Xe cảnh sát rú còi ầm ĩ chạy lên, định cố lách khỏi đám xe cộ kẹt cứng vì đèn tín hiệu giao thông bỗng dưng không hoạt động. Chiếc đèn trên mui xe nhấp nháy liên hồi, gần như là sắc màu duy nhất nổi lên vào lúc xế trưa khói bụi nồng nặc của một ngày giữa thu.
Đáng tiếc cho gã đàn ông ngồi trong xe cảnh sát, ngay cả cái màu duy nhất ấy y cũng không thể nhìn thấy. Để báo thù người yêu cũ là Tư Dao, Lâm Mang đã bước vào con đường bế tắc - giết người. Dù mưu sát chưa thành nhưng người ta đã điều tra ra y là tên tội phạm sát nhân nên y đã bị bắt . Chiếc xe cảnh sát này đang đưa y đến ga tàu hỏa, chuyển y từ Giang Kinh về nơi y thường trú là Thượng Hải. Chờ đón y là những lần thẩm vấn rồi tuyên án. Ở Thượng Hải, y đã từng lập mưu rồi tự tay giết hai người tình, y tự biết sẽ không thoát khỏi tội chết.
Nghĩ đến cái chết, y thấy lòng quặn đau, tim đập nhanh hơn.
Qua cửa kính xe ở ngay bên cạnh, Lâm Mang nhìn thấy bầu trời, mọi công trình kiến trúc, đường phố, xe cộ của thành phố này đều là một màu xám xịt, màu xám không chút sinh khí, màu xám bi thảm, ngay cả mọi người đi trên đường phố đều bị một màu xám đen nặng nề đầy tử khí bao trùm.
Có thể lấy ngay một ví dụ: người đứng ở góc phố kia, dáng cao gầy, đang đứng thẳng như chiếc cột điện màu xám bên cạnh ông ta trên cái vỉa hè xám xịt, ánh mắt lạnh lùng nhìn dòng xe xám xịt tắc nghẽn thành một khối. Người ấy mặc áo mưa màu xám, chóp mũ cao dựng thẳng trên đầu che lấp toàn bộ khuôn mặt...
Người mặc áo mưa dường như cảm giác được ánh mắt người ngồi trong xe. Ông ta hơi ngẩng đầu, mặt vẫn khuất trong bóng âm u nhưng Lâm Mang có thể cảm nhận được một nét cười lạnh lẽo, ánh mắt căm hờn sắc nhọn nhìn mình. Thoáng chốc y thấy trên tay người mặc áo mưa một tờ giấy trắng viết bốn chữ màu đỏ máu:
Đau thương đến chết
Người y run lên dữ dội, hai tay đang bị còng của y bám chặt vào thành ghế mới không bị đổ vật xuống.
Người mặc áo mưa chính là ông già đã xuất hiện ở Tân Thường Cốc, đã nói ra lời nguyền "Đau thương đến chết"
"Dừng xe! Dừng xe!" Lâm Mang kêu lên một cách man dại. Đột nhiên y thể nghiệm được nỗi sợ hãi của Tiểu Mạn lúc sắp chết gào lên "Dừng xe" dẫn đến vụ "tai nạn lật xe ở Đại Lý".
Người cảnh sát lái xe và người áp giải đều cười nhạt, không thèm để ý. Người cảnh sát áp giải dứ dứ chiếc dùi cui lên vai Lâm Mang: "Này, có im đi không?"
Sau khi bóng người mặc áo mưa biến mất, Lâm Mang dần dần trấn tĩnh. Y biết, mình vừa nhìn thấy một thần chết thực sự. Bản thân y đã từng giả trang thành người mặc áo mưa, bày ra trò chơi cực kỳ tàn nhẫn với Tư Dao, bây giờ thì thần chết thực sự đã đến.
Nhớ đến Tư Dao, y bỗng sững sờ, vừa thương xót lại vừa yêu.
Cảm giác này sau bao nhiêu năm với y vẫn không thay đổi.
Sau cái lần mưu sát không thành bên bờ sông Thanh An, nỗi oán hận từng có với Tư Dao đã tan đi như một cơn ác mộng chợt kết thúc. Có lẽ, mình đã bắt đầu sám hối chăng.
Tại sao con người ta khi tuyệt vọng mới biết sám hối? Lâm Mang thành khẩn nói với người cảnh sát áp giải: "Xin tạm thời đừng đưa tôi về Thượng Hải, tỗi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ khai báo thành khẩn, sẽ nói hết những gì trực tiếp liên quan đến vụ này. Nhưng, xin các ông tìm Mạnh Tư Dao. Có vài điều tôi nhất định phải nói... vì nó liên quan đến sự an toàn của cô ấy"
Khi nhận được điện thoại của Sở công an đề nghị đến gặp Lâm Mang, Tư Dao hơi do dự. Tự đáy lòng cô không hề muốn gặp lại Lâm Mang, dù chỉ là nhìn mặt. Trong mắt cô, anh chàng người yêu cũ khôi ngô phóng khoáng giờ đã hiện nguyên hình là một kẻ thâm hiểm ác độc cần phải tránh cho xa. Nhưng người cảnh sát gọi điện đến rất khẩn thiết, nói đây là một mắt xích quan trọng trong cuộc điều tra. Lâm Mang nhất định muốn gặp cô nói chuyện. Phía cảnh sát cũng không có lý do gì để hoàn toàn tin lời anh ta, cho đến hôm nay y vẫn không thành khẩn khai báo về hành vi phạm tội của mình - nhưng họ cảm thấy nếu muốn nhanh chóng đưa Lâm Mang ra xét xử thì đây là một cơ hội không thể bỏ qua.
Coi như mình vì những người bị hại vậy.
Người cảnh sát tiếp Tư Dao tên là Đồng Thụ nói với cô, trong mấy ngày ở trại tạm giam, Lâm Mang rất ngoan cố không nhận tội, thậm chí còn không thèm nói năng. Dù phía cảnh sát cho rằng có thể dựa vào lời khai của những người chứng kiến và những người bị hại như Tư Dao, trình tự công tố sẽ rất thuận lợi trong việc định tội y, nhưng vẫn muốn nghe y nhận tội. Sở công an Giang Kinh đang chuẩn bị chuyển anh ta cho cảnh sát Thượng Hải thẩm vấn chính thức, nhưng trên đường ra ga tàu hỏa, đột nhiên y yêu cầu được gặp Tư Dao, và đồng ý sẽ khai hết những hành động tội lỗi của y.
Tư Dao vừa liên tiếp trải qua những câu chuyện kinh hồn trong mấy ngày, nên cô nghĩ ngợi sâu xa hơn: chắc chắn anh ta có ý gì khác!
Nhìn qua cửa kính của phòng hỏi cung, Tư Dao thấy con người mà cô không hề muốn nhìn mặt nữa: Lâm Mang ngồi trước bàn hỏi cung, hai tay bị còng đặt lên bàn, hai ngón tay bồn chồn gõ gõ trên mặt bàn, nét mặt đầy vẻ lo âu, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
"Tạ ơn trời đất, em vẫn khỏe!" Nhìn thấy Tư Dao đi vào phòng hỏi cung, Lâm Mang như gặp được người thân, đứng dậy, tỏ ra rất tha thiết mong chờ.
Tư Dao gần như chắc chắn rằng anh ta đang diễn kịch. Vẻ mặt sa sầm, cô lùi về sau một bước, đứng sát bên Đồng Thụ, lạnh lùng nói: "Lại muốn gì nữa đây? Cho rằng tôi vẫn tin anh? Và sẽ vẫn giúp anh tìm lý do chối tội hay sao?"
Lâm Mang ngượng nghịu. Tư Dao cảm thấy hình như kẻ đáng ghét trước mặt mình đã thay đổi ghê gớm, hoàn toàn suy sụp, thật sự khủng hoảng khiến cô không sao nhận ra được nữa, nên thấy hơi mủi lòng.
Đồng Thụ nghiêm khắc nói: "Lâm Mang, người mà anh muốn gặp chúng tôi đã mời tới rồi. Giờ đến lượt anh thực hiện lời hứa!"
Lâm Mang tỏ ra thiện chí đáp: "Dù sao tôi cũng không nói đùa với công an các ông, chắc chắn sẽ giữ lời. Tuy nhiên, trước hết tôi muốn nói chuyện riêng với Dao Dao".
Anh còn dám gọi tôi là "Dao Dao" nữa ư? Nhưng không hiểu tại sao, nghe thấy cách gọi này – cách gọi đã từng vấn vít bên cô rất lâu, vẫn khiến cô nhớ lại mối tình đầu của hai người.
Đồng Thụ dằn giọng: "Anh đúng là điển hình của những kẻ được voi đòi tiên! Tuy thế, chúng tôi vẫn sẽ cho anh thêm một cơ hội. Hãy biết điều, có gì thì nói nhanh trong mười phút, đừng có mà giở trò".
Tư Dao ngớ ra: Gì thế này. Họ để mình ở lại cùng với tên ác ma này thật ư?
Đồng Thụ gật đầu với Tư Dao, ra hiệu đừng sợ, rồi anh ta bước ra khỏi phòng hỏi cung, sập mạnh cửa lại.
Cảm giác khi ngồi một mình với anh ta, đối mặt với anh ta cực kỳ quái đản. Tư Dao cảm thấy chứng bệnh sợ khép kín của cô lại đang thức dậy. Tim cô đột nhiên đập rất nhanh. Có phải vì căn phòng nhỏ này thiếu không khí? Sao ngực mình lại nghẹn thế này? Cánh cửa phòng hỏi cung này nặng và dày, nếu Lâm Mang hành hung, mình có thể kịp thời thoát khỏi căn phòng khiến người ta rất ức chế này không? Cô nhìn ra ô cửa sổ là một mặt kính to trên tường, tuy chỉ thấy nó là một tấm kính bình thường nhưng cô biết ở đàng sau, Đồng Thụ đang đứng giám sát. Cô dần dần yên tâm trở lại, hít một hơi sâu, chầm chậm đi tới chiếc ghế ngồi cách với Lâm Mang qua một cái bàn.
Phòng hỏi cung nằm giữa nhiều gian phòng, bên ngoài là phòng làm việc của cảnh sát hình sự. Đồng Thụ đứng bên cạnh cửa sổ lớn nhìn vào phòng hỏi cung, phía trên đầu là hệ thống giám sát âm thanh nối với trong kia. Tiếng Lâm Mang truyền qua loa tới: "Dao Dao, anh biết chắc chắn em hận anh đến chết... "
"Yêu cầu gọi tôi là Tư Dao, chỉ có những người bạn rất thân mới gọi tôi là Dao Dao". Tư Dao lạnh lùng cắt ngang.
"Anh gọi em đến chỉ là vì muốn hỏi em một câu. Mấy ngày nay... em có ổn không... Ý anh là... về sức khỏe có gì khó chịu không?"
"Tôi thấy anh đang làm lãng phí thời gian của mọi người!" Tư Dao không thể tin nổi đến lúc này mà anh ta vẫn còn chơi cái trò "làm lành" vẫn quen dùng.
Lâm Mang rụt dè nói: "Anh... dù em nghĩ thế nào, nhưng anh thật sự lo lắng cho em. Anh biết anh gần như 100% bị kết tội, chết là chắc chắn, nhưng không muốn thấy em... giống như bọn họ.. "
"Rốt cuộc anh muốn nói gì? Anh nói, gọi tôi đến thì anh sẽ khai báo hoàn toàn mọi tội lỗi, thế này thì hãy vào đề đi"
"Thôi được. Nói đến Viên Thuyên trước vậy". Lâm Mang trấn tĩnh lại.
"Lần trước ở bờ sông Thanh An, anh nói mình không liên quan đến cái chết của cô ấy kia mà?"
Đồng Thụ đang đứng nghe bên ngoài chau mày: hỏi cung rất coi trọng việc dẫn dắt, cô gái này lại "dẫn dắt ngược chiều" à?"
"Còn nhớ buổi trưa rời Thượng Hải trước khi xảy ra chuyện, Viên Thuyên đã ăn cơm cùng anh không? Lúc ăn cơm bọn anh nói chuyện rất nhiều. Có một câu nói của cô ấy bây giờ anh nhất định phải cho em biết. Những ngày này, nhớ đến câu đó anh lại thấy sợ"
"Anh mà cũng biết sợ ?"
"Anh đang nói đùa vui, bỗng nhiên cô ấy trầm ngâm, rất nghiêm túc, bộ dạng cũng hơi sợ hãi, nói: "Em cảm thấy con người anh, quá mải miết theo đuổi vật chất, có lúc nào nghĩ vận đen đủi có ngày sẽ đổ ập lên mình chưa?" Anh thấy hơi kỳ cục, xưa nay cô ấy không phải là một người cố làm ra vẻ thâm trầm, bèn hỏi: "Em có thể nói rõ hơn được không?" Cô ấy nghĩ ngợi, rồi hỏi lại anh: "Có biết em vừa đi đâu về không?" Anh nói không biết. Cô ấy bảo: "Vừa từ Tân Thường Cốc về"".
Tư Dao nói: "Tôi tưởng là bí mật gì ghê gớm! Chuyện Viên Thuyên đi Tân Thường Cốc tôi đã biết thừa rồi"
Lâm Mang lại hít một hơi thật sâu, nói: "Liền sau đó cô ấy nói tiếp một câu, không biết em đã nghe bao giờ chưa. Cô ấy nói: "Em có một linh cảm, mấy người chúng ta sẽ lần lượt "Đau thương đến chết" như lời ông già mặc áo mưa ấy nói!"
Quả nhiên Tư Dao khẽ giật mình. Quãng thời gian không lâu trước đó, những người bạn thân liên tiếp chết một cách lạ lùng, nhất là việc giáp mặt với "thần chết" mặc áo mưa, tất cả đều củng cố cho tính chân thực và bí hiểm của bốn chữ "Đau thương đến chết" kia. Nhưng hôm nay nghe Lâm Mang nhắc đến câu nói của Viên Thuyên, trong thâm tâm cô vẫn thấy kinh sợ. Viên Thuyên đâu phải là người mê tín nhẹ dạ. Lúc cô ấy nói câu này, trong số những người cùng đi chỉ mới có Kiều Kiều gặp chuyện, chính mình cũng không cho điều đó là đúng. Chắc chắn sau khi đến Tân Thường Cốc Viên Thuyên đã biết được thông tin gì đó liên quan tới "Đau thương đến chết", nên cô ấy mới nói một cách tuyệt vọng như vậy.
"Sao anh lại nói với tôi những chuyện này?" Tư Dao vẫn không mấy tin rằng Lâm Mang chỉ có một động cơ đơn thuần nào đó.
"Hôm nay trên đường bị áp giải đến ga tàu, anh đã nhìn thấy ông ta"
"Ông ta? Ông già mặc áo mưa?!"
Hai mắt Lâm Mang lại xuất hiện vẻ sợ hãi: "Đúng, là ông ta! Ông ta đã đến Giang Kinh, thậm chí anh còn cảm thấy ông ta bám theo anh. Không hiểu tại sao ông ta lại bám theo một kẻ đã mất tự do như anh, nhưng cảm giác này của anh rất rõ rệt"
"Anh nói với tôi những việc này... "
"Mong em hãy hết sức cẩn thận. Anh sẽ không làm hại em nữa, nhưng cũng không thể ngăn cản được một thế lực khác, dù rằng... anh rất muốn có thể làm lại một lần nữa để chuộc tội lỗi của mình". Lâm Mang nghẹn ngào, đau khổ.
"Nhưng, anh bảo tôi làm sao có thể lại tin những điều anh nói?" Tâm trạng Tư Dao chùng xuống, biết mình dù vẫn còn hận nhưng vẫn muốn tin anh ta, cô mãi mãi tin vào thiện căn ở nơi sâu thẳm trong mỗi trái tim con người, dù trên bề mặt là cây hoa độc.
"Vì sự an toàn của mình, em nhất định phải cẩn thận. Em có thể quên anh, nhưng anh mong cuộc đời này sẽ không bị mất em". Lúc Lâm Mang nói câu này, không hiểu sao trán y vã mồ hôi, y bắt đầu thở gấp gáp hơn.
"Câu anh nói... anh làm sao vậy?" Thoạt đầu Tư Dao cảm thấy Lâm Mang giả tạo đến cùng cực, nhưng rồi lập tức nhận thấy thần sắc của anh ta rất khác thường.
Đồng Thụ đứng ngoài cửa sổ cũng nhận ra vẻ khác lạ của Lâm Mang. Cho đến giờ, thằng cha này vẫn chưa nói vào đề. Anh gọi một đồng nghiệp: "Tiểu Cường, chuẩn bị đi, có thể hắn ta giở trò gì đó!"
Lúc này tim Lâm Mang đập như điên loạn, ngực như bị tảng đá đè, khiến y không chỉ nghẹt thở mà lục phủ ngũ tạng đều vô cùng đau đớn. Y ngẩng đầu nhìn Tư Dao, trái tim cô ấy đã chết, cô gái mà y từng yêu tha thiết nhưng lại hận thấu xương, dù gần nhau trong gang tấc nhưng lại cách xa trăm sông nghìn núi, nhìn thấy nhưng không thể với tới. Y thực sự hối hận, và càng hối tiếc vì cảm giác này đến quá muộn màng. Y hối hận đã không biết nâng niu quý trọng sự sống. Sự sống dù chỉ hết sức bình thường và nhỏ bé - giờ đây vẫn còn hơn nỗi tuyệt vọng đáng buồn của y khi sắp chết.
Sao thế? Lẽ nào sắp chết sao?
Mà hơn thế còn đau đớn đến chết.
Nghĩ đến đây, tim y như thắt lại từng cơn. Con ngươi của y bất chợt mở to, chỉ thấy cơ thể Tư Dao bắt đầu mờ dần, vặn vẹo, dần dần loang lổ đầy vết máu... Trong chớp mắt, máu chảy thành bốn chữ đỏ tươi
Đau thương đến chết (1)
không thể để cho cô rời khỏi thế giới này như vậy!
Kêu lên một tiếng kỳ quái, y đứng dậy đi vòng qua bàn, loạng choạng bước về phía Tư Dao, hai tay giơ ra đằng trước miệng gọi: "Dao Dao, không thể... không thể để cho bất kỳ chuyện tồi tệ nào xảy ra với em"
Tư Dao vội đứng dậy, chạy ra phía cửa, nghiêm giọng quát: "Đứng lại! Anh muốn làm gì? Anh điên rồi hả?"
Cánh cửa phòng bật mở, Đồng Thụ và một cảnh sát nữa xông vào. Hai người tóm vai Lâm Mang ấn mạnh xuống, hoàn toàn khống chế được y.
Một tiếng "uỵch", người Lâm Mang bị ấn ngả trên mặt bàn. Đồng Thụ chợt cảm thấy kỳ lạ: lúc Lâm Mang ngã xuống hình như cơ thể cứng đơ, rất không bình thường, cứ như một xác chết. Đồng Thụ kêu lên "gay rồi", khi nhìn thấy trên bàn có hai dòng máu. Anh vội vàng cúi xuống xem xét, nhích cái đầu gục trên bàn của Lâm Mang. Anh hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn đồng nghiệp, trong tai vọng đến tiếng hét kinh hoàng của Tư Dao.
Thì ra lúc Lâm Mang bị ấn ngã xuống, huyệt thái dương bên phải bị đập lên chiếc còng tay làm bằng thép. Do đập quá mạnh nên xương gò má và xương sọ bị vỡ, máu chảy ra.
"Mau gọi cấp cứu!" Đồng Thụ kêu lên.
Lâm Mang đã chết. Một việc bất ngờ, một sự ngẫu nhiên không thể lường trước, nhưng trong con mắt thất thần vì kinh sợ của Tư Dao thì đây là một sự tất nhiên.
Thậm chí cô còn cảm thấy, Lâm Mang cũng như Viên Thuyên có một linh cảm rõ rệt về cái chết sắp đến của mình. Và cô còn cảm nhận thấy anh ta "Đau thương đến chết" trong nỗi nhớ về cuộc sống và tình yêu đã mất!
Mấy tiếng đồng hồ sau đó Tư Dao dường như vẫn đông cứng người lại.
Tư Dao kể lại sự việc xảy ra với nhân viên cảnh sát đến điều tra, xác nhận nội dung biên bản, rồi ủ rũ đi ra. Đồng Thụ cũng bị điều tra. Thấy cô anh nói với vẻ ân hận và áy náy: "Rất xin lỗi đã làm cô phải trải qua những chuyện tồi tệ thế này".
"Không sao, mấy tháng nay, những việc tồi tệ tôi cũng trải qua nhiều rồi". Tư Dao nói hờ hững, mắt đỏ hoe. Căn cứ vào những tội lỗi do Lâm Mang gây ra, anh ta thật đáng chết, nhưng cô vẫn vị choáng vì sự tàn khốc và đột ngột của sự việc này. Phải chăng, những câu Lâm Mang vừa nói là đúng bởi: "người sắp chết, nói lời thường thành thật?" (2)
Đồng Thụ thầm cảm phục cô gái đứng trước mặt nom có vẻ yếu đuối nhưng lại rất cứng cỏi. Anh nghĩ lại một lượt các vấn đề, rồi nói: "Lần trước tôi và cảnh sát địa phương núi Vũ Di cùng đến Tân Thường Cốc, sau khi tìm thấy cô, thì cô gái dẫn đường đó... người bạn của cô.."
"Thường Uyển?"
"Đúng, chính cô ấy, cô ấy cứ một mực can ngăn chúng tôi đừng vào hang quan tài, cô ấy... vừa khóc vừa nói nếu chúng tôi vào đó chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó chúng tôi nghĩ hang quan tài không liên quan trực tiếp đến vụ án này nên cũng thôi, không vào. Cô cho là thế nào?"
"Tôi không biết rõ sự thật về hang quan tài, chỉ biết trong bảy người chúng tôi - kể cả Lâm Mang cùng đến đó, thì cho đến nay chỉ còn Thường Uyển và tôi sống sót. Biết nói thế nào bây giờ? Nếu không nhất thiết phải mạo hiểm thì đừng nên vào, kẻo chỉ chuốc lấy hối hận".
***************************
Chú thich
(1) Về từ đau thương: chỉ là một giải pháp dịch ra tiếng việt, tuy nhiên, chưa thể bao hàm hết cách chơi chữ của tác giả. Trong tiếng Trung Quốc, từ này ( âm Hán Việt: thương tâm), chỉ có nghĩa là đau lòng, đau thương, xót xa, đau xót... nhưng tác giả đã ngầm vận dụng cả "nghĩa theo mặt chữ" = đau tim. Yếu tố này xuyên suốt cả hai tập sách.
(2): Một câu tục ngữ Trung Quốc
Thôn Thạch Lạp dù ở sâu trong núi nhưng không giống như một thôn hoang vắng cách biệt với thế giới bên ngoài, bởi con đường lớn rải nhựa xuyên suốt, nhà ngói san sát hai bên, những cửa hàng tạp hóa đều trang trí đâu ra đấy, với những bộ quần áo, đồ dùng hàng ngày thời thượng và áp phích quảng cáo những đĩa DVD mới nhất.
Đi trên con đường liên thôn, Tư Dao cảm thấy có phần bất yên và lúng túng. Một thời gian đã trôi qua kể từ khi cô và những người bạn thân bị mê hoặc bởi bức thư vô danh ấy, đến tham quan khu thắng cảnh chưa được biết đến là Tân Thường Cốc ở núi Vũ Di, vào hang Thập Tịch có ba cỗ quan tài treo mà theo lời ông già mặc áo mưa gặp ở trên núi, người nào từng vào hang Thập Tịch sẽ “Đau thương đến chết” và trên đường xuống núi, người bạn đồng hành là Kiều Kiều sảy chân rơi xuống vực thì đây là lần thứ ba sau khi Kiều Kiều xảy ra chuyện, Tư Dao tìm đến cái thôn gần Tân Thường Cốc nhất này. Vào buổi sáng, đa số người dân trong thôn đi đến các điểm du lịch chủ yếu của núi Hoàng Cương kế bên để chào bán các đặc sản địa phương. Lần nào tới đây Tư Dao cũng nhất định phải gặp người chủ cửa hàng cơm đầu thôn, tuổi ngoài 40, có kinh nghiệm chạy hàng ở khu du lịch, tiếng phổ thông bập bõm nhưng anh ta lại là người duy nhất trong thôn Thạch Lạp mà Tư Dao có thể nói chuyện.
“Cô đến đây không biết mấy lần rồi, tôi vẫn chỉ có một câu trả lời duy nhất. Từ trước đến nay tôi chưa hề nhìn thấy người này, cũng chưa hề nghe nói “Đau thương đến chết” là gì…”. Chủ quán vừa bấm máy tính cộng tiền một hóa đơn, vừa nói. “Nói điều này không phải là không hoan nghênh cô đến, cô đến đây có thể nói chuyện với tôi”.
“Việc này quả hơi kỳ lạ”. Tư Dao tự nhủ
Chủ quán đột nhiên nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nói “Tôi chợt nhớ ra… cách đây không lâu, khoảng chừng một tháng có một cô gái xinh đẹp na ná như cô cũng đến hỏi tôi chuyện này”.
“Trông cô ấy thế nào?”
“Cao gần bằng cô, mặt trái xoan, đôi mắt tô, nhìn hơi dữ… tóc nhuộm vàng… không hiểu sao, tôi thấy cô ta hơi không bình thường, có vẻ đờ đẫn”
Tiểu Mạn! Tiểu Mạn cũng từng tới đây điều tra, có phải cô ấy cũng đang truy tìm tung tích người mặc áo mưa kia không?
Tư Dao chột dạ: Theo suy đoán của cô thì lúc Tiểu Mạn quay lại Tân Thường Cốc cũng là thời gian trước khi xảy ra vụ lật xe ở Đại Lý không lâu. Bóng “Thần chết” mặc áo mưa không lẽ đã xuất hiện ở nơi xảy ra sự cố, nếu không sao cô ấy tự rước họa vào mình?
Tiểu Mạn đột ngột yêu cầu người lái xe buýt dừng lại giữa đường, chắc chắn cũng vì nhìn thấy người mặc áo mưa- hình ảnh từ lâu đã gây rối loạn trong đầu cô ấy.Vì quá mải mê điều tra sự thật về ông già nói 4 chữ “Đau thương đến chết” mới khiến cô ấy có hành động điên rồ như vậy trên xe.
Tư Dao đưa bức ảnh chụp hiện trường vụ lật xe ở Đại Lý ra, chỉ vào bóng người mặc áo mưa ở góc ảnh “Chính là người này, anh nghĩ lại xem đã từng trông thấy ông ta chưa?”
Chủ quán nhìn lướt, rồi lắc đầu “Tôi cũng đã hỏi những người dân thôn hay đi núi, họ chưa hề thấy lão già mặc áo mưa giữa trời nắng đã đành, mà ngay cả Tân Thường Cốc và hang quan tài treo cũng chưa hề nghe nói đến. Đúng là có thung lũng đẹp, nhưng xưa nay chưa từng có tên. Hang quan tài treo thì lại càng hết sức hão huyền”
“Hang đó rất khuất… nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất. Rõ ràng chúng tôi đã gặp người này. Ông ta nói mình là dân thôn dưới núi, đi xa từ hồi tra trẻ đến già mới quay về. Dù ông ta nói tiếng phổ thông rất tốt, nhưng chúng toi vẫn có thể nhận ra là giọng của vùng này, hơi giống giọng anh. Một người như vậy lẽ nào tất cả mọi người đều không biết?”
Chủ quán ngẩng đầu “Giờ tôi đã biết tại sao cô cứ bỏ công đến đây. Có phải cô cho rằng dưới núi này chỉ có một cái thôn không?” Anh ta cúi xuống dưới quầy lấy ra một tờ giấy nhàu nhĩ, vốn là một tấm bản đồ cũ “Cô nhìn thấy không, trong vòng 20 dặm quanh đây còn có bốn năm thôn nữa”
“Nhưng thôn của các anh gần Tân Thường Cốc nhất, mấy thôn kia khá xa, cũng không biết nên đến chỗ nào để hỏi, chẳng lẽ phải đến hỏi từng nơi một ư?” Hôm nay lần đầu tiên Tư Dao biết quanh đây vẫn còn mấy thôn nữa.
“Cô đi điều tra về con người, và sự việc quái dị chứ gì? Vậy tôi đề nghị cô đến thôn này trước”. Chủ quán chỉ vào một thôn ở phía khác của Tân Thường Cốc, trên bản đồ chỉ đánh dấu ‘thôn A’ chứ không có tên chính thức như những thôn khác.
“Đây là thôn gì?”
“Cô không đọc được chữ à? Thôn A” Chủ quán lắc đầu.
“À, là tôi hiểu lầm, tưởng đó là kiểu gọi tạm “ABCD”, chứ không nghĩ rằng đó là tên thật của thôn đó”
“Nói chuyện với cô thật mệt quá, sao lại là tên thật? Đương nhiên là tên gọi tạm! Cai thôn này không có tên”
Lời nói của chủ quán khiến Tư Dao bỗng nhiên thấy mịt mù.
“Thôn không có tên?”
“Nên mới nói là quái dị mà. Lịch sử của thôn này rất lạ, người trong thôn rất quái, nghe nói, cả gia súc trong thôn này cũng không bình thường. Có lẽ đều là tin đồn đại, nhưng không chừng lại liên quan đến người cô muốn tìm hiểu cũng nên bởi người cô tìm, cũng rất kỳ quái”. Chủ quán vừa nói vừa nhìn ra ngoài quán, vừa như chờ đợi những thực khách không bao giờ đến, vừa như có ý bảo Tư Dao hãy mau đi đi.
“Vậy anh có thể chỉ đường giùm tôi không? Lẽ nào phải đi quanh núi đi đường vòng không cần thiết gì”.
“Tôi cũng không biết chút gì về cái thôn kỳ quái đó. Cô đi đến thị trấn Hoa Tây hỏi xem đi xe ôm hoặc nhờ xe tải nhỏ chở hàng… Hình như nhiều người trong thôn đó lái xe ở vùng này. Mười mấy dặm đường núi! Cô gái thành phố như cô phải đi đến gãy chân thì mới tới đó được. Cô cứ cầm lấy tấm bản đồ này!”
Tư Dao thầm nghĩ “Thành kiến quá”, nhưng lại cảm thấy anh ta nói không sai, cô cảm ơn rồi quay người định đi.
Bỗng nhiên cô cảm giác có người đang quan sát mình.
Cô nhìn xung quanh. Ngoài kia ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khiến cả thế gian dường như không thể che đậy những thứ gì nhơ bẩn nhưng sao cô lại cảm thấy nguy hiểm đang rình rập bên mình.
Quảng trường Long Địa phía đong thị trấn Hoa Tây một nửa là chợ mua bán nông sản, nửa kia là một bãi đỗ xe. Xe vận chuyển hàng hóa của các hộ nông dân và xe chở khách đỗ lẫn lộn, nhiều xe đều treo tấm biển ghi nơi đến trên tấm kính chắn gió phía trước. Tư Dao xem xét kỹ từng chiếc một trong mười mấy chiếc xe ở đó. Nhiều nhất là xe tuyến đi đến thành phố Vũ Di, còn thì không thấy một chiếc nào đến “Thôn quái dị” hay “Thôn A” cả.
Một chiếc xe nhỏ có treo tấm biển “Xe liên vận Tây Mân”. Một anh chàng gầy nhom ngồi trên ghế lái xe xem tạp chí. Tư Dao nghĩ chắc là xe chở khách bèn đi tới hỏi “Anh ơi, xin hỏi xe này đi đâu?”
“Đâu cũng đi, các trấn các thôn trong cả huyện, tuy nhiên phải đợi đủ 6 người”
“Tốt quá rồi, tôi muốn đến ‘Thôn A’, anh đã từng nghe nói đến chưa? Thôn không có tên ấy”
“Tôi không đi đến thôn không có tên!” Tài xế gào lên, nhưng lập tức cảm thấy có phần thất thố, bèn hắng giọng rồi nói “Vì tôi không biết đi đường nào để tới thôn đó”
“Không sao, tôi có bản đồ đây”
Ngón tay gầy quắt của anh tài xế long ngóng giở tạp chí, nhưng mãi không giở nổi 1 trang. Anh ta thẳng tay ném luôn xuống, nổ máy, rồi nói “Tôi phải đi đến nơi khác bắt khách đây” Rồi phóng mất hút trong đám bụi.
Thật kỳ quái! Người này mới gọi là thích hợp để đến thôn quái dị!
Hai trung niên một nam một nữ từ chợ đi lại, lên một chiếc xe tải cũ nát. Tư Dao đi tới hỏi “Xin hỏi hai vị có biết xe nào đi đến thôn A không? Cái thôn không có tên, trên bản đồ chỉ gọi là thôn A?”
Hai người đó nhìn nhau, Tư Dao nghĩ bụng “Ít ra thì bọn họ cũng từng nghe nói đến nơi này”. Người đàn ông hỏi “Đến đó làm gì?”
“Tôi định tìm một ông già mặc áo mưa giữa ngày trời nắng”. Tư Dao cũng thấy ngượng ngịu nhưng vẫn nói tiếp “Chuyện là thế này, mùa hè năm nay tôi và một đám bạn lên núi chơi, gặp một ông già bảo chúng tôi đừng vào hang quan tài, nếu không sẽ mất mạng, nhưng chúng tôi vẫn cứ vào…”
“Từ trước đến giờ, chúng tôi chưa từng nghe nói đến ‘Thôn A’ gì đó, xin lỗi!”. Hai người đột nhiên biến sắc, gần như thô lỗ cắt ngang câu chuyện kể của Tư Dao, quăng những vật phẩm vừa mua được lên thùng xe, chui tọt lên cabin như muốn chạy thoát thân. Trong nháy mắt, người đàn ông đã lùi xe lại. Dường như nghĩ tới điều gì đó, ông ta thò đầu ra nó “Cô đừng đi hỏi ai về Thôn A nữa, từ đâu đến, thì nên quay về đó đi”
Tư Dao cảm thấy rát mặt, cảm thấy mình bị hạ nhục quá thể, nghĩ bụng: tôi mà biết ngoan ngoãn nghe lời ư? Rồi lạnh lùng bĩu môi, quay người đi.
Một lát sau một anh chàng mặc quần bò rộng và áo phông dài tay đi thẳng đến trên chiếc xe lam 3 bánh. Thấy Tư Dao đứng sừng sững giữa một đám xe pháo xám xịt, anh ta không thể không để ý nhìn. Tư Dao cảm thấy anh ta có vẻ tử tế, bèn cười cười đi tới, khẽ hỏi “Anh ơi, làm phiền anh, có thể đưa tôi đến một thôn ở gần đây không? Tôi sẽ thanh toán tiền xe hậu hĩ”.
Anh chàng cười nói “Nếu không phải là đi Phúc Châu, thì đương nhiên tôi có thể chở chị đi. Thôn nào thế?”
“Thôn A”
Anh chàng ngẩn người “Đó là nơi nào, sao từ trước đến nay tôi chưa hề nghe nói nhỉ?”
Tư Dao nghĩ bụng “Điều mà tôi cần, là anh không biết về nó” Cô nói luôn “Ở đây có bản đồ, anh cứ đi theo sự chỉ dẫn là được”
Anh ta ngập ngừng, rồi gật đầu “Được, chị cứ xem bản đồ, rồi bảo cho tôi biết nên đi thế nào”.
Tư Dao mừng ra mặt, lên xe, nói “Ra khỏi thị trấn, trước tiên đi về hướng bắc”.
Chiếc xe ba bánh nổ máy chạy ra khỏi chợ, anh chàng hắng giọng, rồi gợi chuyện, hỏi Tư Dao “Cô giống như khách đến Hoàng Cương Sơn du lịch, sao lại đến đây?”
“Tìm người!” Tư Dao thấy tiếng của cô hoàn toàn bị tiếng động cơ vào tiếng gió nhấn chìm.
“Người nhà à?”
Đột nhiên, một chiếc xe tải lái chéo ra, chắn giữa đường. Anh lái xe lam đáng ngoái đầu nói chuyện với Tư Dao, chợt nhận ra vội vàng phanh lại, suýt nữa thì đâm vào chiếc xe tải đó, lập tức chửi toáng lên. Tư Dao hoàn toàn không hiểu tiếng địa phương nhưng cũng biết anh ta rất tức giận. Một cái đầu thò ra khỏi buồng lái xe tải. Tư Dao giật mình, đó chính là người đàn ông trung niên vừa rồi đã xua cô đi. Điều làm cô càng ngạc nhiên hơn là không biết từ khi nào, trên xe đã chở thêm chục người, lúc này đều nhổm dậy, hằn học nhìn Tư Dao.
Anh lái xe lam thấy tình thế bất lợi, quay đầu nhìn Tư Dao. Người đàn ông ngồi trong buồng lái gọi “Tôi có lời tử tế khuyên cô, sao cô không nghe, cư muốn chúng tôi phải đuổi à?”
Tư Dao nghĩ bụng: ông ta vừa nói “Từ đâu đến, thì quay về đó” mà coi là câu nói tử tế à? CÔ mỗi lúc một cảm thấy kỳ quặc, cái thôn quái dị đó thật khác thường.
Một hồi còi chói tai từ phía sau chợt vang lên, báo hiệu có xe muốn vượt. Tư Dao thở phào. Vẫn có xe qua lại, chiếc xe tải kia không thể cứ đứng chắn mãi như thế, có lẽ sẽ giải tỏa được cảnh bế tắc này. Cô quay đầu lại nhìn nhưng lòng càng nặng trĩu hơn.
Đó là chiếc xe nhỏ có treo tấm biển “Xe liên vận Tây Mãn”. Xe dừng lại, cửa mở ra, khoảng tám chín người đàn ông lục đục đi xuống, nhìn Tư Dao chằm chằm. Người trên chiếc xe tải cũng lần lượt nhảy xuống, thế là cả trước lẫn sau cô có hai đám người dần vây kín lại. Ánh mắt mỗi người đều hiện rõ nỗi sợ hãi và phẫn nộ.
Tư Dao kêu lên “Các vị muốn gì?”
Người tài xế gầy nhom hạ giọng “Chúng tôi chỉ muốn khuyên cô rời khỏi nơi đây, đừng có chuốc lấy phiền phức”
Anh thanh niên chở Tư Dao kêu to “Các người lẽ nào có thù à? Đối phó với một cô gái mà cần nhiều người thế này ư? Tôi từ huyện tới mới được hơn hai năm, không biết những chuyện quái dị của người trong núi các ông. Nhưng cũng không thể đứng nhìn các ông ức hiếp một cô gái được”
Người đàn ông đứng tuổi lái chiếc xe tải cười nhạt nói: “Bọn tôi ức hiếp cô ta chắc? Bọn tôi không thiết! Nhưng chỉ muốn cô ta đi khỏi đây, không việc gì đến anh!"
Người lái xe lam lại hỏi “Này, cô nghĩ lại xem? Có đồng ý quay ra không?
Tư Dao đành phải gật đầu, nghĩ bụng để họ đi khỏi rồi hãy hay.
“Được, đồng ý là được rồi. Cô xuống xe ngay đi. Bên bến đó có rất nhiều xe vào thành phố đấy” Người lái xe lam ra hiệu bảo Tư Dao xuống.
Tư Dao miễn cưỡng xuống khỏi chiếc xe ba bánh. Chân cô vừa chạm đất, chợt có một người đàn ông đi tới, giật lấy tấm bản đồ trong tay cô. Rất nhanh, người ấy bật lửa đốt tấm bản đồ, Tư Dao bước lên giằng lại thì đã không kịp, bản đồ đã hóa thành tro.
“Sao ông lại…” Tư Dao gay gắt hỏi, nhưng cô hiểu ngay. Câu trả lời rất giản đơn: những người này dám làm đủ mọi chuyện miễn là không để cô đến cái thôn quái dị đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT