Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, cuộc sống của Hương đã xuất hiện thêm hai con người. Hải và Phong – tuy tính cách khác nhau nhưng đều chung
một đặc điểm là có năng khiếu chọc tức cô. Lễ hội trường càng đến gần,
mọi thứ càng trở nên gấp rút hơn. Hội học sinh luôn trong tình trạng
quay cuồng chóng mặt. Giấy tờ, kế hoạch là do Hương quản lý nên cô còn
mệt mỏi hơn. Ai cũng động viên cô một hai câu, trừ Hải. Lúc nào đi qua
chỗ cô ngồi cậu ta đều chọc ngoáy khiến cô tức điên, đến khi đầu cô bắt
đầu bốc khói thì ù té chạy.
- Cậu có giỏi thì đứng lại cho tôi. Tên khỉ đột kia!!!
Cả hành lang vang vọng tiếng hét ầm ĩ của cô. Còn cái tên “khỉ đột” kia
thì vừa co cẳng chạy, vừa ngoái lại phía sau, lè lưỡi rồi phá lên cười.
Thành tích tốt nhất mà Hương từng đạt được ở cự ly chạy 100m là 14s. Vì
thế cuối cùng cô cũng tóm được Hải. Nắm lấy cổ áo cậu ta, cô cúi người
thở hồng hộc. Hải la lên oai oái:
- Ê! Thả… thả ra…
- Thả ra để cậu chạy mất à? Tôi đâu có ngu
- Cái cô nấm lùn này… cậu có cao ráo gì mà đòi nắm cổ áo tôi hả? Gẫy lưng mất…
- Im đi! Mệt chết đi được. Gẫy lưng? Càng tốt. Ai bảo cậu thừa thời gian đi trêu chọc người khác.
- Tôi có ý tốt mà. Tại tôi thấy cậu cứ cau có, mà cau có như thế thì nhanh già lắm, nên chọc chút cho vui thôi mà.
- Vui? – Hương hét lên – Tôi thử đi đi lại lại gọi cậu là khỉ đột xem cậu có vui không nhé?
- Thì cậu vốn gọi tôi là khỉ đột mà? Yên tâm. Tôi là người rộng lượng, không chấp nấm lùn đâu.
- Đã bảo là không được gọi tôi làm nấm lùn mà? Tôi cao 1m64 đấy.
- Vẫn thua tôi. Mà thấp hơn thì tôi gọi cậu là nấm lùn.
Hương tức nghẹn giọng. Đây là lý luận cộp mác Thanh Hải. Cậu ta luôn lấy mình làm trung tâm để đánh giá người khác. Cậu ta không cao bằng tôi.
Tóc cậu ta không mềm như tóc tôi. Cậu ta không bơi giỏi bằng tôi… Trước
mớ lý luận này Hương chỉ còn nước lắc đầu thở dài.
Cô xoay người, bước đi. Tay bị cậu ta nắm lấy, giật ngược lại. Cô lảo
đảo lùi về phía sau. Cô đưa mắt trừng mắt nhìn Hải. Nhưng chưa kịp mắng
mỏ gì thì có tiếng bước chân. Hương kéo tay cậu ta nấp vào góc tường
khuất.
- Sao lại trốn?
Hải thì thào hỏi cô. Hương khẽ lắc đầu. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy.
- Lễ hội trường lần này lớp cậu đăng kí làm gì?
Giọng con gái.
- Lớp tớ mở quán trà. Lớp cậu?
- Lớp tớ? Trò chơi. Vừa mới lên đăng ký với Hội học sinh. Ai da. Nhắc đến là bực mình.
- Sao vậy?
- Cái cậu Hương thư ký ý. Tớ đến đăng ký muộn một chút thôi mà nói này
nói nọ, bảo là lần này cho qua, lần sau thì khỏi cần đăng ký. Cậu ta
nghĩ mình là ai chứ?
Hương khẽ cười nhạt. Nhưng Hải thì tròn mắt nhìn cô, miệng há hốc. Cô lắc đầu, ra hiệu im lặng.
- Cậu ta chẳng qua dựa hơi chị mình mà thôi – cô bạn kia lại tiếp tục
nói – Nếu không phải nể chị Hà thì tớ chẳng coi cậu ta ra gì rồi. Sao
chị Hà xinh đẹp, duyên dáng, lại học giỏi như vậy mà lại có đứa em như
thế nhỉ? Học hành bình thường, ngoại hình cũng chẳng có gì xuất sắc. Cậu nghĩ xem, họ có phải là chị em ruột không?
- Tớ chịu. Nhưng tớ cũng chẳng ưa gì cái cậu thư ký ấy. Cậu ta lúc nào
cũng ở bên anh Bình của tớ. Không những thế, còn định độc chiếm cả Thanh Hải, em trai anh ấy nữa chứ? Thật là… Chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ở cạnh thiên nga….
Hương thấy bàn tay Hải đã nắm lại, cậu ta hơi nhổm dậy. Cô vội kéo cậu ta ngồi xuống. Hải nhíu mày nhìn cô nghi hoặc.
Cô chỉ lắc đầu cật lực. Bàn tay nắm lấy cánh tay cậu ta thêm chặt. Đến
khi hai người kia đã đi xa rồi cô mới buông ra, đứng thẳng dậy.
Lập tức Hải quay sang hầm hừ hỏi cô:
- Sao cậu lại không cho tôi hỏi tội hai con nhỏ ấy?
- Tại sao phải làm vậy? – Cô điềm nhiên nhìn Hải.
- Tại sao ư? Rốt cuộc não cậu làm bằng gì vậy? Bị người ta nói xấu, bôi
nhọ mà mặt mũi cứ tỉnh bơ như vậy? Cậu chỉ là đúng theo yêu cầu của Hội
học sinh thôi mà? Còn nữa, cái gì mà cóc ghẻ....
- Vậy chẳng nhẽ nổi xung lên à? Mọi người đều có quyền nói những gì họ
nghĩ. Tôi không cấm được. Làm ầm ĩ lên chỉ khiến bản thân thêm thảm hại
thôi.
- Cậu…
- Cậu về làm việc của mình đi. Tôi ra ngoài một chút.
- Thu Hương!!!
- Đừng lo. Tôi đi mua nước cho mọi người thôi.
- Nhớ về sớm.
- Uh.
…..
Cóc ư?
Hương bật cười. Mấy cô nàng ấy cũng giỏi ví von ấy chứ?
Dừng lại trước một cửa hàng quần áo, cô ngắm nhìn mình trong tấm gương.
Một con nhóc cao nhỏng, tóc tai bù xù. Cái mũi to, mặt đầy mụn.
Giống thật….
Cũng chua chát thật….
Cô đâu phải là gỗ đá? Nói với Hải là mặc kệ nhưng trong lòng lại đau
nhói. Từng từ từng câu mà hai cô nàng kia nói ra như lưỡi dao vô hình
cứa vào tim cô. Cô không quan tâm mình với chị ai xinh hơn, ai giỏi hơn. Cô chỉ quan tâm đến anh thôi. Cóc và thiên nga? Với mọi người anh và cô lại là đôi đũa lệch đến như thế ư? Sống mũi cay cay. Cô bước thêm một
bước, đứng gần hơn với chiếc gương. Tay lùa vào mái tóc. Nó đã dài ra
rồi, cũng mềm hơn. Mụn trên mặt cũng ít hơn. Cô đang cố gắng vì điều gì? Cô cũng không biết nữa. Nếu thực sự anh thích cô thì anh sẽ không quan
tâm đến ngoại hình của cô. Cô không muốn thích một người chỉ quan tâm
đến vẻ bề ngoài.
Cô thấy mệt mỏi vô cùng. Yêu đơn phương luôn như vậy. Ta chẳng biết
trong lòng đối phương, ta là thế giới hay chỉ là hạt cát nhỏ nhoi. Tâm
trạng thấp thỏm, lo âu khiến cô muốn phát điên lên.
- Em đang nhìn cái gì đấy?
Một giọng nói cất lên khiến Hương giật mình. Cô xoay hết sang trái rồi phải.
- Tôi ở phía sau em. Em ngốc quá. Trong gương kia kìa..
Giọng nói quen thuộc luôn pha chút cười cợt. Là Vũ Phong. Hương nhìn vào gương. Đúng là anh ấy.
Cô quay người lại, giơ tay đấm nhẹ lên bả vai anh ta một cái.
- Anh nói ai ngốc hả?
- Em chứ ai. Mà em nghĩ cái gì đến đứng đờ người ở đây vậy?
- Không… không có gì. Còn anh?
- Tôi? Đi chơi. Đang định qua trường em thì gặp em đứng đực mặt ở đây.
Dạo này chiều nào Vũ Phong cũng qua trường Hương. Lúc đi ăn kem, lúc dạo loanh quanh trên phố, khi thì anh ta giúp cô thanh toán mấy việc của
Hội học sinh. Phong làm thành thạo đến nỗi cô nghi ngờ anh ta cũng làm
gì đó trong Hội học sinh trường Đông Kim. Cô có hỏi nhưng anh ta chỉ
cười, bàn tay to xoa tóc cô đến rối bù lên.
- Gặp nhau ở đây hay quá. Mình đi chơi đi.
- Hôm nay không được. Em còn nhiều việc lắm. Em đi mua nước rồi quay về trường luôn.
- Chán nhỉ. Vậy…
Anh ta ném cho cô cái gì đó. Hương đưa tay lên đón lấy.
- Cho em đó. Cười lên. Nhìn cái mặt em chán chết đi được.
Nói rồi Phong bỏ đi luôn. Cô cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình. Là một chiếc kẹo mút, vị bạc hà.
Hương mỉm cười. Phong luôn biết cô thích ăn gì. Sở thích của cô, anh ấy nắm trong tay, chưa bao giờ sai.
Phải. Phong nói đúng. Việc gì cô phải buồn cơ chứ? Mặc cho người ta nói
gì, chỉ cần cô toàn tâm toàn ý cố gắng hết mình là được. Thích anh là cô biết mình đã chọn con đường gập ghềnh, toàn chông gai. Vì thế cô phải
cố gắng gấp đôi.
Nắng dịu nhẹ trải dài trên phố. Một cơn gió mùa thu trong trẻo nhẹ nhàng thổi qua, khiến tóc cô bay bay…
- Nói…
- Không nói…
- Nói…
Từng cánh hoa rơi ra lả tả trên mặt bàn. Hương vẫn cần mẫn bứt tiếp cánh của bông hoa hồng trong tay, miệng lẩm bẩm. Không phải tín đồ của dòng
phim tình cảm lãng mạn mà cô hay gọi là “chuối sến” nhưng bây giờ cô lại bắt chước cái chiêu mà nhân vật nữ chính thường làm. Phim ảnh không
phải cái gì cũng vô lý. Như cái việc bứt cánh hoa nhìn có vẻ vô vị này
chẳng hạn. Làm như vậy là để tạo động lực cho bản thân, là để an ủi
chính mình, chứ không mê tín vớ vẩn. Con người luôn cần một loại tín
ngưỡng hay tôn giáo để bấu víu vào mà cứu rỗi tâm hồn mình. Còn cô, cô
dựa vào việc ngồi bứt cánh hoa hồng để quyết định có tỏ tình với anh hay không. Mối quan hệ giữa anh và cô, cô muốn làm rõ ràng. Dù có thất bại, ít ra cô còn có câu trả lời tử tế, không phải thấp thỏm và mệt mỏi như
bây giờ. Bây giờ là thời đại nào rồi? Chuyện cọc đi tìm trâu không còn
khiến người ta nhìn mình như người ngoài hành tinh nữa.
- Em đang làm cái gì thế?
Hương giật bắn người, hốt hoảng quay lại. Thu Hà đang tủm tỉm nhìn cô.
- Sao chị không gõ cửa vậy?
- Chị gõ đau cả tay rồi. Chẳng qua có người mải nghĩ ngợi linh tinh nên
không nghe thấy thôi. Định tỏ tình với ai mà ngồi đếm cánh hoa thế này?
- Không…. Không phải việc của chị….
- Khai mau…. Anh chàng nào khiến cô em của tôi trở nên lãng mạn thế này?
- Đã bảo không phải việc của chị mà. Chị sang phòng em có việc gì thế?
Thu Hà không trả lời câu hỏi cô mà ngồi xuống giường, ôm lấy con gấu bông to oạch với khuôn mặt ưu tư.
Hương xếp gọn những cánh hoa rơi lung tung trên mặt bàn, rồi thản nhiên
nhìn chị mình. Mỗi khi Thu Hà mang bộ mặt này sang phòng cô có nghĩa chị ấy đang phân vân một chuyện gì đó và cần có người để nghe chị ấy “giãi
bày”. Mà cái “giãi bày” của chị ấy thông thường chiếm luôn thời gian của cô ít nhất khoảng 2 tiếng đồng hồ.
- Hương này….
Chị ấy đã bắt đầu rồi. Hương ngao ngán khẽ gật đầu.
- Em thấy chị thế nào?
- Hả? – Suýt nữa Hương sặc ngụm cà phê mới cho vào miệng.
- Ý chị là…. Em thấy ngoại hình của chị thế nào?
- Chị định chọc tức em đấy à? Cái tên khỉ đột Thanh Hải kia đủ khiến em đau đầu rồi, còn chị, miễn cho em đi.
- Chị không đùa đâu. Em nói đi mà.
- Thật chị không biết?
- ….
- Nếu chị đi thi hoa hậu, không đăng quang ngôi bậc cao nhất thì cũng là Á hậu 1, được chưa?
- Em lại đùa chị rồi.
Mặt Thu Hà ửng hồng. Hương bật cười, khẽ lắc đầu.
- Trong mắt em, chị là người con gái xinh đẹp nhất. Em không nói đùa
đâu. Không chỉ ngoại hình mà tính cách chị cũng đạt ít nhất 9/10. Vì
thế, bỏ qua cái mối lăn tăn vớ vẩn trong lòng chị đi. Nói cho em nghe
cái ý chính trong câu chuyện mà chị muốn nói với em ý.
- Chị…. Chị…. Định tỏ tình….
Lần này thì Hương sặc cà phê thật. Cô lấy giấy ăn lau vội miệng và mũi
của mình, rồi chạy lại đến ngồi bên cạnh Thu Hà. Đây quả là một tin tức
giật gân. Bà chị với tính cách truyền thống của cô định chủ động đi tỏ
tình?
- Chị… vừa nãy có phải ăn ớt nhiều quá nên hơi cay xộc lên, đầu óc không tỉnh táo phải không?
- Đồ quỷ này! – Chị cô lấy con gấu đập cho cô một phát.
- Ấy. Đừng xấu hổ quá mà giết người diệt khẩu nhá.
- Chị không nói nữa đâu.
- Ế. Em đùa chút thôi mà. Chị định tỏ tình? Với ai?
- Người này em cũng biết đấy.
- Em? Ai nhỉ?
- Là Thanh Bình!
Bạn nghe tiếng sấm bao giờ chưa?
ĐÙNG!
Vang rền trời đất, khiến ta choáng váng.
Cái tên mà chị cô thốt lên không khác tiếng sấm dội vào đầu óc cô. Cái
lưỡi vốn linh hoạt giờ cứng đơ lại, không cuốn lên để thốt ra lời. Hương đờ người nhìn chị mình. Đâu đó trong lòng, có cái gì sụp vỡ.
Thu Hà thẹn thùng đẩy đẩy vai cô, nhỏ nhẹ nói:
- Đừng có nhìn chị như thế. Kì lắm sao?
Hương như bừng tỉnh. Nụ cười trên môi cô nhạt tuếch, sao đắng ngắt. Cô gượng gạo tỏ vẻ nhí nhảnh:
- He he…. Có người đỏ mặt kìa.…. Vậy chị… định… bao giờ?
- Lễ hội trường lần này không phải có phần khiêu vũ tự do sao? Chị định bày tỏ lúc đó.
- Hay đấy….
- Được đúng không?
- Vâng… Chị?
- Hả?
- Chị thích anh ấy lâu chưa?
- Thích Bình lâu chưa á? Lần đầu tiên gặp cậu ấy, chị đã vô cùng ấn
tượng. Dần dà gặp nhau nhiều, tình cảm càng tăng. Em cũng biết đấy, bọn
chị sắp ra trường rồi. Chị muốn nhân lúc chưa muộn nói ra tình cảm của
mình. Em thấy thế được không?
- Được… Tốt lắm ạ…
- Uh. Chị muốn hỏi em để có thêm động lực. Thôi. Em ngủ đi.
- Dạ…
Khi bóng dáng Thu Hà khuất sau cánh cửa, hai tay Hương buông thõng xuống giường.
Liệu được không? Quay ngược thời gian, để cô không nghe cũng không biết chuyện này? Để cô vẫn vô tư với tình cảm của mình.
Cô đưa tay vò rối mái tóc của mình.
Tại sao lại như thế? Tại sao người chị thích không phải ai khác mà lại
là anh? Tại sao lại là anh cơ chứ? Tại sao lại là người chị mà cô yêu
quý hết mực?
Hương nhếch môi cười. Chưa lúc nào cô hiểu rõ hai từ “trớ trêu” như lúc
này. Hai chị em cùng thích một người. Dù chọn ai, cũng đau, cũng đều
tuyệt vọng như nhau. Tim thắt lại, nhói lên. Trái tim này, luôn đập lỗi
nhịp khi đứng trước anh, khi nhìn thấy nụ cười của anh. Bây giờ thì nó
rỉ máu vì anh.
Một làn gió lùa vào căn phòng. Những cánh hoa hồng trên mặt bàn rơi *** lung tung trên sàn nhà.
Nói?
Hay không nói?
Lòng cô rối như tơ vò….
Như lạc vào mê cung…
Tuyệt vọng không biết lối ra ở đâu….
- Hương…
- Hương…
Hương giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bong. Cô ngước lên. Anh
đang nhìn cô chăm chú, đôi lông mày hơi nhíu lại. Đôi mắt nâu ấm áp ánh
lên tia lo lắng.
Em ổn không ư? Anh à, em muốn nói với anh rằng em không ổn, không ổn
chút nào. Tim em đau còn tâm trí thì rối bời. Em không hề ổn.
Cô muốn thốt lên những lời này. Ngước lên nhìn vào đôi mắt đối diện,
thấy bản thân mình trong đó. Miệng khô khốc, cô đáp mà không nhìn anh:
- Em ổn, chỉ hơi thiếu ngủ thôi.
- Sắc mặt em kém lắm. Hay nghỉ ngơi đi. Để đấy anh làm cho.
- Không cần đâu ạ.
- Nghe lời anh đi. Ra ghế ngồi nghỉ một chút.
Đầu cô tự động gật một cái, lê người đến cái ghế sô pha. Hôm qua cô hầu
như không ngủ được. Tựa vào thành ghế, cô đưa mắt nhìn anh. Khuôn mặt
anh khi chăm chú làm việc rất đẹp. Ánh mắt trầm tĩnh, mái tóc rủ xuống
phía trước trán thật mềm mại. Cô cứ nhìn anh như thế mà chìm vào giấc
ngủ lúc nào không biết. Trong giấc mơ cô thấy anh nhìn cô dịu dàng rồi
khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn….
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Hương bừng tỉnh, giấc mơ ngọt ngào cũng biến mất.
