Một thân người cô độc nằm bất động trong cỏ ướt.
Những dải sương mù bao bọc nó, chạm vào làn da nhợt nhạt với vô vàn
những bàn tay ẩm ướt, cứ như thể chúng muốn chùi đi tang vật. Con dao
cắm ngập trong ngực anh. Cán nó thò ra ngoài. Thế rồi đột ngột, con dao
chuyển động, nó xoay nhẹ, giật nảy lên thật ngắn, rút ra và trôi bồng
bềnh phía bên trên xác chết.
Nó đi dạo qua sương như đang được những bàn tay vô hình nâng lấy.
Mục tiêu của nó là chiếc xe.
Chiếc xe đứng trên con đường nhỏ, hai đèn pha vẫn sáng. Chúng
óng ánh trong lớp hơi nước như hai con mắt nhợt nhạt của một con thú
còn non ngày. Con dao găm chuyển động. Nó tìm đường đi rất tự tin, luôn giữ khoảng cách ở độ cao ngang đầu người, rồi dừng lại trước cánh cửa
xe.
Chờ đợi, rình mò… Có cái gì đó chuyển động.
Người nhìn thoáng qua chắc chắn sẽ chẳng phân biệt được chuyển
động này với những dải sương mù đang bay lừ đừ. Nhưng nếu ai nhìn kỹ,
người đó sẽ không thấy sương nữa mà là một hình dáng ma quái, nhợt nhạt, đang lại gần chiếc xe. Nếu ánh sáng mạnh hơn, người ta có thể thấy
hình người đó trông quái gở như một con bù nhìn đuổi chim. Nhưng đây là
một thứ bù nhìn khiến người xem rùng mình ớn lạnh với khuôn mặt và hai
con mắt vô cảm chết chóc, có hai con ngươi trắng như tuyết, liên tục
phát ra những tia chớp nhỏ.
Khuôn miệng hầu như chìm hẳn xuống trong một khuôn mặt trông to
đầy, trông như được ai đó nặn bằng bột mì. Những mớ tóc không giải
thích màu sắc dường như dựng ngược khỏi đầu, khô cứng như những cọng
rơm.
Dáng người đến bên chiếc xe… Nó mở cánh cửa bên cạnh tay lái.
Một bàn tay với lớp da mỏng tang bọc ngoài những khúc xương tởm
lợm thò vào cầm lấy chiếc vali lôi ra ngoài. Đặt nó xuống lớp cỏ. Mở nó ra. Lấy ra tấm áo choàng.
Bàn tay trải tấm áo ra, ở phần ngực áo hiện lên một cây thánh giá thật lớn, nổi bật trên nền vải trắng.
Cây thánh giá có hình dạng với đường viền răng cưa của loài cỏ ba lá, được gọi là cây thánh giá Templer.
Thân người đó đổi phục trang giữa cánh đồng. Con đường cách đó
chừng một trăm mét, nơi những chiếc xe đang câm nín lao qua sương mù
như những bóng hình u ám đeo mắt sáng. Lớp sương mù nuốt chửng đa số âm thanh.
Tấm áo vải dài gần tới đất. Khi cái dáng người bí hiểm kia bước đi, gã phải chú ý để không bị vấp.
Gã kéo hết cỡ cái mũ về phía trước. Rìa mũ phủ che trán, phủ cả mũi, và hầu như thò đến gần khuôn miệng.
Mặt gã hầu như không lộ ra nữa.
Trong bóng tối lại càng được che chắn kín đáo.
Mà bầu không khí trong nhà thờ Templer cũ kỹ kia bao giờ cũng tối.
Dáng người bí hiểm trèo lên xe, mở máy và xoay tay lái, cho xe quay trở lại đường chính.
Tất cả mọi việc đã diễn ra đúng như hắn định trước…
Cậu còn nhớ không? – Suko hỏi khi hai chúng tôi đã bước vào bóng tối của ngôi nhà thờ.
- Nhớ chứ.
- Đây không phải là một địa điểm của cái chết.
- Ít nhất thì cũng không cho phép nó trở thành một địa điểm của cái chết. Nhưng… - Nhưng sao?
Tôi nhún vai.
- Mình không biết những gì đang chờ chúng ta tối nay. Nhưng thật ra gã giết người chắc chắn cũng không có lợi thế hơn ta. Ở đây có tất
cả năm người.
- Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn đánh hơi được trước?
- Mình không biết.
- Tại sao cậu luôn nói về gã giết người, John? Cái chúng ta nhìn thấy luôn chỉ là con dao hoặc là con dao găm.
Dĩ nhiên Suko đã được tôi kể cho nghe mọi chi tiết. Mặc dù vậy
vẫn còn những câu hỏi ngỏ, chẳng phải chỉ cho anh, mà kể cả cho tôi.
- Có phải chỉ riêng con dao quỷ ám đó là đã sống sót qua các thế kỷ, hay cả chủ nhân ngày xưa của nó, một người đàn ông có cái tên
Malraux? Đó là một câu hỏi mà chúng tôi chưa tìm được câu trả lời. Hai
chúng tôi chỉ rõ rằng cả hai có một mối liên quan trực tiếp với nhau.
Suko và tôi hiện đang đứng ở một vị thế co phép dễ dàng quan sát toàn khu vực. Ngôi nhà tròn của nhà thờ Templer được bao quanh bởi hai hào nước nhỏ. Thêm vào đó là một lần hàng rào, bao quanh toàn bộ khuôn viên bên ngoài.
Mặc dù đứng không xa, nhưng chúng tôi chỉ nhìn hình dáng ngôi
nhà thờ hiện lên lờ mờ. Sương mù cũng đã tràn về tới khu Soho và đang lừ đừ lấp đầy mọi ngõ ngách như những lớp vải màn màu trắng. Đây là hiện
tượng bình thường, bởi càng về đêm thì hơi nước và sương mù càng dày
đặc lên. Thêm vào đó là bóng tối, và cả hai thứ trộn lại khiến những âm thanh từ khu vực xung quanh đột nhiên mang một âm điệu hoàn toàn khác. Trầm đặc hơn, như từ xa vọng lại.
Chúng tôi không nhìn được những ngôi nhà đứng đằng sau nhà thờ, thậm chí không linh cảm được chúng.
Chúng tôi chỉ còn trước mặt ngôi nhà thờ và những bộ xương đang
mọc lên từ khoảng đất giữa nhà thờ và hàng rào. Ít nhất thì vào thời
điểm này, mọi cây cối trông đều tiêu điều như những bộ xương thật sự.
Phần nhà hình tròn bên dưới có đội trên đầu nó một hình tròn nhỏ hơn, có chỉ vài khuôn cửa sổ rất nhỏ. Nó kết thúc phía bên trên bằng
một bức tường tự vệ xây bằng đá, lổm nhổm những lỗ châu mai.
Một tháp canh mảnh dẻ mọc lên từ phía trái đằng sau của nhà thờ. Nó vọt thẳng lên cao như một ngón tay đang cảnh cáo, ngăn không cho
chúng tôi tới gần.
Sát vào mảng bên phải, nơi có cửa ra vào, nhà thờ đã được xây
thêm một khu nhà nhỏ nữa. Chái nhà mở cửa về phía trước và có mái dốc
nghiêng sang phải.
Chúng tôi biết tất cả những chi tiết đó qua một vụ án trước đây. Nhiệm vụ hiện thời chỉ là tập trung cho tình huống mới.
Vẫn chưa có ai trong số năm người đàn ông xuất hiện. Suko và tôi đã đến đây tương đối sớm, bởi chúng tôi không muốn bỏ qua bất cứ sự
kiện nào.
Thời gian chậm chạp trôi.
Chẳng một ai quan tâm tới ngôi nhà thờ cổ. Phía xa xôi đang dần
bật lên một vài quầng sáng như những vệt chòng chành màu trắng đục, đó
là đèn trong nhà hắt qua các khung cửa sổ mở. Những người sống trong khu vực xung quanh chẳng mấy ai quan tâm đến nhà thờ, người ta có những
mối lo và những niềm vui khác.
Căng mọi giác quan, chúng tôi chờ và tìm “kẻ địch”.
Cho tới nay, cả hai chúng tôi đều chưa tìm được lời giải thích,
chưa thể đoán vụ án chứa những mối quan hệ nào. Tại sao một con dao
không có người cầm lại có thể tự động lên đường, có thể xuất hiện nhanh như chớp, hầu như hiện ra từ cõi vô hình. Tất cả những hiện tượng đó
chỉ có thể xảy ra nếu ẩn đằng sau lưng nó một pháp thuật mạnh mẽ.
Chắc đó phải là một pháp thuật đã được cả tay Harun El Basra
biết đến từ trước. Hắn là chủ nhân của con dao và những người theo đạo
Templer ngày trước đã cướp nó ra khỏi tay hắn trong một cuộc Thập Tự
Chinh, bởi họ biết rất chính xác con dao này chứa những nỗi nguy hiểm
quỷ quái nào. Rõ là không thể giải thích bằng logic bình thường, nhưng
ai biết pháp thuật miền Trung Cận Đông cổ xưa còn chứa đựng trong nó
những bí mật nào? Tôi cảm thấy mình bị quá sức trước câu đố hiểm hóc,
chắc Suko cũng vậy.
Hai chúng tôi chờ đợi.
Thời gian bò từ từ, khiến chúng tôi có cảm giác nó đang dài ra
gấp đôi. Thêm vào đó, bao bọc quanh chúng tôi là bầu không khí ẩm ướt
và tĩnh lặng. Đây chính là thứ thời tiết có thể khiến cho mọi võ sĩ cũng cảm lạnh như thường.
- Vẫn giữ kế hoạch cũ chứ? – Suko hỏi.
- Tại sao không?
- Mình không biết, John. Nhưng mình có cảm giác như ta đang làm một chuyện gì đó sai lầm.
- Sai lầm gì kia?
- Như đã nói, mình cũng không biết. – Anh khẽ cười. Giọng cười
nghe cay đắng. – Một khi tưởng tượng con dao găm đó đột ngột được vật
chất hóa trong ngôi nhà thờ của dòng đạo Templer, sao mình thấy nôn
nao. Chắc chắn chúng ta sẽ phải tính đến trường hợp có người chết.
- Và vì thế mà bọn mình cũng sẽ vào đó. Nhưng muộn hơn, khi cả năm người đàn ông đó nhóm họp lại với nhau.
- Được. Ta sẽ làm theo ý cậu.
- Nhưng cậu không hào hứng. Phải không?
Suko đưa tay vuốt vuốt trán.
- Ta chờ đã… - Anh xoay đầu qua phải. Giọng nói anh nhỏ, hầu như không thể nhận ra. – Theo mình thì họ đến rồi kìa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT