“Anh… Nhìn xem em mua thức ăn ngon, rượu ngon này.” A Thất đẩy cửa giơ giơ một tay cầm chai rượu, tay kia cầm túi thức ăn.
Lôi Ảnh lấy lại tinh thần, chuyện thế là đã rõ, cũng không cần gấp gáp, quan trọng là anh đã biết hung thủ giết cha mẹ mình, như thế là đủ, mớ bòng bong trong lòng anh cũng được gỡ bỏ.
Anh đứng lên, khom người cúi một cái trước A Đường thúc: “A Đường thúc, tạm thời chú chịu khổ rồi, chờ xử lý xong chuyện này, cháu sẽ sắp xếp lại cho chú.” Đối với người tận tâm và trung thành với cha mình như A Đường thúc, sau khi xử lý xong mọi chuyện sẽ bố trí cho ông một cuộc sống tốt suốt nửa đời còn lại, cũng coi như là một chút đền bù.
A Đường biết giờ không thể quay đầu, đã nói ra thì ông cũng biết Lôi Ảnh sẽ hành động, nhưng ông vẫn muốn nhắc nhở anh một câu. Gật đầu chậm rãi đứng lên, đôi tay già nua vỗ vỗ vai Lôi Ảnh: “Tiểu Ảnh, chuyện đời trước cũng đã qua rồi, chuyện ân oán cũng không trách được, A Đường thúc hi vọng cháu sẽ không dấn thân vào con đường của cha cháu, làm người tốt, đừng báo thù nữa.”
Lôi Ảnh khẽ dừng, khuôn mặt đang mỉm cười trở nên tăm tối, không phải anh không muốn làm vậy, nhưng chuyện đã đến nước này, anh cũng không thể rút lui.
“A Đường thúc, cháu biết chừng mực, chú phải chịu khổ một thời gian rồi.” Nói xong, anh xoay người, nhìn A Thất đang đứng đực không hiểu chuyện gì nói: “Về sau chú đừng tùy tiện dẫn ai đến đây, nếu không muốn chết.”. Nói xong, anh đưa cho A Đường thúc một chiếc thẻ, thấy ông không nhận, anh nói: “Đây là một chút thành ý của cháu, chú còn nhớ ngày sinh nhật của cháu không?”
A Đường dường như hiểu ý anh, không thể trách Lôi Ảnh đối với A Thất không biết trên dưới, em trai ông là một con ma cờ bạc, chơi bời lêu lổng, chỉ có dựa vào mấy công việc vặt vãnh của ông để duy trì cuộc sống, A Đường cả đời chưa lập gia đình, em trai ông cũng thế.”
A Đường miễn cưỡng đón lấy rồi gật đầu với Lôi Ảnh: “ A Đường thúc vẫn phải nói một câu, hãy cẩn thận, Hứa Thiên đã gặp báo ứng, từ khi đi Châu Âu đã gặp tai nạn xe, trở thành người tàn tật.”
Sự căng thẳng trong thâm tâm Lôi Ảnh cũng giảm đi, hóa ra là vậy, chả trách Hứa Thiên lại vội vàng bàn giao công việc cho Hứa Cần Dương, đến tận giờ cũng không ra mặt, nghĩ đến đây anh hừ lạnh một tiếng trong lòng.
…………………………………
“Thiếu gia, không tìm được” A Đông đứng sau lưng Hứa Cần Dương, hắn không liên lạc được với Lôi Ảnh, xem ra rất bực tức, đi đi lại lại trong phòng làm việc, A Đông không hiểu hẳn gấp gáp cái gì, báo cáo với hắn bằng giọng rất nặng nề.
“Không tìm được? Ai? Lại gọi điện đi.” Hứa Cần Dương giận dữ, chuyện của Thiên Mộng Tuyết đã khiến hắn thêm phần cảnh giác, đối với con cá lớn Lôi Ảnh, mất không ít công sức mới khiến anh dao động, thời điểm mấu chốt thế này, hắn không thể từ bỏ. Sự biến mất của Lôi Ảnh chính là một đòn nặng đối với Hứa Cần Dương, vài ngày nữa, có một số hàng phải đi qua địa bàn của Hoắc Thương Châu, chuyện này nhất định phải do Lôi Ảnh tự làm, nếu không mấy chục triệu tiền hàng kia sẽ đổ xuống sông xuống biển. Vì Lôi Ảnh đồng ý hắn mới mạo hiểm đi đường này nhưng đến lúc quan trọng thì anh lại biến mất?
A Đông thấy tâm tình Hứa Cần Dương không tốt cũng không tiện nói là điện thoại tắt máy, chỉ đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, không ngờ vừa mở cửa phòng lại gặp Lôi Ảnh, trông anh hơi tiều tụy nhưng hắn chẳng quan tâm.
A Đông nhìn Lôi Ảnh như thấy kẻ địch, liếc anh một cái rồi nói: “Ông chủ ở trong phòng tìm anh đã lâu.” Nói xong, hắn lách qua Lôi Ảnh đi ra.
Lôi Ảnh không biết sẽ phải tỏ thái độ thế nào với Hứa Cần Dương, anh gõ cửa rồi đi vào.
“Lôi Ảnh?” Hứa Cần Dương hỏi một câu như không thể tin nổi.
Nhìn sắc mặt anh không tốt, cũng không biết vì sao, Hứa Cần Dương cũng giống A Đông, không quan tâm, điều hắn quan tâm lúc này là đống hàng kia có thể thuận lợi đưa tới đây không, phải biết rằng, Lôi Ảnh đứng thứ hai ở Hắc Ảnh, nhưng Hoắc Thương Châu luôn ở ngoài cả ngày thì anh chính là kẻ đứng đầu.
“Ngại quá, giám đốc Hứa, những ngày qua vì phải chuẩn bị mọi việc trong bang để lo cho đám hàng kia nên tôi không tiện nhận điện thoại của anh.” Lôi Ảnh ngụy tạo lý do, mặt rất thản nhiên.
Hứa Cần Dương nghe vậy thì khuôn mặt xanh mét cũng nở một nụ cười: “Ha ha ha, Lôi Ảnh, chuyện này tôi yên tâm 100%”
“Chỉ có điều… thời gian nhận hàng phải thay đổi so với dự kiến.” Lôi Ảnh có tính toán riêng, muốn chôn đống hày này, anh nói xong quan sát thái độ của Hứa Cần Dương.
Đầu tiên hắn nghi ngờ sửng sốt, sau đó tính toán một hồi, nhìn Lôi Ảnh rất bình tĩnh không hề có dấu hiệu gì bất thường, hắn gật đầu: “Cũng được, thời gian thì anh sắp xếp xong báo lại cho tôi, thế nào, phía Hoắc Thương Châu… không nghi ngờ gì chứ?” Hắn cũng thử dò xét Lôi Ảnh, cố gắng bới lông tìm vết trong nhất cử nhất động của anh, từ trước đến nay hắn luôn không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, y như cha hắn, trên con đường của bọn họ không có huynh đệ vĩnh viễn, chỉ có kẻ địch vĩnh viễn, hắn và Lôi Ảnh cũng chỉ là quan hệ lợi dụng, đối với một công cụ lợi dụng như vậy, càng không thể tin tưởng, hắn chỉ muốn thấy ích lợi.
“Tạm thời chưa thấy gì, tôi sẽ cẩn thận.” Vừa nhắc tới Hoắc Thương Châu, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, Hoắc gia đối với anh ân trọng như núi, chỉ vì một vài lời của Hứa Cần Dương mà mất đi lòng tin, anh còn là người sao?
Từ Hứa thị đi ra, Lôi Ảnh về phía chân trời xa xa, ánh mặt trời chiếu vào mắt anh đau nhói, theo bản năng lấy tay che đi, cũng lơ đãng nhìn thì thấy một chiếc xe quen thuộc.
Chiếc xe đỗ ở bên đường, cửa kính từ từ được mở xuống, Hoắc Thương Châu quay mặt mỉm cười với anh, khoảng cách tuy xa, nhưng Lôi Ảnh có thể nhìn thấy rõ nụ cười ấy, thì ra từ đầu Hoắc Thương Châu đã biết.
Anh bước về phía xe Hoắc Thương Châu.
Lên xe, chưa kịp nói gì, tài xế đã đưa 2 người về Hắc Ảnh, Lôi Ảnh vẫn còn ở sau lưng Hoắc Thương Châu, không biết phải mở miệng thế nào, quan hệ anh em liệu có thể duy trì nữa hay không.
Hoắc Thương Châu vào thư phòng, câu nói đầu tiên là: “Điều tra rõ ràng rồi chứ? Còn nghi ngờ tôi sao?” Anh cười nhạt mang theo một chút thất vọng, phải, khi anh biết Lôi Ảnh gặp Hứa Cần Dương, đã thấy thất vọng, tình cảm bao nhiêu năm như vậy mà không thắng nổi vài lời của Hứa Cần Dương. Dù sao cũng là huynh đệ, Lôi Ảnh cũng không vì kích động mà ra tay với anh, cuộc đấu thầu là một ví dụ, cho nên anh vẫn tha thứ đón nhận, chỉ cần… Lôi Ảnh quay đầu lại là tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT