Tiếng chuông tan học vang lên, tiếng hò reo phát ra như muốn nổ tung lớp học, không ít người không quan tâm đến giáo viên còn ở trên bục khản giọng
giao bài tập, tiếp tục nói chuyện phiếm, tiếp tục thu dọn cặp sách, lao
ra khỏi lớp học.
Vì thế Khang Đóa Hinh hơi hơi nhíu mày.
Đương nhiên cô cũng không có tư cách gì để nói. Dù sao kiếp trước chính cô
khi còn là học sinh năm nhất cũng đã dám trốn học chạy tới đại học Z tìm bạn trai.
Nhưng mà lần này không giống, cô hy vọng cuộc sống của mình thay đổi.
Bởi vì bây giờ mới là năm 2, dù đã lên cấp 3, số học sinh chăm chỉ học hành cũng không nhiều lắm, hơn phân nửa thầm nghĩ tùy tiện lấy cái bằng đại
học, thậm chí có người còn không thèm nghĩ
Bởi vậy trong phòng học, còn lại một số ít những học sinh an phận, khiến
cho thầy giáo tự đáy lòng không khỏi cảm động, yêu thích.
Khang Đóa Hinh cố sức xem nhẹ bàn tay đang không ngừng giật giật sau lưng
mình, tập trung lắng nghe giáo viên giao bài tập, cuối cùng khép laptop
lại, cho đem mọi thứ vào túi xách
“Đóa Hinh, nhanh lên!” Lí Nguyên Linh rốt cuộc không nhịn được mở miệng thúc giục.
“Sao vậy?” Nhìn giáo viên xuống khỏi bục giảng, cô mới quay đầu nhìn đến bạn tốt.
“Ai nha, mình có việc muốn tìm cậu nói chuyện, nhanh!” Vẻ mặt Lí Nguyên Linh lo âu.
“Chuyện gì gấp như vậy?”
Lí Nguyên Linh dậm chân một cái: “Còn không phải là về Ngạn Văn….”
Còn chưa nói xong, cách đó không xa lại có giọng nói khác vang lên: “Đóa Hinh, em đến đây một chút được không?”
Khang Đóa Hinh quay đầu, phát hiện là cô giáo gọi cô.
“Dạ, em đến ngay.” Lúc này cô cũng bất chấp Lí Nguyên Linh cùng bạn trai cô
ấy kết giao năm tháng có cái gì khúc mắc, bỏ lại một câu câu “Chờ mình
một chút”, liền chạy tới phòng học phía trước, “Cô tìm em có việc sao?”
Cô giáo cười dài nhìn cô, biểu tình trên mặt hiển nhiên rất vừa lòng, “Đóa Hinh à, thành tích gần đây của em càng ngày càng tốt, cô cảm thấy rất
vui mừng.”
Kì thi lần trước thế nhưng đứng thứ hai toàn ban, thứ mười toàn trường, so với thành tích luôn thất bại trước kia, ngắn ngủi nửa năm có thể tiến
bộ đến mức này, quả thực là kỳ tích.
“Cũng không có gì, chính là đột nhiên cảm thấy nên học.” Cô có chút xấu hổ,
dù sao thân thể mười tám tuổi, nhưng là linh hồn gần ba mươi tuổi! So
với các bạn học khác, cho dù thắng cũng không vinh quang.
“Trước kia cũng chưa hỏi em, Đóa Hinh, em có dự định đại học khoa nào sao?”
“Em…… ừm, nghĩ có liên quan đến kinh doanh.” Cô nghĩ nghĩ, “Về phần trường
nào, thật ra không có yêu cầu quá lớn, chỉ cần có thể ở lại thành phố
Đài Bắc hoặc Tân Bắc…… Em nói, huyện Đài Bắc là tốt rồi.”
Hô, thiếu chút nữa nói ra danh từ mười năm sau.
Cũng không phải cô kiêu ngạo là người Đài Bắc, nghĩ ngoại trừ Đài Bắc, nơi
khác vẫn còn cưỡi lợn rừng đi xe bò, rất hoang sơ, cô chỉ đơn thuần muốn gần cha mẹ, giả sử công ty của ba thực sự phát sinh nguy cơ, cô mới có
biện pháp giúp đỡ.
Đương nhiên, mặt khác nguyên nhân quan trọng khác là vì người nào đó học tại đại học Z.
Đáng tiếc khoa kinh tế đại học Z quá hot, cho dù cô dùng trăm phần trăm
thành tích toán rách nát kia, chắc chắn không thi nổi, bằng không cô
thật sự muốn làm đàn em của anh.
“Sao không vào hệ ngữ văn?” Cô giáo hơi hơi nhíu mày, “Cô thấy thành tích văn sử của em rất tốt.”
Khang Đóa Hinh cười khổ, kỳ thật đúng là cô thích ngữ văn cùng lịch sử, học
cũng phải tâm ứng thủ¹, nhưng mà công ty ba còn chờ cô cứu!
¹Tâm ứng thủ: khi đầu óc nghĩ đến một đòn đánh là chân tay thực hiện thành công
Tuy rằng hai năm sau cô chỉ là một sinh viên, nhưng nếu biết đến lúc đó có thể xảy ra nguy hiểm, cô không thể mặc kệ.
Có lẽ cô không có cũng đủ kinh nghiệm cùng tri thức, nhưng cô biết khi nào thì sẽ phát sinh nguy cơ, có thể làm dự phòng chuẩn bị trước.
“Đây là mục tiêu em đề ra cho chính mình.” Cô không giải thích nhiều lắm, chỉ nói như vậy.
“Thực đáng tiếc,” Cô giáo thở dài, nhưng sau lại cảm thấy cô có mục tiêu, vội vàng nói: “Nhưng em có mục tiêu của chính mình cũng tốt, cứ tiếp tục nỗ lực.”
“Em sẽ.” Khang Đóa Hinh gật đầu.
Cô giáo lại cố gắng khuyên cô vài câu mới rời đi, Lí Nguyên Linh nhịn
không được xông lên, “Chậc chậc, thật không đơn giản, thế nhưng có thể
làm cho A Mĩ tỷ kính trọng cậu vài phần.”
Cô giáo kia có tiếng nghiêm khắc, bởi vì tên có chữ “Mĩ”, mọi người lén gọi cô là “A Mĩ tỷ”.
“Chẳng qua cũng chỉ tán gẫu hai câu.” Khang Đóa Hinh nhẹ nhàng bâng quơ, cũng nhanh chóng chuyển đề tài, “Cậu vừa định nói với mình cái gì?”
“A, đúng, mình muốn nói chuyện của Ngạn Văn.”
Khang Đóa Hinh gật gật đầu, “Mình biết, bạn trai cậu, các cậu làm sao vậy?”
Lí Nguyên Linh suy sụp hạ, “Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, cũng
chỉ là chỗ anh ấy làm thêm, có người theo đuổi anh ấy, còn theo thật
dai, vì việc này chúng mình gần đây luôn cãi nhau.”
“Vậy thái độ cậu ấy thế nào?” Khang Đóa Hinh đã gặp qua bạn trai của bạn tốt, thoạt nhìn là người thành thật, không giống người chân trong chân
ngoài.
“Anh ấy không cố ý lảng tránh cô ta.” Vẻ mặt Lí Nguyên Linh uể oải,
“Mình nói với anh ấy không thích có người tơ tưởng bạn trai mình, yêu
cầu anh ấy thẳng thắn cự tuyệt đối phương, nếu có thể, đổi chỗ làm là
tốt nhất, nhưng anh ấy lại cảm thấy mình không hiểu chuyện.”
“Cậu ta nói như thế nào?”
“Anh ấy nói nếu đối phương không tỏ rõ thái độ, anh ấy cũng sẽ không nói những lời làm tổn thương người ta. Kỳ thật anh ấy cũng không giấu diếm
sự tồn tại của mình với đồng nghiệp, mà anh ấy cảm thấy kiên định sẽ
càng biểu đạt lập trường chỉ yêu mình mình, vậy là đủ. Anh ấy sẽ không
nhận tình cảm của cô ta, nhưng không muốn cố ý phân rõ giới hạn cùng cô
ta.”
“Cho nên, cậu là tức cậu ta không giữ khoảng cách với cô gái kia?”
“Đúng vậy, nhưng anh ấy cho rằng mình đường đường chính chính, vì sao
phải cố ý lảng tránh? Anh ấy cảm thấy cố ý lảng tránh, ngược lại giống
như chột dạ.”
“Vậy à……” Trong đầu Khang Đóa Hinh hiện lên bộ dáng cậu con trai kia.
Cái cậu con trai kia tên Ngạn Văn, khi nhìn Nguyên Linh ánh mắt tràn
ngập dịu dàng, hẳn là thật sự thích Nguyên Linh. Cô cho rằng người con
trai thành thật chất phác như vậy, chắc sẽ ko bắt cá hai tay, quan hệ
nam nữ bừa bãi.
Như vậy lời cậu ta nói hẳn là thật, bởi vì chưa từng đặt cô gái kia ở
trong lòng, cho nên cũng không cảm thấy nên cố ý xử bất đồng với cô ta?
Nói đi nói lại, cá nhân cô đối với những chuyện thế này vô cùng phản
đối. Bởi vì cô cảm thấy lúc nên tránh thì tránh, đừng để đến lúc “tình
ngay lý gian”, lại thầm oán đối phương không tin mình.
Tựa như kiếp trước Đông Luân cùng Vương Yên Hoa.
Vì chuyện Vương Yên Hoa, cô cũng rất nhiều lần oán giận chồng. Khác với Ngạn Văn, Đông Luân không cãi nhau với cô, cho tới bây giờ anh không
nỡ tức giận với cô, nhưng dù cô ầm ỹ như thế nào, làm loạn như thế nào, anh lại vẫn kiên trì để Vương Yên Hoa làm thư ký của anh.
Cô vẫn cho rằng, tin tưởng là thái độ cơ bản nhất thể hiện tôn trọng nửa kia.
Nhưng là bây giờ xem ra, cậu con trai kia không hiểu rõ được điều này.
Có lẽ cậu ta lười làm rõ vì đơn thuần không muốn làm cho bạn gái không
vui, chứ không nhất thiết là vì cậu ta có ý nghĩ không chính đáng.
Đơn giản mà nói, chính là thần kinh thô.
“Này, đừng ngẩn người, giúp mình nghĩ cách!” Lí Nguyên Linh kéo kéo ống tay áo của cô.
Lúc này Khang Đóa Hinh mới hoàn hồn, sắp xếp suy nghĩ hỗn loạn trong
lòng xong, nói: “Vậy cậu còn muốn tiếp tục cùng cậu ta không?”
“Đương nhiên.” Lí Nguyên Linh làm ra vẻ mặt 『 cậu có vấn đề à? 』, “Nếu
không muốn, mình đã sớm chia tay với anh ấy, còn trưng cầu ý kiến của
cậu làm gì? Nói gì thì nói mình cũng là 『 vợ cả 』, không có lý nào cho
bên thứ ba kiêu ngạo trèo lên trên đầu mình, đá mình ra khỏi cửa”
“Cũng đúng.” Khang Đóa Hinh bị cách dùng từ của bạn tốt làm cho bật
cười, đây mới là Nguyên Linh mà cô biết! Cô lại nghĩ một hồi lâu, mở
miệng, “Mình nghĩ bạn trai cậu thật sự không có ý muốn bắt cá hai tay,
cậu ta chỉ là rất ngốc, đã quên quan tâm đến tâm tình của cậu.”
“Những điều cậu nói mình đương nhiên biết, nhưng nhìn thấy vẫn tức.” Lí
Nguyên Linh uể oải nói, tuy rằng lý trí cho biết bạn trai sẽ không bắt
cá hai tay, tình cảm vẫn không vui, “Vì chuyện này, chúng mình đã cãi
nhau rất nhiều lần, mình rất sợ cãi nhau nhiều tình cảm sẽ phai nhạt.”
“Mình biết.” Cô cười vỗ vỗ vai bạn tốt, “Cho nên cậu phải cho cậu ta
hiểu sự bất an của cậu. Nếu cậu ta không hiểu, cậu phải dạy cho cậu ta
biết.”
“Dạy? Dạy như thế nào?” Vẻ mặt Lí Nguyên Linh nghi hoặc.
“Để cho cậu ta cũng cảm nhận được bất an của cậu, không phải là được sao?”
Cô mở to mắt, “Ý của cậu là……”
“Tìm đàn ông lượn trước mặt cậu ta, để cho cậu ra cảm nhận được nóng
lòng của cậu trong thời gian này, nếu cậu ta yêu cậu, sẽ hiểu được.” Cô
ngừng 1 chút, “Nhưng đàn ông này cậu nên tìm cẩn thận, đừng để cuối cùng diễn giả làm thực, làm ra phiền toái khác, hại mình thành tội nhân giựt giây người khác chia tay.”
“Chủ ý này không tồi.” Mắt Lí Nguyên Linh sáng lên, “Về phần chọn
người…… Yên tâm, mình tìm anh họ mới từ Mỹ trở về hỗ trợ diễn trò, đủ an toàn chưa?”
“Như vậy tốt nhất.” Khang Đóa Hinh cười nói. Nhìn bạn tốt cao hứng, tâm tình của cô cũng tốt theo.
“Ôi, yêu cậu chết mất, biết là cậu có cách mà.” Lí Nguyên Linh hưng phấn ôm cô, “Đi nào, mình mời cậu ăn kem.”
“Cám ơn, nhưng hôm nay không được.” Khang Đóa Hinh xin lỗi đẩy tay cô
ra, “Buổi tối mình có buổi học gia sư, lần sau rảnh sẽ đi.”
“Đúng đúng, Đóa Hinh nhà chúng ta ưu tú nhất, chăm chỉ nhất.” Lí Nguyên
Linh trừng mắt nhìn cô, nhưng được vài giây liền cười, “Được rồi, vậy
cậu mau về nhà học bài đi, bye bye!”
“Bye.” Cô mỉm cười vẫy tay tạm biệt bạn tốt.
Bởi vì dây dưa ở trường học, không bắt được xe bus, về nhà muộn. Khang
Đóa Hinh vội vàng chuẩn bị đợi lát nữa đến giờ học, lúc giáo viên nghỉ
uống nước sẽ ăn điểm tâm.
Kỳ thật cô không thích mẹ thay cô tìm gia sư.
Tuy rằng đối phương cũng là sinh viên năm 3 đại học Z, xem như đàn anh
của Đông Luân, dạy cũng khá ổn, nhưng cô không thích ánh mắt đối phương
nhìn cô.
Ánh mắt đó tràn ngập dục vọng trắng trợn, làm cho cô vô cùng không thoải mái.
Linh hồn trong cơ thể cô, sớm không phải cô gái chưa biết sự đời, ánh
mắt như vậy, rất nhiều đêm, cô cũng thường nhìn thấy trên người chồng
cô.
Nhưng mà khi Đông Luân nhìn cô như thế, cô chỉ cảm thấy trong lòng phát
run, sau đó từ ngón chân đến đầu đều khát vọng mãnh liệt được anh nhiệt
tình ôm, nhưng đổi thành người trước mắt này, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cố tình gia sư này lại là con một người bạn, tuy rằng không thích, cũng không thể tùy tiện yêu cầu mẹ đổi người.
Quên đi, kì thi không bao lâu sẽ tới, cố qua mấy ngày này, học kỳ sau rồi nói sau.
Buổi tối vừa đến bảy giờ, chuông cửa đúng giờ vang lên, cô ngoan ngoãn đứng dậy mở cửa.
“Xin chào.” Cô thản nhiên chào hỏi đối phương.
“Hi, Đóa Hinh.” Đối phương, Tiết Vũ Địch phản ứng thân thiện hơn, sau
khi hắn cởi giày vào cửa, vờn quanh bốn phía một chút, tùy tay đóng cửa, “A, sao không thấy dì Hoàng?”
“Ba mẹ tôi đi uống rượu mừng.” Cô nói đơn giản.
“Đi đâu uống rượu mừng?” ánh mắt hắn hiện lên một luồng ánh sáng, tiếp tục hỏi.
Khang Đóa Hinh không thích thái độ của hắn, nhưng vẫn đáp, “Đào viên.”
“Như vậy à, vậy cũng hơi xa.”
Cô không muốn tiếp chuyện hắn, bởi vậy chỉ nói: “Ngày hôm qua tôi có bài kiểm tra toán học, tôi làm sai bốn câu, muốn hỏi anh giải như thế nào.”
“Ai, làm gì gấp vậy?” một bàn tay Tiết Vũ Địch đặt lên vai cô, lại lập tức bị Khang Đóa Hinh giãy.
“Anh Tiết, tôi nghĩ chúng ta hình như không thân quen như vậy.” Ngữ khí của cô rất lạnh đạm.
Sắc mặt Tiết Vũ Địch hơi đổi, nhịn nhẫn, mới nói: “Sao khách khí như
vậy? Em còn không nhìn ra ba mẹ em mời anh đến, chính là muốn cho chúng
ta bồi dưỡng cảm tình sao?”
“Thực xin lỗi, tôi thực nhìn không ra.” Cô rất rõ ý của cha mẹ, bọn họ cũng không hy vọng con gái mình có bạn trai sớm như vậy.
“Cô —” Bị cô cứng mềm không ăn, mặt mũi hắn có chút không nhịn được, “Đó là do em quá trì độn.”
Cô thật sâu hít vào một hơi, không muốn tiếp tục dây dưa đề tài này với hắn, “Không quan trọng, tôi chỉ hy vọng lần sau kiểm tra toán học có
thể cao lên một, hai điểm.”
“Làm gì tốn công như vậy? Em nếu cùng anh cùng một chỗ, chẳng lẽ tương
lai anh tốt nghiệp khoa điện cơ đại học z, còn không nuôi nổi em?” Nếu
không có người lớn ở nhà, Tiết Vũ Địch lá gan cũng lớn hơn.
Khang Đóa Hinh lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu anh không thích công việc này, bây giờ là có thể đi rồi.”
Cô không muốn dây dưa không rõ cùng hắn, hôm nay vừa vặn có cơ hội này nói rõ ràng với hắn.
“Em đang nói đùa? Anh sao có thể không thích công việc này?” Hắn tiến
lên, bắt được tay cô, “Anh chờ cơ hội này, chờ thật lâu đâu!”
Thái độ cô lạnh lùng kích thích hắn, Tiết Vũ Địch lười ngụy trang nhẫn
nại, thầm nghĩ chiếm cô gái từ lần đầu tiên nhìn thấy đã bị hấp dẫn này
thành của mình.
“Anh buông tay!” Cô giãy dụa, không ngờ hắn nhưng lại liều lĩnh động thủ, “Nếu ba mẹ tôi trở về, anh xong đời.”
“Không phải ba em ở đào viên sao?” Hắn cười khẽ, “Chờ bọn họ trở về, em đã sớm là của anh.”
Cô bị dọa, mặt trắng bệch, “Nếu anh dám làm, sẽ phải ngồi tù.”
Hắn nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả, “Đến lúc đó hẵng nói!”
Nói xong, hắn ôm cô vào trong lòng, cúi mặt xuống muốn hôn cô.
“Tên khốn này, buông!” Khang Đóa Hinh nghiêng đầu tránh đi, không khách khí đưa tay tát hắn một cái.
“Shit!” Tiết Vũ Địch giận, trên mặt nóng rát, bàn tay kia đánh ra cơn tức của hắn.
Sức lực của đàn ông và phụ nữ khác xa, Khang Đóa Hinh căn bản không phải đối thủ của hắn, dù không ngừng giãy dụa, đồng phục trên người vẫn
không đến hai lượt đã bị xé rách.
Dưới tình thế cấp bách, cô hung hăng cắn cánh tay đang muốn xé rách quần áo trên người cô, phát cắn kia dùng hết khí lực toàn thân, hắn đau đến
không thể không buông ra cô.
“A –” Tiết Vũ Địch bị đau hét to một tiếng.
Cô thừa cơ chạy thoát, không chút do dự cầm di động để trên bàn, vừa chạy ra cửa, vừa không quên nút gọi tắt.
Cô mở cửa, chuẩn bị chạy ra ngoài, lúc này di động vừa vặn kết nối,
không đợi đối phương mở miệng, cô liền vội vàng hô to, “Cứu mạng, mau
tới cứu tôi –”
『 Bốp』 một tiếng, di động bị người đàn ông phía sau cô cướp lấy, ném trên mặt đất vỡ làm ba bốn mảnh, khiến cô thở gấp một hơi.
“Còn muốn cầu cứu?” Hắn dùng lực túm tóc cô kéo cô vào bên trong, “Xem ra không cho cô một chút giáo huấn là không được!”
“Buông!” Khang Đóa Hinh thét chói tai, chỉ cảm thấy da đầu đau nhức, lảo đảo bị ném tới trên sô pha.
Nhưng cô cũng không ngồi chờ chết, lập tức từ trên sô pha đứng bật dậy
muốn chạy. Khi hắn từ sau chặn ngang ôm lấy cô, cô lấy khuỷu tay dùng
sức đụng thụi vào bụng đối phương, thừa dịp đối phương lơi lỏng dùng hết sức giãy, lap vào phòng gần nhất, nhanh chóng đóng cửa khóa lại.
“Mở cửa!” Bị dục vọng che hết lý trí, Tiết Vũ Địch ở ngoài cửa dùng sức
đạp cửa gào thét, nhưng Khang Đóa Hinh đâu có thể ngoan ngoãn mở cửa?
Cô sợ sợ hãi, vẫn ý đồ ở trong phòng tìm kiếm có vật gì có thể dùng.
Đáng tiếc cô hoảng không nhìn đường, phòng khác không chọn, nhưng lại
chọn nhà kho bình thường chồng đồ linh tinh, bên trong chỉ có vài cái
hộp giấy cùng báo chí cũ, ngay cả điện thoại cũng không có.
Vừa rồi tuy rằng gọi điện cầu cứu, nhưng không biết đối phương có nghe
được cầu cứu của cô không, thứ hai cho dù đối phương nghe được, cũng
không biết cô ở đâu, cô cực kỳ hối hận.
“Con mẹ nó mau mở cửa cho tao!”
Ngoài cửa Tiết Vũ Địch dùng sức đá, chỉ có một cái khóa cửa đơn giản, giờ đã có chút lỏng ra.
Trừng mắt nhìn cửa bị đá mấy đá sắp hỏng, Khang Đóa Hinh càng ngày càng sợ hãi –
『 Rầm 』 đột nhiên vang mạnh từ ngoài cửa truyền đến, cô nhắm mắt, vốn
nghĩ rằng cửa bị đá văng, không ngờ lại nghe thấy Tiết Vũ Địch khóc
thét.
Khang Đóa Hinh ngẩn ngơ, lại nghe được một âm thanh khác, lần này cô nghe rõ, đó là tiếng người ngã trên mặt đất.
“Ai a ~” Giọng Tiết Vũ Địch nghe qua thực thảm thiết, “Anh là ai ? A…… Đau đau đau, đừng đánh, đừng đánh……”
Hử, tình huống này là gì? Khang Đóa Hinh ngẩn người. Đầu tiên cô nghĩ là Tiết Vũ Địch cố ý giả vờ bị đánh, muốn dụ cô ra ngoài.
Nhưng khi khóc thét từ thê lương chuyển thành mỏng manh, cô bắt đầu cảm
thấy không thích hợp. Cho dù giả bộ, cũng không phải quá đạt rồi sao?
Cô do dự vài giây, rốt cục cố lấy dũng khí mở cửa.
“Đông Luân?!” Cô mở to mắt, nhìn đàn ông trước mắt, đầu còn không có phản
ứng, thân thể cũng đã chạy đến bên anh, cũng không quản anh còn đang
đánh tên kia thành đầu heo, trực tiếp ôm chặt anh, “Đông Luân — anh đến
rồi!”
Không đợi anh phản ứng, sợ hãi tích lũy trong lòng đã bộc phát ra trước, cô nhịn không được 『 oa 』 lên khóc lớn, thút thít nghẹn nói: “Anh thật
sự đến rồi, em còn tưởng, còn tưởng rằng……”
Còn tưởng rằng anh căn bản không biết cô ở đâu, còn tưởng rằng cuộc điện thoại thông không đầu không đuôi kia, không có khả năng làm cho anh cứu cô được.
Không ngờ, anh xuất hiện quá nhanh.
“Ngoan, không có việc gì, không có việc gì.” Sắc mặt Nguyễn Đông Luân
thay đổi thực nhanh chóng, một giây trước còn đằng đằng sát khí, bộ dáng muốn đẩy người vào chỗ chết, lúc này vẻ mặt dịu dàng, ngốc nghếch trấn
an cô gái trong lòng.
“Ô ô ô, hắn muốn bắt nạt em……” Gặp người có thể ỷ lại, cô nhịn không được khóc kể lể sợ hãi lúc trước.
“Anh biết, đừng lo, hắn không làm gì được em nữa.” Anh an ủi, còn không
quên hung tợn cho kẻ đang nằm trên mặt đất khóc thét thêm một cước, “Em
có bị thương hay không?”
Anh đau lòng vạn phần nhìn cô bộ dáng chật vật, khi phát hiện trên cô áo rách quần manh, một cước trực tiếp đá vào ót đối phương, khiến hắn hôn
mê.
“Đông Luân…… Như vậy được không?” Khang Đóa Hinh rụt lui, nghe thấy âm thanh đã cảm thấy đau.
“Phòng vệ chính đáng.” Anh nói hợp lý hợp tình.
“Em cảm thấy…… Có vẻ không giống phòng vệ.” Cô vẫn khóc thút thít, lại vẫn nhịn không được nói thầm.
“Đừng để ý đến hắn.” Tên kia không quan trọng, “Em có ổn không?”
“À, không sao.” Cô đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, không được tự nhiên kéo đồng phục bị rách, “Chỉ sợ phải thay quần áo.”
Thật đáng ghét, bộ dáng chật vật này lại bị anh thấy được.
Nếu nói kiếp trước cô từng nghĩ cùng đàn ông khác ở trước mặt anh kích
thích anh, làm cho anh nếm thử ý niệm ghen tị, bây giờ cũng không dám.
Người đàn ông này vì cô, sợ là có thể liều lĩnh.
“Trước đừng đổi.” Anh cởi áo khoác trên người ra, khoác trên người cô,
“Lúc vừa tới anh đã thuận tiện báo cảnh sát, trước khi họ đến, cố gắng
giữ lại chứng cớ, trước hết như vậy đi.”
“Được.” Cô gật gật đầu, trải chuyện qua đáng sợ như vậy, cô bất chấp đáy lòng rối rắm giãy dụa, thầm nghĩ ỷ lại anh.
Trong lúc chờ cảnh sát đến, Nguyễn Đông Luân vẫn cầm chặt tay cô.
Khang Đóa Hinh cảm thấy như vậy dường như không tốt lắm, dù sao bọn họ
bây giờ cũng không là cái gì, không lý nào còn thân mật như vậy, nhưng
tay anh mang theo độ ấm quen thuộc mà ấm áp, cô do dự một chút, cũng
không muốn rút ra, tùy ý anh nắm.
Ai, thói quen thật sự là đáng sợ, muốn bỏ cũng không bỏ được.
“Đúng rồi, sao anh có thể tới nhanh như vậy?” Cô bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Từ lúc cô gọi cho anh, đến khi anh xuất hiện, hẳn là không đến 10 phút? Anh ở chỗ nào, mà có thể liền nhanh như vậy?
Nguyễn Đông Luân do dự, mới nói: “Anh dạy gia sư ở gần đây.”
“A?” Cô giật nảy, “Anh chạy tới tìm em như vậy, công việc thì sao?”
“Không có việc gì, đã dạy xong.” Anh nhanh chóng nói: “Anh dạy học sinh
tiểu học, đến 6 giờ rưỡi mà thôi, bây giờ là bảy giờ hơn.”
Nhận được cuộc điện thoại không đầu không đuôi kia, kỳ thật anh đã đi
khỏi khu này, lại sợ tới mức vọt trở về, nghĩ cũng không nghĩ nhắm thẳng nhà cô chạy.
Lúc anh nhìn thấy cửa nhà cô mở, lại lo lắng đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mắn, cuối cùng anh đến kịp.
Khang Đóa Hinh ngẩn ra, “Sao anh có thể dạy tiểu học?”
Dạy tiểu học kiếm tiền không nhiều lắm, lương đại khái chỉ có ba trăm
tới ba trăm rưỡi, trong khi đó, anh đường đường sinh viên hệ điện cơ đại học z, thành tích lại tốt, hẳn là rất nhiều nhà có con học trung học
muốn mời, căn bản không cần lãng phí thời gian dạy tiểu học.
“Không có cách nào, khu này chỉ tìm được học sinh tiểu học.” Anh thản nhiên nói.
Cô trừng mắt nhìn, cuối cùng phản ứng lại đây, “Anh…… Là vì em, mới tại đây dạy?”
“Bằng không em cho là vì sao?” Anh liếc cô một cái.
Kỳ thật anh vốn cũng không có tính toán gì đặc biệt, chính là muốn tìm
nơi gần nhà cô, muốn thử thời vận, xem có cơ hội cùng cô 『 ngẫu nhiên
』gặp mặt hay không, không ngờ lại xảy ra loại sự tình này.
May mắn cô cầu cứu anh, may mắn còn kịp……
Anh trong lòng lần thứ n cảm tạ trời, may mắn quyết định lúc trước của mình.
“Nguyễn Đông Luân.” Cô chần chờ mở miệng.
“Anh thật sự để ý em như vậy?” Để ý đến mức yên lặng làm nhiều chuyện vì cô như vậy, làm cho cô hoàn toàn không thể bỏ qua.
Anh quay đầu nhìn về phía cô, cười khổ, “Chẳng lẽ anh thật sự rất thất
bại, mới có thể khiến cho em luôn hoài nghi tâm ý của anh như vậy?”
“Kỳ thật, em vẫn luôn hiểu, anh yêu em rất nhiều, tựa như em vẫn luôn
yêu anh……” Khang Đóa Hinh cắn cắn môi, dừng một chút, “Nhưng Đông Luân,
anh biết không? Tình yêu cũng không phải yếu tố duy nhất gắn bó hôn
nhân.”
“Anh biết trước kia anh làm không tốt……”
“Không, anh làm rất tốt, ít nhất tốt hơn em, anh cố gắng công tác, không muốn cho em chịu khổ. Vì em, anh có thể hy sinh chính mình, thậm chí
ngay cả tính mạng đều không cần……” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng anh
vĩnh viễn không rõ, cho tới bây giờ những điều đó không phải là những
thứ em muốn.”
Cô không muốn ở nhà làm một cô vợ bình hoa, không thể giúp anh bất cứ
việc gì; Không muốn anh ở bên ngoài bán mạng công tác, kiếm về một đống
tiền cho cô tiêu, cũng không có hứng thú tiêu tiền, sau đó một tháng gặp chồng không được vài lần.
Cô lại càng không muốn anh vì cô mà chết — nếu khi vụ tai nạn xe cộ kia
anh đã chết, cô lại một mình sống sót, Khang Đóa Hinh hoàn toàn không
dám tưởng tượng, cuộc sống của mình sẽ giống như địa ngục
“Như vậy …Đóa Hinh, không thể nói cho anh biết, điều em thực sự muốn đến tột cùng là cái gì?” Bàn tay cầm chặt bàn tay cô, tiếng nói của anh dịu dàng lại mang theo một chút mệt mỏi, “Anh biết em không thích anh đi
công tác, biết em không thích thư ký của anh, nhưng em còn chưa nói cho
anh biết nguyên nhân. Anh có trách nhiệm của anh, với công ty của anh,
khách hàng của anh anh phải phụ trách, dù là đi công tác, hay là thư ký
Vương, đều là yếu tố rất quan trọng trong đó. Đương nhiên, nếu là vì em, không có gì là không thể bỏ qua, nhưng em ít nhất cho anh một lý do, mà không phải chỉ nói cho anh, em không thích, em không cần anh làm, như
vậy anh sẽ thực khó xử.”
Nếu công ty chỉ có một mình anh, anh có thể theo ý mình tùy thích đi
làm, nhưng dưới anh còn có rất nhiều nhân viên, anh phải lo lắng đến bọn họ.
Khang Đóa Hinh nhìn anh, đáy lòng thực khiếp sợ.
Thật là như vậy? Trước kia hay là bây giờ, cô chưa từng nói với anh vì
không muốn lâu ngày không thấy được anh, cho nên không thích anh đi công tác sao?
Cô cũng không nói với anh, thư ký Vương đáng giận kia, sau lưng anh châm chọc khiêu khích cô, muốn 『 gà mái không sinh được trứng 』này, đừng
sống chết chiếm vị trí Nguyễn phu nhân không đi, hại Nguyễn gia tuyệt
hậu?
Cho nên, không phải anh yêu tiền yêu sự nghiệp hơn yêu cô, nên mới bôn
ba bên ngoài cả ngày không về, cũng không phải bởi vì yêu Vương Yên Hoa
yêu đến không muốn chia lìa với cô ta.
Anh chỉ không biết mà thôi, anh không biết nguyên nhân cô bài xích mọi
việc, bởi vậy không rõ vì sao vợ yêu của anh, trong một số việc luôn cố
tình gây sự.
Vốn nghĩ trong cuộc hôn nhân của bọn họ, cô rất tham lam, muốn một phần
tình cảm đầy đủ. Cho tới bây giờ cô mới đột nhiên hiểu được, thì ra căn
bản cô chưa bao giờ thử trao đổi với anh.
Hôn nhân của bọn họ liếp trước đi tới bước đường cùng như vậy, cô cũng
phải phụ trách một phần trách nhiệm rất lớn, bởi vì cô chưa bao giờ nói
cho anh, cô muốn gì.
Cô bỗng nhiên cảm thấy…… thực sự có lỗi với anh, thực có lỗi.
“Đông Luân,” Cô cầm tay anh, nghẹn ngào mở miệng, “Em…… Em có rất nhiều việc muốn nói cho anh……”
Cô không muốn tiếp tục giấu giếm anh bất cứ điều gì, cô muốn đem hết
thảy hết thảy, bao gồm cô yêu say đắm, bất mãn, đố kỵ, ủy khuất, tịch
mịch, hết thảy nói cho anh.
Sau đó tại kiếp này đây cùng anh bắt đầu một lần nữa.
“Được, em nói, anh nghe.” Anh nói, dịu dàng như trước.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, một chiếc xe cảnh sát đã tới cửa nhà cô, hai viên cảnh sát vội vàng xuống xe, đi vào phòng.
Anh vỗ vỗ tay cô muốn cô yên tâm, sau đó mới đứng dậy đi đến cửa trước, chuẩn bị ứng phó với cảnh sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT