Nó tỉnh dậy và đã chạm ngay ánh mắt nồng nàn yêu thương của Gia Anh. Phải, nó muốn như thế này mãi, bình yên bên anh không tranh đấu, không có máu hay nước mắt phải rơi vì tình yêu của 2 người. Nó biết đó là một điều
không thể xảy ra.
Trước sau gì thì ba nó và Trịnh Luân cũng phải sống chết một phen. Đến lúc ấy liệu hai người còn có thể dành cho nhau tình yêu?
Vậy thì bây giờ nó phải trân
trọng từng giây, từng phút khi ở bên anh để rồi sau đó nó không phải hối tiếc vì chưa yêu anh hết mình.
Cũng như nó, Gia Anh cũng đã
nghĩ phải trân trọng từng thời khắc được ở bên nó. Anh biết anh phải bảo vệ người con gái trước mặt mình mọi giá. Ai biết được sau bảy ngày nữa
anh còn có cơ hội được nhìn thấy nó như bây giờ. Nụ cười của nó chính là tia ấm sưởi ấm trái tim băng lạnh của anh. Để nụ cười ấy còn mãi trên
môi nó thì chính anh phải nỗ lực rất nhiều. Anh phải mạnh mẽ hơn, nếu
cần thì bàn tay anh cũng có thể nhuốm máu vì nó.
Bốn mắt nhìn nhau tràn ngập
ái tình cứ kéo dài mãi nếu cánh cửa phòng bật mở. Đó là nhân viên phục
vụ phòng mang theo những món ăn mà đêm qua đích thân chuẩn bị dưới sự
hướng dẫn của các đầu bếp của khách sạn.
“ Chị cứ để đó và lui ra
ngoài được rồi, cần gì tôi sẽ gọi sau.” – vẫn cái giọng nhẹ nhàng mà
kiên quyết rồi quay sang nói với Gia Anh : “ Em đã biết mọi chuyện nhưng giờ em sẽ không nghe anh thanh minh gì cả cho tới khi anh chịu ăn một
chút. Thể trạng của anh giờ này rất yếu không nên mất sức.”
Khác hẳn ngày thường anh tỏ
ra rất nhí nhố trước mặt nó. Bình thường anh luôn phải mang khuôn mặt
lạnh lùng để ít ra cho xứng với cái danh hiệu cậu chủ của Độc Long.
Trước mặt nó anh đã để mình được sống đúng với bản chất của mình. Không
những vậy anh muốn nhờ những cử chỉ thái độ này để che giấu những con
sóng lòng đang ngầm sôi sục trong anh.
“ Tuân lệnh em – người yêu của anh” – vậy là nó định cầm lấy chiếc thìa và định giúp anh ăn sáng nhưng đã bị anh cản lại.
“Thôi mà em, để anh tự ăn
được không? Người ngoài nhìn vào lại tưởng đôi ta là hai mẹ con thì
chết.” – quả thật thua với lí luận của Gia Anh, nó đành ngồi nhìn Gia
Anh đang cố ăn một chút một. Thỉnh thoảng anh lại cười, nụ cười của sự
hạnh phúc. Nó đâu có biết rằng hạnh phúc của 2 người chỉ có vẻn vẹn là 7 ngày nữa, sau đó là những chuỗi ngày tràn ngập máu và nước mắt.
Gia Anh quả là một tay không
vừa, ăn được chút ít lại không chịu ăn nữa vói lí do nếu nó không chịu
ăn cùng thì ăn cũng nhịn luôn. Vậy là trong căn phòng VIP hạng 1 của
Blue có một đôi tình nhân hạnh phúc đang cùng nhau thưởng thức bữa sáng.
Nhưng đâu chỉ có một đôi tình nhân ấy là hạnh phúc. Trong phòng khách cảu Ngô gia cũng có một đôi
tình nhân hạnh phúc không kém. Vâng! Không sai đó chính là Triết Vũ và
Minh Huyền. Sau khi “trút hết nỗi niềm tâm sự” cho nó biết thì Triết Vũ
đã”dứt áo ra đi” để đến bên Minh Huyền. giờ đây, hai người đang ngồi
cùng nhau ăn bánh, uống trà và…..xem…phim kinh dị.
Đang đến cảnh cao trào thì
bất ngờ cánh cửa của đại sảnh mở toang đi kèm với tiếng động không thể
lớn hơn: “ RÂ…ÂM……..MMMMMM”. Trong ánh sáng chói lòa của bình minh, hiện lên thân ảnh của một cô gái oai phong tột độ đang phăm phăm tiến về 2
con người đang hóa đá.
Ai da, nhìn vào cô gái ấy mà
Minh Huyền thấy run sợ. Vẫn biết là Triết Vũ cũng đẹp trai, tài giỏi và
nhất mực dịu dàng nhưng cô không nghĩ sẽ có ngày có người tìm tới nhà cô để đánh ghen.
Cô gái kia vẫn hầm hầm tiến
thành về phía Triết Vũ. Vừa tới gần mặc cho ánh mắt ngạc nhiên của họ cô đã đưa ngay một cú đá về phía Triết Vũ. Đi kèm đó là một câu hỏi mang
đầy sự phẫn nộ
“ nói ngay anh đã mang Hạ Vi đi đâu rồi?”
Vâng không sai vị nữ anh
hùng, nữ siêu nhân ấy chính là Mỹ Linh. Sáng ra, Mỹ Linh sang nhà rủ nó
đi học cùng nhưng từ trên xuống dưới Hạ gia đều khẳng định nó đi với
Triết Vũ từ ngày hôm qua chưa về.
Qúa tức giận cô đã cho người tìm Triết Vũ ở mọi nơi và kết quả là Mỹ Linh đã có mặt ở đây.
Không cho Triết Vũ trả lời cô đã tới tấp ra những đòn hiểm nhất trong Tiệt Quyền Đạo mà cô biết về
phía Triết Vũ mặc cho ánh mắt như muốn lòi ra ngoài của Minh Huyền.
Phòng khách nghiễm nhiên trở
thành chiến trường và những đồ vật có thể bay được như : cốc, chén, bình hoa.. đều bay loạn xạ trong không trung và tiếp đất rất nhẹ nhàng để
tạo ra chuỗi âm thanh : “ RẦM, XOẢNG, CHOANG…..M. .2@$$%&(“
Nhờ chuỗi âm thanh cứ gọi là
tất ư vui tai này đã đánh thức một ngày tỉnh dạy khi vừa mới chợp mắt
sau một đêm làm việc cật lực. Bực mình vì ngủ mà cũng bị phá đám, người
đó đi ra khỏi phòng và trước đó đã gầm lên:
“ Hai con người kia, ăn no dửng mỡ hay sao mà không cho người ta ngủ hả??”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT