Cánh cửa
của Club Bar mở ra, đón nhận lượt khách mới. Thân ảnh của một cô gái
tuyệt đẹp chậm rãi bước vào, mái tóc nâu uốn xoăn, xõa dài ngang lưng.
Cô gái lạ trang điểm khá đậm theo phong cách Gothic Lolita, mắt kẻ viền
đen làm cho đôi mắt ấy hút hồn hơn, đôi môi màu đỏ san hô quyến rũ. Cô
mặc chiếc quần short cực ngắn màu trắng khoe ra đôi chân dài tắp, áo bên trong là chiếc áo ba lỗ trắng, thêm một chiếc áo khoác Jacket màu đỏ
bên ngoài. Cô nàng còn mang đôi bốt màu đỏ cao quá gối thật bắt mắt.
Nhìn cô đúng là một tác phẩm của tạo hóa: Quá mức xinh đẹp. Cô kiêu
hãnh bước trong những ánh nhìn ngưỡng mộ của đám phụ nữ, thèm trỏ dãi
của bọn đàn ông. Cả Minh và Linh cũng bị sự quyến rũ ấy hút lấy (sao Thi không có nhỉ?).
Linh thốt nhỏ:
_ So hot!
Cô bước lên sàn nhảy ra hiệu cho những nữ Diva lui xuống. Cô gái đến
gần thanh cột kim loại đường kính chừng 5-10 cm. Cô nói nhỏ vào tai DJ
điều gì đó và rồi…
Âm nhạc nổi lên và những điệu nhảy bắt đầu. Cô gái di chuyển điêu luyện
và vô cùng chuẩn xác trên chiếc cột kim loại. Vóc dáng bốc lửa uốn mình
trên thân cột với đôi chân dài miên man. Những kĩ thuật cực kì phức tạp
được cô nàng phô diễn tuyệt đối.
Những tiếng trầm trồ nổi lên. Cô ấy dường như đã mê hoặc tất cả những
người trong bar. Khi cô kết thúc màn múa cột thì bar như nổ tung bởi màn trình diễn ấy. Một màn trình diễn điêu luyện, quyến rũ và bốc lửa. Chỉ
có Thi là nhếch miệng lầm bầm:
_ Đến rồi sao?
Cô đi trong tràn pháo tay không ngớt, cô đi đến đâu thì hàng người được dạt sang hai bên trịnh trọng và hướng đi của cô hiện nay là phía Chí
Linh, Hiểu Minh và Hoàng Thi. Cuối cùng cô cũng đến chỗ mình cần và cô
ngồi xuống cạnh Linh, tự nhiên cầm lấy ly rượu trên tay Linh mà uống
cạn.
_ Đẹp đấy chị dâu! - Thi vỗ tay khen.
Linh bây giờ mới tá hỏa khi nhìn kĩ dung nhan của cô gái mà cậu vừa mới có ý định chinh phục, thì ra chính là:
_ Là cô sao?
_ Cậu có quyền đến bar thì tôi cũng có quyền ấy! - Cô gái hất mặt trả lời.
Hoàng Hiểu Minh như không tin vào mắt mình, trong tim dường như vừa có
một cơn địa chấn mạnh táp mạnh. Đầu óc như cuồng loạn. Nhịp tim cậu đứng lại trong tích tắc. Cảm giác như muốn vỡ oà. Cô gái này…
_ Cô là... Jenny?
_ Jenny là ai vậy? Còn cậu là… - Cô gái khó hiểu.
_ Đó không phải là Jenny đâu! Mà là Lee Sang Mi, cháu nội Tổng thống Lee Woo Sub. - Linh nói, đôi mắt chứa chan nước, buồn thảm.
Minh tựa lưng vào ghế, đôi mắt thẩn thờ, trái tim khẽ nhói lên. Gương mặt cô gái này, cả giọng nói đó... Rõ ràng là Jenny mà!
_ Giống quá! - Hiểu Minh chép miệng, rồi cười nhạt. - Điên thật! Jen mất đã hai năm rồi mà!
_ Giống như hai giọt nước ấy! - Linh kề gần tai Minh, nói khẽ. Cậu chẳng dám nhìn cô gái kia, cô ấy quá giống... Giống đến mức nếu nhìn thêm đôi phút nữa thì cậu sẽ phát điên mất! Jenny - cô gái cậu yêu nhất trần
đời, cô gái đã chết trong vòng tay của cậu, cô gái van xin cậu trao nụ
hôn đầu đời trước khi tạ thế, cô gái xinh đẹp, dịu dàng mà ai cũng quý
yêu. Jenny ra đi, mang theo bao nhiêu tiếc nuối không bao giờ phai nhạt
nổi. Người đã cứa sâu trong lòng cậu một vết cắt sâu hoắm mãi mãi không
bao giờ liền lại. Người khiến cậu vừa hận, vừa yêu điên cuồng.
_ Này! Hai người nói tôi giống ai chứ? - Kì Thư nhíu mày, ngây ngô kéo tay Chí Linh hỏi.
Quay sang cô gái nhỏ, mái tóc bạch cố gượng cười, liếc mắt trêu:
_ Nói cô giống "bà la sát", được không? Sao lại xí xa xí xọn đến đây vậy? Cô biết chỗ này phức tạp lắm không?
Thư bĩu môi, hất hàm:
_ Xuỳ, vậy tại sao mấy người lại tới được kia chứ? Mà... AI CHO CẬU NÓI
TÔI LÀ "BÀ LA SÁT" CHỨ HẢ? - Cô hét thật lớn vào tai của Linh.
Linh bịt chặt tai bởi giọng hét oanh vàng của cô tiểu thư đỏng đảnh, nổi đoá:
_ Ấy! Thế mà nói không hung dữ! Trả tiền khám tai cho tôi!
Phạm Kì Thư nghiến răng trèo trẹo. Dưới ánh đèn màu lấp lánh, cô xinh
xắn như một cô búp bê với đôi mi cong vút cùng đôi mắt bẩm sinh màu xanh lục đẹp như đá quý của mình.
_ Hừ! Đợi xem! Khi nào về nhà tôi sẽ phanh thây cậu ra cho chừa cái tật
dám nói tôi là “bà la sát”, “bà chằn lửa” đây! Hứ! Tiểu thư ta đây ngàn
năm sau trả thù vẫn chưa muộn.
_ Nhưng sao cô ấy đến đây vậy? - Minh hỏi Linh. Cảm giác không còn ngỡ
ngàng mà chuyển qua e sợ, như biết rằng cô gái này không phải cô bạn
Jenny của cậu, Thư là cô gái xa lạ. Và cậu không hề quen biết. Như thế
nào để cậu thôi dừng đôi mắt khiếm nhã cứ chòng chọc vào cô được đây?
Nguyễn Chí Linh bình tâm lại đôi phần, cậu rõ nhím xù đang rất shock,
cậu cảm thông, vì cậu cũng từng như thế. Ai là không hoảng sợ khi bắt
gặp hai người xa lạ có gương mặt giống hệt nhau kia chứ. Và cậu cũng
từng phát rồ vì điều ấy, suốt một thời gian Linh đã nhầm tưởng Thư là
Jenny.
_ Thì chắc cô ta tới để cột tớ về đấy! Lẳng lơ mê trai! Mà cũng chẳng
biết sao cô ta lại biết tớ ở đây nữa. - Linh nói, hắng giọng thật tự
nhiên, che bớt cái giọng khản đặc vì thứ cảm xúc không tên đang cồn cào
trong lòng.
Cô gái nhỏ giơ tay thành đấm:
_ Muốn chết hả? Chọc tôi hoài vậy?
Linh hỏi:
_ Mà ai báo cho cô tôi ở đây vậy?
_ Thì cậu em trai đáng yêu baby, siêu cute của cậu đó! - Cô nàng choàng tay cặp kè quanh cổ Thi, nháy mắt đắc thắng.
_ Thi à? - Linh liếc Thi, còn cậu ấy thì vẫn vô tư như chẳng có chuyện
gì xảy ra. - Ê, cái thằng phản bội, bán đứng anh cậu à? Đúng là khôn nhà dại chợ mà! Người nhà không theo đi theo người ngoài! - Cậu lèm bèm
rủa.
Thi đang thưởng rượu, hí hửng trong vòng tay cô chị xinh đẹp, vờ vịt biện hộ:
_ Tại chị dâu hứa cho tôi chiếc xe đời mới nhất nên tôi mới chỉ!
Chí Linh nhíu ấn đường:
_ Cái gì? Chị dâu? Ai cho cậu gọi như vậy hả?
_ Thì chị dâu nói nếu tôi gọi chị dâu thì 1000 dolar/lần! - Thi nói.
_ Tốt lắm! Em rể ngoan! Gọi ba lần 3000 dolar của em đây! - Thư vừa nói vừa đưa cho Thi 3000 dolar, nhướn mắt thách Chí Linh.
_ Có chuyện đó nữa hả? Này Thi nếu cậu gọi cô ta là “đồ mê trai” thì
2000 dolar này là của cậu! - Linh cũng nhào vô đấu giá, kênh mặt lên.
_ 2 000? OK! Đồ mê trai! - Thi xoay nhanh như chong chóng, tháo tay bà
chị ra, quay sang Linh. - Nhưng mà nói vậy có nặng không? Chị ấy mê ai
vậy?
Ông anh Chí Linh cốc đầu cậu em:
_ Ngốc! Mê anh cậu chứ ai! Nếu không mê sao tới đây tìm tụi mình làm gì!
_ Ờ... Đờ mờ... Phải hôn ta? - Thi xoa cằm.
Cô tiểu thư xinh đẹp ứa gan khi bị vu khống là mê trai, tức mình nâng giá:
_ 3000 nếu cậu gọi chị dâu!
_ OK! Chị dâu! - Trở mặt nữa rồi.
_ 5 000! - Linh ngã giá.
_ Đồ mê trai!
_ 7 000! - Thư lên giá.
_ Chị dâu!
_ 10 000!
_ Đồ mê trai!
_ 20 000! - Thư treo giá cao.
_ Chị...
_ Một gia tài đồ sộ nếu làm cho hai người này im lặng! - Hiểu Minh đập bàn, ức chế.
“Bốp!” - Ngay lập tức nhóc Thi đã ra tay nhanh nhảu bịt miệng đôi oan gia kia lại. @_@
Nhím xù xì phồng má, đứng dậy chống hông quát ba "em bé mầm non" vì một
chuyện vớ vẩn mà làm ầm ĩ cả lên. Tâm trạng đang không tốt lại vướng
phải ba đứa điên này chọc tức, Minh muốn bỏ về ngay lập tức:
_ Mấy người dư tiền quá phát khùng luôn rồi à? Bắt thằng nhỏ nói như con vẹt vậy? Dư tiền chứ gì, tớ cũng vậy nè! Một cái gia tài có đủ để trả
lại sự yên bình cho tớ không? Phiền chết đi được!
_ Wow! Cậu có một anh bạn thật nóng bỏng đó nha! - Thư tròn mắt nhìn Minh, cảm thán.
_ Là "nóng tính" chứ không phải "nóng bỏng"! - Thi sửa lưng.
_ Cô học tiếng Việt ở đâu vậy? Không rành thì đừng có nói! - Linh mỉa mai.
_ Nói gì thì nói, gia tài em đâu? - Thi quay sang Minh đòi nợ.
Nhím nhào vào cốc đầu Hoàng Thi ngây thơ, sạt cho một trận ra ngô ra khoai:
“Cốp”
_ Tiền! Tiền! Tiền! Tối ngày chỉ biết tiền! Làm như không tiền là em
không sống được ấy! Đòi tiền chứ gì? Để anh treo em lên nóc nhà cho một
trận rồi muốn anh cho em nhiêu cũng được! Thử không?
Nguyễn Hoàng Thi ôm đầu, nhăn nhó:
_ Ui da! Khỏi đi! Bị anh quánh có nước chết tươi chứ sống gì nổi mà xài xiếc! - Thi bĩu môi nói.
_ Biết vậy thì đừng đòi! Anh không dư tiền đâu!
Thi kéo vạt áo ông anh, mè nheo:
_ Anh! Anh Black hứa lèo kìa! Anh Black ăn hiếp Thi! Oa! Bắt đền cho em!
Linh cũng nhào vào đánh:
_ Cho vừa cái tật thấy tiền mà ham hố. Đáng lắm!
Bỏ qua chuyện bị hai anh đánh bờm đầu, Hoàng Thi giơ mấy tờ bạc "ngốc
nghếch" của "cặp đôi chiến tranh" kia nộp không cho mình, cười tự sướng:
_ Haizzz! Thôi kệ! Nãy giờ kiếm cũng bộn rồi! Ha ha ha ha!!! Tự dưng có tiền từ trời rơi xuống!
Thư chợt nhớ đến chàng trai lạ mặt ngồi cùng với anh em nhà Chí Linh, ánh mắt di chuyển sang Minh.
_ Ý, mà chưa có ai trả lời câu hỏi của tôi. Cậu ta là ai vậy?
_ À quên, đây là Demon, bạn cực thân từ nhỏ của tôi. Về tính cách thì cô có thể nhìn thằng Thi rồi suy ra: ngang như cua, lạnh lạnh lùng lùng,
giống nhất còn ở khoảng hám tiền và keo kiệt nữa. - Linh bô lô ba la
giảng thuyết về cậu bạn của mình. Ai mà biết nhím xù đang lườm cậu cháy
xém cả quần áo.
Thư đoan trang chào hỏi người bạn mới:
_ Oh! Hân hạnh được gặp cậu. Mình là Lee Sang Mi, vợ sắp cưới của Kang.
Cậu có thể gọi mình là Bell hoặc Kì Thư cũng được. Mà cậu chơi thân với
Linh như vậy thì mình có thể nhờ cậu một việc được không?
_ Là chưa cưới chứ không phải sắp cưới! - Thi lại sửa lưng.
_ Ừm! Cậu nói đi! - Minh cười nhẹ trả lời. Ít bao giờ cậu lại ôn nhu như thế.
Thư kề miệng nói nhỏ vào tai Minh.
_ Cậu nhớ canh chừng Kang giùm mình nhé! Cậu ta léng phéng với ai thì cậu nói cho mình một tiếng nha! Cậu ta trăng hoa lắm!
Hành động đó làm Minh vừa tức cười vừa nhói lòng. Vẫn cái cảm giác đó!
Không vượt quá được giới hạn của một người bạn thân. Tại sao lúc nào cậu cũng chỉ là một chiếc bóng? Nhưng cái khoảnh khắc này cũng không thể
làm Minh khỏi đỏ mặt. Cô ta không phải Jen, sao thế mà vẫn thôi thúc tim cậu loạn nhịp thế này?
[Bell sao? Tìm được em rồi! Nhưng sao lại...]
_ Này Demon, cậu nghe mình nói không? - Thư đẩy đẩy vai Minh.
Cảm giác này... Không sai! Đúng là cô ấy! Cô bé ở Học viện IQ, cô bé
suốt một thời bé thơ choáng ngập tâm hồn cậu. Là cô ấy! Không sai được!
Trớ trêu thay sao cậu phải gặp cô trong tình cảnh thế này? Sao cậu che
được hết những xúc cảm rối loạn trong lòng mình đây?
_ Phì… hi hi… Mình biết rồi. - Cố cười gượng.
_ Mà hình như tôi thấy cậu quen quen... - Thư chợt nhớ đến một hình ảnh
mờ ảo của thời thơ trẻ. Sao cậu bạn này quen đến thế? Nụ cười này ấm áp
hệt như của... Prince. Mà Prince là Linh mà! Là sao đây?
Cô từng học trường IQ phải không? Vậy thì quen hắn là đúng rồi! Bộ 3D
thiên tài nổi tiếng như vậy mà ai lại không biết. - Linh giải thích.
Thi bồi thêm:
_ Nổi tiếng phá hoại chứ cái gì mà tự hào!
_ 3D? Có nghe đến. Chắc là vậy. Nhưng mà...tôi... (thấy có một cảm giác rất thân với cậu ấy!).
_ Thích cậu ta hả? Tôi làm mai cho! Tống tiễn được cô đi là điều hạnh
phúc nhất đời tôi đấy! - Linh nói rồi xoay qua Minh - Cô ta kết cậu rồi
kìa! Làm ơn thỉnh đi giùm tớ cái! Tớ sẵn sàng đóng gói, chuyển tới tận
dinh cho cậu luôn, chịu không?
_ Hả? Ờ… ờ… đừng đùa! - Minh bối rối. Cậu đang bần thần bởi sự tình kì
cục này. Bạn thân của cậu... Và người từng hứa là của riêng cậu... Hai
người đó đã đính hôn... Và cậu sẽ là người đứng sau chúc mừng?
_ Cậu sao vậy? Shock hả? - Linh lo lắng. Điên mất, cậu còn chịu không
nổi nữa nói chi là nhím - một đứa có tâm lí không được vững vàng. Ngày
trước Jenny là em nuôi của White, chuyển công tác cho Q từ Hàn đến Anh
Quốc. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, bằng nét dịu dàng, đáng yêu như hoa
ngọc mà Jen đã dễ chiếm được lòng của cậu và nhím. Phải nói, nhím và Jen là đôi bạn rất thân, Linh hiểu chắc là Minh nhất thời chưa quên được
Jenny nên mới bần thần như vậy. Giống như cậu thôi. Cậu yêu Jen vô cùng. Và khi Jen mất, cậu đau khổ biết bao nhiêu. Chưa bao giờ Linh nghĩ gặp
được một cô gái giống hệt Jen. Vì cho dù như thế thì không ai có thể
thay thế Jen trong lòng của cậu.
Hiểu Minh ậm ừ:
_ Chút chút. Quả thật cô ta rất giống...
Thư vui vẻ hỏi, có biết đâu đang chà xác vào tim hai người con trai kia một nỗi đau tột cùng.
_ Giống ai? Cô Jenny đó hả? Bộ cô ta là girlfriend của cậu sao? Sao cậu nhìn tôi kì vậy?
Minh ngập ngừng nói nhưng né tránh ánh nhìn của Thư.
_ Ờ… ờ… hơi giống!
_ À, chị Jenny hả? Không phải là… - Thi nhiều chuyện xen vô.
_ Là bạn gái của tôi! - Minh nhanh miệng nói ngăn chặn những gì không nên nói từ miệng của Thi.
[Nhím à, không cần vì tớ mà nói như vậy đâu!]
_ Vậy thì thật là thú vị! Ngày đầu tiên tôi gặp Red cũng vậy! Tôi thấy
cậu ta cũng xúc động dữ lắm còn khăng khăng bảo tôi là Jenny nữa. Nếu
như vậy thì cô ấy rất giống tôi rồi! - Thư cười thích thú.
Hoàng Thi bon chen:
_ Ngay cả tôi lúc đó cũng giật mình mà té nhào xuống ghế luôn!
Hiểu Minh và Chí Linh không nói lời nào, ánh mắt xót xa, cúi gằm mặt.
Linh đau khổ hai năm vì một người. Minh đau đớn hai năm để quên một hình bóng. Nếu Linh đau thì Minh còn đau hơn Linh gấp bội. Mang lớp vỏ người bạn thân để ở bên cạnh Jenny năm năm. Cậu chỉ muốn tìm lại cô bé lọ lem của mình nhưng đến một ngày cậu nhận ra rằng cậu đã yêu Jenny thật sự
dù biết rằng Jenny không phải là lọ lem mình tìm. Bell - lọ lem bao năm kiếm tìm giờ đây đang trước mặt cậu đây. Mà sao giờ xa vời
quá!
Lúc Linh và Jenny hạnh phúc nhất thì cậu chỉ biết đứng nhìn từ xa bảo vệ cái tình yêu ấy. Sẵn sàng làm sứ giả hòa bình khi họ cãi vã, giận hờn.
Cậu chỉ cần nhìn thấy người bạn thân và người cậu yêu hạnh phúc là đủ
rồi. Nay, lọ lem đang đứng trước mặt cậu nhưng cậu cảm thấy thật xa
xăm, trái tim lọ lem đã không còn dành cho cậu.
Cũng phải, lúc không tìm được lọ lem thì cậu đã khắc vào tim mình một
hình bóng khác, vậy thì lọ lem cũng có quyền làm như vậy. Đúng, chính
cậu đã tự bỏ thì làm sao mà giành lại được. Một lần nữa cậu lại trở
thành chiếc bóng phía sau họ. Thực ra sớm muộn gì thì Linh cũng sẽ yêu
Thư, tại cậu chưa thể chấp nhận Thư, rồi thì cậu ấy cũng sẽ là chồng của Thư. Rồi lại một lần nữa Minh đánh mất cô gái cậu yêu. Một lần nữa nén
đau mà chúc phúc cho tình cảm của họ. Cậu cao thượng thế sao?
_ Này, Demon! Nếu Jenny giống tôi như vậy thì hôm nào cậu dẫn Jenny đi
chơi đi để tôi có thể gặp cô ấy! - Thư vô tình đã làm vết thương của hai con người rách toạt ra đau nhói.
“Xoảng”
Tiếng thủy tinh vỡ làm mọi thứ như bừng tỉnh.
Kì Thư lo lắng hỏi:
_ Sao vậy? Có sao không?
Linh trả lời, sắc mặt hơi tái.
_ Trượt tay thôi…
_ Sao hả Demon? Hẹn được không?
Minh cúi gằm, ánh mắt đầy xót thương.
_ Je… Jenny… mất rồi!
_ Hả? Mình xin lỗi mình… không cố ý… Mình không biết. - Thư bối rối.
Linh quát:
_ Đủ rồi! Bell! Cô đừng nói nữa! - Cậu không thể chịu nổi khi ai đó cứ một tiếng Jenny, hai tiếng cũng nhắc tới Jenny.
Minh muốn thoát ra khỏi nơi này ngay lập tức, chắc cậu sẽ điên mất nếu tiếp tục ở lại đây.
_ Mình về trước đây!
_ Tôi cũng mệt rồi! Về luôn đây! - Linh cũng tiếp bước.
_ Sao tự nhiên kì vậy? Còn sớm mà!
_ Tại có người khó chịu vì ai đó nên không muốn ở lại thôi! - Thi ám chỉ.
_ IM ĐI! - Linh và Minh cùng quát.
Bỗng:
_ Em gái! Em xinh thật đấy, uống với anh một ly nha! - Một tên khoảng bốn mươi nhìn cực háo sắc tiến lại gần Thư.
Gã đàn ông đưa đôi mắt hau háu phụ nữ ra nhìn chòng chọc vào
cô gái xinh đẹp, hắn đê tiện đưa bàn tay chó heo của mình ra
làm ô nhục làn da mặt mịn màng của cô tiểu thư cao quý:
_ Làm gì dữ vậy em? Con gái trong vũ trường này thì toàn là cá mè một lứa thôi. Sao? Bao nhiêu một đêm? Anh chiều.
Kì Thư tức giận. Rất tức giận. Gã đàn ông thối tha đó đang sỉ nhục cô. Một sự kích động không kiềm nén, cô giơ cao tay, bạt
thẳng:
“Chát!!!”
_ Đê tiện!
Tên dê sòm có cái đầu hói béo mập nổi đoá. Hắn vuốt làn da
mặt lổm chổm vết mụn rổ vừa bị lãnh trọn năm ngón tay đỏ
xừ, rát buốt của cô gái. Hắn phùng mang như rắn cạp nong,
thùng thẩy gọi đám vệ sĩ phía sau mình:
_ Má nó! Con nhỏ này! Mày là cái gì mà dám tát tao hả? Hôm nay để tao
dạy cho mày một bài học. Đàn bà thôi mà! Con nào cũng như con nấy! Mày định chảnh đến anh mày tới đâu? Hôm nay tao không có được mày thì không còn mang danh Tư Hổ nữa! Ngoan thì anh thưởng còn không thì
ĐỪNG-TRÁCH-SAO-ANH-ÁC-KHÔNG-THƯƠNG-HOA-TIẾC-NGỌC! - Tên đó nghiến răng
trợn mắt nói.
Cô gái xinh đẹp kiềm lại cơn kích động của mình, cười nhàn
nhạt. Cô nâng cánh tay trắng mịn của mình thanh nhã cầm ly
Chivas lên nhấm môi rồi nhếch miệng mỉa mai, tạt thẳng ly rượu
ấy vào mặt tên háo sắc:
“Phụt!!!”
_ Biến thái! Tránh xa tao ra! - Cô nói gằn.
_ Hay, con nhỏ này gan, dám đụng đến đại ca Sài thành Tư Hổ này thì
không yên đâu! Tụi bây bắt con nhỏ đó lại cho tao! Lát tao chơi xong sẽ
thưởng con nhỏ này cho tụi bây! Tha hồ mà vui! - Tên đó nổi điên lên kêu đám vệ sĩ phía sau bắt Thư lại. Kì này Thư đụng phải anh lớn có
hạng rồi.
_ Được! Dù gì thì sáng giờ chị cũng chưa thư giãn gân cốt. Tụi mày cũng
ra dáng bao cát cho chị giải khuây lắm đó! - Thư tối sầm mặt gầm gừ, nở
nụ cười nửa miệng khiêu khích cả bọn háo sắc kia.
Bọn côn đồ
bu quanh cô gái trẻ. Trên sô pha cạnh bên có ba tên con trai lạnh
lùng nhìn nhau. Một cậu nhóc tóc vàng ham chơi mãi lo thưởng
rượu và xem kịch vui. Hai tên còn lại như vô hồn, mặt tím lại
với những suy nghĩ miên man, chẳng hay biết rằng cô gái ngồi
cùng bàn đang bị ức hiếp.
Cô tiểu thư bước lùi ra sau, e ngại số người đông trước mặt.
Rất khó khăn khi hôm nay cô gái đã đuổi hết số vệ sĩ của mình đi vì muốn tự do một hôm. Ai ngờ đâu cớ sự lại thế này.
Cô nhìn sau lưng mình, nổi điên:
_ Ba người có phải là đàn ông không mà thấy tôi bị ức hiếp cũng chả dám can thiệp? Hèn vừa thôi chứ!
Hoàng Thi hớp một ngụm whisky, bĩu môi:
_ Xuỳ, em còn là con trai nheo nhẻo đây. Đàn ông gì mà đàn ông! First kiss người ta còn chưa mất nữa là!
Kì Thư có dìm cơn tức giận, nén giọng:
_ Bây giờ chú em muốn đôi co với chị à?
_ Nếu có thêm cái này thì em sẽ suy nghĩ lại! - Thi giơ mấy ngón tay lên ám muội.
Thư nghiến răng:
_ Ok! 5000 dolar để cậu phụ tôi hốt ụ rác này. Được chứ?
_ Sao? Nhóc con, muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân sao? - Tên Tư Hổ hất mặt giễu cợt.
“Bốp!”
_ Đừng gọi tao là nhóc! - Thi tặng hắn cú đấm trời giáng rồi lạnh giọng, đồng tử mắt tối đen mây mù chết chóc.
Tên “four tiger” phừng phừng máu nóng trong người hét lên kêu bọn đàn em tiến lên. Âm nhạc trong bar tắt bặt, những ánh đèn màu chớp nhá vào
bóng người khắp bar, mọi người bắt đầu náo loạn.
_ Giỏi lắm! Tụi bây! Đánh thằng ranh này! Bắt con nhỏ này lại cho tao!
Hai tên vệ sĩ xông đến bắt Kì Thư, nhanh hơn họ, Thư giơ chân lên xoay
người đá cao, đế giày của Thư cao hơn mười phân, nếu như lãnh phải sẽ
như thế nào nhỉ? Còn Hoàng Thi nhanh chóng vượt qua mặt bọn đó, luồn
trên đánh dưới một cách xuất thần.
Quả thật Thi chính là một cao thủ đáng gờm. Tuy mang theo nhiều vệ sĩ
nhưng cậu thích tự mình ra tay hơn, coi như là một bài tập thể dục. Cho
nên trông Thi có vẻ nhởn nhơ vô tư vờn bọn đó. Nhưng xem ra bọn vệ sĩ
này cũng không dễ chơi. Có lẽ cũng là một bọn máu mặt khó nuốt.
Chúng tiến lên kiềm kẹp cả hai người.
Trong phút giây bát nháo đó, Minh ngồi bần thần trên ghế, mặt tái nhợt,
ngắm nhìn bóng hình Thư đang hồ hởi đánh nhau. Nếu như bình thường cậu
sẽ vui vẻ nhập cuộc, nhưng giờ phút này, cậu như chết lặng, tâm trí tua
về những quá khứ mà cậu không thể nào quên được. Bí mật về công chúa lọ
lem của Prince cậu sẽ mãi mãi chôn chặt trong tâm trí của mình.
Linh ngồi bên cạnh, sắc mặt tái dần, trái tim thắt lại, buốt nhói.
Hình bóng của Jenny cứ ẩn hiện trong Thư, thoáng ùa về trước mặt cậu vô
vàn những kí ức xa xăm. Thư không phải Jenny, mãi mãi không phải là cô
ấy!
_ Có phải vì Bell giống Jenny nên cậu mới đồng ý hôn ước đó không? - Minh bất giác hỏi, cậu tin vào trực giác của mình.
Linh cười khổ, ánh mắt chua xót nhìn Thư đang đánh nhau, trái tim cậu
vẫn chưa hồi phục được thì làm sao đón nhận thêm được một hình bóng ai
nữa.
_ Sai lầm! Sai lầm hoàn toàn! Cô ấy ko phải là Jenny! Tớ đã sai rồi!
_ Nhưng cô ấy rất giống Jenny! Nụ cười đó, ánh mắt, gương mặt đó… Làm
sao cậu có thể quên được chứ? - Minh chăm chú nhìn Linh như dò xét.
_ Không ai có thể thay thế Jenny trong trái tim của tớ, dù là cô ấy có
gương mặt giống Jenny đi nữa thì cũng không thể nào! Không được!!!
_ Thật chứ? - Minh dò xét, cậu biết rõ về Linh, cậu hiểu rằng Linh chỉ
cố trấn tĩnh bản thân mình như vậy, nhưng… chưa chắc là vậy…
_ Đủ rồi Black! Đừng ép tớ!!!! Tớ không thể!!!! Không thể!!!!! - Linh
quát vào mặt Minh kích động, cậu như một quả bom sắp bị châm ngòi nổ,
bùng lên vì phải dồn nén.
Thình lình, một tên vệ sĩ giơ chai rượu lên cao nhắm vào Thư đánh tới. Không chút chần chừ, cả Minh và Linh cùng lao ra.
Chai rượu vỡ nát va vào đầu Linh, nhưng xem ra cậu chẳng hề hấn gì. Minh sững người, lắc đầu cười trừ, ai đó vừa nói là không quan tâm thế mà
xoay qua đã bất chấp tính mạng vì cô ấy. Mặt Linh tối sầm lại, ánh nhìn
đầy hàn khí. Cậu tung người hạ bọn tép riu trong chớp nhoáng. Cả Thi
cũng bất ngờ trước hành động của Linh, bình thường Linh thường vờn trước về sau mới hạ gục đối thủ, thế mà hôm nay cậu ấy như phát điên, đánh
người điên loạn, bất chấp tất cả.
Minh mỉm cười thì thầm trong miệng, âm thanh chỉ mình cậu nghe:
_ Thật không Red? Đừng dối mình mà, tớ không xứng đáng với Bell, hãy
thay thế tớ yêu thương Bell. Chúc hai người hạnh phúc, tôi sẽ bảo vệ
tình yêu này!
Cậu đứng im lìm ngắm nhìn mọi cảnh quang đang diễn ra, như một cuốn phim vô thức, chỉ cậu biết. Prince đã tan biến mãi mãi, hãy để một hoàng tử
khác yêu thương cô ấy - lọ lem của cậu.
Lũ người của
Tư Hổ tháo chạy tán loạn, tên đó cũng không biết đã “lỉnh” đi từ lúc
nào. Linh thu đôi mắt lạnh tanh kéo tay Thư lôi ra khỏi bar, để lại biết bao ánh mắt ngưỡng mộ, lẫn ganh tị dành cho Thư.
Thi phủi tay lên tiếng hỏi.
_ Họ đi hết cả rồi! Về chưa tiền bối?
_ Về đây. Nhớ, nơi đó, khi chuông đổ. - Minh lạnh lùng bỏ theo ra ngoài, nói một tràng chỉ có Thi mới hiểu. Bước đi vội vàng như ma đuổi.
Thi không vội đi, cậu nhởn nhơ ở lại giải quyết hậu chiến trường. Cậu nhìn bóng Minh khuất xa, nhoẻn một nụ cười tinh quái.
_ Tôi biết anh đang đau, nhưng hãy cho anh tôi hạnh phúc… thêm một lần nữa.
***
Cổng lớn Club Bar.
_ Bỏ ra coi! Đau quá! Làm gì mà kéo tôi mạnh tay vậy? Đau muốn chết
luôn à! - Thư vùng vằng níu tay Linh lại, cậu đang kéo cô lôi xềnh xệch
ra khỏi bar.
Chí Linh trừng mắt nói với Thư nhưng cậu cũng nhận ra mình siết hơi
chặt nên cũng nới lỏng hơn một chút, nhưng lực vẫn đủ để Thư không thể thoát.
_ Cô im lặng chút đi!
_ Buông ra coi! Đau! - Thư giật tay ra rồi nói tiếp. - Làm gì dữ vậy? Tự dưng nổi điên lên rồi kéo tôi ra đây? Tôi còn muốn chơi tiếp mà!
_ Chơi à? Lúc nãy xém chết ở trong đó rồi mà còn đòi vô chơi, cô có óc
không vậy hả? Tại sao cô cứ bám theo tôi hoài thế? Lúc nãy còn trơ
trẽn không biết xấu hổ nữa! - Linh dồn hết những bực dọc trong người ra mắng Thư. Quả thật lúc nãy thấy cô gái này chút nữa đã bị chai rượu
đập vào đầu, lúc đó cậu không còn biết gì nữa, cậu chỉ biết cậu phải
bảo vệ Thư không cho cô ấy tổn thương dù là một chút, liệu đây có phải
là…
Cô tức tối cãi lại:
_ Cậu nói cái gì mà trơ trẽn hả?
Chàng trai đối diện bướng bỉnh đối đáp:
_ Ăn mặc thì hở hang, múa cột để dụ dỗ con trai, lúc nãy còn lẳng lơ
với bọn đàn ông háo sắc. Cái đó không gọi là trơ trẽn chứ là gì?
Ban đêm se lạnh, cô gái vuốt mái tóc âm ẩm do sương xuống, vùng vằng:
_ Sao cậu bảo thủ quá vậy? Múa cột là một môn được dạy chính quy ở
trường nghệ thuật mà nói là trơ trẽn à? Ăn mặc hở hang à? Tôi cho cậu
biết tôi mặc như vậy là còn kín hơn nhiều so với mấy cô của cậu đó! Còn lẳng lơ lúc nào hả? Có nói thêm không à!
_ Cô… ! Lần sau tôi mà thấy cô đến đây nữa là đừng có trách tôi! - Không hiểu sao Linh tự dưng nổi đóa lên.
Thư tinh nghịch nhìn Linh với bộ mặt đa nghi nhưng trong lòng khẽ cười thầm.
_ Cậu… ! Ủa mà sao gia trưởng vô cớ vậy? Hay là... Cậu ghen?
_ Không có! Đừng có mơ! Tôi mà thèm ghen à? - Linh hăm he, gương mặt
thoáng nét bối rối. - Chỉ qua là tôi muốn giữ đúng lời hứa với tổng thống Lee là sẽ chăm nom cô cẩn thận, tránh làm ảnh
hưởng đến ban giao hai nước thôi.
_ Ủa? Mà trên đầu cậu có cái gì lấp lánh thế?... - Kì Thư chú ý đến
vết thương trên trán của con người bá đạo kia. - Hơ… Á! Là máu đó! Cậu… cậu có sao không vậy? - Thư hoảng hốt khi thấy vết thương trên
đầu của Linh, cô lo ra mặt. - Theo tôi đến bệnh viện kiểm tra nào!
Chí Linh đẩy tay cô gái ra, lắc đầu:
_ Không sao đâu! Tôi quen rồi. Nhưng tốt nhất là đừng lẽo đẽo, gây họa
cho tôi nữa! - Linh nhẹ giọng hơn. - Đừng đến bar nữa, nơi đây không
thích hợp với cô đâu!
_ Xin lỗi nha! Vì tôi mà cậu mới bị thương. Tại sao phải đỡ giúp tôi
chứ? - Thư xuýt xoa, lòng lâng lâng hạnh phúc. - Chắc đau lắm hả?
_ Cô thử bị nguyên chai rượu đập vô đầu coi có đau không? - Linh nhạt
giọng, đẩy cô. - Thôi, làm ơn làm phước đi về dùm tôi. Đừng phá nữa! Tôi nhức đầu rồi đấy!
_ Vậy thì thôi. Giờ thì theo tôi về đi, cậu đi rong ba ngày không về rồi! - Thư kéo tay Linh đi theo mình.
_ Không! Tôi có việc, thật đấy! Rất quan trọng! Tôi không đi rong đâu cô đừng lo! Tôi chưa về được. Cô về trước đi! - Linh đẩy Thư đi trước. Cô gái luyến tiếc nhìn hoài chàng trai tóc bạch phía sau, buồn
bã đứng một mình ở góc đường.
Minh từ đâu lù lù xuất hiện hỏi Linh.
_ Cậu đi đâu vậy hả? Nhớ còn có việc đó!
Linh cười nhẹ.
_ Ừm. Cậu tới trước đi! Tớ mệt quá! Đi hóng gió chút đã!
Minh nhìn cậu, lo lắng.
_ Ổn chứ? Lúc nãy cậu đã… Vậy mà nói không cần. Rõ ràng cậu quan tâm cô ấy. Sao cậu không thử một lần nữa mở lòng, một lần nữa đón nhận
tình yêu? Tớ sẽ giúp cậu!
Ậm ừ, Linh nói:
_ Tớ… Tớ chưa thể!
Nhím vỗ vai cậu bạn thân, ân cần.
_ Rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả! Tớ sẽ giúp cậu quên Jenny. Thôi
cậu đi đâu thì đi đi! Tớ đưa Thư về giùm cậu cũng được.