Sau khi tắm, cả bọn vào một nhà hàng hải sản ngon và bắt đầu thử thức bữa ăn, cho tới khuya về khách sạn ngủ, mấy ngày chơi ở đảo trôi qua nhanh chóng, rất vui và thú vị. Tối trước khi về, tụi nó ra bãi biển tổ chức nhậu một bữa no nê, Huy đề nghị chơi đánh bài ăn hôn, người thua hôn người thắng. Nó và Jenny không chịu chơi, nhưng rốt cuộc cũng chịu bởi Huy dở bộ mặt sắp khóc ra hù dọa nó.

Nó và Quyên, Huy và Jenny, hắn và Thái, ai cũng không dám tới nhất, cứ nhường nhường vì tới nhất sẽ bị hôn. Cây đầu, nó Jenny và hắn đánh, người tới nhất là nó, đang cầu mong Jenny tới cuối nhưng chúa có nghe lời cầu nguyện nó đâu, Jenny tới nhì và...

-Hôn đi! Hôn đi!_Jenny Quyên và Thái cổ vũ hắn.

Mặt nó ửng hồng, hắn cũng không biết phải làm sao, mặt đỏ cũng không kém, và có một kẻ tiếc ngùn ngụt.

Hít một hơi hắn chồm người qua hôn má nó, cả bọn cười to trừ một kẻ. Nó ngại đứng dậy.

-Thôi! Không chơi nữa!

-Gì chớ? Mới chơi mà!! Ngồi xuống, ngồi xuống!_Huy kéo tay nó, thở dài nó ngồi xem Quyên chơi.

Cây này Thái tới nhất, cứ tưởng là Quyên tới cuối nhưng nhờ nó chỉ nên cô tới nhì. Vậy là Huy phải hôn Thái, Thái cười xoà.

-Thôi tôi không dám nhận nụ hôn này!

-Không được! Chơi là phải chịu._Cả bọn phản bác.

-Rồi rồi!_ Thái nhắm mắt lại, Huy nhăn nhó chồm người qua, cố gắng tưởng tượng Thái là nó cậu chu miệng khiến Thái rùng mình sởn gai ốc.

Tới lượt nó,hắn và Jenny nhưng Huy tức vì thua nên giành chơi cây này. Nó lại tới nhất, haizz..tại lúc trước ở nhà buồn buồn rủ cao thủ chơi riết giờ nó thành cao thủ luôn, chỉ còn hắn và Huy, hai kẻ tay đánh, miệng cười,mắt té lửa,cô gắng nhường nhau để mình tới cuối.

Trong đầu nó bỗng muốn hắn về cuối, nhưng nhanh chóng gạt bỏ vì cho rằng mình bị bệnh nên nghĩ bậy (=="), và có lẽ ông trời muốn trêu hắn nên đã cho Huy thua, hắn bực bội liếc Huy, cậu thì tí ta tí tửng bay lại hôn má nó mà không chịu buông dù nó cố gắng đá cậu ra và phải nhờ cả bọn xúm lại lôi cậu đi.

Rồi cả nhóm ngồi chơi oẳn tù tì, nó với Jenny và Quyên, cậu với hắn và Thái. Hai bên thay phiên nhau oẳn tù tì ai thua sẽ bị phạt là uống hết một ly bia đầy. Nó là kẻ chơi dở trò và tửu lượng lại kém nhất nên say hết biết gì luôn, còn Huy và Jenny khi say bỗng nhiên dở chứng kể chuyện hồi xa xưa của hai người, Quyên uống có ba ly thì đã ngủ làm Thái phải dìu về phòng.

Huy và Jenny ở ngoài phòng khách mãi không chịu đi ngủ, hai người lôi hết bia trong nhà ra uống và tâm sự như ông cụ bà cụ vậy, hết kể chuyện này tới chuyện nọ. Còn nó, hắn vất vả lắm mới quăng nó lên giường, nó cứ lè nhè suốt.

-Cô nặng như con heo vậy!_Hắn chống hông nhìn nó nói rồi cậu cuối người tháo giày, và đắp chăn cho nó, vừa mới tắt đèn nó đã la oai oái.

-A! Bạt..lèn ..chê..li..dừng.. hó chắt.._giọng nó lè nhè, quơ quơ cái tay.

-Rồi! Rồi!_Hắn lỡ tay, biết nó ghét bóng tối, nên hắn vội vàng bật đèn.

Lại gần đắp cái chăn vừa bị nó hất tung xuống, hắn thở dài nhìn nó, bỗng nhiên nó la lên làm hắn vội vàng nắm tay nó.

-Có tôi nè, đừng lo!_Giọng hắn cuống cuồng.

-Hoàng Tú? Là a sao?_Nó ngồi bật dậy, hai tay đặt lên vai hắn, giọng lè nhè nói.

Hắn chưa kịp nói gì thì nó đã hôn hắn, mắt hắn mở to, ngạc nhiên vô cùng. Nụ hôn rất nhẹ nhàng, đôi môi mền mại của nó làm hắn không thể cưỡng lại, hắn ôm chầm lấy nó mà đáp trả, bỗng nhiên nó đẩy mạnh hắn ra.

-Á, tránh ra a là tên sở khanh, đáng ghét..tôi.._ Nó chưa nó hết thì đã lăn đùng ra ngủ.

Hắn nhìn nó, lắc đầu.

-Haizz..chính cô hôn tôi trước mà!_Rồi hắn kéo chăn đắp cho nó, khẽ chúc nó ngủ ngon và quay lưng đi ra ngoài.

-Tôi..thích a..._Nó mơ màng nói, giọng nhỏ dần và chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tụi nó trở về, qua chuyến phà, tới bãi giữ xe, nó cảm thấy đầu cứ đau, cảm giác không đứng vững nữa, nó ngã xuống. Hắn vừa bước vào thấy nó khuỵ xuống vội vàng chạy lại đỡ nó.

-Heo ngốc! Cô có sao không?_Hắn hỏi nó.

-Không sao, chỉ cảm thấy đau đầu thôi!

-Để tôi chở cô_Hắn nói, nó khẽ gật đầu và hắn dìu nó lên xe.

Huy thấy nó vậy cũng lo lắng nhưng cậu lại đến sau ông a nên chỉ lặng lẽ lấy xe và chở Jenny chạy phía sau.

Tuy là nó không thích cậu và cậu cũng biết điều đó, thế nhưng nếu cậu không được thì cũng chẳng sau, vì ở đây, cậu muốn nó và hắn thật sự hạnh phúc thôi. Nhưng cậu cũng không thể bỏ cuộc được,cũng có thể xem cậu đang theo đuổi nó thật và cũng có thể xem là cậu đang giúp cho hai người họ, nói chung trong lòng cậu đang rất hỗn tạp.

Hắn lái xe, nhưng lấm lúc lại liếc nhìn nó đang ngủ, nhớ lại đêm qua cậu không khỏi nở nụ cười, hắn thật sự thích nó mất rồi, có lẽ hắn nghĩ mình nên chấp nhận và thành thật với tình cảm này. Lúc ở bên cạnh nó cảm thấy mình rất thoải mái, cảm thấy yêu cuộc sống này hơn. À, tháng sau là lễ đính hôn bố hắn và dì Kim, hắn đã chấp nhận cho họ đến với nhau và có thể nói là do nó. Hắn thật sự tìm lại được chính mình rồi.

-Cảm ơn nhé!_Hắn nhìn nó, khẽ nói, cảm ơn vì giúp hắn biết giá trị thật sự của hạnh phúc.

Vui vẻ láy xe, hắn cảm thấy cảnh vật bên đường thật đẹp, đi tới đâu hoa đua nở tới đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play