh! Để cô ấy đi” Hoắc Thương Châu cáu kỉnh nói với Lôi Ảnh, hai tay bóp chặt thành ghế cố gắng nhẫn nhịn.

Hứa Cần Dương không nghĩ tới việc này, Hoắc Thương Châu không phải rất quan tâm cô gái kia sao? Vì sao một chút phản ứng cũng không có, ngay cả Lôi Ảnh đuổi theo anh hắn cũng ngăn lại, chẳng lẽ là hắn nhầm? Điểm yếu của Hoắc Thương Châu không phải Cố Chiêu Ninh? Nghĩ tới đây, Hứa Cần Dương ngừng cười “Ngại quá, Chủ tịch Hoắc Thương Châu, vừa vui đùa hơi thái quá” Hứa Cần Dương gọi một tiếng Chủ tịch Hoắc Thương Châu “ Vậy Hoắc phu nhân …”

“Không cần để ý, tôi đối với cô ấy không có hứng thú” Hoắc Thương Châu cắt đứt lời nói của Hứa Cần Dương “Nếu Giám đốc Hứa không còn chuyện gì, vậy tôi không tiễn” Hoắc Thương Châu giương mắt nhìn Hứa Cần Dương.

“À, vâng vâng… hôm nay thật ngại quá, ngày khác tôi sẽ nói rõ với Hoắc phu nhân” Hứa Cần Dương tiếp tục dò xét.

“Không cần, tôi hi vọng cô ấy sẽ chủ động từ bỏ cuộc hôn nhân này” Lời nói của Hoắc Thương Châu nhất thời khiến Lôi Ảnh sửng sốt, không dám lên tiếng, nhìn chằm chằm gò má Hoắc Thương Châu như đang nhìn một kẻ xa lạ.

“Vậy được, tôi xin cáo từ” Hứa Cần Dương nói xong đứng lên, cùng A Đông ra khỏi phòng họp, đến cửa thấy hộp cơm rơi trên đất, tiện chân đá văng vào tường, kêu bộp một tiếng.

Hoắc Thương Châu nhíu mày nhìn chằm chằm hộp cơm bị Hứa Cần Dương đá cho đến khi hắn rời hẳn, con ngươi sắc lạnh.

“Chủ tịch! Tôi không hiểu!” Lôi Ảnh dường như mang theo chút tức giận cả gan hỏi, không hiểu tại sao chủ tịch lại làm như vậy.

“Anh bây giờ không cần hiểu, tôi làm vậy là có nguyên nhân, không ngờ cô ấy lại đến” Hoắc Thương Châu nhức đầu xoa huyệt thái dương, Cố Chiêu Ninh xuất hiện ngoài dự kiến của anh, anh nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng khi nãy của cô, anh biết nhưng không dám nhìn, sợ rằng mình không khống chế được sẽ đi giải thích với cô, nhưng anh không thể. Nhưng nếu sau này giải thích, liệu cô có tin không? Nghĩ tới đây Hoắc Thương Châu càng cảm thấy nhức đầu.

Đứng dậy, đi đến cửa phòng họp, nhặt hộp cơm của Cố Chiêu Ninh mang tới, Hoắc Thương Châu thận trọng nâng niu trong tay, lấy khăn giấy lau lớp bụi bên ngoài, mở ra bên trong còn có thức ăn cô làm.

Cảnh này lọt vào mắt Lôi Ảnh, bây giờ anh mới hiểu được, có lẽ đây cũng là một biện pháp không tệ, nhưng cũng vô cùng mạo hiểm.

Hoắc Thương Châu ôm hộp cơm đi về phía phòng mình, Lôi Ảnh theo sau không nói một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play