“Lôi Ảnh… tôi chuẩn bị đưa Ninh Ninh ra nước ngoài nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này mọi việc giao cho anh.” Hoắc Thương Châu ra khỏi phòng bệnh vỗ vỗ vai Lôi Ảnh, anh tin tưởng, đồng thời mong rằng Lôi Ảnh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ để tự phá hủy mình.

Lôi Ảnh chần chừ hồi lâu, anh biết ý của Hoắc Thương Châu, nhưng thù sâu oán nặng không thể vì một hai câu nói mà có thể xóa sạch, anh có thể được như bây giờ chính là nhờ quyết tâm báo thù cho cha mẹ, lúc này không gì có thể ngăn cản, những chuyện khác, sau này hãy nói, nếu anh có thể bình an sống tiếp, anh nhất định sẽ báo đáp ân tình của Hoắc gia.

“Tôi biết… Anh có nhiều việc không thể bỏ được, nhưng hãy chờ tôi về nước rồi nói tiếp được không?” Hoắc Thương Châu thấy anh không nói gì, đành phải nói để anh yên tâm, tính cách của Lôi Ảnh anh biết rõ, mặc dù bình thường ít nói nhưng một khi đã bị chọc giận thì không ai ngăn nổi.

“Được… Tôi biết rồi.” Anh đã đồng ý với Hứa Cần Dương đám hàng kia sẽ chờ thêm hai ngày, anh chắc chắn không thể để hắn được toại nguyện, đành phải xin lỗi Hoắc Thương Châu ở trong lòng. Hoắc Thương Châu mang Cố Chiêu Ninh ra nước ngoài cũng tốt, nếu không chẳng may lúc đó lại bị cuốn vào việc này, anh sẽ rất ân hận. Vậy thì… hai ngày này anh sẽ tự sắp xếp.

Lôi Ảnh cười với Hoắc Thương Châu, như thể quay lại nhiều năm trước, không phân biệt trên dưới, chỉ có tình anh em.

Hoắc Thương Châu thấy anh đã đồng ý, gật đầu nói: “Mua giúp tôi hai vé ngày mai.” Cơ thể Cố Chiêu Ninh hiện vẫn chưa khỏe hẳn, anh không muốn cô ở lại đây cảm thấy tủi thân, đưa ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt, hi vọng sẽ giúp cô quên đi chuyện buồn này.

“Tôi biết rồi… Chuyện Thiên Mộng Tuyết, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cô ta chạy thoát.” Anh biết cái nhíu mày của Hoắc Thương Châu là vì Thiên Mộng Tuyết, chuyện này cũng là việc cuối cùng anh muốn làm cho Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh.

Anh em với nhau, sự ăn ý như thế còn có gì hơn? Hai người đàn ông hai bóng cao lớn trên hành lang dài, tung vài cú đấm cũng là một cách biểu đạt sự tin tưởng lẫn nhau, họ cùng cười, trở về những ngày xưa vui vẻ.

Hoắc Thanh Lăng hết giờ làm đến giúp Cố Chiêu Ninh thu dọn đồ đạc, anh trai cô xem chị dâu như bảo bối, cô cũng rất thích Cố Chiêu Ninh, cũng không biết vì sao, mặc dù mới nói với nhau vài câu nhưng cô cảm thấy Cố Chiêu Ninh rất hợp với anh trai mình.

Cố Chiêu Ninh đã thay xong quần áo, Hoắc Thương Châu nói buổi trưa tới đón cô, cho cô một sự bất ngờ, cô còn có gì có thể vui bây giờ? Khoảng thời gian này nhiều chuyện vui, cô có chút chưa tiêu hóa được.

“Thanh Lăng, em có biết anh trai em định cho chị điều bất ngờ gì không?” Cô nhìn Hoắc Thanh Lăng đang dọn đồ giúp mình.

Hoắc Thanh Lăng cười không nói, tới bên cạnh Cố Chiêu Ninh đang tựa bên cửa sổ kéo cô ngồi xuống ghế salon: “Chị dâu… Em không thể tiết lộ, sự bất ngờ của anh trai dành cho chị làm sao em biết được? Mồm em rất rộng, nên anh ấy không bao giờ nói cho em biết cái gì cả.” Hoắc Thanh Lăng cười cười, tiếp tục quay lại giường thu dọn đồ.

Lúc này, cửa được đẩy ra, Lôi Ảnh và Mạc Nhan cùng đi vào, Hoắc Thanh Lăng hơi ngẩn người, sau đó tiếp tục cắm đầu vào thu dọn đồ, Cố Chiêu Ninh khẽ mỉm cười với hai người: “Hôm nay tôi ra viện rồi, hai người tới làm gì?”

Mạc Nhan biết hôm nay Hoắc Thương Châu muốn dẫn Cố Chiêu Ninh đi, Lôi Ảnh nói vậy, mặc dù lúc này đang rất căm ghét anh, nhưng nghe thấy tin đó không nhịn được phải hỏi vài câu, cô và Cố Chiêu Ninh đã xa cách lâu như vậy, khó khăn lắm mới lại có thể ở gần nhau, chưa được vài tháng lại muốn đi nữa, Mạc Nhan cảm thấy không nỡ, nhưng Lôi Ảnh đã nói tạm thời đừng nói với Cố Chiêu Ninh nên cô đành nhịn.

Đến ngồi cạnh bên Cố Chiêu Ninh, cô tựa vào bả vai ôm lấy cô ấy cười nhẹ: “Mình nhớ cậu… Hôm nay phải đi công tác, sắp tới sẽ không được gặp cậu nên tới từ biệt.” Cô nói thật, công ty có một khoá học nhưng không ai muốn đi, tận ở miền Tây xa xôi, nhưng Mạc Nhan không muốn tiếp tục ở đây chờ đợi, muốn mượn cơ hội này ra ngoài giải sầu.

Lôi Ảnh nghe thấy vậy, rõ ràng ngẩn ra, sau đó liếc mắt nhìn cô, nét mặt hiện rõ sự mất mát, cô ấy phải đi công tác? Vậy phải mất bao lâu, cũng có nghĩa là anh sẽ không gặp được cô?

Một cảm giác đau lòng lan tỏa, Lôi Ảnh sợ mình không nhịn được sẽ muốn giữ Mạc Nhan lại, vội vã nói với Cố Chiêu Ninh: “Thiếu gia sắp tới rồi, tôi đi ra ngoài xem thế nào.” Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Hoắc Thanh Lăng tạm ngừng lại liếc nhìn bóng lưng Lôi Ảnh đang dần biến mất, cắn chặt môi, sự lãnh đạm cuả anh khiến cô không thể chấp nhận, nhìn thấy cô không khác gì thấy một người xa lạ, cô thấy thật không cam lòng, liếc Mạc Nhan một cái rồi nói: “Chị dâu, em thu dọn xong rồi, em đi thay quần áo để về đây.” Cô không muốn tiếp tục ở cùng với Mạc Nhan, nhìn thật không vừa mắt.

“Nó sao thế? Cậu làm gì nó à?” Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thanh Lăng liếc Mạc Nhan một cái, nghi ngờ hỏi Mạc Nhan.

Mạc Nhan dĩ nhiên biết Hoắc Thanh Lăng vì sao lại như vậy, hôm đó trên hành lang cô cũng biết cả rồi, nhưng cô không tức giận, cười cười với Cố Chiêu Ninh: “Cô nhóc này đang yêu”

Cố Chiêu Ninh nghĩ đi nghĩ lại một hồi mới hiểu được, trợn mắt nhìn Mạc Nhan: “Hả? Nó… thích… Lôi Ảnh?” Thấy Mạc Nhan gật đầu, Cố Chiêu Ninh cười suýt sặc, cô không ngờ đến điều này, cứ tưởng cô nhóc kia hoạt bát như vậy, sẽ không thích người như Lôi Ảnh, ai dè…

“Đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi được chưa?” Hai người đang dở khóc dở cười thì Hoắc Thương Châu đẩy cửa phòng đi vào, Lôi Ảnh theo sau, Cố Chiêu Ninh thấy họ mỉm cười nói:“Xong rồi.”

“Được… Vậy chúng ta đi thôi.” Hoắc Thương Châu đến bên cạnh, âu yếm ôm Cố Chiêu Ninh.

Mạc Nhan đang định xách đồ cho Cố Chiêu Ninh, thì bị Lôi Ảnh lấy lại: “Để anh”

Hai người có vẻ lúng túng, Mạc Nhan không nói gì, đưa các thứ cho anh rồi xoay người đi. Lôi Ảnh theo sau cô, nhìn bóng lưng này không biết trong lòng dâng lên thứ cảm xúc gì.

Đến cổng bệnh viện, Lôi Ảnh để đồ lên xe ngồi vào ghế lái, Mạc Nhan ôm Cố Chiêu Ninh: “Mình đi đây, hãy bảo trọng, lúc quay lại mình không muốn nhìn thấy cậu vẫn gầy thế này.” Cô vén mấy sợi tóc Cố Chiêu Ninh bị gió làm rối, dặn dò như chị gái.

“Không đâu, mình nhất định sẽ ăn cho mập ra, chỉ sợ lúc đấy cậu lại sợ.” Cố Chiêu Ninh nở một nụ cười vui vẻ.

“Đi thôi.” Hoắc Thương Châu gật đầu với mạc Nhan, sau đó ôm Cố Chiêu Ninh lên xe, Mạc Nhan liếc nhìn Lôi Ảnh, anh cũng đang nhìn cô, chỉ mấy giây cũng thấy rõ tình cảm nồng nàn, cô không hiểu nổi, ánh mắt của Lôi Ảnh rất lưu luyến, lại không muốn thừa nhận tình cảm của mình, rốt cuộc là có chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play