Em tuyệt đối không được để cậu ta ở gần trong bán kính 1m!
***
Hương mở to mắt, ngây ngốc nhìn Hải. Tâm trí cô hoàn toàn trống
rỗng, có phần mơ hồ. Không giống một lời tỏ tình mà là một lời tuyên
bố, như một lời thề, câu nói của Hải khiến cô choáng váng. Cô chưa từng
nghĩ Hải sẽ nói như vậy, nên một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có. Lúc này, cô chỉ biết đứng đờ người như một khúc gỗ. Mà Hải thì như đã đoán
được, một chút ngạc nhiên cũng không có, thay vào đấy là nụ cười nửa
miệng trên môi có phần gian xảo hơn.
Thời gian như dừng lại, không gian xung quanh cũng ngưng đọng. Gió mơn man trên mặt, thổi tung mái tóc. Tiếng ve kêu râm ran, tiếng cười nói
của mọi người phía xa xa. Nhưng sự chú ý của cô bây giờ lại chỉ đặt trên khuôn mặt trước mắt mình. Đôi mắt nâu hấp háy tia cười hơi nheo lại.
Mùi hương bạc hà quanh quẩn, hòa cùng hơi thở nhẹ phả vào mặt cô.
- Cậu…
2 am and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again….
Tiếng chuông điện thoại vang lên, giai điệu ngọt ngào của bài Only
love giống như một tấm gương vô hình đột ngột dựng lên chắn ngang giữa
hai người, đưa mọi âm thanh ào ạt quay lại, cắt đứt câu nói còn đang
dang dở của Hải, đồng thời khiến Hương giật mình lùi lại phía sau.
Khuôn mặt còn đang tươi cười của Hải hơi tối lại, lông mày nhíu chặt
nhìn cô lúi húi lôi điện thoại ra khỏi túi áo. Cô nhìn màn hình đang
hiển thị tên người gọi, lại ngẩng lên nhìn Hải, hơi thở hỗn loạn, thâm
tâm tự dưng bối rối. Sao lại trùng hợp thế này?
- Không nghe à?
Hải nhướn mày, vẻ mặt đã nhanh chóng khôi phục lại, không còn chút dấu vết nào của sự tức giận trước đó mấy giây. Cô vô thức lắc đầu, ấn nút
trả lời.
- A lô? … A lô?
Phía bên kia im lặng không đáp lại. Cô nghi hoặc đưa màn hình ra trước mặt, sau đó lại áp vào tai. Rõ ràng là vẫn giữ máy, tại sao lại không
trả lời chứ?
- A lô?
- Em đang ở đâu?
Giọng nói trầm cất lên. Cô tự dưng thấy tim mình đập lỡ một nhịp. Luống cuống giữa chặt điện thoại, cô nhẹ nhàng đáp.
- Tôi ở phía sau vườn cây.
- Tại sao lại đi ra phía đó? Em không nhớ đằng đấy có một tổ ong à?
Cô giật mình, hốt hoảng đưa mắt ngó nghiêng xung quanh. Đúng là cô
Hoài từng nói chỗ này có một tổ ong rất lớn. Cô không nhát gan nhưng mà
bị ong đốt thì đúng là chẳng hay ho chút nào.
- Chắc… chắc không sao…
- Giọng em run lắm đấy biết không?
Phía bên kia có tiếng cười khẽ. Cô bĩu môi, đáp trả bằng giọng hờn mát.
- Tôi đâu có run!
- Vậy sao? Uh. Được rồi. Không run thì không run!
- Sao tôi nghe như anh đang dỗ con nít 3 tuổi thế nhỉ?
- Không. Tôi đang dỗ một cô bé bướng bỉnh!
Trong tim có cảm giác xôn xao khó tả, như dòng suối mát lạnh len lỏi
khắp cơ thể, bất giác cô cong môi, bàn tay đang nắm vạt áo cũng buông
lỏng.
- Ai bướng bỉnh?
- Tôi chưa nói nhưng có người nhận rồi. Mau quay trở về đi! Đừng có đi một mình như thế, rất nguy hiểm!
- Tôi đâu có một…
Vô thức trả lời, cô nhận ra mình đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng. Lập tức nhìn về phía Hải, cô bịt chặt miệng, nín thở không nói tiếp.
- Em không có cái gì?
Vũ Phong có vẻ chưa phát hiện ra, chỉ hỏi lại, giọng nói trầm ấm vẫn không thay đổi.
- Không – cô vội vàng nói – tôi biết rồi. Tôi quay lại ngay đây.
- Nhớ đi cẩn thận. Tôi không nghĩ mình sẽ nhận ra em với khuôn mặt sưng vù như bánh bao đâu.
- Trần Vũ Phong! – cô tức giận kêu lên.
- Nhanh quay về đi!
Chấm dứt cuộc gọi nhưng cô vẫn chưa kịp định thần lại, trong đầu vẫn
quanh quẩn những câu nói của Vũ Phong. Cô có cảm giác giọng nói ấy tràn
ngập sự quan tâm dành cho mình, khiến cho tim cô không ngừng nhảy múa
trong lồng ngực. Đưa mắt nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, cô có chút tiếc nuối. Giá như hai người bọn họ có thể lúc nào cũng giống cuộc trò
chuyện ban nãy, chỉ có dịu dàng cùng vui vẻ thì tốt biết bao.
- Cậu còn định ngẩn người ở đó đến bao giờ?
Giọng nói gay gắt cùng khuôn mặt bực dọc của Hải ngay sát bên cạnh làm Hương sửng sốt, sau đó cô nhận ra mình vừa rồi đã ngớ ngẩn thế nào, hai má nóng bừng lên.
- Về thôi
Hải sẵng giọng. Không chờ cô trả lời, cậu ta đã bước đi trước. Cô ở
phía sau quan sát hai bàn tay nắm chặt của cậu ta, lại cúi nhìn mặt đất
dưới bước chân bị dồn quá nhiều sức in hằn vết giầy thể thao, lòng lại
chùng xuống. Khẽ thở dài, cô cũng vội vàng bước theo.
***
Cô không biết là mình nên cười hay nên khóc trong lúc này.
Từ lúc kết thúc cuộc nói chuyện ở vườn vải đến giờ, đến nhìn mặt cô
Hải cũng không muốn chứ đừng nói là hỏi han điều gì. Cô biết Hải không
cần nghe cũng hiểu ai đã gọi điện đến và cậu ta cũng chẳng cần biết cô
và Vũ Phong nói với nhau những gì, chỉ riêng nụ cười không hề chủ ý của
cô đã đủ để cậu ta nổi giận. Cô hiểu mình không hề tôn trọng tình cảm mà Hải dành cho, cũng vô tâm mà biểu lộ điều đó ngay trước mặt cậu ta. Một người dù có bao dung đến mấy, khi bị đối xử như vậy, không chỉ tức giận đơn thuần mà còn đau lòng nữa. Hải hết lần này đến lần khác bỏ ngoài
tai những lời nói sắc tựa dao đâm của cô, vẫn chỉ mỉm cười, không hề có
chút nản lòng. Cô cảm động thì ít mà khổ tâm thì nhiều. Bây giờ, khi cô
nhận thấy trong đáy mắt nâu sự thất vọng tột cùng, cô hiểu mình không
thể thoải mái mà đối diện với Hải được. Nếu như điều duy nhất Hải không
thể làm được đó là quên cô thì có lẽ quan hệ giữa cô và cậu ta, vẫn chỉ
là như thế này, giống như cây dù có cao đến mấy thì cũng chẳng thể vươn
tới tận cùng bầu trời, đơn giản vì cái gọi là tận cùng ấy không hề tồn
tại.
Cô đau đầu vì Hải, còn đau tim vì Vũ Phong. Cứ nghĩ tối qua Vũ Phong
không đả động gì đến chuyện của hai người, sáng ra mặt mũi tỉnh bơ như
không hề quan tâm, cô đã vô cùng thất vọng. Nhưng, chỉ vì cái cuộc gọi
ấy, giờ cứ nhìn thấy anh, trái tim cô lại ngay lập tức tăng nhịp, chân
tay lúng ta lúng túng. Nhất là, Vũ Phong luôn đứng gần cô, như một cái
bóng. Cô đưa một quả vải cho Vũ Phong, đồng thời nhíu mày nhìn anh xoa
xoa đỉnh đầu mình.
- Tay anh đâu có sạch?
- Không sao. Kiểu gì em chẳng gội đầu?
Cô trừng mắt nhìn Vũ Phong. Đáp lại khuôn mặt hung tợn của cô, Vũ
Phong chỉ lắc đầu, cười vu vơ. Vai của họ vô tình chạm vào nhau, thân
nhiệt của cô tăng lên nhanh chóng. Cô liếc nhìn người ngồi bên cạnh
mình, sau đó đưa mắt quét qua một lượt, xác định xung quanh bọn họ không có ai, lấy hết dũng cảm đặt câu hỏi canh cánh trong lòng.
- Ờ… Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.
- Chuyện gì vậy? Há miệng ra.
Cô há miệng, một quả vải nhanh chóng được đưa vào miệng. Vải ngọt, lại được bỏ hột.
- Ngọt không? – Vũ Phong mỉm cười – em định hỏi chuyện gì?
- Anh… hôm qua anh đã bế tôi về?
- Ừ. Em quên rồi à? Tôi nhớ là lúc tôi bế em trên tay em vẫn còn tỉnh cơ mà?
- Tôi…
- À! Sau đó em ngủ thiếp đi. Chắc tâm lí quá sốc nên không nhớ à?
- Cứ coi là vậy – cô cứng nhắc gật đầu – ý tôi là…
- Em muốn hỏi vì sao tôi và tên nhóc kia đánh nhau hả?
- Đúng. Khoan! Anh nói hai người đánh nhau?
- ừ.
Trước vẻ kinh ngạc của cô, Vũ Phong chỉ nhún vai, thản nhiên ăn vải. Còn cô thì chấn động đến há hốc miệng, lắp bắp.
-Nhưng…nhưng mà Hải nói là cậu ta đánh anh?
-Hừ! – Vũ Phong khịt mũi - Cú đấm đó khá đấy. Bụng tôi vẫn còn nguyên
vết bầm. Nhưng mà nhóc con đó cũng không khá gì hơn. Tôi luôn trả cho
người khác những gì họ đã tặng cho tôi mà. Hòa 1-1.
-Anh đang nói cái gì vậy? – cô nhíu chặt lông mày – tại sao hai người
lại đánh nhau? Anh đâu phải người ưa bạo lực, Hải cũng không phải là
người thích động tay động chân.
- Em không biết tò mò quá là không tốt sao?
- Nhưng mà…
- Cho tôi lý do chính đáng. Tôi sẽ nói cho em biết.
Vũ Phong nhếch môi, nhìn cô chằm chằm. Cô ngẩn người.
- Lý do chính đáng?
- Ừ - Vũ Phong gật đầu, trong đáy mắt lóe lên tia sáng kì lạ
- Thì…. Thì… hai người…hai người là bạn của tôi. Hai người đánh nhau thì tôi cần phải biết lý do để mà hòa giải chứ?
- Tôi chưa hề muốn nói là tôi muốn làm bạn với tên nhóc đó. Hòa giải để làm gì? Lý do này không được!
Cô nhíu mày, tức giận mím chặt môi. Rõ ràng là Vũ Phong cố tình làm
khó cô. Mà cô đang làm cái gì không biết. Họ đánh nhau thì mặc kệ, liên
quan gì đến cô chứ? Tự dưng nhiều chuyện không phải phong cách của cô.
Vũ Phong quan sát biểu hiện trên khuôn mặt cô, nụ cười trên môi càng đậm.
- Em có thể không nói lý do…
- Thật chứ? – cô ngước lên, nghi hoặc nhìn Vũ Phong.
- Ừ. Nhưng… - Vũ Phong kéo dài giọng, đột ngột cúi thấp đầu,
thu hẹp khoảng cách giữa hai người – chỉ cần em hứa với tôi một việc, em muốn hỏi gì tôi cũng sẽ nói.
- Được. Tôi hứa với anh.
- Em chưa nghe điều kiện của tôi mà đã gật đầu nhanh vậy sao? Cẩn thận hối hận đấy.
- Anh nói đi. Anh muốn tôi làm gì?
Cô kiên định nhìn thẳng vào mắt Vũ Phong. Đôi đồng tử một nâu một đen
có thứ ánh sáng huyền ảo chỉ cách mắt cô chưa đến 10cm. Cô đem hết quyết tâm đặt vào vụ cá cược này. Chỉ cần cô làm được điều Vũ Phong muốn, anh ấy sẽ bằng lòng trả lời tất cả câu hỏi của cô. Mà câu hỏi cô muốn có
đáp án nhất, đó là…
- Được! – Vũ Phong cười tươi – Tôi không muốn em đi cùng Hải.
Tôi không cho phép em cho phép em nhìn cậu ta! Em tuyệt đối không được
để cậu ta ở gần trong bán kính 1m! Em làm được không?
Như ruộng khô
cạn lâu ngày, đột nhiên có dòng nước mạnh xối xả tràn vào, mặt đất nứt
nẻ khô cằn không kịp thẩm thấu, nước cứ thế ào vào rồi lại dâng đầy lên
trên bề mặt.
Câu nói của Vũ Phong dù cô đã nghe rất rõ nhưng lại giống như chẳng hiểu
anh đang nói cái gì. Đầu óc trống rỗng, đột nhiên tiếp nhận thông tin
quan trọng, não bộ cũng chẳng thể nhanh nhạy mà xử lý. Vì vậy, cô để mặc cho hơi thở ấm áp kia len lỏi qua da mặt, luồn lách vào sâu tận trong
tim. Đâu đó trong lòng, có cái gì đột nhiên rách toạc, đau đớn vô cùng.
Cổ họng khan đặc, hơi thở khó khăn hơn. Cô nhìn sâu vào đôi mắt một nâu
một đen, có cảm giác rất lạ.
- Em có làm được không? – Vũ Phong cất tiếng hỏi.
- Tôi…
- Nếu em làm được, tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của em. Còn nếu em không làm được…
Tự dưng bàn tay Vũ Phong siết chặt lại thành nắm đấm. Cô ngạc nhiên nhìn
bàn tay ấy rồi lại di chuyển lên phía đôi lông mày đang nhíu chặt của Vũ Phong.
- Không cần phải cá cược làm gì. Đây là yêu cầu, không phải thỏa
thuận. Em cứ ngoan ngoãn thực hiện theo lời tôi vừa nói đi. Những chuyện khác… tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.
- Anh đang nói cái gì vậy? – cô ngơ ngác – tôi không hiểu…
- Tôi nói em tốt nhất là tránh xa tên nhóc kia ra một chút. Tôi
nghĩ mình chỉ có thể tha cho cậu ta một lần thôi, không có lần thứ hai
đâu.
- Anh… vừa nói gì?
Cô khóc nhọc hỏi một câu. Vũ Phong thu lại nụ cười trên môi, thứ ánh sáng
huyền ảo trong mắt ngay lập tức lụi tắt. Lúc này, khuôn mặt Vũ Phong
lạnh như băng. Cô vô thức giật mình, lùi lại phía sau. Nhưng đôi tay to
lớn nhanh chóng nắm chặt cổ tay, kéo cô xích lại gần. Cơn đau nhói từ cổ tay khiến cô nhíu mày. Giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay cứng như thép ấy nhưng vô ích, cô trừng mắt, kêu lên.
- Đau! Anh nổi nóng vì cái gì cơ chứ?
-Em sáng nay đã đi đâu?
Nếu cô không nghe nhầm thì giọng nói Vũ Phong thật sự rất trầm, trầm đến
đáng sợ. Khuôn mặt vẫn chẳng có chút cảm xúc gì đặc biệt nhưng phía thái dương đã nổi gân xanh. Cô hiểu anh đang kìm nén để không bộc phát cơn
giận dữ. Trước kia, mỗi khi anh tức giận, gân xanh đều nổi lên, không
chỉ ở thái dương mà trên cánh tay cũng có. Một người ít khi nóng giận
như Vũ Phong lại có biểu hiện này đã dọa cô sợ hết hồn. Dần dà, cô mới
biết, anh chỉ khi không thể khống chế được mới để lộ suy nghĩ ra ngoài.
Cô nuốt nước bọt, chần chừ nhìn Vũ Phong. Trả lời thế nào đây? Vũ Phong
nếu biết cô đi cùng Hải, với tình cảnh lúc này, sự việc sau đó diễn ra
thế nào cô thực sự không dám nghĩ.
Nhưng trong lòng cô cũng thấy bực bội. Anh nổi điên cái gì chứ? Cô ở đâu, làm gì thì liên quan gì đến anh? Cô nhíu mày, giật mạnh tay mình ra, lùi
lại một bước.
-Tôi không biết anh vì cái gì mà nổi giận, nhưng, tôi không phải cái bao cát để anh muốn trút giận thế nào cũng được. Tôi quen ai, ở bên cạnh ai,
anh lấy tư cách gì để hỏi? Chúng ta quen nhau… được bao lâu? Anh là bạn
hay là gì của tôi? Trần Vũ Phong, tôi thực sự muốn biết câu nói vừa rồi, anh dùng thân phận gì để yêu cầu tôi?
Cô mím chặt môi, lạnh lùng nhìn Vũ Phong, nhưng trong lòng lại không ngừng run rẩy.
Trả lời em!
Làm ơn! Hãy nói thật lòng, cho em câu trả lời.
Cô đã nói đến mức này, hy vọng biết bao Vũ Phong sẽ một lần nói ra sự thật. Tim đã nhói đau. Sống mũi cay cay.
Vũ Phong vẫn im lìm ngồi đó, khuôn mặt càng lúc càng đen lại.
-Em vì cậu ta mà nổi giận với tôi?
Vũ Phong chợt hỏi. Cô cáu kỉnh lắc đầu. Sao lại lôi Hải vào đây cơ chứ?
-Ha – Vũ Phong nhếch môi cười nhạt một tiếng – hóa ra là vậy. Tên nhóc đã nói gì với em?
-Nói cái gì? Anh đừng có lấp liếm…
-Sao? Tôi chỉ nói em cách xa cậu ta ra một chút em đã xù gai nhím của mình
lên. Nếu tôi bảo em đừng gặp thì có lẽ người phải biến mất khỏi mắt em
là tôi chứ không phải cậu ta đúng không?
-Anh rốt cuộc đang lẩm bẩm cái gì vậy? – Cô ngán ngẩm hỏi lại, cảm thấy nhức đầu vô cùng.
Vũ Phong đứng bật dậy. Cô ngước lên. Từ trên cao nhìn xuống, sao cô lại
thấy Vũ Phong xa cách như vậy? Khuôn mặt lạnh lùng đến cay nghiệt, đáy
mắt thâm trầm.
-Tôi hiểu rồi. Em muốn làm gì thì cứ theo ý em đi!
Cô á khẩu nhìn bóng dáng ấy nhanh chóng mất hút vào trong nhà. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Cô còn chưa nói xong mà? Tự dưng tặng cho
cô câu nói dọa người ấy sau đó bừng bừng nổi giận rồi bỏ đi? Vũ Phong bị làm sao thế?
Còn nữa, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
Anh, lấy tư cách gì để bảo cô tránh xa Hải?
Ánh mắt ấm áp dành cho cô, cử chỉ thân mật giống như ba năm trước, là anh chủ ý hay chỉ cô ngộ nhận?
Thật thật giả giả, cô không phân biệt được nữa rồi.
-Em cứ hỏi thẳng là xong, vòng vo làm gì?
Tuấn Anh thò tay bốc vài hạt lạc, nhàn nhã bỏ vào miệng. Cô cầm đũa đánh vào mu bàn tay anh ta một cái.
- Ai cho anh ăn hả?
- Làm ơn. Chỉ có mấy hạt thôi mà? – Tuấn Anh nhăn nhó xoa xoa tay mình – mà người xát vỏ là anh. Em đừng có giận cá chém thớt chứ? Dù anh là bạn thân của Phong, nhưng anh đâu có làm gì đắc tội với em?
- Ai nói em giận?
- Thế chả lẽ là buồn à?
- Không. Em không buồn, cũng chẳng giận. Chỉ thất vọng và hụt hẫng thôi.
- Vì câu nói của Phong hay vì cậu ta bỏ đi?
- Vì anh ấy vẫn chưa nhớ ra em.
Hạt lạc trên tay Tuấn Anh chuẩn bị cho vào miệng thì đột nhiên rớt xuống. Tuấn Anh cúi xuống nhặt.
-Ai da. Mất một hạt rồi.
Cô đậy nắp nồi canh, quay người nhìn Tuấn Anh. Anh chàng mỉm cười, giơ giơ hạt lạc lên trước mặt.
-Cho anh vài hạt nữa được không?
-Không – cô bắt đầu thái dưa chuột – cái đó để cho vào nộm dưa. Anh đã ăn nhiều lắm rồi.
-Nếu… anh nói cho em biết chuyện này… em sẽ cho anh nếm thử món gà xào cay kia chứ?
-Chuyện gì? Anh thích thì nói, không thì thôi – cô không thèm liếc Tuấn Anh một cái, chú tâm nấu ăn.
-Sao em chẳng có chút tò mò nào vậy? – Tuấn Anh thốt lên bất lực.
-Anh sẽ nói cho em thật ư? – cô bĩu môi – Vũ Phong em còn chẳng tin, huống hồ là anh.
-Ê! Sao em lại hạ thấp nhân phẩm của anh như thế? Nói cho em biết, người em có thể tin tưởng nhất chính là anh đó! Tên Phong đó một chút cũng không đáng tin, em biết không?
-Vậy ư?
-Hừ. Nếu em đã không đặt lòng tin với anh thì anh sẽ tiết lộ cho em một chuyện. Coi như lấy lại hình tượng của bản thân.
Cô bật cười nhìn Tuấn Anh đang hậm hực. Cô chỉ muốn đùa một chút cho vui nhưng hình như lại sắp nhận được thêm một món quà.
-Anh nói thử xem?
-Anh cho em biết. Sáng nay, lúc em cùng tên nhóc kia ra phía sau vườn, Phong đã nhìn thấy. Không chỉ nhìn thấy mà cậu ta còn lặng lẽ đi theo. Anh
không rõ mấy người đã có chuyện gì ở đấy nhưng sau đó cậu ta quay trở
lại, mặt mũi đen thui, sát khí ngùn ngụt. Ai nhìn cũng nhận ra cậu đang
muốn giết ai đấy. Ngay sau đó thì em xuất hiện, cậu ta mới bày ra bản
mặt ôn hòa như bình thường.
Tuấn Anh nhìn cô hóa đá đứng nguyên một chỗ, khóe môi hơi nhếch lên, trong
mắt hiện lên tia gian tà. Nhưng cô không nhận ra điều đó. Trong đầu lúc
này chỉ biết đến việc Vũ Phong đã đi theo cô và Hải. Anh ấy đã nhìn thấy gì và nghe được những gì?
-Nói gì? – Tuấn Anh tỏ vẻ thểu não – cậu ta lúc đó hung hăng như bò tót, anh đến việc lại gần còn chẳng dám thì nói được cái gì?
-Vậy ư? – cô hơi thất vọng, buông cánh tay Tuấn Anh ra.
-Nhưng mà em hiểu anh kể cho em việc này là vì mục đích gì chứ?
Cô không nhìn Tuấn Anh, xoay người lại. Nồi canh cá đang sôi ùng ục trước mặt, khói trắng bốc lên nghi ngút khi cô mở vung.
-Cậu ta đang ghen đấy – giọng Tuấn Anh vang lên phía sau – em biết mà, đúng không?
Thấy cô im lặng không đáp, Tuấn Anh sốt ruột kéo bả vai cô.
-Này! Phản ứng của em lúc này là thế nào?
-Phản ứng của em?
-Anh không hiểu nổi. Cả em và Phong… Haizzz!
Tuấn Anh bỏ lửng câu nói, đưa tay vò rối mái tóc hung hung. Khi Tuấn Anh
đang há miệng định nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng cười nói. Nhóm
đi mua đồ uống đã quay về rồi.
Liếc nhìn ra bên ngoài, Vũ Phong và Thanh Bình đang nói gì đó, đi phía trước là Minh Châu và Thảo. Đi cuối là Đức và Hải đang xách mấy túi đồ. Một
tổ hợp kì lạ. Tất cả ào vào bếp. Tiếng suýt xoa vang lên khi các món ăn
được bày biện trên mặt bàn. Cô không để tâm những câu khen ngợi, mắt dán chặt vào Vũ Phong.
Anh ấy, không nhìn cô, chỉ mải nói gì đó với Minh Châu, sau đó bước ra ngoài.
Tim hơi nhói đau, cô cụp mắt, mím chặt môi, sau đó hướng về phía mọi người, cố nở nụ cười tươi nhất có thể.
***Sau bữa trưa, mọi người không ngủ mà giúp cô Hoài dọn dẹp nhà cửa. Căn nhà
vốn sạch sẽ nên việc quét dọn cũng không mất nhiều sức lực. Trong lúc
mọi người đang chăm chỉ lau chùi thì cô Hoài bắt đầu gói ghém đồ ăn.
Chiều nay tất cả sẽ quay về nên cô Hoài đã gói rất nhiều vải, chia thành từng túi cho mỗi người. Khuôn mặt ấm áp lúc ấy của cô Hoài khiến cô
luyến tiếc không muốn rời đi. Nhưng, cô chỉ được nghỉ nốt ngày hôm nay,
bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ sinh viên năm nhất sẽ phải tham gia khóa
học quân sự bắt buộc trong vòng một tháng. Dù muốn nhưng cô cũng chẳng
thể ở lại nơi này lâu hơn được.
-Nhớ ăn uống đầy đủ. Tự chăm sóc bản thân cho tốt, nghe chưa mấy đứa?
Tiễn bọn họ ra đến đầu làng, cô Hoài vẫn không ngừng dặn dò. Những cái đầu
gật gật đến mỏi nhừ nhưng lời căn dặn vẫn chưa dứt. Cuối cùng Vũ Phong
đành phải lên tiếng trấn an cô Hoài. Bọn họ chỉ là đi trải nghiệm môi
trường quân đội trong vòng một tháng thôi mà, đâu phải đi vào nơi rừng
thiêng nước độc gì đâu?
Nhưng đến khi mấy chiếc xe bắt đầu lăn bánh, cô Hoài vẫn nói với theo vài câu cuối cùng khiến cô không thể không bật cười.
-Công nhận là cô ấy tốt thật – Minh Châu mỉm cười.
-Ừ - cô vui vẻ tán thành – cứ như là mình có hai bà mẹ vậy.
-Cô ấy giống như mẹ ruột Vũ Phong – Minh Châu liếc nhìn chiếc xe đi gần sát chở hai tên con trai cao lớn – nhìn cách cô ấy chăm sóc Vũ Phong, người nào không biết chắc chắn sẽ nhầm lẫn.
-Thì đúng là cô Hoài coi anh ấy như con ruột mà.
-Vậy thì bà phải chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn một chút. Sau này cô ấy chính mẹ chồng rồi còn gì. Ha ha….
Cô không phản bác lời trêu chọc của Minh Châu. Nhìn sang bên cạnh, ngắm
nhìn khuôn mặt đăm chiêu, đôi mắt đang nhìn về phía xa xăm nào đó của Vũ Phong, cô chợt nhớ đến lời nói của Tuấn Anh.
Ghen ư? Vũ Phong ghen? Vì cô?
Cái câu nói gắt gỏng đầy tính mệnh lệnh đó là vì ghen?
Cả cơn nóng giận vô cớ cũng là vì ghen?
Biểu hiện này thì đúng là “ghen” như mọi người vẫn hay miêu tả. Chỉ khi quan tâm đến ai đó thì mới có thể “ghen”.
Cô thừa nhận, quan hệ của bọn họ so với lúc mới gặp lại tốt hơn rất nhiều, chí ít cô cũng không bài xích hay nổi giận với anh nữa. Thậm chí cô còn đón nhận sự quan tâm của anh, và đôi lúc, sẽ tự hiểu ý nghĩa của những
hành động đó theo ý của mình. Mà Vũ Phong, lúc nóng lúc lạnh, lúc xa lúc gần, cũng có chút thẳng thắn hơn.
Nhưng, cô muốn hỏi anh, sự quan tâm dịu dàng ấy, anh dùng suy nghĩ gì để biểu
đạt? Cô không ngây thơ cho rằng anh chỉ coi mình là bạn, và đó đơn thuần là sự chăm sóc cho một người bạn bình thường.
Nhưng đã có thể tiến triển đến mức “ghen” hay chưa?
Dùng từ “tiến triển” thì cũng không đúng. Quan hệ của bọn họ đâu phải là bắt đầu bằng con số 0? Giống như đang ở lưng chừng núi, ngoảnh lại nhìn
xuống rồi lại ngước lên cao. Cô thì biết rõ mình đã leo lên đến chỗ này
bằng cách nào, còn Vũ Phong, e rằng đến cả mục đích để hành động anh ấy
cũng không nắm rõ. Nếu đã vậy thì sao có thể nói là “ghen”? Nhưng ngoài
từ “ghen” ra, cô và Tuấn Anh chắc hẳn chẳng tìm được từ nào để lý giải
cho việc làm của Vũ Phong cả.
Ông bà ta thường nói “đàn ông nông nổi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi
đựng trầu”. Đúng là câu nói thâm thúy. Cô nghĩ mình là người rất giỏi
giấu kín suy nghĩ của bản thân nhưng Vũ Phong còn xuất sắc hơn. Cô mất
hơn ba năm mới biết được lúc nào anh ấy vui, lúc nào buồn, và chỉ dừng
lại ở đó. Như lúc này đây,bên trong khuôn mặt bình thản kia đang ẩn giấu điều gì cô hoàn toàn không biết.
Đột nhiên cô thấy hoảng sợ. Bọn họ xa nhau ba năm. Ba năm trước, cô còn
chưa kịp đặt chân vào thế giới của anh thì đã bị đẩy ra xa. Ba năm qua
thế giới ấy đã xoay chuyển thế nào cô cũng không được chứng kiến. Vậy
thì hiện tại chẳng phải cô là người xa lạ đi ngang qua hay sao?
Việc nhận ra mình luôn chỉ đứng ngoài lề cuộc sống của một ai đó thật là đả
kích, khiến cô khó thở. Đầu bỗng chốc đau buốt. Cô nhíu chặt lông mày,
đưa hai tay ôm chặt hai bên thái dương, cố xoa dịu cơn đau vừa hình
thành. Cùng với đau đầu thì dạ dày cũng cuộn lên. Trán lấm tấm mồ hôi,
cô vội vàng lục túi xách, mở một chiếc lọ lấy ra hai viên thuốc màu
trắng, nhanh chóng nuốt xuống. Tựa đầu vào lưng Minh Châu, cô nhắm mắt,
chờ thuốc phát huy tác dụng. Khi ánh mặt trời le lói rồi biến mất, cả
thế giới trước mặt chìm vào bóng tối mịt mù, cô cảm nhận được hơi ấm từ
lưng Minh Châu cũng rời đi, mọi thứ xung quanh vô cùng lạnh lẽo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT