Lúc nó đánh đến mười hai tiếng, Wendy cảm thấy cuộc biến hoá bắt đầu.

- Đừng! - Em rên rỉ - Đừng!

Nhưng chẳng có cách nào để ngăn nó lại. Lần này Wendy hoá thành mèo rất nhanh.

Biến nhanh như thế có phải là do gần đến lúc trăng tròn không? Chỉ trong chớp mắt, cuộc đổi lốt đã hoàn tất. Trái tim Wendy đang giằng co giữa hai luồng cảm giác: nửa sợ hãi, nửa háo hức.

- Meo eo eo!

Em cất tiếng kêu và đứng trên gối.

Em đã là ma mèo, một sinh vật hoang dã lang thang của đêm tối. Luôn sẵn sàng ra đi! Em nhảy khỏi giường.

Không! Em thầm nhủ. Mình sẽ không ra ngoài tối naỵ Mình sẽ ở lại trong này và nằm ngủ.

Wendy lại nhảy vào giường. Em cuộn đuôi lên tới mặt và nhắm mắt lại.

Nhưng em không thể ngủ. Các cơ bắp của em đang căng lên giục giã hành động. Em muốn lang thang, muốn chạy, rượt theo lũ côn trùng và chuột.

KHÔNG! Em thầm nhắc thêm lần nữa. Nguy hiểm lắm, mình sẽ không đi. Mình sẽ không đi.

Để bớt căng thẳng, em đứng dậy rướn người. Em choãi chân ra xa để oằn lưng uống rồi em bắt đầu bước từ đầu giường này đến đầu giường kia.

Em không thể chịu đựng nổi. Em nhảy ra khỏi giường, nhảy lên bàn trang điểm rồi lại nhảy xuống sàn nhà, đi loanh quanh. Như thể bóng tối đang quyến rũ em.

Wendy cố nằm xuống lần nữa. Cố nghe theo cái phần con người trong em.

Nhưng phần ma mèo trong em mạnh hơn. Mạnh hơn nhiều.

Em không thể cản được nó nữa. Các cơ bắp của em như thể không còn tuân theo lý trí em. Bất thình lình, em lao vút ra khỏi cửa sổ. em chạy thật nhanh, loáng một cái em đã xuống đến mặt đất trước khi kịp biết chuyện gì xảy ra.

Em đứng trên cỏ ướt, ngửi làn không khí. Em đã ra ngoài. Các giác quan của em cực nhạy.

Em phát hiện ra có vật gì di chuyển bên cạnh. Một con chuột! Wendy cảm thấy mình đói lắm. Em rùn người xuống, chuẩn bị săn mồi.

Rồi em nghe một tiếng động. Tiếng động của con gì đang trườn về phía em.

Lần theo em.

Ánh trăng chiếu nhanh qua khối đen ấy, đủ để Wendy nhìn thấy một vệt trắng.

Một ngôi sao trắng.

Đấy là gã ma mèo đen. Đôi mắt vàng khè của nó lấp lánh trong ánh trăng, chiếu thẳng vào em.

Rồi nó nhảy tới.

Wendy chuyển người nhảy lùi lại. Lông của em dựng hết cả lên khi ma mèo đen đáp xuống phía sau em.

- Meo eo eo!

Nó rít lên. Nó dường như tức giận vì đã vồ trượt.

Wendy đối diện với kẻ thù. Lưng con ma mèo đen cong lại. Nó bắt đầu tiến về phía sườn em. Hàm răng sắc lẻm cuanỏ lấp lánh.

Wendy đứng trên đất của mình. Em xù hết lông để thân hình trông càng to càng tốt. Tai em dán sát vào đầu. Một tiếng grừ trầm thoát ra từ cổ họng em.

Nhanh như tia chớp, gã mèo đen đưa chân trước cào vào em. Wendy cảm thấy cơn đau buốt khi bị mấy cái vuốt bấu vào chân.

- M E E O O O R R R R!

Wendy rú lên. Em cố đánh trả. Song, gã mèo đen quá nhanh. Nó dễ dàng tránh cái tát của em. Nó rùn người xuống, chuẩn bị nhảy vồ lần nữa.

Wendy dán mắt vào con mèo đen.

Nhưng một tiếng nói nho nhỏ từ trong lòng Wendy bảo em phải quay người bỏ chạy, bảo em phải dừng ngay trận đấu kẻo em không còn đường sống sót đâu.

Gã mèo đen đang vờn em nhưng me lập tức quay người bỏ chạy. Nhanh lên, nhanh lên. Wendy phóng như bay trên mặt đất. Hai chân sau của em chụm lại nhảy đi, đẩy em bay vào khoảng không trước mặt. Hai chân trước thì cố với càng xa càng tốt. Gió lướt qua mặt em nghe vù vù.

Nhưng em càng chạy nhanh thì gã ma mèo đen càng chạy nhanh hơn. Chân của nó dài hơn, cú nhảy của nó mạnh hơn. Dần dần nó tiến đến gần em.

Wendy phóng qua tảng đá lớn rồi quay người trốn vào bụi cây. Em có đánh lạc hướng được nó không? Em đã đổi hướng, rồi lại đổi hướng. Nhưng trước mặt lại là bức tường chắn mất lối.

Wendy thu người nhảy vọt quạ Chân trước của em bám vào lớp gạch xù xì. Em cố đạp chân sau trèo lên. Rồi em thoát khỏi bức tường, tiến vào con hẻm nhỏ bên kia.

Rồi em nghe một tiếng đáp xuống nhẹ nhàng từ phía sau. Gã ma mèo đen vẫn bám theo em.

Wendy chạy theo hẻm nhỏ, gã mèo đen rượt theo. Chân em bắt đầu nhức nhối nơi gà mèo đen kia cào trúng. Em cảm thấy máu đang chảy ra, ướt đẫm cả lông.

Và con mèo đen kia càng đến gần hơn.

Wendy chạy nhanh đến nỗi hụt cả hơi. Tim em như thể sắp nổ tung.

- Meo eo r r r!

Gã mèo đen gọi với vẻ thách thức. Wendy không trả lời. Em phải để dành hơi để chạy. Em biết mình đang chạy hết sức. Hy vọng duy nhất là thoát khỏi con mèo đen kia.

Bất thình lình, Wendy rẽ phải.

Chẳng kịp suy nghĩ, em nhảy thẳng lên. Em thấy mình đang bám vào hàng rào kẽm gai. Em nhảy xuống cái sân bên dưới.

Wendy không biết mình đang ở đâu. Em chẳng bao giờ đến khu hàng xóm này. Ánh trăng chiếu sáng vằng vạc khi em loay hoay tìm chỗ nấp.

Nhưng không kịp, con mèo đen kia đã đứng trên hàng rào. Wendy nhìn lên trong nỗi kinh hoàng khi thấy nó thu mình chuẩn bị nhảy xuống. Cái mồm nó há hốc khi nó cất tiếng gào lên.

Wendy nhìn quanh tìm lối thoát.

Con mèo đen đã nhảy xuống sân.

Không còn đường chạy. Em không thể nhảy lên để tránh. Con mèo đen đứng trước mặt Wendỵ Nó tiến gần đến, mồm phát ra âm thanh phì phì.

Wendy lùi lại.

Chạm vào một gốc cây sần sùi.

Wendy đã cùng đường.

Cả người Wendy run rẩy. Con mèo đen đến gần. Gần hơn.

Lưng Wendy cong cao hơn. Em xù hết lông lên.

- Meo o o r r! - Wendy gào! - Xì xì i i xịt! - Em phun hơi nước phì phì.

Con mèo kia đứng lại.

Đấy là khoảng thời gian Wendy cần.

Em quay người lại, nhảy vọt lên cây thông. Dùng vuốt bám chặt, em leo lên.

Em nghe tiếng con mèo đen bám theo em. Độ nặng của nó làm rung chuyển cái cây.

Wendy leo cao lên, đến những cành nhỏ gần trên ngọn. Em ẩn mình trong cụm lá dày ter6n ngọn.

Con mèo đen cứ bám theo.

Nhưng nó leo chậm. Bởi thân hình quá lớn nên nó phải thận trọng với mấy cánh cây bé gần trên ngọn.

Wendy nằm yên không cử động. Gã ma mèo đen kia mà khó phát hiện ra em!

Nhưng vết cào trên chân em bắt đầu nhức. Wendy cúi xuống liếm theo bản năng.

Gã ma mèo lần đến chỗ Wendỵ Nó phát hiện ra tiếng động, nó leo đến gần hơn.

Wendy thu nhỏ người vào đám lá thông. Em không thể leo lên thêm nữa.

Gã ma mèo đen đến gần thêm.

Bây giờ, nó chỉ còn cách Wendy chưa đầy một mét. Nó nhìn thẳng vào mặt em, phun nước bọt phì phì.

Wendy nhắm mắt, đợi bị tấn công.

Em cảm thấy có sự di chuyển đột ngột, em mở mắt ra.

Em không thể tin những gì mình thấy. Gã mèo đen đang leo xuống cây. Gã đã bỏ đi xạ Em nhìn theo cho đến lúc nó biến mất.

Sao nó không tấn công mình nhỉ? Cái gì làm nó sợ bỏ đi nhỉ?

Wendy phát hiện thấy bầu trời đang sáng dần lên ở phương đông. Những bóng ma kinh hoàng biến mất. Lần đầu tiên trong đêm, Wendy không thấy sợ. Bây giờ em đã bình yên.

Chỉ trừ một rắc rối nhỏ.

Da em bắt đầu ngứa. Chân em bắt đầu nhức nhối. mặt em vặn vẹo khi mũi và miệng dịch xa nhau ra.

Em đang đổi lốt trởi lại!

Chưa hết một phút, Wendy lại trở thành một cô gái.

Một cô gái mắc trên ngọn cây thông.

Trên một trong những cành cây cao vút, rậm rì. Em cảm thấy nó bắt đầu cong oằn vì độ nặng của em.

Wendy quờ tay và chân quắp lấy nó. Khi tim em bớt đập mạnh, em nhìn xuống.

Khoảng cách quá xa... quá xa...

Không có cách nào để em tụt xuống.

Wendy dốc hết sức bám chặt cành cây. Nó khôg lớn hơn cái cán chổi bao nhiêu.

Còn mặt đất thì tít xa phía dưới.

Cành cây đung đưa theo chiều gió. Nó có thể dể dàng chịu nổi sức nặng của một con mèo - thậm chí là ma mèo. Nhưng bây giờ Wendy đã là người. Cơ thể em quá lớn để bám vào cành cây bé xíu.

Bình tĩnh! Wendy động viên mình. Mày phải tìm cách nào leo xuống! Wendy cố nhìn xuống một lần nữa. Cơn chóng mặt làm mờ mắt em. Toàn bộ thế giới xung quanh dường như chao đảo mạnh.

Mình sắp rơi mất! Em kinh hoàng nghĩ. Em đã leo quá cao. Tay em bắt đầu toát mồ hôi. Nỗi lo sợ chiều cao của Wendy bây giờ lại trở lại.

ĐỪNG! Wendy thầm ra lệnh. Nhớ lại hôm qua đi! Nhớ lại buổi đấu lao.i hôm qua đi! Em đã rất can đảm. Cái xà bé xíu. Cách xa mặt đất đến thế mà em có phải sợ gì đâu.

Mày có thể làm được việc này.

Wendy giảm bớt độ căng của bàn tay đang nắm cành cây. Rồi từ từ, rất thận trọng, em lần bàn tay xuống phía dưới cành cây, rồi tiếp tục đặt tay kia xuống.

Rồi em nhấc người, đặt chân xuống cành cây bên dưới.

Cái cành cây bên dưới chắc hơn, nhiều lá hơn. Em cảm thấy an toàn hơn khi tụt xuống đấy.

Nhưng em hãy còn cách mặt đất xa quá. Em phải tụt xuống tiếp. Em chưa thể nghỉ ngơi.

Em còn phải leo nhiều.

Tiếp tục, em ôm chặt thân cây và buông chân tụt xuống cành cây phía bên dưới, rồi thêm một cành cây bên dưới nữa. Em dừng lại để thở.

Em choãi chân tìm cành tiếp theo.

Và chỉ cảm thấy không khí.

Em nắm chặt lấy cành cây bắt đầu cong oằn xuống. Chân em đá loạn xạ trong cơn kinhhãi. Lá thông găm đầy áo ngủ của em. Cơn choáng váng lại xuất hiện.

Cảm giác thăng bằng và sức lực của em biến mất.

- Không!

Wendy gào lên. Rồi chân em chạm phải vật gì rất cứng. Một cái chành cây. Thận trọng, em đặt chân xuống.

Em dựa vào thân cây nghỉ lấy sức. Em đợi cho đến khi nhịp tim trở lại bình thường. Nhưng em biết em còn phải tiếp tục leo xuống.

Cành tiếp cành.

Bây giờ thì có dễ dàng hơn. Càng bò xuống, cành cây càng dày và khoẻ hơn. Rất dễ nắm hay đặt chân lên.

Wendy lại nhìn xuống đất. Mặt đất vẩn còn xa tít tắp dưới kia. Nhưng em không thấy chóng mặt nữa. Em không sợ.

Wendy gỡ chiếc áo ngủ mắc ở chạc cây ra. Mình dẽ nghỉ một lát, em nghĩ. Sự nỗ lực đã làm em kiệt sức.

Em dựa vào thân cây, hài lòng với hành động của mình và vui mừng bởi đã chế ngự được cơn sợ hãi.

Rồi em nghe tiếng động.

m thanh của cành cây bị gãy.

- Không!

Wendy thì thào.

Với một tiếng RẮC ẮC! Cành cây Wendy đang bám vào rời khỏi thân cây.

- Đừng!

Wendy hét lớn. Em chộp nhanh thân cây và bám lấy. Em muốn cắm móng vuốt vào nó để giữ cho cơ thể khỏi rơi.

Tay em rượt trên lớp vỏ nhám. Em không thể giữ.

Wendy cất tiếng hét khi bị rơi xuống.

Huỵch! Chớp mặt, em đã rơi xuống vạt cỏ dày ngay dưới gốc cây. Wendy dang rộng chân tay nằm trên mặt đất. Chẳng có gì bị gãy cả. Em từ từ ngồi dậy. Em bị cào xước, bị bầm và đau rát nhưng không bị thương tổn. Wendy chớp mắt mấy lần và lắc đầu để kiểm trạ Không có gì là thực sự nguy hiểm.

Wendy đứng dậy, run rẩy trong ánh bình minh. Em phủi khắp người, tấm áo ngủ đã bị rách và dính đầy nhựa xanh của lá cỏ.

Tấm áo ngủ của em?

Trời ơi, lỡ có ai nhìn thấy thì sao? Em nghĩ, mình phải chạy nhanh về nhà.

Wendy ra khỏi khu vườn, chạy theo con hẻm nhỏ. Em cố nhớ lại những ngã tư và những chỗ rẽ khi em chạy trốn gã ma mèo đen. May thay, lúc ấy đang là sáng chủ nhật, em không gặp bất kỳ ai trên đường về nhà.. Lát sau, em về đến nhà. Em tìm thấy chiếc chìa khoá dự phòng bên dưới chậu hoa phía cửa sau rồi lặng lẽ mở khoá vào bếp.

Trót lọt, không có dấu hiệu gì của bố mẹ và anh Brad. Mọi người luôn ngủ dậy muộn vào chủ nhật.

Em rón rén lên cầu thang. Tay chân em chằng chịt những vết xước. Có một lỗ thủng trên cánh tay nơi gã ma mèo đen đã cào em. Sau khi tắm, Wendy bôi kem sát trùng vào các vết xước. Có lẽ mình nên tắm trong bồn có pha thuốc sát trùng này, em lẩm bẩm.

Em chẳng biết phải làm gì với chiếc áo rách và vấy nhựa cỏ, thế là em giấu nó vào phòng vệ sinh. Rồi em mặc quần Jean và chiếc áo màu đen, một trong số những chiếc áo hiếm hoi không có hình mèo của em.

Vậy đấy! Wendy nghĩ. Việc biến thành ma mèo suýt nữa đã hại tạ Ta phải dừng lại, bằng mọi cách!

Em nhìn mình trong gương, em nhìn lá bùa ma mèo. Em cố mở khoá. Dĩ nhiên nó vẫn bị kẹt.

Wendy lần xuống tầng trệt, nơi bố em cất dụng cụ lao động. Em tìm thấy một cái kéo cắt dây thép. Thận trọng giữ nó, em đưa vào cắt chuỗi hạt.

Chuỗi hạt không đứt.

Wendy quẳng cái kéo xuống sàn nhà và cố cầm nước mắt.

Mình phải cần một người khác giúp, em nghĩ. Mình không thể làm việc này một mình.

Nhưng ai có thể giúp em?

Tina! Dĩ nhiên rồi! Tina sẽ giúp em.

Tina là bạn thân nhất của em. Hai đứa luôn kể cho nhau nghe về mọi thứ. Hơn nữa, Wendy cảm thấy xấu hổ khi giữ một bí mật lớn như thế mà không nói cho bạn mình hay.

Nhưng liệu Tina có tin không? Mình sẽ nghĩ cách để thuyết phục bạn ấy. Wendy quyết định. Giữa hai đứa, Wendy chắc là sẽ tìm được cách để giải quyết.

Wendy cảm thấy dễ chịu hơn sau khi quyết định sẽ nói điều bí mật ấy ra với Tinạ Sau khi để lại mẩu giấy xin phép bố mẹ, Wendy nhảy lên xe đạp, đạp đến nhà Tina.

Mẹ Tina đã ra vườn, đang nhổ cỏ trên luống hoa. Tina đang ngồi trên ghế phía sau nhà, mơ màng nhìn bầu trời.

- Xin chào!

Wendy chào lớn. Em dựng chiếc xe trong sân rồi đến ngồi trên ghế cùng Tina.

- Trông cậu buồn đấy, có chuyện gì vậy?

- Bố mẹ tớ vẫn còn bực mình vì con Shalimar đáng thương ấy, - Tina nói, - Nó vẫn còn bị nhốt trong hầm.

- Vì lỗi xé rách ghế sô pha hả?

Wendy hỏi. Tina thở dài:

- Ừ, tớ đã khẳng định với bố mẹ là tối đó nó không có ở đó.

Em nhún vai.

- Nhưng chắc nó đã làm thế. Có lẽ nó lẻn vào trong lúc tớ đi tìm nó.

Hãy nói đi, Wendy thầm thúc giục. Hãy nói cho Tina biết ai đã cào rách cái ghê sô pha đêm hôm ấy.

Wendy đã đẩy lùi được sự e ngại của mình. Em nói:

- Tana này, Shalimar không cào rách cái ghế đâu.

- Sao cậu lại dám quả quyết như thế?

Wendy hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Bởi vì tớ đã làm việc ấy.

Tina nhìn Wendy rồi phá lên cười:

- Đó là mẹo để cứu Shalimar ra phải không?

Wendy bình tĩnh nói. Em liếc nhìn mẹ Tina đang đứng ở luống hoa cạnh đấy:

- Tớ nói nghiêm túc đấy. Vào nhà đi, tớ có chuyện rất quan trọng kể cho cậu nghe.

Vẫn chưa dứt cơn cười, Tina theo Wendy vào nhà.

- Kể đi, Wendy!

Tina giục ngay khi hai đứa đã vào trong phòng.

- Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại ăn nói có vẻ bí hiểm thế?

Wendy chưa biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào cả. Thế là em kéo cái lá bùa ra khỏi áo sơ mi.

- Tớ nghĩ là tớ đã tìm ra lý do tại sao bà Bast không chịu bán chuỗi hạt này cho tớ.

- Bởi vì bà ta dở hơi chăng?

Tina đùa.

- Bời vì đây không phải là một chuỗi hạt. Nó có một ma thuật đặc biệt. Tớ nghĩ bà Bast đã biết chuyện này.

Em thấy Tina muốn nói điều gì đó, nhưng em không để cho bạn nói.

- Kể từ khi đeo chuỗi hạt này, tớ đã bị biến thành ma mèo.

Wendy thở thật sâu.

- Đấy, câu chuyện là thế đấy.

Em nói và nhìn Tina với vẻ dò hỏi xem Tina phản ứng ra sao. Tina chỉ nhìn em mà không nói lời nào. Rồi em phá lên cười.

- Tớ biết gần đây trông cậu có gì kỳ lắm.

Tina tiếp tục cười ngặt nghẽo. Wendy gọi:

- Tina! Tớ nói nghiêm túc đấy. Đến tối là tớ biến thành ma mèo. Tớ... người tớ mọc đầy lông! Tớ lang thang trên khắp các ngõ hẻm, tớ...

Tina càng cười lớn hơn. Em gập người lại mà cười.

- Đừng nói nữa, Wendy! Kẻo tớ không thể thở được.

Wendy suy nghĩ, em phải tìm cách làm cho Tina tin. Em phải nói gì để thuyết phục bạn đây? Nhưng đã có cái để Wendy tập trung suy nghĩ vào. Một tiếng động ở trong ph2ong ăn thu hút tâm trí em.

Đó là tiếng động rất khẽ, tiếng rỉa lông. Wendy phát hiện ra đấy là tiếng động của con chim trong lồng. Chắc là Merribel, chú chim quý của Barnes. Wendy biết lồng chim treo trong phòng ăn, cạnh cửa sổ. Ở phía bên kia bức tường.

Wendy lắng nghe tiếng rỉa lông nhẹ nhàng của chú chim. Làm sao mình có thể nghe những âm thanh ấy qua bức tường được nhỉ? Em phân vân.

- Cậu khùng à?

Tina thốt lên và lắc đầu.

- Wendy là ma mèo! Câu chuyện hay thật!

- Đúng đấy!

Wendy khẽ đáp. Em bận nghe. Trong đầu em đang hiện lên một con chim bạch yến. Em bắt đầu lần về phía phòng ăn. Con chim vẫn tiếp tục rỉa lông, âm thanh do cái mỏ nó chạm vào lớp lông vọng vào tai em. Mình phải tóm con chim ấy, em nghĩ. Như thể được điều khiển bằng một sức mạnh kỳ bí, Wendy đã thấy mình đứng trước lồng chim trong phòng ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play