"Mới dọn đến nơi này đã không lễ phép rồi chứ?" Viên Lai Lai cứ tiếp tục đi theo hắn những cũng không biết anh ta muốn làm gì.
Nhấn thân thể cô xuống chiếc ghế sa-lon, Vệ Thần một chân quỳ xuống trước măt cô, Viên Lai Lai sợ hết hồn, mặc dù cô vừa chứng kiến cảnh Hình Diễn cùng Tư Ninh thân mật nhưng cũng không đến nỗi khiến tâm tình cô xuống cực độ, nhưng cô cũng không vì thế muốn dùng nữa đời sau này sống chung với người tên Vệ Thần này. Ôm lấy đôi tay trước ngực phòng vệ mà dõi theo hắn, "Này, tôi sẽ không chấp nhận."
Vệ Thần đâu tiên là sửng sốt, sau lại nhíu mày nói, "Em không phải sẽ cho rằng anh đang muốn cầu hôn chứ?"
Vệ Thần nâng đôi chân của nàng lên rồi đem chiêc giày cao gót kia cởi ra, Viên Lai Lai cảm thấy không được tự nhiên liền di động thân thể của minh. Thật không có ít người đang nhìn về phía cô cũng như ký giả được dịp chứng kiến cảnh hay liền dơ máy lên bấm liên tục. Vậy mà Vệ Thần không có hành động nào như để ý tới những tay săn ảnh cùng ánh mắt của những người xung quanh, tự nhiên nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa mắt cá chân đang sưng tấy lên, "Lần đầu tiên mang loại giày cao gót này xác thật rất mệt cùng khó chịu, về nhớ em nhớ ngâm chân mình với nước nóng."
Viên Lai Lai muốn đem đôi chân mình rút về, nhưng dù cố gắng cỡ nào cũng không thoát khỏi sức lực đàn ông của Vệ Thần, cô giương đôi mắt giùng giằng nhìn Vệ Thần, lại một lần nữa chống lại ánh mắt chằm chằm của Hình Diễn hướng về mình. Ánh mắt anh ta thăng trầm, tức giận mà trầm ổn, Tư Ninh cũng vừa vặn di chuyển ánh mắt sang hướng cô mà xem xét. Viên Lai Lai cuống quít dời chân đi, "Được rồi, được rồi mà, tôi biết anh tức giận vì thấy cảnh hai người đó thân mật, ít nhất anh nên tới mà hỏi thẳng Hình Diễn, đừng ở lại đây mà lãng phí hơi sức trên đôi chân này của tôi."
Vệ Thần thay đôi giày khác cho Viên Lai Lai đồng thời đặt thân hình anh ta xuống cạnh chỗ ngồi của cô, thuận thế ôm chặt cô cùng cô thì thầm, "Em nhìn xem cái ánh mắt của cái người đằng kia đang muốn xé xác chúng ta ra ngàn mảnh xem, như thể anh ta hận không thể đem chúng ta chặt ra từng khúc, thật chẳng hiểu anh ta vì sao lại quý trọng cái hạng con gái như cô ta."
Viên Lai Lai thật muốn đá cái người con trai này mấy cái, hắn cần gì mà phải giữ chặt tay cô ở đầu gối thế kia, còn cả người cô lại bị hắn khống chế rất chăt, căn bản là không thể nào di chuyển cái chân yêu quý của chính mình được, chỉ đành phải oán hận mà lên tiếng, "Dù anh là mặt chó thân người cũng không khiến tiểu thư Tư kia ban tặng anh một cái liếc."
Vệ Thần nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, cơ hồ gần như dán sát mặt của anh với cô, "Anh thật không ngờ đâu óc em lại xấu xa như vậy nha, em quả thật cái gì cũng am hiểu rõ, chẳng qua quả thật thiếu chút nữa anh đã bị em qua mặt."
Viên Lai Lai tức giận nhìn cái người trước mặt này, "Anh còn không phải đã viết mọi thứ lên mặt của chính mình rồi sao? Chẳng qua tôi như thế lại có thể nhìn thấy rõ một chút thành quả, anh khiến tiểu thư Tư nhà người ta lãnh cái rắm của anh, tức nhiên người ta sẽ không cảm thấy được thoài mái rồi."
Vệ Thần nhìn Viên Lai Lai cười cười xem chừng lại còn muốn nhảy dựng lên mấy cái, rốt cuộc chỉ là phong đổ không đủ trình độ để làm vậy, "Em muốn chúng ta làm một cuộc giao dịch thỏa thuận không?"
Ánh mắt Viên Lai Lai thoáng chốc lóe sáng lên, "Bao nhiêu tiền?"
Vẻ mặt Vệ Thần trong nháy mắt liền xụ xuống như quả bóng bị xì hơi, cắn răng nghiến lợi nói, "Tình cảm thiêng liêng như thế, em đừng có làm nó trở nên đen tối, trở thành cuộc giao dịch giữa hai người được không?"
Viên Lai Lai đưa ngón tay chỉ chỉ cách đó không xa nơi Hình Diễn và Tư Ninh đang bị bao quanh bởi ký giả mà thở dài nói, "Chẳng lẽ anh không phải cho rằng bọn họ là vì tình yêu lại càng thần thánh hơn sao?"
Động tác Vệ Thần không nhanh không chậm liền tự mình rút ra tờ chi phiếu trong túi ra, tiện tay kéo xuống lấy bút ra ký tên rồi đưa cho Viên Lai Lai, "Như vậy đã đủ rồi chứ?"
Viên Lai Lai vốn là tâm tình trầm muộn đều bị quét sạch đi bởi tờ chi phiếu này. Hai mắt tỏa sáng nhìn tờ chi phiếu trong tay, "Okay, đồng ý, chẳng qua là tôi không thể đảm bảo kết quả sẽ đạt như mong muốn." Vô luận như thế nào, cô nên chừa một đường lui cho chính mình.
Vệ Thần khóe mắt giật giật, nhưng cũng không thể không nhắc nhở cô gái trước mặt này, "Hình Diễn đối với em xác thật rất khác biệt so hắn đối với những cô gái ở xung quanh hắn, nhưng là em đừng quên Hình Diễn cùng Tư Ninh là đôi bạn thanh mai trúc mã, hắn hiện tại không phải là thương hại cô ta."
Tối nay xem chừng hai người đã nói hết những gì mà giấu kín trong lòng bấy lâu nay, Viên Lai Lai là vì Hình Diễn mà Vệ Thần lại vì Tư Ninh, chỉ là do ngày thường hai người đùa đùa giỡn giỡn nên không nói, nếu biết được tâm ý đối phương, hai bên sẽ liền nói mục đích của nhau lúc ban đầu. Nhưng những điều này cũng không ảnh hưởng chút xíu nào tới quan hệ giữa hai người cùng vai diễn hòa thuận đến kì lạ.
Viên Lai Lai mỉm cười đem tờ chi phiếu bỏ vào túi, chống cằm nhìn anh, "Vầy làm sao bây giờ, nhưng tôi đã thu chi phiếu rồi, đầu tiên tôi nói chính là tôi sẽ không phải giờ hoàn trả lại hàng đã thu."
Vệ Thần thấy rõ ràng là cô nàng đang cố tình ăn vạ, hung hăng gõ mạnh vào cái trán của cô, "Em dám qua cầu rút ván? Em đã quên ngày thường ai đã đưa đi đón em về à? Quên là người nào đã giúp em kiểm tra văn kiên à? Ai là người giúo em mua thức ăn rửa rau phụ em àh?Quên......."
Viên Lai Lai chịu không nổi liền chấp tay cầu xin tha thứ, "Đã biết đã biết, anh thật dài dòng nha."
"Còn dám noí anh dài dòng?" Dứt lời liền lôi cô đi một mach, "Tối nay em đừng mong có thời gian nghỉ ngơi, hãy cùng anh đi xã giao"
Viên Lai Lai miễn cưỡng đi theo anh, khi anh còn chưa đên gần liền thấy người quen biết liền xông lên, "Tôn hun vi" (Vy: cái này ta không hiểu, ai giúp ta với!!)
Vệ Thần lôi cô trở lại, "Không cho phép em đi lên đó xin chữ ký."
Chủ ý của Viên Lai Lai cũng chỉ là muốn làm hắn bị bẽ mặt trước đám đông mà thôi, thật không may lại bị hắn đoán được ý định đó, cô nhất định phải giả bộ trở thành con chim sẻ nhỏ néo vào ngực hắn mà nói ngọt nói nhẹ với hắn. Đến cuối cùng lại không nhìn rõ mình đang đối đầu với ai, thật hận là không thể thoát ra khỏi đây cũng không được về nhà ngủ.
Thật cố gắng lắm mới có để chịu đựng đến khi bữa tiệc kết thúc, hai người liền đón xe về nhà. Vừa dừng dưới lầu, Viên Lai Lai không chừng chờ một giây nào liền nhảy xuống xe hướng chân cầu thang mà chạy tới, liền nghe tiếng rầm rầm của xe đang lao vút rời đi. Cô dậm chân một cái, SHIT!!!!!! Thật là nhà bị dột mà còn gặp mưa, nhà ở tầng cao mà thang máy thế nào mà lại bị hư ngay lúc này.
Đưa tay vào túi xách lục lọi vòng vòng để tìm chiếc điện thoại của mình, thú thật, đô đạc của cô trước giờ rất lộn xộn, lục tung túi xách cả nửa ngày mới tìm được chiếc điện thoại di động của mình. Viên Lai Lai chưa kịp hô reo mừng rỡ thì bất chợt miệng cô một khắc bị che lại bởi một bàn tay to lớn. Sau một lúc, thân thể cô nhẹ nhàng rơi vào ngực của người nào đó cũng cảm giác được một hơi thở nóng hổi bao quanh cô. Viên Lai Lai đầu tiền kinh hãi, sau đó lại kịch liệt giãy giụa, nhưng đôi bàn tay kia vẫn không hề có bất kì động tác nào như muốn rời khỏi cái miệng xinh xắn của mình. Bất giác trong lòng Lai Lai dâng lên một nỗi bất an cùng lo sợ, bắt đầu mất đi ý thức liền bất tỉnh trong lòng ngực đó.
Lúc sau, cô dường như nghe được tiếng của ai đó lo lắng gọi mình: Lai Lai, Lai Lai.
Tỉnh dãy, cô lại bị một làn khói lan tỏa làm cho hoảng sợ, mở mắt ra liền nhìn thấy nhiều tàn thuốc đã cạn rơi đầy ở phía bên giường, nheo mắt lại, cô rõ ràng thấy người đàn ông ngồi ngay chỗ đó chính là Hình Diễn.
"Thầy?" Giọng nói cô khàn khàn gọi người đàn ông đó, một mình ngồi dây, trêu chọc nói, "Thầy tới thật là đúng lúc, vừa đúng lúc em đụng trúng một tên lưu manh, không có thầy em sẽ không thể ngồi ở chỗ này nhìn thầy ung dung hút thuốc rồi."
Hình Diễn không nói lời nào liền hướng công tắc mở đèn, môt lần nữa trở lại vị trí ngồi của mình lúc nãy. Viên Lai Lai lúc này mới phát hiện ra anh ta tựa hồ là có chút men say rồi, cô dè chừng liền nhìn thấy ánh mắt muốn đoạt lấy cùng chứa đầy dục vọng của Hình Diễn đang nhìn mình.
Nghiêng đầu một cái, Viên Lai Lai ở trong này liền sửng sờ, trên đất thì toàn là những mảnh tàn thuốc đã bị hút cạn, trên bàn thì duy nhất tờ chi phiếu với bút viết của Vệ Thần trên đó, sắc mặt cô bất giác trầm lặng, đang muốn với tay lấy tờ chi phiếu đó cất đi liền bị động tác nhanh lẹ của Hình Diễn nhẫn tâm đem tấm chi phiếu đó xé nát thành những mãnh vụn nhỏ.
"Thầy........" Viên Lai Lai tức giận, đó là tiền của cô nha!!!! "Thầy, thầy là đang tức giận cái gì chứ, không phải là thầy muốn cùng hôn thê của thầy kết hôn sao? Thế sao lại còn lưu luyến tới chỗ nhỏ bé này của em làm gì?"
Hình Diễn dùng tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, mắt sáng như làn khói của điếu thuốc, "Có phải hay không anh quá dung túc em? Em thật đúng là xấu xa, dám cùng người con trai khác thân thiết như vậy trước mặt anh?"
Viên Lai Lai cuối cùng nổi tiết lên, "Em có làm chuyện gì, cùng ai thân mật thì đối với thầy có quan hệ gì sao? Thầy cho rằng thầy là ai của em cơ chứ? Thầy......" Lời nói còn chưa nói tuôn ra hết khỏi miệng liền bị Hình Diễn hung hăn hôn lấy, không có bất kì sự dịu dàng nào, chỉ có điên cuồng hôn lên cùng chiếm đoạt. Viên Lai Lai cố gắng cắn thật chặt hàm răng của mình không để cho anh ta đạt được ý nguyện của mình, thế nhưng không ngờ anh ta lại càng thêm hung ác tàn bạo mà hôn lấy đôi môi nhỏ của cô.
Hồi lâu, Hình Diễn mới chịu buông cô ra, cố gắng hít thở lên xuống để xoa dịu cơn giận trong mình, lòng bàn tay không chịu được liền đặt lên môi cô nhè nhàng xoa xoa nơi vừa mới chiếm đóng của mình, trong đôi mắt kia mang theo chút xót xa, dịu dàng ôm lấy cô, "Mời vừa ngồi huyết áp em bị thuôt, uống một ly trà giải nhiệt chịu không, chờ anh đi nấu cơm cho em."
Viên Lai Lai sửng sốt, người đàn ông trước mặt cô đây sao có thể thay đổi nhanh như vậy chứ?
Đôi chân không chịu ở yên liền đi tới ngồi xuống trước bàn ăn mà vừa nhìn bóng dáng bận rộn của Hình Diễn trong phòng bếp, Viên Lai Lai vừa ngáp một cái, "Thật không nhìn ra thầy còn là một người chồng đảm đang ở nhà, có phải hay không thầy cũng thường hay nấu cho người vợ tương lai như vậy?"
Hình Diễn chỉ lạnh nhạt "ừ" một tiếng, âm thanh nham hiểm mà trả lời, "Về sau sẽ thường nấu cho lão bà ăn."
Viên Lai Lai nghe được lời đó bất giác chân không tự chủ được mà nhảy xuống chiếc ghế đang ngồi mà đi tới bên cạnh anh, "Chẳng lẽ thầy chưa bao giờ nấu cho người con gái khác sao?"
Hình Diễn nhíu mày, "Làm sao mà có thể gọi là không có."
Viên Lai Lai bĩu môi xoay người muốn rời đi, nhưng bất giác thân hình mỏng manh cô lại bị Hình Diễn chặn ngang ôm lên bế cô ra ngoài phòng bếp, lại cầm dép mang ở nhà lại cho cô, đặt canh chân cô mà nhẹ giọng dạy bảo, "Về sau không cho phép mang chân không đi khắp nơi trong nhà."
VIên Lai Lai không đáp lại mà chỉ trừng mắt liếc người đàn ông trước mặt này.
Hình Diễn thở dài một hơi, "Trước kìa là du học ở nước ngoài, bạn học tổ chức party liên ho
an đều phải tự mình nấu món mà mang tới. Hơn nữa, bên đó thường ăn những món ăn tây không hợp khẩu vị của bản thân nên đã từ từ học cách tự nấu ăn cho bản thân mình."
"Ồh......" Viên Lai Lai lại mở to đôi mắt mà nhìn anh, tặc lưỡi, thật muốn hỏi anh nhiều thứ nhưng lại những câu hỏi đó lại bị chặn giữa ngay cổ họng mình không tài nào hỏi ra được.
"Trừ em ra thì không có bất kì người phụ nào khác vinh hạnh được thưởng thức tay nghề nấu ăn của anh, đừng có mà đoán mò suy nghĩ bậy bạ." Anh xoa xoa cô rồi trở lại gian phòng bếp đầy mùi dầu mỡ cùng nóng nực kia.
Khóe miệng Viên Lai Lai bất giác nở một nụ cười hạnh phúc cùng mãn nguyên, nhưng lại nghĩ đến anh đã có vị hôn thê, nụ cười trên miêng bất giác biến mất, chỉ cho đến khi Hình Diễn mang từng dĩa thức ăn đã nấu xong bày lên bàn khuôn mặt cô vẫn thoáng hiện vẻ buồn không thể nào vui vẻ nổi của mình.
"Có đói bung khong? Ở bữa tiệc không nhìn thấy em ăn bất kì thứ gì cả." Nói xong lại giúp cô gắp thức ăn để vào chén, "Ăn nhiều một chút, chẳng phải anh đã để sẵn một thanh chocolate trong túi em rồi hay sao? Anh để sẵn trong đó để em có thể lấy ăn khi đói bụng, lại để anh bắt gặp em hôm nay phát bệnh, em sẽ ra sao nếu như anh không đến đây tìm em?"
Viên Lai Lai rốt cuộc không thể nhịn được nữa liền lớn tiếng nói, "Em là bị thầy hù dọa đến ngất cũng không được mà chết cũng không xong đó. Trời tối om như vậy bỗng dưng thầy xuất hiện ở đây còn bịt miệng cảu em, thật là muốn mưu sát người khác nha"
Hình Diễn sửng sốt một chút, khóe mắt giật giật, không có tức giận với cô, chỉ tiếp tục công việc gắp thức ăn để vào chén cho cô, "Ăn nhanh đi."
Viên Lai Lai cuối đầu bới cơm, có chút giật mình, một người đàn ông như thế làm sao có thể nấu cơm ngon như vậy? Không thường nấu cho người phụ nữ xung quanh anh ta là thật? Cô dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn về phía anh.
Hình Diễn tựa như đoán được cô đang suy nghĩ những gì trong đầu mình liền nhíu mày nói, "Hiện tại có phải cảm thấy anh thật hoàn hảo?"
Viên Lai Lai "bịch" một tiếng liền đoạt lấy miếng thịt bò mà hắn đang gắp bỏ vào miệng mình, đây chính là do cô dùng tiền của chính mình mua thịt bò này về. Làm sao có thể cứ như vậy để anh ta ăn chứ.
Hình Diễn không để ý tới tình tình trẻ con của cô, cũng không giành ăn với cô, đem từng miếng thịt bò trong dĩa gắp cho cô, "Ăn nhiều một chút, em là quá gấy đi."
Viên Lai Lai cuối đầu chỉ lo há miệng to thật to mà đút từng muỗng cơm để vào miêng, anh ta làm sao nấu cơm ngon hơn cô gấp tram lần rồi, nếu lấy một Hậu Thiên Thiên Đô như vậy về nấu cơm cho cô mỗi ngày thì quả thật là quá tốt. Đợi đến khi cô ăn đến căng cả bụng, vỗ vỗ bụng mình không thương tiếc nhìn Hình Diễn, "Em đã ăn no." Ngụ ý chính của cô chính là 'Thầy à, ăn em cũng đã ăn rồi, thầy cũng đã có thể rời đi nha.'
"Ừ." Hình Diễn nhàn nhạt đáp lại.
Hả? Tiếng 'Ừ' này là có ý tứ gì chứ? "Đã trễ thế này rồi, có phải hay không thầy nên........."
"Ăn no xong xuôi chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút," Hình Diễn ngắt lời cô, cảm giác có chút gì đó không vui khi nhìn thấy bộ dáng cô thận trọng như tụi chó săn ngoài kia, anh cũng đã sớm đoán được cô rốt cuộc là muốn làm gì.
"Nói.... nói chuyện gì cơ?" Trong đầu bất chợt hiện ra hình ảnh của tấm chi phiếu ban nãy. Bọn họ có chuyện gì để mà nói cùng nhau chứ, nghĩ đến điều đó, sắc mặt Viên Lai Lai thay đổi cùng giọng nói nghiêm lại nói, "Thầy à, thầy vừa rồi vừa xé mất tấm chi phiếu của em, em và thầy nếu thảo luận chút xíu về chuyện thầy nên bồi thường lại tấm chi phiếu đó cho em bằng cách nào nha."
Hình Diễn cau mày, cười quỹ dị, "Vậy trước tiên chúng ta nên nói rõ với nhau trước, em cầm chi phiếu của anh để làm gi?"
"Em và anh ta, một người tình nguyện đưa, một người tình nguyện cầm, chẳng phải mọi người lúc này đang đồng tâm hiệp lực giúp chính phủ quốc gia kiếm tiền sao? Chỉ là lúc trước ở trường học em nghe một chút cũng không hiểu thầy đang nói về trước về cái gì, chỉ riêng về khoản này thì em hiểu, có phải hay không thầy nên khen thưởng trí thông minh của em?" Viên Lai Lai nói thật nhiều, hết tất cả điều mà cô có thể nghĩ trong đâu ngay lúc này.
"Đừng có vòng vo, chẳng phải là anh ta cầu xin em giúp anh ta làm chuyện gì đó sao?" Hình Diễn không nhiều lời mà nói trúng ngay tim đen của cô.
"Đó tất là điều đương nhiên, vô công bất thụ lộc*, anh ta để cho em....." Viên Lai Lai chợt ngậm miệng, người đàn ông này quá nham hiểm rồi, lợi dụng chiến thuật đánh động vào trọng tâm sự việc đẻ mà đối phó với cô rồi, anh ta chỉ mới nói khích mấy câu đã khiến cô thiếu chút nữa đã đem mọi chuyện nói thật ra, cái này thật không thể chịu được mà, thật là quá nham hiểm.
* vô công bất thụ lộc: Có làm mới có ăn,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT