Rõ ràng là trên đời này chẳng có gì là rõ ràng….

***

Hàng ngày, chuông đồng hồ báo thức réo đến điếc tai cũng không thể khiến Hương rời cái giường thân yêu. Nhưng đến buổi sáng chủ nhật này thì cô khiến cả nhà há hốc miệng khi mò dậy từ lúc 6h30 sáng.

Nhìn khuôn mặt kinh ngạc tột độ của bố mẹ, Hương cười như mếu. Không phải là cô dậy sớm, mà là không ngủ được. Hôm qua Vũ Phong gọi nói sáng nay sẽ qua đưa cô đi chơi. Thế là mọi háo hức xen hồi hộp và vui mừng làm mắt cô mở thao láo, đành lật chăn đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân.

Đúng 9h, Vũ Phong đến xin phép bố mẹ cho cô đi cùng anh. Bố chỉ gật đầu không nói, còn mẹ thì cười tươi như hoa. Xem ra hiểu nhầm của bố mẹ cô ngày càng lớn, khó có thể cứu vãn được.

Lần này thì Hương đã quá quen với chiếc xe khủng long của Vũ Phong nên không còn phản ứng như trước, ngoan ngoãn trèo lên.

- Mình đi đâu?

- Em đoán xem?

- Về nhà ông bà anh đúng không?

- Giỏi! Em có khả năng quan sát tốt đấy.

- Tất nhiên rồi! Nhưng đi thế này có ảnh hưởng đến việc học của anh không?

- Học nhiều rồi, cần một ngày nghỉ. Tôi cũng muốn về thăm ông bà.

Ngôi làng vẫn như trước, chỉ khác là giờ đã vào hè, nắng chói chang và ruộng hoa càng thêm rực rỡ. Vũ Phong đưa cô đến chào cô Hoài – người hàng xóm tốt bụng lần trước. Nhìn thấy cả hai cô ấy khẽ mỉm cười. Nhà cô Hoài trồng toàn nhãn. Vũ Phong nói cô ấy có hẳn một thửa ruộng trồng nhãn và vải, đến mùa thì lái buôn đánh mấy cái xe tải đến mua. Lúc này vải và nhãn mới bắt đầu ra quả. Hương liếc nhìn những chùm quả nặng trĩu cành, nuốt nước miếng. Có tiếng bước chân đến gần và một bàn tay đặt tên đầu cô xoa nhẹ. Quay lại, cô thấy Vũ Phong đang nhìn mình, đáy mắt tràn ngập tia cười không chút che giấu.

- Em lại nổi máu tham ăn rồi.

- Đâu có. Chỉ là… Anh nhìn mà xem… Những chùm quả lủng lẳng thật có sức hút.

- Nếu thích, đến khi nào quả chín, tôi đưa em về đây. Cô Hoài cũng rất quý em nên chắc cô ấy sẽ không thấy phiền.

- Thật chứ?

- Em thấy tôi thất hứa với em bao giờ chưa?

- Chưa.

- Vậy thì cứ yên tâm đi. Tôi đã hứa với em cái gì thì tuyệt đối không bao giờ nuốt lời.

- À. Mà lần trước không tiện hỏi, cô Hoài không có chồng con gì à? Lần nào đến em cũng chỉ thấy có một mình cô ấy ở nhà.

- Ừ. Nghe bà anh nói ngày xưa cô ấy từng yêu một người nhưng không được gia đình hai bên đồng ý. Đấu tranh mãi cuối cùng thì kết cục vẫn là người kia lấy vợ còn cô ấy ở vậy, quyết không lấy ai cả.

- Ra là thế. Dù là thời nào thì yêu đương vẫn luôn luôn có sự mệt mỏi.

- Lại triết lí như bà cụ non. Cô Hoài ra đồng rồi. Chúng ta đi leo đồi đi.

Nụ cười tươi rói của Hương lập tức tắt lịm khi nghe đến hai từ “leo đồi”. Kỉ niệm đau đớn lần trước đã quá đủ rồi, cô không muốn hành xác thêm lần nữa. Lắc đầu quầy quậy, cô rên rỉ:

- Không… Em không đi đâu… Em cạch đến già rồi…

- Nhưng lần này đi sớm, trời lại sáng, em lo cái gì?

- Không… Tuyệt đối không… Mặc kệ sáng hay tối, em không đi đâu…

- Thật hết cách với em. Vậy chúng ta đến chỗ ông bà tôi đi.

- Thế thì được.

Cả quãng đường đi, Vũ Phong than phiền rằng Hương là người kì lạ. Mộ của ông bà anh cũng nằm trên một quả đồi, mặc dù rất thấp nhưng vẫn là đồi. Vậy mà cô lại đồng ý đi trong khi sống chết không chịu leo lên những quả đồi bên cạnh.

Hai ngôi mộ nằm trên mô đất cạnh cây thông bắt đầu xanh mướt cỏ. Bó hoa lần trước Vũ Phong mang đến đã khô cứng. Thay bó hoa mới vào, Vũ Phong cúi gập người trước mộ. Hương lặng lẽ đứng đằng sau quan sát. Bình thường Vũ Phong ngông nghênh, không biết sợ là gì, vậy mà trước hai người đã khuất này, anh ấy biến thành một đứa cháu ngoan ngoãn và hiền lành lúc nào không hay. Cô bất chợt nhớ đến ông nội mình. Đằng nội nhà cô chỉ có ba đứa cháu gái, cô là út, trong khi có đến bảy đứa cháu trai. Vì thế khuynh hướng trọng nữ khinh nam cũng dần hình thành. Lúc nhỏ, Hương ở với ông bà nội. Ông nội là người chăm chút và quan tâm cô nhất. Ai cũng bảo cô từ ngoại hình đến tính tình đều rất giống ông. Vì thế cô càng được cưng chiều hơn hai chị. Có thể nói, tính cách ngang bướng của Hương chỉ ông mới có thể khuất phục. Nhưng giờ người kìm *** con ngựa hoang là cô đã không còn. Cô có ngang ngược cũng chẳng ai nói gì nữa, hoặc là không thể nói nổi. Một khi đã không có ai quan tâm lập tức cái càng cua cũng rụng xuống, cô thu mình, học theo mọi người đi dọc chứ không kiên quyết một mình bò ngang nữa. Sống mũi cay xè, Hương ngẩng đầu lên, cố kìm cho nước mắt không rơi.

Đến khi bình tĩnh trở lại thì cũng là lúc Vũ Phong bước đến gần. Anh nhìn cô rồi nhíu mày, nhưng tuyệt nhiên không hỏi gì. Đôi mắt một nâu một đen sâu thẳm quét qua mắt cô rồi dừng lại ở khoảng không trước mặt hai người.

- Xong rồi. Giờ em muốn đi đâu?

- Em muốn đến ruộng hoa.

Cái lạnh buốt không còn, thời tiết ấm áp hơn, nắng nhiều hơn khiến cho hoa càng thêm rực rỡ. Cả cánh đồng như một bức tranh nhiều màu sắc, rực rỡ dưới ánh nắng vàng. Không hiểu sao, Hương bỏ qua những luống hoa khác, đi một mạch đến chỗ hoa cúc. Từng nụ từng nụ chúm chím, xen lẫn những bông đã nở. Màu vàng xen lẫn trắng và tím. Loài hoa này có vẻ đẹp khiêm nhường nhưng cuốn hút lạ kì.

- Đúng là em thích hoa cúc thật nhỉ?

Vũ Phong cúi xuống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn một bông cúc vàng trước mặt.

- Thế anh nghĩ em nói đùa… chắc….

Hương không ngờ Vũ Phong lại ở gần mình đến vậy, nên khi vừa quay mặt sang, má cô vô tình chạm nhẹ vào môi anh. Chỉ là lướt qua nhưng không hiểu sao tim cô đập mạnh, mặt mũi bỗng chốc nóng bừng lên. Cơ thể lập tức cứng đờ, cứ thế ngây ra. Vũ Phong dường như cũng bất ngờ, mắt mở lớn hơn, môi mấp máy. Con ngươi một đen một nâu nhìn thẳng vào mắt cô. Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, cảm nhận được cả hơi thở của đối phương.

Khi xem phim Hàn, có những cảnh như thế này, Hương thường bĩu môi, nói với Thu Hà:

- Chỉ là chạm nhẹ thôi mà? Có gì mà phải sửng sốt như thế?

- Sao lại không thể? Bởi vì hai nhân vật này có tình cảm với nhau nên mới có phản ứng như vậy. Vì thích nên chỉ cần đứng cạnh đối phương thôi cũng thấy run chứ đừng nói là có đụng chạm thân mật. Rồi có lúc em sẽ cảm nhận được.

- Chắc chắn đối với em sẽ là không có.

Thế mới có câu “nói trước bước không qua”. Nụ cười nhẹ nhàng lúc đó của Thu Hà phải chăng hàm ý muốn nhắc nhở cô như vậy? Cô đã rơi đúng vào hoàn cảnh của nhân vật nữ chính kia rồi. Tim bây giờ không nghe lời, cứ đập loạn xạ. Cả người cứ như con tôm luộc, đỏ ửng lên. Cứ thế mà giương mắt ra nhìn Vũ Phong, Hương không tài nào di chuyển tầm nhìn sang nơi khác được.

Nhưng…

Câu nói của chị cô…

“Vì thích nên chỉ cần đứng cạnh đối phương thôi cũng cảm thấy run chứ đừng nói là đụng chạm thân mật”…

Thích?

Ai thích ai?

Cô … thích…Vũ Phong?

Mắt càng mở lớn hơn. Hương há hốc miệng.

Không thể nào!!!

Tuyệt đối không phải!

Cô lắc đầu lia lịa, hốt hoảng lùi lại phía sau.

Phản ứng bất ngờ của Hương khiến Vũ Phong như bừng tỉnh. Đôi mắt như phủ thêm một màn sương. Anh đứng thẳng người dậy, mắt vẫn chăm chú nhìn cô. Khóe miệng không hiểu sao lại hơi cong lên.

- Em…

Câu nói của Vũ Phong bị tiếng chuông điện thoại của Hương cắt ngang. Cô lúng túng lôi điện thoại ra nghe.

- Heo ngố!!! Cậu đang ở đâu hả???

Giọng Hải vang lên khiến cô giật mình, theo phản xạ đưa chiếc điện thoại ra xa.

- Hải?

- Không phải tôi thì là ai hả? Cậu đang ở đâu?

- Tôi? Không ở nhà.

- Tôi biết cậu không ở nhà. Nói mau. Cậu đang ở đâu hả?

- Tôi…

Hương lén nhìn Vũ Phong. Anh đang mải nói chuyện với một ông bác, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc điện thoại của cô. Trong lòng tự dưng thấy tưng tức, Hương giận dỗi nói:

- Tôi đang ở ngoại ô. Có việc gì không?

- Có việc gì á? Cậu muốn chết không? Có nhớ hôm nay là ngày đầu tiên lớp ta luyện tập cho vở kịch cuối năm không hả?

- Chết cha. Tôi quên mất.

- Quên? Đầu cậu dùng để làm gì thế hả?

- Này! Đừng có mà được nước lên giọng dạy bảo nhá. Chẳng phải cậu cũng là tác giả của cái kịch bản đó sao? Có mặt cậu là được rồi.

- Cậu… Tôi không ngờ cậu lại thiếu trách nhiệm như thế đấy.

- Tôi vốn vậy mà. Bây giờ cậu mới nhận ra thì muộn rồi.

- Buổi tập bắt đầu vào lúc 2h chiều. Liệu mà có mặt.

Nói xong Hải tắt máy luôn. Còn Hương thì trừng trừng nhìn cái điện thoại. Máu nóng dồn lên đầu. Tên khỉ đột chết tiệt này.

- Có chuyện gì à?

Vũ Phong đã quay lại, trên tay là một bó cúc tím. Anh nheo mắt nhìn Hương. Cô đành lắc đầu cười trừ.

Lâu lắm rồi không gặp, cô muốn dành nguyên cả ngày đi chơi với Vũ Phong. Nhưng còn vở kịch của lớp, cô không thể bỏ được. Nổi nóng với Hải chỉ là nhất thời, cô tuyệt đối không muốn làm người vô trách nhiệm.

- Em có việc đúng không?

Không đợi cô nói Vũ Phong đã hỏi luôn.

- Dạ… Không… Không có…

- Nhưng mặt em nhăn nhó thế kia thì chắc chắn là có chuyện rồi.

- Em…

- Này. Bó hoa này cho em đó.

- Cảm ơn anh.

- Nếu đã có chuyện thì chúng ta về thôi. Lần khác lại đi.

- Có được không? Em sợ làm mất thời gian của anh.

- Đi chơi với em rất vui. Tôi thấy mọi mệt mỏi đều tan biến. Nên chẳng có gì phải lăn tăn cả, hiểu chưa?

- Dạ vâng. Hôm nay rất xin lỗi anh.

- Không sao. Xin lỗi gì hả? Chúng ta về đi.

- Dạ.

Ôm bó hoa to đùng, Hương lững thững đi theo sau Vũ Phong. Trong lòng có cảm giác tiếc nuối và cả chút vấn vương không nỡ rời xa. Cả khi đã lên xe, áp mặt vào lưng anh, tâm trạng cô vẫn còn lơ lửng đâu đâu, không nhớ nổi mình đã vào nhà bằng cách nào. Chỉ duy nhất nụ cười tạm biệt của anh là còn đọng lại trong tâm trí.

Cô… hình như… có chút … không ổn rồi!

Ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn vào hai con người vừa mới bước vào.

- Này! Bọn họ hình như lại cãi nhau rồi.

- Một tuần có 7 ngày thì 6 ngày cãi nhau. May mà chủ nhật không gặp, nếu không thì đủ cả 7. Có gì đâu mà phải ngạc nhiên? Tôi sẽ thấy kì lạ nếu họ không cãi nhau.

- Nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng đấy. Không thèm nói với nhau nửa câu cơ mà. Bình thường thì phải là tra tấn lỗ tai mọi người chán chê mới chịu ngừng chứ?

Những lời bàn tán của tụi bạn lọt vào tai nhưng không đủ sức làm cho Hương quan tâm. Cô bực bội nhấc chiếc cặp ra khỏi vai rồi đặt xuống một chiếc bàn. Người bên cạnh cũng làm động tác y hệt. Hai cánh tay khựng lại trong chốc lát rồi khoảng cách giữa hai cái cặp được kéo ra đáng kể. Xong xuôi cô đi về phía lớp trưởng. Đằng sau có tiếng bước chân đi theo.

- Lớp trưởng. Bọn này tới rồi. Tiến hành thôi.

Lớp trưởng đại nhân vốn được thần dân giao nhiệm vụ dò la tin tức nhưng miệng mới há ra chưa kịp hỏi đã phải ngậm lại, đầu cứng nhắc gật một cái. Đơn giản vì một người mặt đằng đằng sát khí còn một người tuy có vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt thì như muốn giết bất cứ ai tò mò. Người khôn ngoan là biết lúc nào nên lắm chuyện lúc nào nên ngậm bồ hòn làm hột. Chuyện của bọn họ thì mặc xác họ tự giải quyết với nhau.

Buổi tập bắt đầu khá suôn sẻ. Hai nhân vật chính đã bắt đầu nắm bắt được tâm lý, diễn khá đạt. Hương và Hải là kịch bản gia kiêm luôn đạo diễn nên có nhiệm vụ ngồi xem, chỉ đạo và sửa chữa sai sót. Cũng vì là đồng tác giả nên được sắp xếp chỗ ngồi cạnh nhau.

Hải khẽ liếc mắt sang nhìn người ngồi bên cạnh mình. Mặt lạnh tanh, môi hơi mím lại, mắt nhìn chăm chăm về phía trước. Xem ra heo ngố vẫn đang rất giận. Khẽ thở dài, cậu tự trách bản thân quá nóng nảy.

Sáng nay Hải đến nhà tìm Hương nhưng bố mẹ cô lại nói cô đã ra ngoài với bạn. Bạn thì nhiều nhưng cái từ mà cậu để tâm trong đầu là “bạn trai”. Cô nàng heo ngố này vốn không có nhiều bạn bè để cuối tuần có thể rủ nhau đi chơi chứ đừng nói là bạn khác phái. Ngẫm nghĩ lại đôi lúc cậu thấy Hương hay biến đi đâu mất, điện thoại lại càng không liên lạc được. Thanh Bình cũng có lần nói bóng gió với cậu về chuyện hình như cô đang quen ai đó khác trường. Lúc ấy cậu chỉ cười khẩy, heo ngố không phải là người có thể tùy tiện kết bạn. Bây giờ thấy mình thật quá chủ quan. Không kìm được lo lắng mà gọi điện cuối cùng lại cãi nhau ỏm tỏi. Lúc gặp ở nhà xe, cô không thèm nhìn cậu mà đi thẳng. Sự tức giận bị kìm nén lúc sáng cộng thêm vào khiến cậu nổi khùng nên, nắm lấy cổ tay cô giật mạnh.

- Đau quá! Cậu làm cái gì đấy?

- Sáng nay cậu đi đâu?

- Đi đâu là việc của tôi, cậu hỏi làm gì?

- Tôi muốn biết. Nói đi.

- Này, khỉ đột! Cậu thừa hơi quá rồi à? Đến việc của bạn bè cậu cũng muốn quản sao?

- Nếu tôi nói đúng như vậy thì cậu sẽ khai ra chứ?

- Không đời nào. Nói cho cậu biết tôi vẫn còn đang rất bực mình nên đừng chọc tôi thêm nữa.

- Xem ra tôi đã nhìn lầm cậu. Chỉ vì một tên con trai mà cậu quên luôn cả một tập thể ư? Cậu cũng khá đấy chứ?

Hương xoay hẳn người lại, nhíu mày nhìn Hải. Khẽ nhếch môi cười nhạt, cậu nhìn thẳng vào mắt cô.

- Sao? Tôi nói đúng chứ? Nếu tôi không gọi thì cậu chẳng thèm nhớ đâu, đúng không? Tôi rất tò mò muốn biết tên đó như thế nào mà lại có thể khiến cậu…

- Đừng quá đáng. Tôi không nói không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua. Cậu nói gì cũng được nhưng đừng có động chạm đến anh ấy. Anh ấy là người tốt nên không phải là cái cớ để cậu lôi ra chỉ trích tôi. Không nhớ buổi tập là lỗi của tôi nhưng tôi cũng không đến muộn, lại càng không vô trách nhiệm mà bỏ mặc nó. Cho nên cậu chẳng có quyền gì mà dùng những lời lẽ kia mà xúc phạm tôi.

- …

- Còn nữa. Đây là việc riêng của tôi, cậu làm ơn tôn trọng, đừng có quá đà.

- Lần đầu tiên tôi nghe cậu bênh vực một ai đó. Mà đó lại là một tên con trai. Xem ra, cậu thích hắn đúng không?

- Vũ Thanh Hải! Tôi đã nói cậu đừng có quá đáng…

- Tôi cứ nghĩ cậu vẫn còn thích anh tôi chứ? Xem ra tình cảm ấy không lớn lao như tôi vẫn tưởng. Tôi nhìn lầm cậu rồi.

Cái câu nói cuối cùng này thốt ra không chút suy nghĩ. Khỏi phải nói Hương sửng sốt như thế nào. Cô tròn mắt, sững người nhìn cậu, sắc mặt đang hồng hào thoáng chốc đã tái đi. Rồi cô lảo đảo lùi lại, quay người bỏ đi.

Như chợt tỉnh, Hải vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay Hương giữ lại. Giằng tay mình khỏi tay cậu, không hề quay mặt lại, cô nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để cậu nghe thấy.

- Buông tay ra và để cho tôi yên.

Khó khăn lắm để rút ngắn khoảng cách, gian khổ để cho cô ấy tin tưởng mình. Nhưng lúc này Hải hiểu mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Vũ Thanh Bình trong trái tim Hương luôn có một vị trí quan trọng. Dù cô không còn thích anh ấy nữa thì vị trí đó cũng không thay đổi. Bên cạnh thích còn là ngưỡng mộ, và cũng là mối tình đầu. Chỉ có đồ ngốc mới đi phê phán tình cảm của một cô gái dành cho mối tình đầu của mình. Và càng ngốc hơn khi chỉ trích cô ấy lỡ quên người đó. Mà Thanh Hải cậu đã thực hiện cả hai việc trên.

Lấy tay vò rối tung mái tóc, cậu đẩy ghế ra sau và đứng dậy. Có lẽ cần phải rửa mặt cho tỉnh táo để nghĩ cách đi xin lỗi người ta vậy.

***

- Này!

- …

- Heo ngố. Tôi có chuyện muốn nói. Cậu dừng bước có được không?

- …

- Hôm nay… Là tôi sai… Xin lỗi!

Bước chân của Hương chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Cô xoay người, môi mím chặt nhìn Hải. Chăm chú quan sát khuôn mặt của cậu ta một lúc, xác định lời xin lỗi là thật lòng, cô chợt thở hắt ra.

- Bây giờ tôi rất mệt. Có gì mai nói sau nhá.

- Khoan đã!

Hải vội vàng giơ tay nắm lấy tay Hương. Nhưng khi thấy đôi lông mày của cô hơi nhíu lại cậu đành buông ra.

- Tôi…

- Nói nhanh lên. Tôi phải về làm bữa tối.

- Cậu có thể nấu ăn được á? Tôi có nghe nhầm không?

- …

- Ấy. Đừng trừng mắt. Tôi lỡ mồm.

- Cậu bảo tôi đứng lại chỉ để chọc tức tôi thêm à?

- Không! Không phải! Tôi muốn nói chuyện khác…

- Thế thì làm ơn khẩn trương lên. Tôi cho cậu 3 phút.

- 3 phút? Không đùa chứ?

- 6 giây rồi…

- Cậu…

- ….

- Những lời nói lúc chiều… Tôi thực sự không cố ý…

- Tôi biết rồi. Vậy thôi phải không? Tôi nghe rồi. Chào nhé.

- Khoan! Tôi muốn hỏi…

- Hỏi người sáng nay đi cùng tôi là ai?

Ngập ngừng một lúc rồi Hải gật đầu, mắt nhìn thẳng vào Hương chờ đợi.

- Có thể cho tôi một lí do vì sao tôi phải nói với cậu không? Quan hệ của chúng ta là bạn bè. Dù thân thiết đến mấy nhưng không đồng nghĩa với việc chuyện gì tôi cũng phải nói với cậu. Nếu cho tôi một lí do mà tôi thấy hợp lí thì tôi sẽ nói.

- …

- Sao? Không tìm được lí do chính đáng nào à? Vậy…

- Lí do của tôi là vì… Tôi muốn biết người con gái mình thích đi đâu, làm gì, cùng với ai. Và tôi muốn biết cái người đi cùng với cô ấy là người như thế nào, quan hệ với cô ấy ra sao. Tôi nghĩ với lí do này tôi có đủ tư cách để nhận được câu trả lời thỏa đáng của cậu. Thế nào?

- Cậu…

Hương ngây người. Đôi mắt mở lớn hết cỡ, miệng há hốc, bàn tay nới lỏng, chiếc cặp rơi xuống nền đất kèm theo một tiếng “phịch” phá vỡ không gian vắng lặng của khu để xe. Phía đối diện, một nụ cười nửa miệng thấp thoáng xuất hiện.

Cô lập tức lùi lại, mắt vẫn không tài nào không trợn tròn lên. Miệng mấp máy nhưng ngôn từ đã chạy mất, không thốt lên nổi dù một từ. Đầu óc choáng váng như vừa bị cả luồng ête xộc thẳng vào mũi.

Người đối diện như lờ đi biểu cảm trên khuôn mặt cô, tiếp tục hỏi:

- Sao? Lý do này đủ chính đáng rồi chứ?

- H..hả..hả?

- Tôi nói tôi thích cậu. Lí do này, đối với cậu, đã đủ chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play