Cô loay hoay tìm điện thoại trong túi xách.
Là Phong.
- Alo?
- Em rảnh chứ?
- Có việc gì hả anh?
- Chả lẽ cứ có việc mới được gọi cho em à? Nói đi, em rảnh chứ?
Cô liếc sang phía chiếc bàn dài hình chữ nhật giữa phòng. Anh đã đi đâu
mất. Chồng tài liệu cũng không còn trên mặt bàn. Cô muốn làm việc cũng
chẳng có việc mà làm nữa.
- Ê. Em còn nghe không đó?
- Em rảnh.
- Vậy ra cổng trường đi. Tôi chờ. Nhanh lên đó.
Anh ta cúp máy luôn. Cô trợn mắt nhìn màn hình điện thoại. Cái tên này…
Cô thu dọn đống đồ của mình rồi chạy ra cổng trường. Ngó quanh quất mà
không thấy Phong đâu cả. Đang định bấm số gọi thì anh ta đã lù lù đứng
trước mặt cô. Cô há miệng định hỏi thì đã bị anh ta cầm tay kéo đi. Bàn
tay cô nằm gọn trong bàn tay to và hơi thô ráp của anh.
- Mình đi đâu thế?
- Bí mật.
- Hả?
- Chỉ cần im lặng đi theo tôi là được. Ok?
- Ok.
Chiếc xe buýt đưa hai người đi về phía ngoại ô. Hương kéo cửa sổ để gió
lùa vào trong xe. Cơn gió mùa thu hơi khô, lành lạnh. Cô nhắm mắt, hít
lấy không khí trong lành mà trong thành phố không tài nào có được. Cánh
tay trái của cô thò ra ngoài xe, vẫy vẫy trong không khí.
Nhưng bàn tay vừa mới khua nhẹ được vài cái đã bị Phong kéo vào. Hương mở mắt, quay sang trừng mắt nhìn anh.
Vũ Phong nhún vai, điềm nhiên nói:
- Nếu muốn mất cánh tay đó thì em cứ việc thò ra. Đi ngược chiều toàn xe tải thôi đấy. Với lại đường toàn bụi, em mở cửa ra làm cái gì hả?
Lại nữa rồi. Sao lần nào anh ta cũng chặn họng khiến cô mất hứng như
vậy? Cứ coi như anh ta có lý đi, nhưng một lần phá lệ không được sao?
- Tôi nói sai hay sao mà em lại giận dỗi nhìn tôi thế kia?
- Ai nói em giận dỗi?
- Cái mặt của em nó tố cáo rồi kia kìa. Thật là…
- Sao anh toàn bắt nạt em vậy? Bộ nhìn thấy em bực tức anh vui lắm sao?
- Ơ…
- Sao? Em đang buồn lắm. Giờ còn bị anh chọc cho tức điên… Anh không chịu nhường nhịn em một lần được sao?
- Này… Em … khóc đấy à?
- Em ghét anh… Rất ghét… hic…hic…
- Này… Khóc thật à? Tôi có làm gì em đâu?
- Hu hu…
Hương bật khóc nức nở. Nước mắt đua nhau tuôn rơi đầm đìa trên mặt. Cô
cứ thế khóc òa lên. Bao nhiêu bức xúc, bao nhiêu phiền muộn trong lòng
theo nước mắt vỡ tung ra.
Mải mê khóc, cô không thèm quan tâm đến xung quanh, không biết mọi người xì xào bàn tán chỉ chỏ, cũng không thấy khuôn mặt từ đỏ bừng dần biến
thành xám xịt của Vũ Phong.
Khi họ xuống xe, Hương chỉ còn nấc lên từng tiếng đứt quãng, mắt đỏ hoe. Cô lén lút nhìn dáng người cao lớn phía trước. Cửa xe vừa mở, Phong
bước xuống, không thèm nhìn cô mà bỏ đi luôn. Anh đi trước, cô lẽo đẽo
theo sau. Bầu không khí u ám bao trùm họ. Phong giận cũng phải thôi. Cô
tự dưng khóc ầm lên khiến anh bị mọi người chỉ trỏ và lầm tưởng là biến
thái. Ai cũng dành cho anh ánh mắt khinh thường. Dù cô đã cười cười giải thích, mọi người cũng không để ý nữa nhưng mặt anh vẫn lạnh tanh không
chút cảm xúc. Cô đã quen với hình ảnh phóng khoáng có phần cợt nhả của
Phong, nên khi anh nhìn cô với ánh mắt thâm trầm, con ngươi với hai tông màu đen – nâu hút sâu, cô thấy hơi sợ. Cắn cắn môi, cô mấy lần giơ tay
ra định níu lấy vạt áo anh nhưng lại rụt lại. Cô không dám chắc mình sẽ
không chọc anh tức thêm. Thế là người đi trước người đi sau, im lặng
tuyệt đối.
Gió lồng lộng thổi. Hương đưa mắt nhìn xung quanh. Cô không biết đây là
chỗ nào, nhưng, cảnh vật thực sự không tồi. Không gian rộng lớn phủ một
màu vàng cam, những đám mây trôi dạt về cuối chân trời. Giữa đất trời
bao la hòa quyện làm một, Hương thấy mình thật nhỏ bé. Có vẻ như đây là
một cánh đồng lau. Dưới chân cô, những ngọn lau đưa mình theo gió, ngả
nghiêng. Bông lau trắng muốt như bông đung đưa theo làn gió heo may của
mùa thu. Cô đưa tay ra phía trước, để gió mơn man trên từng ngón tay,
len lỏi vào từng kẽ tay rồi nằm gọn trong lòng bàn tay.
Khẽ mỉm cười, cô đưa mắt tìm Phong. Nhưng trước mặt cô là khoảng không
bát ngát, không có cái dáng ngông cuồng của anh đâu cả. Cô hốt hoảng
quay khắp phía tìm anh.
Anh, không phải giận quá mà bỏ rơi cô ở nơi đồng không mông quạnh này
đấy chứ? Sống mũi cô bắt đầu cay cay. Cô bặm môi, hai bàn tay nắm chặt
lại. Trong lòng vô thức gọi liên tục cái tên Vũ Phong.
- Đồ ngốc! Tôi ở phía sau em.
Giọng nói trầm trầm cất lên.
Hương quay phắt người lại. Vũ Phong đứng đó, cách cô có ba bốn bước
chân, mái tóc rối tung trong gió, cả người toát lên nét phóng khoáng và
hoang dại.
Nhìn thấy bóng dáng ấy, mọi lo sợ trong lòng cô bay biến mất, chỉ còn sự vui sướng đang lan tỏa. Cô chạy đến, nhướn chân lên, hai tay choàng qua vai, ôm chặt lấy Vũ Phong. Miệng tự bao giờ nhoẻn cười thật tươi.
Trước hành động bất ngờ của cô, Vũ Phong rõ ràng kinh ngạc vô cùng, cả thân người anh cứng đơ, bất động.
Cảm nhận được thái độ của Vũ Phong trước cái ôm của mình, Hương vội buông anh ra, cúi đầu, lúng túng nói:
- Xin lỗi… Em xin lỗi…
Cô cũng không hiểu sao mình lại làm vậy. Khi thấy Phong, điều cô nghĩ
đầu tiên là giữ chặt lấy anh ấy. Vô thức ôm anh ấy, nhưng lại chủ đích
xóa đi bất an trong lòng mình.
Cô ngước lên và nhận ra Vũ Phong đang nhìn mình với ánh mắt ngỡ ngàng,
đâu đó trong đôi mắt đặc biệt đó còn ánh lên tia sáng kì lạ. Mặt cô lập
tức ửng hồng lên, nóng ran. Vội đưa mắt nhìn sang phía khác, cô lắp bắp:
- Xin lỗi… Tại em tưởng anh bỏ đi rồi…
- Nên khi thấy tôi mới vui quá mà ôm tôi?
Cô tròn mắt nhìn anh, rồi lại cụp mắt xuống, gật đầu một cách máy móc.
- Em nghĩ tôi vô tình thế ư?
- Chả thế còn gì? – Cô lầm bầm.
- Hả?
- Không… Tại em nghĩ… anh giận em….
- Giận? Vì cái gì?
- Thì… chuyện trên xe… em làm anh xấu hổ….
- Cái chuyện cỏn con ấy đáng để bụng sao? Tôi có để tâm đâu.
- Anh nói sao cơ?
- Nói em ngốc có sai đâu. Này. Đỡ lấy.
Phong ném cho cô một lon nước. Cô nhìn lon nước trong tay rồi lại nhìn
anh. Hóa ra anh ấy đi mua nước chứ không phải bỏ rơi cô. Tự dưng trong
lòng thấy vui vui, cô khẽ cười.
- Cười cái gì đấy? Nước táo ép. Em thích phải không?
- Vâng. Cảm ơn anh.
- Khỏi. Tâm trạng khá hơn chưa?
- Dạ?
- Khóc đã đời rồi, tâm trạng có khá hơn chút nào không?
- Uhm… có ạ.
- Vậy thì tốt.
Vũ Phong ngồi xuống, hay tay chống về phía sau, đưa mắt ngắm nhìn cảnh
vật trước mắt. Hương cũng ngồi xuống theo. Ngón tay cô miết trên vỏ lon
nước, mắt liếc nhìn anh.
- Có gì muốn nói à? – Vũ Phong không nhìn cô, cất giọng hỏi.
- Anh…. Thực sự không giận em?
- Em muốn tôi giận em hay sao mà hỏi đi hỏi lại thế?
- Không phải. Chỉ là… em thấy anh… anh nói với em… có chút lạnh lùng…
- …
- Giọng anh cứ như ra lệnh ý. Em không quen chút nào. Em thích anh cười
nói như bình thường cơ. Nếu anh còn giận thì cho em xin lỗi.
Vũ Phong không đáp mà chỉ nhìn cô. Tóc mái lòa xòa che làm cô không nhìn rõ trong đôi mắt đối diện kia chất chứa điều gì. Cô nheo mắt, nghiêng
người tránh ánh mắt ấy. Trước hành động này của cô, Phong không nhìn nữa mà quay mặt đi. Hương cũng không biết nói gì nên đành im lặng, bắt
chước anh ngửa mặt lên ngắm nhìn bầu trời chiều. Cảnh vật tĩnh lặng, hai người ngồi cạnh nhau, cùng nhau ngắm cảnh nhưng trong lòng lại như có
sóng gợn.
- Em… đang thích một ai đó phải không?
- Dạ?
- Tôi hỏi, em đang thích tên nào đó đúng không?
- Sao… anh… biết? – Cô lắp bắp, trợn mắt nhìn anh, mặt lại một lần nữa đỏ lên.
- Vậy là đúng à? Ai vậy?
- Cái này…
- Em khóc vì hắn ta và vì thế khiến tôi bẽ mặt trước bao nhiêu người. Tôi nghĩ mình có quyền biết mình chịu tội thay cho ai chứ?
- Cái này… thực sự…
- Em không nói? Được thôi. Tôi không ép. Chẳng qua tôi nghĩ bạn bè thì nên chia sẻ. Chắc tôi vẫn chưa được em coi là bạn…
- Không phải như thế… Thôi được. Em nói… nhưng anh phải hứa là không được nói cho bất cứ ai biết đấy.
- Ok.
- Anh nhớ có lần em kể về Hội phó Hội học sinh trường em không? Là anh ấy đó.
- Cái tên mới chuyển về trường em vào đầu học kì ấy à?
- Vâng.
- Vậy… cậu ta có thích em không?
- Em không biết.
- Vì thế nên khóc?
- Không phải. Em khóc vì lý do khác.
- Vì cái gì? Em đâu phải kiểu con gái mít ướt?
- Vì… chị gái của em … cũng thích anh ấy…
- Hai chị em cùng thích một người?
- Vâng. Em đau đầu lắm. Nếu là một ai đó… em sẽ thấy dễ chịu hơn… nhưng
đó lại là người chị mà em vô cùng yêu quý. Anh bảo em phải làm sao?
- Cái quan trọng là tình cảm của cái cậu Hội phó kia chứ?
- Không. Em sẽ không vì tình cảm cá nhân mà làm tổn thương chị mình, cũng không vì thích một ai đó mà tình chị em sứt mẻ.
- Nhưng vẫn thích cậu ta, đúng không? Nên thấy bức bối, lại không thể
nói ra. Vì vậy nên mới mượn cớ tôi nói em vài câu mà bùng phát, khóc ầm
lên?
- Em…
- Haizzz… Nên làm gì với em bây giờ?
- Anh. Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?
- Tôi? Thì cứ để mọi thứ tự nhiên thôi. Cứ bày tỏ ra. Nếu chị em thực sự quan tâm em, cô ấy sẽ hiểu. Dù cái cậu kia chọn ai thì hai chị em vẫn
có thể thông cảm cho nhau, không phải sao?
- Nhưng….
- Tình cảm không thể cưỡng ép được, hiểu không? Thích một người… không
ai ngăn cấm được. Chỉ là mỗi người có cách biểu lộ khác nhau thôi.
- Anh. Anh cũng thích ai phải không?
- Uh. Nhưng cái cô nàng ấy ngốc lắm, chắc không biết tình cảm tôi dành cho cô ấy đâu.
- Anh phải cố gắng chứ?
- Nói giỏi nhỉ? Nếu tài giỏi như thế thì lo chuyện của em trước đi.
- Anh lại bắt nạt em rồi.
Hương la lên, phụng phịu nhìn Vũ Phong. Trước vẻ mặt cún con của cô, Phong chỉ cười và lắc đầu.
- Sao anh biết chỗ này?
- Đây là nơi trước kia gia đình tôi thường hay đến cắm trại.
- Vậy sao? Anh nói trước kia, vậy còn bây giờ?
- Lâu rồi không đến nữa.
- Tại sao?
- ….
- À… Em hơi vô duyên nhỉ?
- Tôi có một đứa em trai kém em một tuổi….
Vũ Phong nhìn cô rồi lại quay đi, bàn tay mân mê một cành lau.
- Lúc trước, cứ cuối tuần là cả nhà tôi lại đến đây. Em trai tôi thích
nơi này lắm. Nó thích cánh đồng lau trong ánh chiều tà. Nhưng, ba năm
trước, nó bị tai nạn ô tô… Liệt nửa người dưới… Từ đó, gia đình tôi cũng không còn rộn rã tiếng cười như trước nữa. Em trai tôi không thể chấp
nhận được điều này, nó trở nên lầm lì, chỉ nhốt mình trong phòng, không
giao tiếp với ai cả. Tôi không còn nhận ra nổi cậu em trai hoạt bát của
mình. Cha mẹ thì quá đau lòng, cuối cùng lại quay sang trách móc lẫn
nhau…
Giọng Vũ Phong trầm lại, đầu hơi cúi xuống. Ngọn cỏ trong tay đã bị vò nát tự bao giờ.
- Anh nói cậu ấy bị tai nạn cách đây ba năm rồi? Vậy bây giờ…
- Nó bỏ học, căn phòng ngủ trở thành nơi giúp nó trốn tránh mọi thứ, từ
chối mọi sự giúp đỡ của mọi người. Tôi là người duy nhất có thể vào
phòng của nó…Nhưng nó lại không nghe lời tôi chấp nhận chữa trị…
- Nhốt mình trong phòng ba năm liền ư?
Hương kinh ngạc thốt lên. Cô vội đưa tay lên bụm miệng, nhìn Vũ Phong
với ánh mắt có lỗi. Nhưng anh chỉ nhếch môi cười nhạt, phẩy tay:
- Không có gì. Em chỉ nói sự thật thôi. Đúng vậy. Ba năm nó chưa hề ra
khỏi phòng. Mọi sinh hoạt cá nhân, ăn uống đều tự mình làm hoặc là tôi
giúp.
- Em…
- Tôi biết em nghĩ gì, muốn nói gì. Chuyện gia đình tôi, tôi chưa từng
kể cho bất kì ai. Nhưng không hiểu sao lại có thể dễ dàng kể cho em
nghe…
- Vì chúng ta là bạn mà. – Hương vội đáp, nắm lấy một bàn tay của anh.
- Bạn? Ừ nhỉ. Bạn. Em biết không, đối với tôi, em là một cô nhóc đặc
biệt đấy. Cái lần chúng ta gặp nhau ở ngõ hẻm, gan em cũng lớn lắm. Nếu
bị bọn chúng phát hiện ra thì chắc em phải lết về nhà chứ đừng hy vọng
có thể bình yên rời khỏi đó. Sau đó còn dám cắn tôi nữa chứ.
Mặt Hương nóng bừng. Cô gãi đầu và cười cười. Lúc đó cô vì sợ hãi mà cắn anh ấy. Bây giờ nghĩ lại càng thấy ngượng. Nhất là Phong nhìn cô bằng
ánh mắt hấp háy nét cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Hề hề…
- Em cười kiểu này nhìn ngố lắm…
- Kệ em. – Cô đưa mắt lườm anh một cái - Mà nhắc đến chuyện đó, sao anh lại dây dưa với bọn họ vậy?
- Một đứa bạn tôi đắc tội với bọn chúng. Tôi chỉ giúp đỡ thôi.
- Giúp đỡ? Có cái kiểu giúp đỡ như thế sao? Dù là bạn bè thì cũng không nên…
- Em lại bắt đầu cằn nhằn đấy à?
- Em… đâu có…
- Vậy thì…
Đột ngột, Vũ Phong ngả người nằm xuống, đầu gối lên đùi Hương. Cô há hốc miệng nhìn anh, mặt đỏ ửng, rồi khẽ nuốt nước bọt, lắp bắp:
- Phong… Anh…
- Tôi muốn ngủ.
- Anh muốn ngủ thì ngủ… Nhưng…
- Một chút thôi… Chỉ một chút thôi…
Nói rồi anh ta nhắm mắt, một bàn tay đặt hờ trên bụng, tay kia đặt song
song với chân, hơi thở đều đều, chìm sâu vào giấc ngủ. Hương nhìn cái
người đang nằm kia, khẽ thở dài. Cô đưa tay vén gọn những lọn tóc lòa
xòa trước trán anh. Đôi lông mày rậm hơi nhíu lại. Ngay cả khi ngủ anh
ấy cũng không thể quên đi mọi mệt mỏi và đau buồn ư? Mẹ cô nói chỉ những người suy nghĩ nhiều lại luôn để trong lòng không nói ra mới có kiểu
ngủ mà khuôn mặt vẫn nặng nề thôi. Vũ Phong là một cơn gió, tự do tự
tại, gió đến và đi, quen rất nhiều nơi, nhưng vì thế mà cũng vô cùng cô
đơn. Những nơi gió lưu lại, không ai níu kéo gió cả, cũng chẳng ai quan
tâm xem gió nghĩ gì, vì họ cho rằng gió vô tình. Gió chỉ biết giữ mọi
thứ trong lòng, chất chứa quá nhiều tâm sự không thể giãi bày. Cô đơn
nhất thế gian chính là cơn gió tự do nhất. Cô cúi xuống, khẽ xoa nhẹ lên điểm giao giữa hai chân mày, thì thầm:
- Một chút thôi phải không? … Một chút thôi… Để em… giúp anh… xoa dịu mệt mỏi trong lòng nhé…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT