Tôi không muốn tỏ ra mạnh mẽ,

Nhưng tôi buộc phải thế…


****

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa đêm khuya khiến Hương giật mình, bổ choàng người dậy. Mắt nhắm mắt mở mò tìm nơi phát ra âm thanh.

Một giây.

Cô tỉnh ngủ hẳn.

Vì…

Cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại…

- A… alo? Phong? Anh … thật đấy à? Anh ở đâu thời gian qua hả? Anh biết em đi tìm anh khổ sở thế nào không? Anh muốn chết không?

Nói một tràng dài rồi cô nhận ra bên kia vẫn im lặng.

- Phong?

- ….

Cô cắn môi, tránh bật ra tiếng khóc, cả người hơi rung lên, tay theo đó nắm chặt điện thoại.

- Anh… sao thế?

- Nguyễn Thu Hương…

- …

- Từ nay về sau, mãi mãi, tôi không muốn gặp lại cô!

Ngỡ ngàng tột độ, không tin vào tai mình, Hương mở to mắt, miệng há hốc.

Anh ấy đùa cợt kiểu gì vậy?

Hơn một tháng không gặp, đột ngột gọi rồi nói cái câu ngớ ngẩn gì thế?

Định mở miệng hỏi thì Vũ Phong đã tắt máy.

Vỗ vào mặt mấy cái, chắc chắn mình đã tỉnh ngủ, cô ấn vào nhật kí cuộc gọi.

Không mơ, không ảo giác.

Là thật.

Vũ Phong thực sự đã gọi cho cô.

Nếu đã là thật, thì cái câu tàn nhẫn kia… cũng là thật?

Bàn tay cầm điện thoại chợt run lên, phản ứng đầu tiên là cô nhanh chóng gọi lại cho Vũ Phong.

Giọng nữ đều đều thông báo trong máy.

Anh đã tắt máy.

Kết thúc cuộc gọi rồi lại gọi, lại gọi, vẫn chỉ là cái giọng nhàm chán đến bực mình trả lời cô.



Từ nay về sau, mãi mãi, tôi không muốn gặp lại cô.


12 từ được Vũ Phong phát âm rõ ràng, chậm rãi không chút lưỡng lự, lạnh buốt người.

Là chia tay ư??

Nhưng sao lại tàn nhẫn đến thế?

Mãi mãi ư?

Không muốn gặp thì thôi, sao còn cho cái từ ấy vào?

Hóa ra anh có thể dùng cái giọng lạnh lùng không chút cảm xúc ấy mà nói với cô?

Người mà cô không quan tâm đến bất cứ điều gì để chọn lựa?

Cô muốn khóc quá…

Nhưng mắt lại khô cạn…

Mọi thứ hư ảo đến huyễn hoặc cảm giác, khiến cô như lơ lửng không xác định được mình đang ở trong trạng thái nào. Nước mắt theo đó sao có thể rơi?

Mưa rào rào đập vào cửa sổ. Đây là những cơn mưa cuối cùng của mùa hạ rồi.

Tiếng sấm rền vang, chớp lóe sáng.

Cửa phòng mở toang, Thu Hà xộc vào.

Bóng tối trong phòng khiến Hương không thể nhìn rõ khuôn mặt của Thu Hà.

Chỉ khi ánh sáng chan hòa thì cô nhận ra chị mình đang hoảng loạn, mặt tái mét.

- Hương… Dậy…. Dậy mau…

- Chị, sao vậy?

- Dậy mau, thay quần áo… không, mặc tạm áo khoác vào… Mau lên…

- Đang đêm hôm khuya khoắt chị bảo em mặc áo đi đâu?

- Chị bảo nhanh lên! Bố bị tai nạn rồi! Nhanh lên! Chúng ta đến bệnh viện!!!

Hương còn chẳng thèm khoác áo, lao ngay ra khỏi phòng, cùng mẹ và Thu Hà bắt xe đến bệnh viện.

Ca phẫu thuật đang diễn ra.

Hành lang vắng lặng chỉ có ba người, không khí lạnh lẽo khiến dây thần kinh của Hương thêm căng ra.

Thu Hà đang ôm lấy mẹ trên ghế. Bà không ngừng run rẩy từ khi ở trên xe đến khi cô và Thu Hà dìu đến trước cửa phòng cấp cứu.

Hương không ngồi, cô đi đi lại lại trên hành lang, mắt chăm chú quan sát đèn thông báo trên cửa phòng cấp cứu.

Bệnh viện có mùi thuốc khử trùng đặc trưng khiến cô thấy khó chịu. Màu trắng của tường, của trần nhà phản xuống nền đá hoa, trong bức tranh chỉ toàn màu trắng ấy ba mẹ con cô nổi lên thật đáng thương.

Đồng hồ trên điện thoại hiện lên con số 3h05’.

Đã một tiếng đồng hồ trôi qua.

Mẹ và Thu Hà càng thêm lo lắng, mắt khóc đến sưng húp.

- Hai người cứ bình tĩnh. Bố sẽ không sao đâu.

Thu Hà ngước lên nhìn cô. Đáy mắt lộ nét nghi ngờ xen hoảng sợ.

Hương đành phải gật đầu nhẹ để trấn an chị ấy.

Cô không để cho hai người trước mặt biết mình còn sợ hãi hơn, hai bàn tay nắm chặt gấu áo, chân run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra lạnh toát sau lưng.

Từng phút trôi qua trái tim cô lại đập mạnh hơn, hít thở cũng khó khăn hơn.

Phải chờ đợi thì thời gian tức khắc sẽ như chậm lại, rậm rì tại chỗ, như một hình thức tra tấn vô hình. Càng đợi lâu càng mệt mỏi, càng thêm giây phút nào thì không chỉ cơ thể mà đến đầu óc cũng yếu ớt, mất đi sức kháng cự.

Mẹ thôi không khóc nữa, dựa vào vai Thu Hà, đờ đẫn nhìn về phòng cấp cứu. Bà đưa mắt về phía cô, đôi mắt đỏ hoe tràn ngập u tối.

Chưa lúc nào Hương thấy mẹ mình yếu đuối như thế, một người luôn mở miệng nói không biết sợ trời sợ đất là gì lại như con mèo mắc mưa, co ro sợ sệt.

Cô bước tới, vòng tay ôm lấy hai người phụ nữ đang run rẩy, ôm thật chặt.

Cô hướng mắt về phía cánh cửa im lìm, trong lòng không ngừng cầu nguyện. Hy vọng chưa bao giờ là thừa cả. Mọi người đang dốc sức cứu bố mình thì sao cô lại ở ngoài mất hết niềm tin?

Ánh sáng mờ ảo bắt đầu len lỏi vào cửa sổ cuối hành lang.

Bình minh sắp đến, mặt trời sẽ mọc nhanh thôi.

5h30 sáng.

Đèn tắt, cửa mở, vị bác sĩ mặc áp blue trắng bước ra. Trán đầy mồ hôi, khuôn mặt mệt mỏi.

Và ánh mắt không nhìn thẳng vào Hương khi cô chạy tới…

Do quá kích động nên mẹ cô ngất liên tục.

Bác sĩ buộc phải cho bà uống thuốc an thần và nhắc nhở người nhà không cho bà đến gần bố cô, tránh việc bà lại xúc động quá mức.

Việc tổ chức tang lễ, lo các thủ tục liên quan đều phải dựa vào họ hàng, mà gần nhất là anh trai của bố và dì bên ngoại.

Bác và dì khi nghe tin đã đến và thay chị em Hương chuẩn bị.

Cô để Thu Hà chăm mẹ. Thu Hà cũng không được tự chủ, cô sợ chị ấy sẽ ngất như mẹ.

Lúc khâm liệm, trời mưa mau, nước mưa rơi xuống tấm bạt được giăng ra lộp bộp lộp bộp.

Mẹ ngất lên ngất xuống cắm nén nhang đầu tiên. Sau đó là Thu Hà và Hương. Ngón tay run run chạm vào nén nhang đang cháy, thắp cho người đã mất như dùng chính đầu nhang đo đỏ đâm vào tim bỏng rát.

Khi đưa bố vào quan tài, mẹ không khóc, nhìn chằm chằm thân hình cứng đơ được bọc lớp vải trắng rồi từ từ khụy gối, ngồi bệt xuống sàn nhà. Qua một đêm mà bà đã rộc người hẳn, mặt trắng bệch, mắt sưng húp.

Thu Hà bật khóc nức nở, chỉ Hương là không khóc.

Cô lặng lẽ nhìn mọi người đặt bố nằm vào trong cái hộp 6 mặt ấy. Khuôn mặt ông bình thản như đang ngủ. Mái tóc bạc hơn một nửa, trán có vài nếp nhăn.

Cô cứ chăm chú nhìn, nhìn mãi.

Nhưng sao ông không nhìn cô?

Đôi mắt hay nheo nheo, khóe miệng nhếch lên mỗi khi vui…

Giờ chẳng còn chút dấu vết nào…

Bố ghét nhất màu trắng, nhưng bây giờ xung quanh ông lại tràn ngập cái màu đáng sợ ấy. Cô quay sang bảo một người đứng cạnh:

- Có thể… thay áo khác cho bố cháu được không? Ông ấy không thích màu trắng đâu… Chọn cho ông ấy áo màu đen đi… Ông ấy sẽ cảm ơn chú ngay…

Người bên cạnh hơi bất ngờ nhưng cũng làm theo lời cô.

Quả nhiên bố cô mặc màu đen vẫn đẹp hơn.

Hương cúi thấp người gần sát tai bố, thì thầm:

- Bố, bố đẹp trai lắm. Bố của con là tuyệt nhất.

Rồi sững người, cô ngẩng lên nhìn Thu Hà:

- Chị, bố không cười. Mỗi lần em nói bố là tuyệt nhất bố đều cười rất to…

Câu nói của cô khiến Thu Hà khóc to hơn. Chị ấy ôm chầm lấy cô mà khóc, nước mắt nhỏ xuống ướt đẫm một bên vai cô. Xung quanh vang lên những tiếng sụt sịt, mỗi lúc một lớn.

Cứ thế cho đến khi nắp quan tài đóng lại, chưa một lần cô rời mắt khỏi khuôn mặt thân thuộc đến ám ảnh ấy.

Khoác bộ đồ tang lên người, cô đặt ảnh bố lên bàn cúng, dùng khuôn mặt vô cảm cúi đầu trước những người đến dự tang lễ. Có người khóc, có người im lặng. Không khí tang thương bao trùm tất cả. Tiếng kèn đám ma réo rắt, âm thanh lúc cao lúc thấp, nhẹ nhàng nhưng lại sắc lạnh như lưỡi dao càng làm tâm trạng mọi người thêm u uất.

- Con bé ấy mặt cứ lạnh như tiền, không thèm nhỏ lấy một giọt nước mắt??

- Ừ. Lúc sống bố nó thương nó nhất, hơn cả đứa con gái lớn thùy mị xinh đẹp, thế mà có mỗi việc khóc cho bố cũng không làm nổi.

- Thế mới biết con với cái, nuôi nấng cho trưởng thành cũng như thả cá về sông, chỉ biết gặp nước là bơi đi luôn.

Từng câu từng câu của mấy bà hàng xóm Hương nghe không thiếu chữ nào. Lời lẽ cay nghiệt, ánh mắt oán trách hướng về phía cô không che đậy. Cô không phản ứng, cũng không còn sức để phản bác hay thanh minh.

Cứ phải khóc mới là yêu sao? Cứ phải biểu hiện ra bên ngoài mới có thể chứng minh người đã chết quan trọng với mình thế nào?

Vậy thì cứ coi như cô là động vật máu lạnh đi.

Một bàn tay to nặng vỗ vỗ lên vai Hương. Cô ngước mắt nhìn, thấy nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp của bác mình.

- Cháu mệt lắm không? Có cần nghỉ một chút không?

Bác cô đưa cốc nước, lo lắng nhìn cô. Lắc nhẹ đầu, cô đón lấy cốc nước và uống cạn.

- Cháu ổn.

- Đừng để ý đến họ.

Bác cô hất đầu về phía mấy người hàng xóm.

- Họ không có ý làm tổn thương cháu đâu. Chỉ là người ngoài cuộc khó có thể hiểu rõ.

- Cháu hiểu.

- Cũng đừng tỏ ra bản thân mình không sao. Bác biết cháu mới là người đau khổ nhất. Nếu gắng gượng quá sức cháu sẽ không trụ nổi mà gục ngã ngay đấy.

- ….

- Nếu muốn nói gì thì cứ bảo với bác nhé.

- Vâng.

Nói xong bác cô rời đi đón đoàn người mới đến viếng.

Cô nheo mắt nhìn theo ông. Cô mất đi bố, còn người đàn ông ấy mất đi em trai. Ông ấy cũng giống cô, không thể thốt lên lời nỗi đau âm ỉ trong lòng.

Cô không phải là người mạnh mẽ…

Nhưng lúc này, giống như bác mình, cô buộc phải làm thế….

Trong những người đến chia buồn, cô thấy Thanh Bình đi cùng lớp của Thu Hà. Ánh mắt anh đượm buồn. Lúc cúi đầu, cô thấy anh dáo dác ngó xung quanh rồi lại nhìn cô. Cô muốn nói Thu Hà ở trong nhà, anh có thể vào an ủi chị ấy được không, nhưng cổ họng khô đắng không tài nào cất nổi thành lời.

Mưa tạnh. Việc đưa tang và chôn cất diễn ra thuận lợi hơn. Bùn đất bám dính vào ngón chân, móng tay, vào quần áo những người trong đoàn đưa tang cứ như thể họ vừa đi cấy về vậy.

Khi nấm mồ đã nhô cao, bát hương nghi ngút khói đặt lên trên và vàng mã được rải xung quanh cũng là lúc Hương nhận thức được cô vừa mất đi một người thân.

Cô hoảng sợ nhìn xung quanh. Mọi người đã lục đục đi về. Mẹ cô và Thu Hà đang cúi đầu cảm ơn khách khứa. Vài người đứng cách chỗ cô mấy mét trò chuyện với nhau.

Chỉ còn cô ở lại với bố. Ông nằm dưới đó, cô đứng trên này, lớp bùn đất tàn nhẫn chia cách hai bố con.

Hương không ngồi cũng chẳng quỳ, cô cứ đứng như trời trồng, thẫn thờ nhìn nụ cười hiền hậu trong bức ảnh mờ mờ sau làn khói hương.

Đời người dài ngắn khác nhau nhưng cuối cùng vẫn là một cái kết.

Kết thúc rồi sao?

Nhanh, đột ngột như vậy, không đủ để cô nói bất cứ điều gì.

Tí tách.. tí tách…

Từng giọt nước mắt thi nhau rơi, đẫm ướt má, chảy vào khóe miệng mặn chát, dọc theo cằm rớt xuống cổ áo. Chiếc áo tang dính đất đã bắt đầu khô, nhuộm một màu nâu sẫm. Tóc bết lại, theo nước mắt dính trên mặt.

Bờ vai rung lên theo từng cơn nức nở, cơn đau xé nát ruột gan cứ cuộn lên.

Cô cứ đứng mà khóc, nghẹn ngào rồi bật tung ra thành gào thét. Giữa nghĩa trang rộng lớn tiếng khóc thảm thiết vang vọng, đau đến thắt lòng.

Mọi người quay lại chú ý đến con bé mà họ gọi là máu lạnh khi chẳng thèm rơi giọt nước mắt nào cho người bố quá cố.

Hết ngạc nhiên rồi chuyển sang đồng cảm và thương xót. Vài người bước lại gần, đặt bàn tay lên vai Hương, nhẹ giọng an ủi. Họ nói còn rất nhiều đang yên nghỉ xung quanh, khuyên cô hãy để họ và chính bố cô được thanh thản.

Cô không quan tâm đến ai cả, cô cần gọi bố cô. Ông nằm sâu trong lòng đất, nếu cô không gào lên liệu ông có nghe nổi không?

Đất lạnh như thế, ông nên về nhà, mẹ sẽ nấu món thịt chua ngọt ông thích, Thu Hà sẽ tranh luận với ông về một tin tức trên thời sự, cô sẽ được ôm lấy cánh tay rắn chắc và ấm áp của ông.

Một gia đình hạnh phúc như thế cớ sao lại rời bỏ để đến nơi cô quạnh này?

- Bố… Bố… Bố…

Chỉ có một từ duy nhất thoát ra khỏi miệng, ngấm nước mắt và bùn đất chua loét.

Cô không biết mình đã gọi bao nhiêu từ “bố”, bao nhiêu lần, bao nhiêu lâu…

Hết người này đến người khác cầm tay kéo Hương lên bờ nhưng cô cứng đầu giật tay ra, ấn bàn chân thêm sâu xuống lớp bùn.

Dì cô nài nỉ bên cạnh:

- Hương à. Muộn lắm rồi. Về thôi cháu?

- Dì, vậy còn bố cháu? Ông nằm ở đây sẽ cô đơn lắm!

- Hương. Nghe lời dì, về thôi. Mai lại ra với bố được không?

- Không! Cháu ở lại. Cháu không để bố ở lại đâu.

- Hương… Đừng cố chấp thế. Bố cháu mất rồi. Hương, nghe lời dì đi…

Cô lắc đầu, lại cúi xuống nhìn tấm bia mộ.

Chợt đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn, trước mắt cô tối sầm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play